Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 29: Chuyện Riêng Khó Xử
Nhìn thấy một đám người đột nhiên xuất hiện, dung nhan tao nhã của Tiêu Thiên Dạ hoàn toàn co rúm.
Nam Cung Thù không nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt lại có nhiều người không ngủ như vậy, đều cùng nhau đi dạo trong hoa viên. Phản ứng đầu tiên chính là nhìn chằm chằm Nam Cung Mặc, chỉ thẳng vào Nam Cung Mặc cả giận nói: "Là ngươi! Ngươi hãm hại chúng ta!"
"Câm miệng!" Nam Cung Tự giận tái mặt lạnh lùng nói. Trước đó đã biết Nam Cung Thù cùng hoàng trưởng tôn có liên quan, bọn họ làm sao lại không lưu ý, ai biết được Nam Cung Thù lại dại dột cùng hoàng trưởng tôn lén lút gặp mặt trong Nam Cung gia tổ trạch! Nàng đây là sợ danh tiếng của mình không đủ xấu sao? Phải biết nếu coi như là truyền ra ngoài, hoàng trưởng tôn nhiều nhất chỉ là bị người ta nói còn trẻ phong lưu, thế nhưng người đời đối với nữ tử không có dễ tha thứ như vậy, đến lúc đó ác danh đều là do Nam Cung Thù chịu.
Nam Cung Thù sững sờ, cắn răng nói: "Đại ca, là nàng! Là nàng hãm hại chúng ta."
Bốp! Không thể nhịn được nữa, Nam Cung Tự trực tiếp đánh một bạt tai, thanh âm lanh lảnh trong hoa viên vang lên, "Mặc nhi hãm hại ngươi? Hãm hại ngươi đối với nàng có ích lợi gì?" Lẽ nào danh tiếng Nam Cung Thù xấu rồi, danh tiếng Nam Cung Mặc có thể tốt hơn sao? Nam Cung Tự tin tưởng, cho dù Nam Cung Mặc chán ghét Nam Cung Thù, cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn này, huống chi, Nam Cung Mặc sao có thể dẫn bọn họ đi chứng kiến cảnh này?
Kỳ thực Nam Cung Tự đánh giá nhân phẩm của Nam Cung Mặc rất cao, nếu như bắt buộc phải làm vậy, nàng đúng là sẽ không ngại hãm hại Nam Cung Thù. Chỉ có điều, bây giờ nhìn lại, không cần nàng phải hãm hại Nam Cung Thù, mà chính Nam Cung Thù tự mình hại mình.
Lận Trường Phong tiến lên, nụ cười xán lạn, "Nam Cung tiểu thư chỉ sợ đã hiểu lầm. Rõ ràng là Vệ Tam công tử nói là muốn ngắm trăng nên mới dẫn chúng ta đi ra, làm sao lại biến thành Mặc cô nương hãm hại ngươi rồi? Lẽ nào... Là Mặc cô nương hẹn ngươi và Việt Quận Vương tới? Mặc cô nương, ngươi đây chính là quá ác a."
Nam Cung Mặc trực tiếp liếc mắt nhìn Lận Trường Phong, Lận Trường Phong vội vã trốn ra phía sau Vệ Quân Mạch, cười nói: "A ha, bổn công tử đã quên. Mặc cô nương thật ra mới dùng xong bữa tối liền rời đi, căn bản là không có cùng Nam Cung tiểu thư cùng Việt Quận Vương tiếp xúc qua."
"Trường Phong, câm miệng." Vệ Quân Mạch nhàn nhạt nói, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Mặc nói: "Tiểu hoàn mỹ, lại đây."
Nam Cung Mặc mỉm cười nhìn Nam Cung Thù vừa mới bị Nam Cung Tự đánh, đang đứng chôn chân ở đó, bước chậm đi tới. Chỉ nghe Vệ Quân Mạch nhàn nhạt nói: "Không nên quan tâm đến những người thiếu đứng đắn, cũng chớ chú ý tới những cảnh tượng dơ bẩn như vậy."
Nguyên bản mọi người không muốn chú ý nữa, nhưng lời vừa rồi làm sao có thể không hiểu? Vệ Quân Mạch lời còn chưa dứt ánh mắt của mọi người liền hướng về phía Tiêu Thiên Dạ cùng Nam Cung Thù. Tiêu Thiên Dạ không có gì khác thường, dưới bóng đêm cũng nhìn không ra vấn đề gì, nhưng Nam Cung Thù lại liền bi kịch, vốn là lén lút hẹn hò, hai người khó tránh khỏi sẽ có chút kích động, quần áo hơi loạn, môi anh đào hơi sưng không nói, nhưng trên chiếc cổ trắng muốt còn lưu lại một vết đỏ mờ ám, đèn đuốc trong tay bọn hạ nhân sau lưng sáng chưng làm nổi bật lên. Nam Cung Tự sầm mặt lại, hận không thể lại cho Nam Cung Thù một bạt tai.
Nam Cung Huy cũng là trầm mặt, che ở phía trước Nam Cung Mặc nói: "Mặc nhi, ngươi trở về phòng nghỉ trước đi. Những chuyện này ngươi không cần quản."
Nam Cung Thù gặp chuyện không may, Nam Cung Mặc tâm tình nhất thời khá hơn nhiều. Nhìn Nam Cung Huy gật đầu, "Ta trở về trước."
"Ta đưa Vô Hà trở về." Vệ Quân Mạch bình tĩnh nói. Nam Cung Huy nhìn Vệ Quân Mạch một mặt trầm tĩnh, gật đầu. Nguyên bản còn đối với thân thế của Vệ Quân Mạch có chút không vừa ý nhưng vào lúc này cũng cảm thấy tốt hơn nhiều. Thân thế kém một chút cũng không sao, cho dù Vệ Quân Mạch thật sự không được kế thừa Tĩnh Giang Quận Vương phủ, nhưng có Yến vương cùng công chúa Trường Bình chiếu cố, cũng không thiệt thòi là mấy, huống hồ tương lai đại ca nhất định là kế thừa vị trí Sở quốc công này, càng không mặc kệ Mặc nhi, chỉ cần nhân phẩm Vệ Quân Mạch tốt, tháng ngày tương lai của Mặc nhi cũng không quá khó khăn.
Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc đều rời đi, Lận Trường Phong tự nhiên cũng sẽ không ở lại châm dầu vào lửa, mặc kệ người Nam Cung gia giải quyết chuyện của mình.
Ba người bước chậm trên đường nhỏ, Nam Cung Mặc ngẩng đầu hỏi: "Vừa mới là chủ ý của người nào?" Nếu như nói là tình cờ gặp một hai người còn có thể nghe được, nhưng lại gặp cả một đám người như thế, lại còn là trong một buổi tối, nói không phải cố ý, ai tin?
Lận Trường Phong cười nói: "Không phải đã nói rồi sao, là chủ ý của Vệ Tam công tử a."
Nam Cung Mặc nhíu mày, mỉm cười không nói. Lận Trường Phong cười hì hì, vô tội nhún vai nói: "Cái này sao... Chính là Vệ Tam công tử định đi tìm hoàng trưởng tôn mời hắn uống rượu một phen, nhưng lại phát hiện hoàng trưởng tôn không ở trong phòng. Sau đó... Có người nói hoàng trưởng tôn có khả năng đi tản bộ, rồi tiếp theo... cứ như vậy. Bất quá nói đi nói lại, vị Nam Cung gia Nhị tiểu thư này đúng là cũng quá nóng lòng đi?"
"Tất nhiên, đây chính là hoàng trưởng tôn, có thể không gấp sao?" Nam Cung Mặc nói.
"Mặc cô nương cũng như vậy?" Lận Trường Phong hỏi.
Nam Cung Mặc không phản đối, "Ta tại sao phải như vậy... Hắn chỉ là hoàng trưởng tôn mà thôi a." Hoàng trưởng tôn cũng không phải là hoàng thái tử, coi như hắn là hoàng thái tử đi, nhưng mấy vị thái tử không lên được ngôi vị hoàng đế từ xưa đến nay là vô số kể, Nam Cung gia lại cứ cuống lên. Chẳng trách hoàng đế đối với công thần cùng thế gia đều không muốn tiếp đãi nhiều.
"Mà thôi?" Lận Trường Phong hít một hơi, một mặt gặp quỷ nhìn Nam Cung Mặc. Đây chính là hoàng trưởng tôn a, Nam Cung Mặc thật là biết đùa.
"Lận Trường Phong, trở về." Vệ Quân Mạch trầm giọng nói.
Lận Trường Phong sững sờ, rất nhanh hiểu ý nháy mắt với Nam Cung Mặc một cái, thật nhanh biến mất ở trong bóng tối.
Nam Cung Mặc nghi hoặc mà nhìn Vệ Quân Mạch, "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Vệ Quân Mạch hạ tầm mắt xuống nhìn nàng, Nam Cung Mặc lúc này mới có chút ủ rũ khi phát hiện nàng đứng không tới vai Vệ Quân Mạch. Mặc dù nàng còn có thể cao thêm, thế nhưng ở kiếp trước nàng cũng phải cao một mét bảy lăm, vậy tại kiếp này còn có thể cao được như vậy sao?
"Không nên trêu chọc Tiêu Thiên Dạ." Vệ Quân Mạch nói.
"Ta không có trêu chọc hắn." Nam Cung Mặc cảm giác mình rất vô tội, là chính bọn hắn hẹn hò không chú ý xung quanh, còn lén lút nói xấu nàng. Nếu như nàng nhịn, đây chẳng phải là ám chỉ Nam Cung Mặc như Ninja rùa sao?
"Hắn sẽ phái sát thủ ám sát ta?" Có chút hưng phấn, nàng còn muốn cùng sát thủ trong thời đại này so tài nữa a.
Vệ Quân Mạch con ngươi lạnh nhạt dưới bóng đêm có chút bất đắc dĩ, "Hắn sẽ không giết ngươi, thế nhưng Tiêu Thiên Dạ là người không đơn giản, chọc tới hắn đối với ngươi không có điều tốt." Do dự một chút, Vệ Quân Mạch đưa tay vỗ nhẹ lên vai của nàng nói: "Không cần lo lắng."
Nam Cung Mặc có chút kỳ quái nhìn hắn một chút, Vệ Quân Mạch đã trước một bước dời khỏi tầm mắt nàng, "Trở về đi, nghỉ sớm một chút."
Trở về biệt viện của Nam Cung Mặc, Vệ Quân Mạch cũng không vào trong, chỉ là đứng ở trước cửa viện, tựa hồ do dự một chút mới hỏi: "Tiêu Thiên Dạ không chỉ là hoàng trưởng tôn, còn là hoàng tôn mà bệ hạ sủng ái nhất, ngươi... Có thật là không thèm để ý?"
Nam Cung Mặc giơ một đầu ngón tay lên trước mặt hắn lắc lắc, nói: "Thứ nhất, hắn đã có thê tử, ta đương nhiên không ham muốn làm thiếp của hắn. Thứ hai, hoàng trưởng tôn cũng không phải thỏi vàng ròng, không phải mỗi người đều yêu thích. Thời đại này, cường hào cũng có người giống như bùn đất."
"Ta biết rồi, ngươi ngủ sớm đi." Vệ Quân Mạch gật đầu, xoay người rời đi.
Nam Cung Mặc yên lặng đứng trước cửa nhìn người nào đó rời đi. Thời điểm nàng xuyên qua không hề biết thời đại này lại nhiều người kì lạ như vậy, người bình thường muốn cùng họ giao lưu thật sự khó khăn. Cảm giác hoàn toàn không thể hiểu rõ nên làm sao bây giờ? (Thực ra đoạn này ta cũng không hiểu cho lắm, hiểu được thế nào thì dịch thế đấy, còn lại ta chém, mọi người thông cảm)
Nam Cung Thù không nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt lại có nhiều người không ngủ như vậy, đều cùng nhau đi dạo trong hoa viên. Phản ứng đầu tiên chính là nhìn chằm chằm Nam Cung Mặc, chỉ thẳng vào Nam Cung Mặc cả giận nói: "Là ngươi! Ngươi hãm hại chúng ta!"
"Câm miệng!" Nam Cung Tự giận tái mặt lạnh lùng nói. Trước đó đã biết Nam Cung Thù cùng hoàng trưởng tôn có liên quan, bọn họ làm sao lại không lưu ý, ai biết được Nam Cung Thù lại dại dột cùng hoàng trưởng tôn lén lút gặp mặt trong Nam Cung gia tổ trạch! Nàng đây là sợ danh tiếng của mình không đủ xấu sao? Phải biết nếu coi như là truyền ra ngoài, hoàng trưởng tôn nhiều nhất chỉ là bị người ta nói còn trẻ phong lưu, thế nhưng người đời đối với nữ tử không có dễ tha thứ như vậy, đến lúc đó ác danh đều là do Nam Cung Thù chịu.
Nam Cung Thù sững sờ, cắn răng nói: "Đại ca, là nàng! Là nàng hãm hại chúng ta."
Bốp! Không thể nhịn được nữa, Nam Cung Tự trực tiếp đánh một bạt tai, thanh âm lanh lảnh trong hoa viên vang lên, "Mặc nhi hãm hại ngươi? Hãm hại ngươi đối với nàng có ích lợi gì?" Lẽ nào danh tiếng Nam Cung Thù xấu rồi, danh tiếng Nam Cung Mặc có thể tốt hơn sao? Nam Cung Tự tin tưởng, cho dù Nam Cung Mặc chán ghét Nam Cung Thù, cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn này, huống chi, Nam Cung Mặc sao có thể dẫn bọn họ đi chứng kiến cảnh này?
Kỳ thực Nam Cung Tự đánh giá nhân phẩm của Nam Cung Mặc rất cao, nếu như bắt buộc phải làm vậy, nàng đúng là sẽ không ngại hãm hại Nam Cung Thù. Chỉ có điều, bây giờ nhìn lại, không cần nàng phải hãm hại Nam Cung Thù, mà chính Nam Cung Thù tự mình hại mình.
Lận Trường Phong tiến lên, nụ cười xán lạn, "Nam Cung tiểu thư chỉ sợ đã hiểu lầm. Rõ ràng là Vệ Tam công tử nói là muốn ngắm trăng nên mới dẫn chúng ta đi ra, làm sao lại biến thành Mặc cô nương hãm hại ngươi rồi? Lẽ nào... Là Mặc cô nương hẹn ngươi và Việt Quận Vương tới? Mặc cô nương, ngươi đây chính là quá ác a."
Nam Cung Mặc trực tiếp liếc mắt nhìn Lận Trường Phong, Lận Trường Phong vội vã trốn ra phía sau Vệ Quân Mạch, cười nói: "A ha, bổn công tử đã quên. Mặc cô nương thật ra mới dùng xong bữa tối liền rời đi, căn bản là không có cùng Nam Cung tiểu thư cùng Việt Quận Vương tiếp xúc qua."
"Trường Phong, câm miệng." Vệ Quân Mạch nhàn nhạt nói, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Mặc nói: "Tiểu hoàn mỹ, lại đây."
Nam Cung Mặc mỉm cười nhìn Nam Cung Thù vừa mới bị Nam Cung Tự đánh, đang đứng chôn chân ở đó, bước chậm đi tới. Chỉ nghe Vệ Quân Mạch nhàn nhạt nói: "Không nên quan tâm đến những người thiếu đứng đắn, cũng chớ chú ý tới những cảnh tượng dơ bẩn như vậy."
Nguyên bản mọi người không muốn chú ý nữa, nhưng lời vừa rồi làm sao có thể không hiểu? Vệ Quân Mạch lời còn chưa dứt ánh mắt của mọi người liền hướng về phía Tiêu Thiên Dạ cùng Nam Cung Thù. Tiêu Thiên Dạ không có gì khác thường, dưới bóng đêm cũng nhìn không ra vấn đề gì, nhưng Nam Cung Thù lại liền bi kịch, vốn là lén lút hẹn hò, hai người khó tránh khỏi sẽ có chút kích động, quần áo hơi loạn, môi anh đào hơi sưng không nói, nhưng trên chiếc cổ trắng muốt còn lưu lại một vết đỏ mờ ám, đèn đuốc trong tay bọn hạ nhân sau lưng sáng chưng làm nổi bật lên. Nam Cung Tự sầm mặt lại, hận không thể lại cho Nam Cung Thù một bạt tai.
Nam Cung Huy cũng là trầm mặt, che ở phía trước Nam Cung Mặc nói: "Mặc nhi, ngươi trở về phòng nghỉ trước đi. Những chuyện này ngươi không cần quản."
Nam Cung Thù gặp chuyện không may, Nam Cung Mặc tâm tình nhất thời khá hơn nhiều. Nhìn Nam Cung Huy gật đầu, "Ta trở về trước."
"Ta đưa Vô Hà trở về." Vệ Quân Mạch bình tĩnh nói. Nam Cung Huy nhìn Vệ Quân Mạch một mặt trầm tĩnh, gật đầu. Nguyên bản còn đối với thân thế của Vệ Quân Mạch có chút không vừa ý nhưng vào lúc này cũng cảm thấy tốt hơn nhiều. Thân thế kém một chút cũng không sao, cho dù Vệ Quân Mạch thật sự không được kế thừa Tĩnh Giang Quận Vương phủ, nhưng có Yến vương cùng công chúa Trường Bình chiếu cố, cũng không thiệt thòi là mấy, huống hồ tương lai đại ca nhất định là kế thừa vị trí Sở quốc công này, càng không mặc kệ Mặc nhi, chỉ cần nhân phẩm Vệ Quân Mạch tốt, tháng ngày tương lai của Mặc nhi cũng không quá khó khăn.
Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc đều rời đi, Lận Trường Phong tự nhiên cũng sẽ không ở lại châm dầu vào lửa, mặc kệ người Nam Cung gia giải quyết chuyện của mình.
Ba người bước chậm trên đường nhỏ, Nam Cung Mặc ngẩng đầu hỏi: "Vừa mới là chủ ý của người nào?" Nếu như nói là tình cờ gặp một hai người còn có thể nghe được, nhưng lại gặp cả một đám người như thế, lại còn là trong một buổi tối, nói không phải cố ý, ai tin?
Lận Trường Phong cười nói: "Không phải đã nói rồi sao, là chủ ý của Vệ Tam công tử a."
Nam Cung Mặc nhíu mày, mỉm cười không nói. Lận Trường Phong cười hì hì, vô tội nhún vai nói: "Cái này sao... Chính là Vệ Tam công tử định đi tìm hoàng trưởng tôn mời hắn uống rượu một phen, nhưng lại phát hiện hoàng trưởng tôn không ở trong phòng. Sau đó... Có người nói hoàng trưởng tôn có khả năng đi tản bộ, rồi tiếp theo... cứ như vậy. Bất quá nói đi nói lại, vị Nam Cung gia Nhị tiểu thư này đúng là cũng quá nóng lòng đi?"
"Tất nhiên, đây chính là hoàng trưởng tôn, có thể không gấp sao?" Nam Cung Mặc nói.
"Mặc cô nương cũng như vậy?" Lận Trường Phong hỏi.
Nam Cung Mặc không phản đối, "Ta tại sao phải như vậy... Hắn chỉ là hoàng trưởng tôn mà thôi a." Hoàng trưởng tôn cũng không phải là hoàng thái tử, coi như hắn là hoàng thái tử đi, nhưng mấy vị thái tử không lên được ngôi vị hoàng đế từ xưa đến nay là vô số kể, Nam Cung gia lại cứ cuống lên. Chẳng trách hoàng đế đối với công thần cùng thế gia đều không muốn tiếp đãi nhiều.
"Mà thôi?" Lận Trường Phong hít một hơi, một mặt gặp quỷ nhìn Nam Cung Mặc. Đây chính là hoàng trưởng tôn a, Nam Cung Mặc thật là biết đùa.
"Lận Trường Phong, trở về." Vệ Quân Mạch trầm giọng nói.
Lận Trường Phong sững sờ, rất nhanh hiểu ý nháy mắt với Nam Cung Mặc một cái, thật nhanh biến mất ở trong bóng tối.
Nam Cung Mặc nghi hoặc mà nhìn Vệ Quân Mạch, "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Vệ Quân Mạch hạ tầm mắt xuống nhìn nàng, Nam Cung Mặc lúc này mới có chút ủ rũ khi phát hiện nàng đứng không tới vai Vệ Quân Mạch. Mặc dù nàng còn có thể cao thêm, thế nhưng ở kiếp trước nàng cũng phải cao một mét bảy lăm, vậy tại kiếp này còn có thể cao được như vậy sao?
"Không nên trêu chọc Tiêu Thiên Dạ." Vệ Quân Mạch nói.
"Ta không có trêu chọc hắn." Nam Cung Mặc cảm giác mình rất vô tội, là chính bọn hắn hẹn hò không chú ý xung quanh, còn lén lút nói xấu nàng. Nếu như nàng nhịn, đây chẳng phải là ám chỉ Nam Cung Mặc như Ninja rùa sao?
"Hắn sẽ phái sát thủ ám sát ta?" Có chút hưng phấn, nàng còn muốn cùng sát thủ trong thời đại này so tài nữa a.
Vệ Quân Mạch con ngươi lạnh nhạt dưới bóng đêm có chút bất đắc dĩ, "Hắn sẽ không giết ngươi, thế nhưng Tiêu Thiên Dạ là người không đơn giản, chọc tới hắn đối với ngươi không có điều tốt." Do dự một chút, Vệ Quân Mạch đưa tay vỗ nhẹ lên vai của nàng nói: "Không cần lo lắng."
Nam Cung Mặc có chút kỳ quái nhìn hắn một chút, Vệ Quân Mạch đã trước một bước dời khỏi tầm mắt nàng, "Trở về đi, nghỉ sớm một chút."
Trở về biệt viện của Nam Cung Mặc, Vệ Quân Mạch cũng không vào trong, chỉ là đứng ở trước cửa viện, tựa hồ do dự một chút mới hỏi: "Tiêu Thiên Dạ không chỉ là hoàng trưởng tôn, còn là hoàng tôn mà bệ hạ sủng ái nhất, ngươi... Có thật là không thèm để ý?"
Nam Cung Mặc giơ một đầu ngón tay lên trước mặt hắn lắc lắc, nói: "Thứ nhất, hắn đã có thê tử, ta đương nhiên không ham muốn làm thiếp của hắn. Thứ hai, hoàng trưởng tôn cũng không phải thỏi vàng ròng, không phải mỗi người đều yêu thích. Thời đại này, cường hào cũng có người giống như bùn đất."
"Ta biết rồi, ngươi ngủ sớm đi." Vệ Quân Mạch gật đầu, xoay người rời đi.
Nam Cung Mặc yên lặng đứng trước cửa nhìn người nào đó rời đi. Thời điểm nàng xuyên qua không hề biết thời đại này lại nhiều người kì lạ như vậy, người bình thường muốn cùng họ giao lưu thật sự khó khăn. Cảm giác hoàn toàn không thể hiểu rõ nên làm sao bây giờ? (Thực ra đoạn này ta cũng không hiểu cho lắm, hiểu được thế nào thì dịch thế đấy, còn lại ta chém, mọi người thông cảm)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook