Editor: Kim Chi

Trong căn phòng tối mờ mịt thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. trên chiếc giường đỏ thẫm, một cánh tay thon dài trắng nõn chậm rãi quàng lên đầu vai tròn trịa của thiếu nữ còn đang ngủ say, lần vào trong chiếc chăn gấm ra.

Nàng thiếu nữ vẫn cuộn tròn trong chăn không nhúc nhích, hoàn toàn không có cảm giác gì hết.

Ngủ đến chết đi sống lại.

Thấy nàng vẫn chưa tỉnh, chủ nhân của cái tay kia liền khều gọi người trong lòng mình dậy, một lúc sau, cười lạnh một tiếng rồi cả hai tay đều hướng vào dưới lớp chăn mà mò mẫm tìm kiếm.

Một đôi môi mỏng cũng đồng thời hướng đến cái cổ tinh tế của thiếu nữ mà gặm nhấm, mang theo cả chút cảm giác thỏa mãn của bữa tiệc lớn vừa qua.

“Tha cho ta đi!” giả chết không được, công chúa điện hạ rốt cuộc khóc lóc thảm thiết mà lăn vào lòng ngực phò mã nhà mình. Đến tận đêm tân hôn mới thấu được hóa ra mình bị gả nhầm cho tên phò mã là sói, bảo nàng làm sao không thống khổ cho được. Chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình, cả mặt mũi dàn dụa nước mắt, nàng làm vẻ đáng thương nói: “Dung ca, A Dung, Phò mã!” Nàng khóc lóc sướt mướt mà nói: “Đã cả đêm rồi, cho người ta con đường sống đi mà!”

Vừa nói vừa lau nước mắt kêu lên: “Tuy rằng bản công chúa cũng được ăn rất ngon, nhưng nếu cứ tiếp tục thì dễ nguy mất!” Thật đúng là sói đội lốt cừu, A Nguyên hối hận nghĩ đến từ thời con nít thì quả thực cái tên này đã là cái người không tốt rồi, ấy thế mà vẫn không cẩn thận đi nhầm vào ổ sói. 

Người anh em che dấu thật thâm ha!

Lòng nàng tràn đầy phẫn nộ vì bị lừa hôn!

Lừa hôn là không có đạo đức!

“Điện hạ khóc ư.” Mỹ nam tuấn tú mặc áo ngủ thôi mà trông như tiên tử, lộ ra nửa bờ vai và lồng ngực trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo, tóc đen dài rũ trên vai, thật là xinh đẹp diễm lệ như hoa. Báo hại có đứa không tiền đồ lại nhìn ngây ngốc một phen, không quên nuốt nước miếng một cái.

Đại biểu điển hình của việc không biết chừa là gì.

“Đúng thế.” A Nguyên ngơ ngác mà nói, vẫn còn nỗ lực thương tiếc cảnh tiên.

“Điện hạ khóc thút thít như thế, nhìn rất đẹp, ta thực thích.” Đôi mắt A Dung cười cong cong, cúi người hôn lên khóe mắt A Nguyên, nhẹ nhàng mà thưởng thức.

Công chúa điện hạ đờ đẫn luôn.

Phò mã của ta là đồ máu lạnh!

Dêm tân hôn, chẳng nhẽ lại có thảm án trong phòng?!

« Chàng chàng chàng! » A Nguyên giật mình một cái, xoay người lăn vào bên trong giường, chui vào trong chăn, chỉ thò ra cái đầu cảnh giác kêu lên: « Ngươi không phải Dung ca, ngươi là ai! » Chẳng lẽ bị xuyên?!

A Dung nhìn công chúa sinh khí dồi dào, hoạt bát tinh nghịch, thật là cười muốn chết, nghĩ đến đêm qua có người không được ngủ, lăn lộn suốt một đêm, trên người cũng bắt đầu thấy đau, mà nàng lại sợ kinh động người ngoài không dám kêu lên, liền thấy thương nàng, nén cười vươn tay cười nói: ‘không trêu nàng nữa, lại đây, chúng ta nói chuyện. » Thấy A Nguyên nghiêm túc trừng mắt cảnh giác, mãi lâu sau vẫn cuộn chặt trong chăn phòng thủ, giống hệt con sâu lớn, chàng vươn tay kéo cô công chúa điện hạ mặt mũi đang thất sắc này lại gần, lúc này mới xoa vai xoa cổ cho nàng, nhẹ nhàng nói: « Là ta quá thích nàng, nên đêm qua đã có chút không phải. »

Mỡ đến miệng mèo mà lại còn không ăn quả thực không phải phong cách của hắn.

"Nhưng không thể như thế được chứ." A Nguyên thở dài, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nam, tức khắc lại cảm thấy A Dung dễ bị bắt nạt, liền quên luôn đêm qua mình từng bước từng bước bị ăn thế nào, làm bộ làm tịch nói: "Bằng không, sau này bổn cung không sủng hạnh chàng… ngao ngao!" Mới nói đến đó, đã bị A Dung bóp cổ đến mức kêu lên, thế nhưng lại cảm thấy không được tức giận, vừa ngẩng đầu lên đã thấy A Dung nhếch môi cười, cảm nhận được sự uy hiếp, A Nguyên nhìn về phía cửa tìm kiếm, đứa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như Hàm Tụ không biết chạy đi đâu rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc phải chiến đấu hăng hái một mình, trẻ con thường thức thời, nàng vội vàng cười làm lành: "Chỉ đùa chút thôi, bổn cung thích A Dung như vậy, đương nhiên là ngày nào cũng sủng ái chàng rồi."

Thoát được rồi ta sẽ hưu ngươi!

Con nhóc gầm gừ tức giận trong cổ họng!

"Cảm tạ điện hạ đã thương tiếc." A Dung chẳng nhẽ còn không biết cặp mắt đang liếc qua liếc lại kia của A Nguyên là đang suy nghĩ gì sao? Chỉ là lúc này hắn đã ăn no, lại lười cùng trẻ con so đo đến cùng, nên chỉ cười cười, trong lồng ngực hắn hiện giờ là một tiểu cô nương mềm như bông, chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô nàng hoạt bạt này, thực sự cảm thấy rất viên mãn, chết cũng không muốn trải nghiệm lại cái cảm giác phải ngủ một mình trên chiếc giường lớn thời trước, vuốt vuốt cái đầu mềm mại của A Nguyên, hắn dừng một chút, đột nhiên nhíu mày nói: "Vẫn chưa gội đầu sao?"

Tự dưng gây mất hứng, A Nguyên tức phì ra khói, liền dụi cả cái đầu chưa gội vào lòng ngực A Dung, hưng tợn mà nói: "Chàng dám ghét bỏ ta à!" Chỉ là vừa động đậy eo lại kêu lên oai oái, nghĩ đến đêm qua bị tên sói đói này ấy ấy, quả thực cảm thấy thẹn, mặt công chúa điện hạ càng đỏ hơn, kéo tay phò mã ấn lên eo mình nói: "Xoa đi, xoađi" Miệng không ngừng rên rỉ, nàng nằm xoài trên giường hưởng thụ A Dung xoa eo bóp chân cho mình, cười sung sướng đến mức thở dốc.

Có thể chiếm tiện nghi như vậy đương nhiên là chuyện tốt, A Dung đương nhiên bằng lòng hầu hạ A Nguyên đến rên rỉ, thanh niên này liền nảy ra ý xấu mà hỏi: "Khá hơn chưa? Còn đau nữa không?"

Đau cũng không thể nói cho A Dung biết được, công chúa điện hạ kiên cường mà rưng rưng nước mắt nói: "không đau chút nào, có chút bụi ý mà!"

"Bụi bay vào mắt" làm khóe mắt ai đó co giật, cười đến càng đẹp mắt.

"Thích ta sao?" A Dung cúi thấp người mà thì thầm bên tai A Nguyên, ôn lại chút chuyện ngày hôm qua, làm cho A Nguyên đỏ bừng cả mặt, chỉ là có người làm cho người ta mê luyến cùng sung sướng lại không nói gì, chỉ thở dài: "Đây chẳng phải là bi kịch sao?" làm cho A Dung phải nhịn rất nhiều năm, mới có thể trèo cao lấy được nàng dâu này, nên ăn không biết kiềm chế hay sao? A Nguyên cảm thấy đúng là thành thân vào đầu năm nay cũng có hơi sớm một chút, nghĩ lại mình và A Dung cách biệt tuổi tác, có tâm làm thơ, tỏ vẻ chính mình cũng là con người có học vấn, liền khụ mộttiếng, nhẹ nhàng nói.

A Dung cười hả hả mà tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

"Phò mã, để bổn cung làm thơ." Tuy rằng bị đè ép, A Nguyên lại thua người khôngthua trận, liếc mắt đưa tình mà nói: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm…."

A Dung tay dừng lại, véo lấy cái eo thon nhỏ của công chúa, trong mắt lộ ra nguy hiểm, giọng trầm thấp xuống hỏi: "Điện hạ cảm thấy vi thần già sao?" Nhất định là ngày hôm qua nha đầu chết tiệt kia vẫn chưa biết mệt, chẳng nhẽ là có ý tứ muốn phò mã gia lại vùi đầu làm tiếp đúng không ?!

Nghe giọng của A Dung làm cho A Nguyên run run mà tự ý thức được nguy cơ trước mắt, vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt của A Dung, nghĩ chính mình vừa rồi thật giống tự sát, liền tức khắc ôm đầu chui vào chăn, ôm trọn tay A Dung áp vào lòng ngực, làm cho hắn kêu rên một tiếng, hồi lâu sau, mới nhô cái đầu nhỏ ra trông đến tội nghiệp mà nói: "không phải, đoạn sau đây mới là tâm ý của ta đối với phò mã." Thấy A Dung hơi hơi gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người mình, liền cảm thấy bản thân vừa gả ra ngoài phát đã không còn đáng giá tí nào, công chúa điện hạ rưng rưng nước mắt tiếp tục ngâm thơ: "Hận không sinh cùng thời, để ngày ngày được cùng quân sánh đôi."

Vừa nói xong câu này, liền thấy A Dung lộ ra vẻ mặt vừa lòng, nàng mới tức khắc thở dài nhẹ nhõm một cái, lại có chút phiền muộn trong lòng.

Xem ra, về sau công chúa điện hạ cũng là thể loại sợ vợ rồi.

"Vii thần rất thích lời." Một đôi tay đặt lên làn da mịn màng của ai đấy, khóe miệng A Dung hơi hơi nhếch lên, thấy A Nguyên còn đang ngây ngốc nhìn mình, không khỏi xoay người đem nàng đặt dưới thân mình, nhìn vẻ mặt trầm trọng của đứa nhỏ, khôngnhịn được cắn một cái môi nàng, hàm hồ cười nói: "Nếu điện hạ nguyện ý ngày ngày cùng phu quân sánh đôi, vi thần đành phải nỗ lực, hoàn thành tâm nguyện của điện hạ vậy." Nói xong, lại một lần nữa cùng nữ nhân mảnh khảnh, mong manh tưởng như bẻ phát là gãy này dây dưa triền miên, giữ chặt tiếng nàng xin tha trong miệng khôngcho thoát ra ngoài.

Trong phòng lại là một màn ý xuân, mãi lúc lâu sau, A Nguyên thảm thương mới bò được nửa thân mình ra ngoài, khóc lóc sướt mướt mà kêu lên: "Bổn cung muốn hưu chàng!"

Một bàn tay kéo nàng trở lại, khẽ cười nói: "Hưu vi thần ư…. Điện hạ bỏ được sao?"

không biết qua bao lâu, A Nguyên mệt mỏi nằm ngủ trong lòng ngực hắn, A Dung cúi người hôn lên mặt nàng, sau đó đứng dậy, đi đến đôi đuốc long phượng đặt ở góc phòng, liền thấy một màu sáp đỏ chảy nhỏ giọt từng chút từng chút một xuống đất, mang theo vài phần thê lương, mỹ nam yên lặng mà nhìn ngọn lửa trên song đuốc cháy, 

Đến chết bọn họ cũng có thể chết cùng một chỗ, thế là đủ rồi.

Nhìn đôi nến tắt lửa, A Dung trở về bên mép giường, liền thấy A Nguyên đang thì thầm cái gì đấy, miệng còn ngoạc ra nữa, ánh mắt trở nên ôn nhu hẳn, tự mình mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy có vài cung nữ quen mắt đang ở rất xa liền vãy tay gọi lại ra lệnh mang nước đến. Thế nhưng lại không để người tiến vào mà tự mình bê chậu nước và khăn ngồi ở mép giường, cẩn thận lau người cho A Nguyên, thấy nàng còn ngủ, lúc này mới cởi áo ngoài ra, xoay người nằm ở trên giường, hắn đã đợi điều này trong rất nhiều năm, không hiểu vì sao hắn luôn mong từng ngày có thể ôm nàng ở trong ngực, cùng nhau nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như là thực sự mệt rã rời, đến khi A Nguyên dụi mắt đứng dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao lắm rồi. Nàng híp mắt nhìn bên ngoài, sờ sờ chính thân mình, biết là tự A Dung đã lau qua cho, tức khắc lại run lên, sợ hãi nhìn A Dung không nói câu nào làm cho thanh niên kia bất đắc dĩ phải lên tiếng: "Sẽ không làm nàng khó xử nữa đâu." Tức khắc thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại cảm thấy chính A Dung nói như vậy cảm giác thật là mị lực vô biên, A Nguyên xoắn người lại đắc ý một chút, ghé vào lòng ngực A Dung nhỏ giọng nói: "Nếu không phải ba ngày nữa ta phải vào gặp hoàng tổ mẫu để thỉnh an, thì sao ta lại sợ mệt được chứ?"

"Nếu không phải là còn tận ba ngày nữa, ta cũng sẽ không nháo nàng." A Dung cười một tiếng, nói: "Khi nào nàng vào cung, cũng đừng có tố cáo ta đó nha." Có đứa màkhông biết lựa lời, thái hoàng thái hậu sẽ trừng phạt hắn mất.

"Chàng chờ đi, ca ca của ta nhiều như thế, nhất định sẽ cho chàng nếm mùi lợi hại!" A Nguyên cười xấu xa nói.

"Nàng đúng là...." A Dung bất đắc dĩ gõ đầu nàng, lại thấy nàng tội nghiệp liền khôngđành lòng, nhẹ giọng nói: "Nàng bỏ ta được sao?"

Con nhóc tưởng nói bỏ được, nào ngờ không thể thốt nên lời, oán hận quay đi, kiên quyết không thèm để ý đến cái tên xấu xa kia nữa.

"Trở về từ trong cung, chúng ta đến thỉnh an mẫu thân nhé." A Nguyên sửa miệng đặc biệt nhanh, gọi Thành Dương bá phu nhân là mẫu thân mà không có ngượng miệng tí nào, còn cười hì hì nói: "Ta đã thành con dâu rồi nha." Thật đẹp mặt, làm gì có ra dáng một chút gọi là con dâu đâu.

Tinh thần nàng như vậy, A Dung nghĩ không nên nói gì thì hơn.

A Nguyên rúc vào lòng A Dung, ngưởi thấy trên người chàng một mùi hương nhàn nhạt, bỗng cảm thấy rất hạnh phúc, liền xoay người ôm lấy cái eo gầy nhưng rắn chắc của chàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta lúc nào cũng phải ở cạnh nhau."

"Điện hạ ở đâu, ta sẽ ở đấy." A Dung nghe thấy cái bụng A Nguyên kêu ọt ẹt, liền cười, sờ sờ vỗ vỗ cái bụng nàng: "Dùng bữa nhé?"

"Gọi người vào đi." A Nguyên nhắm mắt lại, vô lại mà nói.

"Sau này có ta thì đừng gọi người vào hầu hạ nàng." Bên cạnh A Dung không có nha đầu, bởi vậy toàn bộ nha đầu trong phủ công chúa đều là do A Nguyên mang từ trong cung tới hoặc là Túc Vương phủ đưa đến, A Dung vẫn không muốn sử dụng người thân cận bên A Nguyên cho chính mình, nha đầu cũng không được, thấy A Nguyên ngẩng đầu lên dùng loại ánh mắt đắc ý nhìn mình kiểu "Nhìn thấu rồi nha!", hắn liền cười nói: "Trước nàng ở trong cung thì không bàn tới, từ giờ ở đây ta sẽ chăm sóc nàng." Nói xong, hắn tự mình đi xuống đất mặc quần áo, xong xuôi mới cầm đến đồ của A Nguyên cho nàng mặc.

A Nguyên ngồi ở mép giường nhìn người mình thích nghiêm túc giúp nàng cài cúc áo,đi giày, nhịn không được lại gần hôn hắn một chút rồi quay đầu che miệng cười.

"Nàng, cái này…." A Dung cũng cảm thấy hạnh phúc vui mừng, tiến lại gần đem A Nguyên quấn đến trợn trắng mắt thì thôi, hài lòng nói: "Thế này mới đúng, biết chưa?"

"Biết rồi." Cái tên tiểu tử này đúng thật là giỏi trở mặt, A Nguyên vô lực nằm trêngiường, giống như sắp chết vậy.

Thấy nàng đã mặc chỉnh tề, cả người đều toát lên vẻ diễm lệ khác hẳn so với trước, A Dung mỉm cười sờ sờ mặt nàng, lúc này mới cho phép người đi vào. Thấy vẻ mặt Hàm Tụ gian như cướp, biết ngay nha đầu này cùng A Nguyên là hội cùng phường, nếukhông chắc cũng không được A Nguyên xem trọng đến vậy. không nói gì cả, A Dung tự đi ra ngoài gọi gã sai vặt của mình đến, thấy A Nguyên đi tới liền quay ra nói với gã sai vặt: "Ngày sau đối đãi với công chúa phải xem trọng như đối đãi với ta, biết chưa?" Thấy A Nguyên lôi kéo tay mình ngẩng đầu lên cười, không khỏi nhéo nhéo mặt nàng.

Gã sai vặt thấy từ trước đến giờ ngoại trừ thái thái ra, rất ít khi đại thiếu gia cười tươi như hoa nở mùa xuân đến thế, liền tức khắc sợ ngây người, nhìn A Nguyên với ánh mắt như nhìn thấy thần tiên.

A Nguyên cũng cảm thấy gã sai vặt này trong lạ lạ, chắc là mới được cất nhắc lên, thấy mặt mày gã cũng thanh tú, tức khắc có chút chột dạ, ánh mắt lấm la lấm lét nhìn nhìn A Dung, rồi lại nhìn nhìn gã sai vặt.

A Dung thực muốn thở dài mà.

Thấy bộ dạng này của nàng, lại thấy không nói gì, hắn liền có thể đoán được nàng rốt cuộc lại nghĩ ra cái gì trong đầu rồi. Hận không thể đem cô nhóc kia treo lên tường, A Dung đành bất đắc dĩ bảo gã sai vặt: « đi xuống đi. »

« Nói! Hắn là ai! » A Nguyên dùng cái giọng ghen tuông để hỏi.

« Nếu không có ta, thực sự nàng vẫn có thể lấy chồng ư? » A Dung cảm thấy cái vị công chúa này thường xuyên để não chạy đi chơi, có khi lên được tận cung trăng luôn. Loại trừ mình ra, có lẽ nhà nào cưới nàng thật chính là ép người ta vào chỗ chết mất.

« không phải chàng, ta thèm vào mà lấy chồng. » A Dung dùng lời ngon tiếng ngọt mà nói.

Tuy rằng biết đây là hù người nhưng dù sao A Dung vẫn cảm thấy có chút vui mừng, lại thấy Hàm Tụ cùng mấy nha đầu đến sắp xếp lại đồ đạc trong phòng làm cho A Nguyên trừng mắt nhìn Hàm Tụ đến hung tợn, trong lòng thật muốn cảm tạ nha đầu này « thức thời », mặt mày xầm xì nặng nề lệnh cho đi xuống chuẩn bị đồ ăn rồi mới ban thưởng.

Người ở cạnh công chúa tự nhiên cũng là cùng một loại như công chúa, nhìn thấy túi tiền đựng bạc, Hàm Tụ lập tức đối với phò mã tràn ngập tâm ý sâu sắc, lệ nóng dâng trào, tức khắc biến phò mã trở thành chủ tử chân chính của mình, so ra thì chỉ kém công chúa chút đỉnh.

« không có tiền đồ! » A Nguyên tức giận đến sầm mặt, lập tức đuổi cái đứa nha đầu chết tiệt kia ra ngoài, không quên mắng theo một câu.

Nhưng có đứa cầm lấy túi tiền lập tức chìm trong mơ màng, một chút cũng khôngnghe thấy lời nàng nói.

« Nha đầu này thật giống nàng. » thời điểm A Nguyên cầm chỗ bảo bối kia cũng hai mắt sáng như đèn pha nào có khác chi, A Dung chính là đang chế nhạo nàng đó, thật đúng là gật mực thì đen gần đèn thì sáng mà.

« Chẳng qua thấy nàng ấy nhanh nhẹn, chứ không cũng đuổi đi rồi. » A Nguyên khẩu xà tâm phật nói.

Hàm Tụ là đại cung nữ đã ở bên cạnh nàng hơn mười năm, từ trước đến nay đều đắc lực, lại thuộc dạng tham tiền mà không biết xấu hổ, rất được nàng ưa thích, bởi vậy Thái hoàng thái hậu mới ban Hàm tụ cho nàng làm phụ tá.

« Về sau cho nàng ấy chút của hồi môn, tìm chỗ tốt mà gả, đừng ủy khuất nàng ấy. » Làm cung nữ, phần lớn đều là dân nữ bên ngoài « Nàng thích thì phải đối xử với người ta cho tốt. »

« Nếu ta không thích thì sao? »

« Vậy không cần để mắt đến. »

« Nếu thế thì ta lấy ai mà sai bảo? »

« Ta sẽ phục vụ nàng. » A Dung nhẹ nhàng nói

Lúc này, không náo nhiệt giống như ngày thường, trong lòng A nguyên tràn đầy vui mừng, một chút cũng không cảm thấy hư không, không tự chủ được mà lại tiến gần đến người hắn, nhỏ giọng thì thầm: ‘Lời này là chàng nói, ta tin chàng. ». Mọi lời nói hư không trên đời này nàng sẽ đều không tin nhưng chỉ cần người này, biết nàng là người xấu vẫn nguyện ở lại bên nàng là đã vui rồi.

Dựa sát vào nhau trong chốc lát, A Nguyên liền thấy bọn nha đầu trong phủ bưng đồ ăn tới, bụng lập tức kêu to, nàng nói nghe đầy đáng thương: « Ngày hôm qua đềukhông được ăn gì, sau đấy lại còn…. » Nghĩ đến đêm động phòng hao tổn thể lực, vẻ mặt công chúa điện hạ liền thảm đến mức không nỡ nhìn, ai oán nhìn A Dung. Liếc mắt một cái thấy đồ ăn đã được đưa vào chính phòng, liền tràn ngập cảm giác muốn ăn, quay đầu vui vẻ cười nói với A Dung: « Đều là đồ chúng ta thích ăn kìa. » Nói xong, liền an vị bên cạnh bàn, miệng chảy nước miếng không ngừng, lấy mắt chớp chớp nhìn A Dung.

A Dung thuần thục ngồi bên cạnh nàng, gắp đồ ăn cho nàng, thấy nàng ăn đến miệng phồng lên mặt tròn vo, không nhịn được đi đến cắn nàng một cái.

« Được lắm! » A Nguyên trợn tròn mắt, cũng quay đầu cắn lấy phò mã nhà mình một miếng.

Mắt thấy hai vị chủ tử không tập trung ăn cơm, lại cứ cắn đi cắn lại nhau, Hàm Tụ liền lệnh cho mọi người lui ra ngoài, lúc này mới nghe thấy bên trong tiếng hi hi ha ha đặc biệt sung sướng.

« Hoàng huynh có cho chàng thời gian hưởng tuần trăng mật không ? » 

« Có. » A Dung tưởng tượng đến thời điểm hoàng thượng nghe thấy cái loại kì nghỉ kỳ lạ kia đã bày ra bộ mặt xuất sắc đến nhường nào, liền cảm thấy thú vị, quay đầu cười thành tiếng, nói dối A Nguyên như thật rằng hoàng thượng hình như không ủng hộ, thậm chí còn, lúc này mới kéo A Nguyên ngồi lên đùi mình, từ từ chọn thịt gắp cho công chúa ăn, nhưng lại thấy nàng chỉ ăn chút ít rồi lắc đầu, liền nói: « Trước giờ nàng vẫn thích ăn cái này mà. »

« Bổn cung muốn giữ dáng nha. » Mới ngày thành thân đầu tiên đã muốn biến nàng thành đồ tham ăn rồi, thật không có tinh tế gì cả.

« Làm sao đâu, chúng ta đã quen biết bao lâu nay rồi. » A Dung cười như đao chém, càng gắp thêm đồ ăn nhét vào miệng A Nguyên, cười tủm tỉm mà vuốt má A Nguyên nói: « Béo lên mới đẹp. »

Cái giọng này khiến người ta không rét cũng phải phát run lên, quá đáng sợ luôn!

Tức khắc A Nguyên cảm thấy miếng thịt trong miệng chứa đầy ác ý, miễn cưỡng nhai thêm hai lần rồi lăn ra bên ngoài kêu lên: « No rồi, no rồi! » Cái kiểu dùng bữa thế này thật khiến người ta có cảm giác lạnh hết cả người đi !

A Nguyên mới thoát ra được tí đã bị mỹ nam cười tủm tỉm xách cổ trở lại nhiệt tình đút cho ăn thêm rất nhiều thịt nữa, thật ra cũng cảm thấy rất ngon miệng nên ăn xong nàng liền nằm xoài trên người phò mã ợ lấy một cái rồi bảo hắn xoa bụng cho mình. Thấy vẻ mặt A Dung nghiêm túc liền ôm cổ hắn tiếp tục nói: « Ta nói với hoàng tẩu, chờ sau thành thân thỉnh an các vị trưởng bối xong, chúng ta sẽ đi Giang Nam. » Thấy tay A Dung dừng lại, nàng có chút thấp thỏm: « Chàng sẽ không trách ta đã tự ý ra quyết định chứ? » Mắt ai đấy trông mong nói tiếp: « Phúc Tuệ không có mẫu thân ở bên cạnh, thực sự đáng thương lắm. »

« Nàng muốn làm gì, ta đã có khi nào ngăn cản nàng đâu. » A Dung thấy A Nguyên lộ ra vẻ bất an, không khỏi cười, dí đầu nàng một cái: « Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ khôngcó ý kiến gì. » Nói xong, lại như không có hảo ý nói: « Bằng không ta cũng cùng nàngđi Giang Nam một chuyến. » Thấy A Nguyên không hiểu, hắn nâng mày nói: « Tổ phụ tổ mẫu đã an cư ở Giang nam mấy năm nay rồi, nàng là thê tử của ta, ta nghĩ cũng nên đưa nàng đi thỉnh an tổ phụ. »

« Tổ phụ tổ mẫu? » A Nguyên kinh ngạc một chút, nhớ đến là A Dung đúng là đã từng nói qua chuyện có trưởng bối ở Giang Nam, chỉ là đã nhiều năm không gặp, liềnkhông khỏi kinh ngạc nói: « Đã nhiều năm như thế, tại sao lại không quay trở lại kinh thành? »

« Tổ phụ không kiên nhẫn được với mấy người phụ thân với thúc thúc. » A Dung nghĩ đến khi còn nhỏ tổ phụ cứ nhảy dựng lên kêu gào cái gì mà mấy đứa con trai đều thành thân cả rồi, nên giờ muốn có thế giới của hai người mà không khỏi lau mồ hôi, thấy A Nguyên ngây thơ gật đầu, liền cười nói: « Lần này không hồi kinh không phải vì không thích nàng mà do tổ mẫu bị bệnh, nên mới không trở về. »

« Ta có thể so đo với trưởng bối chuyện này kia à? » A Nguyên nhe răng nói: « Ta lòng dạ hẹp hòi đến thế à? »

Trong lòng nàng thực sự không vui lắm, ánh mắt A Dung lướt qua rồi chỉ bèn ôn tồn nói với nàng: « Lòng dạ điện hạ rộng lớn, ta đã sớm biết rồi. » Nói xong, thấy A Nguyên vừa lòng thì mới lại ôm nàng cười: « Lần này ta đi Giang nam, thể nào cũng truyền tin đến tai tổ phụ biết. Đến lúc đó, » hắn có chút không yên tâm mà nói: « Tính tình tổ phụ…. Tương đối thoải mái…. » hắn gian nan nói: « Đừng cùng tổ phụ chơi đùa, nháo đến náo loạn nghe chưa? » Tổ phụ nhà hắn là người kì lạ, A Dung cũng không biết vị tổ phụ kì lạ ấy mà ở chung một chỗ với cái đứa sợ thiên hạ thái bình này thì sẽ thành ra cái chuyện gì nữa.

Lặng yên cầu nguyện thay bá tánh Giang Nam một cái rồi A Dung ôm lấy A Nguyên, kể cho nàng nghe những chuyện xưa kia của tổ phụ tổ mẫu, nói là để cho nàng biết một chút.

A Nguyên liên tục gật đầu.

Thấy nàng gật đến mức gần bằng con gà mổ thóc rồi A Dung liền cười, cúi người nhìn tiểu cô nương được ăn no sắc mặt hồng hào kia, một đôi tay lập tức có chút khôngđứng đắn đưa lên.

Công chúa điện hạ còn đang nghĩ ngợi đến vị tổ phụ thích chơi đùa đến tai họa kia, thình lình cảm thấy người mềm cả ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cái cười của A Dung, ánh mắt gợn sóng liền sợ đến ngây người.

« Siêu nhân! » Công chúa điện hạ đối mặt với sói già đói khát đòi ăn chỉ có thể yên lặng mà dựng một ngón tay cái lên, xoay người cái đã bị xách cổ lôi vào trong phòng.

Sau ba ngày tân hôn đã đến ngày vào cung thỉnh an, công chúa điện hạ vẻ mặt sáng sủa lại ăn vận xiêm y một màu đỏ thẫm, đầu đầy mây đen, đi cùng với mỹ nam đẹp đến độ người không dám nhìn thẳng tạo nên cảnh sắc chói lọi, người ven đường nhìn qua chỉ cảm thấy như hào quang mặt trời đi qua. Hai người một đường tới cung thỉnh an, nghĩ đến ba ngày nay hết bị « ăn » rồi lại ăn, A Nguyên đang dựa vào thành xe liền nghe thấy bên ngoài có tiếng hỏi thăm truyền tới, ló đầu ra thì thấy đúng là Nhị hoàng huynh TRịnh vương nhà mình, tức khắc mắt ngập nước, rưng rưng kêu lên: « Nhị Hoàng huynh! » Gặp được người thân có thể làm chủ cho mình rồi!

Trịnh vương bị tiếng gọi thâm tình này làm giật mình một chút, nhìn thoáng qua A Dung vẫn tươi cười hàm súc, lại nhìn con nhóc ngày nào cũng gây sóng gió kia, đột nhiên nhận ra đây chính là kẻ xấu cáo trạng trước trong truyền thuyết ha! A Dung thấp giọng nói : « Đều là do vi thần không phải. », Trịnh vương không khỏi thương hại mà vỗ vỗ vai hắn, thở dài: « Thiệt thòi cho ngươi rồi. » Dứt lời, Trịnh vương cũng cảm thấy A Dung tương đối bi kịch, than một tiếng rồi tiến cung trước chờ Hoàng muội, muội phu tới thỉnh an.

A Nguyên mới thò ra nửa bàn tay mà Nhị Hoàng huynh đã vô tình rời đi rồi.

« Còn nói là làm chủ cho ta cơ mà? » Mất núi dựa vào, trái tim thuần khiết của Công chúa điện hạ đã bị thế gian phụ lòng này làm tổn thương nghiêm trọng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương