Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 60: Chỉ Có Mẫu Đơn Mới Thực Là Loài Hoa Quốc Sắc
Thải Vu viện
"Ngươi nói, Lâm thị mang theo muội muội của nàng tới Ký Sương viện?" Trịnh thị bình tĩnh uống một ngụm trà ngon, nhìn nha hoàn quỳ dưới mặt đất, ung dung hỏi, "Bổn phu nhân đã biết, ngươi lui xuống lĩnh thưởng a."
"Vâng, đa tạ phu nhân." Nha hoàn kia liên tục tạ ơn, cúi đầu lui ra ngoài.
"Ngươi nói xem, Lâm thị có ý định gì?" Trịnh thị có chút buồn cười mà hỏi, "Muội muội ở nhà mẹ đẻ sao? Ngay cả người thân trong Nam Cung gia mà Nam Cung Mặc cũng lãnh đạm, vậy Lâm thị nghĩ Nam Cung Mặc có thể đối xử tốt với muội tử nhà nàng được bao nhiêu?" Ma ma đứng hầu bên người Trịnh thị cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu phu nhân cũng không thân với đại tiểu thư, cho nên chỉ sợ nàng không nghĩ như vậy."
Trịnh thị nhíu mày, "Vậy ngươi nói một chút, Lâm thị suy nghĩ gì?" Trịnh thị chưa từng đặt Lâm thị vào trong mắt, Lâm thị là người con dâu mà nàng tự mình chọn lựa, hai năm qua lại liên tục bị chèn ép, cũng đã không thể tạo nên được sóng gió gì rồi. Mà nàng cũng cần phải có một người con dâu biết nghe lời như vậy. Chỉ cần Lâm thị không phạm phải sai lầm gì lớn, dù là Nam Cung Tự muốn hưu thê cũng sẽ không dễ dàng.
Ma ma nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Lão nô thấy, có lẽ thiếu phu nhân muốn đánh chủ ý vào phủ Tĩnh Giang quận vương."
Nụ cười trên mặt Trịnh thị cứng lại, trầm giọng nói: "Ngu xuẩn!"
"Cũng thật lạ a?" Ma ma kia cười nói: "Tính tình của vị đại tiểu thư kia đâu thể nào nhịn được cơn tức này, chỉ sợ không đuổi người đi cũng đã không tệ rồi."
Trịnh thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm thị là đồ ngu xuẩn!" Nàng đúng thật là muốn Lâm thị làm cho Nam Cung Mặc cảm thấy ngột ngạt, nhưng không hề hy vọng chuyện nàng làm liền quá khó nhìn. Nếu như thật sự chọc giận Nam Cung Mặc thậm chí là Nam Cung Hoài, quân cờ Lâm thị này có thể sẽ bị phế đi. So với việc làm cho Nam Cung Mặc thấy ngột ngạt, thì tác dụng lớn nhất của Lâm thị chính là cản trở Nam Cung Tự. Quân cờ giống như vậy, không phải là lần nào cũng có thể may mắn tìm được đấy.
Thấy nàng giận dữ, ma ma cẩn thận nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Phu nhân bớt giận, tuy rằng thiếu phu nhân xử lý không thỏa đáng, bất quá đại tiểu thư cũng sẽ vì nể mặt cho đại công tử, có lẽ nàng sẽ không so đo quá mức." Trịnh thị nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ sợ chuyện này sẽ không gạt được đại công tử, phải xem đại công tử xử trí như thế nào rồi." Nàng đương nhiên biết rõ Nam Cung Tự không hề hài lòng về Lâm thị, nếu như Nam Cung Tự mượn chuyện lần này để hưu Lâm thị mà nói, như vậy nàng sẽ phải càng thêm cẩn thận đề phòng Nam Cung Tự rồi.
"Lão nô sẽ cho người chú ý đến tiểu viện của đại công tử."
Trịnh thị có chút bực bội mà vò khăn thêu trong tay, thấp giọng nói: "Thật sự là đáng tiếc, còn hơn mấy tháng nữa thì nha đầu kia mới có thể gả ra ngoài." So với Nam Cung Mặc, Nam Cung Tự hiển nhiên trọng yếu hơn nhiều. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Nam Cung Tự có thể sẽ thoát khỏi khỏi sự khống chế của mình giống như Nam Cung Huy, Trịnh thị liền sốt ruột, hận không thể bắt Nam Cung Mặc phải gả ra ngoài ngay lập tức. Kỳ thật, ngay từ đầu nàng cũng không có ý định chèn ép Nam Cung Mặc, bất quá chỉ vì muốn làm Nam Cung Mặc bị mất mặt ở trước mặt lão gia, để lão gia không coi trọng nàng, sau đó trở thành một vị tiểu thư bị thất sủng, không ai quan tâm. Ai biết, nha đầu Nam Cung Mặc này lại không hề bị nàng khống chế, giao thủ với nhau mấy lần nhưng nàng đều phải chịu thiệt.
"Mẫu thân, người đang nói gì đấy?" Nam Cung Thù mang theo nha hoàn tiến vào, giọng dịu dàng hỏi.
Trịnh thị ngước mắt lên nhìn nữ nhi mảnh mai xinh đẹp của mình, trong mắt lập tức tràn đầy yêu thương, lại cười nói: "Sao Thù nhi lại tới đây a?"
Nam Cung Thù nói: "Mẫu thân, chúng ta hồi phủ đã lâu, nữ nhi muốn được ra ngoài dạo chơi, cũng nhân tiện gặp mặt các tỷ muội trong thành rồi tán ngẫu một chút."
"Chuyện này..." Trịnh thị có chút chần chờ, nói: "Phụ thân ngươi nói, trong khoảng thời gian này, ngươi phải hảo hảo ở lại nhà tu tâm dưỡng tính."
"Mẫu thân..." Nam Cung Thù không thuận theo liền làm nũng. Khẽ nhìn ma ma cùng nha hoàn đang đứng ở một bên, phất tay nói: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta có chuyện cần thương lượng với mẫu thân."
"Vâng, tiểu thư." Mọi người cùng đồng thanh, cung kính lui xuống. Trong đại sảnh chỉ còn lại hai mẫu tử các nàng, lúc này Nam Cung Thù mới ngồi cạnh Trịnh thị, nói: "Mẫu thân, người hãy để nữ nhi ra ngoài đi a, nữ nhi thật sự có việc gấp." Trịnh thị ngưng lông mày, nhìn nữ nhi, nói: "Ngươi còn có thể có chuyện gì gấp? Mau thành thực nói cho mẫu thân, có phải ngươi lại đi gặp hoàng trường tôn hay không? Ngươi đã quên lời phụ thân ngươi từng nói rồi sao? Tạm thời ngươi không nên đi gặp hắn."
"Mẫu thân!" Nam Cung Thù dậm chân, nói: "Lâu rồi nữ nhi chưa đến bái kiến hoàng trường tôn, vạn nhất... Hoàng trường tôn quên mất ta thì làm sao bây giờ?"
Trịnh thị không nhịn được liền thở dài, tính tình của nữ nhi này của nàng, là mẫu thân đương nhiên nàng biết rõ. Có thể được một nam nhân quyền cao, chức trọng ưa thích, sao Thù nhi lại quý trọng được? Tuy rằng lão gia nghiêm khắc, nhưng mà nói đi nói lại cũng là vì muốn tốt cho nữ nhi. Với quyền thế hiện giờ của phủ Sở quốc công, chỉ cần hoàng trường tôn còn muốn phủ Sở quốc công ủng hộ, đừng nói là mấy tháng không gặp mặt, dù là Thù nhi có xấu như heo, hoàng trường tôn cũng sẽ không quên nàng.
"Thù nhi, ngươi nên nghe lời của phụ thân ngươi, hảo hảo ở trong nhà a. Đợi nha đầu Nam Cung Mặc kia gả đi rồi, mẫu thân sẽ lập tức xử lý sự tình cho ngươi và hoàng trường tôn." Trịnh thị nhẹ giọng khuyên nhủ. Đối với việc mẫu thân khuyên bảo mình, Nam Cung Thù không hề thấy cảm kích, đẩy Trịnh thị ra, lau nước mắt nói: "Hiện tại phụ thân nào còn nhớ rõ nữ nhi này a? Từ khi Nam Cung Mặc trở về, thứ gì phụ thân cũng đem cho nàng, chuyện gì cũng bênh vực nàng. Còn ta, ngay cả đại môn cũng không được ra, dù Nam Cung Mặc có đi đâu mà không báo lại, phụ thân cũng không thèm trách nàng. Lại nói, đồ cưới của Nam Cung Mặc nhiều như vậy... Tương lai ta gả vào phủ hoàng trường tôn, chắc chắn sẽ bị người ta chế giễu..."
"Nói bậy, ngươi là đích nữ phủ Sở quốc công, ai dám cười ngươi!" Trịnh thị tàn khốc nói.
Nam Cung Thù hừ nhẹ một tiếng, nói: "Đích nữ? Vậy đồ cưới của đích nữ ta đây liệu có thể bằng ba phần của Nam Cung Mặc không?"
Nụ cười của Trịnh thị lập tức cứng lại, trong nội tâm nàng vô cùng rõ ràng, dù Nam Cung Hoài có yêu thương Thù nhi đến thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Thù nhi như vậy. Huống chi, tương lai Thù nhi gả vào phủ hoàng trường tôn cũng chỉ có thể làm trắc phi, đồ cưới lại càng không thể vượt qua Việt quận vương phi. Có thể phong phú như những tiểu thư khuê các khác cũng đã không tệ rồi, nhưng mà nàng thực sự không cam tâm nhìn Nam Cung Mặc mang theo nửa phần tài sản của Mạnh gia xuất giá!
Nghĩ đến chuyện này, Trịnh thị liền hận mình không thể đến đó cướp về, đây chính là một nửa sản nghiệp của gia tộc truyền thế a. Mặc dù ngày trước cũng đã tiêu hao không ít, nhưng mà sản nghiệp Mạnh gia lưu lại cũng đủ để khiến cho đám quyền quý thèm chảy nước miếngđấy. Chỉ sợ đợi đến ngày nha đầu kia xuất giá, toàn bộ gia tộc quyền quý trong thành Kim Lăng đều sẽ hối hận đến xanh ruột. Sớm biết Nam Cung Mặc có đồ cưới phong phú như vậy, mọi người đã đạp nát cửa lớn của phủ Sở quốc công để đến cầu hôn rồi.
Nếu Nam Cung Mặc càng thoải mái, nhàn hạ thì lại càng khiến đương gia phu nhân như nàng không thể chịu nổi. Khó trách người trẻ khí thịnh như Nam Cung Thù lại không chịu được, đến cả Trịnh thị nàng cũng hận phải tỉnh lại mấy lần từ trong mộng.
"Thù nhi, đừng gấp, dù đồ cưới của nha đầu kia có nhiều hơn nữa thì gả đi cũng chỉ là một quận vương thế tử phi mà thôi. Còn cả việc Vệ Quân Mạch có thể giữ được vị trí thế tử kia hay không thì không ai biết trước. Tương lai ngươi có tiền đồ sáng lạn hơn nàng nhiều, cho nên đừng quá nóng vội..." Trịnh thị nhẹ giọng an ủi nữ nhi, Nam Cung Thù được Trịnh thị an ủi, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, rúc đầu vào trong ngực mẫu thân, thấp giọng cầu khẩn: "Mẫu thân, xin người hãy để nữ nhi ra ngoài đi. Đã lâu rồi hoàng trường tôn cũng không đến thăm ta. Lúc phủ Tĩnh Giang quận vương đến hạ sính, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn Thù nhi, ta sợ... Ta sợ Tiêu lang hắn..."
"Đứa nhỏ ngốc, vì mặt mũi của phụ thân ngươi, hoàng trường tôn cũng sẽ không dám mặc kệ ngươi đấy." Trịnh thị nói khẽ.
Nam Cung Thù lắc đầu liên tục nói: "Không... Mẫu thân, ngươi không biết đâu, Thù nhi thích hoàng trường tôn, Thù nhi không thể mất hoàng trường tôn. Nếu Tiêu lang không thích ta, coi như... Coi như hắn nể mặt phụ thân mà lấy ta vào cửa, vậy còn ý nghĩa gì... Mẫu thân, van người..." Trịnh thị chỉ có duy nhất một nữ nhi này thì, những năm qua nàng luôn yêu thương, sủng ái, coi Nam Cung Thù giống như trân bảo, làm sao có thể nhìn nữ nhi cầu khẩn mình như thể. Rốt cục vẫn phải thở dài, vỗ vỗ lưng của nữ nhi nói: "Được rồi, mẫu thân đã biết. Đợi phụ thân ngươi trở về mẫu thân sẽ nói giúp ngươi, không phải ngươi muốn đi Đại Quang Minh tự thắp hương sao?"
Đôi mắt của Nam Cung Thù sáng lên, "Cảm ơn mẫu thân!"
"Ngươi nha đầu kia!" Trịnh thị bất đắc dĩ đưa tay búng nhẹ vào trán của nàng, nói, "Ra ngoài rồi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho mẫu thân, nói cách khác, ở chỗ phụ thân ngươi, mẫu thân cũng không có biện pháp nói chuyện."
"Thù nhi đã biết, mẫu thân là tốt nhất."
Trong phòng, hai mẫu tử ôm nhau nhau thủ thì tâm tình, vui vẻ, hòa nhã.
Bên ngoài phủ Sở quốc công, Nam Cung Mặc một thân y phục màu tím nhạt, mái tóc đen tùy ý được búi lên, dùng một cây trâm hoa tử sắc cố định lại, dây lụa màu bạc buộc vào sợi tóc sau lưng. Khuôn mặt xinh đẹp chỉ được điểm qua một chút phấn hồng, nhìn qua càng nhiều thêm mấy phần tuyệt trần, mỹ lệ.
Vệ Quân Mạch ra khỏi xe ngựa, liền thấy Nam Cung Mặc đang bước chậm đến đây. Đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa. Chấm đỏ trên mặt bây giờ đã biến mất hoàn toàn, không còn thấy gì nữa, trên dung nhan tuấn mỹ không có chút dấu vết nào, mặc cho ai nhìn cũng không thể đoán ra được, chỉ mới hai ngày trước thôi, Vệ thế tử ngọc thụ lâm phong còn phải mang khuôn mặt tràn đầy chấm đỏ, không có cách nào ra ngoài gặp người.
"Mặc nhi." Vệ Quân Mạch tiến lên, đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc giãy giụa một cái nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý chiều theo hắn. Chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhếch lên, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Ta muốn đa tạ Mặc nhi." Vệ Quân Mạch nói.
"Cảm ơn ta?" Tại sao nàng không biết mình đã làm gì mà Vệ Quân Mạch phải nói lời cảm tạ?
Vệ Quân Mạch cười nhạt nói: "Nếu không phải Mặc nhi đưa thuốc thì hôm nay ta đã không thể ra ngoài được rồi. Không nên cảm ơn Mặc nhi đã hạ thủ lưu tình sao?"
Nam Cung Mặc hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi biết là được." Kỳ thật nàng cũng có chút buồn bực, hôm đó nàng nhất thời tức giận hạ độc Vệ Quân Mạch, kết quả là người nào đó lại không thèm để ý, khiến người hạ độc như nàng lại bị thiệt hại nghiêm trọng. Vệ Quân Mạch nói: "Lên xe a, khi còn nhỏ Mặc nhi đã từng đến núi Tử Vân hay chưa? Cảnh sắc trên núi sẽ khiến ngươi phải ưa thích."
Nam Cung Mặc lắc đầu, từ nhỏ Nam Cung Khuynh luôn ở Ký Sương viện với Mạnh thị, hầu như không ra khỏi cửa. Đương nhiên là chưa từng đến núi Tử Vân gì đó rồi.
Vệ Quân Mạch đỡ nàng lên xe xong, cũng vào trong xe ngựa ngồi. Xe ngựa lập tức chuyển bánh, đi về phía ngoại thành. Để lại sau lưng là mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, đành phải yên lặng dùng xe ngựa của Nam Cung gia đuổi theo.
Núi Tử Vân cách thành Kim Lăng hơn mười dặm, cũng là ngọn núi phụ cận cao nhất của Kim Lăng. Núi Tử Vân thuộc về sơn mạch Hoành Vân, từ sườn núi đến chân núi đều trồng đủ loại hoa mẫu đơn, trên đỉnh núi có Đại Báo Ân tự cùng Đại Quang Minh tự nổi danh. Hàng năm, mỗi lần đến mùa hoa mẫu đơn nở rộ, khách thăm đến núi Tử Vân đông như kiến, đây là một trong những nơi mà đám tài tử giai nhân trong Kim Lăng thích đi đến nhất.
Xe ngựa dừng lại trước cửa vườn hoa mẫu đơn, Vệ Quân Mạch vừa xuống xe liền dẫn đến vô số ánh nhìn chăm chú. Nói đến dung mạo tuấn mỹ, không tỳ vết của thế tử phủ Tĩnh Giang quận vương, xưng một tiếng mỹ nam đệ nhất Kim Lăng cũng không đủ. Nhưng mà dù có một thân phận tôn quý, dung mạo tuấn tú, công tử văn nhã, nhưng hôn sự lại là một vấn đề nan giải. Đơn giản là vì một đôi mắt tím quỷ dị kia, năm đó tin tức truyền đi khắp nơi nên mọi người đều biết đến thân thế của hắn, toàn bộ tiểu thư khuê các trong thành Kim Lăng cũng không ai dám đến gần hắn nữa. Mà công chúa Trường Bình hiển nhiên cũng không muốn con mình phải lấy mấy vị tiểu thư không vừa mắt đó. Cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý tứ hôn cho đích nữ phủ Sở quốc công, cũng coi như là một cọc hôn sự tương xứng.
Chỉ là người đã từng bái kiến qua Nam Cung đại tiểu thư cũng không nhiều, tất cả đều cho rằng Nam Cung gia chỉ có một vị tiểu thư, sau khi truyền ra tin tức hoàng thượng tứ hôn mọi người mới nhớ lại, thì ra Nam Cung tiểu thư trong mắt của bọn họ cũng không phải là đích nữ, Nam Cung gia còn có một vị trưởng nữ khác. Chỉ là... Lại không biết dung mạo cùng tài tình của vị đích nữ này như thế nào? Nếu chỉ là một vị tiểu thư bình thường, không có tài sắc thì làm sao có thể xứng với bề ngoài giống như thiên nhân tuấn mỹ của Vệ thế tử a?
Vẻ mặt của Vệ Quân Mạch vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng chỉ trong nháy mắt quay người đưa tay về phía xe ngựa lại trở lên ôn hòa hơn nhiều. Lại thấy một bàn tay trắng nõn như ngọc, mềm mại không xương vươn ra ngoài. Đặt lên tay của Vệ Quân Mạch, Nam Cung Mặc bước xuống xe ngựa. Tuy rằng vẫn chưa tiến vào vườn hoa mẫu đơn, nhưng mà chỉ mới đứng ngoài cũng đã thấy được các loại hoa mẫu đơn đầy khắp núi đồi. Triệu phấn, diêu hoàng, ngụy tử, mặc ngọc, lục ngọc, lạc dương hồng*,... Các loại màu sắc mọc chen chúc nhau. Những đóa hoa này không hề được nuôi dưỡng, chiều chuộng, cẩn thận từng li từng tí như những bông hoa trong phủ đệ của quyền quý Kim Lăng, ngược lại phát triển càng thêm tùy ý, càng thêm dã tính, cũng nhiều hơn mấy phần tuyệt diễm cùng ung dung. So với những bông hoa được nuôi dưỡng ở trong hoa viên, Nam Cung Mặc lại càng ưa thích những đóa mẫu đơn mọc khắp núi đồi này.
(*Triệu phấn, diêu hoàng, ngụy tử, mặc ngọc, lục ngọc, lạc dương hồng: Nói chung là các màu sắc gồm có: Hồng phấn, vàng, tím, xanh ngọc, xanh lục, màu đỏ.)
Thấy thần sắc của Nam Cung Mặc lộ vẻ ưa thích, khóe môi Vệ Quân Mạch cũng kéo lên một nụ cười ấm áp, nói khẽ: "Nếu như ngươi thích, về sau chúng ta sẽ làm một tòa biệt viện ở đây."
Nam Cung Mặc kinh ngạc nhìn hắn, đám quyền quý Kim Lăng xưa nay đều yêu thích tu kiến biệt viện, nhưng mà phụ cận núi Tử Vân đặc biệt tú lệ này, lại không hề xây dựng biệt viện nào. Chỉ vì ngọn núi Tử Vân này được chia làm hai phần, đỉnh núi thuộc về sản nghiệp của Đại Quang Minh tự, mà chân núi lại thuộc về sản nghiệp của tư nhân, chẳng qua là không ai biết người đó rốt cuộc là ai mà thôi.
Một đôi bích nhân đứng ở trước cửa liền hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn chăm chú của mọi người. Trong đôi mắt nhìn hai người của bọn họ, không chỉ đơn thuần là vẻ hâm mộ mà còn có cả vẻ ghen ghét. Các thiếu nữ nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của Vệ Quân Mạch thì thẹn thùng không thôi, mà nam tử lại nhìn chằm chằm thiếu nữ thanh lệ đứng bên cạnh Vệ Quân Mạch, khẽ bóp cổ tay thở dài. Sớm biết phủ Sở quốc công còn có một vị đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người như vậy, sao không đi cầu hôn sớm? Bây giờ lại tiện nghi cho Tĩnh Giang quận vương thế tử?
Đáy mắt Vệ Quân Mạch xẹt qua một tia sáng lạnh, nắm tay Nam Cung Mặc quay người đi vào vườn hoa mẫu đơn. (Khụ, có mùi dấm chua =))
Tiến vào vườn hoa mẫu đơn, so với bên ngoài thì trong này lại càng thêm kiều diễm. Nếu như nói vườn hoa mẫu đơn bên ngoài tràn đầy dã tính, ung dung, thì vườn hoa bên trong lại chính là quốc sắc thiên hương, tràn đầy cao ngạo cùng tuyệt diễm.
Hai người bước đi chầm chậm, Vệ Quân Mạch nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
Nam Cung Mặc bình thản thở dài nói: "Chỉ có hoa mẫu đơn mới thực là quốc sắc, cổ nhân quả thật đã không lừa ta." Dù cho hoa mẫu đơn không phải là loài hoa mà nàng thích nhất, nhưng nhìn cảnh tượng tráng lệ, tuyệt diễm này cũng không nhịn được liền cảm thán. Từ đó có thể thấy, chủ nhân ngọn núi Tử Vân này đã vì vườn hoa mẫu đơn mà hao tốn biết bao tâm tư.
Vệ Quân Mạch nói: "Ta biết nàng không thích hoa mẫu đơn, nhưng chỉ cần nàng cao hứng là được. Nàng thích hoa gì, về sau chúng ta cũng có thể tìm một nơi để trồng."
Nam Cung Mặc cười nói: "Những loài hoa đẹp ta đều thích hết." Suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói: "Ta thích hoa cúc nhất."
Vệ Quân Mạch gật gật đầu, cũng là bộ dạng nghiêm túc: "Ta nhớ kỹ rồi."
Nam Cung Mặc cười nhạt một tiếng, không có nói gì nữa, Vệ Quân Mạch cúi đầu nhìn nàng, nói khẽ: "Vô luận là Mặc nhi thích gì, ta đều đưa đến trước mặt nàng đấy."
"Vì sao?" Nam Cung Mặc có chút mê man ngước nhìn nam tử trước mắt. Tuy rằng bọn họ đã quyết định thành hôn, nhưng mà tình cảm giữa hai người lại không hề sâu đậm. Vì sao... Ánh mắt Vệ Quân Mạch nhìn nàng lại ấm áp, ôn nhu, giống như hắn đang nhìn một người quan trọng nhất trên đời này vậy? Chống lại đôi mắt tử sắc kia, sâu trong lòng Nam Cung Mặc đột nhiên chấn động kịch liệt, có chút không biết phải làm sao.
Vệ Quân Mạch bình tĩnh mà nói: "Về sau, nàng chính là thê tử của ta, không phải sao?"
Thực là... Một nam nhân tốt a. Nam Cung Mặc cảm thấy vận khí của mình quả thực không tồi, hoàng thượng tùy tiện chỉ hôn lại có thể tìm được một cực phẩm nam nhân như thế.
"Đây không phải là biểu đệ Quân Mạch cùng Nam Cung tiểu thư sao?" Một thanh âm có chút quen thuộc truyền đến từ phía sau, hai người cùng quay đầu liền thấy mấy người đang đi về phía này. Đi đầu chính là vị hoàng trường tôn vừa mới gặp mặt mấy ngày trước, Tiêu Thiên Dạ. Nữ tử trẻ tuổi đi bên cạnh Tiêu Thiên Dạ mặc dù có tướng mạo bình thường nhưng lại thêm mấy phần khí thế, sau lưng còn có mấy thanh niên nam nữ đi theo, đều là cẩm y hoa phục, khí chất bất phàm, trong đó còn có một người mà Nam Cung Mặc đã từng gặp mặt một lần, quận chúa Vĩnh Xương.
Vệ Quân Mạch quay người, nhìn Tiêu Thiên Dạ, khẽ gật đầu nói: "Việt quận vương."
Tiêu Thiên Dạ có chút bất đắc dĩ, vị biểu đệ này thực sự rất lãnh đạm với các hoàng tôn như hắn. Tuy rằng khi còn bé bọn hắn có thể đã làm một vài chuyện không tốt, nhưng mà đó không phải là do trẻ con không hiểu chuyện sao? Nhớ tới phụ vương còn cần Yến vương cùng Tề vương ủng hộ, nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Dạ càng thêm vài phần thân thiết, "Mấy ngày trước còn tới phụng bồi cô cô đến phủ Sở quốc công hạ sính, hôm nay liền thấy biểu đệ cùng Nam Cung tiểu thư dạo chơi ở đây, thật sự là đúng dịp. Vương phi, vị này chính là đại tiểu thư của phủ Sở quốc công."
Việt quận vương phi, đích nữ phủ Ngạc quốc công, Nguyên thị khẽ gật đầu với Nam Cung Mặc, mỉm cười nói: "Thường nghe vương gia tán thưởng Nam Cung tiểu thư, hôm nay vừa thấy quả thật là phong thái bất phàm."
Nam Cung Mặc đối với hành động Tiêu Thiên Dạ thông đồng với Nam Cung Thù nhưng vẫn không quên quấy rối Tạ Bội Hoàn thì thập phần không thích, lại cười nói: "Tiểu nữ không duyên nên chỉ mới gặp mặt Việt quận vương có mấy lần, lời khen của Việt quận vương chỉ sợ không phải là dành cho tiểu nữ a. Bất quá, vẫn muốn đa tạ vương phi đã tán thưởng."
Nguyên thị khẽ giật mình, nhìn Tiêu Thiên Dạ như có điều suy nghĩ. Nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Dạ cứng đờ, có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đã có duyên gặp được, không bằng chúng ta cùng đi dạo a? Biểu đệ, ngươi thấy thế nào?"
Vệ Quân Mạch lắc đầu, nói: "Chút nữa ta và Mặc nhi còn muốn lên núi."
Sau lưng, quận chúa Vĩnh Xương nói: "Chúng ta cũng muốn lên Đại Quang Minh tự a, Nhị tẩu muốn đi dâng hương tạ thần. Biểu ca cùng đi với chúng ta cũng được a." Vị quận chúa Vĩnh Xương này nghiễm nhiên đã quên chuyện Vệ Quân Mạch lạnh lùng nhìn nàng ở Đan Dương, thập phần nóng bỏng mà nói.
"Vương phi?" Vệ Quân Mạch ngưng lông mày, Tiêu Thiên Dạ cười nói: "Vương phi có thai, đang muốn lên Đại Quang Minh tự làm lễ tạ thần." Nguyên lai là Nguyên thị mang thai, có thể nói cái thai này của Nguyên thị có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với hoàng thất đấy, khó trách nét vui mừng lại lộ rõ trên mặt Tiêu Thiên Dạ như thế. Tiêu Thiên Dạ là trưởng tử của thái tử, hôm nay vương phi lại có thai, nếu sinh ra một bé trai thì đó chính là đích trưởng chắt nhi của hoàng thượng. Tuy rằng hiện tại hoàng gia đã có mấy vị hoàng tôn, nhưng mà ý nghĩa của đích trưởng chắt nhi lại hoàn toàn khác đấy.
Mấy nam tử đi theo sau Tiêu Thiên Dạ cũng ồn ổn ào ào, muốn Vệ Quân Mạch và Nam Cung Mặc đi cùng. Vệ Quân Mạch khẽ ngẩng đầu nhìn Nam Cung Mặc, thấy nàng gật đầu mới trầm mặc đáp ứng.
Vườn hoa mẫu đơn chiếm một mảng diện tích khá lớn trên sườn núi, hôm nay đúng là thời hạn hoa mẫu đơn nở rộ, có thể nói là ngày náo nhiệt nhất của vườn hoa mẫu đơn. Thời điểm như vậy, một đám người đi cùng nhau đương nhiên muốn làm mấy chuyện phong nhã như ngâm thơ làm phú, học đòi văn vẻ. Chỉ tiếc, những người ở đây hôm nay cũng không ai có tài văn chương xuất chúng, tuy rằng bọn họ đều lớn lên trong phú quý, nhưng là tổ phụ của bọn họ đã từng sống trong khoảng thời gian thiếu thốn, thời còn trẻ bậc phụ bối của bọn họ cũng đã phải qua không ít lần khổ sở đấy. Đến lượt bọn hắn, mặc dù là hoàng tộc nhưng cũng chưa được bồi dưỡng ra tài hoa gì. Tuy rằng Nam Cung Mặc không biết làm thơ, nhưng mà ít nhất vẫn có thể thưởng thức được, đại đa số bài thơ được đọc ra hiện giờ cũng chỉ có thể đạt đến tiêu chuẩn vè mà thôi. Cũng khó trách mấy vị văn nhân thanh cao trên triều đình đều thấy chướng mắt những thế gia quyền quý này, thậm chí là cả hoàng tộc. Trong mắt mấy vị văn nhân ở đằng kia, nếu những người này không phải là có chức vị cao thì chỉ sợ sẽ bị đánh giá thành hai chữ mãng phu mất rồi.
"Nam Cung tiểu thư không phải là đại tiểu thư của phủ Sở quốc công sao? Nhị tiểu thư Nam Cung Thù văn chương xuất chúng, không bằng đại tiểu thư cũng biểu diễn cho chúng ta xem một phen, thế nào?" Quận chúa Vĩnh Xương vừa mới ngâm xong một bài thơ, liền liếc nhìn Nam Cung Mặc, cao giọng nói. Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc đành phải bất đắc dĩ nhún vai trước tai họa bất ngờ này, bình tĩnh nói: "Ta không biết làm thơ."
"Không biết làm thơ?!" Quận chúa Vĩnh Xương thét lên, giống như Nam Cung Mặc không phải đang nói mình không biết làm thơ mà không biết ăn cơm, khiến cho nàng khiếp sợ.
Nam Cung Mặc ung dung nói: "Quận chúa Vĩnh Xương cũng biết ta lớn lên ở hương dã, không biết làm thơ thì có gì kỳ quái đâu?" Đương nhiên, nếu bắt nàng ngâm ra thể loại vè này thì cũng không khó. Nhưng mà Nam Cung Mặc xét thấy mình có một vị sư thúc và một vị sư huynh đều là người yêu thích phong nhã tài tình, chắc chắn nàng sẽ không chịu lưu lại điểm xấu trong lịch sử, để cho người ta cười nhạo. Mấy năm qua đi theo sư thúc học tập, Nam Cung Mặc đã hiểu ra một đạo lý, muốn ghi tên mình vào sử sách thi nhân thì cũng cần có thiên phú, mà Nam Cung Mặc nàng, trùng hợp thiếu mất loại thiên phú này.
Quận chúa Vĩnh Xương khinh thường, hừ nhẹ nói: "Đường đường là tiểu thư của Sở quốc công, Ngay cả việc làm một bài thơ cũng không biết, ngươi còn xứng gả vào phủ Tĩnh Giang quận vương sao?"
Nam Cung Mặc có chút buồn cười, ta có xứng gả vào phủ Tĩnh Giang quận vương hay không thì có liên quan gì đến ngươi?
"Có công phu bày ra mấy thứ tài nghệ tam lưu, còn không bằng hảo hảo trở về học một chút tam tòng tứ đức với thái tử phi. Mặc nhi có thể làm thơ hay không đều không liên quan đến ngươi, nếu cả ngày cứ phải học ngươi làm thể loại chua thơ kia, thà rằng không biết còn hơn." Mặc dù Vệ Quân Mạch rất ít khi nói một hơi dài ở trước mặt người khác, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén, không chút lưu tình nào. Vừa nói xong, mặt quận chúa Vĩnh Xương liền đỏ ửng, quận chúa Vĩnh Xương bất mãn nói: "Biểu ca, ta là vì tốt cho ngươi. Ngươi sao phải..."
"Xen vào việc của người khác." Vệ Quân Mạch không hề khách khí mà nói. Đưa tay kéo Nam Cung Mặc đến bên cạnh mình, thần sắc lạnh lùng nhìn quận chúa Vĩnh Xương, nói: "Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy thì tại sao lại không cầm mấy thứ ngươi gọi là thi từ đến cho tiên sinh cùng thái học trong thư viện đọc? Xem bọn họ có ném thơ của ngươi ra ngoài hay không? Tùy tiện lừa gạt hai câu liền cho mình là tài nữ rồi sao?"
"Quân Mạch!" Nam Cung Mặc thở dài, nhìn con mắt của tiểu cô nương đứng đối diện đã đỏ lên, liền có chút đồng tình. Tuy rằng nàng thực sự rất chán ghét quận chúa Vĩnh Xương, nhưng mà một cô nương bị Vệ Quân Mạch nói ở trước mặt nhiều người như vậy, cảm giác này... Quả thực vô cùng đau xót a.
"Chẳng lẽ Mặc nhi cũng muốn làm thơ? Ta không thích nghe người khác đọc thơ." Vệ Quân Mạch nhíu mày nói.
Nam Cung Mặc lập tức co rụt lại, chân thành mà nói: "Không, ngươi cứ tiếp tục đi."
"..."
"Hắc hắc, Vĩnh Xương chỉ đùa chút thôi, biểu đệ đừng vội vã bảo vệ giai nhân giống như vậy chứ, khó trách cô cô gấp gáp muốn biểu đệ nhanh chóng lấy Nam Cung tiểu thư về nhà a." Tiêu Thiên Dạ vội vàng lên tiếng giải hòa, cười nói: "Mọi người chỉ là nhàn rỗi vui đùa mà thôi, ai lại coi chuyện này thành đại sự? Biểu đệ cũng đừng để ý, Nam Cung tiểu thư, mong ngươi hãy tha lỗi cho Vĩnh Xương." Nam Cung Mặc cười tủm tỉm nói: "Việt quận vương nói quá lời, ta cũng không để ở trong lòng đâu a." Nàng thật sự không thèm để ý, nhìn một đám long tử phượng tôn tự cho là cao minh học đòi văn vẻ, nàng chỉ coi như là đang xem cuộc vui. Thi thoảng cũng có người muốn nghe hai người bọn họ thổi phồng mình vài câu như điện hạ thật tài hoa hay gì gì đó. Đáng tiếc Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch lại là một người phúc hắc, luôn chờ để xem người khác bị xấu mặt và một người lạnh lùng, biểu hiện đều là vẻ khinh thường, vì vậy đám người kia đành phải tự mình thổi phồng nhau. Mà Nam Cung Mặc cùng Vệ Quân Mạch cũng thừa dịp bọn hắn thổi phồng lẫn nhau đứng bên xem kịch vui.
Ra khỏi cửa sau của vườn hoa mẫu đơn, chính là đường lên đỉnh núi Tử Vân. Con đường đến Đại Quang Minh tự cũng không gập ghềnh vì đã được lát thềm đá. Nghe nói từ đây lên Đại Quang Minh tự tổng cộng có một nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, đều đi đường này thì cũng chỉ còn cách tự mình leo lên. Nhưng mà đại đa số nữ quyến muốn tới đây dâng hương cầu phúc đều không chọn con đường này đấy, cho nên trên con đường này hầu như không có người nào đi. Mà một con đường khác thì lại ở núi bên kia, vì đường lớn nên có thể ngồi xe ngựa hoặc là nhuyễn kiệu trực tiếp đến cửa đại điện.
Vệ Quân Mạch nghiêng đầu nhìn Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc vẫn cười nói tự nhiên bước lên đỉnh núi.
Cả hai đều có võ công không tầm thường, đi đường này tự nhiên không cảm thấy mỏi mệt. Con đường này lại vô cùng u tĩnh an bình, đi đến nửa đường liền quay đầu lại nhìn biển hoa màu sắc hoa mỹ phía dưới cùng đám người đi đi về về như thủy triều, trong lòng liền dâng lên một loại cảm xúc yên tĩnh, khoan thai lạ thường.
"Lúc trước ta lại không biết, công phu của Mặc nhi vô cùng tốt." Vệ Quân Mạch quay đầu nhìn Nam Cung Mặc đang ngắm cảnh sắc dưới chân núi, nói. Đi lâu như vậy mà khí tức của Nam Cung Mặc vẫn vững vàng như cũ, thần thái nhàn nhã, hiển nhiên là nội lực bất phàm. Nam Cung Mặc quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Ngươi không hiếu kỳ là ta đã học võ công từ ai sao?" Vệ Quân Mạch ngưng lông mày suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là do vị sư phó kia dạy... Không, võ công của vị sư phó kia tựa hồ còn không bằng Mặc nhi, Mặc nhi còn có sư phó khác sao?"
Nam Cung Mặc cười nói: "Sư phó khác thì không có, ngược lại là có một vị sư thúc. Ta cũng không ngờ, thì ra công phu của Vệ thế tử cũng giỏi như vậy." Chỉ bằng việc Vệ Quân Mạch có thể ra vào phủ Sở quốc công mà không bị ai phát hiện, cũng đủ để chứng minh võ công của Vệ Quân Mạch chỉ sợ khác xa so với tưởng tượng của nàng. Đồng thời, cũng làm cho nàng càng thêm hiếu kỳ, võ công của nàng và Vệ Quân Mạch, đến cùng thì ai cao hơn?
"Đấu một trận?" Nam Cung Mặc nhướng mày nói.
Vệ Quân Mạch nhíu mày, hắn đưa Mặc nhi ra ngoài không phải là muốn đánh nhau với nàng. Bất quá... Với tình hình này, tựa như không muốn đánh cũng không được đấy. Nếu ngay cả Mặc nhi mà hắn cũng đánh không lại, vậy làm sao có mặt mũi lấy nàng làm vợ đây? Đó đều là do Yến vương cữu cữu dạy. Đương nhiên, lời nói lúc đầu của Yến vương điện hạ là: Thân là nam nhi, nếu như ngay cả nữ nhân mà cũng không bằng thì không xứng làm nam nhân! Vệ thế tử lý giải thành: Nếu như võ công của ta mà không cao hơn Mặc nhi, Mặc nhi khẳng định chướng mắt ta.
Vậy... Đánh đi!
Hai người lập tức dừng lại, tỷ thí ở ngay trên thềm đá.
Nam Cung Mặc nhíu mày lại, tiện tay rút thanh kiếm mà sư thúc tặng nàng ra. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, vì vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng dám khinh thường địch nhân.
Vệ Quân Mạch có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nâng tay, một thanh trường kiếm nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay.
"Mời Mặc nhi." Một câu vừa kết thúc, Nam Cung Mặc không khách khí chút nào liền trực tiếp xông về phía Vệ Quân Mạch, Vệ Quân Mạch cũng nhanh chóng nhấc kiếm trong tay lên. Nam Cung Mặc nhướng mày cười cười, nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ thấy trước thanh kiếm Vệ Quân Mạch có một điểm sáng vụt qua, Nam Cung Mặc liền xuất hiện ở phía sau rồi ám sát hắn. Vệ Quân Mạch nghiêng người tránh đi, ống tay áo giơ lên, đẩy mũi kiếm của Nam Cung Mặc sang một bên, lạnh nhạt nói: "Mặc nhi, lấy đoản kiếm của nàng, tấn công trường kiếm của ta, như vậy nàng sẽ không thắng được ta."
Nam Cung Mặc mỉm cười, "Vậy ta đây liền không khách khí."
Thân ảnh mảnh khảnh xê dịch, Nam Cung Mặc nhanh chóng tiến đến gần Vệ Quân Mạch, đoản kiếm trong tay cũng hình thành vài tia sáng lăng lệ, ác liệt, lao thẳng đến trước mặt Vệ Quân Mạch. Vệ Quân Mạch liên tiếp lui về phía sau, đồng thời ném trường kiếm sang một bên, dùng tay không tiếp chiêu. Bề ngoài Nam Cung Mặc giống như am hiểu viễn chiến cùng khinh công, nhưng kỳ thật thứ nàng am hiểu nhất vẫn là cận chiến. Dù sao đó đều là thành quả mà nàng tổng kết ra từ kiếp trước lẫn kiếp này. Nhưng mà nàng lại phát hiện, Vệ Quân Mạch cũng rất am hiểu cận chiến. Nam Cung Mặc thay đổi chiêu thức liên tục, mỗi một chiêu đều rất chuẩn xác, mà Vệ Quân Mạch vẫn bình tĩnh đỡ đòn, vả lại nội lực cùng lực đạo của hắn vô cùng xảo diệu, hiển nhiên là được huấn luyện rất tốt. Về phần kinh nghiệm thì hai người quả thật ngang bằng nhau, trong lúc nhất thời không phân biệt được ai thắng ai thua.
Vừa đánh, trong lòng Nam Cung Mặc cũng vừa buồn bực không thôi. Võ công của Vệ Quân Mạch cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng nàng, trừ phi nàng dùng độc thuật, nếu không thực sự rất khó để nàng quật ngã hắn bằng vũ lực. Hơn nữa, thể lực nam nữ vốn khác nhau một trời một vực, thời gian càng kéo dài thì người thua vẫn sẽ là nàng. Loại cảm giác này... Thật đúng là làm cho người ta thấy khó chịu.
Nam Cung Mặc phiền muộn, Vệ Quân Mạch cũng khiếp sợ. Hắn đã sớm nhận ra là Mặc nhi biết võ công, nhưng mà võ công của Mặc nhi lại vượt qua dự liệu của hắn, hai người có thể nói là ngang bằng nhau. Hơn nữa hắn biết rõ, đòn sát thủ chính thức của Mặc nhi là độc thuật cùng ám khí, nếu bọn họ thật sự liều chết đánh cược một lần, chỉ sợ là đồng quy vu tận*. Nói cách khác, nếu như Lận Trường Phong giao thủ với Mặc nhi, chỉ sợ thắng không thấy mà bại có thừa.
(*Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết chung.)
Trong nháy mắt, hai người đã đấu được hơn một ngàn chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại như cũ, Vệ Quân Mạch đột nhiên cảm nhận thấy khí tức của Nam Cung Mặc có chút rối loạn. Ánh mắt trầm xuống, cánh tay vốn đang đỡ chưởng từ Nam Cung Mặc bỗng nhiên biến chiêu, căn bản không để ý đến bàn tay nàng đang đánh tới, vẫn kiên quyết lao thẳng nắm lấy đoản kiếm của Nam Cung Mặc. Làm sao Nam Cung Mặc lại chịu cho hắn cơ hội này, liền trở tay đâm hắn một kiếm, Vệ Quân Mạch nghiêng đầu, tay kia đã bắt được tay trái của Nam Cung Mặc, thừa dịp nàng vẫn còn kinh ngạc, nhanh chóng di chuyển ra phía sau nàng, đưa tay giữ eo của Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc giận dữ, lại đâm một kiếm qua, Vệ Quân Mạch thò tay bắt được, thấp giọng cười nói: "Mặc nhi, ta thắng."
Nam Cung Mặc cười lạnh, "Ngươi thắng sao?" Vừa nhấc chân định đá vào chỗ hiểm của Vệ Quân Mạch, Vệ Quân Mạch vội vàng nghiêng người tránh đi, Nam Cung Mặc thừa cơ thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, sau đó thuận thế đặt đoản kiếm lên trên cổ Vệ Quân Mạch, Nam Cung Mặc mỉm cười rực rỡ, "Ai thắng?" Vệ Quân Mạch cúi đầu nhìn bàn tay mình vẫn đặt ở bên eo giai nhân như trước, nghiêm túc thừa nhận nói: "Nàng thắng." (*phụt* Khụ khụ khụ...)
Mẫu thân nói, phải biết nhường nữ tử.
Nam Cung Mặc thu hồi đoản kiếm, tâm tình rất tốt. Từ khi sư thúc cùng sư huynh du sơn ngoạn thủy, nàng cũng không còn tìm được một đối thủ thích hợp để vung kiếm thoải mái như vậy, sau khi trở về Kim Lăng thì ngay cả cơ hội động thủ cũng không có. Vừa mới đấu một trận với Vệ Quân Mạch, sự tức giận mà mình tích lũy những ngày qua cũng đã biến mất ngay lập tức. Lại cúi đầu, thấy bàn tay người nào đó vẫn còn đặt bên eo mình, khóe miệng không nhịn được liền giật giật, "Bỏ ra."
Vệ Quân Mạch lặng yên buông tay, gương mặt vẫn không có bất kì cảm xúc nào, chỉ là không biết vì sao mà Nam Cung Mặc lại cảm thấy trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ kia, bắt đầu hiện lên vài phần ủy khuất.
Nhất định là do cảm giác của nàng sai a!
"Ngươi nói, Lâm thị mang theo muội muội của nàng tới Ký Sương viện?" Trịnh thị bình tĩnh uống một ngụm trà ngon, nhìn nha hoàn quỳ dưới mặt đất, ung dung hỏi, "Bổn phu nhân đã biết, ngươi lui xuống lĩnh thưởng a."
"Vâng, đa tạ phu nhân." Nha hoàn kia liên tục tạ ơn, cúi đầu lui ra ngoài.
"Ngươi nói xem, Lâm thị có ý định gì?" Trịnh thị có chút buồn cười mà hỏi, "Muội muội ở nhà mẹ đẻ sao? Ngay cả người thân trong Nam Cung gia mà Nam Cung Mặc cũng lãnh đạm, vậy Lâm thị nghĩ Nam Cung Mặc có thể đối xử tốt với muội tử nhà nàng được bao nhiêu?" Ma ma đứng hầu bên người Trịnh thị cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu phu nhân cũng không thân với đại tiểu thư, cho nên chỉ sợ nàng không nghĩ như vậy."
Trịnh thị nhíu mày, "Vậy ngươi nói một chút, Lâm thị suy nghĩ gì?" Trịnh thị chưa từng đặt Lâm thị vào trong mắt, Lâm thị là người con dâu mà nàng tự mình chọn lựa, hai năm qua lại liên tục bị chèn ép, cũng đã không thể tạo nên được sóng gió gì rồi. Mà nàng cũng cần phải có một người con dâu biết nghe lời như vậy. Chỉ cần Lâm thị không phạm phải sai lầm gì lớn, dù là Nam Cung Tự muốn hưu thê cũng sẽ không dễ dàng.
Ma ma nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Lão nô thấy, có lẽ thiếu phu nhân muốn đánh chủ ý vào phủ Tĩnh Giang quận vương."
Nụ cười trên mặt Trịnh thị cứng lại, trầm giọng nói: "Ngu xuẩn!"
"Cũng thật lạ a?" Ma ma kia cười nói: "Tính tình của vị đại tiểu thư kia đâu thể nào nhịn được cơn tức này, chỉ sợ không đuổi người đi cũng đã không tệ rồi."
Trịnh thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm thị là đồ ngu xuẩn!" Nàng đúng thật là muốn Lâm thị làm cho Nam Cung Mặc cảm thấy ngột ngạt, nhưng không hề hy vọng chuyện nàng làm liền quá khó nhìn. Nếu như thật sự chọc giận Nam Cung Mặc thậm chí là Nam Cung Hoài, quân cờ Lâm thị này có thể sẽ bị phế đi. So với việc làm cho Nam Cung Mặc thấy ngột ngạt, thì tác dụng lớn nhất của Lâm thị chính là cản trở Nam Cung Tự. Quân cờ giống như vậy, không phải là lần nào cũng có thể may mắn tìm được đấy.
Thấy nàng giận dữ, ma ma cẩn thận nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Phu nhân bớt giận, tuy rằng thiếu phu nhân xử lý không thỏa đáng, bất quá đại tiểu thư cũng sẽ vì nể mặt cho đại công tử, có lẽ nàng sẽ không so đo quá mức." Trịnh thị nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ sợ chuyện này sẽ không gạt được đại công tử, phải xem đại công tử xử trí như thế nào rồi." Nàng đương nhiên biết rõ Nam Cung Tự không hề hài lòng về Lâm thị, nếu như Nam Cung Tự mượn chuyện lần này để hưu Lâm thị mà nói, như vậy nàng sẽ phải càng thêm cẩn thận đề phòng Nam Cung Tự rồi.
"Lão nô sẽ cho người chú ý đến tiểu viện của đại công tử."
Trịnh thị có chút bực bội mà vò khăn thêu trong tay, thấp giọng nói: "Thật sự là đáng tiếc, còn hơn mấy tháng nữa thì nha đầu kia mới có thể gả ra ngoài." So với Nam Cung Mặc, Nam Cung Tự hiển nhiên trọng yếu hơn nhiều. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Nam Cung Tự có thể sẽ thoát khỏi khỏi sự khống chế của mình giống như Nam Cung Huy, Trịnh thị liền sốt ruột, hận không thể bắt Nam Cung Mặc phải gả ra ngoài ngay lập tức. Kỳ thật, ngay từ đầu nàng cũng không có ý định chèn ép Nam Cung Mặc, bất quá chỉ vì muốn làm Nam Cung Mặc bị mất mặt ở trước mặt lão gia, để lão gia không coi trọng nàng, sau đó trở thành một vị tiểu thư bị thất sủng, không ai quan tâm. Ai biết, nha đầu Nam Cung Mặc này lại không hề bị nàng khống chế, giao thủ với nhau mấy lần nhưng nàng đều phải chịu thiệt.
"Mẫu thân, người đang nói gì đấy?" Nam Cung Thù mang theo nha hoàn tiến vào, giọng dịu dàng hỏi.
Trịnh thị ngước mắt lên nhìn nữ nhi mảnh mai xinh đẹp của mình, trong mắt lập tức tràn đầy yêu thương, lại cười nói: "Sao Thù nhi lại tới đây a?"
Nam Cung Thù nói: "Mẫu thân, chúng ta hồi phủ đã lâu, nữ nhi muốn được ra ngoài dạo chơi, cũng nhân tiện gặp mặt các tỷ muội trong thành rồi tán ngẫu một chút."
"Chuyện này..." Trịnh thị có chút chần chờ, nói: "Phụ thân ngươi nói, trong khoảng thời gian này, ngươi phải hảo hảo ở lại nhà tu tâm dưỡng tính."
"Mẫu thân..." Nam Cung Thù không thuận theo liền làm nũng. Khẽ nhìn ma ma cùng nha hoàn đang đứng ở một bên, phất tay nói: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta có chuyện cần thương lượng với mẫu thân."
"Vâng, tiểu thư." Mọi người cùng đồng thanh, cung kính lui xuống. Trong đại sảnh chỉ còn lại hai mẫu tử các nàng, lúc này Nam Cung Thù mới ngồi cạnh Trịnh thị, nói: "Mẫu thân, người hãy để nữ nhi ra ngoài đi a, nữ nhi thật sự có việc gấp." Trịnh thị ngưng lông mày, nhìn nữ nhi, nói: "Ngươi còn có thể có chuyện gì gấp? Mau thành thực nói cho mẫu thân, có phải ngươi lại đi gặp hoàng trường tôn hay không? Ngươi đã quên lời phụ thân ngươi từng nói rồi sao? Tạm thời ngươi không nên đi gặp hắn."
"Mẫu thân!" Nam Cung Thù dậm chân, nói: "Lâu rồi nữ nhi chưa đến bái kiến hoàng trường tôn, vạn nhất... Hoàng trường tôn quên mất ta thì làm sao bây giờ?"
Trịnh thị không nhịn được liền thở dài, tính tình của nữ nhi này của nàng, là mẫu thân đương nhiên nàng biết rõ. Có thể được một nam nhân quyền cao, chức trọng ưa thích, sao Thù nhi lại quý trọng được? Tuy rằng lão gia nghiêm khắc, nhưng mà nói đi nói lại cũng là vì muốn tốt cho nữ nhi. Với quyền thế hiện giờ của phủ Sở quốc công, chỉ cần hoàng trường tôn còn muốn phủ Sở quốc công ủng hộ, đừng nói là mấy tháng không gặp mặt, dù là Thù nhi có xấu như heo, hoàng trường tôn cũng sẽ không quên nàng.
"Thù nhi, ngươi nên nghe lời của phụ thân ngươi, hảo hảo ở trong nhà a. Đợi nha đầu Nam Cung Mặc kia gả đi rồi, mẫu thân sẽ lập tức xử lý sự tình cho ngươi và hoàng trường tôn." Trịnh thị nhẹ giọng khuyên nhủ. Đối với việc mẫu thân khuyên bảo mình, Nam Cung Thù không hề thấy cảm kích, đẩy Trịnh thị ra, lau nước mắt nói: "Hiện tại phụ thân nào còn nhớ rõ nữ nhi này a? Từ khi Nam Cung Mặc trở về, thứ gì phụ thân cũng đem cho nàng, chuyện gì cũng bênh vực nàng. Còn ta, ngay cả đại môn cũng không được ra, dù Nam Cung Mặc có đi đâu mà không báo lại, phụ thân cũng không thèm trách nàng. Lại nói, đồ cưới của Nam Cung Mặc nhiều như vậy... Tương lai ta gả vào phủ hoàng trường tôn, chắc chắn sẽ bị người ta chế giễu..."
"Nói bậy, ngươi là đích nữ phủ Sở quốc công, ai dám cười ngươi!" Trịnh thị tàn khốc nói.
Nam Cung Thù hừ nhẹ một tiếng, nói: "Đích nữ? Vậy đồ cưới của đích nữ ta đây liệu có thể bằng ba phần của Nam Cung Mặc không?"
Nụ cười của Trịnh thị lập tức cứng lại, trong nội tâm nàng vô cùng rõ ràng, dù Nam Cung Hoài có yêu thương Thù nhi đến thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Thù nhi như vậy. Huống chi, tương lai Thù nhi gả vào phủ hoàng trường tôn cũng chỉ có thể làm trắc phi, đồ cưới lại càng không thể vượt qua Việt quận vương phi. Có thể phong phú như những tiểu thư khuê các khác cũng đã không tệ rồi, nhưng mà nàng thực sự không cam tâm nhìn Nam Cung Mặc mang theo nửa phần tài sản của Mạnh gia xuất giá!
Nghĩ đến chuyện này, Trịnh thị liền hận mình không thể đến đó cướp về, đây chính là một nửa sản nghiệp của gia tộc truyền thế a. Mặc dù ngày trước cũng đã tiêu hao không ít, nhưng mà sản nghiệp Mạnh gia lưu lại cũng đủ để khiến cho đám quyền quý thèm chảy nước miếngđấy. Chỉ sợ đợi đến ngày nha đầu kia xuất giá, toàn bộ gia tộc quyền quý trong thành Kim Lăng đều sẽ hối hận đến xanh ruột. Sớm biết Nam Cung Mặc có đồ cưới phong phú như vậy, mọi người đã đạp nát cửa lớn của phủ Sở quốc công để đến cầu hôn rồi.
Nếu Nam Cung Mặc càng thoải mái, nhàn hạ thì lại càng khiến đương gia phu nhân như nàng không thể chịu nổi. Khó trách người trẻ khí thịnh như Nam Cung Thù lại không chịu được, đến cả Trịnh thị nàng cũng hận phải tỉnh lại mấy lần từ trong mộng.
"Thù nhi, đừng gấp, dù đồ cưới của nha đầu kia có nhiều hơn nữa thì gả đi cũng chỉ là một quận vương thế tử phi mà thôi. Còn cả việc Vệ Quân Mạch có thể giữ được vị trí thế tử kia hay không thì không ai biết trước. Tương lai ngươi có tiền đồ sáng lạn hơn nàng nhiều, cho nên đừng quá nóng vội..." Trịnh thị nhẹ giọng an ủi nữ nhi, Nam Cung Thù được Trịnh thị an ủi, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, rúc đầu vào trong ngực mẫu thân, thấp giọng cầu khẩn: "Mẫu thân, xin người hãy để nữ nhi ra ngoài đi. Đã lâu rồi hoàng trường tôn cũng không đến thăm ta. Lúc phủ Tĩnh Giang quận vương đến hạ sính, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn Thù nhi, ta sợ... Ta sợ Tiêu lang hắn..."
"Đứa nhỏ ngốc, vì mặt mũi của phụ thân ngươi, hoàng trường tôn cũng sẽ không dám mặc kệ ngươi đấy." Trịnh thị nói khẽ.
Nam Cung Thù lắc đầu liên tục nói: "Không... Mẫu thân, ngươi không biết đâu, Thù nhi thích hoàng trường tôn, Thù nhi không thể mất hoàng trường tôn. Nếu Tiêu lang không thích ta, coi như... Coi như hắn nể mặt phụ thân mà lấy ta vào cửa, vậy còn ý nghĩa gì... Mẫu thân, van người..." Trịnh thị chỉ có duy nhất một nữ nhi này thì, những năm qua nàng luôn yêu thương, sủng ái, coi Nam Cung Thù giống như trân bảo, làm sao có thể nhìn nữ nhi cầu khẩn mình như thể. Rốt cục vẫn phải thở dài, vỗ vỗ lưng của nữ nhi nói: "Được rồi, mẫu thân đã biết. Đợi phụ thân ngươi trở về mẫu thân sẽ nói giúp ngươi, không phải ngươi muốn đi Đại Quang Minh tự thắp hương sao?"
Đôi mắt của Nam Cung Thù sáng lên, "Cảm ơn mẫu thân!"
"Ngươi nha đầu kia!" Trịnh thị bất đắc dĩ đưa tay búng nhẹ vào trán của nàng, nói, "Ra ngoài rồi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho mẫu thân, nói cách khác, ở chỗ phụ thân ngươi, mẫu thân cũng không có biện pháp nói chuyện."
"Thù nhi đã biết, mẫu thân là tốt nhất."
Trong phòng, hai mẫu tử ôm nhau nhau thủ thì tâm tình, vui vẻ, hòa nhã.
Bên ngoài phủ Sở quốc công, Nam Cung Mặc một thân y phục màu tím nhạt, mái tóc đen tùy ý được búi lên, dùng một cây trâm hoa tử sắc cố định lại, dây lụa màu bạc buộc vào sợi tóc sau lưng. Khuôn mặt xinh đẹp chỉ được điểm qua một chút phấn hồng, nhìn qua càng nhiều thêm mấy phần tuyệt trần, mỹ lệ.
Vệ Quân Mạch ra khỏi xe ngựa, liền thấy Nam Cung Mặc đang bước chậm đến đây. Đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa. Chấm đỏ trên mặt bây giờ đã biến mất hoàn toàn, không còn thấy gì nữa, trên dung nhan tuấn mỹ không có chút dấu vết nào, mặc cho ai nhìn cũng không thể đoán ra được, chỉ mới hai ngày trước thôi, Vệ thế tử ngọc thụ lâm phong còn phải mang khuôn mặt tràn đầy chấm đỏ, không có cách nào ra ngoài gặp người.
"Mặc nhi." Vệ Quân Mạch tiến lên, đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc giãy giụa một cái nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý chiều theo hắn. Chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhếch lên, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Ta muốn đa tạ Mặc nhi." Vệ Quân Mạch nói.
"Cảm ơn ta?" Tại sao nàng không biết mình đã làm gì mà Vệ Quân Mạch phải nói lời cảm tạ?
Vệ Quân Mạch cười nhạt nói: "Nếu không phải Mặc nhi đưa thuốc thì hôm nay ta đã không thể ra ngoài được rồi. Không nên cảm ơn Mặc nhi đã hạ thủ lưu tình sao?"
Nam Cung Mặc hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi biết là được." Kỳ thật nàng cũng có chút buồn bực, hôm đó nàng nhất thời tức giận hạ độc Vệ Quân Mạch, kết quả là người nào đó lại không thèm để ý, khiến người hạ độc như nàng lại bị thiệt hại nghiêm trọng. Vệ Quân Mạch nói: "Lên xe a, khi còn nhỏ Mặc nhi đã từng đến núi Tử Vân hay chưa? Cảnh sắc trên núi sẽ khiến ngươi phải ưa thích."
Nam Cung Mặc lắc đầu, từ nhỏ Nam Cung Khuynh luôn ở Ký Sương viện với Mạnh thị, hầu như không ra khỏi cửa. Đương nhiên là chưa từng đến núi Tử Vân gì đó rồi.
Vệ Quân Mạch đỡ nàng lên xe xong, cũng vào trong xe ngựa ngồi. Xe ngựa lập tức chuyển bánh, đi về phía ngoại thành. Để lại sau lưng là mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, đành phải yên lặng dùng xe ngựa của Nam Cung gia đuổi theo.
Núi Tử Vân cách thành Kim Lăng hơn mười dặm, cũng là ngọn núi phụ cận cao nhất của Kim Lăng. Núi Tử Vân thuộc về sơn mạch Hoành Vân, từ sườn núi đến chân núi đều trồng đủ loại hoa mẫu đơn, trên đỉnh núi có Đại Báo Ân tự cùng Đại Quang Minh tự nổi danh. Hàng năm, mỗi lần đến mùa hoa mẫu đơn nở rộ, khách thăm đến núi Tử Vân đông như kiến, đây là một trong những nơi mà đám tài tử giai nhân trong Kim Lăng thích đi đến nhất.
Xe ngựa dừng lại trước cửa vườn hoa mẫu đơn, Vệ Quân Mạch vừa xuống xe liền dẫn đến vô số ánh nhìn chăm chú. Nói đến dung mạo tuấn mỹ, không tỳ vết của thế tử phủ Tĩnh Giang quận vương, xưng một tiếng mỹ nam đệ nhất Kim Lăng cũng không đủ. Nhưng mà dù có một thân phận tôn quý, dung mạo tuấn tú, công tử văn nhã, nhưng hôn sự lại là một vấn đề nan giải. Đơn giản là vì một đôi mắt tím quỷ dị kia, năm đó tin tức truyền đi khắp nơi nên mọi người đều biết đến thân thế của hắn, toàn bộ tiểu thư khuê các trong thành Kim Lăng cũng không ai dám đến gần hắn nữa. Mà công chúa Trường Bình hiển nhiên cũng không muốn con mình phải lấy mấy vị tiểu thư không vừa mắt đó. Cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý tứ hôn cho đích nữ phủ Sở quốc công, cũng coi như là một cọc hôn sự tương xứng.
Chỉ là người đã từng bái kiến qua Nam Cung đại tiểu thư cũng không nhiều, tất cả đều cho rằng Nam Cung gia chỉ có một vị tiểu thư, sau khi truyền ra tin tức hoàng thượng tứ hôn mọi người mới nhớ lại, thì ra Nam Cung tiểu thư trong mắt của bọn họ cũng không phải là đích nữ, Nam Cung gia còn có một vị trưởng nữ khác. Chỉ là... Lại không biết dung mạo cùng tài tình của vị đích nữ này như thế nào? Nếu chỉ là một vị tiểu thư bình thường, không có tài sắc thì làm sao có thể xứng với bề ngoài giống như thiên nhân tuấn mỹ của Vệ thế tử a?
Vẻ mặt của Vệ Quân Mạch vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng chỉ trong nháy mắt quay người đưa tay về phía xe ngựa lại trở lên ôn hòa hơn nhiều. Lại thấy một bàn tay trắng nõn như ngọc, mềm mại không xương vươn ra ngoài. Đặt lên tay của Vệ Quân Mạch, Nam Cung Mặc bước xuống xe ngựa. Tuy rằng vẫn chưa tiến vào vườn hoa mẫu đơn, nhưng mà chỉ mới đứng ngoài cũng đã thấy được các loại hoa mẫu đơn đầy khắp núi đồi. Triệu phấn, diêu hoàng, ngụy tử, mặc ngọc, lục ngọc, lạc dương hồng*,... Các loại màu sắc mọc chen chúc nhau. Những đóa hoa này không hề được nuôi dưỡng, chiều chuộng, cẩn thận từng li từng tí như những bông hoa trong phủ đệ của quyền quý Kim Lăng, ngược lại phát triển càng thêm tùy ý, càng thêm dã tính, cũng nhiều hơn mấy phần tuyệt diễm cùng ung dung. So với những bông hoa được nuôi dưỡng ở trong hoa viên, Nam Cung Mặc lại càng ưa thích những đóa mẫu đơn mọc khắp núi đồi này.
(*Triệu phấn, diêu hoàng, ngụy tử, mặc ngọc, lục ngọc, lạc dương hồng: Nói chung là các màu sắc gồm có: Hồng phấn, vàng, tím, xanh ngọc, xanh lục, màu đỏ.)
Thấy thần sắc của Nam Cung Mặc lộ vẻ ưa thích, khóe môi Vệ Quân Mạch cũng kéo lên một nụ cười ấm áp, nói khẽ: "Nếu như ngươi thích, về sau chúng ta sẽ làm một tòa biệt viện ở đây."
Nam Cung Mặc kinh ngạc nhìn hắn, đám quyền quý Kim Lăng xưa nay đều yêu thích tu kiến biệt viện, nhưng mà phụ cận núi Tử Vân đặc biệt tú lệ này, lại không hề xây dựng biệt viện nào. Chỉ vì ngọn núi Tử Vân này được chia làm hai phần, đỉnh núi thuộc về sản nghiệp của Đại Quang Minh tự, mà chân núi lại thuộc về sản nghiệp của tư nhân, chẳng qua là không ai biết người đó rốt cuộc là ai mà thôi.
Một đôi bích nhân đứng ở trước cửa liền hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn chăm chú của mọi người. Trong đôi mắt nhìn hai người của bọn họ, không chỉ đơn thuần là vẻ hâm mộ mà còn có cả vẻ ghen ghét. Các thiếu nữ nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của Vệ Quân Mạch thì thẹn thùng không thôi, mà nam tử lại nhìn chằm chằm thiếu nữ thanh lệ đứng bên cạnh Vệ Quân Mạch, khẽ bóp cổ tay thở dài. Sớm biết phủ Sở quốc công còn có một vị đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người như vậy, sao không đi cầu hôn sớm? Bây giờ lại tiện nghi cho Tĩnh Giang quận vương thế tử?
Đáy mắt Vệ Quân Mạch xẹt qua một tia sáng lạnh, nắm tay Nam Cung Mặc quay người đi vào vườn hoa mẫu đơn. (Khụ, có mùi dấm chua =))
Tiến vào vườn hoa mẫu đơn, so với bên ngoài thì trong này lại càng thêm kiều diễm. Nếu như nói vườn hoa mẫu đơn bên ngoài tràn đầy dã tính, ung dung, thì vườn hoa bên trong lại chính là quốc sắc thiên hương, tràn đầy cao ngạo cùng tuyệt diễm.
Hai người bước đi chầm chậm, Vệ Quân Mạch nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
Nam Cung Mặc bình thản thở dài nói: "Chỉ có hoa mẫu đơn mới thực là quốc sắc, cổ nhân quả thật đã không lừa ta." Dù cho hoa mẫu đơn không phải là loài hoa mà nàng thích nhất, nhưng nhìn cảnh tượng tráng lệ, tuyệt diễm này cũng không nhịn được liền cảm thán. Từ đó có thể thấy, chủ nhân ngọn núi Tử Vân này đã vì vườn hoa mẫu đơn mà hao tốn biết bao tâm tư.
Vệ Quân Mạch nói: "Ta biết nàng không thích hoa mẫu đơn, nhưng chỉ cần nàng cao hứng là được. Nàng thích hoa gì, về sau chúng ta cũng có thể tìm một nơi để trồng."
Nam Cung Mặc cười nói: "Những loài hoa đẹp ta đều thích hết." Suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói: "Ta thích hoa cúc nhất."
Vệ Quân Mạch gật gật đầu, cũng là bộ dạng nghiêm túc: "Ta nhớ kỹ rồi."
Nam Cung Mặc cười nhạt một tiếng, không có nói gì nữa, Vệ Quân Mạch cúi đầu nhìn nàng, nói khẽ: "Vô luận là Mặc nhi thích gì, ta đều đưa đến trước mặt nàng đấy."
"Vì sao?" Nam Cung Mặc có chút mê man ngước nhìn nam tử trước mắt. Tuy rằng bọn họ đã quyết định thành hôn, nhưng mà tình cảm giữa hai người lại không hề sâu đậm. Vì sao... Ánh mắt Vệ Quân Mạch nhìn nàng lại ấm áp, ôn nhu, giống như hắn đang nhìn một người quan trọng nhất trên đời này vậy? Chống lại đôi mắt tử sắc kia, sâu trong lòng Nam Cung Mặc đột nhiên chấn động kịch liệt, có chút không biết phải làm sao.
Vệ Quân Mạch bình tĩnh mà nói: "Về sau, nàng chính là thê tử của ta, không phải sao?"
Thực là... Một nam nhân tốt a. Nam Cung Mặc cảm thấy vận khí của mình quả thực không tồi, hoàng thượng tùy tiện chỉ hôn lại có thể tìm được một cực phẩm nam nhân như thế.
"Đây không phải là biểu đệ Quân Mạch cùng Nam Cung tiểu thư sao?" Một thanh âm có chút quen thuộc truyền đến từ phía sau, hai người cùng quay đầu liền thấy mấy người đang đi về phía này. Đi đầu chính là vị hoàng trường tôn vừa mới gặp mặt mấy ngày trước, Tiêu Thiên Dạ. Nữ tử trẻ tuổi đi bên cạnh Tiêu Thiên Dạ mặc dù có tướng mạo bình thường nhưng lại thêm mấy phần khí thế, sau lưng còn có mấy thanh niên nam nữ đi theo, đều là cẩm y hoa phục, khí chất bất phàm, trong đó còn có một người mà Nam Cung Mặc đã từng gặp mặt một lần, quận chúa Vĩnh Xương.
Vệ Quân Mạch quay người, nhìn Tiêu Thiên Dạ, khẽ gật đầu nói: "Việt quận vương."
Tiêu Thiên Dạ có chút bất đắc dĩ, vị biểu đệ này thực sự rất lãnh đạm với các hoàng tôn như hắn. Tuy rằng khi còn bé bọn hắn có thể đã làm một vài chuyện không tốt, nhưng mà đó không phải là do trẻ con không hiểu chuyện sao? Nhớ tới phụ vương còn cần Yến vương cùng Tề vương ủng hộ, nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Dạ càng thêm vài phần thân thiết, "Mấy ngày trước còn tới phụng bồi cô cô đến phủ Sở quốc công hạ sính, hôm nay liền thấy biểu đệ cùng Nam Cung tiểu thư dạo chơi ở đây, thật sự là đúng dịp. Vương phi, vị này chính là đại tiểu thư của phủ Sở quốc công."
Việt quận vương phi, đích nữ phủ Ngạc quốc công, Nguyên thị khẽ gật đầu với Nam Cung Mặc, mỉm cười nói: "Thường nghe vương gia tán thưởng Nam Cung tiểu thư, hôm nay vừa thấy quả thật là phong thái bất phàm."
Nam Cung Mặc đối với hành động Tiêu Thiên Dạ thông đồng với Nam Cung Thù nhưng vẫn không quên quấy rối Tạ Bội Hoàn thì thập phần không thích, lại cười nói: "Tiểu nữ không duyên nên chỉ mới gặp mặt Việt quận vương có mấy lần, lời khen của Việt quận vương chỉ sợ không phải là dành cho tiểu nữ a. Bất quá, vẫn muốn đa tạ vương phi đã tán thưởng."
Nguyên thị khẽ giật mình, nhìn Tiêu Thiên Dạ như có điều suy nghĩ. Nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Dạ cứng đờ, có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đã có duyên gặp được, không bằng chúng ta cùng đi dạo a? Biểu đệ, ngươi thấy thế nào?"
Vệ Quân Mạch lắc đầu, nói: "Chút nữa ta và Mặc nhi còn muốn lên núi."
Sau lưng, quận chúa Vĩnh Xương nói: "Chúng ta cũng muốn lên Đại Quang Minh tự a, Nhị tẩu muốn đi dâng hương tạ thần. Biểu ca cùng đi với chúng ta cũng được a." Vị quận chúa Vĩnh Xương này nghiễm nhiên đã quên chuyện Vệ Quân Mạch lạnh lùng nhìn nàng ở Đan Dương, thập phần nóng bỏng mà nói.
"Vương phi?" Vệ Quân Mạch ngưng lông mày, Tiêu Thiên Dạ cười nói: "Vương phi có thai, đang muốn lên Đại Quang Minh tự làm lễ tạ thần." Nguyên lai là Nguyên thị mang thai, có thể nói cái thai này của Nguyên thị có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với hoàng thất đấy, khó trách nét vui mừng lại lộ rõ trên mặt Tiêu Thiên Dạ như thế. Tiêu Thiên Dạ là trưởng tử của thái tử, hôm nay vương phi lại có thai, nếu sinh ra một bé trai thì đó chính là đích trưởng chắt nhi của hoàng thượng. Tuy rằng hiện tại hoàng gia đã có mấy vị hoàng tôn, nhưng mà ý nghĩa của đích trưởng chắt nhi lại hoàn toàn khác đấy.
Mấy nam tử đi theo sau Tiêu Thiên Dạ cũng ồn ổn ào ào, muốn Vệ Quân Mạch và Nam Cung Mặc đi cùng. Vệ Quân Mạch khẽ ngẩng đầu nhìn Nam Cung Mặc, thấy nàng gật đầu mới trầm mặc đáp ứng.
Vườn hoa mẫu đơn chiếm một mảng diện tích khá lớn trên sườn núi, hôm nay đúng là thời hạn hoa mẫu đơn nở rộ, có thể nói là ngày náo nhiệt nhất của vườn hoa mẫu đơn. Thời điểm như vậy, một đám người đi cùng nhau đương nhiên muốn làm mấy chuyện phong nhã như ngâm thơ làm phú, học đòi văn vẻ. Chỉ tiếc, những người ở đây hôm nay cũng không ai có tài văn chương xuất chúng, tuy rằng bọn họ đều lớn lên trong phú quý, nhưng là tổ phụ của bọn họ đã từng sống trong khoảng thời gian thiếu thốn, thời còn trẻ bậc phụ bối của bọn họ cũng đã phải qua không ít lần khổ sở đấy. Đến lượt bọn hắn, mặc dù là hoàng tộc nhưng cũng chưa được bồi dưỡng ra tài hoa gì. Tuy rằng Nam Cung Mặc không biết làm thơ, nhưng mà ít nhất vẫn có thể thưởng thức được, đại đa số bài thơ được đọc ra hiện giờ cũng chỉ có thể đạt đến tiêu chuẩn vè mà thôi. Cũng khó trách mấy vị văn nhân thanh cao trên triều đình đều thấy chướng mắt những thế gia quyền quý này, thậm chí là cả hoàng tộc. Trong mắt mấy vị văn nhân ở đằng kia, nếu những người này không phải là có chức vị cao thì chỉ sợ sẽ bị đánh giá thành hai chữ mãng phu mất rồi.
"Nam Cung tiểu thư không phải là đại tiểu thư của phủ Sở quốc công sao? Nhị tiểu thư Nam Cung Thù văn chương xuất chúng, không bằng đại tiểu thư cũng biểu diễn cho chúng ta xem một phen, thế nào?" Quận chúa Vĩnh Xương vừa mới ngâm xong một bài thơ, liền liếc nhìn Nam Cung Mặc, cao giọng nói. Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc đành phải bất đắc dĩ nhún vai trước tai họa bất ngờ này, bình tĩnh nói: "Ta không biết làm thơ."
"Không biết làm thơ?!" Quận chúa Vĩnh Xương thét lên, giống như Nam Cung Mặc không phải đang nói mình không biết làm thơ mà không biết ăn cơm, khiến cho nàng khiếp sợ.
Nam Cung Mặc ung dung nói: "Quận chúa Vĩnh Xương cũng biết ta lớn lên ở hương dã, không biết làm thơ thì có gì kỳ quái đâu?" Đương nhiên, nếu bắt nàng ngâm ra thể loại vè này thì cũng không khó. Nhưng mà Nam Cung Mặc xét thấy mình có một vị sư thúc và một vị sư huynh đều là người yêu thích phong nhã tài tình, chắc chắn nàng sẽ không chịu lưu lại điểm xấu trong lịch sử, để cho người ta cười nhạo. Mấy năm qua đi theo sư thúc học tập, Nam Cung Mặc đã hiểu ra một đạo lý, muốn ghi tên mình vào sử sách thi nhân thì cũng cần có thiên phú, mà Nam Cung Mặc nàng, trùng hợp thiếu mất loại thiên phú này.
Quận chúa Vĩnh Xương khinh thường, hừ nhẹ nói: "Đường đường là tiểu thư của Sở quốc công, Ngay cả việc làm một bài thơ cũng không biết, ngươi còn xứng gả vào phủ Tĩnh Giang quận vương sao?"
Nam Cung Mặc có chút buồn cười, ta có xứng gả vào phủ Tĩnh Giang quận vương hay không thì có liên quan gì đến ngươi?
"Có công phu bày ra mấy thứ tài nghệ tam lưu, còn không bằng hảo hảo trở về học một chút tam tòng tứ đức với thái tử phi. Mặc nhi có thể làm thơ hay không đều không liên quan đến ngươi, nếu cả ngày cứ phải học ngươi làm thể loại chua thơ kia, thà rằng không biết còn hơn." Mặc dù Vệ Quân Mạch rất ít khi nói một hơi dài ở trước mặt người khác, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén, không chút lưu tình nào. Vừa nói xong, mặt quận chúa Vĩnh Xương liền đỏ ửng, quận chúa Vĩnh Xương bất mãn nói: "Biểu ca, ta là vì tốt cho ngươi. Ngươi sao phải..."
"Xen vào việc của người khác." Vệ Quân Mạch không hề khách khí mà nói. Đưa tay kéo Nam Cung Mặc đến bên cạnh mình, thần sắc lạnh lùng nhìn quận chúa Vĩnh Xương, nói: "Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy thì tại sao lại không cầm mấy thứ ngươi gọi là thi từ đến cho tiên sinh cùng thái học trong thư viện đọc? Xem bọn họ có ném thơ của ngươi ra ngoài hay không? Tùy tiện lừa gạt hai câu liền cho mình là tài nữ rồi sao?"
"Quân Mạch!" Nam Cung Mặc thở dài, nhìn con mắt của tiểu cô nương đứng đối diện đã đỏ lên, liền có chút đồng tình. Tuy rằng nàng thực sự rất chán ghét quận chúa Vĩnh Xương, nhưng mà một cô nương bị Vệ Quân Mạch nói ở trước mặt nhiều người như vậy, cảm giác này... Quả thực vô cùng đau xót a.
"Chẳng lẽ Mặc nhi cũng muốn làm thơ? Ta không thích nghe người khác đọc thơ." Vệ Quân Mạch nhíu mày nói.
Nam Cung Mặc lập tức co rụt lại, chân thành mà nói: "Không, ngươi cứ tiếp tục đi."
"..."
"Hắc hắc, Vĩnh Xương chỉ đùa chút thôi, biểu đệ đừng vội vã bảo vệ giai nhân giống như vậy chứ, khó trách cô cô gấp gáp muốn biểu đệ nhanh chóng lấy Nam Cung tiểu thư về nhà a." Tiêu Thiên Dạ vội vàng lên tiếng giải hòa, cười nói: "Mọi người chỉ là nhàn rỗi vui đùa mà thôi, ai lại coi chuyện này thành đại sự? Biểu đệ cũng đừng để ý, Nam Cung tiểu thư, mong ngươi hãy tha lỗi cho Vĩnh Xương." Nam Cung Mặc cười tủm tỉm nói: "Việt quận vương nói quá lời, ta cũng không để ở trong lòng đâu a." Nàng thật sự không thèm để ý, nhìn một đám long tử phượng tôn tự cho là cao minh học đòi văn vẻ, nàng chỉ coi như là đang xem cuộc vui. Thi thoảng cũng có người muốn nghe hai người bọn họ thổi phồng mình vài câu như điện hạ thật tài hoa hay gì gì đó. Đáng tiếc Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch lại là một người phúc hắc, luôn chờ để xem người khác bị xấu mặt và một người lạnh lùng, biểu hiện đều là vẻ khinh thường, vì vậy đám người kia đành phải tự mình thổi phồng nhau. Mà Nam Cung Mặc cùng Vệ Quân Mạch cũng thừa dịp bọn hắn thổi phồng lẫn nhau đứng bên xem kịch vui.
Ra khỏi cửa sau của vườn hoa mẫu đơn, chính là đường lên đỉnh núi Tử Vân. Con đường đến Đại Quang Minh tự cũng không gập ghềnh vì đã được lát thềm đá. Nghe nói từ đây lên Đại Quang Minh tự tổng cộng có một nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, đều đi đường này thì cũng chỉ còn cách tự mình leo lên. Nhưng mà đại đa số nữ quyến muốn tới đây dâng hương cầu phúc đều không chọn con đường này đấy, cho nên trên con đường này hầu như không có người nào đi. Mà một con đường khác thì lại ở núi bên kia, vì đường lớn nên có thể ngồi xe ngựa hoặc là nhuyễn kiệu trực tiếp đến cửa đại điện.
Vệ Quân Mạch nghiêng đầu nhìn Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc vẫn cười nói tự nhiên bước lên đỉnh núi.
Cả hai đều có võ công không tầm thường, đi đường này tự nhiên không cảm thấy mỏi mệt. Con đường này lại vô cùng u tĩnh an bình, đi đến nửa đường liền quay đầu lại nhìn biển hoa màu sắc hoa mỹ phía dưới cùng đám người đi đi về về như thủy triều, trong lòng liền dâng lên một loại cảm xúc yên tĩnh, khoan thai lạ thường.
"Lúc trước ta lại không biết, công phu của Mặc nhi vô cùng tốt." Vệ Quân Mạch quay đầu nhìn Nam Cung Mặc đang ngắm cảnh sắc dưới chân núi, nói. Đi lâu như vậy mà khí tức của Nam Cung Mặc vẫn vững vàng như cũ, thần thái nhàn nhã, hiển nhiên là nội lực bất phàm. Nam Cung Mặc quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Ngươi không hiếu kỳ là ta đã học võ công từ ai sao?" Vệ Quân Mạch ngưng lông mày suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là do vị sư phó kia dạy... Không, võ công của vị sư phó kia tựa hồ còn không bằng Mặc nhi, Mặc nhi còn có sư phó khác sao?"
Nam Cung Mặc cười nói: "Sư phó khác thì không có, ngược lại là có một vị sư thúc. Ta cũng không ngờ, thì ra công phu của Vệ thế tử cũng giỏi như vậy." Chỉ bằng việc Vệ Quân Mạch có thể ra vào phủ Sở quốc công mà không bị ai phát hiện, cũng đủ để chứng minh võ công của Vệ Quân Mạch chỉ sợ khác xa so với tưởng tượng của nàng. Đồng thời, cũng làm cho nàng càng thêm hiếu kỳ, võ công của nàng và Vệ Quân Mạch, đến cùng thì ai cao hơn?
"Đấu một trận?" Nam Cung Mặc nhướng mày nói.
Vệ Quân Mạch nhíu mày, hắn đưa Mặc nhi ra ngoài không phải là muốn đánh nhau với nàng. Bất quá... Với tình hình này, tựa như không muốn đánh cũng không được đấy. Nếu ngay cả Mặc nhi mà hắn cũng đánh không lại, vậy làm sao có mặt mũi lấy nàng làm vợ đây? Đó đều là do Yến vương cữu cữu dạy. Đương nhiên, lời nói lúc đầu của Yến vương điện hạ là: Thân là nam nhi, nếu như ngay cả nữ nhân mà cũng không bằng thì không xứng làm nam nhân! Vệ thế tử lý giải thành: Nếu như võ công của ta mà không cao hơn Mặc nhi, Mặc nhi khẳng định chướng mắt ta.
Vậy... Đánh đi!
Hai người lập tức dừng lại, tỷ thí ở ngay trên thềm đá.
Nam Cung Mặc nhíu mày lại, tiện tay rút thanh kiếm mà sư thúc tặng nàng ra. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, vì vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng dám khinh thường địch nhân.
Vệ Quân Mạch có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nâng tay, một thanh trường kiếm nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay.
"Mời Mặc nhi." Một câu vừa kết thúc, Nam Cung Mặc không khách khí chút nào liền trực tiếp xông về phía Vệ Quân Mạch, Vệ Quân Mạch cũng nhanh chóng nhấc kiếm trong tay lên. Nam Cung Mặc nhướng mày cười cười, nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ thấy trước thanh kiếm Vệ Quân Mạch có một điểm sáng vụt qua, Nam Cung Mặc liền xuất hiện ở phía sau rồi ám sát hắn. Vệ Quân Mạch nghiêng người tránh đi, ống tay áo giơ lên, đẩy mũi kiếm của Nam Cung Mặc sang một bên, lạnh nhạt nói: "Mặc nhi, lấy đoản kiếm của nàng, tấn công trường kiếm của ta, như vậy nàng sẽ không thắng được ta."
Nam Cung Mặc mỉm cười, "Vậy ta đây liền không khách khí."
Thân ảnh mảnh khảnh xê dịch, Nam Cung Mặc nhanh chóng tiến đến gần Vệ Quân Mạch, đoản kiếm trong tay cũng hình thành vài tia sáng lăng lệ, ác liệt, lao thẳng đến trước mặt Vệ Quân Mạch. Vệ Quân Mạch liên tiếp lui về phía sau, đồng thời ném trường kiếm sang một bên, dùng tay không tiếp chiêu. Bề ngoài Nam Cung Mặc giống như am hiểu viễn chiến cùng khinh công, nhưng kỳ thật thứ nàng am hiểu nhất vẫn là cận chiến. Dù sao đó đều là thành quả mà nàng tổng kết ra từ kiếp trước lẫn kiếp này. Nhưng mà nàng lại phát hiện, Vệ Quân Mạch cũng rất am hiểu cận chiến. Nam Cung Mặc thay đổi chiêu thức liên tục, mỗi một chiêu đều rất chuẩn xác, mà Vệ Quân Mạch vẫn bình tĩnh đỡ đòn, vả lại nội lực cùng lực đạo của hắn vô cùng xảo diệu, hiển nhiên là được huấn luyện rất tốt. Về phần kinh nghiệm thì hai người quả thật ngang bằng nhau, trong lúc nhất thời không phân biệt được ai thắng ai thua.
Vừa đánh, trong lòng Nam Cung Mặc cũng vừa buồn bực không thôi. Võ công của Vệ Quân Mạch cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng nàng, trừ phi nàng dùng độc thuật, nếu không thực sự rất khó để nàng quật ngã hắn bằng vũ lực. Hơn nữa, thể lực nam nữ vốn khác nhau một trời một vực, thời gian càng kéo dài thì người thua vẫn sẽ là nàng. Loại cảm giác này... Thật đúng là làm cho người ta thấy khó chịu.
Nam Cung Mặc phiền muộn, Vệ Quân Mạch cũng khiếp sợ. Hắn đã sớm nhận ra là Mặc nhi biết võ công, nhưng mà võ công của Mặc nhi lại vượt qua dự liệu của hắn, hai người có thể nói là ngang bằng nhau. Hơn nữa hắn biết rõ, đòn sát thủ chính thức của Mặc nhi là độc thuật cùng ám khí, nếu bọn họ thật sự liều chết đánh cược một lần, chỉ sợ là đồng quy vu tận*. Nói cách khác, nếu như Lận Trường Phong giao thủ với Mặc nhi, chỉ sợ thắng không thấy mà bại có thừa.
(*Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết chung.)
Trong nháy mắt, hai người đã đấu được hơn một ngàn chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại như cũ, Vệ Quân Mạch đột nhiên cảm nhận thấy khí tức của Nam Cung Mặc có chút rối loạn. Ánh mắt trầm xuống, cánh tay vốn đang đỡ chưởng từ Nam Cung Mặc bỗng nhiên biến chiêu, căn bản không để ý đến bàn tay nàng đang đánh tới, vẫn kiên quyết lao thẳng nắm lấy đoản kiếm của Nam Cung Mặc. Làm sao Nam Cung Mặc lại chịu cho hắn cơ hội này, liền trở tay đâm hắn một kiếm, Vệ Quân Mạch nghiêng đầu, tay kia đã bắt được tay trái của Nam Cung Mặc, thừa dịp nàng vẫn còn kinh ngạc, nhanh chóng di chuyển ra phía sau nàng, đưa tay giữ eo của Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc giận dữ, lại đâm một kiếm qua, Vệ Quân Mạch thò tay bắt được, thấp giọng cười nói: "Mặc nhi, ta thắng."
Nam Cung Mặc cười lạnh, "Ngươi thắng sao?" Vừa nhấc chân định đá vào chỗ hiểm của Vệ Quân Mạch, Vệ Quân Mạch vội vàng nghiêng người tránh đi, Nam Cung Mặc thừa cơ thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, sau đó thuận thế đặt đoản kiếm lên trên cổ Vệ Quân Mạch, Nam Cung Mặc mỉm cười rực rỡ, "Ai thắng?" Vệ Quân Mạch cúi đầu nhìn bàn tay mình vẫn đặt ở bên eo giai nhân như trước, nghiêm túc thừa nhận nói: "Nàng thắng." (*phụt* Khụ khụ khụ...)
Mẫu thân nói, phải biết nhường nữ tử.
Nam Cung Mặc thu hồi đoản kiếm, tâm tình rất tốt. Từ khi sư thúc cùng sư huynh du sơn ngoạn thủy, nàng cũng không còn tìm được một đối thủ thích hợp để vung kiếm thoải mái như vậy, sau khi trở về Kim Lăng thì ngay cả cơ hội động thủ cũng không có. Vừa mới đấu một trận với Vệ Quân Mạch, sự tức giận mà mình tích lũy những ngày qua cũng đã biến mất ngay lập tức. Lại cúi đầu, thấy bàn tay người nào đó vẫn còn đặt bên eo mình, khóe miệng không nhịn được liền giật giật, "Bỏ ra."
Vệ Quân Mạch lặng yên buông tay, gương mặt vẫn không có bất kì cảm xúc nào, chỉ là không biết vì sao mà Nam Cung Mặc lại cảm thấy trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ kia, bắt đầu hiện lên vài phần ủy khuất.
Nhất định là do cảm giác của nàng sai a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook