Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 124-1

Lần này huynh trưởng của phu nhân Thành Dương bá hồi kinh được đánh giá rất tốt, lại có Trần Lưu Quận quân vợ ông tương trợ, thực dễ dàng bước lên một bậc thang nữa, hiện giờ đã là Lễ Bộ Thị lang, nếu luận quan chức cũng coi như là có thể kết thân với Tổng đốc.

Huống chi mấy đứa cháu nhà mẹ đẻ của phu nhân Thành Dương bá đều cực giống phụ thân, văn chương cũng tốt, là người có tiền đồ. Trước đây Túc vương phi còn nhắc mãi với A Nguyên, trước mắt lại nghe thấy hôn sự không thành, liền tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là nhà cậu ấy không muốn?”

“Chỗ nào đâu ạ.” Tô Dung sảng khoái nhanh nhẹn, liền ở bên nói: “Mấy cữu cữu của con đã sớm nhìn chằm chằm rồi, hiện giờ mỗi nhà một biểu tỷ biểu muội đều đính với các ca ca.” Trần Lưu Quận quân tổng cộng có ba người con trai, nghe nói vương phủ mấy cữu cữu kia của nàng muốn đoạt cháu ngoại trai làm con rể, tự mình đóng cửa tiến công, quả thực không thể tranh cùng. Nhớ tới mấy biểu tỷ biểu muội như hổ rình mồi kia, Tô Dung liền cười nói với A Nguyên: “Trước mắt khá cẳng thẳng, các ca ca kia nào có phân thân được đâu?”

Thành Dương Bá phu nhân cũng cười, chỉ vào nàng cười nói: “Lời này, chờ trở về ta sẽnói với các ca con.”

Tô Dung hi hi ha ha mà cùng A Tuệ đi ra ngoài.

“hiện giờ có phải nên tính toán đến nhà các ngươi không?” Túc Vương Phi liền cườinói, “Đừng quên, nhị phòng nhà ngươi còn có một tiểu tử đấy.”

“Cái này……” Phu nhân Thành Dương bá chần chờ một lát, tuy cảm thấy khả năngkhông lớn lắm, lại vẫn thỉnh nhị thái thái và tam thái thái cùng lại đây.

một lát sau liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cười truyền đến, Tô Dung tiến lên, chỉ vào hai nữ nhi phía sau, cười nói với Thành Dương bá nói: “Mẫn tiểu thư tới ạ.” nóixong, liền thấy trong đó có một người mỹ mạo uyển chuyển quỳ gối, giọng nói trong trẻo trầm sâu nói với phu nhân Thành Dương bá: “Thỉnh an Phu nhân.” Nàng dứt lời, nữ nhi kia cũng hơi hơi mỉm cười, nhún người hành lễ với phu nhân Thành Dương bá, cũng không nhiều lời.

Ngược lại Tô Dung và A Tuệ kinh ngạc nhìn thoáng qua, đi tới bên người A Nguyênkhông nói gì.

“Nhìn cô nương như nước trong này xem.” Phu nhân Thành Dương bá cười nói với Túc vương phi.

“Ta chỉ nghe nói Mẫn gia chỉ có một đại tiểu thư, hay chính là vị này?” Túc Vương Phi vững vàng an tọa, trước mặt ngoại nhân đoan trang quý khí, lúc này nhìn nhìn nữ nhi đằng trước sắc mặt đột nhiên sắc mặt có chút cứng đờ kia, lại chỉ chỉ vào cô nương rũ mắt rất có bổn phận, nói: “Đây là vị nào?”

A Nguyên ánh mắt sắc sảo, liền thấy nha hoàn đi theo bên người nữ nhi đằng sau có vẻ khó chịu, trong lòng hơi hơi rục rịch, lúc này mới cười nói: “Chẳng lẽ là biểu tiểu thư tạm trú?”

“Vị này chính là Túc Vương Phi nương nương.” Phu nhân Thành Dương bá cũng nhướng mày, trong lòng có suy đoán xem ai mới là Mẫn tiểu thư, lại không tỏ thái độ, chỉ cười nói với hai nữ nhi: “Thỉnh an Vương phi đi.”

“Thỉnh an Vương phi.” cô nương đứng trước quả thật nhanh nhạy, vội vàng lại đây dập đầu với Túc vương phi.

Nữ Nhi phía sau cũng thỉnh an Túc vương phi, sau đó lại đến trước mặt A Nguyên, hành lễ, miệng nói: “Thỉnh an Điện hạ.”

“Ngươi biết ta?” A Nguyên không quen cô nương này, thấy dáng vẻ nàng cũng khôngthập phần xinh đẹp, lại ổn trọng đoan trang, mắt cũng không tuần tra tới lui, thì tò mò hỏi.

“Hôm kia ở bữa tiệc nhà Bình Thành Quận quân, đã ở xa xa gặp qua Điện hạ một lần, chỉ là không có cơ hội thỉnh an Điện hạ.” Nữ nhi này cũng kinh mà nói.

“Ngươi chính là thiên kim của Mẫn đại nhân?” A Nguyên thấy nàng có lễ tao nhã, trênchứa vài phần phong độ trí thức, có thể thấy được là học vấn không tồi, trong lòng hơi ghen tị, nhưng không chán ghét nữ nhi có quy củ, huống chi cha nàng là tên hay cợt nhả, Công chúa điện hạ kỳ thật vẫn đồng cảm với cô nương có cha ruột như vậy,không khỏi đồng tình mà nói: “thật là làm khó ngươi.” nói xong, liền thở dài.

cô nương này tựa hồ biết A Nguyên đang nói cái gì, nghe vậy liền hơi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Phụ thân đã kể chuyện ngày ấy của Điện hạ với thần nữ.” nói xong mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Mẫn tiểu thư không cần đa lễ như vậy.” A Nguyên liền cười nói.

“Điện hạ gọi ta là Mẫn Nhu là được ạ.” Mẫn Nhu này liền vội nói.

“Hay là Mẫn đại nhân hy vọng có một khuê nữ ôn nhu?” A Nguyên liền cười hỏi.

“Đáng tiếc, tựa hồ không hợp lắm với mong ước của phụ thân.” Mẫn Nhu thấy A Nguyên thái độ ôn hòa, cũng nghe nói Vinh Thọ công chúa đối với nữ nhi phần lớn hòa khí, liền dừng một chút, làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

A Nguyên quả nhiên cảm thấy cô nương này không phải không thú vị như tượng gỗ, chỉ vào nàng cười to, tâm nói Tổng đốc chợt nhả lại có thiên đại tạo hóa như vậy, khuê nữ này quả thật không phải người bình thường nha.

Mắt thấy Mẫn Nhu dăm ba câu liền thân cận với A Nguyên, phu nhân Thành Dương bá bèn cười nói với Túc Vương Phi: “Vương phi nhìn xem, giữa các tiểu cô nương có nhiều cái để nói, chúng ta chỉ ngồi cũng không biết xen mồm thế nào.” nói xong, thấy nữ nhi trước mặt cười gượng đứng dậy lại có chút mất kiên nhẫn mà nhìn Mẫn Nhu, bà đãsớm không thích, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vị này chính là……”

“Mẫn đại nhân là dượng của tiểu nữ.” Nữ nhi này vội vàng cười nịnh nọt nói: “Cha mẹ tiểu nữ ở nơi khác, hiện giờ tiểu nữ đang ở trong phủ với A Nhu, để muội ấy một mìnhcô đơn.”

Rốt cuộc trong lòng căm giận, cảm thấy Mẫn Nhu ẩn ác ý, không muốn để nàng nóichuyện với Công chúa.

Lúc này Mẫn Nhu đã qua đấy, lại dâng lên thiệp củaMẫn đại nhân, Phu nhân Thành Dương bá nhìn thiệp cũng liền thôi, chỉ sai người tặng biểu lễ lên. Vì hiện giờ Mẫn Giang đã là thượng thư, không nên bạc đãi, A Nguyên nghiêng đầu liền thấy số trang sức trên lên kia đều óng ánh trong suốt, lại còn cung lụa tiến cống, đa dạng sáng rọi, lúc này mới cười nói: “Đây mới là cô nương dì thích nha.”

“Chẳng lẽ ta còn chưa cho con?” Phu nhân Thành Dương bá liền cười hói.

“Công chúa điện hạ đương nhiên là xứng có thứ tốt nhất.” Nhân dịp được gặp, nữ nhi tên Tống Nguyệt kia liền vội nói.

A Nguyên chỉ cười cười, lại nghe thấy Mẫn Nhu thấp giọng nói: “không thỉnh mà đến, còn thỉnh phu nhân đừng trách móc tỷ muội chúng cháu.” Thấy phu nhân Thành Dương bá lộ vẻ ôn hòa, nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Ở kinh thành, tỷ muội chúng cháu ítđi lại, phu thân thương chúng cháu, bởi dẫn chúng cháu theo, thân cận với quý phủ, phụ thân cũng không lo thất lễ.” nói nói liền gần gũi hơn, quả nhiên phu nhân Thành Dương bá mỉm cười gật đầu, cảm thấy cô nương này không cao ngạo lạihiểu chuyện, tuy không có mẫu thân, quy củ thật ra cũng thực không tồi.

“Trước đây Mẫn đại nhân tới chơi nhà ta, ta đã nghe nói đến cháu, chỉ là chưa gặp bao giờ.” Phu nhân Thành Dương bá liền nhẹ nhàng nói: “Nếu cháu nguyện ý thì có thể thường tới.”

“Còn thỉnh Phu nhân đừng chê cháu phiền.” Mẫn Nhu vội vàng nói.

Khuê nữ của Tổng đốc cợt nhả quả nhiên sẽ thuận theo, A Nguyên dựng một ngón tay với cô nương này.

A Dung không thích ngồi chung với nữ nhi không quen biết, đã sớm tránh đi, ở ngoài đợi chốc lát, nghe thấy bên trong con nhóc này cười cực kỳ vui vẻ, chẳng có vẻ gì là muốn ra ngoài gặp gỡ cả, liền thầm đánh con nhóc trong lòng, rồi mang nụ cười như tắm mình trong gió xuân mà đi.

Bên trong, phu nhân Thành Dương bá tinh tế hỏi Mẫn Nhu hiện giờ đang học sách gì, nhân việc Mẫn Nhu đã nghe qua Vinh Thọ Công chúa khiến Trịnh các lão nhà nàng tức đến đau cả ruột, bởi vậy chỉ cười nói: “Cũng chỉ nhận biết được mấy chữ thôi ạ.” Lạinói chính mình chỉ biết đối thơ từ một chút, cũng không tinh thông lắm, quả nhiên A Nguyên nhìn mình bằng ánh mắt vui vẻ.

“Tiểu nữ nhận biết được nhiều hơn chút.” Tống Nguyệt ở bên hiển nhiên cũng là đãhọc chút sách vở, liện vội vàng cười nịnh nọt phu nhân Thành Dương bá: “Tỷ muội chúng cháu là người tầm thường, chỉ nghe nói trước đây phu quân quý phủ từng có thi tập lưu truyền, trong đó ‘gả cho đồng phong xuân mặc kệ…’, mỗi khi đọc lên đều cảm thấy phong lưu độc đáo, làm cho miệng đầy dư hương.”

“Tỷ tỷ!” Sắc mặt Mẫn Nhu đột nhiên thay đổi, nàng vội vàng nói: “Chỉ là nghe cônương nhà khác nói một câu như vậy, hà tất phải khoe ra!”

“Xưa nay muội không thích cái này, chẳng lẽ ta thích cũng không được sao?” Tống Nguyệt không thấy sắc mặt biến đổi của Túc vương phi, dường như chăng chứa vài phần tức giận, chỉ ngăn cản biểu muội này, nàng ta hẳn sợ mình xuất chúng trước mặt Vương phi và Bá phu nhân, nghĩ đến nàng ta là một nữ nhi không có mẹ lại có cơ hội gả vào nhà cao cửa rộng, trong lòng hơi ghen ghét, liền quăng tay Mẫn Nhu ra, cườinói với phu nhân Thành Dương bá mặt bất động: “ Còn có Táng Hoa Ngâm*, quả thực chính là thiên cổ…”

Táng Hoa Ngâm: Bài thơ của Tào Tuyết Cần trong Hồng lâu mộng.

“Đủ rồi.” Phu nhân Thành Dương bá nhàn nhạt đặt chén trà trong tay xuống bàn, gật đầu nói: “cô nương quả nhiên bác học đa tài.”

Mẫn Nhu cũng không biết vì sao biểu tỷ trước nay lanh lợi hơn mình hôm nay lại nóimê sản như vậy: “Thơ từ như vậy thơ từ lại là múa rìu qua mắt thợ, để các Phu nhân chê cười rồi.” Dứt lời lại không biết nên nói gì, nỗ lực nghĩ nghĩ liền chỉ cười gượng nói: “Hôm kia tới chơi chỗ Bình Thành Quận quân, Quận quân còn nói muốn tới thỉnh an Phu nhân, không biết nàng đã lại đây chưa.” Nàng nhắc tới Bình Thành Quận quân, phu nhân Thành Dương bá liền lộ ý cười, bà hơi gật đầu nói: “Đứa bé này thành thực, nhưng không phải tới đâu.”

“Trước đó ở chung mấy ngày với Quận quân, cháu được Quận quân quan tâm rất nhiều.

“Đúng rồi, ta nhớ rõ là phụ thân nó năm đó cũng làm quan ở Trực Lệ.” Ánh mắt phu nhân Thành Dương bá lộ ý cười, lại cười nói: “Các cháu sống cùng nhau, nên là tình cảm rất tốt.” Thấy Mẫn Nhu gật đầu, phu nhân Thành Dương bá liền như suy tư gì mànói: “Bình Thành cứng đầu, có thể thân thiết với cháu, có thể thấy được là tính tình cháu và nó hợp nhau.”

Mẫn Nhu vội vàng đáp lời mới rẽ sang chuyện khác, trong phòng ấm lại, Túc vương phi lại cười rồi.

A Nguyên thầm thở dài thật sâu.

Tống Nguyệt này quả thật thông mình, nhưng lại không biết, mấy câu thơ nàng ta đọc lên như vật quý cho Túc vương phi và phu nhân Thành Dương bá là thứ nữ bị phủ anhQuốc công đuổi đi năm đó. Năm xưa thứ nữ này đã từng hãm hại cả Túc vương phi và phu nhân Thành Dương bá, người như vậy, dù bây giờ không biết đã chết ở đâu lại vẫn khiến Túc vương phi hận đến tận xương cốt, tuyệt đối không thể dung thứ hết thảy. Tống Nguyệt như thế đã phạm vào kiêng kị, không phải Mẫn Nhu ở bên cứu vãn cho nàng ta, chỉ sợ Túc vương phi đã xử lý nàng ta rồi.

Nếu để Túc vương phi làm cho nàng ta mất hết mặt mũi, sau này, Tống Nguyệt này làm sao còn sống trong kinh thành được nữa.

Thấy Mẫn Nhu thầm lặng làm Túc vương phi nở nụ cười, A Nguyên liền cảm thấy có chút suy nghĩ.

rõ ràng thoạt nhìn Tống Nguyệt rất muốn tranh đấu với Mẫn Nhu, nhưng mắt nhìn lại thấy Mẫn Nhu có vẻ cũng không hy vọng Tống Nguyệt té bùn, còn muốn duỗi tay kéo nàng ta lên một phen.

Hơn nữa Mẫn đại nhân là người giảo hoạt mà có thể nhịn được nha đầu này, bao nhiêu là kỳ quái.

Nghĩ đến Tống Nguyệt hình như là nữ nhi của dì Mẫn Nhu, A Nguyên thấy dáng vẻ hơi hơi che chở cho Tống Nguyệt của nàng, liền có chút hiểu ra.

Có lẽ là năm đó, mẫu thân Tống Nguyệt này có ân với Mẫn gia?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương