Cơ thể của hai người đập xuống nóc thùng container bằng nhôm chứa hàng ở bên dưới, cú va chạm làm Dex như nghẹt thở.

Anh lăn người lại, nằm ngửa lên, cả cơ thể run lên bần bật, cố gắng hít vào từng hơi khó nhọc.

Khung cảnh trước mắt anh mờ mờ ảo ảo, anh chỉ nhìn thấy những hình ảnh nhập nhòe của các thanh dầm bên trên.

Ngực anh như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại, cả thân thể giống như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài.

Ở không xa, anh có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn giữa các tiếng còi báo động và sự hỗn loạn của đám đông.

Không khí xung quanh anh mịt mùng khói bụi và đặc quánh lại.

Ngay bên cạnh anh, Pearce đang rên rỉ, xoay người trở dậy.

Tay Dex lần mò xung quanh, tìm kiếm khẩu súng.

Ai biết khi anh ngã khỏi cửa sổ thì khẩu súng văng đi chỗ nào mất rồi.

Anh cẩn thận nhấc người dậy, khắp tứ chi đều đau ghê gớm, nhưng anh nghĩ chắc mình không bị gãy cái xương nào đâu, cùng lắm chỉ bị rạn xương thôi.

Anh nhìn lên chỗ cửa sổ mà mình vừa ngã xuống, có thể thấy khoảng cách từ chỗ đó khá là cao, nhưng với chiều cao của chiếc container này thì cú va chạm vừa rồi vẫn chưa thể giết chết bọn họ được.

Đáng lẽ anh nên dự trước được Pearce vẫn đang còn kế hoạch dự phòng thoát thân như thế này.

Dex lăn sang một bên, hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra.

Anh cắn răng, gầm gừ trong cổ họng, ép mình đứng thẳng dậy và liền nhìn thấy Pearce đang trèo xuống khỏi nóc của container.

Dex lao vồ đến mép container, chửi ầm lên khi Pearce thoát khỏi tầm với của anh và lăn xuống giữa một đống thùng các tông bên dưới.

Cái đ*t mẹ nó, tiện cho thằng chó đó quá rồi.

"Mẹ thằng chó này." Dex lăn khỏi nóc container và đáp xuống đống thùng các tông.

Anh nhăn nhó, vừa đạp vừa đẩy các thùng các tông chắn đường mình ra, loạng choạng bò trên mặt đất, cố gắng đứng dậy.

Mắt cá chân bên phải của anh đau dữ dội như bị lửa đốt, nhưng anh mặc kệ cơn đau, đuổi theo hướng mà Pearce vừa bỏ chạy.

Đột nhiên, một tiếng nổ khác lại vang lên, đánh bật anh khỏi mặt đất, cả người văng ra sau, đập vào container chứa hàng mà anh vừa mới trèo xuống.

Thân thể của anh đổ sụp xuống mặt đất, cơn đau khủng khiếp chạy khắp toàn thân.

Lúc này, bản năng trong anh trỗi dậy.

Anh lập tức cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu khi các mảnh vỡ sau vụ nổ đổ ập xuống người anh như mưa.

Bên trái anh lại xuất hiện thêm một vụ nổ nhỏ khác nữa, và anh cố hết sức để có thể đứng dậy được.

Không xa phía trước, anh đã nghe thấy vài âm thanh la hét quen thuộc.

Đội của anh gần đến nơi rồi.

Hơn nữa, anh còn phải cứu Sloane ra khỏi khu xưởng gia công nữa.

Luồng hơi nóng và ngọn lửa thổi bùng lên từ các thùng container chứa hàng xung quanh y như nắp của chiếc hộp cá hồi bị ai đó bật tung ra.

Càng lúc càng có nhiều thùng container bị ngập trong ngọn lửa đen phừng phừng, và Dex không ngừng tự chửi rủa bản thân mình.

"Nhanh lên, đứng dậy đi, Daley!" Các vụ nổ đã kéo đến gần bọn họ hơn, các thùng container xung quanh bừng bừng cháy xém, trở thành một mớ hỗn độn đầy khói đen và kim loại bốc cháy.

Ngay cả khi đội của anh đã đến gần, anh cũng biết kết quả của việc này sẽ là gì.

Bọn họ có những ưu tiên nhất định khi liên quan đến chuyện thương vong và sinh mạng, và Dex cũng không hề ngạc nhiên khi Pearce đã dự tính trước được điều này.

Sự an toàn của công dân luôn được đặt lên trên hàng đầu.

Anh có thể nghe thấy những mệnh lệnh liên tục được hét lên, yêu cầu các đặc vụ khác sơ tán người dân, phong tỏa khu vực xung quanh và xác định các mối đe dọa.

Tony đang nói gì đó về việc đưa PackBot vào khu vực vụ nổ, nhưng anh không quan tâm.

Dex không thể chờ được nữa.

Anh nhất định phải cứu được Sloane ra ngoài.

Anh chạy ngược vào trong khu nhà xưởng, ho khan không ngừng khi từng luồng khói đen len lỏi qua các cánh cửa và xộc vào khoang mũi.

Khỉ thật, toàn bộ nơi này đã ngập trong biển lửa rồi.

Bây giờ thì anh chẳng còn nghi ngờ gì nữa, quả thực là Pearce đã lập sẵn kế hoạch dự phòng.

Dex cầm lấy một chiếc kìm gần đó, cắt hết những sợi dây thích đang thít chặt cổ tay Sloane và cẩn thận tháo các vòng xích thắt trên cổ gã xuống.

Anh gỡ miếng băng dính trên miệng Sloane ra và cởi các lớp băng quấn quanh cổ chân gã.

Người cộng sự của anh vẫn nằm im không động đậy gì, và khi Dex vừa mới quay đi, cả người Sloane bắt đầu hơi run rẩy trên sàn nhà.

*(PackBot là loại robot trinh sát rất thường được quân đội Mỹ sử dụng trong thực chiến bởi tính linh hoạt cao.

Nó được dùng để dò tìm các loại bom, mìn và IDE.

Với một cánh tay dài hơn 2 m, PackBot có thể quan sát ở hầu hết mọi ngõ ngách.

Thiết kế linh hoạt cho phép PackBot di chuyển trên nhiều loại địa hình khác nhau, leo cầu thang, lăn trên địa hình lồi lõm, gồ ghề.

Nhờ vào các "chân chèo", PackBot có thể liên tục quay 360°, dễ dàng di chuyển ngang, dọc trên đá sỏi, bùn, tuyết và các địa hình phức tạp khác.

PackBot được trang bị thiết bị dẫn đường bằng GPS, la bàn điện tử, camera nhiệt, thiết bị nhận biết tình huống, thiết bị phát hiện vật liệu nổ FIDO và HAZMAT, thiết bị dọn đường, cắt cáp cơ khí...!PackBot được chỉ huy bởi khối điều khiển kích thước 38 cm.

Các dữ liệu về hướng đi và vị trị của PackBot được hiển thị trên màn hình 3D)
"Sloane, anh bạn ơi, nhìn tôi này.

Tôi cần anh đứng dậy ngay.

Chúng ta phải thoát ra khỏi nhà xưởng ngay bây giờ."
"Hắn ta giết Gabe." Giọng nói của Sloane rất nhỏ, Dex không nghe rõ được gã nói gì.

"Tôi biết.

Tôi rất buồn.

Nhưng toàn bộ nơi này đều chất đầy những chất dễ bắt lửa cháy nổ, và lửa đã lan đến mọi chỗ trong nhà xưởng rồi.

Chúng ta phải đi khỏi đây ngay." Anh giữ lấy gương mặt của Sloane, ép gã nhìn thẳng vào mình, giọng anh trầm khàn.

"Làm ơn đi, Sloane.


Tôi không muốn anh đến với Gabe và bỏ lại tôi ở đây đâu."
Sloane nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt chảy dọc trên má.

Gã gật đầu, và với sự trợ giúp của Dex, cố gắng đứng thẳng dậy.

Sau đó, cả hai người nhanh chóng tìm đướng thoát ra khỏi tòa nhà, cánh tay của Dex siết chặt lấy eo của Sloane.

Cứ mỗi bước đi là cổ chân của anh dội đến từng cơn đau nhức, nhưng anh mặc kệ tất cả, không chịu dừng lại, mãi cho đến khi họ đã tránh xa khỏi đống vật liệu có thể bắt lửa và phát nổ bất cứ lúc nào.

Có thể trong cửa hàng của Pearce không cài đặt thuốc nổ, nhưng ở đó lại đầy những loại hóa chất và khí ga cực kỳ dễ phát nổ, không khác gì các loại bom.

Từ đây, anh có thể nhìn thấy hình bóng Ash đang chạy lại chỗ họ, ngay sau anh ta là một chiếc xe cứu hỏa.

Đằng sau hai người, các tiếng nổ khác liên tục vang lên, cả người Sloane không ngừng run lên bần bật.

Ash vọt đến chỗ hai người họ trước nhất, trùm một chiếc áo giữ nhiệt lên trên người Sloane và vòng tay đỡ lấy gã.

"Không sao.

Có chúng tôi đây rồi." Ash nói, ngay sau đó các nhân viên y tế lao tới, nâng Sloane lên cáng.

Ngay khi Sloane được nâng đi, cả người Dex như bị rút hết sức lực.

Ash giữ lấy cánh tay anh.

Các xe cứu hóa nhanh chóng tiếp cận đám cháy, hướng tới khu nhà xưởng và khu chất hàng.

"Daley, cậu cần phải để cho các nhân viên y tế kiểm tra đi."
"Tôi đi với anh ấy." Dex cố vùng tay mình ra khỏi bàn tay như kìm sắt của Ash.

"Cậu ấy sẽ ổn thôi.

Mẹ nó nữa chứ, Dex.

Cậu đang bị thương đấy.

Chưa kể tới việc cậu còn bị ngã xuống từ cửa sổ tầng 4 chết bằm kia nữa!"
Dex vằng ra khỏi người Ash.

"Anh ấy là cộng sự của tôi.

Tôi nhất định phải đi với anh ấy.

Giúp tôi đi.

Nếu anh không bỏ ngay tôi ra, Ash, tôi sẽ..."
"Ash, để cậu ấy đi." Tony nhỏ giọng ra lệnh.

"Nhân viên y tế sẽ chăm sóc cậu ấy trên đường đưa hai người bọn họ đến bệnh viện."
Dex chỉ kịp nở một nụ cười nhăn nhó với cha mình, anh đã trèo ngay lên khoang sau của chiếc xe cứu thương.

Cánh cửa khoang đóng lại, và chiếc xe rời đi.

Dex nắm chặt lấy bàn tay của Sloane khi các nhân viên y tế làm việc của mình, lau sạch các vết thương trên người gã và đeo máy thở vào cho gã.

Một nhân viên y tế định xử lý phần cổ chân bị thương cho Dex, nhưng anh không đồng ý.

Anh ghé sát vào người Sloane, tự nhắc rằng lúc này hai người họ không ở một mình.

"Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi." Dex nhỏ giọng thì thầm, bàn tay vuốt nhẹ trên đôi lông mày của Sloane.

Ánh mắt màu hổ phách của gã đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần khoang xe, từng dòng nước mắt vẫn chảy dọc hai bên má trong câm lặng.

"Anh đừng tự đổ lỗi cho mình nữa."
Sloane nhắm chặt mắt lại coi như lời đáp, và Dex biết đó là tất cả những gì mà người cộng sự của mình sẽ làm.

Anh siết chặt lấy bàn tay của Sloane, tựa người vào gần gã, thấp giọng thì thầm từng tiếng.

"Pearce điên rồi.

Nếu như hắn ta không nhắm vào anh, thì cũng sẽ nhắm vào một ai đó khác.

Anh biết rõ như vậy.

Gabe rất yêu anh.

Em ấy sẵn sàng đấu tranh vì chính con người anh, nhưng em ấy không hề biết anh trai ruột của mình là người có vấn đề.

Pearce đã nhận lấy quả báo mà hắn ta đáng phải nhận rồi." Tên đó không thể nào sống sót qua khỏi các vụ nổ như vậy được.

Chính hắn đã chạy thẳng vào tâm vụ nổ mà.

Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc được rồi.

"Anh và Gabe, đã đến lúc để cả hai được bình yên rồi." Anh vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán gã về sau, chăm chú nhìn Sloane dần mở mắt ra.

Gã nhè nhẹ lắc đầu, sau đó lại nhắm chặt mắt lại.

Gã rút tay mình ra khỏi bàn tay Dex, đặt lên trên người mình.

"Được rồi." Dex như nghẹn lại trong cổ họng, ngồi về phía sau.

Anh nhắm chặt mắt lại, trái tim như chìm xuống đáy băng.

Dù giữa anh và Sloane đã có những gì với nhau, dù họ đã từng có trong tay bất kỳ cơ hội nào, giờ tất cả cũng đã tan thành mây khói.

Anh đau nhiều lắm, nhưng anh hiểu.

Mọi nỗi đau đớn mà Sloane phải chịu kể từ sau cái chết của Gabe đều lũ lượt ập tới, lại thêm cả cảm giác tội lỗi, những cơn ác mộng, và cả sự tuyệt vọng đầy khổ đau của gã.

Pearce đã giết chính em trai của mình, và thay vì sống trong mặc cảm tội lỗi vì tội ác đó, hắn lại trút hết tất cả cơn giận giữ, sự cay đắng, và cảm giác tội lỗi lên người Sloane.

Tất cả những gì mà Dex có thể làm lúc này đó chính là trở thành một người cộng sự tốt.

Anh sẽ giúp Sloane vượt qua khỏi cơn ác mộng này bằng tất cả những gì anh có thể, và cố kìm lại những nỗi đau đang âm ỉ trong lòng mình.

Có khi đau đớn thế này cũng là một cách tốt, vì lợi ích của cả đôi bên.

Phải giấu giếm mối quan hệ của hai người khỏi những người đồng đội là một chuyện, nhưng giấu cả những người trong gia đình mình lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Khi tâm trí anh trôi dạt dần theo những tiếng còi báo động, hình ảnh của Gabe bỗng nhiên sượt qua.

Chính là khung ảnh mà anh đã cầm lên trong căn nhà của Pearce đó.

Anh lặng lẽ thì thầm "Cám ơn em.", sau đó cả người chìm vào bóng đêm đen đặc.


~oOo~oOo~oOo~
Hai ngày trước Giáng sinh, Dex cắm chốt trong nhà, ngồi trước màn hình TV, đổi qua đủ loại kênh, chẳng muốn xem bất cứ một cái gì cả.

Sau vụ đụng độ với Pearce, anh được cấp trên cho nghỉ lễ Giáng sinh sớm.

Đáng lẽ bình thường là anh đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi.

Anh yêu tất cả những kỳ nghỉ lễ, đặc biệt là lễ Giáng sinh.

Và mặc dù trong đợt lễ này, anh rất hào hứng khi có thể dành thời gian bên cạnh gia đình của mình, nhưng anh vẫn không thể vượt qua những cảm xúc tổn thương khi Sloane từ chối gặp mặt anh.

Sloane cũng được cho nghỉ lễ Giáng sinh sớm, để phục hồi lại, cả về thể chất và tinh thần.

Chuyện vừa rồi đều khiến mọi người rất sốc khi biết rằng Gabe bị chính anh trai của mình giết chết.

Ai cũng đều tự trách bản thân mình, nếu như họ đã làm gì đó khác đi, biết đâu đến lúc này Gabe vẫn còn sống.

Dex đã từng cố gặp Sloane tại bệnh viện, nhưng lại bị Ash chặn lại không cho vào.

Bình thường, bọn họ sẽ không ngừng đấu khẩu và đe dọa lẫn nhau cho tới khi Ash bực mình đến nỗi mặc kệ Dex thích làm gì thì làm, nhưng lần này lại không hề như vậy.

Ash không kìm được nỗi buồn trên gương mặt mình khi anh ta nhỏ giọng như cầu xin Dex, nói rằng chính Sloane bảo anh không được để cho Dex vào.

Hành động đó thực sự đã khiến Dex bị tổn thương rất sâu, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và rời đi.

Cả tuần sau đó, anh không ngừng cố gắng gọi cho Sloane, thậm chí còn nhắn tin cho gã.

Nhưng cuối cùng, chẳng hề có hồi âm.

Tiếng chuông cửa vang lên ngoài kia, và Dex thở than môt tiếng, nhấc người dậy, loạng choạng lết người ra phía cửa trước.

Chắc lại là Cael đây mà.

Em trai anh vẫn không ngừng lo về người anh này, và dù cho Dex đã trấn an Cael cả trăm lần rằng anh vẫn ổn, và anh cần thêm thời gian ở một mình, em anh vẫn cứ đều đều xuất hiện, lúc thì pizza lúc thì burger, cố gắng lôi anh ra khỏi cái ổ của mình.

Anh mở cửa ra, nụ cười đang treo được một nửa trên gương mặt mình liền cứng đờ lại.

"Chào cậu."
Dex nháy mắt vài lần, tự hỏi không biết có đúng là mình đang nhìn thấy người mà anh nghĩ đang đứng ngay trước mắt mình không, hay chỉ đơn giản là anh đang gặp ảo giác mà thôi.

Sloane đứng ngay trước cửa nhà anh, khoác trên người một chiếc áo bành tô đen, quấn quanh cổ một chiếc khăn len sọc xanh đen và đội trên đầu một chiếc mũ len khá hợp bộ.

Mũi và hai má gã đã hơi đỏ lên vì lạnh, và trên tay gã là một hộp quà rõ to được gói trong lớp giấy gói màu xanh sáng, điểm xuyết vài bông hoa tuyết trắng cùng với một chiếc nơ bạc lớn trên đỉnh.

Gã còn treo trên cổ tay mình một túi quà rõ lớn màu đỏ khác nữa.

Tất cả những gì mà Dex có thể bật ra lúc này chỉ có đúng một thứ cảm giác khó tả trong lòng.

"Chào anh."
"Tôi vào được không?"
"À, ừ.

Xin lỗi nhé." Dex đứng sang một bên, nhường đường cho Sloane bước vào bên trong, và anh đóng cánh cửa lại sau lưng gã.

Anh rất bất ngờ khi Sloane đưa hộp quà cho anh và rồi lại để cả túi quà đỏ lên trên đó.

"Giáng sinh vui vẻ nhé."
"Anh...!anh tặng quà Giáng sinh cho tôi hả?"
"Kiểu vậy đó.

Vừa là quà Giáng sinh, cũng vừa để hối lộ cậu." Sloane cởi mũ, khăn quàng cổ và áo bành tô ra, treo lên trên móc gắn ở cửa.

Sau đó, gã cởi giày ra.

Cởi được một nửa, gã sững lại.

"Có sao không? Ý tôi là tôi không biết cậu có muốn cho tôi ở lại nhà cậu không nữa."
"Không sao đâu." Dex nhìn chằm chằm vào đống quà trên tay của mình.

"Hối lộ tôi làm gì?"
Sloane dẫn Dex vào phòng khách và kéo anh đến chỗ ghế sofa.

Gã cầm lấy đống quà trên tay anh và để xuống sàn nhà, sau đó nắm lấy tay Dex và để anh ngồi xuống ghế bên cạnh gã.

Lông mày gã nhăn lại, lo lắng hiện rõ trên gương mặt.

"Tôi mong cậu có thể tha lỗi cho tôi.

Tôi biết mình đã làm cậu bị tổn thương khi không để cậu đến thăm tôi và cũng không trả lời lại vô số những tin nhắn rồi cuộc gọi của cậu khi cậu cố gắng liên lạc với tôi.

Lúc ấy, tôi cần thời gian để suy nghĩ."
"Về chuyện gì?" Tim của Dex bống nhiên đập thình thịch như sắp vùng lên nhảy luôn ra khỏi lồng ngực anh.

Cuộc hối lộ này có vẻ ngon nghẻ đấy, đúng không nhỉ? Chắc hẳn Sloane không chỉ đi cả một đoạn đường dài đến đây, mang cho anh đống quà to cỡ người Cael rồi chỉ để báo cho anh vài tin xấu thôi đấy chứ?
"Về mọi thứ.

Về vụ án.

Và về chúng ta."
Tim Dex hẫng một nhịp.

"Còn có cả chúng ta sao?"
"Đúng đấy, về chuyện cậu đã nói khi hai chúng ta đang ở trên xe cấp cứu, rằng đã đến lúc cả tôi và Gabe tìm được sự yên bình cho chính mình.

Tôi nên để cho Gabe được an nghỉ rồi, cũng là để tôi có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình." Sloane liếm cánh môi dưới, đôi mắt gã chăm chú nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.

"Tôi biết, chuyện mà tôi đang xin cậu đây là không hề công bằng với cậu, và tôi cũng không mong cậu có thể đợi chờ tôi mãi, nhưng mà...!Ừ, tôi muốn chúng ta thử xem sao.

Có thể là, nếu như cậu đồng ý để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, xem là mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu, cậu hãy giúp tôi.

Tôi hiểu bản thân mình đang đòi hỏi quá nhiều, nhưng tôi thực sự rất thích cậu, Dex à.

Tôi thích con người của tôi mỗi khi có cậu ở bên cạnh." Gã nhìn lên gương mặt Dex, nở một nụ cười yếu ớt.

"Tôi cảm thấy những điều mà tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ cảm nhận lại được nữa."
"Còn đội thì sao? Gia đình tôi nữa?" Dex đã biết rõ câu trả lời trong lòng của anh là gì, nhưng anh vẫn phải hỏi.

"Chuyện của hai chúng ta chỉ hai người chúng ta biết mà thôi, nếu không thì một trong hai người sẽ bị điều chuyển sang đội khác.

Cậu biết nguyên tắc đó mà."

Dex gật đầu.

Làm sao mà anh có thể giữ kín những chuyện như thế này với cha anh đây? Tệ hơn nữa, giấu luôn cả với Cael? Em trai anh sẽ bị tổn thương rất nhiều nếu em ấy phát hiện ra Dex có bí mật riêng mà không nói với mình.

Anh cảm thấy Sloane siết chặt bàn tay mình.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của gã.

Sloane cần anh.

"Chỉ cần đảm bảo rằng không ai phát hiện ra chuyện của hai người chúng ta là được rồi."
Sloane nở một nụ cười rạng rỡ, gã đưa tay lên ôm lấy mặt Dex và kéo anh lại gần gương mặt mình, đặt lên trên môi anh một nụ hôn nồng nhiệt.

Dex giờ đã hoàn toàn buông hết mọi vũ khí đầu hàng, cả người như nhũn ra, dựa vào người Sloane, chìm đắm trong sự mềm mại từ đôi môi gã, sự ấm áp của khuôn miệng gã và cả hương vị nam tính mạnh mẽ của gã nữa.

Trong lòng anh không muốn thừa nhận rằng mình đã thèm khát cảm giác này lâu lắm rồi.

Sẽ cực kỳ ngu ngốc nếu như anh phát sinh tình cảm với Sloane, hoặc thậm chí chỉ nghĩ đến việc nảy sinh cảm tình với Sloane thôi là đã không thể được rồi.

Sloane không hề hứa hẹn điều gì, cũng không nói rõ mối quan hệ giữa hai người lúc này là như thế nào, chỉ đơn thuần là để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên và xem kết quả sẽ đi đến đâu.

Nếu như Dex không cẩn thận đề phòng, anh sợ rằng bản thân sẽ thực sự yêu Sloane mất, và khi điều đó xảy ra, cả hai người bọn họ sẽ phải gánh lấy hậu quả.

Nhưng giờ, tâm trí anh đang bị nụ hôn nóng bỏng của gã quấn đi, anh cố gắng đáp lại nhiệt tình của gã.

Anh dạng chân, ngồi lên trên đùi của Sloane, miệng không kìm được bật ra vài tiếng rên rỉ khi cảm thấy hai bàn tay rắn chắc của gã đang xoa nắn cánh mông mình.

Khi cả hai người dứt khỏi nụ hôn, Dex ngồi lui lại, nhịp thở nặng nề thấy rõ, cả người hơi run lên.

Anh nhìn xuống người bên dưới thân mình.

"Trời đất thánh thần ơi, anh đang mặc cái thể loại áo gì mà toàn thấy mấy quả cầu tuyết thế này?"
Sloane cũng nhìn theo ánh mắt Dex, tự đánh giá chiếc áo gã đang mặc trên người.

"Áo len thôi mà."
"Lại còn có cả mấy con hươu cao cổ, thêm bông tuyết nữa kìa."
"Ừ, thì đây là của hãng Ralph Lauren, kiểu cổ điển mà, và nhìn thế thôi chứ cũng có nội hàm lắm đấy." Sloane nhướn mày, và Dex chỉ biết thở dài một tiếng.

"Anh nói thế nào thì thế ấy vậy."
"Vì Maddock có mời cả tôi và Ash đến ăn bữa tối đêm Giáng sinh với gia đình của ông, nên tôi nghĩ khi ấy tôi sẽ mặc món này, và tôi cũng có tặng cho cậu một cái đây." Sloane nhấc chiếc túi quà màu đỏ từ trên sàn nhà lên và đặt vào tay Dex.

"Anh muốn tôi mặc một chiếc áo len có hình mấy con hươu đó ư?" Anh nhăn mày nhìn Sloane, nhận lấy chiếc túi từ tay gã.

"Chưa gì mà tôi đã thấy giữa hai chúng ta có rõ lắm khó khăn rồi đấy."
Sloane chỉ cười.

"Cậu cứ xem đi đã."
Dex xuống khỏi đùi Sloane và thò tay vào chiếc túi.

Anh lấy ra một chiếc áo len đan sợi màu đen đỏ.

Ôi trời ơi, đây ấy à.

Anh giơ chiếc áo lên, hai mắt trừng lớn.

"Cái quỷ gì..."
"Cậu thích không?" Sloane hỏi, giọng gã hơi chần chừ.

"Cái áo này tuyệt vãi cả chưởng!" Dex nhảy xuống khỏi chiếc ghế sofa, tay không ngừng vung vẩy chiếc áo len.

Chiếc áo lên có màu đỏ chủ đạo, phần cổ áo màu đen và phần tay áo kéo dài đến quá cổ tay; trên thân áo là đủ loại hình bông tuyết cùng với những quả cầu trang trí vào đêm Giáng sinh nhiều màu sắc được sắp theo từng hàng, đen trắng đan xen.

Nhưng phần đỉnh nhất ở đây đó chính là hình hai con robot kiểu kinh điển ở ngay chính giữa thân áo, một trong hai con còn đội chiếc mũ của Ông già Noel và con còn lại thì quấn quanh cổ một chiếc khăn kẻ sọc, hai con quay mặt đối diện với nhau, nhìn tư thế thì giống như đang chuẩn bị nhảy lên đập tay vậy.

"Tôi nghĩ là cậu sẽ ưng chiếc áo này." Sloane ngả lưng ra sau, mỉm cười rạng rỡ nhìn Dex.

"Sao mà anh biết hay vậy?" Dex cởi chiếc áo len anh đang mặc trên người ra và trùm chiếc áo len Sloane mới tặng vào.

Quá vừa vặn luôn.

Đây đúng là chiếc áo len ngầu nhất, đỉnh nhất mà anh từng nhìn thấy từ trước tới nay.

Sloane vuốt chiếc cằm được cắt tỉa gọn gàng của mình.

"Chỉ là đoán trúng vậy thôi." Gã chỉ tay về phía chiếc hộp quà to trên sàn.

"Cậu có thể mở luôn hộp quà kia nếu thấy thích."
Dex hưng phấn đến nỗi anh muốn đập phá luôn thứ gì đó.

Anh cúi người xuống, nhanh chóng xé luôn phần giấy gói quà đẹp đẽ bọc ở bên ngoài cứ như một chú mèo đang phê cỏ bạc hà.

Khi anh nhìn thấy món quà ở bên trong đó, anh hét lớn lên một tiếng đầy hào hứng, âm giọng nhảy lên cao hơn bình thường mấy quãng.

"Ôi cưng ơi!" Anh giả bộ chùi tay lên khóe mắt như đang lau nước mắt.

"Tặng súng cho tôi luôn à."
Nụ cười trên gương mặt của Sloane càng rạng rỡ hơn.

"Có cả ống nhắm hồng ngoại đó."
"Tôi sẽ làm chết anh bằng chính khẩu súng này." Dex nói, nhảy cẫng lên.

Anh chạy đến chỗ cây thông Noel và sau đó quay trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp cỡ vừa.

Anh đưa nó cho Sloane, trên mặt hiện lên một điệu cười tươi rói lại có phần xấu xa.

"Cái này là..." Sloane nhìn chằm chằm vào bọc giấy bên ngoài.

"...!Ông già Noel thoát y à?"
Dex nhướn mày.

"Mặc sịp lọt khe.

Và đang múa cột."
"Đôi lúc cậu làm tôi hơi lo đấy." Sloane lắc đầu, sau đó từ từ bóc lớp giấy gói bên ngoài ra.

Anh mở chiếc hộp các tông trắng ra, cả người sững sờ, thở hắt một hơi.

Anh nhấc thứ bên trong hộp ra, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

"Cậu tặng tôi...!Cái gì thế này?"
"Mô hình Death Trooper đó!"
"Gì cơ?"
"Đây là kiểu thiết kế Zombie Storm Trooper đấy." Dex chỉ vào mô hình với những màu sơn phức tạp.

"Là Hence, Death Trooper." Sloane nhìn chằm chằm vào mô hình, hai mắt trợn ngược lên.

Dex mỉm cười.

"Thôi nào, anh nói thật với tôi thì có sao đâu.

Tôi không đánh giá gì đâu mà."
"Cậu đang nói cái quái gì thế hả?"
Dex ngồi xuống ghế sofa, quay mặt Sloane lại đối diện với mình.

"Cho tôi xin đi, tôi biết thừa tên cuồng nhà anh rồi! Anh nghĩ tôi không để ý thấy chiếc hộp để chìa khóa của anh đặt gần cửa chính là một nửa dưới của mô hình Death Star à? Còn cả mấy kệ đỡ giá sưu tập series phim Star Wars kia nữa, toàn thấy in hình của phân cảnh Mos Eisley Cantina đó.

Có thể mọi người không chấp nhận con người đó của anh, nhưng tôi thì luôn luôn bao dung.

Nào, hãy mạnh mẽ sống thật với bản thân và mở rộng đôi cánh như một chú chim đỏ tý hon đang giận giữ đi nào."
"Mấy con chim giận giữ đó có con nào tung cánh bao giờ đâu." Sloane lẩm bẩm.

Dex nhẹ nhàng xoa đầu anh, nhỏ giọng thì thầm.

"Anh nói vậy chỉ có củng cố thêm suy đoán của tôi thôi."

"Cậu đúng là một tên khốn." Sloane bật cười, đẩy Dex ra khỏi người mình.

Gã cầm lấy mô hình lên, hơi cắn chặt vào cánh môi dưới.

Một nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt gã, và gã quay sang nhìn Dex.

"Mô hình này đỉnh vãi cả chưởng."
"Ai chà! Tôi biết ngay!" Dex đấm mấy cú vào không khí trong khi Sloane cười ngặt ngẽo với động tác của anh.

Anh chỉ là đợi cơ hội thôi, nhưng khi ở căn hộ của Sloane anh đã nhìn thấy đủ loại dấu hiệu rồi.

Đằng sau một người đàn ông có vẻ như hoàn hảo đến vậy lại là một tên cuồng phim chính hiệu.

Ồ, chuyên này đáng để đem ra tranh luận lắm đây.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc nền vang dội như sấm của bản tin khẩn đã cắt ngang điệu nhảy đầy vui vẻ của Dex, anh sững lại, quay về phía màn hình TV.

"Chúng tôi xin phép được cắt ngang chương trình đang phát sóng trên đài truyền hình của quý vị để mang tới những tin tức mới nhất vừa cập nhật.

Một đoạn video với nội dung đầy đe dọa vừa được lan tỏa trên mạng xã hội, và các nhà chức trách vẫn đang rất đau đầu khi chưa thể xác định được nguồn gốc phát tán đoạn video này.

Nếu như trong gia đình của quý vị có các cháu nhỏ, quý vị nên đảm bảo rằng các cháu đang ở cùng với người thân trong thời điểm này."
Trên màn hình hiện lên hình ảnh của một người đàn ông, toàn thân hắn ta mặc một bộ trang phục màu đen tuyền, đằng sau lưng hắn là một bức tường gạch đã cũ.

Khi hắn cất lời, dường như giọng nói của hắn ta đã được xử lý qua một loại thiết bị biến âm nào đó.

"Chào buổi tối, thành phố New York.

Trong khi các vị đang ngồi ở nhà mình, nhấm nháp món trứng, bóc mở những hộp quà chẳng mấy chốc sẽ bị lãng quên chỉ sau 3 tháng tới, nháy mắt với những người xung quanh, vui vẻ nói mấy lời chúc xã giao, dùng từ Giáng sinh thay cho từ Ngày lễ để tránh xúc phạm tới những kẻ Hippe thì một căn bệnh dịch mới đang dần bao phủ thành phố đáng mến này của chúng ta.

Đó là một căn bệnh mà không một ai có thể làm ngơ được.

Những kẻ bệnh đó tự tin rằng chúng chính là bước tiến hóa tiếp theo của loài Người, nhưng chúng vốn chẳng hề phải là Con Người.

Chúng đều chỉ là loài Thú Vật.

Và Con Người chúng ta thường xử lý những loài Thú Vật bị tiêm nhiễm dịch bệnh và còn thối nát đó nữa như thế nào? Chúng ta sẽ giải phóng chúng khỏi sự khổ đau giày vò.

Đừng sợ hãi, The Order of Adrasteia luôn ở đây để giúp đỡ mọi người."
*(Hippy/Hippie là một thuật ngữ dùng để chỉ một văn hóa lối sống của thanh niên, phát sinh từ một phong trào tại Hoa Kỳ trong giữa những năm 1960 và sau đó lan rộng sang các nước khác trên thế giới.

Một bộ phận giới trẻ lúc đó trở nên bất mãn với những định ước xã hội đương thời, với tầng lớp trung lưu đang bị chi phối bởi chủ nghĩa tiêu dùng và tư tưởng đàn áp.

Họ phản đối chiến tranh, đề cao tự do, tình yêu, hòa bình, sự khoan dung và bác ái.

Họ chủ trương từ bỏ xã hội công nghiệp quay về với thiên nhiên.

Tuy nhiên, họ thường hay được gắn liền với hình ảnh những nhóm người bất bạo động, chống chính phủ.

Một dấu ấn xấu về việc sử dụng thuốc kích thích được đóng vào họ và nó vẫn còn thường được thấy ngày nay, đặc biệt là việc sử dụng, lạm dụng cần sa và các chất gây ảo giác)
*(Trong tôn giáo Hy Lạp cổ đại, Nemesis – còn được gọi là Rhamnousia hoặc Rhamnusia – Nữ thần của Rhamnous, là nữ thần gieo báo ứng xuống những con người dám thể hiện sự kiêu ngạo và hống hách trước mặt các vị thần.

Tên gọi khác của vị nữ thần này là Adrasteia hoặc Adrestia, có nghĩa là "không thể bỏ qua")
"Cái đéo gì thế này?" Sloane đứng bật dậy, đi đến đứng bên cạnh Dex.

Một cảm giác nôn nao bao trùm lấy toàn bộ cả người Dex khi anh nhìn thấy một biểu tượng hình đầu của vị Nữ thần Hy Lạp nào đó hiện lên trên màn hình TV.

Anh đã nhìn thấy biểu tượng này ở đâu đó trước kia rồi.

Khi biểu tượng đó mờ dần đi, Dex nhìn chằm chằm khi thấy một đặc vụ của THIRDS đang bị trói và bịt miệng, ép quỳ xuống mặt đất ngay bên cạnh kẻ mặc đồ đen toàn thân.

"Ai kia?" Dex hỏi Sloane, gã cũng chỉ lắc đầu.

Biểu cảm trên gương mặt gã hiện rõ sự rối rắm và hoảng hốt không kém gì Dex.

Điện thoại của hai người bỗng đều đổ chuông làm Dex giật thót mình.

Mỗi người đều bắt điện thoại của mình, giọng nói rõ ràng và cứng rắn của Tony vang lên mười mười từ trong điện thoại của hai người.

"Hai đứa đang ở cùng với nhau à?"
"Vâng, Sloane đến mang quà Giáng sinh cho con, và bọn con định đến nhà cha đây."
"Được rồi, Dex, tắt máy đi.

Sloane, cậu bật loa ngoài lên." Hai người đều làm theo như lời Tony.

Sloane là người đầu tiên lên tiếng hói.

"Sếp, chuyện gì đang diễn ra thế này? Đây là sao chứ?"
"Chúng tôi cũng không biết.

Chúng tôi chỉ biết rằng tất cả đều là thật, không phải ghép.

Người trong đoạn video đó là đặc vụ Greg Morrelli.

Ngày hôm qua, có tin báo lên rằng cậu ta bị mất tích.

Sau khi tan làm, cậu ta đi về nhà và cứ thế biến mất luôn.

Cục Tình báo đang cố hết sức để lần theo nguồn phát tán video, nhưng chắc phải mất rất nhiều thời gian nữa thì mới có thể xác định được vị trí chính xác.

Đây đúng là một cơn ác mộng mà.

Chúng ta đã huy động tất cả các đội tiến hành tìm kiếm đặc vụ Greg Morrelli trên toàn địa bàn thành phố, nhưng không khác gì mò kim đáy bể cả."
Giọng nói lại vang lên từ màn hình TV, sau đó mọi thứ đều rơi vào im lặng.

"Để có thể cứu rỗi thành phố này khỏi cơn đại dịch, chúng ta nhất định phải diệt trừ tất cả các nguồn mang bệnh, và bắt đầu từ tổ chức đã khởi phát thứ bệnh dịch kinh tởm này.

Chúng ta sẽ khiến cho những kẻ tội đồ đó phải chịu sự trừng phạt từ địa ngục, và THIRDS sẽ là đối tượng trừng trị đầu tiên."
"Ôi trời ơi." Cả người Dex co cứng lại, hoảng hốt vô cùng.

Họ đang xem cái gì thế này, một đoạn video hành xác ư? "Làm sao..." Anh lắc đầu quầy quậy, không thể tin nỗi những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Một sự câm lặng bao trùm lấy khắp không gian khi kẻ mặc đồ đen kia càng lúc càng tiến dần hơn đến màn hình.

Hắn ta lên tiếng, dường như từng câu từ chữ trong lời nói của hắn đang nhắm vào Dex.

"Các người đã từng có cơ hội.

Giờ thì hãy đứng đó mà chứng kiến thế giới xung quanh mình sụp đổ đi.

Không một kẻ Therian nào được an toàn trong thành phố này hết, và những kẻ mà các người coi như anh hùng kia sẽ không thể nào quan tâm đến gì khác vì chúng đang còn vật lộn để tự bảo vệ mạng sống của chính mình.

Chúng ta chính là hiện thân của sự phẫn nộ đến từ công lý và sự căm ghét những kẻ tội đồ đi ngược lại với quy luật phát triển của tự nhiên.

Chúng ta ở khắp mọi nơi, xung quanh các người.

Hàng xóm của các người, thầy cô giáo của con cháu các người, bác sĩ của các người.

Chúng ta chính là lẽ dĩ nhiên." Hắn ta cầm một khẩu súng lên trước màn hình.

"Và chúng ta sẽ thiết lập lại trật tự của thế giới này." Một tiếng súng vang lên, cả màn hình trở nên đen kịt.

"...Và chúng ta sẽ thiết lập lại trật tự của thế giới này."
Dex quay sang nhìn Sloane, vẻ hoảng sợ trên gương mặt của gã đã đủ cho anh biết hai người bọn họ đều đang có chung một suy nghĩ.

Sloane nắm chặt lấy tay Dex, ôm ghì anh vào lòng, giọng gã nhỏ đến mức thì thầm bên tai anh.

"Hắn ta còn sống, đúng không?"
Dex gật đầu, hai tay anh vòng qua ôm lấy người gã, cả gương mặt anh áp vào lồng ngực gã.

Isaac Pearce vẫn còn sống, và hắn ta đã ra lời tuyên chiến với tất cả bọn họ.

=*= Hết Quyển I =*=.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương