Thỏ Hoa Đào
Chương 61

Edit: Trúc

Beta: Yam

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ rõ hai năm trước có đi xem bói mệnh, trước tiên là bói về sự nghiệp tài vận, thầy bói phán mệnh cô trời sinh phú quý, đã có xu hướng bắt đầu, tương lai sẽ đại phú đại quý; Tính đến mặt nhân duyên, cô sẽ gặp nhiều vận hoa đào nát, năm nay lại càng nhiều hơn, nhưng cô cũng sẽ gặp được lương duyên tương xứng. Con người ta khi còn sống có khả năng không bao giờ gặp được lương duyên, cũng có thể gặp được rất nhiều lần, ví như cô có không ít lương duyên, đều có thể kết hôn, thời điểm thích hợp để kết hôn gần nhất là lúc cô khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám.

Lúc ấy Nhạc Quỳnh Quỳnh còn tưởng bến đỗ đời mình là Cừu Tuấn, về sau lại cảm thấy cái mối tình này chính là nghiệt duyên, toàn là hoa đào nát thôi. Với Giang Diệp Sơn cũng thế. Xem ra vị Hề Ngọc Trạch trước mắt này cũng cùng một giuộc cả thôi.

Cái đồ cún con Ninh Tây Cố trước kia cũng có thể coi là nửa đoá đào nát đi.

Giới người nổi tiếng trên mạng là một giới khá đặc thù, nó chỉ giẫm được nửa bước chân vào showbiz, có thể xem nó là “Phiên bản cấp thấp của ngành giải trí” cũng được.

Trong giới này cơ hội để tiếp xúc với giới nghệ sĩ không ít, từ nam idol tới nam diễn viên đều rất “Chuộng” hẹn hò với những cô nàng hotgirl mạng, vừa thuận tiện vừa xinh đẹp, bình thường cũng sẽ không đi kể lung tung, anh tình tôi nguyện, ai cũng có mục đích của mình.

Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh không có hứng thú với việc ngủ cùng nam nghệ sĩ, càng không ngờ tới trông Hề Ngọc Trạch đàng hoàng vậy mà quay đầu cái là ám chỉ muốn hẹn với cô, có nhầm không vậy? Bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên đấy? Hôm nay cô có khen Hề Ngọc Trạch vài câu trong nhóm công việc, vốn thấy anh ta khá tốt, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã hối hận rồi.

Tưởng cả tối nay tôi luôn nhìn anh chắc? Không có đâu nha, tôi nhìn Ninh Tây Cố đấy, được không?

Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa chửi rủa trong lòng, vừa trả lời: “Cảm ơn, không cần, tôi tự về được.”

“À. Nãy tôi không có nhìn anh đâu, tôi nhìn người khác.”

Chẳng thèm cho nhau mặt mũi gì.

Nhưng cô cũng chả phải người trong làng giải trí, cần gì cho ai mặt mũi. Hơn nữa, loại ám thị này mà không cự tuyệt gọn gàng dứt khoát, người ta sẽ nghĩ mình muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt. Đụng tới vấn đề này cô đều cứng rắn từ chối, quyết không dây dưa dài dòng.

Hề Ngọc Trạch hơi quay đầu, hoang mang nhìn cô một chút.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bình tĩnh, không nhìn anh ta nữa, cất điện thoại, đi quan tâm chuyện khác.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi Kiều Mộng: “Con trai Ninh Ngữ Đức hình như rời đi rồi, tôi cảm thấy dáng vẻ cậu ta cùng lắm mới hai mươi, chênh lệch tuổi tác với Ninh Ngữ Đức rất nhiều.”

Kiều Mộng nói: “Tôi cũng chẳng rõ lắm… Những năm nay Ninh tổng đâu tiếp xúc với bên ngoài nhiều, cũng chưa từng nghe nói ông ta có một đứa con trai, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh càng thêm xác định, xem đi, coi như đây là chứng cứ chứng minh Ninh Tây Cố là con riêng! Dùng nhãn con riêng này để giải thích mọi chuyện thì quá là sáng tỏ rồi, ví như nhiều năm trước Ninh tổng có một đêm phong lưu, và hai năm trở lại đây Ninh Tây Cố mới được nhận về.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đang tự mình khai mang đầu óc cho thông suốt thì tiệc tối của buổi từ thiện cũng kết thúc mỹ mãn. Vì vòng thứ hai Ninh Tây Cố đã rời đi rồi, cho tới vòng thứ ba, rốt cuộc Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng tìm được cơ hội tiêu ngân sách dự trù của mình.

Đó là năm mươi vạn tiền quyên góp.

Sau đó buổi dạ tiệc kết thúc.

Ai về nhà nấy.

Lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh mặt dày mày dạn hơn, nán lại ngồi chụp ảnh chung với mấy người cùng bàn, không hề đoái hoài đến Hề Ngọc Trạch, vòng qua anh ta mà đi.

Hề Ngọc Trạch ở một bên nhìn nhìn, bất thình lình hỏi một câu: “Em không muốn chụp ảnh với anh à?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh thành thật nói: “Không dám, không dám.”

Nếu Hề Ngọc Trạch không gửi cho cô tin nhắn mờ ám nọ, cô còn có thể chụp ảnh chung với anh ta.

Hiện tại thì thôi đi.

Trước đó Nhạc Quỳnh Quỳnh đã gửi tin nhắn riêng cho trợ lý công ty, bảo người lái xe đến đón cô. Phải đợi hồi lâu nên cô cầm điện thoại chơi một lát.

Doãn Tiểu Thiền gửi cho cô một tin nhắn: “Người chị em, đọc bài này đi, giờ cậu nổi rồi đó bbs.xxxx.org.”

Nổi cái gì? Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ, mở bài post, đập vào mắt là dòng tiêu đề:  [LýĐào, sau khi xem ảnh chụp buổi từ thiện tối nay, rất muốn hỏi giữa hotgirl mạng và minh tinh thật sự có khoảng cách về nhan sắc sao?]

Phía trước tiêu đề cũng có đánh dấu một chữ hot.

Đây là hot topic.

Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo xuống xem thử.

Là ảnh chụp thảm đỏ của cô, có ảnh cô chụp cùng các minh tinh khác, có ảnh chụp vội lúc cô đang bước qua cổng, vậy mà không có ảnh nào dìm xấu cô, xinh đẹp đến mức tự Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn gọi là kỳ tích, chính cô cũng không nghĩ mình có thể đẹp đến nhường này.

Lầu chính:

Tôi cũng xem chương trình phát sóng trực tiếp rồi. Cô hotgirl mạng này xinh thật sự, chụp chung với nữ minh tinh bên cạnh cũng chẳng lép vế chút nào, không phải nói là hotgirl mạng và nữ nghệ sĩ sẽ có khoảng cách về nhan sắc sao?”

[Bỏ phiếu: Bạn thấy họ có khoảng cách không?

1, Có

2, Không có]

Nhạc Quỳnh Quỳnh chẳng chút xấu hổ chọn “Không có”.

Thống kê kết quả bỏ phiếu, chọn “Có” có 272 người, “Không có” có 3861 người.

[Lầu 1: Mỹ nữ này tên gì dọ? Tôi xem phát sóng trực tiếp cũng phát hiện người đẹp này, nhưng không nghe rõ tên] 

[ Lầu 2: Tôi còn tưởng cô ấy là nữ minh tinh mà tôi không biết, còn thấy rất xinh đẹp, kết quả người ta là hotgirl mạng…]

[Lầu 3: Xinh hệt búp bê luôn, chỉnh rất tự nhiên, bệnh viện thẩm mỹ nào vậy?]

[Lầu 4: Trên thế giới này mà lại có hotgirl mạng người thật giống ảnh sao]

[Lầu 5: Tôi biết nè, cô ấy là Nhạc Quỳnh Quỳnh, cổ không hề chỉnh mặt nha, là hotgirl rất nổi tiếng trên mạng đó, cô ấy hiện giờ với lúc mười sáu tuổi giống nhau như đúc]

[Lầu 6: Nhìn xinh đẹp vậy mà không đi quay phim, quá lãng phí]

[Lầu 7: Nếu là ảnh động thì chưa chắc cổ đẹp được như vậy]



[Lầu 54: Tôi gặp cô ấy ngoài đời rồi, bình thường cổ cũng không rực rỡ được nhường này đâu, nhưng cũng là một mỹ nữ]

[Lầu 55: So sánh với Kiều Mộng làm gì? Bản thân Kiều Mộng đâu phải nổi tiếng vì nhan sắc]

[Lầu 56: Kẻo bị táp đó]



[Lầu 89: Đã gặp cô ấy trên đường rồi, khá là ra vẻ]



[Lầu 142: Có mình tôi thấy cô ta chỉ đẹp ở mức đại trà thôi à]



[Lầu 192: Bớt nhảm đi, trước kia cô ta quay chụp bên cạnh trường tôi, quả thật có chút nhan sắc đó, nhưng không có quá như lời lầu chính nói, chắc vì muốn cô ta tiến vào giới giải trí nên công ty chuyên tâm trang điểm tạo hình cho cô ta. Giờ lại lăng xê chính mình… Nhưng chàng trai chụp chung với cô ta rất đẹp trai, không biết ai có thông tin gì của cậu ấy không]



[Lầu 327: Có một chút quan hệ, cái váy cô ấy mặc trên người hơn 50 vạn đó… Là được đặt riêng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Trước đó Tiêu Ảnh hậu muốn mua nhưng không được, thì ra là do cô ấy mua trước rồi.]

[Lầu 328: Sao lầu trên biết?]



[Lầu 411: Đi xem thử cửa tiệm quần áo của cô ấy, quê quá đi]

Thật sự quá nhiều, Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi xe về tới nhà cũng chưa lướt hết, xem mà hoa mắt váng đầu, lời bình luận có khen có ghen tị, chê cười có, lúc thì cô vui vẻ, lúc lại thấy tức giận.

Mặc dù cô là hotgirl mạng, nhưng nghề này cũng không phải chính thống, hot topic đầu tiên của cô, nội dung vẫn là thảo luận về vẻ đẹp của cô, nhưng không mấy suôn sẻ lắm.

Một lát sau, bạn bè nhắn tin cho cô, nói cô đã được lên hot search rồi, tuy chỉ là đứng thứ ba mươi, lúc click vào thì chỉ là một viết do tài khoản marketing chia sẻ, có đính kèm ảnh của cô, gây ra tranh luận náo nhiệt.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi cảm thấy có lỗi với Kiều Mộng, mặc dù mới quen hôm nay, kết quả hại người ta gặp tai bay vạ gió.

Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ, lên Wechat xin lỗi Kiều Mộng: “Xin lỗi nhé, bài đăng trên mạng không phải tôi đăng.”

Nhắn xong, cô cảm thấy mình hơi thảo mai.

Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo váy tiến vào thang máy thì nhận được tin nhắn của Kiều Mộng: “Không sao, dân mạng là vậy mà.”

“Cậu có thể giới thiệu cho tôi cái studio xx kia không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa từng nghe qua: “Studio gì?”

Kiều Mộng: “?”

“Chính là cái váy cô mặc ấy.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên cảm thấy một số nội dung trong bài đăng chưa chắc đã là giả, đầu cô bây giờ hơi choáng váng, dưới chân cũng cảm thấy hơi mềm đi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp: “Váy là người khác tặng, có cơ hội tôi sẽ hỏi giúp cậu.”

Cô giẫm lên giày cao gót cạch cạch cạch đi đến cửa nhà.

Vài tia sáng xuyên qua khe cửa, đã có người ở bên trong.

Ninh Tây Cố đang ở nhà đợi cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh mới đi tới cửa, cửa đã mở ra, Ninh Tây Cố đã thay đồ ngủ. Có lẽ cậu vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước, nhẹ nhàng thoải mái, vừa thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh, con mắt cậu cong cong: “Chị, chị về rồi.”

Giống như chú cún lớn nghe tiếng bước chân chủ nhân trở về thì chạy đến cửa nghênh đón vậy, Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt.

Hèn mọn quá. Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ, tâm trạng càng phức tạp. Bởi vì là con ngoài giá thú nên hèn mọn thế này sao.

Nhạc Quỳnh Quỳnh không biết nên mở lời ra sao, vừa định nói chuyện, bụng đã ùng ục kêu lên trước.

Ninh Tây Cố bật cười, nói: “Chị, chị đi thay quần áo trước đi, em làm bữa khuya cho chị lót dạ.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh gật gật đầu.

Đi tháo trang sức, rửa mặt, thay nội y, lúc lau sạch lớp trang điểm đắt tiền, cô cảm thấy thật sự rất đau lòng, cảm thấy bản thân mình từ nữ thần biến trở về người phàm vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh soi gương tới ngây ngẩn.

Cô không rõ tại sao Ninh Tây Cố có thể không thấy chột dạ như vậy. Dù thế nào thì cậu cũng đã giấu diếm cô, có điều tính đi tính lại bọn họ mới quen có non nửa năm, thời gian này rất không tiện, có trao đổi tình huống gia đình hay không cũng đâu có sao.

Ninh Tây Cố làm cho cô một bát mì xào trứng trần, sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh giải quyết xong cả mì lẫn nước, bụng nhỏ có hơi căng ra. Cô sờ sờ bụng, cảm thấy có đã sức lực, cho dù có đánh nhau với người ta cũng chưa chắc đã không đánh thắng.

Sau khi nấu mì cho cô xong, Ninh Tây Cố đi đến ghế sa lon, ngồi xuống nghiên cứu tài liệu luận văn.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đi đến bên cạnh cậu, nói: “Để qua bên đi.”

Ninh Tây Cố ngồi thẳng dậy, để ipad ở một bên.

Nhạc Quỳnh Quỳnh còn nói: “Đứng lên.”

Ninh Tây Cố đứng lên.

Giống huấn luyện chó quá. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cô nhón chân lên, ôm cổ Ninh Tây Cố, gần như treo trên người cậu, rồi cười: “ Ninh Tây Cố à.”

Ninh Tây Cố cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, Nhạc Quỳnh Quỳnh cười đến tít cả mắt, nhưng cậu chỉ thấy mi mắt giật giật, lòng hoảng hốt. Gọi đầy đủ tên cậu luôn? Lúc cãi nhau với cậu Nhạc Quỳnh Quỳnh mới gọi như thế.

Nhạc Quỳnh Quỳnh vòng tay ngang hông cậu, Ninh Tây Cố cũng ôm cô, bọn họ đung đưa lắc lư như đang khiêu vũ, một hồi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Ừm… Tôi có chuyện muốn nói với cậu một chút, cậu để tôi từ từ ngẫm lại nên nói từ đâu đã.”

Cô nghĩ một hồi, buông lỏng tay ra, nói: “Như vậy đi, cho cậu xem cái này trước.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa bài đăng cho Ninh Tây Cố nhìn.

Lúc đầu Ninh Tây Cố chỉ thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh bị chụp hình trên đường, xuống chút nữa thì thấy cách bố trí thảm đỏ quen thuộc.

Ninh Tây Cố: “…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Tôi xinh không?”

Ninh Tây Cố gật đầu: “Xinh.”

“Tôi xinh sao sắc mặt cậu khó coi thế?” Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu hiểu ý khác của tôi chứ?”

Ninh Tây Cố mím chặt đôi môi, trầm mặt hồi lâu, mới nặng nề gật đầu: “Hiểu rồi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh để tay lên bờ vai của cậu, sờ sờ, nói: “Bộ đồ đó rất đẹp, tôi rất thích, cậu mặc như vậy giống hệt thiếu gia luôn.”

Cánh tay nhỏ bé của cô ôm lấy cổ cậu, nhưng cậu cứ cảm thấy giống như đang đeo xiềng xích, nhắm mắt lại, thở ra, rồi mở mắt: “Nhạc Mỹ Lệ, chị đừng cười… Hay chị mắng em đi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh ha ha hai tiếng: “Tôi mắng cậu làm gì? Cậu là tiểu thiếu gia, tôi dám mắng cậu sao?”

Nói xong.

Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lạnh đi.

Cô buông tay ra, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Ninh Tây Cố sốt ruột đuổi theo, định bắt cô lại nhưng không dám quá thô lỗ, lòng như lửa đốt: “Chị đừng chia tay em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương