Bò về đến điện Tử Thần. Đầu ta đau muốn nứt.

Trọng Hoa quân tựa hồ cũng không quá tệ, chưa mò về theo ta. Ta ngồi bên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Ngự Vương, đến tận hừng đông.

“Ngươi suốt đêm không ngủ?”

“Không phải.” Ta tựa sang một bên, nhìn Ngự Vương dậy sớm mặc quần áo, ngáp liền mấy cái, “Ta cũng vừa tỉnh, không biết sao không buồn ngủ nữa.”

Ngự Vương hừ lạnh một tiếng, “Không ngủ đến lúc mặt trời lên cao, ngươi thật đúng là có tiến bộ.”

Ta nói, “Không ăn sáng sao?”

“Không kịp nữa rồi. Bãi triều ăn sau vậy.”

Ta lại đổ xuống giường, duỗi thắt lưng thật lâu. Buồn ngủ đến nỗi khóe mắt toàn là lệ.

Ngự Vương xỏ ủng rồng, ngồi ở mép giường, vuốt vuốt tóc ta, “Thanh Hòa.”

“Hử?”

“Sau này cứ như vậy đi.”

“Cái gì?”

“Ta nói chúng ta.”

“Chúng ta làm sao?”

Ngự Vương chợt xiết chặt tay, giật tóc ta đau nhói. Ta vừa chực hô đau quá, hắn đã tóm lấy cằm ta, “Ta nói chúng ta sau này cứ như vậy. Ngươi biết ý của ta, không được ly khai ta nữa, không kẻ nào có thể chia cách chúng ta. Nếu như ngươi còn vô duyên vô cớ nói chia tay, vị trí nội thị tổng quản sẽ là của ngươi đấy.”

Ta run rẩy nói, “Ngươi nói ngươi định hoạn ta? Ngươi dám…”

Ngự Vương xán vào, hôn ta một cái.”Ngươi đừng làm ồn.”

Ai ai ai ai ai làm ồn chứ.

Ngự Vương đi tới cửa, cung tỳ chậm rãi đẩy cửa ra.

“Buổi trưa trẫm sẽ về.”

Ngự Vương quay đầu lại nhìn ta, “Sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa, dạo ngự hoa viên ngắm hoa. Cuối cùng…”

“Hả?”

“Đến địa lao thăm Vệ Nhất.”

Hắn đứng ngược sáng, xoay người lại, ánh mặt trời ở phía sau lưng, lóa đến độ ta không thấy rõ được mặt hắn.

“Chuyện này, về mẫu phi, về trẫm, về ngươi… Hãy cho nó một lời giải đáp đi.”

Ta mệt đứ đừ quay về Ngoại Ti Tỉnh.

Vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.

Dạ chả biết trôi đi đằng nào.

Con thỏ nhãi ranh cũng mất tăm mất tích.

Tử Du đang ở đại đường cười nói nói cười cùng một người nam tử. Thế nhưng ta trông thấy sắc mặt Tử Du khó coi vô cùng.

Ta dừng trước cửa. Hai người kia cũng dừng câu chuyện, Tử Du vội đứng dậy, khẽ chùi mồ hôi lạnh, nói với ta, “Vị này chính là thân thích nhà ngài.”

Thời điểm hắn nói, hai chân đều run lẩy bẩy.

Ta đã được thấy kỳ quan, Trọng Hoa quân rất tự nhiên ngồi trên ghế.

Nhìn thấy ta vội vàng đi tới, bèn vươn hai tay ôm chầm lấy ta, dịu dàng nói, “Thanh Hòa biểu đệ! Đệ trở thành Đông phương sử linh từ hồi nào, làm quan to như vậy, mà vẫn giấu biểu ca ta sao!”

Khóe miệng ta co giật, vểnh tai nghe ngóng, quả nhiên ngoại trừ Tử Du, mọi sinh vật sống đều lùi xa trăm dặm.

Ngay đến Dạ cũng sợ chạy tóe khói.

“Đúng… là thân thích… Vậy thì tốt quá, đại nhân, ta… bảo Tiểu Mai pha trà dâng…”

Tử Du cũng tháo chạy rồi.

Hơi thở lạnh như băng của Trọng Hoa quân phun lên cổ, ta không kìm nổi rùng mình một cái.

“Không phải đó là Ngoại Ti Lệnh sao, sao lại rót trà cho ngươi thế.”

Ta nói, “Ngươi buông ta ra đã. Là Tử Du bị ngươi dọa chạy.”

Trọng Hoa quân có vẻ hơi uể oải, lùi một bước, cúi đầu nhìn ta, “Ít ra ngươi chưa chạy, ta có tiến bộ.”

“…” Ta thật muốn nói tại ngươi cứ ôm rịt ta không thì ta đã chạy từ lâu… Suy nghĩ một chút, nhịn xuống.

“Tính cách ngươi cũng có điểm rất được.” Toàn bộ đại đường Ngoại Ti Tỉnh chỉ còn lại hai người, ta không biết nói điều gì cho phải.

“Tính cách ta điểm nào cũng rất được.” Y giống như một con chó xồm, ngồi xuống bên cạnh ta, hai khóe miệng đều cong lên, như thể chờ được biểu dương hơn nữa, “…Có thể là ta ở dưới kia lâu quá. Đã quên mất cảm xúc của con người.”

Vẫn câu nói ấy, nếu bên cạnh không phải là y, ta nhất định sẽ bật cười.

“Xem ra ngươi đã định ở lâu rồi đây.”

Cái câu ‘thân thích’ nọ làm ta không rét mà run.

“Dù sao ta cũng không có nơi nào đi cả.”

“Được rồi.” Ta ngẫm nghĩ, dốc khả năng an ủi, “Chờ ngươi đi rồi, chúng ta đêm tối ra đường cũng khỏi cần thắp đèn.”

“Vì sao.”

“Bởi vì nếu như ngay cả ngươi chúng ta còn chẳng sợ, thì sợ quái gì ra đường giữa đêm nữa.”

Y coi lời này như một lời khen ngợi, vô cùng vui vẻ kéo tay ta, “Vậy được, biểu đệ, ta đã làm phiền. Về phần ước định với tiểu oán linh…”

Người ta căng cứng. Ngồi thẳng tưng. “Kỳ thực ngươi thực sự rất đẹp, tuấn tú lịch lãm ngôi cao chức trọng, dù là đoạn tụ, hẳn cũng có rất nhiều thiếu niên hâm mộ. Ngươi không cần cứ phải cùng ta…”

“Kỳ thực trong cung điện ta đã nuôi rất nhiều nam sủng, nhưng mà bọn họ cứ nhìn thấy ta là sợ chạy mất dép.” Y cười khổ nói, “Đương nhiên ta biết, ngươi và Ngự Vương là một đôi. Trọng Hoa quân ta cực kỳ ý tứ, sẽ không làm trò bổng đả uyên ương đâu.”

Ta không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.

“Hơn nữa.” Y thần bí nhìn ta, cười cười, “Chung quy sẽ có một ngày đại nhân cần ta.”

Y nói vậy là có ý gì.

Y là vua của Hoàng tuyền, thời điểm cần y, nhất định không phải là chuyện tốt.

Thế này chẳng phải rủa ta không may sao.

Ta có chút phật lòng, thế nhưng nhìn y dáng cao thẳng tắp, không khỏi cảm thán, y ngoại trừ da mặt dày một chút, khí tức dọa người một chút, những phương diện khác quả thật là không tệ.

Một kẻ gần kề hoàn mỹ như vậy, mà lại cô độc đến thế.

Buổi sáng hôm sau, bầu không khí trong Ngoại Ti Tỉnh đã dồn nén tới cực điểm.

Thời điểm Tử Du nghe nói ta dự định để Trọng Hoa quân ở đây một năm, liền đơ toàn tập.

Ta ép buộc bản thân không liếc sang Trọng Hoa quân ngồi bên cạnh, nhai cơm, mà chẳng biết đang nhai rơm hay cỏ.

Lập tức thay y phục, tắm rửa một cái, vội vã chạy vào cung.

Quẳng lại Trọng Hoa quân cho Tử Du. Ta đào tẩu.

Đợi hết một canh giờ, Ngự Vương mới bãi triều.

Ta và hắn cùng nhau dùng bữa, lần này tương đối ngọt ngào thơm thảo.

Sau khi ăn xong đi dạo trong ngự hoa viên.

Ta tìm một nơi hẻo lánh người khác không nhìn thấy.

Len lén luồn vào trong ống tay áo dài rộng, cầm tay hắn.

Ngự Vương không dừng bước, tiếp tục đi như không có việc gì.

Hai má ta hơi nong nóng, mừng khấp khởi bước sát theo sau.

Hắn chỉ cho ta hoa mẫu đơn màu xanh lục.

Ta lại trộm liếc tóc đen của hắn.

Sau đó ta ngắm đỗ quyên.

Hắn thừa dịp người không phòng bị, cúi đầu hôn chụt vành tai ta.

Ta nháy mắt ngây người.

Nhớ tới sáng nay hắn nói.

Cứ như vậy, nếu như cả đời, cứ như vậy, thật tốt.

Không ngờ còn có cơ hội trở lại địa lao.

Khi xưa còn ở nơi này gặp Dạ.

Ta trông thấy Vệ Nhất ngồi trên đống rơm. Cúi thấp đầu, mặt không chút máu.

Ngự Vương cùng ta tiến vào cửa lao. Ta nhớ tới gã đẩy ta xuống nước, không khỏi nổi giận, vẫy lui ngục tốt, không kiêng nể ngoắc lấy tay Ngự Vương, dung dăng dung dẻ trước mặt gã. Ta nói với gã, “Thái hậu mồ yên mả đẹp, Ngự Vương cũng đăng cơ xưng đế, mọi việc đều theo đúng tâm nguyện của bà ấy, ngươi có thể buông tay được rồi.”

Ngự Vương nói, “Ngươi theo trẫm mười mấy năm, hôm nay đến tình cảnh này, tất cả đều là gieo gió gặt bảo, trẫm không thể tha cho ngươi. Ngày hôm nay đưa Thanh Hòa tới đây, chính là nói cho ngươi, không ai có thể chia cách chúng ta. Mẫu phi đã không thể, ngươi lại càng không thể.”

Vệ Nhất nhìn ta, khóe miệng đột nhiên trào máu.

Ta nhìn khí đen nhanh chóng hiện lên chân mày của gã, cả kinh nói, “Ngươi uống thuốc độc!”

Vệ Nhất oán độc nhìn ta, sau đó nhìn Ngự Vương, “Thuộc hạ làm như vậy, chỉ vì thái hậu nương nương, cũng là vì bệ hạ ngài. Hôm nay ngài đã xưng đế, thái hậu nương nương tâm nguyện đã thành, ngài nên cảm kích ta mới phải.”

Ngự Vương nói, “Trẫm biết Thập lục vệ miệng ngậm độc dược, ngươi đã uống thuốc độc, thì chuyện này từ nay liền giải. Ngươi mưu toan gia hại Thanh Hòa, cho nên trẫm không thể nào cảm kích ngươi.” Ngự Vương nắm chặt bàn tay ta, quay đầu sang bên, “Vệ Nhất, ngươi đi đi.”

Vệ Nhất nhắm mắt lại, hơi thở không còn.

Ta lùi một bước, lay lay Ngự Vương hỏi, “Thập lục vệ đều ngậm thuốc độc à? Đó là loại độc gì?”

“Đó cũng là thứ mẫu phi an bài. Là kịch độc ‘An bình’.” Ngự Vương nói, “Thuốc độc vốn là lưu lại để dùng tự sát nếu như bị bắt.”

Hắn nhìn Vệ Nhất, ánh mắt phức tạp, “Không ngờ là trẫm buộc y tự sát.”

An bình, an bình.

Cái tên thật quen tai.

Hình như sư huynh từng nhắc tới.

Độc này, có thể cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Vì sao.

Ta nhìn thi thể im lìm của Vệ Nhất, không hiểu làm sao, chỉ cảm thấy thấp tha thấp thỏm. Vội vàng lôi kéo Ngự Vương nói, “An táng y đi. Chúng ta ra ngoài thôi.”

Ngự Vương lại không đi, chỉ dùng sức giữ ta thật chặt.

Hắn vô cùng kích động, hắn nói với ta, “Thanh Hòa, Thanh Hòa, kết thúc rồi, kết thúc rồi. Từ nay về sau, từ giờ trở đi, không cho phép, về sau tuyệt đối không cho phép treo ta lên cây nữa. Không cho phép nói lời chia tay với ta nữa.”

Ta vội cầm tay hắn, cảm thấy hắn run rẩy, ta nói.”Được được, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa, không ai có thể chia cách hai ta.”

Thế nhưng sự tình lại phát sinh ngay khoảnh khắc đó.

Chúng ta không ai nhìn thấy Vệ Nhất đột động nhiên mở mắt ra.

Bật dậy.

Thời điểm ý thức được bất thường, ta đã bị Ngự Vương đẩy ra.

Bàn tay Vệ Nhất, xuyên thẳng qua ngực hắn.

Máu tươi bắn khắp mặt ta.

Mọi thứ ta nhìn đều đỏ rực.

Một chớp mắt ấy ta không biết làm sao có thể tự mình đứng dậy, ta không nhúc nhích được, cứ thế đứng như trời trồng nhìn Ngự Vương ngã vào trong lòng. Trên lưng rất nhanh đã bị máu tươi thấm đẫm.

Hình như sư huynh bảo, ‘An bình’ có thể khiến người ta trong nháy mắt chết đi sống lại, sau đó lại chết.

Sư huynh nói, bởi vì chỉ khi ngươi đã chết rồi, địch nhân mới có thể hoàn toàn buông lơi phòng bị.

Ngục tốt chỉ nghe được tiếng thét chói tai không thể khống chế của ta. Rất nhiều người xông tới, sau đó một số như phát điên gọi thái y không ngừng.

Có người kéo đi thi thể Vệ Nhất.

Nhưng chẳng người nào dám chen vào giữa chúng ta.

Ta mặt đầy máu, ôm Ngự Vương, cảm thấy hắn không hề động tĩnh.

Ta phát tiếng không ra, phát điên cũng không nổi.

Ta gọi trong câm lặng.

Gọi Dạ. Dạ. Ngươi ở đâu rồi. Ngươi đã cứu ta… Ta biết ngươi có thể cứu hắn…

Ta gọi Tử Vi.

Không ngờ Tử Vi xuất hiện thật.

Đứng trước mặt ta.

Mặt mũi ta nhạt nhòa máu và lệ, không nhìn rõ bất cứ vật gì, chỉ thấy một cái bóng tím mờ mịt. Ta hướng về phía nó khàn giọng nói.

“Ngươi cứu hắn với, cứu hắn với, không phải hắn thiên tử sao! Tại sao ngươi không bảo vệ hắn! Tử Vi! Tử Vi!”

Ta vuốt gương mặt Ngự Vương, thế nhưng hắn đã chẳng còn hơi thở.

“Tử Vi, Tử Vi! Cứu hắn với! Ngươi cứu hắn với!”

“Đại nhân.” Tử Vi nhìn ta, “Ngươi còn không rõ sao, cho tới bây giờ ta chỉ trông chừng ngươi. Ngôi hoàng đế ngay từ đầu vốn là của ngươi, hắn soán vị đăng cơ, là hắn chống đối mệnh trời…”

Không.

Không thể nào.

“Nếu hắn đã chết. Thì ta cùng chết với hắn!”

Chống đối mệnh trời ư. Ta cùng đi với ngươi, mới rồi đã nói, không ai có thể chia cách chúng ta.

Tử Vi biến mất.

Thái y đã tới, nhưng ta ôm rịt thân thể của Ngự Vương, sống chết không cho ai đụng vào hắn.

Hắn là của ta, không ai có thể cướp hắn đi.

Không ai có thể…

“Đại nhân?”

Có người khẽ vỗ vai ta, giữa một miền hỗn độn chói tai, ta tinh tường nghe được âm thanh người nọ.

Ta quay đầu lại, nhìn y đầy bất lực.

Trọng Hoa quân cười cười ngồi xổm xuống, lau bớt máu trên mặt ta.

“Có phải hay không đại nhân gặp chuyện gì trắc trở?”

Y híp mí nhìn, ôn hòa hỏi.

“Có cần ta giúp đỡ không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương