Thịnh Thế Sủng Phi
-
Chương 3
Edit: hoacodat
Bên trong phòng đang ca múa mừng cảnh thái bình, nguyên Thái tử Lý Thần ngồi vị trí chủ tọa, ngồi bên cạnh là một nam tử vóc dáng khôi ngô, ánh mắt như ưng, nam tử này chính là người Khả Hãn Mạo Đốn trẻ tuổi của Hung Nô, hai người thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa với nhau, cầm ly rượu, ngồi hai bên trái phải là tướng lĩnh Hung Nô và Liêu binh, hoặc là uống rượu tán gẫu, hoặc đang trêu chọc nữ tử trong ngực, không khí có chút mập mờ cùng lả lướt.
Mạo Đốn lộ ra nụ cười ý vị sâu xa nói, “Huynh đệ, thuộc hạ tặng ta một vũ nương, ta nhìn không tệ, xem nàng nhảy một bản?”
Ánh mắt Lý Thần lóe lên, sảng khoái cười, nói, “Vậy thì ta cung kính không bằng tòng mệnh.”
Mạo Đốn cũng cười phá lên theo.
Bất quá chốc lát trên vũ đài đã xuất hiện một vũ nữ mặc phấn sa, dáng người yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp khá khác với các vũ cơ khác, trên người trái lại mang theo vài phần tự phụ ngạo khí, các tướng Liêu Binh nhìn thấy, vẻ mặt thần sắc phức tạp, thị tòng đi theo hầu nhỏ giọng thì thầm với Lý Thần, “Điện hạ, là Hiền phi Nhân Tông đế.”
Lý Thần nhíu mày, có chút không thèm để ý đến.
Kể từ lúc Hiền phi lên vũ đài Mạo Đốn nhìn như đang nhìn Hiền phi khiêu vũ, thật ra thì đang âm thầm chú ý đến thần sắc Lý Thần, thấy sắc mặt lúc này của Lý Thần vẫn như thường ngược lại nội tâm thật cảm thấy vui mừng, nghĩ đến quân sư Ô Duy của mình nói cái gì đừng nhìn thấy Lý Thần ở Mạc Bắc cùng hắn xưng huynh gọi đệ, một khi lên được ngôi vị hoàng đế sẽ trở mặt ngay, y đây là dưỡng hổ về rừng!
Y và Ô Duy tranh cãi ầm ĩ, vậy hãy nhìn xem, người Hán bọn họ chẳng phải coi trọng nhất là đạo đức luân lý sao, công thành có thể không từ thủ đoạn nào, nhưng một khi vị trí đã ngồi vững tất cần phải trấn an lòng người, dĩ nhiên không thể làm việc tùy ý, y thử chiếm đoạt phi tử hoàng đế nhìn xem phản ứng Lý Thần sẽ ra sao, nhìn một chút rốt cuộc là muốn danh tiếng hay muốn tình huynh đệ.
Lúc này thấy Lý Thần không chút nào để ý, trong lòng Mạo Đốn hết sức vui mừng, dùng đôi mắt nhìn thật lâu vào mắt Ô Duy đang ngồi phía dưới, Ô Duy cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim dáng vẻ tuân thủ quy củ, nhưng trong lòng lại đang nghĩ... Mặc dù Khả Hãn ghét y làm như vậy, nhưng vì tương lai Hung Nô, y thật chẳng quan tâm nhiều.
Kịch hay chỉ mới bắt đầu!
Ô Duy âm thầm vỗ lên trên bàn, tướng quân ngồi bên cạnh Ô Duy ủ rũ rũ mắt xuống hung hăng uống một ngụm rượu, sau đó ngước mắt say lờ đờ mê dại đi tới chỗ Hiền phi.
“Thật là một mỹ nhân, có điều chỗ y phục này mặc hơi nhiều.” Sau đó hung hăng xé ra, chéo quần phiêu dật bị xé ra một mảng lớn, bắp đùi xinh đẹp tuyệt trần của Hiền phi bị bại lộ trước mặt mọi người.
Hiền phi vốn bị chịu nhục, lúc này lại thấy tướng lĩnh Hung Nô làm trò hề rốt cuộc không chịu đựng được nữa oa oa cất tiếng khóc lên, sau đó nhìn về phía nguyên Thái tử Lý Thần, khóc lóc nói, “Thái tử điện hạ, cứu ta.”
“Ngươi là ai?” Thái tử Lý Thần ngạo mạn nói.
Tướng lĩnh Hung Nô thấy Lý Thần lạnh lùng vô tình lá gan cũng càng lớn hơn đứng lên trực tiếp ôm lấy eo Hiền phi vào thân mình liền muốn hôn xuống, rốt cuộc Hiền phi không nhịn nổi nữa, lòng như sụp đổ, khóc tê tâm liệt phế nói, “Ta là Hiền phi Vương thị, phụ thân ta là Vương Vĩ Thành, Thái tử điện hạ không nhớ sao?”
Lý Thần vẫn như cũ không hề lung lay.
Mà mọi người ở một bên lại mang theo ánh mắt hưng phấn nhìn Hiền phi, nhìn như nàng ta đang lõa thể đứng chỗ này, nàng đau buồn phẫn nộ khóc, trong lòng dâng lên một cỗ hận ý, nói, “Ngươi là Thái tử gì chứ, ngươi chẳng qua là một kẻ súc sinh đã hành thích vua đoạt vương vị mà thôi! Cũng chẳng trách trước kia Tiên đế đã phế bỏ ngươi!”
Sắc mặt Lý Thần đột nhiên biến đổi, xoảng một tiếng nâng ly rượu vứt lên trên mặt thảm đỏ thẫm, y đứng lên bước từng bước một đến trước mặt Hiền phi.
“Ta tất nhiên nhớ Vương Vĩ Thành phụ thân ngươi, khi ấy người đầu tiên đưa lên sổ con muốn phế bỏ thái tử chính là phụ thân của ngươi mà.” Nguyên Thái tử Lý Thần sắc mặt lạnh lùng như đao, nói, “Về phần phụ hoàng, cái chết ra sao? Chỉ sợ phu quân tốt của ngươi sẽ rõ ràng hơn đấy.”
Sắc mặt Hiền phi đột nhiên biến đổi, chỉ là rất nhanh lại lộ ra vẻ mặt khát vọng, vội vàng nói, “Thái tử điện hạ, này cũng là chuyện đã qua, hiện ta đây là Hiền phi của một nước lại bị tướng lĩnh Hung Nô vũ nhục, Điện hạ lại thờ ơ thế sao? Những binh lính Hung Nô kia rốt cuộc cũng chỉ là những man nhân tái ngoại, Điện hạ cùng bọn họ khác nhau, đã đọc qua sách thánh hiền.”
Trong lòng Lý Thần tiếc hận nghĩ, thật không hổ là nữ nhi Vương Vĩ Thành, trái lại có mấy phần thông tuệ nhận định tình hình, chỉ tiếc y bây giờ đã không phải là Thái tử Lý Thần tuân thủ quy củ đạo đức khuôn phép trước kia nữa, y bây giờ là kẻ phục thù gặp thần sát thần, gặp phật sát phật!
Mạo Đốn lúc nghe nàng kia nói Hung Nô là man nhân mặt mày hiền biến sắc, đang muốn nói chuyện lại thấy Lý Thần không hề thương hương tiếc ngọc giật lấy tóc Hiền phi, làm nàng đau đến thét lên, ngay sau đó không thể không nhìn về phía hắn, Lý Thần ngạo nghễ nói, “Những người man nhân trong miệng ngươi nói chính là những ân nhân trong lúc ta nguy nan ra tay cứu ta một mạng, là huynh đệ của Lý Thần ta!”
Mạo Đốn dừng lại, các tướng lĩnh Hung Nô ở một bên cũng đều nhìn Lý Thần.
“Lúc đầu khi phu quân Nhân Tông đế của ngươi hãm hại ta, những người được gọi là chính nghĩa ở đâu chứ? Chính là mấy nam nhân trong miệng các ngươi, Mạo Đốn Khả Hãn, hắn không để ý đến thân phận truy nã của ta để ta ở trong bộ lạc của hắn, cùng ăn cùng ở với ta, đối đãi hết sức chân thành!” Lý Thần nói đến chỗ này ánh mắt lạnh thấu xương, hình như còn có chút thủy quang bao quanh. (nước mắt chực rơi)
Mạo Đốn sững sờ, nhìn ánh mắt chớp động của Lý Thần, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nặng nề.
“Chúng ta cùng nhau trải qua sinh tử, ngủ chung lều bạt, là huynh đệ có thể vì ta hy sinh cả tính mạng! Bây giờ còn giúp ta đánh vào Kinh thành giành lại những thứ thuộc về ta!”
Tâm tình Mạo Đốn nhất thời trở nên kích động, hào khí vạn trượng! (khí phách hiên ngang)
Đây chính là huynh đệ của y!
Y nhớ tới lúc trước không để ý người này là kẻ bị truy nã của Đại Chu tự quyết định mang người này đến che chở trong bộ lạc, lúc đó phụ thân đã nói, đây chính là một con thương lang của thảo nguyên, sau này tất nhiên sẽ trở thành nhân vật khó lường, con phải làm hắn trở thành thân huynh đệ ruột thịt, đối xử với hắn không chút ngăn cách, dùng hết khả năng đi giúp hắn, sau này hắn sẽ cảm kích con, sẽ bảo vệ Hung Nô chúng ta trăm năm bền vững, nếu như con không làm được như thế thì ngay bây giờ hãy giết hắn đi! Đề phòng hậu hoạn.
Người Hung Nô bọn họ yêu thích dũng sĩ, mà Lý Thần trừ bỏ thân phận nguyên Thái tử thật đúng là một dũng sĩ có dũng có mưu, lúc ấy y thật sự không thể xuống tay.
Vậy mà hôm nay thật giống như lời phụ thân nói, Lý Thần trở thành một người tài ba, là hoàng đế của Đại Chu triều.
Mạo Đốn vì vừa rồi mình có vài phần hoài nghi làm cho hết sức áy náy, lại mơ hồ thấy Lý Thần mang theo vài phần mong đợi nhìn mình, bỗng nhiên tâm tình trong lòng dâng trào nhiệt huyết, đúng dậy đi tới chỗ Lý Thần, hai người rất nhanh đã bắt tay nhau!
Không biết trên khán đài ai đã hô lên, “Điện hạ vạn tuế! Mạo Đốn Khả Hãn vạn tuế!” Rất nhanh những tiếng reo hò như vậy cũng thay nhau vang lên, làm bên trong phòng nhất thời náo nhiệt vui vẻ.
Lúc này bất kể là tướng lĩnh Hung Nô hay là tướng lĩnh Liêu Binh tâm tình cũng đều cảm thấy tâm linh tương thông, hai bên đã từng có khoảng cách với nhau hình như cũng ở đây trong nháy mắt đã biến mất.
Đang trong lúc mọi người rộn ràng hoan hô, Lý Thần nhận lấy ly rượu trong tay người hầu hướng về phía Mạo Đốn kính một cái, trịnh trọng nói, “Gửi tới huynh đệ Hung Nô của ta! Mạo Đốn Khả Hãn!”
Mạo Đốn nhận lấy ly rượu, mắt lộ vẻ kích động, nói, “Gửi tới huynh đệ người Hán của ta!”
Hai người uống một hơi cạn sạch, cái ly rơi trên mặt đất phát ra âm thanh tan vỡ, nhưng chẳng có ai quản đến, lúc này Mạo Đốn và Lý Thần ở chung một chỗ, nhìn nhau cười một tiếng, phát ra tiếng cười sang sảng, hình như có thể rung động cả cung điện này, khoảng cách từng tồn tại trong lòng bọn họ trong nháy mắt giống như nước chảy biến mất không dấu vết.
Hiền phi lại khổ sở nhắm hai mắt lại, nhớ tới Thái hậu phân phó nàng lén lút ly gián tình cảm Mạo Đốn và Lý Thần, bây giờ thấy đã thất bại, nàng biết nàng xong rồi, nếu như trước kia Mạo Đốn nhìn mình còn có mấy phần thùy mị có lẽ sẽ giữ bên người, hiện tại vì tình nghĩa huynh đệ với Lý Thần mà sẽ giết nàng...
Nhưng cũng có người trong lòng đang tràn đầy khổ sở cũng giống như nàng, đó chính là quân sư Ô Duy của Mạo Đốn, y không nhịn được nghĩ vị Lý Thần này thật đúng là không đơn giản, thời điểm quyết định sát phạt rất quả quyết không chút dây dưa dong dài, lúc kích động cũng là không chút nương tay mà co được dãn được, thật là một nhân trung long phượng (long phượng trong biển người ý chỉ người tài năng kiệt xuất trong ngàn người), Khả Hãn của bọn họ bị Lý Thần lung lạc cam tâm tình nguyện vượt lửa qua sông, nếu xét về tình vẫn có thể tha thứ.
Phải biết cơ hội bây giờ đang tốt biết bao nhiêu? Mười lăm vạn kỵ binh của bọn họ đang ở trong thành người Hán đấy!
Nhưng Mạo Đốn là một người không có dã tâm, nên y mới dùng kế sách ly gián hai người, nhưng bây giờ nhìn thấy... Haiz, thôi, nghĩ tới Lý Thần cũng là một người có tình có nghĩa, mặc dù có bọn họ ở đây, Hung Nô bọn họ ở Trung Nguyên cũng vô vọng thôi, nhưng tóm lại xem như làm một láng giềng hòa thuận cũng tốt lắm không đúng sao?
Bên trong phòng đang ca múa mừng cảnh thái bình, nguyên Thái tử Lý Thần ngồi vị trí chủ tọa, ngồi bên cạnh là một nam tử vóc dáng khôi ngô, ánh mắt như ưng, nam tử này chính là người Khả Hãn Mạo Đốn trẻ tuổi của Hung Nô, hai người thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa với nhau, cầm ly rượu, ngồi hai bên trái phải là tướng lĩnh Hung Nô và Liêu binh, hoặc là uống rượu tán gẫu, hoặc đang trêu chọc nữ tử trong ngực, không khí có chút mập mờ cùng lả lướt.
Mạo Đốn lộ ra nụ cười ý vị sâu xa nói, “Huynh đệ, thuộc hạ tặng ta một vũ nương, ta nhìn không tệ, xem nàng nhảy một bản?”
Ánh mắt Lý Thần lóe lên, sảng khoái cười, nói, “Vậy thì ta cung kính không bằng tòng mệnh.”
Mạo Đốn cũng cười phá lên theo.
Bất quá chốc lát trên vũ đài đã xuất hiện một vũ nữ mặc phấn sa, dáng người yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp khá khác với các vũ cơ khác, trên người trái lại mang theo vài phần tự phụ ngạo khí, các tướng Liêu Binh nhìn thấy, vẻ mặt thần sắc phức tạp, thị tòng đi theo hầu nhỏ giọng thì thầm với Lý Thần, “Điện hạ, là Hiền phi Nhân Tông đế.”
Lý Thần nhíu mày, có chút không thèm để ý đến.
Kể từ lúc Hiền phi lên vũ đài Mạo Đốn nhìn như đang nhìn Hiền phi khiêu vũ, thật ra thì đang âm thầm chú ý đến thần sắc Lý Thần, thấy sắc mặt lúc này của Lý Thần vẫn như thường ngược lại nội tâm thật cảm thấy vui mừng, nghĩ đến quân sư Ô Duy của mình nói cái gì đừng nhìn thấy Lý Thần ở Mạc Bắc cùng hắn xưng huynh gọi đệ, một khi lên được ngôi vị hoàng đế sẽ trở mặt ngay, y đây là dưỡng hổ về rừng!
Y và Ô Duy tranh cãi ầm ĩ, vậy hãy nhìn xem, người Hán bọn họ chẳng phải coi trọng nhất là đạo đức luân lý sao, công thành có thể không từ thủ đoạn nào, nhưng một khi vị trí đã ngồi vững tất cần phải trấn an lòng người, dĩ nhiên không thể làm việc tùy ý, y thử chiếm đoạt phi tử hoàng đế nhìn xem phản ứng Lý Thần sẽ ra sao, nhìn một chút rốt cuộc là muốn danh tiếng hay muốn tình huynh đệ.
Lúc này thấy Lý Thần không chút nào để ý, trong lòng Mạo Đốn hết sức vui mừng, dùng đôi mắt nhìn thật lâu vào mắt Ô Duy đang ngồi phía dưới, Ô Duy cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim dáng vẻ tuân thủ quy củ, nhưng trong lòng lại đang nghĩ... Mặc dù Khả Hãn ghét y làm như vậy, nhưng vì tương lai Hung Nô, y thật chẳng quan tâm nhiều.
Kịch hay chỉ mới bắt đầu!
Ô Duy âm thầm vỗ lên trên bàn, tướng quân ngồi bên cạnh Ô Duy ủ rũ rũ mắt xuống hung hăng uống một ngụm rượu, sau đó ngước mắt say lờ đờ mê dại đi tới chỗ Hiền phi.
“Thật là một mỹ nhân, có điều chỗ y phục này mặc hơi nhiều.” Sau đó hung hăng xé ra, chéo quần phiêu dật bị xé ra một mảng lớn, bắp đùi xinh đẹp tuyệt trần của Hiền phi bị bại lộ trước mặt mọi người.
Hiền phi vốn bị chịu nhục, lúc này lại thấy tướng lĩnh Hung Nô làm trò hề rốt cuộc không chịu đựng được nữa oa oa cất tiếng khóc lên, sau đó nhìn về phía nguyên Thái tử Lý Thần, khóc lóc nói, “Thái tử điện hạ, cứu ta.”
“Ngươi là ai?” Thái tử Lý Thần ngạo mạn nói.
Tướng lĩnh Hung Nô thấy Lý Thần lạnh lùng vô tình lá gan cũng càng lớn hơn đứng lên trực tiếp ôm lấy eo Hiền phi vào thân mình liền muốn hôn xuống, rốt cuộc Hiền phi không nhịn nổi nữa, lòng như sụp đổ, khóc tê tâm liệt phế nói, “Ta là Hiền phi Vương thị, phụ thân ta là Vương Vĩ Thành, Thái tử điện hạ không nhớ sao?”
Lý Thần vẫn như cũ không hề lung lay.
Mà mọi người ở một bên lại mang theo ánh mắt hưng phấn nhìn Hiền phi, nhìn như nàng ta đang lõa thể đứng chỗ này, nàng đau buồn phẫn nộ khóc, trong lòng dâng lên một cỗ hận ý, nói, “Ngươi là Thái tử gì chứ, ngươi chẳng qua là một kẻ súc sinh đã hành thích vua đoạt vương vị mà thôi! Cũng chẳng trách trước kia Tiên đế đã phế bỏ ngươi!”
Sắc mặt Lý Thần đột nhiên biến đổi, xoảng một tiếng nâng ly rượu vứt lên trên mặt thảm đỏ thẫm, y đứng lên bước từng bước một đến trước mặt Hiền phi.
“Ta tất nhiên nhớ Vương Vĩ Thành phụ thân ngươi, khi ấy người đầu tiên đưa lên sổ con muốn phế bỏ thái tử chính là phụ thân của ngươi mà.” Nguyên Thái tử Lý Thần sắc mặt lạnh lùng như đao, nói, “Về phần phụ hoàng, cái chết ra sao? Chỉ sợ phu quân tốt của ngươi sẽ rõ ràng hơn đấy.”
Sắc mặt Hiền phi đột nhiên biến đổi, chỉ là rất nhanh lại lộ ra vẻ mặt khát vọng, vội vàng nói, “Thái tử điện hạ, này cũng là chuyện đã qua, hiện ta đây là Hiền phi của một nước lại bị tướng lĩnh Hung Nô vũ nhục, Điện hạ lại thờ ơ thế sao? Những binh lính Hung Nô kia rốt cuộc cũng chỉ là những man nhân tái ngoại, Điện hạ cùng bọn họ khác nhau, đã đọc qua sách thánh hiền.”
Trong lòng Lý Thần tiếc hận nghĩ, thật không hổ là nữ nhi Vương Vĩ Thành, trái lại có mấy phần thông tuệ nhận định tình hình, chỉ tiếc y bây giờ đã không phải là Thái tử Lý Thần tuân thủ quy củ đạo đức khuôn phép trước kia nữa, y bây giờ là kẻ phục thù gặp thần sát thần, gặp phật sát phật!
Mạo Đốn lúc nghe nàng kia nói Hung Nô là man nhân mặt mày hiền biến sắc, đang muốn nói chuyện lại thấy Lý Thần không hề thương hương tiếc ngọc giật lấy tóc Hiền phi, làm nàng đau đến thét lên, ngay sau đó không thể không nhìn về phía hắn, Lý Thần ngạo nghễ nói, “Những người man nhân trong miệng ngươi nói chính là những ân nhân trong lúc ta nguy nan ra tay cứu ta một mạng, là huynh đệ của Lý Thần ta!”
Mạo Đốn dừng lại, các tướng lĩnh Hung Nô ở một bên cũng đều nhìn Lý Thần.
“Lúc đầu khi phu quân Nhân Tông đế của ngươi hãm hại ta, những người được gọi là chính nghĩa ở đâu chứ? Chính là mấy nam nhân trong miệng các ngươi, Mạo Đốn Khả Hãn, hắn không để ý đến thân phận truy nã của ta để ta ở trong bộ lạc của hắn, cùng ăn cùng ở với ta, đối đãi hết sức chân thành!” Lý Thần nói đến chỗ này ánh mắt lạnh thấu xương, hình như còn có chút thủy quang bao quanh. (nước mắt chực rơi)
Mạo Đốn sững sờ, nhìn ánh mắt chớp động của Lý Thần, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nặng nề.
“Chúng ta cùng nhau trải qua sinh tử, ngủ chung lều bạt, là huynh đệ có thể vì ta hy sinh cả tính mạng! Bây giờ còn giúp ta đánh vào Kinh thành giành lại những thứ thuộc về ta!”
Tâm tình Mạo Đốn nhất thời trở nên kích động, hào khí vạn trượng! (khí phách hiên ngang)
Đây chính là huynh đệ của y!
Y nhớ tới lúc trước không để ý người này là kẻ bị truy nã của Đại Chu tự quyết định mang người này đến che chở trong bộ lạc, lúc đó phụ thân đã nói, đây chính là một con thương lang của thảo nguyên, sau này tất nhiên sẽ trở thành nhân vật khó lường, con phải làm hắn trở thành thân huynh đệ ruột thịt, đối xử với hắn không chút ngăn cách, dùng hết khả năng đi giúp hắn, sau này hắn sẽ cảm kích con, sẽ bảo vệ Hung Nô chúng ta trăm năm bền vững, nếu như con không làm được như thế thì ngay bây giờ hãy giết hắn đi! Đề phòng hậu hoạn.
Người Hung Nô bọn họ yêu thích dũng sĩ, mà Lý Thần trừ bỏ thân phận nguyên Thái tử thật đúng là một dũng sĩ có dũng có mưu, lúc ấy y thật sự không thể xuống tay.
Vậy mà hôm nay thật giống như lời phụ thân nói, Lý Thần trở thành một người tài ba, là hoàng đế của Đại Chu triều.
Mạo Đốn vì vừa rồi mình có vài phần hoài nghi làm cho hết sức áy náy, lại mơ hồ thấy Lý Thần mang theo vài phần mong đợi nhìn mình, bỗng nhiên tâm tình trong lòng dâng trào nhiệt huyết, đúng dậy đi tới chỗ Lý Thần, hai người rất nhanh đã bắt tay nhau!
Không biết trên khán đài ai đã hô lên, “Điện hạ vạn tuế! Mạo Đốn Khả Hãn vạn tuế!” Rất nhanh những tiếng reo hò như vậy cũng thay nhau vang lên, làm bên trong phòng nhất thời náo nhiệt vui vẻ.
Lúc này bất kể là tướng lĩnh Hung Nô hay là tướng lĩnh Liêu Binh tâm tình cũng đều cảm thấy tâm linh tương thông, hai bên đã từng có khoảng cách với nhau hình như cũng ở đây trong nháy mắt đã biến mất.
Đang trong lúc mọi người rộn ràng hoan hô, Lý Thần nhận lấy ly rượu trong tay người hầu hướng về phía Mạo Đốn kính một cái, trịnh trọng nói, “Gửi tới huynh đệ Hung Nô của ta! Mạo Đốn Khả Hãn!”
Mạo Đốn nhận lấy ly rượu, mắt lộ vẻ kích động, nói, “Gửi tới huynh đệ người Hán của ta!”
Hai người uống một hơi cạn sạch, cái ly rơi trên mặt đất phát ra âm thanh tan vỡ, nhưng chẳng có ai quản đến, lúc này Mạo Đốn và Lý Thần ở chung một chỗ, nhìn nhau cười một tiếng, phát ra tiếng cười sang sảng, hình như có thể rung động cả cung điện này, khoảng cách từng tồn tại trong lòng bọn họ trong nháy mắt giống như nước chảy biến mất không dấu vết.
Hiền phi lại khổ sở nhắm hai mắt lại, nhớ tới Thái hậu phân phó nàng lén lút ly gián tình cảm Mạo Đốn và Lý Thần, bây giờ thấy đã thất bại, nàng biết nàng xong rồi, nếu như trước kia Mạo Đốn nhìn mình còn có mấy phần thùy mị có lẽ sẽ giữ bên người, hiện tại vì tình nghĩa huynh đệ với Lý Thần mà sẽ giết nàng...
Nhưng cũng có người trong lòng đang tràn đầy khổ sở cũng giống như nàng, đó chính là quân sư Ô Duy của Mạo Đốn, y không nhịn được nghĩ vị Lý Thần này thật đúng là không đơn giản, thời điểm quyết định sát phạt rất quả quyết không chút dây dưa dong dài, lúc kích động cũng là không chút nương tay mà co được dãn được, thật là một nhân trung long phượng (long phượng trong biển người ý chỉ người tài năng kiệt xuất trong ngàn người), Khả Hãn của bọn họ bị Lý Thần lung lạc cam tâm tình nguyện vượt lửa qua sông, nếu xét về tình vẫn có thể tha thứ.
Phải biết cơ hội bây giờ đang tốt biết bao nhiêu? Mười lăm vạn kỵ binh của bọn họ đang ở trong thành người Hán đấy!
Nhưng Mạo Đốn là một người không có dã tâm, nên y mới dùng kế sách ly gián hai người, nhưng bây giờ nhìn thấy... Haiz, thôi, nghĩ tới Lý Thần cũng là một người có tình có nghĩa, mặc dù có bọn họ ở đây, Hung Nô bọn họ ở Trung Nguyên cũng vô vọng thôi, nhưng tóm lại xem như làm một láng giềng hòa thuận cũng tốt lắm không đúng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook