Thổ Long Truyền Thuyết
-
Chương 25
Ánh mắt Tu Trạch đột nhiên trở nên thâm trầm, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của y, cất giọng khẽ nói: “Bởi vì người cùng ngươi thông dâm chính là ta, có đúng không?”
Thân thể Nhan Thứ cứng đờ lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Tu Trạch không nói gì mà chỉ gắt gao ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé của Nhan Thứ: “Nếu như ngươi thật sự trốn chạy, lúc nãy ngươi sẽ không cho ta chạm vào…” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại nõn nà, giọng nói cũng đã trở nên khàn khàn: “Ngươi cho rằng ta có thể quên được cảm giác đêm đó hay sao?”
Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
“Thì ra ngươi đã phát hiện ra.” Nhan Thứ cười khổ, nhẹ nhàng tháo bỏ lớp mặt nạ mỏng trên mặt. Mặc dù dung nhan dưới lớp mặt nạ hiện ra vô cùng tái nhợt mệt mỏi nhưng vẫn khiến cho Tu Trạch cảm thấy đắm say.
“Tại sao ngươi muốn chạy trốn?” Tu Trạch hôn lên cổ y rồi vùi mặt vào đó, âm thanh rầu rĩ có vẻ không cam lòng: “Ta không tin ngươi không biết ta đối với ngươi là thật lòng.”
“Bởi vì ta sợ.” Nhan Thứ thở dài một tiếng, y thật sự sợ hãi cảm giác sẽ làm cho người khác trầm mê ấy.
“Sợ?” Tu Trạch sửng sốt, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi, ta biết đêm đó ta đối với ngươi…”
Đêm hôm đó hắn đích thật làm quá mạnh tay, đối với thiếu niên ngây thơ thuần khiết chưa từng nếm trải sự đời như Nhan Thứ thì hành động không biết khống chế của hắn đêm đó đương nhiên sẽ làm y vô cùng sợ hãi. Nhưng không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn thấy Nhan Thứ là dục hỏa trong cơ thể hắn lại dâng lên mãnh liệt đến mức không cách nào khống chế được.
“Không phải chuyện đó!” Nhan Thứ nghe được hàm ý trong lời nói của hắn liền xấu hổ mà đỏ bừng cả lên.
Nhìn gương mặt kiều diễm thẹn thùng, Tu Trạch lại không kiềm chế được dục vọng bắt đầu bùng lên, nếu không phải e ngại sẽ dọa y chạy mất thì hắn đã ngay lập tức đặt y dưới thân rồi. Nhan Thứ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức xấu hổ mà cúi đầu.
Cho dù biết rõ nam nhân này chính là thiên kiếp của mình, nhưng trong lòng y bất giác có một loại khát vọng được ở bên hắn, cho dù vạn kiếp bất phục cũng không sao, bởi vì bản thân y luôn khát vọng có được tình cảm. Thế nhưng, loại cảm giác có chút rung động khác thường không thể khống chế này lại khiến y hoảng sợ bất an, không biết mình quyết định như thế là đúng hay là sai.
“Ngươi không cần phải sợ.” Tu Trạch ôm chặt lấy y: “Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Như vậy có được không?” Nhan Thứ có chút lo lắng nói: “Ta chỉ là một tiểu yêu thấp kém…”
“Ta không quan tâm.” Tu Trạch biết y muốn nói gì, liền vội vàng cắt đứt lời Nhan Thứ: “Có ta ở đây, dù là thiên kiếp cũng không thể nào tác động được đến ngươi.”
Dù là thiên kiếp cũng không thể nào tác động đến. Hắn nói thế nghĩa là sao? Nhan Thứ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tu Trạch.
Tu Trạch nói tiếp: “Không nên lo lắng, ta nói được làm được.” Hắn vừa nói vừa thở dài một hơi: “Sau đêm đó, ta đã tìm ngươi đến phát điên, gần như đã lật tung tất cả mọi thứ, nhưng thật không ngờ ngươi lại ở ngay bên cạnh ta.”
“Vậy ngươi hãy thả Khắc Khâm Luân cùng tướng quân Phí Đức Nam ra đi, bọn họ đều vô tội. Khắc Khâm Luân còn giúp ta, hắn là bằng hữu của ta.”
“Ngươi hứa sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta thì ta sẽ thả bọn hắn.” Kỳ thật hắn vốn không có ý định trừng phạt hai người bọn họ, chỉ là Phí Đức Nam quá mức làm càn, khiến cho hắn cảm thấy tức giận nên mới phạt y để tìm cách hạ hỏa. Phí Đức Nam thì không nói làm gì, nhưng cái tên Khắc Khâm Luân ấy thì thật đáng ghét, hắn nhớ rõ hình ảnh khi Khắc Khâm Luân ôm lấy Nhan Thứ trông thật ám muội, giống như hai người bọn họ chính là tình nhân vậy. Ở trước mặt hắn ôm ôm ấp ấp người của hắn, hắn làm sao không tống tên đó vào ngục được.
Bất quá, người làm cho hắn tức giận nhất không ai khác lại chính là Nhan Thứ! Lúc đấy y biết rõ hắn tới tìm y, vậy mà y chẳng những không ra mặt lại còn dùng thuật dịch dung để lừa gạt hắn! Nhưng bây giờ coi như mọi chuyện đã qua, hắn cũng chẳng muốn truy cứu, cứ giữ y lại bên người chẳng phải tốt hơn sao.
Thân thể Nhan Thứ cứng đờ lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Tu Trạch không nói gì mà chỉ gắt gao ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé của Nhan Thứ: “Nếu như ngươi thật sự trốn chạy, lúc nãy ngươi sẽ không cho ta chạm vào…” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại nõn nà, giọng nói cũng đã trở nên khàn khàn: “Ngươi cho rằng ta có thể quên được cảm giác đêm đó hay sao?”
Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
“Thì ra ngươi đã phát hiện ra.” Nhan Thứ cười khổ, nhẹ nhàng tháo bỏ lớp mặt nạ mỏng trên mặt. Mặc dù dung nhan dưới lớp mặt nạ hiện ra vô cùng tái nhợt mệt mỏi nhưng vẫn khiến cho Tu Trạch cảm thấy đắm say.
“Tại sao ngươi muốn chạy trốn?” Tu Trạch hôn lên cổ y rồi vùi mặt vào đó, âm thanh rầu rĩ có vẻ không cam lòng: “Ta không tin ngươi không biết ta đối với ngươi là thật lòng.”
“Bởi vì ta sợ.” Nhan Thứ thở dài một tiếng, y thật sự sợ hãi cảm giác sẽ làm cho người khác trầm mê ấy.
“Sợ?” Tu Trạch sửng sốt, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi, ta biết đêm đó ta đối với ngươi…”
Đêm hôm đó hắn đích thật làm quá mạnh tay, đối với thiếu niên ngây thơ thuần khiết chưa từng nếm trải sự đời như Nhan Thứ thì hành động không biết khống chế của hắn đêm đó đương nhiên sẽ làm y vô cùng sợ hãi. Nhưng không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn thấy Nhan Thứ là dục hỏa trong cơ thể hắn lại dâng lên mãnh liệt đến mức không cách nào khống chế được.
“Không phải chuyện đó!” Nhan Thứ nghe được hàm ý trong lời nói của hắn liền xấu hổ mà đỏ bừng cả lên.
Nhìn gương mặt kiều diễm thẹn thùng, Tu Trạch lại không kiềm chế được dục vọng bắt đầu bùng lên, nếu không phải e ngại sẽ dọa y chạy mất thì hắn đã ngay lập tức đặt y dưới thân rồi. Nhan Thứ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức xấu hổ mà cúi đầu.
Cho dù biết rõ nam nhân này chính là thiên kiếp của mình, nhưng trong lòng y bất giác có một loại khát vọng được ở bên hắn, cho dù vạn kiếp bất phục cũng không sao, bởi vì bản thân y luôn khát vọng có được tình cảm. Thế nhưng, loại cảm giác có chút rung động khác thường không thể khống chế này lại khiến y hoảng sợ bất an, không biết mình quyết định như thế là đúng hay là sai.
“Ngươi không cần phải sợ.” Tu Trạch ôm chặt lấy y: “Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Như vậy có được không?” Nhan Thứ có chút lo lắng nói: “Ta chỉ là một tiểu yêu thấp kém…”
“Ta không quan tâm.” Tu Trạch biết y muốn nói gì, liền vội vàng cắt đứt lời Nhan Thứ: “Có ta ở đây, dù là thiên kiếp cũng không thể nào tác động được đến ngươi.”
Dù là thiên kiếp cũng không thể nào tác động đến. Hắn nói thế nghĩa là sao? Nhan Thứ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tu Trạch.
Tu Trạch nói tiếp: “Không nên lo lắng, ta nói được làm được.” Hắn vừa nói vừa thở dài một hơi: “Sau đêm đó, ta đã tìm ngươi đến phát điên, gần như đã lật tung tất cả mọi thứ, nhưng thật không ngờ ngươi lại ở ngay bên cạnh ta.”
“Vậy ngươi hãy thả Khắc Khâm Luân cùng tướng quân Phí Đức Nam ra đi, bọn họ đều vô tội. Khắc Khâm Luân còn giúp ta, hắn là bằng hữu của ta.”
“Ngươi hứa sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta thì ta sẽ thả bọn hắn.” Kỳ thật hắn vốn không có ý định trừng phạt hai người bọn họ, chỉ là Phí Đức Nam quá mức làm càn, khiến cho hắn cảm thấy tức giận nên mới phạt y để tìm cách hạ hỏa. Phí Đức Nam thì không nói làm gì, nhưng cái tên Khắc Khâm Luân ấy thì thật đáng ghét, hắn nhớ rõ hình ảnh khi Khắc Khâm Luân ôm lấy Nhan Thứ trông thật ám muội, giống như hai người bọn họ chính là tình nhân vậy. Ở trước mặt hắn ôm ôm ấp ấp người của hắn, hắn làm sao không tống tên đó vào ngục được.
Bất quá, người làm cho hắn tức giận nhất không ai khác lại chính là Nhan Thứ! Lúc đấy y biết rõ hắn tới tìm y, vậy mà y chẳng những không ra mặt lại còn dùng thuật dịch dung để lừa gạt hắn! Nhưng bây giờ coi như mọi chuyện đã qua, hắn cũng chẳng muốn truy cứu, cứ giữ y lại bên người chẳng phải tốt hơn sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook