Thịnh Thế Phong Hoa
-
Quyển 1 - Chương 45: Chúng ta sẽ không thua nữa
Tiếng trống như sấm dậy, trận đấu bắt đầu. Hai lôi đài thật lớn được chia làm hai tổ để thi đấu. Đầu tiên là cử hành trận đấu ba người lập một tổ nhỏ, thế cục trận này hoàn toàn nghiêng về một phía, ba người Đông Mộc quốc lên sân khấu đều có lục cấp chiến khí mà thôi, mà ba người Đa Bạch quốc lên sân khấu, có Tần Môn Ngọc thất cấp chiến khí, thất cấp chiến khí cùng lục cấp chiến khí nhìn thì chỉ kém một vài từ, kì thực lại cách xa một khoảng rất lớn. Rất nhiều người khi đạt tới lục cấp sẽ không thể đột phá đến thất cấp, thực lực của thất cấp hơn xa lục cấp nhiều. Danh ngạch dự thi kỳ thật phi thường linh hoạt, vì sao nói như vậy, bởi vì nếu một thí sinh dự thi đủ mạnh sẽ có thể bao bọc toàn bộ trận đấu, nói cách khác, một người có thể tham gia ba trận đấu, hai cuộc thi cá nhân, một cuộc thi tập thể. Danh sách có thể lặp lại, cho nên Tần Môn Ngọc vừa có thể đăng ký tham gia tập thể, vừa có thể đăng ký tham gia cá nhân.
Ba thí sinh dự thi của Đông Mộc quốc, một người là “Cây mắc cỡ” Tô Mộng Vân, một nam sinh trầm mặc ít lời tên Phó Vũ Ninh, còn một người nữa chính là Diệp Hàn hết nhìn đông tới nhìn tây vừa rồi.
“Cẩn thận một chút, không đánh được thì lui.” Nam Hoa Vương đứng dậy, trầm giọng dặn dò ba người, “Nhớ kỹ, thua cũng không sao, tuyệt đối không thể đánh bừa, ta muốn nhìn thấy ba người các ngươi đều bình yên trở về.”
“Dạ, Vương gia.” Vũ Ninh, Diệp Hàn vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu, cây mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu phát ra thanh âm như tiếng muỗi kêu, cũng đáp ứng một tiếng.
Bạch Phong Hoa nhìn một màn này, hơi hơi nhíu mày, cặp mắt nhìn Nam Hoa Vương đã có chút khác xưa. Nam Hoa Vương, quả thật có phong phạm Vương gia của một quốc gia .
“Đi đi, nhớ kỹ, phải toàn thân trở ra.” Nam Hoa Vương lại dặn dò.
“Dạ, thỉnh Vương gia lúc đấu trận đấu của ngài cũng phải cẩn thận.” Trong lòng thiếu niên tên Phó Vũ Ninh cảm động, nhìn Nam Hoa Vương, nói ra một câu, sau đó đi đến Bạch Phong Hoa đang ngồi ở một bên, có chút chần chờ cũng nói một câu, “Thỉnh Bạch tiểu thư một hồi nưa cũng cẩn thận.”
“Ha ha.” Bạch Phong Hoa khẽ cười cười, vẫy tay nói, “Cám ơn, tựa như Vương gia nói , các ngươi chỉ cần toàn thân trở ra là được, thua trận này cũng không sao cả. Sau đó, chúng ta sẽ không thua nữa.”
“Ngươi!” Phó Vũ Ninh biến sắc, hắn không nghĩ tới vì mình hảo tâm nhắc nhở, Bạch Phong Hoa cư nhiên cuồng ngạo mà nói ra những lời này như thế. Hắn lập tức tức giận.
“Bạch Phong Hoa nói đúng, các ngươi, chỉ cần toàn thân trở ra là được. Còn lại cứ giao cho chúng ta.” Nam Hoa Vương đúng ở phía sau trầm giọng ngăn lại câu nói của Phó Vũ Ninh.
“Vương gia?” Phó Vũ Ninh nghi hoặc nhìn Nam Hoa Vương, khó hiểu vì sao Nam Hoa Vương lại nói như vậy. Nam Hoa Vương có thể thắng thì không có gì đáng trách, nhưng Bạch Phong Hoa, nàng có thể sao? Đùa sao. Tới bây giờ, hắn đều cho rằng Bạch Phong Hoa thay Đồng Hòa Vương là vì cứu Đồng Hòa Vương, cho nên cảm với nàng mới thay đổi, vừa rồi cũng thuận tiện nhắc nhở nàng cẩn thận mà thôi .
“Đương nhiên, nếu ngươi muốn, ta sẽ thay thế các ngươi xuất chiến cũng được thôi.” Bạch Phong Hoa cúi đầu cười, không đợi mọi người nói lại nhún vai nói tiếp, "Nhưng, ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không đồng ý.”
“Bạch Phong Hoa! Ngươi cũng không sợ sẽ bị cắt lưỡi sao.” (S: nói dối sẽ bị cắt lưỡi thì phải ) Diệp Hàn ở một bên vẫn không nói gì rốt cục cũng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai cùng tức giận. Có thể đại diện cho Đông Mộc quốc xuất chiến chính là vinh dự rất lớn, có ai sẽ không để ý vinh dự của quốc gia mình?
“Diệp Hàn, được rồi, các ngươi đều chuẩn bị một chút rồi lên sân khấu đi.” Nam Hoa Vương lên tiếng ngăn cản, nhìn Diệp Hàn cùng Phó Vũ Ninh nói, “Các ngươi, rất nhanh nữa thôi sẽ biết ý tứ của Bạch Phong Hoa.”
Diệp Hàn cùng Phó Vũ Ninh nghi hoặc liếc nhau, vẫn không nói gì nữa, mà gật gật đầu, cùng cây mắc cỡ chuẩn bị đi lên sân khấu .
Ba người ổn định bước chân chậm rãi hướng lên lôi đài, Bạch Phong Hoa ngồi ở trên ghế, híp mắt nhìn bóng dáng ba người, trong mắt lại bắn ra một ánh sáng lạnh. Ba người này, đều là lục cấp chiến khí, làm sao đối kháng với Tần Môn Ngọc – người không có nhân tính kia?
Trận đấu rốt cục cũng bắt đầu, Đông Mộc quốc đấu với Đa Bạch quốc, Vạn Giang quốc đấu với Ninh Hóa quốc.
Tiếng hô rung trời, vào thời khắc các thí sinh đi trên lôi đài, toàn bộ hội trường đều sôi trào, vô số ánh mắt đều đầu hướng tới hai lôi đài rộng mở. Hôm nay, ở nơi này, sẽ sinh ra một đám anh hùng, sẽ được ghi vào lịch sử, tùy vào chiến thắng của mỗi người.
Ba người Đa Bạch quốc, ngoài Tần Môn Ngọc, hai người còn lại cũng chỉ có lục cấp chiến khí. Trọng tài đứng ở lôi đài bên cạnh, vung tay lên nói bắt đầu, sau đó liền lập tức nhảy xuống lôi đài, đứng ở nơi an toàn.
Ba đấu ba! Phó Vũ Ninh trầm giọng nói với hai đồng bạn “Các ngươi tự mình cẩn thận, Tần Môn Ngọc cứ giao cho ta.”
“Như vậy sao được? Rất nguy hiểm đó, để hắn cho ta là được.” Diệp Hàn cự tuyệt yêu cầu của Phó Vũ Ninh. Cây mắc cỡ Tô Mộng Vân ở phía sau đã không còn vẻ thẹn thùng vừa rồi, vẻ mặt kiên nghị nói “Tốc độ của ta có vẻ nhanh, để ta lên đi.”
“Không cần tranh nhau nữa, các ngươi quên Vương gia vừa rồi nói gì sao?” Phó Vũ Ninh thấp giọng quát lớn hai người, sắc mặt hai người hơi đổi, còn chưa kịp nói chuyện, phía đối diện liền truyền đến thanh âm kiêu ngạo của Tần Môn Ngọc .
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Cùng tiến lên đi.” Tần Môn Ngọc ngẩng cao đầu, cười nhạo, lập tức đối với hai đồng bên cạnh bạn nói, “Các ngươi đứng một bên cho ta đi, nơi này để ta ứng phó là được.”
“Nhưng là…” Người bên cạnh Tần Môn Ngọc vừa chần chờ nói ra hai chữ, trước mắt liền nghênh đón một nắm tay dần phóng đại cứng như thép lao tới.
Phanh —— một tiếng, Tần Môn Ngọc trực tiếp đem người vừa nói chuyện đánh rớt lôi đài, thân thể người nọ bay ra, trực tiếp đánh vào bên hông khan đài, trên mặt toàn là máu, run rẩy sau một lúc lâu cũng không đứng lên được. Người còn lại bên cạnh Tần Môn Ngọc, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, chậm rãi di động bước chân thối lui đến một bên, hắn cũng không muốn bị như người vừa rồi. Tần Môn Ngọc chính là người không có nguyên tắc, không có tình người lại rất biến thái.
Một màn này, làm cho mọi người đều ngây ngẩn cả người. Tần Môn Ngọc cư nhiên ra tay với cả đồng đội? !
Trên khán đài cao nhất, sứ thần Đa Bạch quốc lại lơ đễnh, giống nhau Tần Môn Ngọc làm như vậy là một chuyện rất bình thường .
“Cút qua một bên đi, ta nói, giao cho một mình ta là được.” Đáy mắt Tần Môn Ngọc nổi lên những tơ máu giận dữ, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, gắt gao nhìn ba người đối diện .
Không khí tựa hồ đều đọng lại, Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn liếc nhau, đều trong mắt lẫn nhau thấy được sự ngưng trọng. Cây mắc cỡ cắn cắn môi, đi lên phía trước từng bước, nàng sẽ không bao giờ lùi bước!
Hưu ——!
Trong không khí truyền đến tiếng xé gió sắc bén, Tần Môn Ngọc đã rút ra bảo kiếm, cả người đều nở rộ ra đấu khí màu trắng chói mắt, đánh tới giống như tia chớp !
Ba người Phó Vũ Ninh vội vàng rút kiếm nghênh địch, biểu tình trên mặt Tần Môn Ngọc càng ngày càng dữ tợn, bạo ngược, bảo kiếm của hắn tràn ngập một cỗ chiến khí làm cho người ta kinh hãi.
Mà mục tiêu của hắn, không phải Phó Vũ Ninh, không phải Diệp Hàn, mà là cây mắc cỡ Tô Mộng Vân ở hai giữa người!
Ba thí sinh dự thi của Đông Mộc quốc, một người là “Cây mắc cỡ” Tô Mộng Vân, một nam sinh trầm mặc ít lời tên Phó Vũ Ninh, còn một người nữa chính là Diệp Hàn hết nhìn đông tới nhìn tây vừa rồi.
“Cẩn thận một chút, không đánh được thì lui.” Nam Hoa Vương đứng dậy, trầm giọng dặn dò ba người, “Nhớ kỹ, thua cũng không sao, tuyệt đối không thể đánh bừa, ta muốn nhìn thấy ba người các ngươi đều bình yên trở về.”
“Dạ, Vương gia.” Vũ Ninh, Diệp Hàn vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu, cây mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu phát ra thanh âm như tiếng muỗi kêu, cũng đáp ứng một tiếng.
Bạch Phong Hoa nhìn một màn này, hơi hơi nhíu mày, cặp mắt nhìn Nam Hoa Vương đã có chút khác xưa. Nam Hoa Vương, quả thật có phong phạm Vương gia của một quốc gia .
“Đi đi, nhớ kỹ, phải toàn thân trở ra.” Nam Hoa Vương lại dặn dò.
“Dạ, thỉnh Vương gia lúc đấu trận đấu của ngài cũng phải cẩn thận.” Trong lòng thiếu niên tên Phó Vũ Ninh cảm động, nhìn Nam Hoa Vương, nói ra một câu, sau đó đi đến Bạch Phong Hoa đang ngồi ở một bên, có chút chần chờ cũng nói một câu, “Thỉnh Bạch tiểu thư một hồi nưa cũng cẩn thận.”
“Ha ha.” Bạch Phong Hoa khẽ cười cười, vẫy tay nói, “Cám ơn, tựa như Vương gia nói , các ngươi chỉ cần toàn thân trở ra là được, thua trận này cũng không sao cả. Sau đó, chúng ta sẽ không thua nữa.”
“Ngươi!” Phó Vũ Ninh biến sắc, hắn không nghĩ tới vì mình hảo tâm nhắc nhở, Bạch Phong Hoa cư nhiên cuồng ngạo mà nói ra những lời này như thế. Hắn lập tức tức giận.
“Bạch Phong Hoa nói đúng, các ngươi, chỉ cần toàn thân trở ra là được. Còn lại cứ giao cho chúng ta.” Nam Hoa Vương đúng ở phía sau trầm giọng ngăn lại câu nói của Phó Vũ Ninh.
“Vương gia?” Phó Vũ Ninh nghi hoặc nhìn Nam Hoa Vương, khó hiểu vì sao Nam Hoa Vương lại nói như vậy. Nam Hoa Vương có thể thắng thì không có gì đáng trách, nhưng Bạch Phong Hoa, nàng có thể sao? Đùa sao. Tới bây giờ, hắn đều cho rằng Bạch Phong Hoa thay Đồng Hòa Vương là vì cứu Đồng Hòa Vương, cho nên cảm với nàng mới thay đổi, vừa rồi cũng thuận tiện nhắc nhở nàng cẩn thận mà thôi .
“Đương nhiên, nếu ngươi muốn, ta sẽ thay thế các ngươi xuất chiến cũng được thôi.” Bạch Phong Hoa cúi đầu cười, không đợi mọi người nói lại nhún vai nói tiếp, "Nhưng, ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không đồng ý.”
“Bạch Phong Hoa! Ngươi cũng không sợ sẽ bị cắt lưỡi sao.” (S: nói dối sẽ bị cắt lưỡi thì phải ) Diệp Hàn ở một bên vẫn không nói gì rốt cục cũng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai cùng tức giận. Có thể đại diện cho Đông Mộc quốc xuất chiến chính là vinh dự rất lớn, có ai sẽ không để ý vinh dự của quốc gia mình?
“Diệp Hàn, được rồi, các ngươi đều chuẩn bị một chút rồi lên sân khấu đi.” Nam Hoa Vương lên tiếng ngăn cản, nhìn Diệp Hàn cùng Phó Vũ Ninh nói, “Các ngươi, rất nhanh nữa thôi sẽ biết ý tứ của Bạch Phong Hoa.”
Diệp Hàn cùng Phó Vũ Ninh nghi hoặc liếc nhau, vẫn không nói gì nữa, mà gật gật đầu, cùng cây mắc cỡ chuẩn bị đi lên sân khấu .
Ba người ổn định bước chân chậm rãi hướng lên lôi đài, Bạch Phong Hoa ngồi ở trên ghế, híp mắt nhìn bóng dáng ba người, trong mắt lại bắn ra một ánh sáng lạnh. Ba người này, đều là lục cấp chiến khí, làm sao đối kháng với Tần Môn Ngọc – người không có nhân tính kia?
Trận đấu rốt cục cũng bắt đầu, Đông Mộc quốc đấu với Đa Bạch quốc, Vạn Giang quốc đấu với Ninh Hóa quốc.
Tiếng hô rung trời, vào thời khắc các thí sinh đi trên lôi đài, toàn bộ hội trường đều sôi trào, vô số ánh mắt đều đầu hướng tới hai lôi đài rộng mở. Hôm nay, ở nơi này, sẽ sinh ra một đám anh hùng, sẽ được ghi vào lịch sử, tùy vào chiến thắng của mỗi người.
Ba người Đa Bạch quốc, ngoài Tần Môn Ngọc, hai người còn lại cũng chỉ có lục cấp chiến khí. Trọng tài đứng ở lôi đài bên cạnh, vung tay lên nói bắt đầu, sau đó liền lập tức nhảy xuống lôi đài, đứng ở nơi an toàn.
Ba đấu ba! Phó Vũ Ninh trầm giọng nói với hai đồng bạn “Các ngươi tự mình cẩn thận, Tần Môn Ngọc cứ giao cho ta.”
“Như vậy sao được? Rất nguy hiểm đó, để hắn cho ta là được.” Diệp Hàn cự tuyệt yêu cầu của Phó Vũ Ninh. Cây mắc cỡ Tô Mộng Vân ở phía sau đã không còn vẻ thẹn thùng vừa rồi, vẻ mặt kiên nghị nói “Tốc độ của ta có vẻ nhanh, để ta lên đi.”
“Không cần tranh nhau nữa, các ngươi quên Vương gia vừa rồi nói gì sao?” Phó Vũ Ninh thấp giọng quát lớn hai người, sắc mặt hai người hơi đổi, còn chưa kịp nói chuyện, phía đối diện liền truyền đến thanh âm kiêu ngạo của Tần Môn Ngọc .
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Cùng tiến lên đi.” Tần Môn Ngọc ngẩng cao đầu, cười nhạo, lập tức đối với hai đồng bên cạnh bạn nói, “Các ngươi đứng một bên cho ta đi, nơi này để ta ứng phó là được.”
“Nhưng là…” Người bên cạnh Tần Môn Ngọc vừa chần chờ nói ra hai chữ, trước mắt liền nghênh đón một nắm tay dần phóng đại cứng như thép lao tới.
Phanh —— một tiếng, Tần Môn Ngọc trực tiếp đem người vừa nói chuyện đánh rớt lôi đài, thân thể người nọ bay ra, trực tiếp đánh vào bên hông khan đài, trên mặt toàn là máu, run rẩy sau một lúc lâu cũng không đứng lên được. Người còn lại bên cạnh Tần Môn Ngọc, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, chậm rãi di động bước chân thối lui đến một bên, hắn cũng không muốn bị như người vừa rồi. Tần Môn Ngọc chính là người không có nguyên tắc, không có tình người lại rất biến thái.
Một màn này, làm cho mọi người đều ngây ngẩn cả người. Tần Môn Ngọc cư nhiên ra tay với cả đồng đội? !
Trên khán đài cao nhất, sứ thần Đa Bạch quốc lại lơ đễnh, giống nhau Tần Môn Ngọc làm như vậy là một chuyện rất bình thường .
“Cút qua một bên đi, ta nói, giao cho một mình ta là được.” Đáy mắt Tần Môn Ngọc nổi lên những tơ máu giận dữ, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, gắt gao nhìn ba người đối diện .
Không khí tựa hồ đều đọng lại, Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn liếc nhau, đều trong mắt lẫn nhau thấy được sự ngưng trọng. Cây mắc cỡ cắn cắn môi, đi lên phía trước từng bước, nàng sẽ không bao giờ lùi bước!
Hưu ——!
Trong không khí truyền đến tiếng xé gió sắc bén, Tần Môn Ngọc đã rút ra bảo kiếm, cả người đều nở rộ ra đấu khí màu trắng chói mắt, đánh tới giống như tia chớp !
Ba người Phó Vũ Ninh vội vàng rút kiếm nghênh địch, biểu tình trên mặt Tần Môn Ngọc càng ngày càng dữ tợn, bạo ngược, bảo kiếm của hắn tràn ngập một cỗ chiến khí làm cho người ta kinh hãi.
Mà mục tiêu của hắn, không phải Phó Vũ Ninh, không phải Diệp Hàn, mà là cây mắc cỡ Tô Mộng Vân ở hai giữa người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook