Thịnh Thế Vinh Sủng
-
Chương 34-1
"Tam ca." Phượng Đường nắm chặt cổ tay Phượng Đồng, rắc một tiếng nghe được Phượng Đồng kêu đau, trong lòng cười lạnh rồi mới nghiêng đầu ý bảo Tưởng Thư Vân trở về, lạnh lùng cười với Phượng Đồng, nhướn mày nói "Tam ca có chuyện gì muốnnói với biểu tỷ của ta?"
Thấy Phượng Đồng đau đến sắc mặt trắng bạch trong mắt chợt lóe lạnh nhạt nói, "Nên tưởng Tam ca tự nhiên muốn tưởng, không nên tưởng …." hắn cười lạnh nói, "Cũng đừng có tự mình nằm mơ!" nói xong đẩy tay Phượng Đồng qua một bên, chậm rãi nói"Nếu để cho hoàng bá phụ biết, Tam ca vốn nên ở bên ngoài lại tiến vào trong này đùa giỡn nữ hài nhi, chỉ sợ đối với Tam ca không phải việc gì tốt, đúng không?" Ý tứ mang theo uy hiếp.
Cổ tay Phượng Đồng thiếu chút nữa bị Phượng Đường bẻ gãy, trong lòng hận đến mức cắn răng, vốn định nháo cho long trời lở đất, để nữ hài nhi kia mất hết danh tiếng,không thể không gả cho hắn, nhưng mà nghe được Phượng Đường nhắc tới Hoàng thượng, trong lòng lại rùng mình.
So với mĩ nhân, vẫn là thánh sủng quan trọng hơn. Nghĩ đến đây, Phượng Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói "Chẳng qua chỉ là tò mò, làm sao cần đường đệ phí tâm?" Thấy bộ dáng Phượng Đường không có đặt hắn vào mắt, cũng biết hắn và Thái Tử Nhị hoàng tử gần gũi, dằn căm phẫn xuống đáy lòng, vuốt càm nói "Dì ta bị bệnh, thái y ở Thái Y viện chỉ lo cho Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu, bởi vậy ta muốn cầu vương thúc một vị thái y."
"Dì..." Phượng Đường đem xưng hô ngâm trong miệng, thấy Phượng Đồng đến bây giờ cũng chưa phát giác chuyện không đúng, cũng lười nhắc nhở hắn, trên mặt lộ ra nụ cười dối trá nói "Rốt cuộc cũng là cháu ngoại trai, chính là tri kỷ như vậy." Nghiêng đầu gọi một tiểu tư vào bên trong thỉnh thái y đi ra, Phượng Đường mỉm cười nói với Phượng Đồng "Thỉnh Từ phi nương nương bảo trọng thân thể, bằng không, chỉ sợ làm hoàng bá phụ lo lắng." Lo lắng? Tại trong cung, đều là thứ mẫu, làm có dì?! Phượng Đồng cảm thấy mẫu gia quan trọng hơn, thậm chí áp đảo hoàng gia, đây quả thực là tự tìm cái chết. Hoàng thượng chưa từng nghe qua cũng thôi, nếu nghe qua xưng hô như vậy, chỉ sợ Từ phi và Phượng Đồng thất sủng cũng là chuyện ở trước mắt.
Ung dung ôm cánh tay nhìn Phượng Đồng không cam nguyện nhìn về hướng Tưởng Thư Vân biến mất, nụ cười trên mặt Phượng Đường lạnh xuống, trong lòng khẽ nóimột tiếng ngu xuẩn, hắn chửi thề thêm một tiếng rồi mới đi về phòng mình, đem Phượng Đồng ghi tạc trong lòng, chờ ngày thanh toán.
hắn biết, một thế tử của tôn thất, tìm Hoàng Đế gây phiền toái sẽ làm thánh tâmkhông thích.
Cũng không nguyện ý làm Túc vương phi đa tâm, huống gì Phượng Đồng là hoàng tử, dù cáo trạng, nhiều lắm cũng chỉ là khiển trách một phen mà thôi, lại làm người trong nhà không thoải mái.
Tưởng Thư Vân không biết Phượng Đường đã giận dữ đem việc này bẩm báo với Túc vương, chỉ đem việc này giấu trong lòng, chờ trở về nói cho phụ thân nhà mình, cầu phụ thân bảo vệ. A Nguyên lại thay biểu tỷ ủy khuất vô cùng, mỗi ngày nằm bên người Phượng Khanh, nghĩ báo thù như thế nào.
Nàng mặc dù là nữ hài nhi, nhưng lòng dạ thập phần hẹp hòi, công lực mang thù rấtkhông tầm thường, nay Nhị công chúa và Phượng Đồng đã thành đại cừu nhân của nàng, chỉ chờ nàng có thể hành động liền muốn báo thù.
Túc vương phi làm biết suy nghĩ của A Nguyên? Mỗi ngày khẩn trương nhìn Trình Tĩnh thi châm cho Phượng Khanh, lại dùng dược điều trị, qua 3 ngày thì thấy Phượng Khanh chậm rãi mở mắt, có chút mê mang lẩm bẩm nói, "Ta còn sống sao?!" Thời điểm hắnhỗn loạn, cho rằng mình đã chết, lại không nghĩ tới, thế nhưng còn có ngày tỉnh dậy. Chợt nghe bên người truyền đến tiếng khóc thút thít, tay áo vừa động, hắn miễn cưỡng nghiêng đầu đã thấy đôi mắt đen lúng liếng của muội muội đều là nước mắt, khiếp khiếp nhìn mình, bộ dáng không dám đến gần, khóe miệng liền lộ ra tươi cười, giãy giụa sờ sờ đỉnh đầu A Nguyên, thấp giọng nói, "Muội muội ở đây, ta thật vui vẻ."
"Đứa nhỏ này." Túc vương phi ở một bên rơi lệ, lôi kéo tay Phượng Khanh cằn nhằn " thần y Giang Nam vào kinh, nói là bệnh của ngươi cũng không phải không có thuốc chửa, về sau ngươi có thể trường mệnh trăm tuổi." Vừa nói nàng vừa sờ tóc Phượng Khanh nói, "Về sau, đừng lại dọa người như vậy nữa. Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, bảo ta phải làm sao đây?" Thấy khóe mắt Phượng Khanh lăn xuống giọt lệ, vội vàng cố cười nói, "Đây là hỉ sự, về sau thân thể của ngươi sẽ tốt lên, chúng ta mộtnhà, vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ."
"Trưởng mệnh trăm tuổi?" trong mắt Phượng Khanh lộ ra thần sắc hy vọng, nhìn thấy Tưởng Thư Vân đứng ở bên người Túc vương phi, cũng ngậm nước mắt nhìn mình, trong lòng sinh ra vô hạn vui vẻ, thấp giọng nói, "Về sau, ta có thể sống tốt sao?!." Nếu là thật sự là như vậy, hắn sẽ không cô phụ nữ hài nhi mình yêu thương, đúngkhông?
Thấy Túc vương phi vội vàng ôm A Nguyên đi, Phượng Khanh nhẹ nhàng cầm tay Tưởng Thư Vân, thấp giọng nói "Nếu là ta có thể cho ngươi hạnh phúc, chờ chúng ta lớn lên liền thành thân, có được không?"
"Ân." Tưởng Thư Vân trên mặt thanh lãnh cũng lộ ra một cái tươi cười rực rỡ.
Túc vương phi vội vàng đuổi các nhi tử ở khung cửa nhìn lén đi ra ngoài, bản thân cảm thấy hết sức vui mừng.
Phượng Khanh lành bệnh, nhưng mà khôi phục rất chậm. A Nguyên ở bên mĩ nhân đại ca mấy ngày, thấy hắn muốn đuổi mình ra bên ngoài, hiển nhiên là e sợ bệnh khí lây cho mình, bất mãn trở về chỗ Thái Hậu, thấy vị lão nhân này tựa hồ đang ăn chay niệm phật, có ý cầu phúc cho Phượng Khanh, trong lòng cảm kích, càng thêm thân cận với Thái Hậu.
Khi trở về kinh, Thái Hậu đã có ý không cách được A Nguyên, lập tức đưa A Nguyên ôm về cung của mình dưỡng dục, hoàn toàn không thấy Hoàng thượng bất đắc dĩ cười khổ và vẻ mặt thảm thiết của phu thê Túc vương. Qua mấy tháng, trừ bỏ cho Túc vương phi đến thỉnh an cũng không hề đề cập tới việc trả A Nguyên về Túc vương phủ. A Nguyên cũng có tâm làm bạn với lão nhân tịch mịch này, huống gì cũng biết Túc vương phủ hai bên đều đang động thổ xây dựng, ngay cả Phượng Khanh cũng được an trí ở trong biệt viện, càng thêm không chịu đi trở về.
Hôm nay, Tam công chúa có vài miếng lá phong cực đẹp nghĩ cùng Thái Hậu ngắm, huống chi trước mắt là tuyển tú, tú nữ trong cung rất nhiều, Tam công chúa liên tiếp nghe Uông tần nói chuyện liền cảm thấy thập phần phiền lòng, có tâm muốn nói với Uông tần một câu, nếu đã sớm thất sủng bất kể là ai nhập cung cũng đều giống nhau, chỉ là nhìn bộ dáng Uông tần, nàng vẫn không đành lòng nói lời đó, muốn đi ra ngoài giải buồn, nay Thái Hậu đối với nàng ngày càng hòa ái, nàng tự nhiên không phải Nhị công chúa tự mình làm mình thất sủng, xuẩn vật làm một nhà phò mã không ai đặt vào trong mắt.
Như Thái Hậu và A Nguyên vừa thấy mặt đã có hảo cảm là duyên phận, thật sự khônggặp nhiều. Nhiều hơn là tình cảm tích lũy qua tháng ngày ở chung.
Đường muội tuy rằng được sủng ái, nhưng mà Tam công chúa cũng không ghen tị, nghĩ tới điều Hoàng Hậu nói với nàng, năm sau công chúa phủ xây xong, nàng đã có thể xuất giá, trên mặt Tam công chúa nhịn không được lộ ra tươi cười, nghĩ tới ngày ấy nhìn thấy mặt phò mã tuổi trẻ văn nhã, cảm thấy trên mặt nóng lên, đi nhanh đến Thọ An của Thái Hậu. Nàng thường đến, cung nhân cũng không ngăn trở, dẫn nàng đithẳng vào trong, thời điểm trong lòng đang nghi ngờ, Tam công chúa đã nghe được có thanh âm thanh thúy từ trong truyền ra, còn có tiếng hài nhi cười khanh khách.
Nghe được thanh âm của A Nguyên, Tam công chúa cũng cảm thấy lòng người khoan khoái, bước vào trong liền thấy một cục thịt nhỏ đang quẹt mông bò xung quanh, mỗi khi bò chuông vàng ở chân lại kêu leng keng vui tai, cục thịt nghiêng đầu nhìn Tam công chúa, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thật to, chảy nước miếng nhào lên ôm đùi Tam công chúa không buông tay, còn dùng sức ủng vào người Tam công chúa.
Thấy A Nguyên tinh nghịch như vậy, Tam công chúa bất đắc dĩ cực kì, cúi người ôm A Nguyên dậy, nhìn nàng kêu "Nha!" chỉ ngón tay mập núc nít về phía Hoàng tổ mẫu!
Tam công chúa đi tới chỗ đó, đẩy sa trướng ra liền lộ ra Thái Hậu đang mỉm cười nhìn A Nguyên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cảm thấy Thái Hậu cũng gần giống với trẻnhỏ, Tam công chúa cảm thấy vui vẻ, nâng A Nguyên trên tay chế nhạo nói, "Có thể thấy được hoàng tổ mẫu phí tâm, A Nguyên, lại nặng hơn rồi."
"Nha!" A Nguyên kiêu ngạo mà giơ giơ lên tay mình lên, một chút cũng không cảm thấy cái bụng nhỏ đang nhô lên của mình có cái gì không đúng.
Làm một bé sơ sinh hạnh phúc, không phải hẳn là có nhiều thịt sao!
"Đây chính là phúc khí!" Thái Hậu cũng nói vậy khi bị Hoàng thượng đề quá ý kiến mộtlần. Hiển nhiên Hoàng thượng cũng khủng hoảng sau khi phát hiện, khuê nữ bảo bối của đệ đệ ở trong cung đã bị dưỡng thành một con heo nhỏ, nhưng dù là Hoàng thượng, cũng bại lui trước mẹ ruột và ánh mắt đáng thương của cháu gái. Thái hậu đắc ý nói “ Hoàng bá phụ của nàng cũng đau lòng nàng, ai gia không có cách nào khác”
Tại ngự thư phòng,Hoàng thượng thình lình đánh một cái hắt xì thật to.
"Phụ hoàng trân trọng A Nguyên, đây chính là phúc khí lớn nhất của nàng." Tam công chúa che miệng cười nhỏ , thấy bộ dáng A Nguyên ưỡn cái bụng nhỏ ở trong lòng mình, trong lòng mềm nhũn,đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rồi nói với Thái Hậu "Cháu gái có vài miếng lá phong, cháu gái cái khác không có, chỉ có thể dùng cái này cho hoàng tổ mẫu ngắm cảnh." nói xong, liền đem lá phong đỏ như lửa cung kính đưa cho Thái Hậu.
"Ngươi là đứa bé ngoan." Thái Hậu vuốt ve lá đỏ, trong mắt ấm áp, sau, lại như khôngthèm để ý hỏi, "Nghe nói, hôm kia có một tú nữ làm bài thơ “Thưởng phong”, ngay cả Hoàng đế cũng khen không dứt miệng, thật là náo động, là nha đầu nhà ai?"
Thái Hậu đã lâu không ra cung, nhưng điều gì đều biết. Tam công chúa trong lòng rùng mình cung kính nói, "Cũng không phải là tiểu thư khuê các gì, tựa hồ xuất thânkhông cao, nhưng nghe nói cực đẹp lại có tài." Tú nữ như vậy, nàng vẫn là thật thích. Xuất thân như vậy, dù được sủng ái, cũng không đến được địa vị tần phi. Như Tuệ tần, dù sinh dưỡng được tam hoàng tử Phượng Đồng nhưng bởi vì là thứ nữ nên sau khi nhập cung bị đích nữ muội muội là Từ phi đè nặng trên đầu.
Thái Hậu cũng nghĩ đến điều này, liền cười, chậm rãi nói "Ba ngày sau, chính là tuyển tú, ai gia phải hảo hảo nhìn xem xem, rốt cuộc là tài nữ như thế nào."
Thấy Phượng Đồng đau đến sắc mặt trắng bạch trong mắt chợt lóe lạnh nhạt nói, "Nên tưởng Tam ca tự nhiên muốn tưởng, không nên tưởng …." hắn cười lạnh nói, "Cũng đừng có tự mình nằm mơ!" nói xong đẩy tay Phượng Đồng qua một bên, chậm rãi nói"Nếu để cho hoàng bá phụ biết, Tam ca vốn nên ở bên ngoài lại tiến vào trong này đùa giỡn nữ hài nhi, chỉ sợ đối với Tam ca không phải việc gì tốt, đúng không?" Ý tứ mang theo uy hiếp.
Cổ tay Phượng Đồng thiếu chút nữa bị Phượng Đường bẻ gãy, trong lòng hận đến mức cắn răng, vốn định nháo cho long trời lở đất, để nữ hài nhi kia mất hết danh tiếng,không thể không gả cho hắn, nhưng mà nghe được Phượng Đường nhắc tới Hoàng thượng, trong lòng lại rùng mình.
So với mĩ nhân, vẫn là thánh sủng quan trọng hơn. Nghĩ đến đây, Phượng Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói "Chẳng qua chỉ là tò mò, làm sao cần đường đệ phí tâm?" Thấy bộ dáng Phượng Đường không có đặt hắn vào mắt, cũng biết hắn và Thái Tử Nhị hoàng tử gần gũi, dằn căm phẫn xuống đáy lòng, vuốt càm nói "Dì ta bị bệnh, thái y ở Thái Y viện chỉ lo cho Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu, bởi vậy ta muốn cầu vương thúc một vị thái y."
"Dì..." Phượng Đường đem xưng hô ngâm trong miệng, thấy Phượng Đồng đến bây giờ cũng chưa phát giác chuyện không đúng, cũng lười nhắc nhở hắn, trên mặt lộ ra nụ cười dối trá nói "Rốt cuộc cũng là cháu ngoại trai, chính là tri kỷ như vậy." Nghiêng đầu gọi một tiểu tư vào bên trong thỉnh thái y đi ra, Phượng Đường mỉm cười nói với Phượng Đồng "Thỉnh Từ phi nương nương bảo trọng thân thể, bằng không, chỉ sợ làm hoàng bá phụ lo lắng." Lo lắng? Tại trong cung, đều là thứ mẫu, làm có dì?! Phượng Đồng cảm thấy mẫu gia quan trọng hơn, thậm chí áp đảo hoàng gia, đây quả thực là tự tìm cái chết. Hoàng thượng chưa từng nghe qua cũng thôi, nếu nghe qua xưng hô như vậy, chỉ sợ Từ phi và Phượng Đồng thất sủng cũng là chuyện ở trước mắt.
Ung dung ôm cánh tay nhìn Phượng Đồng không cam nguyện nhìn về hướng Tưởng Thư Vân biến mất, nụ cười trên mặt Phượng Đường lạnh xuống, trong lòng khẽ nóimột tiếng ngu xuẩn, hắn chửi thề thêm một tiếng rồi mới đi về phòng mình, đem Phượng Đồng ghi tạc trong lòng, chờ ngày thanh toán.
hắn biết, một thế tử của tôn thất, tìm Hoàng Đế gây phiền toái sẽ làm thánh tâmkhông thích.
Cũng không nguyện ý làm Túc vương phi đa tâm, huống gì Phượng Đồng là hoàng tử, dù cáo trạng, nhiều lắm cũng chỉ là khiển trách một phen mà thôi, lại làm người trong nhà không thoải mái.
Tưởng Thư Vân không biết Phượng Đường đã giận dữ đem việc này bẩm báo với Túc vương, chỉ đem việc này giấu trong lòng, chờ trở về nói cho phụ thân nhà mình, cầu phụ thân bảo vệ. A Nguyên lại thay biểu tỷ ủy khuất vô cùng, mỗi ngày nằm bên người Phượng Khanh, nghĩ báo thù như thế nào.
Nàng mặc dù là nữ hài nhi, nhưng lòng dạ thập phần hẹp hòi, công lực mang thù rấtkhông tầm thường, nay Nhị công chúa và Phượng Đồng đã thành đại cừu nhân của nàng, chỉ chờ nàng có thể hành động liền muốn báo thù.
Túc vương phi làm biết suy nghĩ của A Nguyên? Mỗi ngày khẩn trương nhìn Trình Tĩnh thi châm cho Phượng Khanh, lại dùng dược điều trị, qua 3 ngày thì thấy Phượng Khanh chậm rãi mở mắt, có chút mê mang lẩm bẩm nói, "Ta còn sống sao?!" Thời điểm hắnhỗn loạn, cho rằng mình đã chết, lại không nghĩ tới, thế nhưng còn có ngày tỉnh dậy. Chợt nghe bên người truyền đến tiếng khóc thút thít, tay áo vừa động, hắn miễn cưỡng nghiêng đầu đã thấy đôi mắt đen lúng liếng của muội muội đều là nước mắt, khiếp khiếp nhìn mình, bộ dáng không dám đến gần, khóe miệng liền lộ ra tươi cười, giãy giụa sờ sờ đỉnh đầu A Nguyên, thấp giọng nói, "Muội muội ở đây, ta thật vui vẻ."
"Đứa nhỏ này." Túc vương phi ở một bên rơi lệ, lôi kéo tay Phượng Khanh cằn nhằn " thần y Giang Nam vào kinh, nói là bệnh của ngươi cũng không phải không có thuốc chửa, về sau ngươi có thể trường mệnh trăm tuổi." Vừa nói nàng vừa sờ tóc Phượng Khanh nói, "Về sau, đừng lại dọa người như vậy nữa. Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, bảo ta phải làm sao đây?" Thấy khóe mắt Phượng Khanh lăn xuống giọt lệ, vội vàng cố cười nói, "Đây là hỉ sự, về sau thân thể của ngươi sẽ tốt lên, chúng ta mộtnhà, vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ."
"Trưởng mệnh trăm tuổi?" trong mắt Phượng Khanh lộ ra thần sắc hy vọng, nhìn thấy Tưởng Thư Vân đứng ở bên người Túc vương phi, cũng ngậm nước mắt nhìn mình, trong lòng sinh ra vô hạn vui vẻ, thấp giọng nói, "Về sau, ta có thể sống tốt sao?!." Nếu là thật sự là như vậy, hắn sẽ không cô phụ nữ hài nhi mình yêu thương, đúngkhông?
Thấy Túc vương phi vội vàng ôm A Nguyên đi, Phượng Khanh nhẹ nhàng cầm tay Tưởng Thư Vân, thấp giọng nói "Nếu là ta có thể cho ngươi hạnh phúc, chờ chúng ta lớn lên liền thành thân, có được không?"
"Ân." Tưởng Thư Vân trên mặt thanh lãnh cũng lộ ra một cái tươi cười rực rỡ.
Túc vương phi vội vàng đuổi các nhi tử ở khung cửa nhìn lén đi ra ngoài, bản thân cảm thấy hết sức vui mừng.
Phượng Khanh lành bệnh, nhưng mà khôi phục rất chậm. A Nguyên ở bên mĩ nhân đại ca mấy ngày, thấy hắn muốn đuổi mình ra bên ngoài, hiển nhiên là e sợ bệnh khí lây cho mình, bất mãn trở về chỗ Thái Hậu, thấy vị lão nhân này tựa hồ đang ăn chay niệm phật, có ý cầu phúc cho Phượng Khanh, trong lòng cảm kích, càng thêm thân cận với Thái Hậu.
Khi trở về kinh, Thái Hậu đã có ý không cách được A Nguyên, lập tức đưa A Nguyên ôm về cung của mình dưỡng dục, hoàn toàn không thấy Hoàng thượng bất đắc dĩ cười khổ và vẻ mặt thảm thiết của phu thê Túc vương. Qua mấy tháng, trừ bỏ cho Túc vương phi đến thỉnh an cũng không hề đề cập tới việc trả A Nguyên về Túc vương phủ. A Nguyên cũng có tâm làm bạn với lão nhân tịch mịch này, huống gì cũng biết Túc vương phủ hai bên đều đang động thổ xây dựng, ngay cả Phượng Khanh cũng được an trí ở trong biệt viện, càng thêm không chịu đi trở về.
Hôm nay, Tam công chúa có vài miếng lá phong cực đẹp nghĩ cùng Thái Hậu ngắm, huống chi trước mắt là tuyển tú, tú nữ trong cung rất nhiều, Tam công chúa liên tiếp nghe Uông tần nói chuyện liền cảm thấy thập phần phiền lòng, có tâm muốn nói với Uông tần một câu, nếu đã sớm thất sủng bất kể là ai nhập cung cũng đều giống nhau, chỉ là nhìn bộ dáng Uông tần, nàng vẫn không đành lòng nói lời đó, muốn đi ra ngoài giải buồn, nay Thái Hậu đối với nàng ngày càng hòa ái, nàng tự nhiên không phải Nhị công chúa tự mình làm mình thất sủng, xuẩn vật làm một nhà phò mã không ai đặt vào trong mắt.
Như Thái Hậu và A Nguyên vừa thấy mặt đã có hảo cảm là duyên phận, thật sự khônggặp nhiều. Nhiều hơn là tình cảm tích lũy qua tháng ngày ở chung.
Đường muội tuy rằng được sủng ái, nhưng mà Tam công chúa cũng không ghen tị, nghĩ tới điều Hoàng Hậu nói với nàng, năm sau công chúa phủ xây xong, nàng đã có thể xuất giá, trên mặt Tam công chúa nhịn không được lộ ra tươi cười, nghĩ tới ngày ấy nhìn thấy mặt phò mã tuổi trẻ văn nhã, cảm thấy trên mặt nóng lên, đi nhanh đến Thọ An của Thái Hậu. Nàng thường đến, cung nhân cũng không ngăn trở, dẫn nàng đithẳng vào trong, thời điểm trong lòng đang nghi ngờ, Tam công chúa đã nghe được có thanh âm thanh thúy từ trong truyền ra, còn có tiếng hài nhi cười khanh khách.
Nghe được thanh âm của A Nguyên, Tam công chúa cũng cảm thấy lòng người khoan khoái, bước vào trong liền thấy một cục thịt nhỏ đang quẹt mông bò xung quanh, mỗi khi bò chuông vàng ở chân lại kêu leng keng vui tai, cục thịt nghiêng đầu nhìn Tam công chúa, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thật to, chảy nước miếng nhào lên ôm đùi Tam công chúa không buông tay, còn dùng sức ủng vào người Tam công chúa.
Thấy A Nguyên tinh nghịch như vậy, Tam công chúa bất đắc dĩ cực kì, cúi người ôm A Nguyên dậy, nhìn nàng kêu "Nha!" chỉ ngón tay mập núc nít về phía Hoàng tổ mẫu!
Tam công chúa đi tới chỗ đó, đẩy sa trướng ra liền lộ ra Thái Hậu đang mỉm cười nhìn A Nguyên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cảm thấy Thái Hậu cũng gần giống với trẻnhỏ, Tam công chúa cảm thấy vui vẻ, nâng A Nguyên trên tay chế nhạo nói, "Có thể thấy được hoàng tổ mẫu phí tâm, A Nguyên, lại nặng hơn rồi."
"Nha!" A Nguyên kiêu ngạo mà giơ giơ lên tay mình lên, một chút cũng không cảm thấy cái bụng nhỏ đang nhô lên của mình có cái gì không đúng.
Làm một bé sơ sinh hạnh phúc, không phải hẳn là có nhiều thịt sao!
"Đây chính là phúc khí!" Thái Hậu cũng nói vậy khi bị Hoàng thượng đề quá ý kiến mộtlần. Hiển nhiên Hoàng thượng cũng khủng hoảng sau khi phát hiện, khuê nữ bảo bối của đệ đệ ở trong cung đã bị dưỡng thành một con heo nhỏ, nhưng dù là Hoàng thượng, cũng bại lui trước mẹ ruột và ánh mắt đáng thương của cháu gái. Thái hậu đắc ý nói “ Hoàng bá phụ của nàng cũng đau lòng nàng, ai gia không có cách nào khác”
Tại ngự thư phòng,Hoàng thượng thình lình đánh một cái hắt xì thật to.
"Phụ hoàng trân trọng A Nguyên, đây chính là phúc khí lớn nhất của nàng." Tam công chúa che miệng cười nhỏ , thấy bộ dáng A Nguyên ưỡn cái bụng nhỏ ở trong lòng mình, trong lòng mềm nhũn,đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rồi nói với Thái Hậu "Cháu gái có vài miếng lá phong, cháu gái cái khác không có, chỉ có thể dùng cái này cho hoàng tổ mẫu ngắm cảnh." nói xong, liền đem lá phong đỏ như lửa cung kính đưa cho Thái Hậu.
"Ngươi là đứa bé ngoan." Thái Hậu vuốt ve lá đỏ, trong mắt ấm áp, sau, lại như khôngthèm để ý hỏi, "Nghe nói, hôm kia có một tú nữ làm bài thơ “Thưởng phong”, ngay cả Hoàng đế cũng khen không dứt miệng, thật là náo động, là nha đầu nhà ai?"
Thái Hậu đã lâu không ra cung, nhưng điều gì đều biết. Tam công chúa trong lòng rùng mình cung kính nói, "Cũng không phải là tiểu thư khuê các gì, tựa hồ xuất thânkhông cao, nhưng nghe nói cực đẹp lại có tài." Tú nữ như vậy, nàng vẫn là thật thích. Xuất thân như vậy, dù được sủng ái, cũng không đến được địa vị tần phi. Như Tuệ tần, dù sinh dưỡng được tam hoàng tử Phượng Đồng nhưng bởi vì là thứ nữ nên sau khi nhập cung bị đích nữ muội muội là Từ phi đè nặng trên đầu.
Thái Hậu cũng nghĩ đến điều này, liền cười, chậm rãi nói "Ba ngày sau, chính là tuyển tú, ai gia phải hảo hảo nhìn xem xem, rốt cuộc là tài nữ như thế nào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook