Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 34: Từ Chối Nói Xin Lỗi
"Tạ Bội Hoàn, ngươi làm càn!" Quận chúa Vĩnh Xương tức đỏ mặt, phẫn hận trừng mắt nhìn hai thiếu nữ trước mặt, chỉ cảm thấy càng nhìn càng chướng mắt. Tuy rằng nàng là trưởng nữ của Thái Tử, là vị quận chúa được ngự phong, thế nhưng cũng chỉ là một thứ nữ. Càng không cần phải nói, đại thể tướng mạo của người trong hoàng thất Đại Hạ cũng chỉ bình thường, mà dung mạo của quận chúa Vĩnh Xương rất hiển nhiên là di truyền từ dung mạo của Thái Tử mà không phải là của sủng cơ mẫu thân, điều này làm cho nàng đối với hết thảy những cô nương có dung mạo xinh đẹp đều là một loại thiên địch. Từ hướng này nói, có thể được quận chúa Vĩnh Xương ưa thích, Nam Cung Thù vẫn là có mấy phần bản lãnh.
Tạ Bội Hoàn mỉm cười nói: "Tạ tam làm càn chỗ nào, mời quận chúa dạy bảo."
"Ngươi... Ngươi... Người đâu, vả miệng cho bản quận chúa!" Quận chúa Vĩnh Xương không nhịn được lệ khí trong lòng, rốt cục thét to.
Phía sau hai vị ma ma trung niên hình dáng cao lớn thô kệch đi ra, hướng về Tạ Bội Hoàn mà tới. Mọi người vây xem xung quanh tự nhiên không có ai sẽ ra cầu tình thay Tạ Bội Hoàn, căm ghét Tạ Bội Hoàn là một chuyện, quận chúa Vĩnh Xương này nổi danh lỗ mãng không nói đạo lý, nếu là nàng liều mạng đem người cầu tình cũng đánh một trận, vậy các nàng liền bị mất mặt rồi.
"Quận chúa, phải biết có chừng có mực!" Tạ bội hoàn sắc mặt trầm xuống, hướng về phía ma ma của mình một chút, trầm giọng nói. Tuy rằng thân phận không bằng quận chúa Vĩnh Xương, thế nhưng Tạ Bội Hoàn cũng không có sợ hãi vị quận chúa này. Coi như là trưởng nữ của Thái Tử điện hạ thì đã làm sao? Bên trên còn có Hoàng Đế bệ hạ nữa mà. Huống hồ, Thái Tử cũng sẽ không vì một thứ nữ mà đắc tội với Tạ gia.
Quận chúa Vĩnh Xương nhưng lại cho rằng Tạ Bội Hoàn sợ chính mình, đắc ý hất cằm nói: "Biết sợ là tốt, lập tức dập đầu nhận sai với bản quận chúa, bản quận chúa liền tha cho ngươi!"
Quận chúa Vĩnh Xương lại không biết, câu nói này của nàng đã phạm vào điều tối kỵ của Tạ Bội Hoàn. Tạ gia lạy trời, lạy đất, quỳ trước phụ mẫu, quỳ trước quân vương, chỉ là một vị quận chúa nhỏ bé còn chưa đủ tư cách để trưởng nữ Tạ gia phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tạ Bội Hoàn trầm giọng nói: "Quận chúa đây là muốn làm nhục tôn nghiêm của Tạ gia ta?" Quận chúa Vĩnh Xương sắc mặt cứng đờ, thái độ khách khí của phụ thân đối với Tạ gia, nàng vẫn là biết một chút, thế nhưng.. Nếu như cứ vậy mà buông tha Tạ Bội Hoàn, mặt mũi của nàng biết đặt ở chỗ nào? Cắn răng, quận chúa Vĩnh Xương nói: "Ngươi vô lễ với bản quận chúa, còn không nên đánh? Đánh cho bản quận chúa!"
"Ân, quận chúa!"
Một vị phụ nhân tiến tới, giơ bàn tay thô dày lên định quất tới dung nhan tú lệ của Tạ Bội Hoàn. Sau lưng, đáy mắt quận chúa Vĩnh Xương tránh qua một tia khoái ý.
Nhưng cái bạt tai cũng không theo như dự liệu nằm trên mặt của Tạ Bội Hoàn, một bàn tay trắng nõn như ngọc, tinh tế thon dài, nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay của phụ nhân kia. Cái bàn tay thon dài trắng nõn, mềm mại phảng phất không xương kia, thế nhưng sắc mặt phụ nhân bị nàng nắm chặt tay nhất thời trắng bệch nói không ra lời.
Nam Cung Mặc giương mắt, mỉm cười nhìn quận chúa Vĩnh Xương trước mắt nói: "Quận chúa, mong rằng cân nhắc kĩ."
Đối mặt với nụ cười của nàng, chẳng biết vì sao quận chúa Vĩnh Xương không nhịn được rùng mình một cái. Bất quá rất nhanh, quận chúa Vĩnh Xương liền phục hồi tinh thần lại, trong lòng càng là nổi lên một luồng phẫn nộ. Nàng đường đường là một quận chúa, chỉ muốn giáo huấn một thần nữ nhi, liền có người dám cản trở, quả nhiên là không đem nàng để ở trong mắt.
"Đồng thời giáo huấn cho bản quận chúa! Bản quận chúa liền thay Sở quốc công giáo huấn nha đầu hương dã không biết lễ nghi này một chút!"
Đôi mi thanh tú của Nam Cung Mặc cụp xuống, giơ tay kéo Tạ Bội Hoàn về phía sau mình. Phụ nhân đứng bên cạnh nghe xong mệnh lệnh của quận chúa Vĩnh Xương cũng tiến lên phía trước, vung chưởng muốn đánh Nam Cung Mặc, ẩn giấu ở bên dưới ống tay áo Nam Cung Mặc đã chuẩn bị một phen, một tia sáng bạc tại đầu ngón tay lướt qua. Chính là chờ thời điểm giáo huấn đối phương, đột nhiên ánh mắt Nam Cung Mặc quét ra hoa viên phía sau cách đó không xa, mỉm cười nhàn nhạt, đồng thời buông bàn tay của đối phương ra.
Phụ nhân bị Nam Cung Mặc bắt lấy đau đớn không ngớt ban nãy vừa được tự do cũng thẹn quá giận, cũng giơ tay hướng về Nam Cung Mặc đánh tới.
"Làm càn!" Một giọng nam lãnh túc vang lên, chỉ thấy một thân ảnh xẹt qua, nguyên bản bộ mặt hung ác của hai người muốn vung bạt tai bây giờ lại nâng cánh tay của chính mình ngã trên mặt đất kêu rên không ngớt.
Nam Cung Mặc bị một bàn tay lành lạnh kéo vào trong lòng, giương mắt liền nhìn thấy Vệ Quân Mạch vẫn lạnh nhạt nhưng đôi mắt tím thâm thúy lại đang tìm tòi nghiên cứu. (Age: Muahahaha *cười như điên*:v)
"Biểu ca?!" Quận chúa Vĩnh Xương biến sắc mặt, thất thanh kêu lên.
Nhóm khuê tú vây xem xung quanh cũng sợ đến đổi sắc mặt, dồn dập lùi về sau, phảng phất trước mắt là một con ác quỷ, khẽ đến gần cũng sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
"Vĩnh Xương, ngươi đang làm cái gì?" Phía sau truyền đến thanh âm của Tiêu Thiên Dạ, mọi người quay đầu lại lúc này mới nhìn thấy Tiêu Thiên Dạ dẫn một đám người đi đến đó. Đi theo bên người Tiêu Thiên Dạ, sắc mặt ba người Nam Cung Hoài cũng khó nhìn, rất hiển nhiên bọn họ vừa mới ở ngoài cửa cũng đã nghe thấy được thanh âm của quận chúa Vĩnh Xương. Nam Cung Hoài lạnh lùng nói: "Tiểu nữ không biết lễ nghi, tự có lão thần giáo dục, cũng không phiền quận chúa."
Sắc mặt quận chúa Vĩnh Xương tái nhợt, nhìn về phía Tiêu Thiên Dạ nhờ giúp đỡ. Vừa nãy chỉ là nhất thời kích động, nhưng lúc này lại đối mặt với cục diện như thế, cho dù là đường đường quận chúa cũng sợ đến thất kinh rồi. Tạ gia, Sở quốc công phủ, công chúa Trường Bình, Yến vương, những người này không phải là người mà một thứ nữ phủ Thái Tử như nàng có thể đắc tội nổi. Huống chi, bây giờ chính là thời điểm phủ Thái Tử muốn lôi kéo Sở quốc công cùng Tạ gia.
Ánh mắt Tiêu Thiên Dạ chìm xuống, phảng phất như không thấy biểu hiện của quận chúa Vĩnh Xương. Tiến lên ôn thanh nói: "Nam Cung tiểu thư, Tạ tiểu thư, Vĩnh Xương vô lễ, sau khi trở về bản vương sẽ bẩm báo để mẫu phi hảo hảo quản giáo, kính xin hai vị thứ lỗi."
Nam Cung Mặc đã từ trong lồng ngực Vệ Quân Mạch đi ra, cho dù là phu thê chưa cưới nhưng trước mặt mọi người cũng không thích hợp làm ra hành động quá mức thân mật như vậy. Quay đầu lại nhìn về Tạ Bội Hoàn đang đứng sau lưng mình, chỉ thấy bộ dạng Tạ Bội Hoàn phục tùng cười yếu ớt, "Việt Quận Vương nói quá lời, quận chúa là quân, chúng ta là thần. Quân muốn thần chết, thần không dám không chết. Chỉ là, sau đó kính xin quận chúa để cho tiểu nữ thoải mái một chút là được rồi, Tạ Bội Hoàn thà chết cũng không bôi nhọ tôn nghiêm Tạ gia."
Tiêu Thiên Dạ sắc mặt hơi đổi một chút, gượng cười nói: "Tạ tiểu thư nói quá lời, chuyện ngày hôm nay chỉ là bất ngờ, bản Vương trở lại sẽ hảo hảo quản giáo xá muội. Vĩnh Xương, còn không hướng về Tạ tiểu thư cùng Nam Cung tiểu thư nhận lỗi."
Quận chúa Vĩnh Xương thay đổi sắc mặt, nàng đường đường là quận chúa được ngự phong, lại phải xin lỗi hai thần nữ, sau này nàng làm sao có thể ra ngoài gặp người khác?
"Vương huynh..."
"Xin lỗi!" Tiêu Thiên Dạ trầm giọng nói.
Quận chúa Vĩnh Xương cắn môi thật chặt, không chịu mở miệng, trong ánh mắt dường như muốn đâm xuyên qua Tạ Bội Hoàn cùng Nam Cung Mặc.
"Tạ tiểu thư nói không sai, sao dám để quận chúa xin lỗi. Việc này... Liền bỏ đi." Nam Cung Mặc nguyên bản im lặng lại đột nhiên mở miệng.
Tiêu Thiên Dạ ngưng lông mày, nói: "Làm sai tự nhiên nên xin lỗi. Vĩnh Xương..."
Quận chúa Vĩnh Xương biến sắc, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc nói: "Ai muốn ngươi cầu tình? Bản quận chúa không cần, bản quận chúa là trưởng nữ của Thái Tử, hoàng tôn của bệ hạ, đánh hai người các ngươi thì làm sao? Các ngươi sống..."
"Bốp!" Một bạt tai cắt đứt lời nói khó nghe của quận chúa Vĩnh Xương. Tiêu Thiên Dạ sắc mặt tối tăm, "Người đâu! Quận chúa bị bệnh, lập tức đưa quận chúa hồi Kim Lăng giao cho mẫu phi chăm nom!"
"Ân, Vương gia." Hai thị vệ tiến vào đám đông, tới bên người quận chúa Vĩnh Xương cung kính nhưng không mất cương quyết nói: "Quận chúa, mời."
Quận chúa Vĩnh Xương sắc mặt trắng xám, chung quy trước cái nhìn lạnh lẽo của Tiêu Thiên Dạ nên cái gì cũng không dám nói, trầm mặc mà đi theo thị vệ.
"Hai vị tiểu thư, biểu đệ, Vĩnh Xương không hiểu chuyện, mong rằng đừng trách cứ." Tiêu Thiên Dạ lần thứ hai cầu tha thứ.
Tạ Bội Hoàn nhàn nhạt nói: "Hoàng trưởng tôn khách khí, thân phận quận chúa cao quý, tuổi còn nhỏ, chúng ta sao dám trách tội."
Nam Cung Mặc nghiêng đầu tò mò quan sát Tạ Bội Hoàn, Tạ Bội Hoàn cũng ngẩng đầu, hai người đều là ngẩn ra, tiện thể hiểu ý cùng nở nụ cười.
Đương nhiên không thể để cho quận chúa Vĩnh Xương xin lỗi đước, nếu là nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi thì xong rồi, chẳng phải là các nàng đã không công lại bị người ta mắng một hồi? Qua hôm nay, tháng ngày tốt sau này của quận chúa Vĩnh Xương còn dài, vị quận chúa này thân phận cao quý nhưng mới mười tuổi, cũng chưa có đính hôn, nguyên nhân vừa nhìn liền hiểu ngay. Có thể suy ra, tương lai trong vòng một năm, chỉ sợ cũng sẽ không có ai tới cửa, trừ phi Thái Tử thật sự không muốn gả nữ nhi của mình đi.
Tạ Bội Hoàn mỉm cười nói: "Tạ tam làm càn chỗ nào, mời quận chúa dạy bảo."
"Ngươi... Ngươi... Người đâu, vả miệng cho bản quận chúa!" Quận chúa Vĩnh Xương không nhịn được lệ khí trong lòng, rốt cục thét to.
Phía sau hai vị ma ma trung niên hình dáng cao lớn thô kệch đi ra, hướng về Tạ Bội Hoàn mà tới. Mọi người vây xem xung quanh tự nhiên không có ai sẽ ra cầu tình thay Tạ Bội Hoàn, căm ghét Tạ Bội Hoàn là một chuyện, quận chúa Vĩnh Xương này nổi danh lỗ mãng không nói đạo lý, nếu là nàng liều mạng đem người cầu tình cũng đánh một trận, vậy các nàng liền bị mất mặt rồi.
"Quận chúa, phải biết có chừng có mực!" Tạ bội hoàn sắc mặt trầm xuống, hướng về phía ma ma của mình một chút, trầm giọng nói. Tuy rằng thân phận không bằng quận chúa Vĩnh Xương, thế nhưng Tạ Bội Hoàn cũng không có sợ hãi vị quận chúa này. Coi như là trưởng nữ của Thái Tử điện hạ thì đã làm sao? Bên trên còn có Hoàng Đế bệ hạ nữa mà. Huống hồ, Thái Tử cũng sẽ không vì một thứ nữ mà đắc tội với Tạ gia.
Quận chúa Vĩnh Xương nhưng lại cho rằng Tạ Bội Hoàn sợ chính mình, đắc ý hất cằm nói: "Biết sợ là tốt, lập tức dập đầu nhận sai với bản quận chúa, bản quận chúa liền tha cho ngươi!"
Quận chúa Vĩnh Xương lại không biết, câu nói này của nàng đã phạm vào điều tối kỵ của Tạ Bội Hoàn. Tạ gia lạy trời, lạy đất, quỳ trước phụ mẫu, quỳ trước quân vương, chỉ là một vị quận chúa nhỏ bé còn chưa đủ tư cách để trưởng nữ Tạ gia phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tạ Bội Hoàn trầm giọng nói: "Quận chúa đây là muốn làm nhục tôn nghiêm của Tạ gia ta?" Quận chúa Vĩnh Xương sắc mặt cứng đờ, thái độ khách khí của phụ thân đối với Tạ gia, nàng vẫn là biết một chút, thế nhưng.. Nếu như cứ vậy mà buông tha Tạ Bội Hoàn, mặt mũi của nàng biết đặt ở chỗ nào? Cắn răng, quận chúa Vĩnh Xương nói: "Ngươi vô lễ với bản quận chúa, còn không nên đánh? Đánh cho bản quận chúa!"
"Ân, quận chúa!"
Một vị phụ nhân tiến tới, giơ bàn tay thô dày lên định quất tới dung nhan tú lệ của Tạ Bội Hoàn. Sau lưng, đáy mắt quận chúa Vĩnh Xương tránh qua một tia khoái ý.
Nhưng cái bạt tai cũng không theo như dự liệu nằm trên mặt của Tạ Bội Hoàn, một bàn tay trắng nõn như ngọc, tinh tế thon dài, nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay của phụ nhân kia. Cái bàn tay thon dài trắng nõn, mềm mại phảng phất không xương kia, thế nhưng sắc mặt phụ nhân bị nàng nắm chặt tay nhất thời trắng bệch nói không ra lời.
Nam Cung Mặc giương mắt, mỉm cười nhìn quận chúa Vĩnh Xương trước mắt nói: "Quận chúa, mong rằng cân nhắc kĩ."
Đối mặt với nụ cười của nàng, chẳng biết vì sao quận chúa Vĩnh Xương không nhịn được rùng mình một cái. Bất quá rất nhanh, quận chúa Vĩnh Xương liền phục hồi tinh thần lại, trong lòng càng là nổi lên một luồng phẫn nộ. Nàng đường đường là một quận chúa, chỉ muốn giáo huấn một thần nữ nhi, liền có người dám cản trở, quả nhiên là không đem nàng để ở trong mắt.
"Đồng thời giáo huấn cho bản quận chúa! Bản quận chúa liền thay Sở quốc công giáo huấn nha đầu hương dã không biết lễ nghi này một chút!"
Đôi mi thanh tú của Nam Cung Mặc cụp xuống, giơ tay kéo Tạ Bội Hoàn về phía sau mình. Phụ nhân đứng bên cạnh nghe xong mệnh lệnh của quận chúa Vĩnh Xương cũng tiến lên phía trước, vung chưởng muốn đánh Nam Cung Mặc, ẩn giấu ở bên dưới ống tay áo Nam Cung Mặc đã chuẩn bị một phen, một tia sáng bạc tại đầu ngón tay lướt qua. Chính là chờ thời điểm giáo huấn đối phương, đột nhiên ánh mắt Nam Cung Mặc quét ra hoa viên phía sau cách đó không xa, mỉm cười nhàn nhạt, đồng thời buông bàn tay của đối phương ra.
Phụ nhân bị Nam Cung Mặc bắt lấy đau đớn không ngớt ban nãy vừa được tự do cũng thẹn quá giận, cũng giơ tay hướng về Nam Cung Mặc đánh tới.
"Làm càn!" Một giọng nam lãnh túc vang lên, chỉ thấy một thân ảnh xẹt qua, nguyên bản bộ mặt hung ác của hai người muốn vung bạt tai bây giờ lại nâng cánh tay của chính mình ngã trên mặt đất kêu rên không ngớt.
Nam Cung Mặc bị một bàn tay lành lạnh kéo vào trong lòng, giương mắt liền nhìn thấy Vệ Quân Mạch vẫn lạnh nhạt nhưng đôi mắt tím thâm thúy lại đang tìm tòi nghiên cứu. (Age: Muahahaha *cười như điên*:v)
"Biểu ca?!" Quận chúa Vĩnh Xương biến sắc mặt, thất thanh kêu lên.
Nhóm khuê tú vây xem xung quanh cũng sợ đến đổi sắc mặt, dồn dập lùi về sau, phảng phất trước mắt là một con ác quỷ, khẽ đến gần cũng sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
"Vĩnh Xương, ngươi đang làm cái gì?" Phía sau truyền đến thanh âm của Tiêu Thiên Dạ, mọi người quay đầu lại lúc này mới nhìn thấy Tiêu Thiên Dạ dẫn một đám người đi đến đó. Đi theo bên người Tiêu Thiên Dạ, sắc mặt ba người Nam Cung Hoài cũng khó nhìn, rất hiển nhiên bọn họ vừa mới ở ngoài cửa cũng đã nghe thấy được thanh âm của quận chúa Vĩnh Xương. Nam Cung Hoài lạnh lùng nói: "Tiểu nữ không biết lễ nghi, tự có lão thần giáo dục, cũng không phiền quận chúa."
Sắc mặt quận chúa Vĩnh Xương tái nhợt, nhìn về phía Tiêu Thiên Dạ nhờ giúp đỡ. Vừa nãy chỉ là nhất thời kích động, nhưng lúc này lại đối mặt với cục diện như thế, cho dù là đường đường quận chúa cũng sợ đến thất kinh rồi. Tạ gia, Sở quốc công phủ, công chúa Trường Bình, Yến vương, những người này không phải là người mà một thứ nữ phủ Thái Tử như nàng có thể đắc tội nổi. Huống chi, bây giờ chính là thời điểm phủ Thái Tử muốn lôi kéo Sở quốc công cùng Tạ gia.
Ánh mắt Tiêu Thiên Dạ chìm xuống, phảng phất như không thấy biểu hiện của quận chúa Vĩnh Xương. Tiến lên ôn thanh nói: "Nam Cung tiểu thư, Tạ tiểu thư, Vĩnh Xương vô lễ, sau khi trở về bản vương sẽ bẩm báo để mẫu phi hảo hảo quản giáo, kính xin hai vị thứ lỗi."
Nam Cung Mặc đã từ trong lồng ngực Vệ Quân Mạch đi ra, cho dù là phu thê chưa cưới nhưng trước mặt mọi người cũng không thích hợp làm ra hành động quá mức thân mật như vậy. Quay đầu lại nhìn về Tạ Bội Hoàn đang đứng sau lưng mình, chỉ thấy bộ dạng Tạ Bội Hoàn phục tùng cười yếu ớt, "Việt Quận Vương nói quá lời, quận chúa là quân, chúng ta là thần. Quân muốn thần chết, thần không dám không chết. Chỉ là, sau đó kính xin quận chúa để cho tiểu nữ thoải mái một chút là được rồi, Tạ Bội Hoàn thà chết cũng không bôi nhọ tôn nghiêm Tạ gia."
Tiêu Thiên Dạ sắc mặt hơi đổi một chút, gượng cười nói: "Tạ tiểu thư nói quá lời, chuyện ngày hôm nay chỉ là bất ngờ, bản Vương trở lại sẽ hảo hảo quản giáo xá muội. Vĩnh Xương, còn không hướng về Tạ tiểu thư cùng Nam Cung tiểu thư nhận lỗi."
Quận chúa Vĩnh Xương thay đổi sắc mặt, nàng đường đường là quận chúa được ngự phong, lại phải xin lỗi hai thần nữ, sau này nàng làm sao có thể ra ngoài gặp người khác?
"Vương huynh..."
"Xin lỗi!" Tiêu Thiên Dạ trầm giọng nói.
Quận chúa Vĩnh Xương cắn môi thật chặt, không chịu mở miệng, trong ánh mắt dường như muốn đâm xuyên qua Tạ Bội Hoàn cùng Nam Cung Mặc.
"Tạ tiểu thư nói không sai, sao dám để quận chúa xin lỗi. Việc này... Liền bỏ đi." Nam Cung Mặc nguyên bản im lặng lại đột nhiên mở miệng.
Tiêu Thiên Dạ ngưng lông mày, nói: "Làm sai tự nhiên nên xin lỗi. Vĩnh Xương..."
Quận chúa Vĩnh Xương biến sắc, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc nói: "Ai muốn ngươi cầu tình? Bản quận chúa không cần, bản quận chúa là trưởng nữ của Thái Tử, hoàng tôn của bệ hạ, đánh hai người các ngươi thì làm sao? Các ngươi sống..."
"Bốp!" Một bạt tai cắt đứt lời nói khó nghe của quận chúa Vĩnh Xương. Tiêu Thiên Dạ sắc mặt tối tăm, "Người đâu! Quận chúa bị bệnh, lập tức đưa quận chúa hồi Kim Lăng giao cho mẫu phi chăm nom!"
"Ân, Vương gia." Hai thị vệ tiến vào đám đông, tới bên người quận chúa Vĩnh Xương cung kính nhưng không mất cương quyết nói: "Quận chúa, mời."
Quận chúa Vĩnh Xương sắc mặt trắng xám, chung quy trước cái nhìn lạnh lẽo của Tiêu Thiên Dạ nên cái gì cũng không dám nói, trầm mặc mà đi theo thị vệ.
"Hai vị tiểu thư, biểu đệ, Vĩnh Xương không hiểu chuyện, mong rằng đừng trách cứ." Tiêu Thiên Dạ lần thứ hai cầu tha thứ.
Tạ Bội Hoàn nhàn nhạt nói: "Hoàng trưởng tôn khách khí, thân phận quận chúa cao quý, tuổi còn nhỏ, chúng ta sao dám trách tội."
Nam Cung Mặc nghiêng đầu tò mò quan sát Tạ Bội Hoàn, Tạ Bội Hoàn cũng ngẩng đầu, hai người đều là ngẩn ra, tiện thể hiểu ý cùng nở nụ cười.
Đương nhiên không thể để cho quận chúa Vĩnh Xương xin lỗi đước, nếu là nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi thì xong rồi, chẳng phải là các nàng đã không công lại bị người ta mắng một hồi? Qua hôm nay, tháng ngày tốt sau này của quận chúa Vĩnh Xương còn dài, vị quận chúa này thân phận cao quý nhưng mới mười tuổi, cũng chưa có đính hôn, nguyên nhân vừa nhìn liền hiểu ngay. Có thể suy ra, tương lai trong vòng một năm, chỉ sợ cũng sẽ không có ai tới cửa, trừ phi Thái Tử thật sự không muốn gả nữ nhi của mình đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook