Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 26: Nam Cung Gia Có Khách
Người Nam Cung gia đều trở về, nhưng lại không chỉ là có một mình người của Nam Cung gia. Theo Nam Cung Hoài trở về còn có thêm một đám người không liên quan.
Vừa bước vào phòng khách, liền thấy một nam tử áo trắng, dáng dấp nhã nhặn ngồi ở ghế trên cùng Nam Cung Hoài nói chuyện. Nam Cung Tự, Nam Cung Huy ngồi dưới cung kính mà nghe, ngoài ra còn có mấy nam tử lạ mặt Nam Cung Mặc chưa từng gặp.
Nhìn thấy Nam Cung Mặc đi vào, Nam Cung Hoài đầu tiên là nhíu mày, lại nhìn Vệ Quân Mạch cùng Lận Trường Phong đi ở sau lưng Nam Cung Mặc không khỏi ngẩn người.
"Đại tiểu thư đã trở về rồi, còn không mau đến bái kiến hoàng trưởng tôn." Trịnh thị đứng dậy, một mặt từ ái nói. Nam Cung Mặc mỉm cười nhìn nàng, trong lòng đều có chút bội phục sự nhẫn nại của Trịnh thị. Nếu là có người dám ở ngay trước mặt nàng mà nói ra những câu nói kia, nàng tuyệt đối sẽ không nhịn được mà xé miệng đối phương ra.
Nam tử ngồi bên trên nghiễm nhiên chính là người Nam Cung Thù yêu, cũng là trưởng tử của hoàng thái tử điện hạ, hoàng trưởng tôn Việt Quận Vương, Tiêu Thiên Dạ. Tiêu Thiên Dạ nhìn thấy Nam Cung Mặc đi vào trong mắt cũng nổi lên mấy phần hiếu kỳ, cười nói: "Sở quốc công, vị này chính là Nam Cung gia Đại tiểu thư sao?" Nam Cung Hoài cười khổ, "Để điện hạ cười chê rồi." Vì để hái thuốc cho thuận tiện, Nam Cung Mặc lại thay y phục trong Nam Cung gia biệt viện mà mặc lại nguyên bản bố y. Vừa về đến đã bị người Nam Cung gia yêu cầu tới gặp hoàng trưởng tôn, tự nhiên không kịp thay quần áo rồi.
"Gặp Việt Quận Vương." Nam Cung Mặc khẽ chào, nhàn nhạt nói.
Tiêu Thiên Dạ có chút ngoài ý muốn nhíu mày, Việt Quận Vương? Hắn đúng là Việt Quận Vương không sai, thế nhưng trong hoàng thành hắn lại nghe quen người khác gọi là hoàng trưởng tôn. Trong thành Kim Lăng, Quận Vương không nhiều không ít cũng có mười bảy mười tám người, hoàng trưởng tôn nhưng chỉ có một. Vệ Quân Mạch tiến lên một bước, "Việt Quận Vương."
"Quân mạch, ngươi cũng ở đây? Đều là huynh đệ trong nhà, khách khí như vậy làm cái gì? Gọi biểu ca là được rồi." Tiêu Thiên Dạ cười nói. Tuy rằng dung mạo không được tuấn mỹ như Vệ Quân Mạch, nhưng là từ nhỏ lại sống trong nhung lụa nên hoàng trưởng tôn cũng tự có một luồng khí thế hoàng gia cao quý. Vệ Quân Mạch không hề có ý cười, khẽ kéo khóe miệng, cũng không tiếp lời. Ngoại trừ Yến vương cùng Chu vương, Hắn chưa bao giờ gọi những vị hoàng tôn khác là biểu ca biểu đệ. Bởi vì hắn cũng sớm đã rõ ràng, những vị hoàng tôn này bất luận biểu hiện thân thiết cỡ nào, trong nội tâm bọn họ xưa nay đều là chướng mắt hắn. Những điều này, từ lúc hắn mới sáu tuổi liền đã hiểu.
"Ha, không phải nghe nói sức khỏe hoàng trưởng tôn không tốt sao, các vị đây là..." Lận Trường Phong phẩy quạt trong tay, cười hì hì xóa khai đề tài.
"Lận Trường Phong, ở trước mặt hoàng trưởng tôn có chỗ cho ngươi nói chen vào sao?" Một nam tử còn trẻ ngồi ở bên dưới hoàng trưởng tôn không khách khí nói.
Đã thấy Lận Trường Phong ở trước mặt Vệ Quân Mạch nhất quán biểu hiện rất uất ức, mày kiếm giương lên, liếc nam tử kia một chút, nói: "Bổn công tử cùng Việt Quận Vương nói chuyện, cần ngươi xen mồm nói hộ sao?"
"Ngươi!" Nam tử nhất thời tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy liền muốn đối với Lận Trường Phong động thủ.
"Lận Trường Phong! Ngươi là cái thá gì? Không có chỗ dung thân như ngươi chỉ có thể làm tùy tùng của Vệ Quân Mạch mà thôi! Ta nhưng là Tĩnh Giang Quận Vương phủ..."
"Con thứ." Lận Trường Phong tiếp lời, nửa rủ xuống con ngươi xẹt qua một tia sát khí, trên mặt vẫn là nụ cười đáng yêu như cũ, "Bổn công tử là trưởng tử đích tôn của Lận gia, Việt Quận Vương, ngươi cũng cảm thấy tại hạ so với cái tên Tĩnh Giang Quận Vương con thứ này càng là thấp hơn sao?"
Trong đại sảnh nhất thời im lặng. Tiêu Thiên Dạ tự nhiên không thể nói như vậy. Chỉ cần hắn mở miệng chẳng khác nào đắc tội với Lận gia, một trong Kim Lăng thập đại danh môn. Chớ tưởng phụ vương hắn bây giờ ngồi chắc vị trí hoàng thái tử. Nếu thật là gió êm sóng lặng lần này cũng sẽ không xuất hiện sự việc hắn bị đâm tại thanh lâu rồi. Nói một cái trưởng tử thế gia không bằng thứ tử, cái kia không chỉ là đắc tội Lận gia, còn đắc tội hết thảy mấy trưởng tử nhà giàu khác. Tuy rằng hoàng tổ phụ không thích những danh môn thế tộc này, thế nhưng bọn họ lại cần những danh môn thâm hậu này chống đỡ.
"Quân Trạch chỉ là nhất thời nói linh tinh, Trường Phong hà tất phải nổi giận tổn thương hòa khí như vậy." Tiêu Thiên Dạ nụ cười hiền lành lịch sự mà nói.
Lận Trường Phong cắt một tiếng, quay đầu đi không tiếp tục để ý hai nam tử đang trợn mắt trừng trừng.
Bị mấy người kia quên lãng, Nam Cung Mặc nhàn nhã trốn ở phía sau Vệ Quân Mạch quan sát mỗi người. Tiêu Thiên Dạ không cần phải nói, hiền lành lịch sự quý khí phi phàm, chẳng trách có thể làm cho Nam Cung Thù một lòng say mê. Mặt khác hai nam tử kia, chắc hẳn chính là hai người con thứ của Vệ gia rồi. Nghe nói thiếp thất của Tĩnh Giang Quận Vương vì hắn mà sinh ra ba trai hai gái, hai tên này khoảng chừng chính là hai thứ tử lớn tuổi nhất rồi. Đáng tiếc, dáng dấp bọn họ cùng cái tên Vệ Quân Mạch nham hiểm tiểu nhân kia so ra kém quá xa. Những năm qua, nếu không phải là có Tĩnh Giang Quận Vương, hai cái tên ngu ngốc này chỉ sợ sớm đã bị Vệ Quân Mạch ám toán lâu rồi.
"Vị này chính là người mà bệ hạ đã chỉ hôn cho đại ca, Nam Cung tiểu thư sao?" Tự biết nói không lại Lận Trường Phong, Vệ Quân Trạch không chút do dự mà dồn sự tức giận lên người Nam Cung Mặc. Chỉ tiếc hắn chọn sai người, mặc kệ Nam Cung gia đối với Nam Cung Mặc là cái thái độ gì, trên địa bàn Nam Cung gia còn chưa tới phiên một tên thứ tử của Quận Vương phủ đến ức hiếp trưởng nữ của Nam Cung gia. Lập tức, Nam Cung Hoài cùng hai huynh đệ Nam Cung Tự ánh mắt chìm xuống, Nam Cung Huy vừa định đứng dậy nói chuyện, lại bị ánh mắt ngầm của Nam Cung Hoài ngăn cản. Nam Cung Tự cũng liếc mắt nhìn đệ đệ ý bảo bình tĩnh, đừng nóng.
Nam Cung Mặc nụ cười nhàn nhạt, giương mắt nói: "Vậy, vị này chính là thứ tử của Tĩnh Giang Quận Vương phủ? Thứ cho mắt của ta kém cỏi."
"Ngươi!" Vệ Quân Trạch nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc. Đã thấy thiếu nữ trước mắt tuy rằng mặc một thân bố y lam nhạt tầm thường, nhưng dung mạo lại cực kỳ mỹ lệ, không giống với nhóm tiểu thư khuê tú hoặc tự phụ kiêu ngạo, hoặc mảnh mai hoặc chất phác mỹ lệ trong thành Kim Lăng, mà là một loại tựa hồ cực kỳ hờ hững, thế nhưng chỉ cần một cái nhíu mày, một nụ cười là có thể khiến người ta không đành lòng liếc mắt linh động mỹ lệ. Nhìn về phía Vệ Quân Mạch, trong mắt loé ra một tia đố kị, Vệ Quân Trạch cười lạnh một tiếng nói: "Bổn công tử là Tĩnh Giang Quận Vương phủ Tam công tử, Vệ Quân Trạch. Nam Cung Đại tiểu thư người như thế... Lại chỉ cho đại ca thì thực sự là đáng tiếc."
"Nguyên lai, Vệ Tam công tử là thay Nam Cung Mặc bất bình a, thực sự là đa tạ." Nam Cung Mặc nét mặt tươi cười như hoa, nhưng chỉ tại một cái chớp mắt tiếp theo mà đã trở nên lạnh như băng, "Chỉ là thứ tử Quận Vương, cũng dám nghi vấn ý chỉ bệ hạ, thực sự là điếc không sợ súng! Bổn cô nương đúng là cũng muốn hỏi xem, nguyên lai Tĩnh Giang Quận Vương quý phủ chính là giáo dục thứ tử như vậy, đối với huynh trưởng bất kính, không tuân theo hoàng mệnh, thực sự là rất tốt! Phụ thân, Việt Quận Vương, các ngươi nói có đúng hay không?"
Đùng một tiếng, Vệ Quân Trạch nhất thời bị dọa đến té quỵ trên đất. Không tuân theo hoàng mệnh, nghi vấn ý chỉ bệ hạ, đây chính là trọng tội, chỉ có thể chém cửu tộc. Trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy!"
Nam Cung Mặc nhướn mày cười nói: "Ta nói bậy? Việt Quận Vương vừa mới chính tai nghe được. Việt Quận Vương thân là hoàng trưởng tôn, tự nhiên hiếu thuận với bệ hạ. Không bằng, chúng ta hỏi Việt Quận Vương một chút, phải hay không ta nói bậy?" Vệ Quân Trạch biến sắc mặt, nhất thời mồ hôi rơi như mưa.
"Hoàng trưởng tôn thứ tội! Vi thần nhất thời bị ấm đầu, cầu hoàng trưởng tôn thứ tội."
"Cầu hoàng trưởng tôn thứ tội."
Tiêu Thiên Dạ như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn thiếu nữ áo lam đứng ở một bên thần thái tự nhiên, chếch đầu nhìn về phía Sở quốc công đang ngồi ở bên cạnh, "Quốc công, theo ý kiến của ngươi thì việc này nên xử trí như thế nào?"
Vừa bước vào phòng khách, liền thấy một nam tử áo trắng, dáng dấp nhã nhặn ngồi ở ghế trên cùng Nam Cung Hoài nói chuyện. Nam Cung Tự, Nam Cung Huy ngồi dưới cung kính mà nghe, ngoài ra còn có mấy nam tử lạ mặt Nam Cung Mặc chưa từng gặp.
Nhìn thấy Nam Cung Mặc đi vào, Nam Cung Hoài đầu tiên là nhíu mày, lại nhìn Vệ Quân Mạch cùng Lận Trường Phong đi ở sau lưng Nam Cung Mặc không khỏi ngẩn người.
"Đại tiểu thư đã trở về rồi, còn không mau đến bái kiến hoàng trưởng tôn." Trịnh thị đứng dậy, một mặt từ ái nói. Nam Cung Mặc mỉm cười nhìn nàng, trong lòng đều có chút bội phục sự nhẫn nại của Trịnh thị. Nếu là có người dám ở ngay trước mặt nàng mà nói ra những câu nói kia, nàng tuyệt đối sẽ không nhịn được mà xé miệng đối phương ra.
Nam tử ngồi bên trên nghiễm nhiên chính là người Nam Cung Thù yêu, cũng là trưởng tử của hoàng thái tử điện hạ, hoàng trưởng tôn Việt Quận Vương, Tiêu Thiên Dạ. Tiêu Thiên Dạ nhìn thấy Nam Cung Mặc đi vào trong mắt cũng nổi lên mấy phần hiếu kỳ, cười nói: "Sở quốc công, vị này chính là Nam Cung gia Đại tiểu thư sao?" Nam Cung Hoài cười khổ, "Để điện hạ cười chê rồi." Vì để hái thuốc cho thuận tiện, Nam Cung Mặc lại thay y phục trong Nam Cung gia biệt viện mà mặc lại nguyên bản bố y. Vừa về đến đã bị người Nam Cung gia yêu cầu tới gặp hoàng trưởng tôn, tự nhiên không kịp thay quần áo rồi.
"Gặp Việt Quận Vương." Nam Cung Mặc khẽ chào, nhàn nhạt nói.
Tiêu Thiên Dạ có chút ngoài ý muốn nhíu mày, Việt Quận Vương? Hắn đúng là Việt Quận Vương không sai, thế nhưng trong hoàng thành hắn lại nghe quen người khác gọi là hoàng trưởng tôn. Trong thành Kim Lăng, Quận Vương không nhiều không ít cũng có mười bảy mười tám người, hoàng trưởng tôn nhưng chỉ có một. Vệ Quân Mạch tiến lên một bước, "Việt Quận Vương."
"Quân mạch, ngươi cũng ở đây? Đều là huynh đệ trong nhà, khách khí như vậy làm cái gì? Gọi biểu ca là được rồi." Tiêu Thiên Dạ cười nói. Tuy rằng dung mạo không được tuấn mỹ như Vệ Quân Mạch, nhưng là từ nhỏ lại sống trong nhung lụa nên hoàng trưởng tôn cũng tự có một luồng khí thế hoàng gia cao quý. Vệ Quân Mạch không hề có ý cười, khẽ kéo khóe miệng, cũng không tiếp lời. Ngoại trừ Yến vương cùng Chu vương, Hắn chưa bao giờ gọi những vị hoàng tôn khác là biểu ca biểu đệ. Bởi vì hắn cũng sớm đã rõ ràng, những vị hoàng tôn này bất luận biểu hiện thân thiết cỡ nào, trong nội tâm bọn họ xưa nay đều là chướng mắt hắn. Những điều này, từ lúc hắn mới sáu tuổi liền đã hiểu.
"Ha, không phải nghe nói sức khỏe hoàng trưởng tôn không tốt sao, các vị đây là..." Lận Trường Phong phẩy quạt trong tay, cười hì hì xóa khai đề tài.
"Lận Trường Phong, ở trước mặt hoàng trưởng tôn có chỗ cho ngươi nói chen vào sao?" Một nam tử còn trẻ ngồi ở bên dưới hoàng trưởng tôn không khách khí nói.
Đã thấy Lận Trường Phong ở trước mặt Vệ Quân Mạch nhất quán biểu hiện rất uất ức, mày kiếm giương lên, liếc nam tử kia một chút, nói: "Bổn công tử cùng Việt Quận Vương nói chuyện, cần ngươi xen mồm nói hộ sao?"
"Ngươi!" Nam tử nhất thời tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy liền muốn đối với Lận Trường Phong động thủ.
"Lận Trường Phong! Ngươi là cái thá gì? Không có chỗ dung thân như ngươi chỉ có thể làm tùy tùng của Vệ Quân Mạch mà thôi! Ta nhưng là Tĩnh Giang Quận Vương phủ..."
"Con thứ." Lận Trường Phong tiếp lời, nửa rủ xuống con ngươi xẹt qua một tia sát khí, trên mặt vẫn là nụ cười đáng yêu như cũ, "Bổn công tử là trưởng tử đích tôn của Lận gia, Việt Quận Vương, ngươi cũng cảm thấy tại hạ so với cái tên Tĩnh Giang Quận Vương con thứ này càng là thấp hơn sao?"
Trong đại sảnh nhất thời im lặng. Tiêu Thiên Dạ tự nhiên không thể nói như vậy. Chỉ cần hắn mở miệng chẳng khác nào đắc tội với Lận gia, một trong Kim Lăng thập đại danh môn. Chớ tưởng phụ vương hắn bây giờ ngồi chắc vị trí hoàng thái tử. Nếu thật là gió êm sóng lặng lần này cũng sẽ không xuất hiện sự việc hắn bị đâm tại thanh lâu rồi. Nói một cái trưởng tử thế gia không bằng thứ tử, cái kia không chỉ là đắc tội Lận gia, còn đắc tội hết thảy mấy trưởng tử nhà giàu khác. Tuy rằng hoàng tổ phụ không thích những danh môn thế tộc này, thế nhưng bọn họ lại cần những danh môn thâm hậu này chống đỡ.
"Quân Trạch chỉ là nhất thời nói linh tinh, Trường Phong hà tất phải nổi giận tổn thương hòa khí như vậy." Tiêu Thiên Dạ nụ cười hiền lành lịch sự mà nói.
Lận Trường Phong cắt một tiếng, quay đầu đi không tiếp tục để ý hai nam tử đang trợn mắt trừng trừng.
Bị mấy người kia quên lãng, Nam Cung Mặc nhàn nhã trốn ở phía sau Vệ Quân Mạch quan sát mỗi người. Tiêu Thiên Dạ không cần phải nói, hiền lành lịch sự quý khí phi phàm, chẳng trách có thể làm cho Nam Cung Thù một lòng say mê. Mặt khác hai nam tử kia, chắc hẳn chính là hai người con thứ của Vệ gia rồi. Nghe nói thiếp thất của Tĩnh Giang Quận Vương vì hắn mà sinh ra ba trai hai gái, hai tên này khoảng chừng chính là hai thứ tử lớn tuổi nhất rồi. Đáng tiếc, dáng dấp bọn họ cùng cái tên Vệ Quân Mạch nham hiểm tiểu nhân kia so ra kém quá xa. Những năm qua, nếu không phải là có Tĩnh Giang Quận Vương, hai cái tên ngu ngốc này chỉ sợ sớm đã bị Vệ Quân Mạch ám toán lâu rồi.
"Vị này chính là người mà bệ hạ đã chỉ hôn cho đại ca, Nam Cung tiểu thư sao?" Tự biết nói không lại Lận Trường Phong, Vệ Quân Trạch không chút do dự mà dồn sự tức giận lên người Nam Cung Mặc. Chỉ tiếc hắn chọn sai người, mặc kệ Nam Cung gia đối với Nam Cung Mặc là cái thái độ gì, trên địa bàn Nam Cung gia còn chưa tới phiên một tên thứ tử của Quận Vương phủ đến ức hiếp trưởng nữ của Nam Cung gia. Lập tức, Nam Cung Hoài cùng hai huynh đệ Nam Cung Tự ánh mắt chìm xuống, Nam Cung Huy vừa định đứng dậy nói chuyện, lại bị ánh mắt ngầm của Nam Cung Hoài ngăn cản. Nam Cung Tự cũng liếc mắt nhìn đệ đệ ý bảo bình tĩnh, đừng nóng.
Nam Cung Mặc nụ cười nhàn nhạt, giương mắt nói: "Vậy, vị này chính là thứ tử của Tĩnh Giang Quận Vương phủ? Thứ cho mắt của ta kém cỏi."
"Ngươi!" Vệ Quân Trạch nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc. Đã thấy thiếu nữ trước mắt tuy rằng mặc một thân bố y lam nhạt tầm thường, nhưng dung mạo lại cực kỳ mỹ lệ, không giống với nhóm tiểu thư khuê tú hoặc tự phụ kiêu ngạo, hoặc mảnh mai hoặc chất phác mỹ lệ trong thành Kim Lăng, mà là một loại tựa hồ cực kỳ hờ hững, thế nhưng chỉ cần một cái nhíu mày, một nụ cười là có thể khiến người ta không đành lòng liếc mắt linh động mỹ lệ. Nhìn về phía Vệ Quân Mạch, trong mắt loé ra một tia đố kị, Vệ Quân Trạch cười lạnh một tiếng nói: "Bổn công tử là Tĩnh Giang Quận Vương phủ Tam công tử, Vệ Quân Trạch. Nam Cung Đại tiểu thư người như thế... Lại chỉ cho đại ca thì thực sự là đáng tiếc."
"Nguyên lai, Vệ Tam công tử là thay Nam Cung Mặc bất bình a, thực sự là đa tạ." Nam Cung Mặc nét mặt tươi cười như hoa, nhưng chỉ tại một cái chớp mắt tiếp theo mà đã trở nên lạnh như băng, "Chỉ là thứ tử Quận Vương, cũng dám nghi vấn ý chỉ bệ hạ, thực sự là điếc không sợ súng! Bổn cô nương đúng là cũng muốn hỏi xem, nguyên lai Tĩnh Giang Quận Vương quý phủ chính là giáo dục thứ tử như vậy, đối với huynh trưởng bất kính, không tuân theo hoàng mệnh, thực sự là rất tốt! Phụ thân, Việt Quận Vương, các ngươi nói có đúng hay không?"
Đùng một tiếng, Vệ Quân Trạch nhất thời bị dọa đến té quỵ trên đất. Không tuân theo hoàng mệnh, nghi vấn ý chỉ bệ hạ, đây chính là trọng tội, chỉ có thể chém cửu tộc. Trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy!"
Nam Cung Mặc nhướn mày cười nói: "Ta nói bậy? Việt Quận Vương vừa mới chính tai nghe được. Việt Quận Vương thân là hoàng trưởng tôn, tự nhiên hiếu thuận với bệ hạ. Không bằng, chúng ta hỏi Việt Quận Vương một chút, phải hay không ta nói bậy?" Vệ Quân Trạch biến sắc mặt, nhất thời mồ hôi rơi như mưa.
"Hoàng trưởng tôn thứ tội! Vi thần nhất thời bị ấm đầu, cầu hoàng trưởng tôn thứ tội."
"Cầu hoàng trưởng tôn thứ tội."
Tiêu Thiên Dạ như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn thiếu nữ áo lam đứng ở một bên thần thái tự nhiên, chếch đầu nhìn về phía Sở quốc công đang ngồi ở bên cạnh, "Quốc công, theo ý kiến của ngươi thì việc này nên xử trí như thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook