Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 1: Mới Xuyên Đã Gặp Thổ Phỉ
Nam Cung Mặc trước khi chết, ý nghĩ cuối cùng là: Nếu như lại cho nàng một cơ hội, vừa thấy mặt nàng liền bóp chết tên ngu ngốc kia!
Nếu như Nam Cung Mặc thật sự cứ thế chết đi, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, cái ý nghĩ kia chính là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Thế nhưng Nam Cung Mặc bất chợt mở mắt, đồng thời… Không hề cảm thấy đau nhức chút nào! Lẽ nào tên ngu ngốc kia căn bản cũng không có đốt thuốc nổ, nàng chỉ là bị chính mình dọa ngất? Vẫn là… Nàng may mắn không chết, nhưng nàng đã nằm trên giường một năm hay nửa năm? Vết thương trên người đã khỏi rồi?
Nam Cung Mặc, Á Châu sát thủ thế gia, đệ nhất sát thủ, nhân xưng “Thiên diện yêu nữ”. Cả đời đây là lần đầu tiên nhận cái nhiệm vụ cứu người, nhiệm vụ đang đến lúc kết thì lại bị tên con tin ngu ngốc không cẩn thận làm nổ thuốc nổ. Đúng là... Làm sát thủ, thì không nên đi quá giới hạn nhúng tay vào việc của cảnh sát…
"Ồ? Nha đầu này tại sao lại nhỏ như vậy?" Một cái âm thanh có chút thô lỗ truyền vào trong tai nàng.
Nhỏ?... Sẽ không phải là đang nói nàng đi? Bổn cô nương cơ thể một chút cũng không hề nhỏ!
"Nhỏ một chút mới tốt a, trại chủ ngươi xem, nha đầu này là tiểu thư của một gia đình giàu có đó nha, nhìn tướng mạo này, nhìn làn da nữa, chỉ cần nuôi hai năm đến khi làm cái áp trại phu nhân, mặt mũi lúc đó như hoa a. Này nếu là đưa đến lầu bên trong, nhưng cũng là Danh Dương thiên hạ hoa khôi." Một thanh âm khác mang theo ý cười nịnh nọt, nhưng lại lanh lảnh làm cho nàng không nhịn được phải cau mày.
Tựa hồ… Ngoại trừ nàng chỉ có cái này thanh âm nói chuyện khó nghe làm người muốn che lại lỗ tai… Giống lợn mẹ?!
"Được rồi, xem ở nha đầu này dáng dấp cũng không tệ, hai trăm lượng cho ngươi, người giữ lại."
"Quá tốt rồi, trại chủ thật là hào phóng, đa tạ trại chủ!" Người phụ nữ kia liên thanh vui vẻ mà nói.
Nam Cung Mặc cũng không nhịn được nữa đột nhiên ngồi dậy, nếu không lên nàng sẽ bị người kia bán!
Đập vào mắt là mấy người quần áo thô sơ, cơ thể vạm vỡ, cả cái người vừa nói chuyện ban nãy, là một nữ nhân áo đỏ, khuôn mặt béo ú. Quan trọng nhất là, quần áo của những người này… Nhìn qua như là một cái đoàn kịch nào đó trên truyền hình. Bất quá… Cũng không có đoàn kịch nào dùng đao kiếm sắc bén như vậy.
"Muốn bán ta? Phải hay không nên hỏi qua một chút ý kiến của bản cô nương?" Nam Cung Mặc rảnh rỗi mở miệng nói.
"Ngươi… Ngươi làm sao tỉnh rồi?!" Nữ nhân áo đỏ kia kinh ngạc nhìn Nam Cung Mặc, nàng mới bị hạ thuốc mê thôi mà, sao lại tỉnh nhanh vậy.
Nam Cung Mặc híp mắt nhìn nữ nhân béo trước mặt, nhoẻn miệng cười đáng yêu. Giơ tay nhìn thấy chính mình rõ ràng so với nguyên bản nhỏ một chút, khẽ thở dài.
"Ngươi tới đây, ta cho ngươi biết a." Không thể không nói, khuôn mặt này cực kỳ tiện lợi. Tiểu mỹ nhân 11 tuổi, nụ cười ngọt ngào ngây thơ khiến người ta sinh không nổi một tia cảnh giác. Cái nữ nhân béo kia do dự một chút nhưng vẫn là đi tới: "Ngươi làm sao tỉnh rồi?"
"Ta chính là bị bất tỉnh… Nên mới bị ngươi bắt vào trại thổ phỉ!" Nắm lấy tóc nữ nhân béo, từ trên đầu lôi xuống một cái trâm đồng, thật nhanh hướng trên cánh tay ả mà ghim xuống.
"Á!" Nữ nhân béo không nhịn đau được liền kêu lên, Nam Cung Mặc nhân cơ hội đá vào đầu gối ả một cước, đồng thời trâm đồng cũng chĩa vào cổ họng của nàng ta.
"Nữ nhân béo này hẳn là không có quan hệ gì với các ngươi? Ngân phiếu trả lại ngươi, ta đi." Nam Cung Mặc nhíu mày, nhìn tên thổ phỉ đầu xỏ mà nói. Vào lúc này, Nam Cung Mặc không thể không thừa nhận rằng mình quả thật bị tên ngu ngốc kia giết chết rồi. Tuy rằng nàng bây giờ còn sống sót, lại trở thành một tiểu cô nương, lại… Suýt chút nữa bị bán vào trại thổ phỉ để làm áp trại phu nhân.
"Tiểu nha đầu lá gan rất lớn! Nếu đã vào trại này, ngươi còn muốn đi ra ngoài?" Cái tên thổ phỉ đầu xỏ kia cười nói: "Vừa vặn, bà nương này giở công phu sư tử ngoạm, dám lấy của lão tử hai trăm lạng, muốn làm thịt nàng, một cái miếng đồng cũng không cần dùng tới. Ha ha!"
"Như vậy a... Vậy thì xin lỗi!" Nam Cung Mặc khóe môi kéo lên một nụ cười lạnh lùng, đẩy cái nữ nhân béo kia ra, một đám thổ phỉ chỉ thấy trước mắt một bóng người thoảng qua, sau đó chính là một trận kêu rên. Bất quá trong chốc lát, nguyên bản năm, sáu cái thổ phỉ đã ngã trên mặt đất kêu rên không ngớt.
Nam Cung Mặc vuốt vuốt cái trâm đồng nhuốm máu trong tay, thở dài. Thân thể này thực sự là kém đến không xong rồi, nếu còn nhiều người giống hai người này nữa thì nàng thật là thấy bất bình. Haiz…
"Các ngươi chỉ biết khoa chân múa tay mà dám bắt chước làm thổ phỉ?" Cúi người nhặt hai trăm lạng ngân phiếu trên đất, lại vơ vét thêm từ trên người nữ nhân mập kia ra hơn một trăm lượng, Nam Cung Mặc không chút do dự mà nhét vào trong túi của mình. Bất kể là không đúng đạo… Nhưng cái gì cũng có thể không có chính là không thể không có tiền.
(*khoa chân múa tay: chỉ múa may tỏ vẻ biết võ, chứ không hề biết võ, làm ra vẻ có năng lực nhưng thật sự bất tài)
Thu thập xong đồ vật, nàng phủi tay rồi xoay người xuống núi.
"Giỏi cho một tiểu nha đầu, còn nhỏ tuổi như vậy mà thân thủ lại rất tốt!"
"Ai?!" Nam Cung Mặc đột nhiên xoay người lại, nhìn hai người đang đứng trên sườn núi cách đó không xa. Một người hơn 50 tuổi tóc hoa râm, một người nhìn qua tầm quá bốn mươi, phong thần tuấn lãng. Nhất là, hai người này xuất hiện lúc nào mà nàng lại không hề phát hiện ra.
(* Phong thần: dồi dào sinh lực; Tuấn lãng: Tướng mạo khôi ngô)
"Các ngươi là ai?"
"Chỉ là người hay lo chuyện bao đồng thôi." Trung niên nam tử kia nhíu mày cười nói.
Nam Cung Mặc nhíu mày, phất tay một cái nói: "Đã như vậy, những thứ này... Liền giao cho các ngươi. Ta đi trước."
"Chờ đã, nha đầu." Người đàn ông trung niên cười nói.
Nam Cung Mặc quay đầu lại, cảnh giác theo dõi hắn.
"Đừng sốt sắng như vậy, ta chỉ là muốn nói, ta thấy ngươi gân cốt rất tốt, có muốn bái ta làm sư hay không?"
"..." Thời đại này, người ta đều đến trại thổ phỉ để thu đồ đệ sao? Lẽ nào là đám… Người bị... Thần kinh a.
Nếu như Nam Cung Mặc thật sự cứ thế chết đi, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, cái ý nghĩ kia chính là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Thế nhưng Nam Cung Mặc bất chợt mở mắt, đồng thời… Không hề cảm thấy đau nhức chút nào! Lẽ nào tên ngu ngốc kia căn bản cũng không có đốt thuốc nổ, nàng chỉ là bị chính mình dọa ngất? Vẫn là… Nàng may mắn không chết, nhưng nàng đã nằm trên giường một năm hay nửa năm? Vết thương trên người đã khỏi rồi?
Nam Cung Mặc, Á Châu sát thủ thế gia, đệ nhất sát thủ, nhân xưng “Thiên diện yêu nữ”. Cả đời đây là lần đầu tiên nhận cái nhiệm vụ cứu người, nhiệm vụ đang đến lúc kết thì lại bị tên con tin ngu ngốc không cẩn thận làm nổ thuốc nổ. Đúng là... Làm sát thủ, thì không nên đi quá giới hạn nhúng tay vào việc của cảnh sát…
"Ồ? Nha đầu này tại sao lại nhỏ như vậy?" Một cái âm thanh có chút thô lỗ truyền vào trong tai nàng.
Nhỏ?... Sẽ không phải là đang nói nàng đi? Bổn cô nương cơ thể một chút cũng không hề nhỏ!
"Nhỏ một chút mới tốt a, trại chủ ngươi xem, nha đầu này là tiểu thư của một gia đình giàu có đó nha, nhìn tướng mạo này, nhìn làn da nữa, chỉ cần nuôi hai năm đến khi làm cái áp trại phu nhân, mặt mũi lúc đó như hoa a. Này nếu là đưa đến lầu bên trong, nhưng cũng là Danh Dương thiên hạ hoa khôi." Một thanh âm khác mang theo ý cười nịnh nọt, nhưng lại lanh lảnh làm cho nàng không nhịn được phải cau mày.
Tựa hồ… Ngoại trừ nàng chỉ có cái này thanh âm nói chuyện khó nghe làm người muốn che lại lỗ tai… Giống lợn mẹ?!
"Được rồi, xem ở nha đầu này dáng dấp cũng không tệ, hai trăm lượng cho ngươi, người giữ lại."
"Quá tốt rồi, trại chủ thật là hào phóng, đa tạ trại chủ!" Người phụ nữ kia liên thanh vui vẻ mà nói.
Nam Cung Mặc cũng không nhịn được nữa đột nhiên ngồi dậy, nếu không lên nàng sẽ bị người kia bán!
Đập vào mắt là mấy người quần áo thô sơ, cơ thể vạm vỡ, cả cái người vừa nói chuyện ban nãy, là một nữ nhân áo đỏ, khuôn mặt béo ú. Quan trọng nhất là, quần áo của những người này… Nhìn qua như là một cái đoàn kịch nào đó trên truyền hình. Bất quá… Cũng không có đoàn kịch nào dùng đao kiếm sắc bén như vậy.
"Muốn bán ta? Phải hay không nên hỏi qua một chút ý kiến của bản cô nương?" Nam Cung Mặc rảnh rỗi mở miệng nói.
"Ngươi… Ngươi làm sao tỉnh rồi?!" Nữ nhân áo đỏ kia kinh ngạc nhìn Nam Cung Mặc, nàng mới bị hạ thuốc mê thôi mà, sao lại tỉnh nhanh vậy.
Nam Cung Mặc híp mắt nhìn nữ nhân béo trước mặt, nhoẻn miệng cười đáng yêu. Giơ tay nhìn thấy chính mình rõ ràng so với nguyên bản nhỏ một chút, khẽ thở dài.
"Ngươi tới đây, ta cho ngươi biết a." Không thể không nói, khuôn mặt này cực kỳ tiện lợi. Tiểu mỹ nhân 11 tuổi, nụ cười ngọt ngào ngây thơ khiến người ta sinh không nổi một tia cảnh giác. Cái nữ nhân béo kia do dự một chút nhưng vẫn là đi tới: "Ngươi làm sao tỉnh rồi?"
"Ta chính là bị bất tỉnh… Nên mới bị ngươi bắt vào trại thổ phỉ!" Nắm lấy tóc nữ nhân béo, từ trên đầu lôi xuống một cái trâm đồng, thật nhanh hướng trên cánh tay ả mà ghim xuống.
"Á!" Nữ nhân béo không nhịn đau được liền kêu lên, Nam Cung Mặc nhân cơ hội đá vào đầu gối ả một cước, đồng thời trâm đồng cũng chĩa vào cổ họng của nàng ta.
"Nữ nhân béo này hẳn là không có quan hệ gì với các ngươi? Ngân phiếu trả lại ngươi, ta đi." Nam Cung Mặc nhíu mày, nhìn tên thổ phỉ đầu xỏ mà nói. Vào lúc này, Nam Cung Mặc không thể không thừa nhận rằng mình quả thật bị tên ngu ngốc kia giết chết rồi. Tuy rằng nàng bây giờ còn sống sót, lại trở thành một tiểu cô nương, lại… Suýt chút nữa bị bán vào trại thổ phỉ để làm áp trại phu nhân.
"Tiểu nha đầu lá gan rất lớn! Nếu đã vào trại này, ngươi còn muốn đi ra ngoài?" Cái tên thổ phỉ đầu xỏ kia cười nói: "Vừa vặn, bà nương này giở công phu sư tử ngoạm, dám lấy của lão tử hai trăm lạng, muốn làm thịt nàng, một cái miếng đồng cũng không cần dùng tới. Ha ha!"
"Như vậy a... Vậy thì xin lỗi!" Nam Cung Mặc khóe môi kéo lên một nụ cười lạnh lùng, đẩy cái nữ nhân béo kia ra, một đám thổ phỉ chỉ thấy trước mắt một bóng người thoảng qua, sau đó chính là một trận kêu rên. Bất quá trong chốc lát, nguyên bản năm, sáu cái thổ phỉ đã ngã trên mặt đất kêu rên không ngớt.
Nam Cung Mặc vuốt vuốt cái trâm đồng nhuốm máu trong tay, thở dài. Thân thể này thực sự là kém đến không xong rồi, nếu còn nhiều người giống hai người này nữa thì nàng thật là thấy bất bình. Haiz…
"Các ngươi chỉ biết khoa chân múa tay mà dám bắt chước làm thổ phỉ?" Cúi người nhặt hai trăm lạng ngân phiếu trên đất, lại vơ vét thêm từ trên người nữ nhân mập kia ra hơn một trăm lượng, Nam Cung Mặc không chút do dự mà nhét vào trong túi của mình. Bất kể là không đúng đạo… Nhưng cái gì cũng có thể không có chính là không thể không có tiền.
(*khoa chân múa tay: chỉ múa may tỏ vẻ biết võ, chứ không hề biết võ, làm ra vẻ có năng lực nhưng thật sự bất tài)
Thu thập xong đồ vật, nàng phủi tay rồi xoay người xuống núi.
"Giỏi cho một tiểu nha đầu, còn nhỏ tuổi như vậy mà thân thủ lại rất tốt!"
"Ai?!" Nam Cung Mặc đột nhiên xoay người lại, nhìn hai người đang đứng trên sườn núi cách đó không xa. Một người hơn 50 tuổi tóc hoa râm, một người nhìn qua tầm quá bốn mươi, phong thần tuấn lãng. Nhất là, hai người này xuất hiện lúc nào mà nàng lại không hề phát hiện ra.
(* Phong thần: dồi dào sinh lực; Tuấn lãng: Tướng mạo khôi ngô)
"Các ngươi là ai?"
"Chỉ là người hay lo chuyện bao đồng thôi." Trung niên nam tử kia nhíu mày cười nói.
Nam Cung Mặc nhíu mày, phất tay một cái nói: "Đã như vậy, những thứ này... Liền giao cho các ngươi. Ta đi trước."
"Chờ đã, nha đầu." Người đàn ông trung niên cười nói.
Nam Cung Mặc quay đầu lại, cảnh giác theo dõi hắn.
"Đừng sốt sắng như vậy, ta chỉ là muốn nói, ta thấy ngươi gân cốt rất tốt, có muốn bái ta làm sư hay không?"
"..." Thời đại này, người ta đều đến trại thổ phỉ để thu đồ đệ sao? Lẽ nào là đám… Người bị... Thần kinh a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook