Thịnh Thế Y Phi
Chương 13: Nam Cung Khuynh Thành, Tên Này Không Rõ?!

Biết được tin hoàng trưởng tôn bị đâm, sáng sớm hôm nay Nam Cung Hoài liền ngựa không dừng vó phi nhanh tới hành cung. Cầu kiến hoàng trưởng tôn xong, phát hiện hoàng trưởng tôn chỉ là bị một vết thương nhẹ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đương kim Thánh Thượng hàng năm vào lúc này đều sẽ phái một nhóm hoàng tử cùng hoàng tôn hồi Đan Dương tế tổ, thế nhưng bây giờ các hoàng tử đã có đất phong riêng, cách đây khá xa, không thể dễ dàng rời đi. Thế là tế tổ liền đã biến thành công việc của hoàng tôn, hàng năm chỉ phái hai vị hoàng tử đến đây tọa trấn. Năm nay đến phiên Tam hoàng tử Yến Vương Tiêu Du cùng Tứ hoàng tử Chu Vương Tiêu Mân, chỉ là hai vị Vương gia muốn từ đất phong đi về, đương nhiên so với nhóm hoàng tôn từ Kim Lăng lên đường chậm một ít, lúc này vẫn chưa tới.

Nhóm người hoàng tôn cũng không khỏi vui mừng, may là hai vị Vương gia còn chưa tới, không thì... Yến vương điện hạ chắc sẽ không nói cái gì, thế nhưng Chu vương điện hạ kia chỉ sợ là không được dễ chịu lắm. Dù sao hoàng trưởng tôn thay mặt bệ hạ trở về tế tổ, cũng tại trong thanh lâu mà bị đâm. Chuyện như vậy nếu để cho bệ hạ biết có thể phát sinh nhiều chuyện không hay, Chu vương nhất định sẽ nắm cái nhược điểm này không tha. Tin tức Hoàng trưởng tôn tại trong thanh lâu bị đâm, người biết kỳ thực không ít, nhưng lại cùng có ý định che giấu mấy vị trong hoàng thành Kim Lăng kia. Chuyện như vậy vốn là nên giấu trên dối dưới, huống hồ hiện nay hoàng đế bệ hạ tính khí... Thật là không tốt a.

Cáo từ Hoàng trưởng tôn đang ở tạm Trường An Điện, Nam Cung Hoài trở về Nam Cung gia, tiến vào trong biệt viện, hai mẹ con Trịnh thị ngay lập tức lên đón. Nam Cung Thù có chút lo âu hỏi: "Phụ thân, hoàng trưởng tôn thế nào rồi?" Nam Cung Hoài nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Không có gì, chỉ là vết thương nhẹ." Đối với vị hoàng trưởng tôn này, Nam Cung Hoài cũng thấy không thích. Thân là hoàng trưởng tôn, trên người chịu trọng trách tế tổ lại chạy vào trong thanh lâu còn bị người ta đâm! Thân là nam nhân, Nam Cung Hoài đối với thanh lâu không có ý kiến, hắn bất mãn là hoàng trưởng tôn cư nhiên không biết nặng nhẹ, bất luận là chính bản thân hắn dù không muốn đi, mà vẫn bị người khác xúi giục đi, này đều cảm giác không phải một cái thiên gia hoàng tôn xứng đáng.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Nam Cung Thù vui vẻ nói.

Nam Cung Hoài nhìn khuôn mặt thẹn thùng con gái, muốn nói lại thôi. Hắn cũng không biết từ khi nào mà Thù nhi lại cùng hoàng trưởng tôn đến gần được như thế, nghĩ đến đây, không khỏi trừng nhìn Trịnh thị một chút. Trịnh thị bị trợn lên không hiểu ra sao, nhưng cũng rõ ràng Nam Cung Hoài là đối với mình bất mãn ở điểm nào. Trong lòng thật cũng không gấp, nàng và Nam Cung Hoài gần hai mươi năm cảm tình, nàng vẫn còn có chút tự tin.

"Phụ thân, Thù nhi có thể đi thăm hoàng trưởng tôn được không?" Nam Cung Thù nũng nịu hỏi.

Dù trong ngày thường đối với nàng thập phần dung túng sủng ái nhưng lần này Nam Cung Hoài kiên quyết cự tuyệt, "Hồ đồ! Ngươi bây giờ muốn lấy cái danh nghĩa gì mà đi thăm hoàng trưởng tôn? Còn muốn giữ thanh danh của ngươi thì liền cẩn thận mà đợi!"

Bị phụ thân nghiêm nghị trách cứ như vậy, Nam Cung Thù có chút oan ức cúi đầu. Trịnh thị vội vã kéo nàng, cười nói: "Thù nhi, phụ thân ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi. Nữ nhi lấy danh tiếng làm trọng." Nam Cung Thù cũng không ngu ngốc, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Phụ thân, là Thù nhi sai rồi, thỉnh phụ thân trách phạt."

Nam Cung Hoài thở dài nói: "Thôi, biết sai là tốt rồi." Trước mắt là nữ nhi ngoan ngoãn nhu nhược, hắn làm sao cam lòng trách phạt? Chỉ là... Trong lòng không khỏi nổi lên mấy phần tiếc nuối: Vì sao Khuynh nhi lại không thể cùng muội muội nghe lời như vậy? Nhớ tới kí ức năm xưa tựa hồ nàng đối hắn lạnh nhạt, Nam Cung Hoài lại là một trận bực bội.

"Lão gia, phu nhân, hai vị công tử cùng Đại tiểu thư đến rồi." Ngoài cửa, hạ nhân cung kính bẩm báo.

Nam Cung Hoài ánh mắt lóe lên, kiềm chế lại sự kích động, không đứng dậy trầm giọng nói: "Gọi bọn hắn vào."

Chỉ chốc lát sau, liền thấy Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy mang theo một thiếu nữ mặc bố y lam nhạt đi vào. Nam Cung Hoài thần thái có chút sáng ngời mà nhìn thiếu nữ trước mắt, dung nhan trầm tĩnh như nước, mặt mày uyển ước như vẽ. Mặc dù là ăn mặc rất bình thường, nhưng toàn thân khí chất lại như tiên nữ uyển ước từ trong tranh đi ra. Còn có cả tướng mạo thập phần mỹ lệ, Nam Cung Hoài phảng phất cảm thấy thấy hoa mắt, nhìn thấy một người mặc thiển hoa phục màu tím, cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng tiến chậm về phía mình. Điệu bộ thanh mảnh như hoa, lời nói cử chỉ dường như là trời sinh thanh quý, tao nhã, quả thực đẹp đến độ yêu nghiệt, người xinh đẹp nhất trong mộng của Nam Cung Hoài cũng không đẹp được như thế này.

"Phụ thân?" Hai huynh đệ Nam Cung Tự liếc mắt nhìn nhau, Nam Cung Huy trầm giọng nói.

Nam Cung Hoài phục hồi tinh thần lại, nhìn Nam Cung Mặc ánh mắt nhiều hơn mấy phần phiền muộn cùng thất ý. Năm năm không gặp, thiếu nữ trước mắt đã lớn, càng trở nên mỹ lệ rồi. Không, thật ra thì không chỉ phảng phất trời sinh thanh quý cùng tao nhã, mà là càng nhiều hơn mấy phần bình tĩnh cùng cảm giác mà hắn cũng không diễn tả được. Cõi đời này... Cũng sẽ không bao giờ có người thứ hai như thế tồn tại...

"Khuynh nhi, còn không mau thỉnh an phụ thân." Nam Cung Huy có chút lo lắng nhìn muội muội.

Nam Cung Mặc bình tĩnh mà tiến lên, nhàn nhạt nói: "Nam Cung Mặc, thỉnh an phụ thân."

Nam Cung Hoài sững sờ, "Khuynh... Khuynh nhi? Ngươi nói nhăng gì đó? Ngươi tên Nam Cung Khuynh."

Nam Cung Mặc giương mắt, bên môi làm nổi lên ý cười, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân khi còn sống từng nói, Nam Cung Khuynh tên này không rõ, mà lại không có chút ý nghĩa nào. Vì vậy muốn nữ nhi đổi tên Mặc, mong phụ thân chấp nhận."

"Không được!" Nam Cung Hoài kiên quyết phản đối, trầm giọng nói: "Tên là ta tự mình đặt, có cái gì không tốt?"

"Đây là nguyện vọng của mẫu thân, mong phụ thân thành toàn." Nam Cung Mặc nói. Kỳ thực điều này không thể tính là Nam Cung Mặc nói hưu nói vượn, lấy kí ức của người trước làm bia đỡ đạn. Chân chính thời điểm Nam Cung Khuynh ra đời lúc đó thiên hạ còn chưa hoàn toàn yên ổn, Nam Cung Hoài xuất chinh ở bên ngoài. Biết được Nam Cung phu nhân sinh hạ một nữ, liền đặt là Khuynh Thành, Nam Cung Khuynh Thành. Nam Cung Hoài bản thân cũng chưa từng đọc sách gì, bản ý là hi vọng con gái xinh đẹp như hoa, nhưng là chân chánh thế gia đại tộc ai sẽ cho nữ nhi mang một cái tên như thế? Khuynh quốc khuynh thành? Nếu thật là có cái khuynh quốc khuynh thành thay đổi vận mệnh như vậy sao? Lúc đó, ở ngoài thành Kim Lăng, Thanh Phong quán Thanh Hư Chân Nhân cũng vì Nam Cung Khuynh bốc một quẻ, nói thẳng: Tên này không rõ. Nam Cung phu nhân lúc này mới xóa một chữ, để tên nữ nhi là Nam Cung Khuynh.

Đồng thời năm đó cũng là đáy ngọn nguồn. Nam Cung Hoài từ bên ngoài trở về mang về mang theo Trịnh thị đã mang thai mấy tháng, Nam Cung phu nhân vốn là hậu sản thể hư, từ đây bệnh tình càng nặng. Mỗi khi đọc tên Nam Cung Khuynh đều là có chút canh cánh trong lòng. Với tư cách mẫu thân, đều là hi vọng cho con gái của mình điều tốt nhất, dù cho chỉ là một cái tên.

Nhận thấy phụ thân và muội muội còn chưa nói đến hai câu liền muốn làm căng rồi, Nam Cung Huy vội vàng tiến lên nói: "Phụ thân, muội muội mới trở về, những chuyện này sau này hãy nói đi." Kỳ thực hai huynh đệ Nam Cung Huy đều cảm thấy, nếu là nguyện vọng của mẫu thân, chỉ là một cái tên mà thôi, sửa lại thì sửa lại. Bọn họ giống như Nam Cung Hoài, chưa từng đọc qua sách gì, tự nhiên rõ ràng Khuynh Thành thật không phải là cái tên rất hay gì, mẫu thân lo lắng cũng là có thể thông cảm được. Chỉ là không biết tại sao, phụ thân nhất định phải níu lấy chút chuyện nhỏ này không tha.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhi trước mặt, Nam Cung Hoài hừ nhẹ cuối cùng vẫn là không nói gì, xem như là chấp nhận lời nói của Nam Cung Huy.

"Xem như nhìn thấy Đại tiểu thư rồi, Đại tiểu thư mấy năm không gặp càng ngày càng mỹ lệ rồi. Thù nhi, còn không qua đây gặp tỷ tỷ của ngươi." Trịnh thị mặt tươi cười, thân thiết nói.

Nam Cung Thù liền vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng nói: "Tiểu muội gặp qua đại tỷ."

"Còn không bái kiến mẫu thân ngươi?" Nam Cung Hoài có chút tức giận nói.

Nam Cung Mặc giương mắt, nhìn Trịnh thị bộ dáng thân thiết hòa ái trước mắt, hờ hững hỏi: "Xác thực, nhiều năm không đi thăm mẫu thân. Trở về Kim Lăng, nữ nhi sẽ đi dâng hương cho mẫu thân. Vậy... Vị phu nhân này... là ai?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương