Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu
-
Chương 9: Ở lại với tôi
Thật ra thì Châu Lộ Lộ cũng chẳng ngoa, chưa nói đến việc mỗi ngày phải tăng ca tới khuya, chạy đi chạy lại chẳng khác gì osin, chỉ riêng việc lén lén lút lút, giả bộ đi về sau đó nhân lúc không ai để ý mà quay lại cũng đủ để khiến cô xì-chét.
Cô cũng không dại mà công khai nha, cái chân sai này cũng không ít người muốn đâu, thế mà cứ rơi vào đầu cô, cái người chẳng thích chút nào.
Đường Vũ ơi Đường Vũ, anh thù tôi cỡ nào mới có nghĩ ra kiểu hành hạ thế này!!!
Nhắc tới Đường Vũ mới thấy từ nãy đến giờ im lặng đến lạ, chẳng thấy sai bảo gì, còn tưởng người ta tốt bụng đột xuất, hóa ra là... đã ngủ từ khi nào!!!
Liếc nhìn đồng hồ một cái, mới chín giờ, còn một tiếng nữa mới hết ca, Châu Lộ Lộ liền cảm thấy ghen tị. Cô cũng muốn ngủ nha!
Ngáp một cái thật dài, Châu Lộ Lộ cố gắng chỉnh sửa xong văn kiện trước giờ tan ca, nếu không thì ngày mai Đường Vũ nhất định sẽ đòi trừ lương. Nhẩm đếm một chút thì một tuần cô đã bị trừ lương hai lần rồi, còn trừ nữa thì trực tiếp ăn mì sống qua ngày luôn.
Trong phòng chỉ còn tiếng ngáp ngắn ngáp dài và tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Đồng hồ vừa chỉ mười giờ đúng, Châu Lộ Lộ định đánh thức Đường Vũ dậy nhưng mà lại thôi.
Cũng không biết người nào bỏ cô ngủ lại công ty cả đêm, cuối cùng cũng có cơ hội trả thù rồi, khà khà.
Cô phải làm một pô để xem anh ta sau này còn dám cười cô nữa không.
Châu Lộ Lộ nói là làm, hướng điện thoại về phía Đường Vũ tách tách liên tục. Nhưng sau đó cô lại thất vọng vô cùng.
Cái người này, tướng ngủ cũng quá đẹp đi, ngoại trừ khuôn mặt hơi đỏ thì chẳng có gì dị thường hết. Vô hình thì siêu cấp đẹp trai luôn, chẳng khác gì mĩ nhân ngủ.
Chẳng có một chút xíu uy hiếp nào... khoan, sao mặt anh ta đỏ thế nhỉ?
Chân mày Đường Vũ cau chặt, mặt đỏ, hơi thở gấp gáp, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán,... giống như là bị sốt?
Châu Lộ Lộ thử kiểm tra, vừa chạm vào người anh một chút liền muốn bỏng tay.
Châu Lộ Lộ: “...” Không nói tiếng nào liền sốt.
“Tổng tài.” Cô thử lay tỉnh Đường Vũ.
Châu Lộ Lộ vừa lay mấy cái, anh tỉnh thật. Đôi mắt đen mơ màng nhìn cô, thanh âm khàn khàn nói: “Nước.”
Châu Lộ Lộ vội vàng lấy nước cho anh uống, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh khó chịu sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
Đường Vũ lắc đầu: “Không muốn!”
“Như thế sao được, anh bị sốt rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Đường Vũ vẫn lắc đầu: “Cô đưa tôi về nhà là được.”
Châu Lộ Lộ lưỡng lự một lát rồi đành đưa anh về nhà, kết quả vừa đỡ được anh dậy, anh liền đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt người cô.
Châu Lộ Lộ nhất thời không kịp đỡ, mang theo Đường Vũ ngã ra sàn, đầu đập xuống sàn nhà đau đến muốn hét lên. Còn chưa kịp hét thì cảm thấy có một sự mềm mại không thể mềm hơn bao phủ lấy môi cô...
Trong lòng Châu Lộ Lộ gào thét. Cái tình huống này, sao mà quen quá nha!
Cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh ta lại nhớ mãi không quên rồi...
Thật vất vả mới đưa được người về đến nhà. Châu Lộ Lộ cảm thấy không nên bỏ mặc như vậy, dù sao cô cũng là ‘tiêu’ tiền của người ta.
Được rồi, cô thừa nhận mình có chút không nỡ, đẹp trai như vậy lỡ bị sốt đến ngốc luôn thì thật lãng phí nha!
Châu Lộ Lộ lấy một chiếc khăn, giúp anh lau mặt. Đường Vũ cảm giác được, hé mắt ra nhìn cô một cái rồi nhắm lại.
Sau đó cô vào bếp nấu một nồi cháo, tìm thuốc hạ sốt, lại lấy một chăn mỏng đắp lên người anh,...
Xong xuôi đâu đó thì Đường Vũ đã ngủ thiếp đi rồi. Nhưng mà không uống thuốc thì không được, vậy là cô kêu anh dậy, để anh ngồi tựa vào ghế, đặt bát cháo thơm phức trước mặt anh.
“Anh ăn chút cháo đi rồi uống thuốc.”
Đường Vũ thần sắc ngạc nhiên nhưng cũng không động đậy.
“Sao vậy?”
“Tôi nghĩ cô đã về rồi.”
Châu Lộ Lộ nghe thế thì làm mặt nghiêm túc: “Sếp bị ốm, sao tôi có thể bỏ mặc được.”
Đáy mắt Đường Vũ lóe lên một tia cảm xúc mà cô không hiểu, nhưng rất nhanh liền biến mất. Sau đó anh bắt đầu ăn, ăn xong thì uống thuốc, ngoan ngoãn hệt như một đứa nhỏ vậy.
Châu Lộ Lộ nhìn mà không khỏi cảm thán, lúc nào anh ta cũng ‘hiền’ như thế này thì tốt nhỉ!
Sắp xếp ổn thỏa cho Đường Vũ, nhìn đồng hồ mới giật mình, đã 2 giờ sáng rồi, háo sắc đến thế là cùng. May mắn, ngày mai là cuối tuần có thể ngủ bù.
Thế nhưng cô còn chưa kịp rời đi, thì cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Đường Vũ lúc này đã nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhìn cô đến là... tội nghiệp.
Gặp quỷ! Cô vậy mà lại thấy tên độc miệng, trừ lương cô không thương tiếc này tội nghiệp.
Châu Lộ Lộ choáng váng, nói cũng lắp bắp: “Tổng tài, còn có chuyện gì sao?”
“Ở lại với tôi.”
Cô cũng không dại mà công khai nha, cái chân sai này cũng không ít người muốn đâu, thế mà cứ rơi vào đầu cô, cái người chẳng thích chút nào.
Đường Vũ ơi Đường Vũ, anh thù tôi cỡ nào mới có nghĩ ra kiểu hành hạ thế này!!!
Nhắc tới Đường Vũ mới thấy từ nãy đến giờ im lặng đến lạ, chẳng thấy sai bảo gì, còn tưởng người ta tốt bụng đột xuất, hóa ra là... đã ngủ từ khi nào!!!
Liếc nhìn đồng hồ một cái, mới chín giờ, còn một tiếng nữa mới hết ca, Châu Lộ Lộ liền cảm thấy ghen tị. Cô cũng muốn ngủ nha!
Ngáp một cái thật dài, Châu Lộ Lộ cố gắng chỉnh sửa xong văn kiện trước giờ tan ca, nếu không thì ngày mai Đường Vũ nhất định sẽ đòi trừ lương. Nhẩm đếm một chút thì một tuần cô đã bị trừ lương hai lần rồi, còn trừ nữa thì trực tiếp ăn mì sống qua ngày luôn.
Trong phòng chỉ còn tiếng ngáp ngắn ngáp dài và tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Đồng hồ vừa chỉ mười giờ đúng, Châu Lộ Lộ định đánh thức Đường Vũ dậy nhưng mà lại thôi.
Cũng không biết người nào bỏ cô ngủ lại công ty cả đêm, cuối cùng cũng có cơ hội trả thù rồi, khà khà.
Cô phải làm một pô để xem anh ta sau này còn dám cười cô nữa không.
Châu Lộ Lộ nói là làm, hướng điện thoại về phía Đường Vũ tách tách liên tục. Nhưng sau đó cô lại thất vọng vô cùng.
Cái người này, tướng ngủ cũng quá đẹp đi, ngoại trừ khuôn mặt hơi đỏ thì chẳng có gì dị thường hết. Vô hình thì siêu cấp đẹp trai luôn, chẳng khác gì mĩ nhân ngủ.
Chẳng có một chút xíu uy hiếp nào... khoan, sao mặt anh ta đỏ thế nhỉ?
Chân mày Đường Vũ cau chặt, mặt đỏ, hơi thở gấp gáp, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán,... giống như là bị sốt?
Châu Lộ Lộ thử kiểm tra, vừa chạm vào người anh một chút liền muốn bỏng tay.
Châu Lộ Lộ: “...” Không nói tiếng nào liền sốt.
“Tổng tài.” Cô thử lay tỉnh Đường Vũ.
Châu Lộ Lộ vừa lay mấy cái, anh tỉnh thật. Đôi mắt đen mơ màng nhìn cô, thanh âm khàn khàn nói: “Nước.”
Châu Lộ Lộ vội vàng lấy nước cho anh uống, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh khó chịu sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
Đường Vũ lắc đầu: “Không muốn!”
“Như thế sao được, anh bị sốt rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Đường Vũ vẫn lắc đầu: “Cô đưa tôi về nhà là được.”
Châu Lộ Lộ lưỡng lự một lát rồi đành đưa anh về nhà, kết quả vừa đỡ được anh dậy, anh liền đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt người cô.
Châu Lộ Lộ nhất thời không kịp đỡ, mang theo Đường Vũ ngã ra sàn, đầu đập xuống sàn nhà đau đến muốn hét lên. Còn chưa kịp hét thì cảm thấy có một sự mềm mại không thể mềm hơn bao phủ lấy môi cô...
Trong lòng Châu Lộ Lộ gào thét. Cái tình huống này, sao mà quen quá nha!
Cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh ta lại nhớ mãi không quên rồi...
Thật vất vả mới đưa được người về đến nhà. Châu Lộ Lộ cảm thấy không nên bỏ mặc như vậy, dù sao cô cũng là ‘tiêu’ tiền của người ta.
Được rồi, cô thừa nhận mình có chút không nỡ, đẹp trai như vậy lỡ bị sốt đến ngốc luôn thì thật lãng phí nha!
Châu Lộ Lộ lấy một chiếc khăn, giúp anh lau mặt. Đường Vũ cảm giác được, hé mắt ra nhìn cô một cái rồi nhắm lại.
Sau đó cô vào bếp nấu một nồi cháo, tìm thuốc hạ sốt, lại lấy một chăn mỏng đắp lên người anh,...
Xong xuôi đâu đó thì Đường Vũ đã ngủ thiếp đi rồi. Nhưng mà không uống thuốc thì không được, vậy là cô kêu anh dậy, để anh ngồi tựa vào ghế, đặt bát cháo thơm phức trước mặt anh.
“Anh ăn chút cháo đi rồi uống thuốc.”
Đường Vũ thần sắc ngạc nhiên nhưng cũng không động đậy.
“Sao vậy?”
“Tôi nghĩ cô đã về rồi.”
Châu Lộ Lộ nghe thế thì làm mặt nghiêm túc: “Sếp bị ốm, sao tôi có thể bỏ mặc được.”
Đáy mắt Đường Vũ lóe lên một tia cảm xúc mà cô không hiểu, nhưng rất nhanh liền biến mất. Sau đó anh bắt đầu ăn, ăn xong thì uống thuốc, ngoan ngoãn hệt như một đứa nhỏ vậy.
Châu Lộ Lộ nhìn mà không khỏi cảm thán, lúc nào anh ta cũng ‘hiền’ như thế này thì tốt nhỉ!
Sắp xếp ổn thỏa cho Đường Vũ, nhìn đồng hồ mới giật mình, đã 2 giờ sáng rồi, háo sắc đến thế là cùng. May mắn, ngày mai là cuối tuần có thể ngủ bù.
Thế nhưng cô còn chưa kịp rời đi, thì cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Đường Vũ lúc này đã nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhìn cô đến là... tội nghiệp.
Gặp quỷ! Cô vậy mà lại thấy tên độc miệng, trừ lương cô không thương tiếc này tội nghiệp.
Châu Lộ Lộ choáng váng, nói cũng lắp bắp: “Tổng tài, còn có chuyện gì sao?”
“Ở lại với tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook