Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu
-
Chương 31: Đời không như mơ
“Ba mẹ sáng sớm không đi tập thể dục lại ‘đầu độc’ con bằng mùi thức ăn thơm phức thế này. Con còn chưa ngủ đã mà.”
“Còn không phải chị con về à.”
“Chị về thì làm sao... Hả? Chị con về á, thế chị đâu rồi?”
Châu Mạnh Trường vẫn là bộ dạng ngơ ngác. Cô chị mình ngồi lù lù bên cạnh cũng không thấy.
Châu Lộ Lộ: “...”
Ba Châu, mẹ Châu đồng thời giơ ngón trỏ chỉ vào bên cạnh Châu Mạnh Trường.
Lúc này Châu Mạnh Trường mới nhìn thấy chị mình, kinh ngạc không thốt nên lời: “Chị, sao cứ lù lù xuất hiện mà không nói tiếng nào thế, may là ban ngày chứ là ban đêm thì không phải là dọa em hết hồn à.”
Châu Lộ Lộ: “Yên tâm, chị có xuất hiện vào ban đêm thì em cũng không thấy được đâu.”
Ngủ say như chết thì thấy thế nào được!
Ăn sáng xong mọi người cùng ngồi xem ti vi, Châu Mạnh Trường mặt giày ngửa tay đòi quà.
“Chị này, quà của em đâu?”
“Không có.”
Châu Mạnh Trường lập tức nhảy bật lên: “Ba, mẹ xem cô con gái quý hóa của hai người này, lâu lắm mới về nhà một lần mà một chút quà cũng không có. Thật bất hiếu!”
Châu Lộ Lộ lao đến bịt miệng em trai nhà mình nhưng không kịp.
Ba Châu: “Không phải ba mẹ đòi hỏi gì nhưng mà em con là sinh viên mà còn biết mua quà cho ba mẹ đấy, con là chị như thế thì làm sao được đâu.”
Mẹ Châu: “Sau này, ba mẹ sao dám gả con đi đây hả Lộ Lộ.”
Rồi rồi, cải lương bắt đầu.
“Phải rồi, sao không thấy con dẫn bạn trai về? Đừng nói với mẹ là đến bây giờ vẫn Fa đấy nhé.”
Mẹ Châu là người ‘teen hóa’ không gì không biết, còn không ít lần chế diễu cô Fa đâu.
Châu Lộ Lộ cay đắng gật đầu. Đấy là mẹ không biết con gái mẹ vừa thất tình đấy thôi.
Mẹ Châu vỗ đùi cái đét: “Tao biết ngay mà, nhìn mặt cũng đâu đến nỗi mà sao kiếm thằng chồng khó thế hả con. Con gái của dì út mày cũng có bầu đứa thứ hai rồi đấy. Đến bao giờ tao mới được ôm cháu ngoại đây hả trời!”
Ba Châu ngồi bên cạnh ôm mẹ Châu vào lòng an ủi: “Bà bình tĩnh đi, bà làm nó sợ nó lần sau sao nó dám về.”
“Nhưng mà tôi tức. Con gái con nứa 26 tuổi đầu rồi mà ế chổng ế chơ ra đấy thì làm sao.”
“Tiểu Triệu đẹp trai nhất thôn lần hỏi thăm Lộ Lộ nhà mình kia kìa, cùng lắm thì gả cho nó. Ế là ế thế nào.”
“Ừ, hay là kêu nó qua dặm ngõ luôn đi ông.”
Tiểu Triệu đẹp trai trong miệng ba mẹ Châu là anh chàng phải nói là ‘đẹp’ toàn diện, cao hơn cây sào, đen hơn da trâu, tóc quăn hơn cả lò xo, cười hở mười cái răng. 30 tuổi mà vẫn tôn sùng chủ nghĩa ‘độc thân muôn năm’.
Châu Lộ Lộ: “...”
Châu Mạnh Trường: “!!!” một giây sau, Châu Mạnh Trường ôm bụng người nghiêng ngả. “Ba mẹ nhanh đi đi chứ không người ta khuân mất thì chị con ế đến già... Ui da, sao đánh em?”
“Em thử nói thêm một câu nữa xem chị có đánh em không?”
“Dạ, em không dám.”
Dù sao cũng là con ruột nên ba mẹ Châu cũng không đến mức ‘đuổi’ cô sang nhà anh đẹp trai nhất thôn. Thế nhưng tình trạng cũng không khác bao nhiêu. Mẹ Châu làm việc hiệu suất cao, chỉ hai ngày sau đã tìm được đối tượng xem mắt cho cô.
Châu Lộ Lộ dù không tình nguyện cũng phải ngoan ngoãn mà đi. Theo lời mẹ yêu dấu của cô thì người này là một bác sĩ, 29 tuổi, đẹp trai ngời ngời tiền đồ sáng lạng, vân vân và mây mây, nói nhiều đến mức cô nhớ không nổi luôn.
Mà,... đời thì thường không như mơ.
Anh ta quả thật rất đẹp trai, chẳng qua là mắt hơi nhỏ một tí. Người cũng rất cao, chẳng qua là hơi đẫy đà một tí. Tiền đó có sáng lạng hay không thì cô không biết nhưng cứ nghĩ đến lúc anh ta mặc áo blouse trắng thì hình tượng thiên thần áo trắng trong cô... tan vỡ, cõi lòng cô... tan nát...
Thực ra ngoài ngoại hình hơi đầy đặn ra thì đối tượng xem mắt của cũng không tệ. Lúc anh ta cười lên trông rất có duyên, Châu Lộ Lộ bỗng nhớ đến người nào đó, nụ cười rất đa dạng, khi thì cười nửa miệng, khi cười gian manh, khi lại cười dịu dàng,... chỉ cần hơi cười một chút, má núm đồng tiền bên trái lại ẩn ẩn hiện. Cái thứ con gái đó ở trên mặt anh ta lại cực kì cực kì điển trai.
Không biết khi anh ta nhìn thấy cái đơn xin thôi việc của cô sẽ như thế nào nhỉ? Đến bây giờ cô còn chưa bật điện thoại lên một lần nào.
Ôi ôi ôi, làm sao lại nhớ đến anh ta rồi!
Anh ta thích thế nào thì mặc xác anh ta liên quan gì đến cô.
Châu Lộ Lộ không dám nhìn thẳng đối phương nữa, sợ nhìn rồi lại không nhịn được mà so sánh với Đường Vũ. Cả buổi chỉ cắm cúi ăn, ăn đến mực bụng căng tròn người ta nói gì cũng không biết.
“Còn không phải chị con về à.”
“Chị về thì làm sao... Hả? Chị con về á, thế chị đâu rồi?”
Châu Mạnh Trường vẫn là bộ dạng ngơ ngác. Cô chị mình ngồi lù lù bên cạnh cũng không thấy.
Châu Lộ Lộ: “...”
Ba Châu, mẹ Châu đồng thời giơ ngón trỏ chỉ vào bên cạnh Châu Mạnh Trường.
Lúc này Châu Mạnh Trường mới nhìn thấy chị mình, kinh ngạc không thốt nên lời: “Chị, sao cứ lù lù xuất hiện mà không nói tiếng nào thế, may là ban ngày chứ là ban đêm thì không phải là dọa em hết hồn à.”
Châu Lộ Lộ: “Yên tâm, chị có xuất hiện vào ban đêm thì em cũng không thấy được đâu.”
Ngủ say như chết thì thấy thế nào được!
Ăn sáng xong mọi người cùng ngồi xem ti vi, Châu Mạnh Trường mặt giày ngửa tay đòi quà.
“Chị này, quà của em đâu?”
“Không có.”
Châu Mạnh Trường lập tức nhảy bật lên: “Ba, mẹ xem cô con gái quý hóa của hai người này, lâu lắm mới về nhà một lần mà một chút quà cũng không có. Thật bất hiếu!”
Châu Lộ Lộ lao đến bịt miệng em trai nhà mình nhưng không kịp.
Ba Châu: “Không phải ba mẹ đòi hỏi gì nhưng mà em con là sinh viên mà còn biết mua quà cho ba mẹ đấy, con là chị như thế thì làm sao được đâu.”
Mẹ Châu: “Sau này, ba mẹ sao dám gả con đi đây hả Lộ Lộ.”
Rồi rồi, cải lương bắt đầu.
“Phải rồi, sao không thấy con dẫn bạn trai về? Đừng nói với mẹ là đến bây giờ vẫn Fa đấy nhé.”
Mẹ Châu là người ‘teen hóa’ không gì không biết, còn không ít lần chế diễu cô Fa đâu.
Châu Lộ Lộ cay đắng gật đầu. Đấy là mẹ không biết con gái mẹ vừa thất tình đấy thôi.
Mẹ Châu vỗ đùi cái đét: “Tao biết ngay mà, nhìn mặt cũng đâu đến nỗi mà sao kiếm thằng chồng khó thế hả con. Con gái của dì út mày cũng có bầu đứa thứ hai rồi đấy. Đến bao giờ tao mới được ôm cháu ngoại đây hả trời!”
Ba Châu ngồi bên cạnh ôm mẹ Châu vào lòng an ủi: “Bà bình tĩnh đi, bà làm nó sợ nó lần sau sao nó dám về.”
“Nhưng mà tôi tức. Con gái con nứa 26 tuổi đầu rồi mà ế chổng ế chơ ra đấy thì làm sao.”
“Tiểu Triệu đẹp trai nhất thôn lần hỏi thăm Lộ Lộ nhà mình kia kìa, cùng lắm thì gả cho nó. Ế là ế thế nào.”
“Ừ, hay là kêu nó qua dặm ngõ luôn đi ông.”
Tiểu Triệu đẹp trai trong miệng ba mẹ Châu là anh chàng phải nói là ‘đẹp’ toàn diện, cao hơn cây sào, đen hơn da trâu, tóc quăn hơn cả lò xo, cười hở mười cái răng. 30 tuổi mà vẫn tôn sùng chủ nghĩa ‘độc thân muôn năm’.
Châu Lộ Lộ: “...”
Châu Mạnh Trường: “!!!” một giây sau, Châu Mạnh Trường ôm bụng người nghiêng ngả. “Ba mẹ nhanh đi đi chứ không người ta khuân mất thì chị con ế đến già... Ui da, sao đánh em?”
“Em thử nói thêm một câu nữa xem chị có đánh em không?”
“Dạ, em không dám.”
Dù sao cũng là con ruột nên ba mẹ Châu cũng không đến mức ‘đuổi’ cô sang nhà anh đẹp trai nhất thôn. Thế nhưng tình trạng cũng không khác bao nhiêu. Mẹ Châu làm việc hiệu suất cao, chỉ hai ngày sau đã tìm được đối tượng xem mắt cho cô.
Châu Lộ Lộ dù không tình nguyện cũng phải ngoan ngoãn mà đi. Theo lời mẹ yêu dấu của cô thì người này là một bác sĩ, 29 tuổi, đẹp trai ngời ngời tiền đồ sáng lạng, vân vân và mây mây, nói nhiều đến mức cô nhớ không nổi luôn.
Mà,... đời thì thường không như mơ.
Anh ta quả thật rất đẹp trai, chẳng qua là mắt hơi nhỏ một tí. Người cũng rất cao, chẳng qua là hơi đẫy đà một tí. Tiền đó có sáng lạng hay không thì cô không biết nhưng cứ nghĩ đến lúc anh ta mặc áo blouse trắng thì hình tượng thiên thần áo trắng trong cô... tan vỡ, cõi lòng cô... tan nát...
Thực ra ngoài ngoại hình hơi đầy đặn ra thì đối tượng xem mắt của cũng không tệ. Lúc anh ta cười lên trông rất có duyên, Châu Lộ Lộ bỗng nhớ đến người nào đó, nụ cười rất đa dạng, khi thì cười nửa miệng, khi cười gian manh, khi lại cười dịu dàng,... chỉ cần hơi cười một chút, má núm đồng tiền bên trái lại ẩn ẩn hiện. Cái thứ con gái đó ở trên mặt anh ta lại cực kì cực kì điển trai.
Không biết khi anh ta nhìn thấy cái đơn xin thôi việc của cô sẽ như thế nào nhỉ? Đến bây giờ cô còn chưa bật điện thoại lên một lần nào.
Ôi ôi ôi, làm sao lại nhớ đến anh ta rồi!
Anh ta thích thế nào thì mặc xác anh ta liên quan gì đến cô.
Châu Lộ Lộ không dám nhìn thẳng đối phương nữa, sợ nhìn rồi lại không nhịn được mà so sánh với Đường Vũ. Cả buổi chỉ cắm cúi ăn, ăn đến mực bụng căng tròn người ta nói gì cũng không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook