Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 62: Một Trò Khôi Hài
Một đoàn người đột nhiên chạy đến rồi lại vội vã rời đi, chỉ còn lại hai người Nam Cung Thù và Tiêu Thiên Dạ ở đó, chẳng qua là không còn tình cảm lưu luyến quấn quýt như vừa rồi nữa. Nam Cung Thù quỳ ở dưới đất, điềm đạm đáng yêu mà nhìn Tiêu Thiên Dạ, "Tiêu lang..." Tiêu Thiên Dạ thở dài, đưa tay nâng Nam Cung Thù dậy, nói: "Để ta tiễn nàng trở về trước."
Nam Cung Thù vùi đầu vào trong ngực Tiêu Thiên Dạ, hơi run lên, "Tiêu lang, ta sợ..."
Khi làm chuyện này thì không có cảm giác gì, đợi đến lúc sự tình vỡ lở thì mới biết sợ. Vốn dĩ hai người bọn họ không hề nghĩ chuyện ngày hôm nay lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu phụ thân mà biết thì Nam Cung Thù quả thực không dám tưởng tượng khi nàng trở về phủ thì sẽ bị phạt như thế nào. Nam Cung Thù rất rõ ràng, phụ thân là người cực kỳ coi trọng mặt mũi, nếu như là... Rùng mình một cái, Nam Cung Thù run rẩy nắm chặt vạt áo của Tiêu Thiên Dạ.
"Đừng sợ, đừng sợ, chuyện ngày hôm nay là do ta không tốt, ta sẽ giải thích với Sở quốc công." Tiêu Thiên Dạ ôn nhu nói. Thực ra Tiêu Thiên Dạ cũng vô cùng ảo não, sao hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy với Nam Cung Thù ngay tại lúc này? Nếu như không xử lý tốt, đừng nói là muốn Nam Cung Hoài trợ lực, chỉ sợ Nam Cung Hoài và Ngạc quốc công đều sẽ đi tìm hắn gây phiền phức.
"Đừng sợ, ta đưa nàng trở về trước. Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ lập tức đến phủ Sở quốc công cầu hôn."
Nghe vậy, Nam Cung Thù lập tức nín khóc, nở nụ cười, "Thật sao?"
"Ta đã lừa gạt nàng bao giờ chưa? Chúng ta đi thôi."
Nam Cung Thù gật đầu, dựa vào Tiêu Thiên Dạ, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhẹ bước đi.
Phía sau tảng đá cạnh đầm nước, chỉ còn lại ba người ba mặt nhìn nhau nửa ngày cũng không nói gì. Một hồi lâu, Niệm Viễn mới niệm một tiếng Phật hiệu*, hỏi: "Thế tử, vị Việt quận vương kia đắc tội ngươi khi nào vậy?" Vệ Quân Mạch nhíu mày, "Không có, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt."
(*Phật hiệu: Chính là câu “A di đà phật” đó mọi người.)
"Thế tử hảo tâm cảnh*." Niệm Viễn khen.
(*Tâm cảnh: “Tâm” nội tâm, tinh thần, lý tưởng, ý tưởng; còn “cảnh” là cảnh quan, ngoại cảnh; nói chung là chỉ tư tưởng hay đại loại là gì đó, nó liên quan đến Phật pháp nên ta cũng không rõ cho lắm.)
"..." Hoàn toàn không rõ tên hòa thượng này đang tán thưởng cái gì.
Niệm Viễn nhìn sang Nam Cung Mặc, lại cười nói: "Tiểu tăng còn phải trở về Tố Công Khóa, cáo từ trước."
Nam Cung Mặc cười yếu ớt, gật đầu nói: "Đại sư đi thong thả."
Niệm Viễn ôm cầm nhanh nhẹn đi xa, vẫn siêu phàm thoát tục như lúc đến, không hề nhìn ra nửa khắc đồng hồ trước hắn vừa mới chứng kiến một bức xuân cung đồ sống động.
"Vị Niệm Viễn đại sư này, rất có ý tứ a." Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Nam Cung Mặc quay đầu cười nói với Vệ Quân Mạch. Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: "Niệm Viễn là thiên tài phật môn hiếm có, mười một tuổi biện bác lại chín vị cao tăng phật môn, từ đó một lần thành danh. Hơn nữa cầm kỳ thư họa, thi từ khúc phú không gì không giỏi, không gì không biết, mười lăm tuổi danh dương thiên hạ, ba năm trước đây lại trở về chùa tiềm tu. Trong kinh thành có vô số quyền quý mời hắn đến giảng kinh mà không được, hắn cũng là huynh đệ kết nghĩa của cữu cữu."
"Lợi hại như vậy?" Lúc trước Nam Cung Mặc sống ở Đan Dương khá lâu, quả thật không hề biết trên thiên hạ lại xuất hiện một hòa thượng nổi danh như vậy. Mỗi lần sư huynh trở về cũng sẽ không giảng những thứ này cho nàng.
Vệ Quân Mạch gật đầu nói: "Thứ Niệm Viễn lợi hại nhất không phải là Phật pháp (giáo lý Phật giáo), cũng không phải là cầm kỳ thư họa."
"Vậy là cái gì?" Nam Cung Mặc hiếu kỳ,
Vệ Quân Mạch nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Sách lược mắng người."
Nam Cung Mặc không khỏi giật mình, một tên hòa thượng... Học những thứ này thực sự ổn chứ?
Vệ Quân Mạch bình tĩnh nói: "Ta quen biết Niệm Viễn là vào sáu năm trước, khi phải phụng mệnh dẫn binh xuất chinh Nam Cương, tiêu diệt phản loạn. Cữu cữu lo lắng nên mới âm thầm mời hắn tương trợ."
"..." Về sau tốt nhất là nên cách xa tên hòa thượng kia một chút...
Khi đoàn người trở lại kinh thành thì đã là xế chiều, Vệ Quân Mạch đưa Nam Cung Mặc đến cửa phủ Sở quốc công, xuống xe ngựa rồi nàng mới để ý thấy nhóm người Minh Cầm Tri Thư đang ôm theo mấy chậu hoa mẫu đơn đi vào. Không khỏi nhíu mày nói: "Làm cái gì vậy?" Minh Cầm bê một chậu hoa mẫu đơn tiến lên, cười nói: "Tiểu thư, đây là thế tử bảo bọn nô tỳ mang về trồng trong Ký Sương viện đấy. Gốc mẫu đơn xanh lục này người thấy có được không a?"
Đúng là nhìn rất đẹp, chỉ là so với hoa mẫu đơn xinh đẹp, thì cảm giác lần đầu tiên được tặng hoa này tựa hồ rất tốt.
Cười nhạt một tiếng, Nam Cung Mặc khua tay nói: "Đem vào đi, cẩn thận một chút."
Vệ Quân Mạch tỉ mỉ quan sát thần sắc Nam Cung Mặc, phát hiện nàng tựa hồ rất thích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại nghĩ tới Mặc nhi nói nàng cũng không quá ưa thích hoa mẫu đơn, như vậy là nàng ưa thích hành động tặng hoa này của hắn sao? Vệ thế tử quyết định, sau này phải thường xuyên tặng hoa cho nàng a.
Cho nên, mặc dù Vệ thế tử là cổ nhân chính cống, tuy rằng trời sinh tính tình lạnh lùng gương mặt tê liệt, nhưng lại rất biết cách lấy lòng thê tử tương lai.
"Có muốn vào nhà ngồi một chút hay không?" Nam Cung Mặc hỏi.
Vệ Quân Mạch suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Lúc trước hắn không tìm thấy lý do thích hợp gì để tùy tiện đến thăm, nhưng hôm nay hôn kỳ của bọn họ đều đã được định đoạt rồi, đến bái phỏng nhạc phụ đại nhân một chút cũng là điều hợp tình hợp lý. Chỉ cần không gặp mặt một tháng trước lễ thành hôn theo đúng quy củ là được. Chỉ là hai người đều đã quên mất một chuyện, hôm nay Nam Cung gia "khả năng" sẽ xảy ra một vài chuyện xấu.
Thực ra cũng có thể coi là bọn họ không biết...
Sau khi vào phủ nàng mới phát hiện Nam Cung Thù vẫn chưa về. Nam Cung Mặc cúi đầu suy nghĩ một chút, càng thêm xác định não của Nam Cung Thù chắc chắn đã bị heo gặm mất rồi. Chắc là vừa nghe thấy lời hứa hẹn của Tiêu Thiên Dạ xong liền cảm thấy an toàn thoải mái, lại không hề nghĩ mình phải sớm về phủ bố trí một chút, ít nhất là phải thông báo cho Trịnh thị trước. Bất quá cũng có thể là Nam Cung Thù không có ý định nói chuyện này cho Trịnh thị, dù sao sự tình một cô nương chưa xuất giá lăn cùng một chỗ với nam nhân khác ở bên ngoài, đúng lúc bị chính thê vừa vặn bắt được, thật sự rất khó nói.
Mặc dù là tiểu tế tương lai, nhưng mà Vệ Quân Mạch vẫn là thế tử phủ Tĩnh Giang quận vương, nhi tử của công chúa Trường Bình, cho nên Nam Cung Hoài bắt buộc phải bảo Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy tự mình ra cửa nghênh đón, còn bản thân thì ngồi chờ ở trong đại sảnh.
Tuy rằng huynh đệ Nam Cung Tự đều đã gặp qua Vệ Quân Mạch, nhưng chính thức nói chuyện cùng muội phu tương lai này lại là lần đầu tiên. Nam Cung Tự còn có thể bình tĩnh, nhưng Nam Cung Huy thì không ngừng trừng mắt quan sát Vệ Quân Mạch trong suốt đường đi. Chỉ thấy Nam Cung Mặc cười cười nói nói với Vệ Quân Mạch, bộ dạng tự nhiên, vui vẻ cũng đủ biết hai người bọn họ có quan hệ vô cùng tốt. Lại nghĩ tới bộ dạng khách khí của muội muội khi nói chuyện với mình, trong lòng Nam Cung Huy càng thêm ảm đạm, tinh thần phấn khởi ngày thường cũng ỉu xìu đi vài phần.
"Bái kiến Sở quốc công." Tiến vào đại sảnh, Vệ Quân Mạch cung kính chắp tay hành lễ với Nam Cung Hoài, ngược lại là coi Trịnh thị ngồi ở bên cạnh trở thành không khí.
Nam Cung Hoài nhìn Vệ Quân Mạch thật lâu, gật đầu nói: "Thế tử đa lễ, ngồi đi."
Gả nữ nhi cho Vệ Quân Mạch, Nam Cung Hoài thực sự cảm thấy vô cùng áy náy. Chẳng qua là phần áy náy này lại không thể nào sánh bằng thanh danh của phủ Sở quốc công, thậm chí chỉ được Trịnh thị cùng Nam Cung Thù coi là gió thoảng bên tai mà thôi. Lúc này lại nhìn Vệ Quân Mạch ngồi ở một bên, dung mạo tuấn mỹ xuất chúng, khí độ bất phàm, ngoại trừ thân thế ra thì quả nhiên là không gì có thể bắt bẻ được, áy náy trong lòng Nam Cung Hoài cũng bớt đi vài phần, ánh mắt nhìn Vệ Quân Mạch lại càng thêm ôn hòa, rộng lượng.
Trịnh thị nhìn đôi bích nhân đang ngồi trên ghế, trong lòng vô cùng khó chịu. Cứ mỗi lần nhìn thấy Nam Cung Mặc vui vẻ, Trịnh thị lại cảm thấy không được thoải mái. Mỗi khi trông thấy bộ dạng Nam Cung Mặc có bảy phần giống với Mạnh thị, Trịnh thị lại một thân không được tự nhiên. Mỗi lần đối diện với con mắt lãnh đạm trào phúng kia thì đều khiến cho nàng nhớ lại bộ dạng mười mấy năm trước của mình khi được gặp Mạnh thị lần đầu. Vì trong bụng nàng có cốt nhục của Nam Cung Hoài nên được hắn mang về phủ, Mạnh thị vẫn im lặng ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn nàng quỳ rạp dưới đất, sau đó chậm rãi quay đầu đi chỗ khác. Dường như nàng chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trên mặt đất, ngay cả việc liếc mắt nhìn cũng sợ con mắt bị ô uế. Quả nhiên, từ đó về sau Mạnh thị cũng không còn triệu kiến nàng nữa, mãi cho đến khi Mạnh thị chết ở Ký Sương viện.
"Hôm nay đại tiểu thư ra ngoài cùng Vệ thế tử sao? Tình cảm của đại tiểu thư và thế tử thật tốt, lão gia cũng có thể yên tâm rồi, người thấy có đúng không lão gia?" Trịnh thị cười nói.
Nam Cung Hoài gật đầu nói: "Mấy năm qua Mặc nhi phải chịu không ít khổ cực, thế tử phải đối xử tốt với nàng. Nếu ta biết Mặc nhi phải chịu ủy khuất gì, một người phụ thân như ta chắc chắn sẽ không để yên." Trịnh thị thiếu chút nữa tức giận đến lệch mặt, ý của nàng là muốn nhắc nhở Nam Cung Hoài, Nam Cung Mặc không biết tuân thủ quy củ trước hôn nhân, sớm tối gặp mặt nam tử ở bên ngoài, sao biết được Nam Cung Hoài lại lý giải thành như vậy.
Vệ Quân Mạch gật đầu nói: "Vãn bối ghi nhớ, nhất định sẽ không bạc đãi Vô Hà."
Nghe thấy hắn gọi tên chữ của Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài khẽ giật mình, phục hồi tinh thần lại mới nhẹ gật đầu. Tên hắn đặt thì bị nữ nhi cưỡng ép sửa lại, thời điểm nữ nhi cập kê hắn cũng không được đặt tên chữ cho nàng, Nam Cung Hoài cảm thấy có vài phần thất lạc. Người khác thì lại không thể nào hiểu được cảm giác mất mát này của hắn, Nam Cung Huy có chút tò mò mà hỏi thăm: "Mặc nhi, các ngươi đến núi Tử Vân sao? Vừa rồi ta nhìn thấy mấy người Minh Cầm Tri Thư ôm khá nhiều hoa mẫu đơn vào phủ?"
Nam Cung Mặc gật đầu, cười yếu ớt nói: "Đúng vậy, ta mới lên núi Tử Vân lần đầu, quả thật là một nơi tốt."
Trên mặt Trịnh thị có chút không được tự nhiên, nàng nhớ là hôm nay Thù nhi cũng đi lên núi Tử Vân, chỉ là không biết bọn họ có chạm mặt nhau không a? Lại thấy thần sắc của Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch vẫn như cũ, Trịnh thị mới hơi yên lòng một chút, chắc là không gặp được.
Vệ Quân Mạch nói: "Mặc nhi thập phần ưa thích cảnh trí trên núi Tử Vân, khi trở về ta sẽ bảo mẫu thân tu kiến một tòa biệt viện ở sau núi Tử Vân."
Nam Cung Huy có chút kinh hỉ mà nói: "Mặc nhi ưa thích núi Tử Vân sao? Cũng không biết núi Tử Vân này là của ai nữa, để nhị ca mua giúp ngươi."
Nam Cung Mặc có chút bất đắc dĩ, nâng trán nói: "Nhị ca, chính ngươi cũng không có bao nhiêu tiền cho nên đừng quan tâm tới những chuyện này. Chúng ta chỉ nói chơi như vậy thôi."
Nam Cung Huy mở trừng hai mắt nhìn nàng: Nhị ca có tiền. Tiền hắn cầm về từ chỗ Trịnh thị Mặc nhi chỉ lấy một phần rất nhỏ, còn dư hắn cũng không trả lại, vẫn có thể xây một tòa biệt viện cho Mặc nhi a.
Vệ Quân Mạch nhàn nhạt liếc qua chỗ Nam Cung Huy, ánh mắt có chút tối tăm phiền muộn. Chỉ là Nam Cung Huy còn đang cao hứng nên không hề phát giác được, vẫn cúi đầu tính xem mình có bao nhiêu ngân lượng dùng được. Nam Cung Mặc cũng lười đi quản, sản nghiệp trong tay Nam Cung Huy đều là cửa hàng, trừ phi bán toàn bộ cửa hàng kia đi, nếu không thì không thể xây dựng biệt viện được. Mà nàng chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội bán đi cửa hàng đấy.
"Thế tử đối xử với đại tiểu thư thật tốt, đại tiểu thư thật có phúc." Trịnh thị cắn răng nói. Nam Cung Mặc cũng nhàn nhạt trả lời một câu, "Đa tạ Uyển phu nhân khen tặng."
Nam Cung Hoài hỏi một vài chuyện liên hoan đến việc chuẩn bị hôn sự trong phủ Tĩnh Giang quận vương, dường như bản thân vô cùng quan tâm đến nữ nhi. Vệ Quân Mạch đương nhiên biết rõ quan hệ phụ tử giữa Nam Cung Mặc và Nam Cung Hoài, chẳng qua Nam Cung Hoài vẫn là thân phụ của Nam Cung Mặc, quan hệ giữa phụ tử hai người không có phần cho phủ Tĩnh Giang quận vương quản, cho nên Vệ Quân Mạch cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của Nam Cung Hoài. Mặc dù phủ Tĩnh Giang quận vương vô cùng thờ ơ trước hôn sự của Vệ Quân Mạch, nhưng công chúa Trường Bình lại muôn phần cẩn thận chuẩn bị hôn sự cho nhi tử. Huống chi Vệ Quân Mạch và Nam Cung Mặc đều do hoàng thượng chỉ hôn, coi như là Tĩnh Giang quận vương có cảm thấy nghẹn khuất đi chăng nữa thì cũng không dám tùy tiện làm qua loa cho xong.
Mặc dù thần sắc của Vệ Quân Mạch vô cùng đạm mạc, nhưng mà khi nói chuyện lại hết sức thận trọng, trong lòng Nam Cung Hoài cũng nhiều thêm vài phần hảo cảm. Hắn xuất thân từ nông thôn, đi ra từ chiến trường. Đối với thân thế của Vệ Quân Mạch, hắn cũng không quá bận tâm, dù sao Vệ Quân Mạch cũng không phải là nhi tử của hắn. Nhưng mà đối với việc làm một người con rể thì Vệ Quân Mạch hiển nhiên là hơn hẳn Tiêu Thiên Dạ. Ngoài mặt Tiêu Thiên Dạ luôn luôn dỗ ngon dỗ ngọt Nam Cung Thù, khiến nàng trầm mê đến đầu óc choáng váng, nhưng làm sao có thể lừa gạt được một vị khai quốc danh tướng, đa mưu túc trí như Nam Cung Hoài? Tiêu Thiên Dạ quả thật muốn kết hôn với Nam Cung Thù, nhưng mà có tám phần trong đó là do coi trọng gia thế của Nam Cung gia, nếu hai phần còn lại là chân tình thì Nam Cung Thù đúng là nên hạnh phúc cười trộm rồi.
Trái lại Vệ Quân Mạch, tuy rằng không am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng người khác, nhưng mà những chuyện nên làm đều đã làm toàn bộ. Vô luận chuyện nhờ Yến Vương phi đưa Nam Cung Mặc đến dự yến hội ở Đan Dương, hay là sau khi trở về Kim Lăng lập tức đến hạ sính lễ, lại đến chuyện phủ Tĩnh Giang quận vương chuẩn bị toàn bộ hôn sự, tất cả đều nói rõ Vệ Quân Mạch vô cùng để ý đến vị thê tử sắp đại hôn này.
Nam Cung Hoài cùng Vệ Quân Mạch nói chuyện thập phần cao hứng, Trịnh thị ngồi một bên nghe xong lại âm thầm mắng tốn hơi thừa lời. Dựa vào cái gì mà Nam Cung Mặc còn chưa về nhà chồng lại có thể được công chúa Trường Bìnhvà Vệ Quân Mạch coi trọng như thế? Nhưng vừa nghĩ tới ái nữ nhà mình, tâm tình Trịnh thị lại khá hơn một chút, coi như là coi trọng hơn nữa thì đã sao? Bất quá cũng chỉ là một quận vương thế tử không được sủng ái, thân phận mơ hồ mà thôi, đợi đến lúc Thù nhi gả vào phủ hoàng trường tôn...
"Khởi bẩm lão gia, Ngạc quốc công đến." Ngoài cửa, quản gia vội vã chạy đến bẩm báo. Ngồi dưới, Nam Cung Mặc cùng Vệ Quân Mạch liếc nhìn nhau, sắc mặt vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nam Cung Hoài khẽ giật mình, không khỏi có chút chột dạ mà đứng lên. Ngạc quốc công Nguyên Xuân cũng là một trong những mãnh tướng đắc lực nhất dưới trướng hoàng thượng giống như hắn, nhưng tuổi của Ngạc quốc công lại lớn hơn hắn một chút. Tuy rằng giữa hai người không tính là sinh tử chi giao, nhưng mà quan hệ cũng coi là khá tốt. Chỉ là từ khi Nam Cung Thù phát sinh quan hệ với Hoàng trưởng tôn, mỗi lần Nam Cung Hoài gặp mặt Ngạc quốc công thì đều cảm thấy chột dạ. Bất kì một ai trong bọn họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu khi biết nữ nhi của mình phải hầu chung một chồng với nữ nhi đối phương đấy. Chuyện này không chỉ liên quan đến thanh danh, mà còn liên quan đến lợi ích phân chia cuối cùng. Nhưng mà Nam Cung Thù lại tiền trảm hậu tấu (chém trước tấu sau), cho dù Nam Cung Hoài có tức chết đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì được. Hôm nay nghe thấy Ngạc quốc công đột nhiên đến thăm, trong lòng đầu tiên là nhảy dựng, ai cũng biết tính cách của Nguyên Xuân không hề dễ chịu giống như tên của hắn.
Còn chưa kịp đứng dậy đón người, Ngạc quốc công đã hùng hổ bước đến. Đi đầu là Ngạc quốc công đã gần sáu mươi tuổi, sau lưng còn có Ngạc quốc công thế tử đi theo, gương mặt hai người đều vô cùng bất mãn quan sát mọi người. Thấy thế, trong lòng Nam Cung Hoài lập tức lộp bộp mấy cái.
Ngạc quốc công nhìn lướt qua mọi người ở đây, ánh mắt dừng lại trên người Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc một chút, sắc mặt trì hoãn, "Vệ thế tử cũng ở đây?"
Vệ Quân Mạch nhàn nhạt gật đầu, nói: "Bái kiến Ngạc quốc công."
Ngạc quốc công nói: "Thế tử đa lễ, lão phu tùy tiện đến đây, quấy rầy đến thế tử?" Ngạc quốc công cũng biết phủ Tĩnh Giang quận vương sắp kết thông gia với phủ Sở quốc công, chẳng qua là không nghĩ tới lúc này lại gặp được Vệ Quân Mạch ở phủ Sở quốc công. Vì vậy chuyện này lại có chút phiền phức, nếu là phủ Tĩnh Giang quận vương theo phe của phủ Sở quốc công... Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngạc quốc công nhìn Vệ Quân Mạch cũng có chút bất thiện rồi.
"Ngạc quốc công đại giá quang lâm, vẻ vang cho Nam Cung gia chúng ta, sao có thể nói quấy rầy được." Thấy Vệ Quân Mạch không nói gì, Nam Cung Mặc lập tức mở miệng nói trước. Thanh âm của Nam Cung Mặc vừa vang lên, đám người Nam Cung Hoài cũng phục hồi tinh thần lại, Nam Cung Hoài cười nói: "Mặc nhi nói đúng, mời Ngạc quốc công ngồi."
Ngạc quốc công liếc nhìn Nam Cung Mặc, nghiêng đầu hỏi: "Đây là vị đại cô nương kia của nhà các ngươi?"
Nam Cung Hoài gật đầu nói: "Đúng vậy, Mặc nhi, còn không mau thỉnh an Ngạc quốc công."
Nam Cung Mặc đứng dậy, thong dong chắp tay hành lễ, cười nói: "Vãn bối bái kiến Ngạc quốc công."
Ngạc quốc công có chút kinh ngạc mà đánh giá Nam Cung Mặc, cười nói: "Nha đầu ngươi có chút ý tứ." Dừng một chút, quay đầu nói với Nam Cung Hoài: "Thật sự còn tốt hơn nhị nha đầu nhà ngươi nhiều!" Gương mặt Nam Cung Hoài lập tức trầm xuống, quả nhiên là bởi vì Thù nhi. Lạnh lùng liếc Trịnh thị một cái, Trịnh thị chỉ biết cúi đầu không dám nhiều lời.
Khách và chủ cùng ngồi xuống, Nam Cung Hoài cẩn thận đánh giá thần sắc của Ngạc quốc công một chút, không đổi sắc mặt, mở miệng nói: "Ngạc quốc công rảnh rỗi đến phủ ta là có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Ngạc quốc công trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta sao?! Đều là nhờ chuyện tốt của vị nhị tiểu thư nhà ngươi!" Tuổi của Ngạc quốc công lớn hơn Nam Cung Hoài một chút, hai người lại có địa vị tương đối, cho nên khi bọn họ nói chuyện cũng khá là khách khí với nhau. Nhưng hiện giờ Ngạc quốc công lại quở trách hắn một hồi ở trước mặt Vệ Quân Mạch, hiển nhiên là không hề có ý muốn giữ lại thể diện cho Nam Cung Hoài.
Sắc mặt Nam Cung Hoài có chút cứng ngắc, hít sâu một hơi nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói. Không biết tiểu nữ đã chọc giận quốc công khi nào?"
Ngạc quốc công hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão phu không muốn nhắc đến mấy chuyện này! Lão đại, ngươi nói!"
Ngạc quốc công thế tử đứng ở sau lưng phụ thân đúng là có chút ít bất đắc dĩ, nhưng mà nghĩ đến muội tử nhà mình vừa bị ủy khuất, đáy mắt cũng không khỏi dâng lên tia lửa giận. Lập tức kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra ở Đại Quang Minh tự, cuối cùng còn cười lạnh nói: "Làm ra loại chuyện dơ bẩn như vậy ở nơi Phật môn thanh tịnh, hay cho một tiếng danh môn thục nữ!"
"Đùng!" Gương mặt Nam Cung Hoài xanh mét, "Nghịch nữ! Tự nhi, đi mang nghịch nữ kia về đây cho ta!"
Sắc mặt Nam Cung Tự ngưng trọng, trầm mặc đứng lên, nói: "Vâng, phụ thân." Nam Cung Huy nhìn đại ca một chút, lại nhìn phụ thân tức giận đến không thở nổi, quyết định rời đi, nháy mắt với Nam Cung Mặc một cái, nói: "Phụ thân, ta cùng đi với đại ca."
Hai huynh đệ không dám trì hoãn, vội vàng ra cửa.
Trong đại sảnh Ngạc quốc công khinh thường quan sát gương mặt tràn đầy nộ khí của Nam Cung Hoài, người chính thức nên tức giận là hắn, có được hay không? Vừa mới nghe tin nữ nhi ra ngoài thắp hương nhưng cuối cùng lại bị đuổi về phủ Việt quận vương, Ngạc quốc công thiếu chút nữa là đốt sạch toàn bộ phủ đệ. Nam Cung Hoài đây là ý gì? Để nữ nhi của mình đi thông đồng với Việt quận vương trong thời điểm đó, là muốn tức chết nữ nhi của hắn rồi trèo lên vị trí chính thất sao? Khá lắm!
Trong đại sảnh có chút yên lặng, Vệ Quân Mạch ngồi ở một bên uống trà, dường như không hề cảm nhận được sự lúng túng và phẫn nộ của Nam Cung Hoài. Nam Cung Mặc cũng trầm mặc ngồi ở một bên, thần sắc bình tĩnh làm cho người ta không thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Sau khi Ngạc quốc công phát tác xong một luồng lửa giận, lúc này lại có vài phần hào hứng, có chút hăng hái mà đánh giá Nam Cung Mặc nói: "Nam Cung nha đầu, trước đây ngươi sống ở Đan Dương?"
Nam Cung Mặc đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu nói: "Hồi quốc công, đúng vậy."
Ngạc quốc công gật gật đầu, "Cử chỉ hào phóng trang nhã, vừa nhìn đã biết ngươi được dạy dỗ rất tốt. Có thể thấy được, giáo dưỡng là một chuyện trọng yếu cỡ nào. Mấy tên tiểu tử cùng nha đầu trong phủ lão phu đều giao cho phu nhân dạy bảo, tuy rằng không thể thành tài, nhưng ngược lại đều có quy củ." Trên đời này, có người sủng thiếp diệt thê, nhưng cũng có người tình thâm ý trọng, sinh tử không rời đấy. Ngạc quốc công và phu nhân thành hôn từ rất sớm, tuy rằng không được coi là kiếm điệp tình thâm, nhưng Ngạc quốc công là người quang minh lỗi lạc. Cho dù đã được phát đạt thành tài nhưng vẫn đặc biệt tôn trọng chính thê. Tuy rằng trong phủ cũng có hai phòng tiểu thiếp, nhưng mà những tiểu thiếp xinh đẹp vẫn vô cùng cung kính với một người xuất thân hương dã như Ngạc quốc công phu nhân đấy.
Nam Cung Mặc cười nhạt, "Quốc công quá khen, vãn bối may mắn được bái kiến Nguyên vương phi một lần, vương phi đoan trang ung dung, làm sao vãn bối có thể vượt qua nàng được."
Lời tâng bốc không nhẹ không nặng này khiến Ngạc quốc công hết sức thoải mái, hắn đương nhiên biết dung mạo nữ nhi nhà mình không phải tuyệt sắc, nhưng mà đã làm cha thì ai cũng thích được nghe người khác khích lệ nữ nhi của mình. Vô luận là nha đầu trước mắt này thật tâm hay giả ý, nhưng mà nàng có thể làm cho một lão nhân như hắn không thể nhìn ra thật giả thì đã đủ rồi. Mắt nhìn sang Nam Cung Hoài đang ngồi bên cạnh, có một nữ nhi tốt như vậy, hết lần này tới lần khác lại đi sủng ái một nữ nhi không biết xấu hổ do tiểu thiếp sinh trưởng, liệu có phải do năm đó đầu óc của Nam Cung Hoài bị man nhân Bắc Nguyên dùng Đại Thiết Chùy đập vào rồi a?
Lúc này cũng đã chạng vạng tối, Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy ra ngoài tìm người hiển nhiên là thập phần thuận lợi, mọi người mới vừa mới đổi trà một lần, Nam Cung Thù cũng đã trở về. Bất quá, cùng Nam Cung Thù trở về còn có Hoàng trưởng tôn Tiêu Thiên Dạ. Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Dạ xuất hiện, trong lòng Nam Cung Hoài thầm kêu một tiếng không tốt. Quả nhiên, Nam Cung Hoài còn chưa kịp phản ứng, Ngạc quốc công đã nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Dạ, nhàn nhạt hỏi: "Việt quận vương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Sắc mặt Tiêu Thiên Dạ cũng lập tức biến đổi, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tự. Nam Cung Tự trùng mắt, dường như không hề phát hiện ánh mắt của hắn, ngược lại là Nam Cung Huy sờ sờ lên mũi, giải thích nói: "Chuyện này... Tình thế nhất thời cấp bách nên đã quên nói, Ngạc quốc công cùng thế tử cũng ở đây."
Tình thế cấp bách cái rắm! Hoàng trưởng tôn ngày thường tao nhã là thế nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà thầm mắng. Quả thực hắn đã bị hai huynh đệ Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy ném vào hố thảm rồi, nhưng mà Tiêu Thiên Dạ cũng không hoàn toàn cho rằng tất cả đều do huynh đệ Nam Cung Tự lập bẫy hắn, ngược lại là cho rằng đây là ý tứ của Nam Cung Hoài, vì muốn ép buộc hắn phải tỏ rõ thái độ ở trước mặt Ngạc quốc công. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thiên Dạ cũng có chút nghẹn khuất. Lại nhìn... Nam Cung Mặc cùng Vệ Quân Mạch mặc dù bận bịu nhưng vẫn ung dung ngồi ở một bên, sắc mặt Tiêu Thiên Dạ lại càng thêm khó coi.
"Nhạc phụ đại nhân." Tiêu Thiên Dạ vẫn phải thành thành thật thật tiến lên chào hỏi. Mặc dù hắn là Hoàng trưởng tôn, là Việt quận vương. Nhưng mà luận quyền cao chức trọng ở trước mặt Hoàng tổ phụ, thì dù hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Ngạc quốc công. Sờ lên cánh mũi, chịu đựng lúng túng, Tiêu Thiên Dạ chỉ đành phải nói: "Ta đưa Nam Cung tiểu thư trở về."
Ngạc quốc công cười lạnh một tiếng nói: "Nam Cung tiểu thư có thân phận gì? Cần ngươi phải đưa về?"
Rốt cuộc thì Tiêu Thiên Dạ vẫn là hoàng tử hoàng tôn, nhưng lại bị Ngạc quốc công chất vấn không chút khách khí như thế, trong lòng cũng có vài phần không vui đấy. Phần không vui đó đều đã chuyển hết lên ngườiViệt quận vương phi Nguyên thị. Bình thường nàng là một người hiểu chuyện, không nghĩ tới vừa trở về lại nói chuyện này cho Ngạc quốc công.
"Cũng thông báo cho nhạc phụ đại nhân một chút, tiểu tế cùng vương phi đã bàn bạc xong rồi, đợi Nam Cung đại tiểu thư thành hôn xong, sẽ lấy nhị tiểu thư vào phủ làm trắc phi." Bị nhạc phụ đại nhân không nể mặt, ngữ khí của Tiêu Thiên Dạ cũng có chút cứng ngắc.
Nhưng Ngạc quốc công lại không có ý định nể tình, khinh thường mà cười nhạo, nói: "Nạp thiếp thì cứ nói là nạp thiếp, còn nói cái gì mà lấy vào phủ? Quận vương thật sự đã thương lượng với vương phi sao? Chẳng lẽ không phải là bởi vì các ngươi cẩu thả một chỗ, bị nàng bắt gặp, vương phi không thể không đáp ứng?"
"Ngạc quốc công!" Nam Cung Hoài đen mặt.
Ngạc quốc công cười lạnh nói: "Nữ nhi của Sở quốc công nguyện ý đến hầu hạ nữ nhi của ta, lão phu sao lại không vui được? Bất quá... Trắc phi sao? Các ngươi mơ tưởng!"
Tiêu Thiên Dạ có chút đau đầu, vuốt vuốt mi tâm nói: "Ý của nhạc phụ đại nhân là?"
Ngạc quốc công nói: "Một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy mà cũng xứng đáng làm trắc phi sao? Trắc phi mặc dù là thiếp, nhưng cũng được coi là quý thiếp. Muốn làm thì phải xem có xứng hay không! Lão phu vừa nhìn đã biết Nam Cung Thù này chỉ xứng với một chữ tiện." Lời này vô cùng ác độc, ý của Ngạc quốc công chính là muốn Nam Cung Thù phải làm tiểu thiếp. Mặc dù, thân phận cùng gia thế của Nam Cung Thù không kém Nguyên thị là bao, dung mạo lại càng xinh đẹp hơn Nguyên thị. Nếu là cho là nàng làm trắc phi, chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị của Nguyên thị. Nhưng mà nếu như là thị thiếp mà nói, sẽ không thể tạo ra uy hiếp gì rồi, người ngoài nhìn vào cũng chỉ biết nói nữ nhi của Nam Cung gia đắm mình, dâm đãng vô sỉ.
"Ngươi nói bậy!" Trịnh thị rốt cuộc không nhịn được mà thét to: "Làm sao Thù nhi có thể làm thiếp? Thù nhi là thiên kim tiểu thư của phủ Sở quốc công, coi như là làm trắc phi... Cũng đã ủy khuất nàng."
Ngạc quốc công liếc mắt, khinh thường nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn nữ nhi của ta đem vị trí vương phi tặng cho nàng? Nàng xứng sao? Bằng không thì, chúng ta đến trước mặt hoàng thượng đi, hảo hảo nói chuyện?"
"Nhạc phụ." Tiêu Thiên Dạ vội vàng trấn an Ngạc quốc công, nói, "Nhạc phụ bớt giận, chuyện này là do tiểu tế giải quyết không được chu toàn, chúng ta cứ ngồi xuống rồi từ từ nói." Nếu chuyện này mà giải quyết không tốt, hắn cưới Nam Cung Thù về, chẳng những không có phần lợi, chỉ sợ phủ Sở quốc công cùng phủ Ngạc quốc công sẽ lập tức trở mặt.
Ngạc quốc công nhếch mắt lên, nhàn nhạt liếc nhìn Nam Cung Thù đang đứng ở bên người Tiêu Thiên Dạ, quay người lại ngồi xuống ghế.
"Nghịch nữ! Ngươi quỳ xuống cho ta!" Nam Cung Hoài trừng mắt với Nam Cung Thù, nghiêm nghị quát.
Nam Cung Thù sợ tới mức trong lòng run lên, bịch một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.
Nam Cung Hoài nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Là ai dạy ngươi làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này?"
Nam Cung Thù rơi lệ, nức nở nghẹn ngào mà nói: "Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi. Nữ nhi và Hoàng trưởng tôn là tình đầu ý hợp, cầu phụ thân thành toàn."
"Nghịch nữ! Nghịch nữ!"
Nam Cung Thù liền quay sang phía Ngạc quốc công, nói: "Ngạc quốc công, cầu ngươi thành toàn cho ta và Hoàng trưởng tôn a. Thù nhi nhất định sẽ cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của Ngạc quốc công, sau khi vào phủ nhất định sẽ hảo hảo chung sống với Nguyên tỷ tỷ."
"Ngươi đừng quỳ trước mặt lão phu." Âm thanh của Ngạc quốc công vô cùng lạnh lùng, nói: "Có vào được phủ hay không thì cũng là chuyện của Hoàng trưởng tôn, không có quan hệ với lão phu, lão phu ta chỉ muốn lấy lại công bằng cho nữ nhi mà thôi!"
Nam Cung Hoài thở dài, nói: "Ngạc quốc công, chuyện này đều là do nghiệt nữ nhà ta không đúng. Phủ Ngạc quốc công muốn bồi thường thứ gì, Nam Cung Hoài nhất định sẽ không chối từ." Đứng sau lưng của Ngạc quốc công, Ngạc quốc công thế tử lạnh lùng cười nói: "Sở quốc công, Nguyên gia chúng ta vẫn đủ ăn đủ mặc, không bán nữ nhi." Trong lòng Nam Cung Hoài vô cùng khó chịu, cố gắng chịu đựng tức giận, vẻ mặt ôn hoà nói: "Quốc công cùng thế tử hiểu lầm rồi, Nam Cung Hoài không hề có ý này."
Ngạc quốc công nói: "Không có thì tốt. Lão phu chỉ nói một câu, nếu Nam Cung Thù muốn vào phủ Việt quận vương, cũng được. Chỉ cần lấy thân phận là tiểu thiếp vào cửa, chúng ta sẽ không ngăn cản nàng."
"Không có khả năng!" Nam Cung Hoài lập tức cự tuyệt, dù hắn có phải nuôi dưỡng Nam Cung Thù cả đời thì cũng không bao giờ để nàng đi làm thị thiếp cho Tiêu Thiên Dạ.
"Vậy cũng không cần phải nói thêm gì nữa rồi!" Ngạc quốc công không khách khí chút nào liền đặt chén trà lên bàn.
Nam Cung Thù quỳ trên mặt đất, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, cho nên cũng không dám mở miệng nói chuyện. Nàng biết rõ trắc phi cùng thị thiếp có bao nhiêu phần khác biệt, mặc dù đều là thiếp, nhưng mà tiện thiếp cùng quý thiếp cũng có khác biệt giống như tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng trong nhà bình thường. Đến lúc đó đừng nói là nàng không thể nuôi dưỡng hài tử, ngay cả đồ cưới của mình cũng không được nắm giữ. Tiện thiếp chẳng khác nào nói là hạ nhân của phủ Việt quận vương, ngoại trừ nữ tử thanh lâu thì cho dù là nữ nhân bình thường, chỉ cần có gia thế trong sạch thì đều sẽ được thân phận lương thiếp. Một khi đã thành tiện thiếp, tương lai vô luận nàng có bò lên cao, thì đó cũng sẽ mãi là vết nhơ cả đời nàng cũng không rửa sạch.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại cứng ngắc thêm lần nữa. Trịnh thị nhìn mọi người một chút, mạnh mẽ đối diện với áp lực, mở miệng nói: "Ngạc quốc công, trong chuyện này coi như là Thù nhi có sai, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là thiên kim tiểu thư của phủ Sở quốc công. Ngươi làm như thế, mặt mũi của phủ Sở quốc công biết đặt ở đâu?"
"Ngươi là ai? Cũng dám nói chuyện ở trước mặt lão phu?" Ngạc quốc công căn bản không thèm cho Trịnh thị mặt mũi, hừ nhẹ một tiếng chỉ vào Nam Cung Mặc nói: "Mặt mũi của phủ Sở quốc công chỉ cần nha đầu này chống đỡ là đủ rồi, một thứ nữ như nàng thì cần gì mặt mũi? Huống chi, nếu nàng có sĩ diện thì đã không thông đồng nam nhân ở một nơi phật môn thanh tịnh như vậy!" Nam Cung Mặc ngẩng đầu, có chút vô tội nhìn qua Ngạc quốc công: Chuyện này đâu có liên quan tới ta a?
Trịnh thị ôm hận trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc, cắn răng nói: "Không được, Thù nhi không thể làm tiểu thiếp." Ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Dạ, hiển nhiên là muốn hắn nói chuyện. Tiêu Thiên Dạ bị kẹp ở giữa Ngạc quốc công cùng Sở quốc công, cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng mà việc đã đến mức này, dù không muốn nói lời nào thì cũng không thể được. Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Thiên Dạ nói: "Nhạc phụ, việc này đều là do tiểu tế không đúng, hay là chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn a."
"Làm như vậy có cái gì không đúng?" Ngạc quốc công chưa từng cảm thấy người con rể này lại chướng mắt như bây giờ. Hắn cho là mọi người đều không biết hắn có chủ ý gì hay sao? Ngạc quốc công cũng không phải là trái hồng mềm mặc người tùy tiện nắn bóp!
Nam Cung Hoài cũng có chút đau đầu, nếu Ngạc quốc công vẫn sống chết không chịu buông tha, thì Sở quốc công hắn cũng đừng mơ có thể đưa nữ nhi vào phủ Việt quận vương làm trắc phi. Lại nhìn bộ dạng do do dự dự của Tiêu Thiên Dạ, trong lòng càng thêm phiền muộn, cắn răng nói: "Tóm lại, Nam Cung Thù tuyệt đối không thể làm thiếp, cùng lắm thì phủ Sở quốc công ta sẽ nuôi dưỡng nàng cả đời! Tự nhi, mang muội muội của ngươi xuống dưới!"
"Phụ thân..." Nam Cung Thù ủy khuất kêu lên một tiếng, dường như điều Nam Cung Hoài vừa nói sẽ lấy mất mạng của nàng vậy.
Nam Cung Tự trầm mặt tiến lên, kéo Nam Cung Thù đi, nói: "Trở về."
Nam Cung Thù sao có thể nghe theo, đưa tay giữ lấy ống tay áo của Tiêu Thiên Dạ không chịu buông, "Tiêu lang... Tiêu lang ta sợ, Tiêu lang... Cứu cứu ta."
Mặt của Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công đều đen kịt lại.
Chẳng lẽ người phụ thân như hắn sẽ lấy mất mạng của nàng sao? Hay là phủ Sở quốc công là nơi đầm rồng hang hổ gì?
Ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám cầu cứu Tiêu Thiên Dạ, thật sự là không biết thẹn!
Làm sao Nam Cung Tự có thể bình tĩnh để nàng gây rối vô cớ, giơ tay lên, không chút do dự mà đập vào gáy của Nam Cung Thù một cái, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, tiện tay giao cho Nam Cung Huy đang đứng sau lưng, "Mang đi." Nam Cung Huy gật đầu, nâng Nam Cung Thù dậy, liền đi ra ngoài.
"Nam Cung Tự!" Trịnh thị thét lên, "Ngươi làm gì Thù nhi thế hả?"
Sắc mặt của Nam Cung Tự vẫn bình tĩnh không có gợn sóng, thản nhiên nói: "Mẫu thân yên tâm, Thù nhi chỉ là ngất xỉu tạm thời mà thôi."
Nam Cung Hoài bất mãn liếc Trịnh thị, hắn hết sức hài lòng với hành động này của Nam Cung Tự.
Giải quyết xong Nam Cung Thù, lúc này Nam Cung Hoài mới nhìn về phía Tiêu Thiên Dạ cùng đám người Ngạc quốc công, nghiêm mặt nói: "Là phủ Sở quốc công ta không biết cách dạy nữ nhi, Ngạc quốc công cùng Việt quận vương cũng không cần phải khó xử. Ngày mai ta sẽ đem nghiệt nữ này vào chùa cắt tóc xuất gia!" Trong lòng Tiêu Thiên Dạ cả kinh, hắn phí biết bao tâm tư mới lôi kéo được Nam Cung gia, nếu thật là để Nam Cung Thù bị đưa đi cắt tóc xuất gia, như vậy đã triệt để đắc tội với Nam Cung Hoài.
Ngạc quốc công khinh thường, "Tốt nhất nữ nhi kia của ngươi đừng có không biết tôn trọng Phật Tổ giống như hôm nay. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ..." Ngạc quốc công thế tử lập tức kéo ông một cái, có chút lúng túng cười cười với Nam Cung Mặc. Phụ hắn cái gì cũng tốt, chỉ là một khi đã tức giận thì không thể che miệng, chỉ là tốt xấu gì thì vẫn còn có một cô nương ở đây. Ngạc quốc công bất mãn trừng mắt nhìn nhi tử, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa.
Tiêu Thiên Dạ thở dài, đột nhiên vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công. Tất cả mọi người lập tức giật mình, Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công vội vàng đứng dậy tránh ra. Bọn hắn ép buộc Tiêu Thiên Dạ, răn dạy vài câu còn dễ nói, xem như trưởng bối dạy bảo vãn bối. Nhưng mà nếu để cho Tiêu Thiên Dạ quỳ xuống trước mặt bọn hắn, bọn hắn quả thật không thể chịu nổi. Dù sao, vị này chính là Hoàng trưởng tôn danh chính ngôn thuận. Nếu để cho hoàng thượng biết được... Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Hoàng trưởng tôn làm cái gì vậy? Còn không mau đứng lên." Nam Cung Hoài nói.
Nam Cung Tự cùng Ngạc quốc công thế tử vội vàng chạy đến đỡ Tiêu Thiên Dạ đứng lên. Tiêu Thiên Dạ trầm giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay, hết thảy đều là Thiên Dạ không đúng. Thiên Dạ phụ vương phi, lại làm xấu thanh danh của Thù nhi. Cầu nhạc phụ đại nhân cùng Sở quốc công thứ lỗi."
Ngạc quốc công cắn răng, hắn đương nhiên biết Tiêu Thiên Dạ đang muốn tạo áp lực cho mình. Một vị Hoàng trưởng tôn như hắn cũng đã phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu là mình lại cứng đầu không chịu bỏ qua thì không khỏi lộ ra lòng dạ hẹp hòi rồi. Nhưng mà, nếu là cứ buông tha như vậy thì phủ Ngạc quốc công làm sao có thể nuốt trôi phần tức này. Trong nháy mắt, Ngạc quốc công nghiêng mặt thản nhiên nói: "Việt quận vương nói quá lời, lão thần không đảm đương nổi."
Nam Cung Hoài trùng mắt, nói: "Chuyện này đều là do phủ Sở quốc công quản giáo không nghiêm, mời Việt quận vương về cho."
Tiêu Thiên Dạ là người thông minh, nhưng mà Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công cũng không phải người ngốc. Bất quá chỉ trong nháy mắt, người khó xử nhất vẫn là Tiêu Thiên Dạ.
Tiêu Thiên Dạ âm thầm cắn răng, ngẩng đầu nhìn Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc đang ngồi ở một bên. Nam Cung Mặc cúi đầu xuống, bình tĩnh mà uống trà. Dường như bản thân chưa từng nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: "Việt quận vương, vô luận là nạp thiếp hay là nạp trắc phi, không phải đều cần thương lượng một chút với thái tử điện hạ cùng thái tử phi sao?"
Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Thiên Dạ sáng lên, trong lòng lập tức có chủ ý.
"Chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đường đột, kính xin nhạc phụ đại nhân cùng Sở quốc công thứ lỗi. Thiên Dạ nhất định sẽ cho hai vị một lời giải thích rõ ràng."
Ngạc quốc công hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, chẳng qua là hơi liếc mắt nhìn sang chỗ Vệ Quân Mạch. Ngược lại là trong mắt Nam Cung Hoài lại nhiều thêm vài phần vui mừng, có thái tử điện hạ cùng thái tử phi ra mặt nói chuyện, Ngạc quốc công cũng sẽ phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Nam Cung Thù vùi đầu vào trong ngực Tiêu Thiên Dạ, hơi run lên, "Tiêu lang, ta sợ..."
Khi làm chuyện này thì không có cảm giác gì, đợi đến lúc sự tình vỡ lở thì mới biết sợ. Vốn dĩ hai người bọn họ không hề nghĩ chuyện ngày hôm nay lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu phụ thân mà biết thì Nam Cung Thù quả thực không dám tưởng tượng khi nàng trở về phủ thì sẽ bị phạt như thế nào. Nam Cung Thù rất rõ ràng, phụ thân là người cực kỳ coi trọng mặt mũi, nếu như là... Rùng mình một cái, Nam Cung Thù run rẩy nắm chặt vạt áo của Tiêu Thiên Dạ.
"Đừng sợ, đừng sợ, chuyện ngày hôm nay là do ta không tốt, ta sẽ giải thích với Sở quốc công." Tiêu Thiên Dạ ôn nhu nói. Thực ra Tiêu Thiên Dạ cũng vô cùng ảo não, sao hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy với Nam Cung Thù ngay tại lúc này? Nếu như không xử lý tốt, đừng nói là muốn Nam Cung Hoài trợ lực, chỉ sợ Nam Cung Hoài và Ngạc quốc công đều sẽ đi tìm hắn gây phiền phức.
"Đừng sợ, ta đưa nàng trở về trước. Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ lập tức đến phủ Sở quốc công cầu hôn."
Nghe vậy, Nam Cung Thù lập tức nín khóc, nở nụ cười, "Thật sao?"
"Ta đã lừa gạt nàng bao giờ chưa? Chúng ta đi thôi."
Nam Cung Thù gật đầu, dựa vào Tiêu Thiên Dạ, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhẹ bước đi.
Phía sau tảng đá cạnh đầm nước, chỉ còn lại ba người ba mặt nhìn nhau nửa ngày cũng không nói gì. Một hồi lâu, Niệm Viễn mới niệm một tiếng Phật hiệu*, hỏi: "Thế tử, vị Việt quận vương kia đắc tội ngươi khi nào vậy?" Vệ Quân Mạch nhíu mày, "Không có, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt."
(*Phật hiệu: Chính là câu “A di đà phật” đó mọi người.)
"Thế tử hảo tâm cảnh*." Niệm Viễn khen.
(*Tâm cảnh: “Tâm” nội tâm, tinh thần, lý tưởng, ý tưởng; còn “cảnh” là cảnh quan, ngoại cảnh; nói chung là chỉ tư tưởng hay đại loại là gì đó, nó liên quan đến Phật pháp nên ta cũng không rõ cho lắm.)
"..." Hoàn toàn không rõ tên hòa thượng này đang tán thưởng cái gì.
Niệm Viễn nhìn sang Nam Cung Mặc, lại cười nói: "Tiểu tăng còn phải trở về Tố Công Khóa, cáo từ trước."
Nam Cung Mặc cười yếu ớt, gật đầu nói: "Đại sư đi thong thả."
Niệm Viễn ôm cầm nhanh nhẹn đi xa, vẫn siêu phàm thoát tục như lúc đến, không hề nhìn ra nửa khắc đồng hồ trước hắn vừa mới chứng kiến một bức xuân cung đồ sống động.
"Vị Niệm Viễn đại sư này, rất có ý tứ a." Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Nam Cung Mặc quay đầu cười nói với Vệ Quân Mạch. Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: "Niệm Viễn là thiên tài phật môn hiếm có, mười một tuổi biện bác lại chín vị cao tăng phật môn, từ đó một lần thành danh. Hơn nữa cầm kỳ thư họa, thi từ khúc phú không gì không giỏi, không gì không biết, mười lăm tuổi danh dương thiên hạ, ba năm trước đây lại trở về chùa tiềm tu. Trong kinh thành có vô số quyền quý mời hắn đến giảng kinh mà không được, hắn cũng là huynh đệ kết nghĩa của cữu cữu."
"Lợi hại như vậy?" Lúc trước Nam Cung Mặc sống ở Đan Dương khá lâu, quả thật không hề biết trên thiên hạ lại xuất hiện một hòa thượng nổi danh như vậy. Mỗi lần sư huynh trở về cũng sẽ không giảng những thứ này cho nàng.
Vệ Quân Mạch gật đầu nói: "Thứ Niệm Viễn lợi hại nhất không phải là Phật pháp (giáo lý Phật giáo), cũng không phải là cầm kỳ thư họa."
"Vậy là cái gì?" Nam Cung Mặc hiếu kỳ,
Vệ Quân Mạch nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Sách lược mắng người."
Nam Cung Mặc không khỏi giật mình, một tên hòa thượng... Học những thứ này thực sự ổn chứ?
Vệ Quân Mạch bình tĩnh nói: "Ta quen biết Niệm Viễn là vào sáu năm trước, khi phải phụng mệnh dẫn binh xuất chinh Nam Cương, tiêu diệt phản loạn. Cữu cữu lo lắng nên mới âm thầm mời hắn tương trợ."
"..." Về sau tốt nhất là nên cách xa tên hòa thượng kia một chút...
Khi đoàn người trở lại kinh thành thì đã là xế chiều, Vệ Quân Mạch đưa Nam Cung Mặc đến cửa phủ Sở quốc công, xuống xe ngựa rồi nàng mới để ý thấy nhóm người Minh Cầm Tri Thư đang ôm theo mấy chậu hoa mẫu đơn đi vào. Không khỏi nhíu mày nói: "Làm cái gì vậy?" Minh Cầm bê một chậu hoa mẫu đơn tiến lên, cười nói: "Tiểu thư, đây là thế tử bảo bọn nô tỳ mang về trồng trong Ký Sương viện đấy. Gốc mẫu đơn xanh lục này người thấy có được không a?"
Đúng là nhìn rất đẹp, chỉ là so với hoa mẫu đơn xinh đẹp, thì cảm giác lần đầu tiên được tặng hoa này tựa hồ rất tốt.
Cười nhạt một tiếng, Nam Cung Mặc khua tay nói: "Đem vào đi, cẩn thận một chút."
Vệ Quân Mạch tỉ mỉ quan sát thần sắc Nam Cung Mặc, phát hiện nàng tựa hồ rất thích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại nghĩ tới Mặc nhi nói nàng cũng không quá ưa thích hoa mẫu đơn, như vậy là nàng ưa thích hành động tặng hoa này của hắn sao? Vệ thế tử quyết định, sau này phải thường xuyên tặng hoa cho nàng a.
Cho nên, mặc dù Vệ thế tử là cổ nhân chính cống, tuy rằng trời sinh tính tình lạnh lùng gương mặt tê liệt, nhưng lại rất biết cách lấy lòng thê tử tương lai.
"Có muốn vào nhà ngồi một chút hay không?" Nam Cung Mặc hỏi.
Vệ Quân Mạch suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Lúc trước hắn không tìm thấy lý do thích hợp gì để tùy tiện đến thăm, nhưng hôm nay hôn kỳ của bọn họ đều đã được định đoạt rồi, đến bái phỏng nhạc phụ đại nhân một chút cũng là điều hợp tình hợp lý. Chỉ cần không gặp mặt một tháng trước lễ thành hôn theo đúng quy củ là được. Chỉ là hai người đều đã quên mất một chuyện, hôm nay Nam Cung gia "khả năng" sẽ xảy ra một vài chuyện xấu.
Thực ra cũng có thể coi là bọn họ không biết...
Sau khi vào phủ nàng mới phát hiện Nam Cung Thù vẫn chưa về. Nam Cung Mặc cúi đầu suy nghĩ một chút, càng thêm xác định não của Nam Cung Thù chắc chắn đã bị heo gặm mất rồi. Chắc là vừa nghe thấy lời hứa hẹn của Tiêu Thiên Dạ xong liền cảm thấy an toàn thoải mái, lại không hề nghĩ mình phải sớm về phủ bố trí một chút, ít nhất là phải thông báo cho Trịnh thị trước. Bất quá cũng có thể là Nam Cung Thù không có ý định nói chuyện này cho Trịnh thị, dù sao sự tình một cô nương chưa xuất giá lăn cùng một chỗ với nam nhân khác ở bên ngoài, đúng lúc bị chính thê vừa vặn bắt được, thật sự rất khó nói.
Mặc dù là tiểu tế tương lai, nhưng mà Vệ Quân Mạch vẫn là thế tử phủ Tĩnh Giang quận vương, nhi tử của công chúa Trường Bình, cho nên Nam Cung Hoài bắt buộc phải bảo Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy tự mình ra cửa nghênh đón, còn bản thân thì ngồi chờ ở trong đại sảnh.
Tuy rằng huynh đệ Nam Cung Tự đều đã gặp qua Vệ Quân Mạch, nhưng chính thức nói chuyện cùng muội phu tương lai này lại là lần đầu tiên. Nam Cung Tự còn có thể bình tĩnh, nhưng Nam Cung Huy thì không ngừng trừng mắt quan sát Vệ Quân Mạch trong suốt đường đi. Chỉ thấy Nam Cung Mặc cười cười nói nói với Vệ Quân Mạch, bộ dạng tự nhiên, vui vẻ cũng đủ biết hai người bọn họ có quan hệ vô cùng tốt. Lại nghĩ tới bộ dạng khách khí của muội muội khi nói chuyện với mình, trong lòng Nam Cung Huy càng thêm ảm đạm, tinh thần phấn khởi ngày thường cũng ỉu xìu đi vài phần.
"Bái kiến Sở quốc công." Tiến vào đại sảnh, Vệ Quân Mạch cung kính chắp tay hành lễ với Nam Cung Hoài, ngược lại là coi Trịnh thị ngồi ở bên cạnh trở thành không khí.
Nam Cung Hoài nhìn Vệ Quân Mạch thật lâu, gật đầu nói: "Thế tử đa lễ, ngồi đi."
Gả nữ nhi cho Vệ Quân Mạch, Nam Cung Hoài thực sự cảm thấy vô cùng áy náy. Chẳng qua là phần áy náy này lại không thể nào sánh bằng thanh danh của phủ Sở quốc công, thậm chí chỉ được Trịnh thị cùng Nam Cung Thù coi là gió thoảng bên tai mà thôi. Lúc này lại nhìn Vệ Quân Mạch ngồi ở một bên, dung mạo tuấn mỹ xuất chúng, khí độ bất phàm, ngoại trừ thân thế ra thì quả nhiên là không gì có thể bắt bẻ được, áy náy trong lòng Nam Cung Hoài cũng bớt đi vài phần, ánh mắt nhìn Vệ Quân Mạch lại càng thêm ôn hòa, rộng lượng.
Trịnh thị nhìn đôi bích nhân đang ngồi trên ghế, trong lòng vô cùng khó chịu. Cứ mỗi lần nhìn thấy Nam Cung Mặc vui vẻ, Trịnh thị lại cảm thấy không được thoải mái. Mỗi khi trông thấy bộ dạng Nam Cung Mặc có bảy phần giống với Mạnh thị, Trịnh thị lại một thân không được tự nhiên. Mỗi lần đối diện với con mắt lãnh đạm trào phúng kia thì đều khiến cho nàng nhớ lại bộ dạng mười mấy năm trước của mình khi được gặp Mạnh thị lần đầu. Vì trong bụng nàng có cốt nhục của Nam Cung Hoài nên được hắn mang về phủ, Mạnh thị vẫn im lặng ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn nàng quỳ rạp dưới đất, sau đó chậm rãi quay đầu đi chỗ khác. Dường như nàng chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trên mặt đất, ngay cả việc liếc mắt nhìn cũng sợ con mắt bị ô uế. Quả nhiên, từ đó về sau Mạnh thị cũng không còn triệu kiến nàng nữa, mãi cho đến khi Mạnh thị chết ở Ký Sương viện.
"Hôm nay đại tiểu thư ra ngoài cùng Vệ thế tử sao? Tình cảm của đại tiểu thư và thế tử thật tốt, lão gia cũng có thể yên tâm rồi, người thấy có đúng không lão gia?" Trịnh thị cười nói.
Nam Cung Hoài gật đầu nói: "Mấy năm qua Mặc nhi phải chịu không ít khổ cực, thế tử phải đối xử tốt với nàng. Nếu ta biết Mặc nhi phải chịu ủy khuất gì, một người phụ thân như ta chắc chắn sẽ không để yên." Trịnh thị thiếu chút nữa tức giận đến lệch mặt, ý của nàng là muốn nhắc nhở Nam Cung Hoài, Nam Cung Mặc không biết tuân thủ quy củ trước hôn nhân, sớm tối gặp mặt nam tử ở bên ngoài, sao biết được Nam Cung Hoài lại lý giải thành như vậy.
Vệ Quân Mạch gật đầu nói: "Vãn bối ghi nhớ, nhất định sẽ không bạc đãi Vô Hà."
Nghe thấy hắn gọi tên chữ của Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài khẽ giật mình, phục hồi tinh thần lại mới nhẹ gật đầu. Tên hắn đặt thì bị nữ nhi cưỡng ép sửa lại, thời điểm nữ nhi cập kê hắn cũng không được đặt tên chữ cho nàng, Nam Cung Hoài cảm thấy có vài phần thất lạc. Người khác thì lại không thể nào hiểu được cảm giác mất mát này của hắn, Nam Cung Huy có chút tò mò mà hỏi thăm: "Mặc nhi, các ngươi đến núi Tử Vân sao? Vừa rồi ta nhìn thấy mấy người Minh Cầm Tri Thư ôm khá nhiều hoa mẫu đơn vào phủ?"
Nam Cung Mặc gật đầu, cười yếu ớt nói: "Đúng vậy, ta mới lên núi Tử Vân lần đầu, quả thật là một nơi tốt."
Trên mặt Trịnh thị có chút không được tự nhiên, nàng nhớ là hôm nay Thù nhi cũng đi lên núi Tử Vân, chỉ là không biết bọn họ có chạm mặt nhau không a? Lại thấy thần sắc của Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch vẫn như cũ, Trịnh thị mới hơi yên lòng một chút, chắc là không gặp được.
Vệ Quân Mạch nói: "Mặc nhi thập phần ưa thích cảnh trí trên núi Tử Vân, khi trở về ta sẽ bảo mẫu thân tu kiến một tòa biệt viện ở sau núi Tử Vân."
Nam Cung Huy có chút kinh hỉ mà nói: "Mặc nhi ưa thích núi Tử Vân sao? Cũng không biết núi Tử Vân này là của ai nữa, để nhị ca mua giúp ngươi."
Nam Cung Mặc có chút bất đắc dĩ, nâng trán nói: "Nhị ca, chính ngươi cũng không có bao nhiêu tiền cho nên đừng quan tâm tới những chuyện này. Chúng ta chỉ nói chơi như vậy thôi."
Nam Cung Huy mở trừng hai mắt nhìn nàng: Nhị ca có tiền. Tiền hắn cầm về từ chỗ Trịnh thị Mặc nhi chỉ lấy một phần rất nhỏ, còn dư hắn cũng không trả lại, vẫn có thể xây một tòa biệt viện cho Mặc nhi a.
Vệ Quân Mạch nhàn nhạt liếc qua chỗ Nam Cung Huy, ánh mắt có chút tối tăm phiền muộn. Chỉ là Nam Cung Huy còn đang cao hứng nên không hề phát giác được, vẫn cúi đầu tính xem mình có bao nhiêu ngân lượng dùng được. Nam Cung Mặc cũng lười đi quản, sản nghiệp trong tay Nam Cung Huy đều là cửa hàng, trừ phi bán toàn bộ cửa hàng kia đi, nếu không thì không thể xây dựng biệt viện được. Mà nàng chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội bán đi cửa hàng đấy.
"Thế tử đối xử với đại tiểu thư thật tốt, đại tiểu thư thật có phúc." Trịnh thị cắn răng nói. Nam Cung Mặc cũng nhàn nhạt trả lời một câu, "Đa tạ Uyển phu nhân khen tặng."
Nam Cung Hoài hỏi một vài chuyện liên hoan đến việc chuẩn bị hôn sự trong phủ Tĩnh Giang quận vương, dường như bản thân vô cùng quan tâm đến nữ nhi. Vệ Quân Mạch đương nhiên biết rõ quan hệ phụ tử giữa Nam Cung Mặc và Nam Cung Hoài, chẳng qua Nam Cung Hoài vẫn là thân phụ của Nam Cung Mặc, quan hệ giữa phụ tử hai người không có phần cho phủ Tĩnh Giang quận vương quản, cho nên Vệ Quân Mạch cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của Nam Cung Hoài. Mặc dù phủ Tĩnh Giang quận vương vô cùng thờ ơ trước hôn sự của Vệ Quân Mạch, nhưng công chúa Trường Bình lại muôn phần cẩn thận chuẩn bị hôn sự cho nhi tử. Huống chi Vệ Quân Mạch và Nam Cung Mặc đều do hoàng thượng chỉ hôn, coi như là Tĩnh Giang quận vương có cảm thấy nghẹn khuất đi chăng nữa thì cũng không dám tùy tiện làm qua loa cho xong.
Mặc dù thần sắc của Vệ Quân Mạch vô cùng đạm mạc, nhưng mà khi nói chuyện lại hết sức thận trọng, trong lòng Nam Cung Hoài cũng nhiều thêm vài phần hảo cảm. Hắn xuất thân từ nông thôn, đi ra từ chiến trường. Đối với thân thế của Vệ Quân Mạch, hắn cũng không quá bận tâm, dù sao Vệ Quân Mạch cũng không phải là nhi tử của hắn. Nhưng mà đối với việc làm một người con rể thì Vệ Quân Mạch hiển nhiên là hơn hẳn Tiêu Thiên Dạ. Ngoài mặt Tiêu Thiên Dạ luôn luôn dỗ ngon dỗ ngọt Nam Cung Thù, khiến nàng trầm mê đến đầu óc choáng váng, nhưng làm sao có thể lừa gạt được một vị khai quốc danh tướng, đa mưu túc trí như Nam Cung Hoài? Tiêu Thiên Dạ quả thật muốn kết hôn với Nam Cung Thù, nhưng mà có tám phần trong đó là do coi trọng gia thế của Nam Cung gia, nếu hai phần còn lại là chân tình thì Nam Cung Thù đúng là nên hạnh phúc cười trộm rồi.
Trái lại Vệ Quân Mạch, tuy rằng không am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng người khác, nhưng mà những chuyện nên làm đều đã làm toàn bộ. Vô luận chuyện nhờ Yến Vương phi đưa Nam Cung Mặc đến dự yến hội ở Đan Dương, hay là sau khi trở về Kim Lăng lập tức đến hạ sính lễ, lại đến chuyện phủ Tĩnh Giang quận vương chuẩn bị toàn bộ hôn sự, tất cả đều nói rõ Vệ Quân Mạch vô cùng để ý đến vị thê tử sắp đại hôn này.
Nam Cung Hoài cùng Vệ Quân Mạch nói chuyện thập phần cao hứng, Trịnh thị ngồi một bên nghe xong lại âm thầm mắng tốn hơi thừa lời. Dựa vào cái gì mà Nam Cung Mặc còn chưa về nhà chồng lại có thể được công chúa Trường Bìnhvà Vệ Quân Mạch coi trọng như thế? Nhưng vừa nghĩ tới ái nữ nhà mình, tâm tình Trịnh thị lại khá hơn một chút, coi như là coi trọng hơn nữa thì đã sao? Bất quá cũng chỉ là một quận vương thế tử không được sủng ái, thân phận mơ hồ mà thôi, đợi đến lúc Thù nhi gả vào phủ hoàng trường tôn...
"Khởi bẩm lão gia, Ngạc quốc công đến." Ngoài cửa, quản gia vội vã chạy đến bẩm báo. Ngồi dưới, Nam Cung Mặc cùng Vệ Quân Mạch liếc nhìn nhau, sắc mặt vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nam Cung Hoài khẽ giật mình, không khỏi có chút chột dạ mà đứng lên. Ngạc quốc công Nguyên Xuân cũng là một trong những mãnh tướng đắc lực nhất dưới trướng hoàng thượng giống như hắn, nhưng tuổi của Ngạc quốc công lại lớn hơn hắn một chút. Tuy rằng giữa hai người không tính là sinh tử chi giao, nhưng mà quan hệ cũng coi là khá tốt. Chỉ là từ khi Nam Cung Thù phát sinh quan hệ với Hoàng trưởng tôn, mỗi lần Nam Cung Hoài gặp mặt Ngạc quốc công thì đều cảm thấy chột dạ. Bất kì một ai trong bọn họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu khi biết nữ nhi của mình phải hầu chung một chồng với nữ nhi đối phương đấy. Chuyện này không chỉ liên quan đến thanh danh, mà còn liên quan đến lợi ích phân chia cuối cùng. Nhưng mà Nam Cung Thù lại tiền trảm hậu tấu (chém trước tấu sau), cho dù Nam Cung Hoài có tức chết đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì được. Hôm nay nghe thấy Ngạc quốc công đột nhiên đến thăm, trong lòng đầu tiên là nhảy dựng, ai cũng biết tính cách của Nguyên Xuân không hề dễ chịu giống như tên của hắn.
Còn chưa kịp đứng dậy đón người, Ngạc quốc công đã hùng hổ bước đến. Đi đầu là Ngạc quốc công đã gần sáu mươi tuổi, sau lưng còn có Ngạc quốc công thế tử đi theo, gương mặt hai người đều vô cùng bất mãn quan sát mọi người. Thấy thế, trong lòng Nam Cung Hoài lập tức lộp bộp mấy cái.
Ngạc quốc công nhìn lướt qua mọi người ở đây, ánh mắt dừng lại trên người Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc một chút, sắc mặt trì hoãn, "Vệ thế tử cũng ở đây?"
Vệ Quân Mạch nhàn nhạt gật đầu, nói: "Bái kiến Ngạc quốc công."
Ngạc quốc công nói: "Thế tử đa lễ, lão phu tùy tiện đến đây, quấy rầy đến thế tử?" Ngạc quốc công cũng biết phủ Tĩnh Giang quận vương sắp kết thông gia với phủ Sở quốc công, chẳng qua là không nghĩ tới lúc này lại gặp được Vệ Quân Mạch ở phủ Sở quốc công. Vì vậy chuyện này lại có chút phiền phức, nếu là phủ Tĩnh Giang quận vương theo phe của phủ Sở quốc công... Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngạc quốc công nhìn Vệ Quân Mạch cũng có chút bất thiện rồi.
"Ngạc quốc công đại giá quang lâm, vẻ vang cho Nam Cung gia chúng ta, sao có thể nói quấy rầy được." Thấy Vệ Quân Mạch không nói gì, Nam Cung Mặc lập tức mở miệng nói trước. Thanh âm của Nam Cung Mặc vừa vang lên, đám người Nam Cung Hoài cũng phục hồi tinh thần lại, Nam Cung Hoài cười nói: "Mặc nhi nói đúng, mời Ngạc quốc công ngồi."
Ngạc quốc công liếc nhìn Nam Cung Mặc, nghiêng đầu hỏi: "Đây là vị đại cô nương kia của nhà các ngươi?"
Nam Cung Hoài gật đầu nói: "Đúng vậy, Mặc nhi, còn không mau thỉnh an Ngạc quốc công."
Nam Cung Mặc đứng dậy, thong dong chắp tay hành lễ, cười nói: "Vãn bối bái kiến Ngạc quốc công."
Ngạc quốc công có chút kinh ngạc mà đánh giá Nam Cung Mặc, cười nói: "Nha đầu ngươi có chút ý tứ." Dừng một chút, quay đầu nói với Nam Cung Hoài: "Thật sự còn tốt hơn nhị nha đầu nhà ngươi nhiều!" Gương mặt Nam Cung Hoài lập tức trầm xuống, quả nhiên là bởi vì Thù nhi. Lạnh lùng liếc Trịnh thị một cái, Trịnh thị chỉ biết cúi đầu không dám nhiều lời.
Khách và chủ cùng ngồi xuống, Nam Cung Hoài cẩn thận đánh giá thần sắc của Ngạc quốc công một chút, không đổi sắc mặt, mở miệng nói: "Ngạc quốc công rảnh rỗi đến phủ ta là có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Ngạc quốc công trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta sao?! Đều là nhờ chuyện tốt của vị nhị tiểu thư nhà ngươi!" Tuổi của Ngạc quốc công lớn hơn Nam Cung Hoài một chút, hai người lại có địa vị tương đối, cho nên khi bọn họ nói chuyện cũng khá là khách khí với nhau. Nhưng hiện giờ Ngạc quốc công lại quở trách hắn một hồi ở trước mặt Vệ Quân Mạch, hiển nhiên là không hề có ý muốn giữ lại thể diện cho Nam Cung Hoài.
Sắc mặt Nam Cung Hoài có chút cứng ngắc, hít sâu một hơi nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói. Không biết tiểu nữ đã chọc giận quốc công khi nào?"
Ngạc quốc công hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão phu không muốn nhắc đến mấy chuyện này! Lão đại, ngươi nói!"
Ngạc quốc công thế tử đứng ở sau lưng phụ thân đúng là có chút ít bất đắc dĩ, nhưng mà nghĩ đến muội tử nhà mình vừa bị ủy khuất, đáy mắt cũng không khỏi dâng lên tia lửa giận. Lập tức kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra ở Đại Quang Minh tự, cuối cùng còn cười lạnh nói: "Làm ra loại chuyện dơ bẩn như vậy ở nơi Phật môn thanh tịnh, hay cho một tiếng danh môn thục nữ!"
"Đùng!" Gương mặt Nam Cung Hoài xanh mét, "Nghịch nữ! Tự nhi, đi mang nghịch nữ kia về đây cho ta!"
Sắc mặt Nam Cung Tự ngưng trọng, trầm mặc đứng lên, nói: "Vâng, phụ thân." Nam Cung Huy nhìn đại ca một chút, lại nhìn phụ thân tức giận đến không thở nổi, quyết định rời đi, nháy mắt với Nam Cung Mặc một cái, nói: "Phụ thân, ta cùng đi với đại ca."
Hai huynh đệ không dám trì hoãn, vội vàng ra cửa.
Trong đại sảnh Ngạc quốc công khinh thường quan sát gương mặt tràn đầy nộ khí của Nam Cung Hoài, người chính thức nên tức giận là hắn, có được hay không? Vừa mới nghe tin nữ nhi ra ngoài thắp hương nhưng cuối cùng lại bị đuổi về phủ Việt quận vương, Ngạc quốc công thiếu chút nữa là đốt sạch toàn bộ phủ đệ. Nam Cung Hoài đây là ý gì? Để nữ nhi của mình đi thông đồng với Việt quận vương trong thời điểm đó, là muốn tức chết nữ nhi của hắn rồi trèo lên vị trí chính thất sao? Khá lắm!
Trong đại sảnh có chút yên lặng, Vệ Quân Mạch ngồi ở một bên uống trà, dường như không hề cảm nhận được sự lúng túng và phẫn nộ của Nam Cung Hoài. Nam Cung Mặc cũng trầm mặc ngồi ở một bên, thần sắc bình tĩnh làm cho người ta không thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Sau khi Ngạc quốc công phát tác xong một luồng lửa giận, lúc này lại có vài phần hào hứng, có chút hăng hái mà đánh giá Nam Cung Mặc nói: "Nam Cung nha đầu, trước đây ngươi sống ở Đan Dương?"
Nam Cung Mặc đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu nói: "Hồi quốc công, đúng vậy."
Ngạc quốc công gật gật đầu, "Cử chỉ hào phóng trang nhã, vừa nhìn đã biết ngươi được dạy dỗ rất tốt. Có thể thấy được, giáo dưỡng là một chuyện trọng yếu cỡ nào. Mấy tên tiểu tử cùng nha đầu trong phủ lão phu đều giao cho phu nhân dạy bảo, tuy rằng không thể thành tài, nhưng ngược lại đều có quy củ." Trên đời này, có người sủng thiếp diệt thê, nhưng cũng có người tình thâm ý trọng, sinh tử không rời đấy. Ngạc quốc công và phu nhân thành hôn từ rất sớm, tuy rằng không được coi là kiếm điệp tình thâm, nhưng Ngạc quốc công là người quang minh lỗi lạc. Cho dù đã được phát đạt thành tài nhưng vẫn đặc biệt tôn trọng chính thê. Tuy rằng trong phủ cũng có hai phòng tiểu thiếp, nhưng mà những tiểu thiếp xinh đẹp vẫn vô cùng cung kính với một người xuất thân hương dã như Ngạc quốc công phu nhân đấy.
Nam Cung Mặc cười nhạt, "Quốc công quá khen, vãn bối may mắn được bái kiến Nguyên vương phi một lần, vương phi đoan trang ung dung, làm sao vãn bối có thể vượt qua nàng được."
Lời tâng bốc không nhẹ không nặng này khiến Ngạc quốc công hết sức thoải mái, hắn đương nhiên biết dung mạo nữ nhi nhà mình không phải tuyệt sắc, nhưng mà đã làm cha thì ai cũng thích được nghe người khác khích lệ nữ nhi của mình. Vô luận là nha đầu trước mắt này thật tâm hay giả ý, nhưng mà nàng có thể làm cho một lão nhân như hắn không thể nhìn ra thật giả thì đã đủ rồi. Mắt nhìn sang Nam Cung Hoài đang ngồi bên cạnh, có một nữ nhi tốt như vậy, hết lần này tới lần khác lại đi sủng ái một nữ nhi không biết xấu hổ do tiểu thiếp sinh trưởng, liệu có phải do năm đó đầu óc của Nam Cung Hoài bị man nhân Bắc Nguyên dùng Đại Thiết Chùy đập vào rồi a?
Lúc này cũng đã chạng vạng tối, Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy ra ngoài tìm người hiển nhiên là thập phần thuận lợi, mọi người mới vừa mới đổi trà một lần, Nam Cung Thù cũng đã trở về. Bất quá, cùng Nam Cung Thù trở về còn có Hoàng trưởng tôn Tiêu Thiên Dạ. Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Dạ xuất hiện, trong lòng Nam Cung Hoài thầm kêu một tiếng không tốt. Quả nhiên, Nam Cung Hoài còn chưa kịp phản ứng, Ngạc quốc công đã nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Dạ, nhàn nhạt hỏi: "Việt quận vương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Sắc mặt Tiêu Thiên Dạ cũng lập tức biến đổi, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tự. Nam Cung Tự trùng mắt, dường như không hề phát hiện ánh mắt của hắn, ngược lại là Nam Cung Huy sờ sờ lên mũi, giải thích nói: "Chuyện này... Tình thế nhất thời cấp bách nên đã quên nói, Ngạc quốc công cùng thế tử cũng ở đây."
Tình thế cấp bách cái rắm! Hoàng trưởng tôn ngày thường tao nhã là thế nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà thầm mắng. Quả thực hắn đã bị hai huynh đệ Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy ném vào hố thảm rồi, nhưng mà Tiêu Thiên Dạ cũng không hoàn toàn cho rằng tất cả đều do huynh đệ Nam Cung Tự lập bẫy hắn, ngược lại là cho rằng đây là ý tứ của Nam Cung Hoài, vì muốn ép buộc hắn phải tỏ rõ thái độ ở trước mặt Ngạc quốc công. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thiên Dạ cũng có chút nghẹn khuất. Lại nhìn... Nam Cung Mặc cùng Vệ Quân Mạch mặc dù bận bịu nhưng vẫn ung dung ngồi ở một bên, sắc mặt Tiêu Thiên Dạ lại càng thêm khó coi.
"Nhạc phụ đại nhân." Tiêu Thiên Dạ vẫn phải thành thành thật thật tiến lên chào hỏi. Mặc dù hắn là Hoàng trưởng tôn, là Việt quận vương. Nhưng mà luận quyền cao chức trọng ở trước mặt Hoàng tổ phụ, thì dù hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Ngạc quốc công. Sờ lên cánh mũi, chịu đựng lúng túng, Tiêu Thiên Dạ chỉ đành phải nói: "Ta đưa Nam Cung tiểu thư trở về."
Ngạc quốc công cười lạnh một tiếng nói: "Nam Cung tiểu thư có thân phận gì? Cần ngươi phải đưa về?"
Rốt cuộc thì Tiêu Thiên Dạ vẫn là hoàng tử hoàng tôn, nhưng lại bị Ngạc quốc công chất vấn không chút khách khí như thế, trong lòng cũng có vài phần không vui đấy. Phần không vui đó đều đã chuyển hết lên ngườiViệt quận vương phi Nguyên thị. Bình thường nàng là một người hiểu chuyện, không nghĩ tới vừa trở về lại nói chuyện này cho Ngạc quốc công.
"Cũng thông báo cho nhạc phụ đại nhân một chút, tiểu tế cùng vương phi đã bàn bạc xong rồi, đợi Nam Cung đại tiểu thư thành hôn xong, sẽ lấy nhị tiểu thư vào phủ làm trắc phi." Bị nhạc phụ đại nhân không nể mặt, ngữ khí của Tiêu Thiên Dạ cũng có chút cứng ngắc.
Nhưng Ngạc quốc công lại không có ý định nể tình, khinh thường mà cười nhạo, nói: "Nạp thiếp thì cứ nói là nạp thiếp, còn nói cái gì mà lấy vào phủ? Quận vương thật sự đã thương lượng với vương phi sao? Chẳng lẽ không phải là bởi vì các ngươi cẩu thả một chỗ, bị nàng bắt gặp, vương phi không thể không đáp ứng?"
"Ngạc quốc công!" Nam Cung Hoài đen mặt.
Ngạc quốc công cười lạnh nói: "Nữ nhi của Sở quốc công nguyện ý đến hầu hạ nữ nhi của ta, lão phu sao lại không vui được? Bất quá... Trắc phi sao? Các ngươi mơ tưởng!"
Tiêu Thiên Dạ có chút đau đầu, vuốt vuốt mi tâm nói: "Ý của nhạc phụ đại nhân là?"
Ngạc quốc công nói: "Một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy mà cũng xứng đáng làm trắc phi sao? Trắc phi mặc dù là thiếp, nhưng cũng được coi là quý thiếp. Muốn làm thì phải xem có xứng hay không! Lão phu vừa nhìn đã biết Nam Cung Thù này chỉ xứng với một chữ tiện." Lời này vô cùng ác độc, ý của Ngạc quốc công chính là muốn Nam Cung Thù phải làm tiểu thiếp. Mặc dù, thân phận cùng gia thế của Nam Cung Thù không kém Nguyên thị là bao, dung mạo lại càng xinh đẹp hơn Nguyên thị. Nếu là cho là nàng làm trắc phi, chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị của Nguyên thị. Nhưng mà nếu như là thị thiếp mà nói, sẽ không thể tạo ra uy hiếp gì rồi, người ngoài nhìn vào cũng chỉ biết nói nữ nhi của Nam Cung gia đắm mình, dâm đãng vô sỉ.
"Ngươi nói bậy!" Trịnh thị rốt cuộc không nhịn được mà thét to: "Làm sao Thù nhi có thể làm thiếp? Thù nhi là thiên kim tiểu thư của phủ Sở quốc công, coi như là làm trắc phi... Cũng đã ủy khuất nàng."
Ngạc quốc công liếc mắt, khinh thường nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn nữ nhi của ta đem vị trí vương phi tặng cho nàng? Nàng xứng sao? Bằng không thì, chúng ta đến trước mặt hoàng thượng đi, hảo hảo nói chuyện?"
"Nhạc phụ." Tiêu Thiên Dạ vội vàng trấn an Ngạc quốc công, nói, "Nhạc phụ bớt giận, chuyện này là do tiểu tế giải quyết không được chu toàn, chúng ta cứ ngồi xuống rồi từ từ nói." Nếu chuyện này mà giải quyết không tốt, hắn cưới Nam Cung Thù về, chẳng những không có phần lợi, chỉ sợ phủ Sở quốc công cùng phủ Ngạc quốc công sẽ lập tức trở mặt.
Ngạc quốc công nhếch mắt lên, nhàn nhạt liếc nhìn Nam Cung Thù đang đứng ở bên người Tiêu Thiên Dạ, quay người lại ngồi xuống ghế.
"Nghịch nữ! Ngươi quỳ xuống cho ta!" Nam Cung Hoài trừng mắt với Nam Cung Thù, nghiêm nghị quát.
Nam Cung Thù sợ tới mức trong lòng run lên, bịch một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.
Nam Cung Hoài nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Là ai dạy ngươi làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này?"
Nam Cung Thù rơi lệ, nức nở nghẹn ngào mà nói: "Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi. Nữ nhi và Hoàng trưởng tôn là tình đầu ý hợp, cầu phụ thân thành toàn."
"Nghịch nữ! Nghịch nữ!"
Nam Cung Thù liền quay sang phía Ngạc quốc công, nói: "Ngạc quốc công, cầu ngươi thành toàn cho ta và Hoàng trưởng tôn a. Thù nhi nhất định sẽ cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của Ngạc quốc công, sau khi vào phủ nhất định sẽ hảo hảo chung sống với Nguyên tỷ tỷ."
"Ngươi đừng quỳ trước mặt lão phu." Âm thanh của Ngạc quốc công vô cùng lạnh lùng, nói: "Có vào được phủ hay không thì cũng là chuyện của Hoàng trưởng tôn, không có quan hệ với lão phu, lão phu ta chỉ muốn lấy lại công bằng cho nữ nhi mà thôi!"
Nam Cung Hoài thở dài, nói: "Ngạc quốc công, chuyện này đều là do nghiệt nữ nhà ta không đúng. Phủ Ngạc quốc công muốn bồi thường thứ gì, Nam Cung Hoài nhất định sẽ không chối từ." Đứng sau lưng của Ngạc quốc công, Ngạc quốc công thế tử lạnh lùng cười nói: "Sở quốc công, Nguyên gia chúng ta vẫn đủ ăn đủ mặc, không bán nữ nhi." Trong lòng Nam Cung Hoài vô cùng khó chịu, cố gắng chịu đựng tức giận, vẻ mặt ôn hoà nói: "Quốc công cùng thế tử hiểu lầm rồi, Nam Cung Hoài không hề có ý này."
Ngạc quốc công nói: "Không có thì tốt. Lão phu chỉ nói một câu, nếu Nam Cung Thù muốn vào phủ Việt quận vương, cũng được. Chỉ cần lấy thân phận là tiểu thiếp vào cửa, chúng ta sẽ không ngăn cản nàng."
"Không có khả năng!" Nam Cung Hoài lập tức cự tuyệt, dù hắn có phải nuôi dưỡng Nam Cung Thù cả đời thì cũng không bao giờ để nàng đi làm thị thiếp cho Tiêu Thiên Dạ.
"Vậy cũng không cần phải nói thêm gì nữa rồi!" Ngạc quốc công không khách khí chút nào liền đặt chén trà lên bàn.
Nam Cung Thù quỳ trên mặt đất, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, cho nên cũng không dám mở miệng nói chuyện. Nàng biết rõ trắc phi cùng thị thiếp có bao nhiêu phần khác biệt, mặc dù đều là thiếp, nhưng mà tiện thiếp cùng quý thiếp cũng có khác biệt giống như tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng trong nhà bình thường. Đến lúc đó đừng nói là nàng không thể nuôi dưỡng hài tử, ngay cả đồ cưới của mình cũng không được nắm giữ. Tiện thiếp chẳng khác nào nói là hạ nhân của phủ Việt quận vương, ngoại trừ nữ tử thanh lâu thì cho dù là nữ nhân bình thường, chỉ cần có gia thế trong sạch thì đều sẽ được thân phận lương thiếp. Một khi đã thành tiện thiếp, tương lai vô luận nàng có bò lên cao, thì đó cũng sẽ mãi là vết nhơ cả đời nàng cũng không rửa sạch.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại cứng ngắc thêm lần nữa. Trịnh thị nhìn mọi người một chút, mạnh mẽ đối diện với áp lực, mở miệng nói: "Ngạc quốc công, trong chuyện này coi như là Thù nhi có sai, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là thiên kim tiểu thư của phủ Sở quốc công. Ngươi làm như thế, mặt mũi của phủ Sở quốc công biết đặt ở đâu?"
"Ngươi là ai? Cũng dám nói chuyện ở trước mặt lão phu?" Ngạc quốc công căn bản không thèm cho Trịnh thị mặt mũi, hừ nhẹ một tiếng chỉ vào Nam Cung Mặc nói: "Mặt mũi của phủ Sở quốc công chỉ cần nha đầu này chống đỡ là đủ rồi, một thứ nữ như nàng thì cần gì mặt mũi? Huống chi, nếu nàng có sĩ diện thì đã không thông đồng nam nhân ở một nơi phật môn thanh tịnh như vậy!" Nam Cung Mặc ngẩng đầu, có chút vô tội nhìn qua Ngạc quốc công: Chuyện này đâu có liên quan tới ta a?
Trịnh thị ôm hận trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc, cắn răng nói: "Không được, Thù nhi không thể làm tiểu thiếp." Ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Dạ, hiển nhiên là muốn hắn nói chuyện. Tiêu Thiên Dạ bị kẹp ở giữa Ngạc quốc công cùng Sở quốc công, cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng mà việc đã đến mức này, dù không muốn nói lời nào thì cũng không thể được. Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Thiên Dạ nói: "Nhạc phụ, việc này đều là do tiểu tế không đúng, hay là chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn a."
"Làm như vậy có cái gì không đúng?" Ngạc quốc công chưa từng cảm thấy người con rể này lại chướng mắt như bây giờ. Hắn cho là mọi người đều không biết hắn có chủ ý gì hay sao? Ngạc quốc công cũng không phải là trái hồng mềm mặc người tùy tiện nắn bóp!
Nam Cung Hoài cũng có chút đau đầu, nếu Ngạc quốc công vẫn sống chết không chịu buông tha, thì Sở quốc công hắn cũng đừng mơ có thể đưa nữ nhi vào phủ Việt quận vương làm trắc phi. Lại nhìn bộ dạng do do dự dự của Tiêu Thiên Dạ, trong lòng càng thêm phiền muộn, cắn răng nói: "Tóm lại, Nam Cung Thù tuyệt đối không thể làm thiếp, cùng lắm thì phủ Sở quốc công ta sẽ nuôi dưỡng nàng cả đời! Tự nhi, mang muội muội của ngươi xuống dưới!"
"Phụ thân..." Nam Cung Thù ủy khuất kêu lên một tiếng, dường như điều Nam Cung Hoài vừa nói sẽ lấy mất mạng của nàng vậy.
Nam Cung Tự trầm mặt tiến lên, kéo Nam Cung Thù đi, nói: "Trở về."
Nam Cung Thù sao có thể nghe theo, đưa tay giữ lấy ống tay áo của Tiêu Thiên Dạ không chịu buông, "Tiêu lang... Tiêu lang ta sợ, Tiêu lang... Cứu cứu ta."
Mặt của Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công đều đen kịt lại.
Chẳng lẽ người phụ thân như hắn sẽ lấy mất mạng của nàng sao? Hay là phủ Sở quốc công là nơi đầm rồng hang hổ gì?
Ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám cầu cứu Tiêu Thiên Dạ, thật sự là không biết thẹn!
Làm sao Nam Cung Tự có thể bình tĩnh để nàng gây rối vô cớ, giơ tay lên, không chút do dự mà đập vào gáy của Nam Cung Thù một cái, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, tiện tay giao cho Nam Cung Huy đang đứng sau lưng, "Mang đi." Nam Cung Huy gật đầu, nâng Nam Cung Thù dậy, liền đi ra ngoài.
"Nam Cung Tự!" Trịnh thị thét lên, "Ngươi làm gì Thù nhi thế hả?"
Sắc mặt của Nam Cung Tự vẫn bình tĩnh không có gợn sóng, thản nhiên nói: "Mẫu thân yên tâm, Thù nhi chỉ là ngất xỉu tạm thời mà thôi."
Nam Cung Hoài bất mãn liếc Trịnh thị, hắn hết sức hài lòng với hành động này của Nam Cung Tự.
Giải quyết xong Nam Cung Thù, lúc này Nam Cung Hoài mới nhìn về phía Tiêu Thiên Dạ cùng đám người Ngạc quốc công, nghiêm mặt nói: "Là phủ Sở quốc công ta không biết cách dạy nữ nhi, Ngạc quốc công cùng Việt quận vương cũng không cần phải khó xử. Ngày mai ta sẽ đem nghiệt nữ này vào chùa cắt tóc xuất gia!" Trong lòng Tiêu Thiên Dạ cả kinh, hắn phí biết bao tâm tư mới lôi kéo được Nam Cung gia, nếu thật là để Nam Cung Thù bị đưa đi cắt tóc xuất gia, như vậy đã triệt để đắc tội với Nam Cung Hoài.
Ngạc quốc công khinh thường, "Tốt nhất nữ nhi kia của ngươi đừng có không biết tôn trọng Phật Tổ giống như hôm nay. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ..." Ngạc quốc công thế tử lập tức kéo ông một cái, có chút lúng túng cười cười với Nam Cung Mặc. Phụ hắn cái gì cũng tốt, chỉ là một khi đã tức giận thì không thể che miệng, chỉ là tốt xấu gì thì vẫn còn có một cô nương ở đây. Ngạc quốc công bất mãn trừng mắt nhìn nhi tử, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa.
Tiêu Thiên Dạ thở dài, đột nhiên vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công. Tất cả mọi người lập tức giật mình, Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công vội vàng đứng dậy tránh ra. Bọn hắn ép buộc Tiêu Thiên Dạ, răn dạy vài câu còn dễ nói, xem như trưởng bối dạy bảo vãn bối. Nhưng mà nếu để cho Tiêu Thiên Dạ quỳ xuống trước mặt bọn hắn, bọn hắn quả thật không thể chịu nổi. Dù sao, vị này chính là Hoàng trưởng tôn danh chính ngôn thuận. Nếu để cho hoàng thượng biết được... Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Hoàng trưởng tôn làm cái gì vậy? Còn không mau đứng lên." Nam Cung Hoài nói.
Nam Cung Tự cùng Ngạc quốc công thế tử vội vàng chạy đến đỡ Tiêu Thiên Dạ đứng lên. Tiêu Thiên Dạ trầm giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay, hết thảy đều là Thiên Dạ không đúng. Thiên Dạ phụ vương phi, lại làm xấu thanh danh của Thù nhi. Cầu nhạc phụ đại nhân cùng Sở quốc công thứ lỗi."
Ngạc quốc công cắn răng, hắn đương nhiên biết Tiêu Thiên Dạ đang muốn tạo áp lực cho mình. Một vị Hoàng trưởng tôn như hắn cũng đã phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu là mình lại cứng đầu không chịu bỏ qua thì không khỏi lộ ra lòng dạ hẹp hòi rồi. Nhưng mà, nếu là cứ buông tha như vậy thì phủ Ngạc quốc công làm sao có thể nuốt trôi phần tức này. Trong nháy mắt, Ngạc quốc công nghiêng mặt thản nhiên nói: "Việt quận vương nói quá lời, lão thần không đảm đương nổi."
Nam Cung Hoài trùng mắt, nói: "Chuyện này đều là do phủ Sở quốc công quản giáo không nghiêm, mời Việt quận vương về cho."
Tiêu Thiên Dạ là người thông minh, nhưng mà Nam Cung Hoài cùng Ngạc quốc công cũng không phải người ngốc. Bất quá chỉ trong nháy mắt, người khó xử nhất vẫn là Tiêu Thiên Dạ.
Tiêu Thiên Dạ âm thầm cắn răng, ngẩng đầu nhìn Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc đang ngồi ở một bên. Nam Cung Mặc cúi đầu xuống, bình tĩnh mà uống trà. Dường như bản thân chưa từng nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: "Việt quận vương, vô luận là nạp thiếp hay là nạp trắc phi, không phải đều cần thương lượng một chút với thái tử điện hạ cùng thái tử phi sao?"
Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Thiên Dạ sáng lên, trong lòng lập tức có chủ ý.
"Chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đường đột, kính xin nhạc phụ đại nhân cùng Sở quốc công thứ lỗi. Thiên Dạ nhất định sẽ cho hai vị một lời giải thích rõ ràng."
Ngạc quốc công hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, chẳng qua là hơi liếc mắt nhìn sang chỗ Vệ Quân Mạch. Ngược lại là trong mắt Nam Cung Hoài lại nhiều thêm vài phần vui mừng, có thái tử điện hạ cùng thái tử phi ra mặt nói chuyện, Ngạc quốc công cũng sẽ phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook