Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 131-1

Khi A Nguyên đỡ Thái hậu tới Ngự thư phòng, Hoàng thượng đang thực sự tức giận.

Trong thư phòng nơi nơi đều là giấy tờ, hiển nhiên là Hoàng thượng đã xốc bàn. Mắt thấy Hoàng thượng rít gào, Hoàng Hậu bất đắc dĩ ở yên một bên, A Nguyên lúc này cũng không dám thọc vào ống phổi của Hoàng bá phụ, thành thành thật thật mà đỡ Thái Hậu không nói lời nào.

“Hoàng đế đang tức giận với ai vậy?” Thái Hậu khẽ nhíu mày, thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, liền lo lắng mà nói: “Đại sự gì cũng đừng tức giận hại sức khỏe…” lại quay đầu hỏi Hoàng hậu: “Nhị Công chúa mới đi, nháo gì thế?”

“Mẫu hậu đừng nhắc đến nghiệp chướng này với nhi tử!” Hoàng thượng tức giận đến đỏ cả tròng mắt, nhưng rốt cuộc không muốn để Thái hậu lo lắng, nhịn xuống thấp giọng nói: “Để Mẫu hậu phí công vì nhi tử, là nhi tử không phải.” nói xong liền thở dàimột cái, xoa xoa thái dương có chút mệt mỏi nói: “Nhi tử trước nay chưa từng ngờ rằng đứa con mình từng sủng ái lại chỉ hận nhi tử không đi tìm chết!” Dứt lời liền chỉ chỉ vào mấy con rối tán loạn trên mặt đất, A Nguyên mắt sắc lập tức phát hiện trênchúng viết mấy bát tự, có con còn đam ngân châm, tuy bản tâm nàng không tin cái này lại vẫn cảm thấy lạnh cả xương cốt.

Vu cổ!

Thái hậu chấn động, mặt lộ vài phần ngưng trọng, sai người đem cái con ngẫu nhiên lại đây tinh tế mà xem, liền thấy bát tự trên đó không giống nhau, yên lặng tính toán, cũng tức giận đến cả người phát run.

Cổ nhân thực sự tin vào vu cổ, lúc trước Hán Vũ Đế anh minh thần võ, vì vu cổ còn giết chết trưởng tử của Hoàng Hậu. A Nguyên trong lòng vừa động ngó nhìn liền thấy phía trên một con còn có bát tự của mình, bỗng không biết nên đắc ý vì bản thân có trọng lượng, hay nên mắng chửi Nhị Công chúa ma quỷ một phen.

Vì chút việc nhỏ liền trù chết nàng, lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi.

Phía sau còn có con rối của Hoàng thượng, Hoàng hậu, A Nguyên đếm đếm, cảm thấy kẻ thù của Nhị Công chúa có chút nhiều nha, trù nhiều như vậy, không biết Bồ tát có đến kịp không.

không thể coi Bồ Tát như gã sai vặt nha!

Chỉ có điều không thể nói giỡn vào thời điểm này, A Nguyên chỉnh lại sắc mắt, trong mắt ánh lên vẻ đua lòng, lại gắt gao nhịn xuống, đặc biệt giống một đóa bạch liên hoa kiên cường, quay đầu lại rót nước trà cho Hoàng thượng, miệng nói: “Hoàng bá phụ bớt giận, Nhị Hoàng tỷ đi lầm đường, nhưng người cũng đã đi rồi, Hoàng bá phụ vừa đau lòng vừa tức giận như vậy khiến chúng con quan tâm Người cũng khổ sở theo.”một câu cũng không đề cập tới việc Hoàng thượng tha thứ cho Nhị Công chúa, chỉ khuyên Người bảo trọng.

Hoàng thượng thở dài một tiếng, sờ sờ đầu chúa gái “hiểu chuyện ngoan ngoãn tâm địa thiện lương”, nhận trà uống một ngụm rồi chỉ vào một bát tự mọi người khôngnhận ra, oán hận mà nói với Thái hậu: “Mẫu hậu biết cái này của ai không?”

“Nghiệp chướng này vẫn chưa hết hy vọng, còn đi trù thê thất nhà người ta!” Hoàng thượng nghe được chuyện này như muốn bùng nổ, thở dốc nói: “Nếu để việc này lọt ra bên ngoài, thể diện Hoàng gia còn nữa không?! Nghiệp chướng! không chiếm được người nọ, Trẫm mới biết được, nó thu rất nhiều trai lơ vào trong phủ Công chúa, tên nào cũng tương tự người nọ, quả thực không ra thể thống gì!” nói xong, dừng mộtchút, rồi lạnh lùng mà nói: “Trẫm đã hạ chỉ đoạt phòng hào của nó, biếm làm thứ dân,không được nhập vào Hoàng lăng.” Thấy khuôn mặt Thái hậu lộ vẻ bi ai nhưng bà cũng không ngăn cản, Hoàng thượng liền thở dài: “Nữ nhi như vậy, nếu truyền ra ngoài, Công chúa nào gả được ra ngoài nữa.”

Nguyền rủa vợ của người trong lòng!

A Nguyên sợ ngây người, trong lòng nghĩ Nhị công chúa này quá thần kỳ, nhớ đến lần này nàng ta chết cũng không quá minh bạch, hình như muốn làm hại nhi tử nhà người ta, thấy Hoàng thượng lãnh khốc như vậy, rốt cuộc không nói gì thêm.

“Hoàng đế chính mình làm chủ là được.” Thái Hậu nghĩ đến Thuận vương, nghĩ đến Bát Công chúa, lại có hiện giờ Nhị công chúa, liền thở dài, “Đám trẻ này đến tột cùng đều làm sao vậy?” Bà có thể suy nghĩ cẩn thận, chỉ là sinh ra gia đình Đế vương chính là thương cảm khó tránh khỏi.

A Nguyên yên lặng ở bên Thái hậu đang khổ sở, vì tâm trạng bà không tốt nên cũngkhông xuất cung, ngày ngày lễ Phật cùng Thái hậu.

Qua mấy ngày Thái hậu cũng nguôi ngoai, thấy A Nguyên thành thành thật thật ở bên mình, trong lòng cảm khái, hôm nay thấy bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, bà liền cườinói với A Nguyên: “Sắp Tết rồi, con ở trong cung với Ai gia lâu như vậy chưa đi ra ngoài, trước mắt cũng không có việc gì, Hoàng bá phụ con bận rộn, đi ra ngoài chơi đùa đi, buổi tối trở về ăn cơm là được.”

“hiện giờ Ngũ Hoàng tỷ đang đường mật ngọt ngào, con cũng không có chỗ đi.” A Nguyên cười nói nói như vậy, lại vẫn khoác một chiếc áo chuồng da ngân hồ ngân hồ vặn vẹo trước mặt Thái hậu, khoe: “Cái này là lần trước A Loan đưa vào cung, Hoàng tổ mẫu nói xem cháu gái có xinh đẹp hay không?” Vừa nói vừa khoác một chiếc áo choàng lớn cho Nhóc mập đang cắn ngón tay béo kêu “Đẹp!”, thấy Nhóc mập tròn trịa này túm lại áo choàng lông xù, liền không nhịn được gặm cái má trắng nõn của bé mộtmiếng, cười hì hì nói: “thật đáng yêu!”

Ngũ Hoàng tử đáng yêu tức khắc dương dương đắc ý.

Thái hậu mỉm cười nhìn hai đứa vui đùa ầm ĩ trước mặt, ánh mắt ôn hòa, lâu sau nhìn nhìn ra bên ngoài bèn dặn dò: “Đừng quá ham chơi, không khéo lại bị phong hàn.”

“Con biết rồi ạ.” A Nguyên kéo Nhóc mập xuất cung, liền thấy bên ngoài đỗ một chiếc xe, tuy không thập phần hoa lệ còn hơi làm bộ làm tịch, khẽ nhíu mày nhưng chưa làm gì cả. Khi xe kia tới trước mặt rồi ngừng lại, bên trong có một thiếu nữ ngó ra, mặt mày có chút lợi hại, ngó ra hình như muốn mắng chửi người, lại thấy cung nữ nội giám mênh mông phía sau A Nguyên và Ngũ Hoàng tử, tinh tế nhìn nhìn, vội vàng xuống xe cười làm lành nói: “Hóa ra là cô cô và Ngũ Hoàng thúc, mới vừa rồi không thấy, là ta thất lễ.” Nhún người hành lẽ rồi mím môi cười nói: “Vì vội vã tiến cung, cô cô khôngtrách chứ?”

Mặt mày lại có chút đắc ý.

A Nguyên liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không nói gì

“Ngươi là người phương nào?!” Đại cung nữ bên người nàng xưa nay đều hiểu nàng nhất, thấy A Nguyên lãnh đạm, liền cười lạnh nói: “Xông lên liền gọi Điện hạ của chúng ta là cô cô, ngươi là tôn thất?”

A Nguyên ngạo mạn như vậy đã khiến sắc mặt thiếu nữ này có chút thay đổi, trong mắt lộ ra vài phần oán giận, thiếu nữ này nhịn nhẫn, rồi cắn răng nói: “Người khôngnhớ rõ sao? Trước đây ở cung Thái tử, ta là Tam hoàng tôn…”

“Trước mặt Công chúa, ngươi còn dám tự xưng “ta”?!” Cung nữ liền quát lớn: “Còn có chút quy củ không?! Chẳng lẽ muốn chúng ta đi hỏi Tam Hoàng tôn giáo huấn nô tỳ như thế nào sao?!”

“Ta là……”

“Ta biết ngươi là ai.” A Nguyên phát ngán, lúc này liền lạnh lùng mà nói, “Ngươi khôngphải sinh được một nhi tử sao, bổn cung cũng nói cho ngươi biết, trong cung sinh nhi tử lần đầu có nhiều đi, lạichưa từng thấy kẻ nào bừa bãi như ngươi! Trong cung mà ngươi còn dám ngồi xe ngựa?! Hơn nữa…” nàng duỗi bàn tay ra ngắm, lười biếng nói: “Vợ đàng hoàng của lão Tam mới có thể gọi ta một tiếng cô cô, ngươi chỉ là một ả thiếp, ở trước mặt bổn cung, chưa có tư cách ấy, hiểu chưa?” Thiếu nữ này chính là người sinh được tôn tử đầu tiên cho Thái tử, A Nguyên mơ hồ nghe được trong cung Thái tử thiếu nữ này rất bừa bãi, nàng khó chịu nhất là thiếp thất kiêu ngạo, liền nhịnkhông được cho nàng ta vài câu.

“Thái tử phi cũng nói công lao của ta lớn, Điện hạ!” Thiếu nữ này rốt cuộc còn nhỏtuổi, trước mắt liền lộ vẻ phẫn hận, lớn tiếng nói: “Trắc phi nương nương mệnh ta dẫn đứa lớn tiến cung để Hoàng hậu nương nương nhìn, lại bị Điện hạ làm nhục như vậy, hay là Công chúa điện hạ có ý kiến gì với Hoàng hậu nương nương…” Lời còn chưa dứtđã bị đại cung nữ phía sau A Nguyên duỗi tay cho một bạt tai, nội giám phía sau đồng loạt xông lên, chế ngự nàng ta, nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, thấy nàng ta giãy giụa, A Nguyên liền cười, ôn hòa mà nói: “Hóa ra là đang chia rẽ ta và Hoàng hậu nương nương, ngươi rất thông minh. đi!”

Nàng quay đầu phân phó: “Đem nha đầu này đến chỗ Hoàng bá nươngđi, nhắc lại lời nàng ta vừa nói, cũng để thành toàn cho niệm tưởng của nàng ta.”

Trắc phi của Thái tử đã nhiều lần muốn Hoàng hậu gặp đứa bé này, ngay từ đầu Hoàng hậu đã không chịu, thứ nhất vì kỳ cục, cũng chỉ là con vợ lẽ lại gióng trống khua chiêng, giống như là nhất định phải chứng thực danh xưng trưởng tôn của Thái tử vậy. Nguyên do khác chính là vì Hoàng trưởng tôn Phượng Đằng. Vốn là dòng chính, hiện giờ lại cưới người nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, quả là thân càng thêm thân, Hoàng hậu rất vui mừng, càng không muốn cho đứa thứ tôn này thêm thể diện. Thiếu nữ này tung hoành trong cung Thái tử, thế nhưng vào trong cung vẫn không chịu ngừng lại, hiện giờ A Nguyên tặng Hoàng hậu một cái cớ xử lý nàng ta, lại không đề cập tới Thái tử, Hoàng hậu hẳn sẽ ra tay.

Nếu không phải lo rằng hành động của mình có thể ảnh hưởng tới thể diện của Thái tử, Hoàng hậu đã sớm không nhịn nữa rồi.

A Nguyên cũng thật vất vả nhặt ra chỗ sai trong lời của nha đầu này, trước mắt cũngsẽ không khiến Thái tử cảm thấy mình không để huynh ấy vào mắt, lúc này đây nhìn theo hướng nha đầu này bị trói dẫn đi, bản thân tâm trạng không tồi mà xuất cung.

Ngũ Hoàng tử vẫn luôn nín thở xem, thấy A Nguyên mặt mày hớn hở, liền tựa vào trong xe lấy lòng hỏi: “Hoàng tỷ vui vẻ vì chuyện vừa rồi sao?”

“Về sau thấy người như vậy, ngàn vạn lần đừng khách khí, đừng cho nàng ta thể diện.” A Nguyên rất có kinh nghiệm mà nói: “Bằng không, mũi hếch lên trời!”

Nhóc mập cảm thấy có lý, yên lặng mà nhớ kỹ lờiHoàng tỷ, chuẩn bị ngày sau làm người vả mặt.

Con nhóc không biết bản thân đã gieo họa một Nhóc mập hồn nhiên, lúc này đangngồi ở trong xe nhìn ngắm khắp nơi, không tới một lát liền thấy trên đoạn phố tương đối quen thuộc có hai thanh niên đang đi qua. Trong đó một người dáng vẻ tú mĩ, mộtngười cao lớn cương nghị, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mỉm cười mỹ mạo của thanh niên, hai mắt A Nguyên sáng cả lên, nàng thò đầu ra, vô cùng vui mừng mà kêu lên: “Dung Nhi…” Tiếng gọi này biến đổi bất ngờ, tràn ngập ai oán.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương