Thỏ Hoa Đào
Chương 26

Edit: Moon

Beta: Yam

Đồng Tuyết Dao còn hẹn Nhạc Quỳnh Quỳnh uống trà chiều.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thầm mỉa mai trong lòng. Người Trung Quốc thì uống trà chiều cái gì, ăn điểm tâm sáng còn được. Nhưng cô vẫn vui tươi hớn hở đồng ý.

Giới những người nổi tiếng trên mạng này quá thực tế, mối quan hệ đã đưa tới cửa, vì sao lại không cần? Hơn nữa, bọn họ cũng không phải thật sự có thù sâu hận lớn gì.

Ninh Tây Cố khó hiểu, hỏi: “Không phải là chị không thích cô ta sao? Sao chị còn đi?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh cười cợt nhả, nói: “Chị em plastic mà thôi, đối phó với cô ta một chút. Cậu tưởng tôi thực sự muốn kết bạn cùng cô ta à?”

Chẳng lẽ cô cùng đám chị em plastic kia còn có tình chị em thân thiết hả? Còn không phải là cô ở sau lưng xem thường tôi, tôi cũng ở sau lưng ngứa mắt cô sao? Ai cũng đều không dám xé rách mặt nạ để dễ dàng trao đổi lợi ích vào lần tiếp theo. Cho dù thật sự xé rách mặt nạ, cũng sẽ có người da mặt dày đến cầu xin.

Vốn dĩ Ninh Tây Cố cảm thấy cô thật nông cạn và nực cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nếu Nhạc Quỳnh Quỳnh làm vậy để đối phó với Đồng Tuyết Dao, vậy cậu thì sao? Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đang đối phó với cậu sao?

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không nói với Ninh Tây Cố, thực ra cô có một ước muốn nho nhỏ… Nếu có cơ hội, cô muốn được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, đi đến nước F thời thượng để bồi dưỡng một chút kỹ năng chuyên nghiệp  về thiết kế trang phục.

Vì sao trước đây cô lại không đi? Đầu tiên là vì cô không có tiền. Sau khi cô tích góp được khoản tiền đầu tiên, cô càng muốn có một cửa hàng thiết thực và một căn nhà làm tài sản cố định hơn là việc bắt đầu giấc mơ mờ mịt ấy. Tiếp đó, cô là một học sinh dốt, cửa ải ngoại ngữ cũng đủ làm cô đau đầu.

Hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt, cửa hàng của cô đang trên đà phát triển. Khoản vay mua nhà của cô cũng chưa trả hết… Nhưng mà, cũng chuẩn bị trước một chút.

Chỉ là nhận được một lời mời thôi, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã bắt đầu tưởng tượng sau này bản thân sẽ mặc lễ phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, được mọi người vây quanh trong buổi tiệc tối. Chỉ mới nghĩ như thế, cô đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ninh Tây Cố thấy cô bắt đầu ảo tưởng thì vô cùng cạn lời, rất lo lắng cho cô, hỏi: “Chị đã từng đi đến buổi đấu giá trang sức chưa?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề sợ hãi: “Chưa từng đi nhưng cũng từng xem trên TV, không phải chỉ có thế thôi sao? Tôi cũng không phải thật sự đi mua trang sức. Tôi là vì muốn mặc bộ váy xinh đẹp, chụp mấy tấm ảnh, để người hâm mộ của tôi biết tôi đã đến một hoạt động vô cùng hoành tráng, chỉ thế thôi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói xong liền phát hiện một điểm mà cô đã bỏ qua: “Vì sao cậu lại hùng hồn hỏi tôi như vậy? Nói cứ như là cậu rất có kinh nghiệm vậy, cậu đã từng đi rồi sao?”

Ninh Tây Cố im lặng một lát, trả lời: “… Tôi chưa từng đi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn cười: “Thế mà cậu lại giả vờ thành thục như vậy, còn dạy bảo tôi làm gì? Cậu còn chưa từng đi lần nào.”

Nhưng mẹ tôi hay đi lắm. Ninh Tây Cố thầm nghĩ, nhưng lại không thể nói ra. Cậu cũng không muốn tiết lộ hoàn toàn gia thế của mình ở trước mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Lỡ như bị người phụ nữ hư vinh, ham tiền này biết được, nhất định sẽ bám lấy cậu để yêu cầu cho cô một thân phận. Mà cậu chỉ muốn chơi đùa mà thôi.

Lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh hư vinh, ham tiền đã ăn cơm trưa xong thì đuổi cậu đi: “Được rồi, cơm nước xong chưa? Cậu có thể đi về rồi.”

Đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu đúng là “Bảo đến phải đến, bảo đi phải đi”. Ninh Tây Cố suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy sau khi tan làm tôi có thể đến chỗ chị không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh dường như vô cùng vui vẻ, nói với cậu: “Đương nhiên là không được.”

Ninh Tây Cố: “…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Là chính cậu thề với tôi. Ít nhất trong cả kỳ nghỉ đông này sẽ không được tới nhà tìm tôi.”

Ai bảo Ninh Tây Cố mất liên lạc hai ngày nay, làm cho cô lo lắng không yên?

Cô là người không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Coi như đổi lại, cô cũng muốn không để ý đến Ninh Tây Cố, cho đến khai giảng mới thôi.

Ninh Tây Cố đăng nhập lại vào tài khoản Wechat trước đây của cậu một lần nữa, nhìn qua mấy tin nhắn cuối cùng mà Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi. Thật ra cũng không nhiều, cô chỉ hỏi ba điều.

Dường như rất thản nhiên.

Bỗng nhiên cậu lại không thể hiểu được, rốt cuộc Nhạc Quỳnh Quỳnh có quan tâm đến cậu hay không, nếu có thì chắc cũng chỉ là xuất phát từ ý nghĩ mạng người quan trọng nên quan tâm cậu một chút.

Sau đó Ninh Tây Cố rõ ràng phát hiện, Nhạc Quỳnh Quỳnh lại trở nên lạnh nhạt với cậu.

Lúc trước bọn họ tán gẫu, nói chuyện phiếm liên tục. Cậu gửi tin nhắn qua, Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ nhanh chóng trả lời. Hơn nữa Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng thường xuyên chủ động gửi tin nhắn cho cậu. Bây giờ thì tốt rồi, cô lại lạnh nhạt trở lại.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cố tình không để ý tới cậu. Cô đang cùng chị em thân thiết mắng cậu: [Chết tiệt, quả nhiên Ninh Tây Cố lừa mình. Cậu ta thật sự không phải là sinh viên nghèo.]

[Chít chít]: [Làm sao, làm sao? Đó là thiếu gia nhà giàu sao?]

[Nhạc thỏ con]: [Không biết, nhưng mình đoán gia cảnh của cậu ta cũng không tệ. Cậu ta vì theo đuổi mình nên đã lén thuê nhà ở tiểu khu của mình, nói muốn được ở gần mình một chút. Một tháng phải hơn mười nghìn đó!!]

[Chít chít]: [Oa, đối với một sinh viên mà nói thì đúng là ra tay hào phóng thật. Cậu trai bao cũng hết lòng rồi còn gì…]

[Nhạc thỏ con]: [Ai biết có phải cậu ta đang cố làm việc quá khả năng hay không?]

Đang nói chuyện thì cô nhận được tin nhắn khác.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ là Ninh Tây Cố nên mặc kệ cậu. Tin nhắn vẫn luôn không ngừng được gửi đến, cô mới bực mình mà thoát ra trang trò chuyện, muốn mắng Ninh Tây Cố. Kết quả vừa nhìn, lại là Giang Diệp Sơn.

[Giang tổng]: [Có đó không? Quỳnh Quỳnh, em đã suy nghĩ kỹ về việc lần trước anh nói chưa?]

[[Hình ảnh] Anh cảm thấy bộ trang sức này rất hợp với em.]

[Tưởng tượng một chút lúc em mang cái này, nhất định rất đẹp. Em không muốn có sao?]

[Hơn nữa, đột nhiên em chia tay với tên bạn trai cũ cặn bã, em không lo lắng về nhà ăn Tết phải đối mặt với bố mẹ như thế nào sao?]

[Quỳnh Quỳnh, năm nay về nhà ăn Tết, chẳng lẽ em muốn thuê người mẫu nam đem về lừa bố mẹ?]

Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng mất kiên nhẫn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải đàn ông muốn bao cô, hồi trẻ hơn thì càng gặp nhiều hơn. Người không biết xấu hổ nhất còn nói với cô một năm cho cô một trăm nghìn, giá cao nhất là một tháng cho hai ba trăm nghìn.

Thật ra hiện tại, thỉnh thoảng trong khu bình luận Weibo và video của cô sẽ có những bình luận nói cái gì mà một đêm bao nhiêu tiền. Thỉnh thoảng thì những hotgirl mạng như cô đều sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Năm đó khi yêu Giang Diệp Sơn mới là lần đầu tiên cô yêu đương, vô cùng ngốc nghếch, quả thật có phần bị sắc đẹp làm mờ mắt. Nhưng Giang Diệp Sơn là người không kiên nhẫn, rất nhanh đã bị lộ. Nếu khi đó anh ta kiên nhẫn một chút, nói không chừng cô sẽ bị lừa lên giường thật.

Bây giờ, cô đã không còn là cô gái nhỏ đơn thuần nữa, còn muốn lừa cô à? Đúng là cô không thể mua trang sức tùy thích, nhưng cô dùng tiền của bản thân cũng không phải là không mua nổi, chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi.

Cô cũng không phân biệt được thủy tinh và kim cương khác nhau nhiều như thế nào.

Trong mắt cô, những thứ sáng lấp lánh cơ bản đều giống nhau.

Nhạc Quỳnh Quỳnh kỳ quặc gửi mặt mèo mỉm cười tới: [Chuyện riêng của tôi, không liên quan gì tới anh.]

Giang Diệp Sơn: [Sao em còn như trẻ con vậy.]

Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Dù sao cũng tốt hơn so với anh. Hai năm qua anh đúng là càng ngày càng có mùi vị của một người bố.]

Giang Diệp Sơn: [Ha ha, em không cần phải vì bị anh vạch trần chuyện năm nay không có bạn trai đưa về mà thẹn quá hóa giận như vậy.]

Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Không nói với anh nữa, anh đi ngủ sớm một chút đi.]

Thật buồn cười.

Giang Diệp Sơn thật sự quá tự tin. Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ, không biết Giang Diệp Sơn còn đến buổi đấu giá kia nữa hay không.

Đến lúc đó nếu như gặp được, vẻ mặt nhất định rất khó coi đi.

Trong lúc đó, Ninh Tây Cố đang nằm trên giường lớn mềm mại, thoải mái trong phòng ngủ ở nhà, lại càng muốn ngủ trên chiếc sô pha chật hẹp trong nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh hơn. Cậu xem điện thoại hết lần này đến lần khác.

Cậu chúc Nhạc Quỳnh Quỳnh ngủ ngon, nhưng cô không trả lời cậu.

Rõ ràng trước kia ít nhất cô cũng sẽ gửi lại biểu tượng cảm xúc…

Buổi tối khi đi ngủ, Ninh Tây Cố có một giấc mơ. Cậu mơ thấy bản thân đi tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhìn thấy trên đầu cô có dãy số liệu hồng nhạt. Cậu vô cùng khó chịu, không biết đó là cái gì.

Sau đó, cậu quét nhà cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, dãy số liệu hồng nhạt liền tăng lên. Ninh Tây Cố hiểu ra, ồ, đó là mức độ hảo cảm.

Nếu như thật sự có thể cụ thể như vậy thì thật tốt. Ninh Tây Cố vô cùng vui vẻ. Vậy không phải cũng giống làm bài và chơi game, buộc phải hoàn thành đầy đủ các nhiệm vụ, là có thể làm cho số liệu tăng lên sao?

Ninh Tây Cố tràn ngập động lực đứng lên làm việc.

Nấu cơm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, độ hảo cảm +5.

Giúp đỡ đối phó với bạn trai cũ, độ hảo cảm +5.

Mắng người phụ nữ xấu xa giúp Nhạc Quỳnh Quỳnh, độ hảo cảm +10.

Nửa đêm đến cửa hàng tiện lợi tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh, độ hảo cảm +15.

Cậu bỏ qua hình tượng của mình, vô cùng chăm chỉ cố gắng cày độ hảo cảm của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Thấy thái độ của Nhạc Quỳnh Quỳnh đối với cậu ngày càng dịu dàng, không còn vênh mặt hất hàm sai khiến như trước…

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhỏ nhắn xinh đẹp ở trong giấc mơ của cậu còn có hai chiếc tai thỏ trắng xù xù, vô cùng đáng yêu nhảy nhót đến trước mặt cậu, đứng vững, ngẩng mặt, hơi mỉm cười với cậu: “Bé thanh cao à.”

Cậu bị sự đáng yêu của cô làm cho choáng váng, hỏi: “Làm sao thế?”

Đột nhiên lúc đó, sắc mặt của Nhạc Quỳnh Quỳnh biến đổi, cười vô cùng u ám, hỏi: “Vì sao lại không trả lời tin nhắn của tôi?”

Độ hảo cảm -50

Ninh Tây Cố: “…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu chính là một con cún con, lại dám cắt đứt liên lạc với tôi?!”

Độ hảo cảm -50.

Ninh Tây Cố: “…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Khi bị tôi phát hiện, cậu còn lôi lôi kéo kéo với cô gái khác?”

Độ hảo cảm -50.

Ninh Tây Cố: “…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Hơn nữa, con mẹ nó, cậu vẫn luôn lừa tôi? Cậu còn giả nghèo với tôi??”

Độ hảo cảm -500.

Ninh Tây Cố lo lắng, giải thích cho bản thân: “Nhưng mà, nhưng mà, tôi không biết tôi lại quan trọng như vậy đối với chị. Tôi còn tưởng rằng chị không có tôi cũng được.”

Tai thỏ trên đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh “Phốc” một cái liền biến mất, sừng ác ma xuất hiện. Cô biến ra một khuôn mặt trang điểm hắc ám, hừ lạnh nói: “Đúng vậy. Nhưng cậu là cún con của tôi, cậu phải nghe lời tôi. Tôi không thể nào không để ý đến cậu, cậu không thể nào không để ý tới tôi. Nếu có lần sau, tôi sẽ vứt cậu đi.”

Ninh Tây Cố trơ mắt nhìn bản thân giống như con kiến chuyển nhà, tích góp từng chút độ hảo cảm, chỉ trong một đêm đã trở về như ban đầu. Rớt xuống không thì thôi đi, còn rớt đến giá trị âm. Đây chính là đả kích lớn nhất cuộc đời cậu.

Ác mộng này dường như không có quá nhiều nội dung, nhưng lại dày vò cậu suốt một đêm. Ngày hôm sau lúc Ninh Tây Cố bị đồng hồ báo thức đánh thức, cảm thấy cả người đều như đã kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.

Cậu còn không quan tâm đến mệt mỏi, việc làm đầu tiên sau khi tỉnh dậy là xem Nhạc Quỳnh Quỳnh có trả lời tin nhắn của cậu hay không.

Vừa nhìn, không có.

Ninh Tây Cố thở dài.

… Xem ra lại phải bắt đầu tăng độ hảo cảm một lần nữa.

Nhưng, kỳ thực tập vốn dĩ rất bận rộn.

Lúc Ninh Tây Cố tan làm thì công ty của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng tan làm, cậu muốn đi làm culi cũng không được.

Dạo này, ngày nào cậu cũng gửi cho Nhạc Quỳnh Quỳnh hàng trăm tin nhắn, mới có thể nhận được một tin trả lời.

Câu trả lời còn là: “Cậu có thấy phiền không?”

Ninh Tây Cố cứ nửa đêm lại đi qua đó tặng hoa một lần.

Hoa được Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận lấy, còn người thì bị nhốt ở bên ngoài, bị đông cứng hết nửa buổi tối

Thời gian cứ thế trôi qua trong nháy mắt.

Ngày 29 Tết, Nhạc Quỳnh Quỳnh xử lý hết toàn bộ công việc của công ty. Trên trang chủ của cửa hàng đăng thông báo tạm dừng buôn bán, cầm lên chiếc vali màu đỏ mà cô đã thu dọn xong, bế Bong Bóng, tự mình lái xe về nhà.

Ninh Tây Cố gửi tin nhắn cho cô: [Chị ơi, tôi nhìn thấy xe của chị. Chị xuất phát về quê sao?]

[Chị đi đường cẩn thận.]

[Vậy tôi cũng về nhà đây.]

Nhạc Quỳnh Quỳnh vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại, năm mới vẫn nên tốt bụng một chút. Cô không mặn không nhạt mà trả lời: [Cậu cũng cẩn thận.]

Ninh Tây Cố trả lời lại chỉ trong một giây: [Được, tôi sẽ cẩn thận. Qua Tết chờ đến khi chị về, tôi muốn tặng chút quà cho chị. Đến lúc đó tôi có thể đi gặp chị không?]

Tặng quà gì? Nhạc Quỳnh Quỳnh có dự cảm xấu: [Đến lúc đó rồi nói sau.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương