Thịnh Thế Mưu Thần
Quyển 2 - Chương 62: Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu

Editor: LaOngDao142

An Tây Quận Vương? Giờ khắc này cho dù là Phượng Chương tiên sinh luôn luôn thong dong bình tĩnh cũng không khỏi phải lộ ra vẻ mặt đau đầu. Mộc Thanh Y không khỏi cười một tiếng, tò mò hỏi: "Phùng tiên sinh, An Tây Quận Vương có cái gì đặc biệt sao?"

An Tây Quận Vương Mộc Thanh Y không tính quen thuộc, nhưng cũng biết một chút. Thế hệ này An Tây Quận Vương tên là Triệu Tử Ngọc, bất đồng với Bình Nam Quận Vương Chu Biến, năm nay Triệu Tử Ngọc bất quá mới hai mươi lăm tuổi. Bảy năm trước An Tây Quận Vương bệnh nặng qua đời lúc đó Triệu Tử Ngọc cũng chỉ mới mười tám tuổi. Một thiếu niên còn chưa nhược quán chống đở một vương phủ lớn như thế, vốn rất nhiều người đều cho rằng An Tây Quận Vương phủ sắp sửa xuống dốc. Nhưng ngoài dự đoán, Triệu Tử Ngọc vẫn chưa được hai mươi tuổi tự mình xin trấn thủ biên quan, mấy năm qua cũng có chút chiến công, nên cũng được Hoa Hoàng yêu thích và tín nhiệm. Lúc Cố Vân Ca vẫn còn ở Tụy Hồng Các từng nghe người nhắc qua, Hoa Hoàng thậm chí có ý tấn phong Triệu Tử Ngọc thành thân vương. Phải biết, từ khi Hoa Quốc khai quốc đến nay, người khác họ có thể được phong thân vương có thể đếm được trên đầu ngón tay. Long ân như thế không thể không làm cho người ta kinh ngạc, nhưng lại bị Triệu Tử Ngọc cự tuyệt. Hoa Hoàng chẳng những không có tức giận, ngược lại còn ban thưởng cho Triệu Tử Ngọc hoàng kim vạn lượng cùng trạm lô bảo kiếm.

Nhân vật như vậy, đừng nói là quyền quý bình thường, cho dù là hoàng tử cũng không mong muốn đi trêu chọc. Xưa nay Triệu Tử Ngọc xưa nay và Ninh Vương Mộ Dung An không hợp, thậm chí có nhiều lần ầm ĩ đến trước mặt Hoa Hoàng, nhưng Hoa Hoàng luôn luôn sĩ diện nên phần lớn thời điểm đều là nghiêng về Triệu Tử Ngọc mà ngược lại cùng lắm cũng chỉ đánh năm mươi đại bản. Mộ Dung An thân là hoàng tử tôn quý cũng không có chiếm được nửa điểm tiện nghi từ trên người Triệu Tử Ngọc. Điều này cũng dẫn đến thái độ vô cùng lạnh nhạt của Triệu Tử Ngọc đối với Mộ Dung Dục.

Nếu đầu óc Ngũ công chúa không có vấn đề, cũng sẽ không đi trêu chọc nhân vật như vậy. Hay Ngũ công chúa cho rằng nàng là ái nữ của Hoa Hoàng nên Hoa Hoàng sẽ vô điều kiện đứng về phía nàng? Hoa Hoàng ở trong mắt Mộc Thanh Y, có lẽ tội đáng chết vạn lần, nhưng gọi là ngu ngốc tuyệt đối không hơn vô năng, lại càng không phải là ngu ngốc.

"Ngũ công chúa và An Tây Quận Vương từng có lễ?" Mộc Thanh Y hỏi.

Phùng Chỉ Thủy lắc đầu, một người thân là công chúa sống trong cung, một người là Quận Vương thời gian dài đóng ở biên quan, muốn có đụng chạm cũng rất khó a. Mộc Thanh Y mở to hai mắt, tâm niệm hơi đổi cười nói: "Chẳng lẽ là Ngũ công chúa coi trọng An Tây Quận Vương?"

Phùng Chỉ Thủy ngẩn ra, không khỏi có chút dở khóc dở cười, rồi lại có chút chần chờ nói: "Chuyện này chắc không đúng? Nghe nói Ngũ công chúa không thích võ tướng. Ngũ công chúa không phải thích Ngụy công tử sao?"

Còn có chuyện như vậy? Mộc Thanh Y không khỏi cũng có chút tò mò. Thoạt nhìn mấy năm nay trong kinh thành quả thật xảy ra rất nhiều chuyện thú vị bị nàng bỏ lỡ. Phùng Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, đột nhiên đập một chưởng cười nói: "Ta thế nào lại quên mất chuyện này!"

Mộc Thanh Y thiêu mi, Phùng Chỉ Thủy có chút bất đắc dĩ nói: "Hôm nay hình như là Ngụy công tử vào kinh ngày. Đại thọ của Hoa Hoàng nên Ngụy công tử cũng ở trong nhóm tân khách. Bất quá lần này Ngụy công tử dường như đi một chuyến đến An Nam, trở về hơi trễ. Mỗi lần Ngụy công tử về đến kinh thành ngày đầu tiên tất nhiên đều sẽ đến Khinh An Các uống trà."

Mộc Thanh Y không khỏi mỉm cười: "Nói như vậy, Ngũ công chúa đây là tính toán ôm cây đợi thỏ? Nhưng cho dù như thế cũng không đáng đặc biệt để giành chỗ với An Tây Quận Vương a." Ngũ công chúa muốn ngồi, nói vậy có nhiều người nguyện ý nhường chỗ ngồi. Nhưng người có tính tình lạnh lùng ngạo nghễ như Triệu Tử Ngọc lại chưa chắc ở trong nhóm người này.

Phùng Chỉ Thủy nhớ lại một chút chỗ ngồi hôm nay của Triệu Tử Ngọc, thở dài nói: "Ngụy công tử chúng ta ở Khinh An Các định một vị trí, vô luận Ngụy công tử có tới hay không đều giữ lại. Chỗ ngồi này ngay sau chỗ mà An Tây Quận Vương đang ngồi. Mấy vị này một trà lâu nho nhỏ như chúng ta vị nào cũng không đắc tội nổi. Thuộc hạ vẫn nên đi xem một chút đi."

Mộc Thanh Y nhìn Phùng Chỉ Thủy đi ra ngoài, suy nghĩ một chút cũng đi theo ra. Nàng hiện tại không lo lắng cho mình bị người khác nhận ra, thiếu niên tuấn tú mười ba mười bốn tuổi, ở thời điểm cãi nhau tranh cao thấp khó mà phân biệt được, như vậy nên cũng không trở ngại nhàn rỗi xem náo nhiệt.

Trong đại sảnh lầu hai, không khí quả nhiên có chút cổ quái. Mộc Thanh Y nhàn nhạt nhìn lướt qua bảy tám bàn còn trống, có lẽ có người thấy nổi lên tranh chấp nên lập tức rời đi. Rốt cuộc cũng không phải ai ai cũng thích xem náo nhiệt, có náo nhiệt càng không nhìn nổi. Mộc Thanh Y tùy ý tìm một chỗ tầm thường ngồi xuống, đang nhìn chỗ ngồi bên kia cửa sổ nhất thời liền hiểu tại sao Ngũ công chúa kiên trì muốn Triệu Tử Ngọc nhường chỗ. Ngụy công tử chọn vị trí bàn này hết sức xảo diệu, sát bên cửa sổ, bên trong lại có một cây cột để dựa vào, chung quanh bày mấy tấm bình phong Sơn Thủy, chứng tỏ chủ nhân chỗ ngồi này cũng không có ý muốn hàn huyên cùng tân khách trong trà lâu. Ngồi ở vị trí kia, liếc nhìn lại có thể thấy cảnh trí xinh đẹp nhất trong kinh thành, nghiêng tai cũng có thể nghe được đại đa số người xung quanh nói gì. Nhưng chỉ có thể nhìn đến bàn phía trước của Triệu Tử Ngọc đang ngồi. Nếu như Ngũ công chúa thật sự vì Ngụy công tử mà đến, quả thật cần phải cố gắng giành lấy vị trí này.

Năm nay Triệu Tử Ngọc mới hai mươi lăm tuổi, lấy một thân chiến công võ tướng xuất sắc mà nói hắn còn quá trẻ để đạt được. Hắn mặc một thân y phục màu đen hoa văn Vân Nam, có thể nói cộng với thần sắc lạnh lẽo trên khuôn mặt anh tuấn, hợp với màu đen dường như lây dính máu tanh, cả người giống như một thanh chiến đao mới ra khỏi vỏ. Lúc này, Triệu Tử Ngọc cau mày nhìn ba thiếu nữ trước mắt, trên dung nhan lạnh lùng tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.

Thời điểm Phùng Chỉ Thủy đi tới, Ngũ công chúa có chút kiêu căng nhìn chằm chằm Triệu Tử Ngọc, gương mặt không vui. Đi theo bên cạnh nàng Vĩnh Gia quận chúa và Hoài Dương công chúa ngược lại không có gì không vui, trên khuôn mặt tuyệt diễm của Vĩnh Gia quận chúa thậm chí mang theo vài phần xem kịch vui.

Nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, Minh Tuệ công chúa chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết. Triệu Tử Ngọc cho tới giờ dáng vẻ cương thi giống như người khác thiếu hắn mấy vạn lượng không trả, cũng không cho ai mặt mũi. Nàng hảo hảo cùng hắn thương lượng, coi như nhìn ở thân phận công chúa của nàng bán cái mặt mũi cho nàng sẽ chết sao?

"Minh Tuệ công chúa, nếu không chúng ta vẫn nên qua ngồi bên kia đi." Hoài Dương công chúa liếc mắt nhìn Triệu Tử Ngọc lạnh nhạt, nhẹ giọng bên tai Minh Tuệ công chúa mà khuyên nhủ. Minh Tuệ công chúa lúc này đã sớm mất đi lý trí, nếu như nàng cứ như vậy đi chẳng phải để cho người khác thấy nàng Mộ Dung Minh Tuệ sợ Triệu Tử Ngọc hắn?

"Bổn công chúa Không đi! Bổn công chúa phải ngồi chỗ này!" Minh Tuệ công chúa ngước càm cao giọng nói.

Triệu Tử Ngọc để chén trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Nếu công chúa thích, thì ở bên cạnh chờ đi. Bổn vương đi vị trí này cũng không ai dám giành với ngươi." Minh Tuệ công chúa không khỏi nghẹn lời hỏi: "Ngươi chừng nào thì đi?"

Triệu Tử Ngọc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Chạng vạng đi."

Hiện tại cùng lắm mới vừa qua buổi trưa, đến chạng vạng ít nhất còn phải chờ hai canh giờ. Khuôn mặt tươi cười của Minh Tuệ công chúa nhất thời ngưng trọng. Khách trà lâu một bên xem mặc dù không cảm thấy Triệu Tử Ngọc cùng một cô nương nhà tranh phong như vậy tương đốikhông tốt, không khỏi quá mức hẹp hòi một chút. Nhưng có vài người không có năng lực và địa vị cũng không dám nguyện ý đi đắc tội Triệu Tử Ngọc. Cho dù là vì công chúa thì anh hùng cứu mỹ nhân đương nhiên sẽ xúc động lòng người, nếu như có thể lấy được công chúa có được vị trí phò mã thì càng thêm một đoạn giai thoại. Nhưng nếu như ra bước ra lại không có được chút lợi thế nào, ngược lại đắc tội An Tây Quận Vương, thì không phải tất cả mọi người có thể nhận được. Ở điểm này, dân chúng trong kinh thành vẫn còn có người thanh tĩnh.

"Thảo dân Phùng Chỉ Thủy ra mắt Quận Vương, công chúa." Thấy mắt tình hình trước mắt càng náo càng nghiêm trọng, Phùng Chỉ Thủy thở dài chỉ đành phải tiến lên. Đang muốn nổi giận Minh Tuệ công chúa sửng sốt một chút, quay đầu lại quét Phùng Chỉ Thủy một cái, ngạo nghễ nói: "Ngươi là ai?"

Phùng Chỉ Thủy khóe miệng không khỏi rút rút ra, vị Minh Tuệ công chúa chỉ biết được tới Khinh An Các chờ Ngụy công tử, chẳng lẽ cũng không có điều tra một chút sao? Phùng Chỉ Thủy hắn ở kinh thành mặc dù không phải nhân vật có thanh danh hiển hách, nhưng cũng không đến nổi không được mọi người biết chứ?

"Thảo dân là chưởng quỹ Khinh An Các, không biết công chúa đối với tệ điếm có gì bất mãn?" Phùng Chỉ Thủy cung kính hỏi. Minh Tuệ công chúa giơ tay lên chỉ một Triệu Tử Ngọc nói: "Ngươi bảo hắn ngay lập tức nhường chỗ ngồi cho bổn cung!"

Phùng Chỉ Thủy nhìn Triệu Tử Ngọc cúi đầu uống trà, sờ sờ lỗ mũi có chút bị làm khó nói: "Chuyện này,... công chúa, nếu nói thứ tự đến trước sau, Quận Vương đã chọn chỗ này trước, công chúa sao không xem chỗ khác một chút? Thật ra thì còn có mấy vị trí cảnh trí cũng hết sức không tệ, hơn nữa, tiểu điếm còn vài sương phòng, cũng đều có thể ngắm cảnh, mặc dù không náo nhiệt như đại sảnh, nhưng nó có không gian yên tĩnh rất phù hợp với thân phận tôn quý của công chúa."

Khinh An Các nổi danh nhất chính là trà bánh gió êm dịu cảnh, công chúa đại giá quang lâm đương nhiên là vì ngắm cảnh uống trà. Dĩ nhiên nếu như Minh Tuệ công chúa dám có can đảm trước mặt dân chúng nói nàng đến để gặp Ngụy công tử, thì Phùng Chỉ Thủy hắn cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.

"Ta mặc kệ, Bổn cung muốn vị trí này!" Minh Tuệ công chúa mặt xanh trắng, cắn răng nói. Bây giờ chuyện không chỉ có vấn đề nàng có thể ngồi gần người yêu hay không, quan trọng hơn là mặt mũi và tôn nghiêm của công chúa như nàng. Thật ra thì Minh Tuệ công chúa hiện tại đã có chút hối hận để cho Triệu Tử Ngọc nhường chỗ ngồi, nhưng lúc mở miệng nàng quả thật không nghĩ tới Triệu Tử Ngọc tự nhiên không nể tình như thế. Hôm nay nàng đã cỡi hổ thì khó mà xuống.

Phùng Chỉ Thủy bất đắc dĩ nhìn về phía Triệu Tử Ngọc, hi vọng vị Quận Vương gia này có thể dễ nói chuyện một chút.

Triệu Tử Ngọc tự nhiên cũng nhận ra ánh mắt ân cần của Phùng Chỉ Thủy, năm xưa Triệu Tử Ngọc vẫn chưa đóng ở biên quan cũng là khách quen của Khinh An Các, mặt mũi chưởng quỹ dĩ nhiên sẽ cấp cho. Chẳng qua còn chưa mở miệng, cửa thang lầu liền truyền đến một giọng nam mỉm cười dịu dàng thấp giọng nói: "Triệu huynh nếu như không chê, không bằng cùng tại hạ ngồi chung như thế nào?"

Mọi người nhất tề đưa mắt nhìn sang cửa thang lầu, vừa rồi chỉ vô cùng quan tâm đến công chúa và Quận Vương, cho nên không ai chú ý có người đi tới. Nam tử bước chậm đi lên bộ dáng nhìn qua hai mươi bảy hai mươi tám, mặc một thân cẩm y màu đỏ tía thêu ngân ưng, bên ngoài còn khoác áo choàng sa mỏng màu tím. Trong tay cầm một thanh chiết phiến nhìn qua rất bình thường. Nhưng Mộc Thanh Y nhìn ra chiết phiến kia, khung quạt cũng không trúc mộc ngà voi bình thường, toàn thân ngăm đen lại phiếm ánh sáng nhàn nhạt, rất có thể là một khoáng vật nào đó không biết tên. Nhìn qua không giống như học đòi văn vẻ càng giống như một món binh khí nguy hiểm. Mộc Thanh Y không khỏi nhớ tới Thái Sử Hành từng tán gẫu với nàng có nói qua, Ngụy công tử võ công sâu không lường được.

Ngụy công tử bị người vẫn nhìn chăm chú như vậy, đương nhiên sẽ không thể không có cảm giác. Đưa mắt nhìn qua lại thấy trong góc một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi tuấn tú vô cùng mặc bạch y đang ngồi, thấy bị mình phát hiện thiếu niên cũng chỉ nở nụ cười có chút quẫn bách đối với hắn liền cúi đầu xuống uống trà. Ngụy công tử không khỏi cười nhạt một tiếng, đưa mắt lần nữa chuyển đến cửa sổ bên này.

Triệu Tử Ngọc cũng đang nhìn nam tử mới đến, bỗng dưng cười nhạt một tiếng, vuốt càm nói: "Nguyên lai là Ngụy công tử, hạnh ngộ."

"Triệu huynh khách khí, tại hạ Ngụy Vô Kỵ. Mời." Ngụy công tử cười nói.

"Mời." Đối mặt Ngụy công tử một công tử văn nhã ôn tồn lễ độ lại không mất đi phần tiêu sái, cho dù là Triệu Tử Ngọc  cũng rất khó không có vẻ mặt ôn hoà. Triệu Tử Ngọc đứng dậy đi theo Ngụy Vô Kỵ đi đến bàn bên cạnh sau tấm bình. Phùng Chỉ Thủy thở phào nhẹ nhỏm, xoay người hướng về phía Minh Tuệ công chúa lại cười nói: "Công chúa mời."

Minh Tuệ công chúa kinh ngạc nhìn nam tử sau tấm bình phong mặt đang nói chuyện với Triệu Tử Ngọc, sắc mặt tái nhợt vô sắc. Từ đầu tới cuối... Ngụy công tử cũng không có liếc nhìn nàng một cái.

Ngụy công tử, tên Vô Kỵ. Phú hào đệ nhất thiên hạ, mười năm trước đột nhiên quật khởi phú khả địch quốc. Ngay cả hoàng thất tam quốc đều đối xử như khách. Từ xưa chỉ có Tín Lăng Quân không người không biết.

Ngay cả Ngụy Vô Kỵ cũng tới, có thể thấy được thọ thần lần này của Hoa Hoàng quả nhiên xưng được với là bát phương tới hạ. Kinh thành càng ngày càng náo loạn. Mộc Thanh Y đứng dậy tự nhiên xuống lầu, vừa ở trong lòng âm thầm tự định giá.

Ra khỏi Khinh An Các, Vô Tâm lập tức đi tới. Vừa bước chậm mà đi, Mộc Thanh Y mạn bất kinh tâm hỏi: "Ngụy công tử người này, ngươi thấy thế nào?" Vô Tâm không khỏi sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Mộc Thanh Y sẽ hỏi hắn vấn đề này. Mặc dù Mộc Thanh Y đón nhận hắn người Dung Cẩn tặng đưa cho nàng làm tùy thân thị vệ, nhưng Vô Tâm trong lòng biết rõ ràng, Mộc Thanh Y căn bản cũng không tin tưởng hắn. Hắn ngày thường có thể biết đều là nàng nguyện ý cho hắn biết, nhưng bọn hắn vẫn còn cách xa, không có tín nhiệm lẫn nhau đến trình độ có thể tùy ý tán gẫu.

Cho nên Vô Tâm rất nghiêm túc trả lời: "Khởi bẩm công tử, mười năm trước Ngụy công tử mang theo tài phú to lớn xuất hiện, chỉ trong mười năm ngắn ngủn đã có danh xưng là thủ phủ thiên hạ. Kỳ nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, thiên phú của phú thương không có ai bằng. Nhưng hắn vốn là ai, bối cảnh trước mười bảy mười tám tuổi không có một chút tin tức."

"Không ai bằng? Ngay cả Mai gia cũng không thể?" Mộc Thanh Y thiêu mi nói, Mai gia năm đó thanh thế nhất định cũng không kém Ngụy công tử hôm nay. Có điều Mai gia dù sao cũng vẫn là một gia tộc kinh doanh trên trăm năm, Ngụy công tử bỗng nhiên Nhất Phi Trùng Thiên không có thể đánh đồng.

Vô Tâm trầm ngâm chốc lát, mới lắc đầu nói: "Công tử nói, thế hệ này của Mai gia không người nào có thể so sánh." Công tử này, dĩ nhiên là chỉ Dung Cẩn. Ngay cả Dung Cẩn cũng khen ngợi người này như vậy, xem ra không phải chuyện đùa. Mộc Thanh Y cười nhạt, cũng không sao, nàng cùng Ngụy công tử không có có bất kỳ giao tiếp gì, nói vậy sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào.

"Ngụy công tử dường như cùng hộ quốc đại tướng quân giao tình không tệ." Vô Tâm trầm giọng nói.

Mộc Thanh Y dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Vô Tâm một cái cười nói: "Vậy sao? Giao tình không tệ... Tin tức của Cửu công tử linh hoạt quả nhiên để cho ta mở rộng tầm mắt." Ngụy Vô Kỵ và Vệ đại tướng quân có giao tình xem ra phải là chuyện bí ẩn, nếu không lấy Ngụy Vô Kỵ tiền tài quyền thế kinh người như thế đã sớm dẫn tới chư vị hoàng tử kiêng kỵ. Nhưng nếu như ngay cả trong kinh thành hoàng tử vương gia cũng không biết chuyện mà Dung Cẩn lại có thể tra rõ ràng như thế, xem ra nàng đối với năng lực cùng thế lực của Dung Cẩn cần phải đánh giá lên tầm cao mới.

Vô Tâm cúi đầu cũng không nhìn thấy thần sắc trên mặt Mộc Thanh Y, vị tiểu thư này cho hắn cảm giác đặc biệt giống như Cửu công tử, luôn luôn vô hình trung khiến cho người ta cảm thấy áp lực cường đại. Cho nên Vô Tâm rất ít khi ngẩng đầu xem thần sắc của nàng, chẳng qua chỉ bình tĩnh nói ra chuyện bản thân mình biết.

Mộc Thanh Y cau mày, Ngụy công tử... Ngụy Vô Kỵ...

Hộ quốc Đại tướng quân, Vệ Lễ. Ngụy... Vệ...

"Công tử các ngươi cùng Ngụy Vô Kỵ có cừu oán?" Mộc Thanh Y đột nhiên mở miệng hỏi.

Vô Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Thanh Y, chỉ nghe Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Muốn đối phó Ngụy Vô Kỵ để cho chính hắn đi, ta không có năng lực đi trêu chọc Ngụy Vô Kỵ. Cho dù có, cũng không cần thiết."

Vô Tâm nhìn bóng dáng bạch y thiếu niên xoay người nghênh ngang rời đi, trên mặt Vô Tâm nghiêm nghị trước sau như một rốt cục xuất hiện mấy phần kinh ngạc và rối rắm.

Mộc Thanh Y cũng không có vội vả trở về phủ, hôm nay trong phủ Túc Thành Hầu sẽ không có ai tìm nàng. Coi như nàng một hai ngày không trở về cũng chưa chắc có người có thể phát hiện, cho dù có người đột nhiên tìm nàng, Doanh nhi thông minh như vậy cũng có thể ứng phó chờ đến khi nàng trở về. Xem một chút thời gian không sai biệt lắm, Mộc Thanh Y xoay người đi tửu lâu thành Nam. Chỗ ngồi này có tên tửu lâu Quy Lâm Cư là sản nghiệp của Trì Vương, mà Mộc Thanh Y đã sớm ước chừng tốt lắm ngồi chỗ này nhìn chằm chằm hắn.

Bước vào Quy Lâm Cư, lập tức liền có người tiến lên đón, không đợi tiểu nhị mở miệng, Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Tại hạ có hẹn với Tứ công tử." Tiểu nhị không khỏi sửng sốt một chút, hắn tự nhiên biết Tứ điện hạ có hẹn với người ở Quy Lâm Cư, nhưng lại không nghĩ rằng người tới lại là một người thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi.

"A... Công tử mời." Phục hồi tinh thần lại, tiểu nhị mới vội vàng nói.

Về hậu viện Quy Lâm Cư, Mộ Dung Hiệp đang ngồi ở trong sương phòng hướng về phía một bàn cờ dang dở xuất thần. Chỉ là nhìn thần sắc hắn chuyên chú, tuyệt đối sẽ không có người biết hắn lúc này ý định của hắn hoàn toàn không có ở trên bàn cờ. Mộ Dung Hiệp đang đợi người, trong thời gian rảnh rỗi, Mộ Dung Hiệp không khỏi có chút chất vấn mình chẳng qua chỉ nhận được một tấm thiệp ngay cả họ tên cũng không có đã cùng đối phương gặp mặt có phải quá mức tắc trách hay không.

Nhưng nếu như đối phương thật có liên quan đến chuyện xui xẻo mấy ngày nay của Lục đệ mà nói, người này nhất định là một nhân tài hiếm có. Huống chi, Quy Lâm Cư là địa bàn của Trì Vương phủ, đối phương nếu dám đến đường đường là hoàng tử hắn chẳng lẽ còn phải sợ?

"Vương gia." Ngoài cửa, tiểu nhị thấp giọng bẩm báo: "Khách nhân tới."

"Mời vào."

Mộc Thanh Y một bước vào trong phòng, Mộ Dung Hiệp đầu tiên là ngây ngẩn cả người. Sau đó liền cảm thấy một cơn tức giận từ trong lòng dâng lên, có một loại cảm giác bị người đùa bỡn. Mặt mũi hắn vốn nghiêm chỉnh ung dung bởi vì tức giận, càng nhiều thêm mấy phần sát khí. Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Mộ Dung Hiệp cười nói: "Trì Vương điện hạ tựa hồ mất hứng? Tại sao? Tại hạ có chỗ nào thất lễ sao?"

Mộ Dung Hiệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y nói: "Các hạ chính là người muốn cầu kiến bổn vương?"

Mộc Thanh Y không thèm để ý gật gật đầu nói: "Chính là tại hạ. Vương gia không mời người ngồi xuống sao?"

Quan sát cũng không phải lỗi, Mộ Dung Hiệp tức giận hơi yếu, giơ tay lên ý bảo Mộc Thanh Y tùy ý. Mộc Thanh Y cũng không khách khí, đi tới Mộ Dung Hiệp ghế bên dưới không xa một ngồi xuống. Trong chốc lát, Mộ Dung Hiệp cũng bình tĩnh lại nhàn nhạt nói: "Vị công tử này cao tính đại danh?"

Mộc Thanh Y cười nói: "Tại hạ họ Trương, tên một chữ Thanh." Trương Thanh vừa nghe đã không giống tên thật, nhưng Mộ Dung Hiệp cũng không thèm để ý. Dù sao cho dù Mộc Thanh Y nói tên thật Mộ Dung Hiệp cũng chưa chắc sẽ tin tưởng. Bọn họ đều là hoàng tử đấu đá trong cung mà lớn lên, trừ khi chính mắt thấy được căn cứ chính xác nếu không tất cả đều không tin.

"Nga? Như vậy, Trương công tử muốn gặp bổn vương có chuyện gì?" Mộ Dung Hiệp vừa quan sát Mộc Thanh Y, vừa nói.

Mộc Thanh Y lại cười nói: "Dĩ nhiên là muốn trợ giúp vương gia. Đương nhiên vương gia cũng có thể coi là đôi bên cùng có lợi." Mộ Dung Hiệp hai mắt nhíu lại, trầm giọng nói: "Bổn vương thế nào không biết có gì cần Trương công tử giúp một tay, càng thêm không biết bổn vương có thể giúp công tử chuyện gì."

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Nhàm chán thử dò xét không bằng chúng ta đều miễn như thế nào? Tại hạ không có nhiều thời gian, tin tưởng vương gia cũng giống như vậy. Tại hạ có thể giúp vương gia lấy được thứ ngươi muốn, mà đến lúc đó vương gia chỉ cần giúp tại hạ một chiếu cố nho nhỏ là được rồi."

Mộ Dung Hiệp cười lạnh một tiếng nói: "Bổn vương làm sao biết ngươi có năng lực này có hay không? Hơn nữa, ngươi nói chiếu cố nho nhỏ nếu như bổn vương không làm được thì nên như thế nào?"

Mộc Thanh Y cười híp mắt nói: "Ta không có năng lực, Cung Vương phi và Ninh Vương điện hạ không phải là đã chứng minh sao? Về phần ta muốn, chỉ cần Trì Vương lấy được thứ ngươi muốn, đem Mộ Dung Dục và Mộ Dung An giao cho ta là được rồi."

"Ngươi ngược lại gan lớn." Mộ Dung Hiệp nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y trầm giọng nói: "Ngươi không sợ bổn vương bắt ngươi lại sao?"

Mộc Thanh Y Du Nhiên(tự nhiên) giơ tay lên, cười hỏi: "Làm như vậy đối với Trì Vương điện hạ có ích lợi gì? Hay tại hạ hiểu lầm, thật ra thì Trì Vương điện hạ cùng Cung Vương huynh đệ tình thâm? Căn bản sẽ không nghĩ tới ngôi vị thái tử?"

"Càn rỡ!" Mộ Dung Hiệp lạnh lùng nói: "Ngươi thật là to gan." Hoàng gia đấu đá lẫn nhau từ xưa đã có, nhưng ít có người dám nói trần trụi như thế trước mặt hắn mà thôi.

Mộc Thanh Y nhún nhún vai, bày tỏ im lặng.

Ánh mắt Mộ Dung Hiệp u lạnh nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y hồi lâu, mới lạnh giọng hỏi: "Tại sao ngươi muốn đối phó Cung Vương?"

"Ta nhìn hắn không vừa mắt." Mộc Thanh Y cười nói.

"Ngươi định dùng lý do này mà thuyết phục bổn vương sao?" Mộ Dung Hiệp cười lạnh nói. Mộc Thanh Y bất đắc dĩ, chỉ đành phải lạnh nhạt nói: "Tại hạ cùng với Mộ Dung An có sâu thù khắc cốt. Muốn động tới Mộ Dung An tự nhiên không tránh được đối địch với Mộ Dung Dục, chỉ tiếc lần này Mộ Dung An mạng lớn tránh được một kiếp."

Mộ Dung Hiệp cau mày, ở trong lòng tính toán suy nghĩ không nên tin lý do này. Mộ Dung An có đức hạnh gì Mộ Dung Hiệp tự nhiên rõ ràng, người muốn hắn chết chỉ sợ có thể từ cửa cung xếp hàng đến Bờ sông Dương Liễu. Chỉ tiếc hắn thân là hoàng tử, người có năng lực động được người của hắn bây giờ không có nhiều. Nếu nói cùng Mộ Dung An có cừu oán, Mộ Dung Hiệp lại là có chút tin tưởng.

Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Hiệp do dự chần chờ, Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Vương gia cần gì như thế, tại hạ nói thật hay giả cùng vương gia cũng không có hại không phải sao? Mục tiêu của ta và người, vốn là nhất trí. Coi như vương gia không tin tại hạ, vẫn nên biết có một câu nói."

"Nói cái gì?"

Mộc Thanh Y cười nói: "Địch nhân của địch nhân là bằng hữu." Tiện tay từ trong tay áo lấy ra hai kiện đồ ném qua, Mộ Dung Hiệp tiếp nhận vừa nhìn là một trâm gài tóc của nữ nhân dùng và một khối ngọc bội của nam nhân. Trên ngọc bội có khắc bốn con rồng bao quanh một chữ Ninh, ngọc bội như vậy Mộ Dung Hiệp cũng có một khối, đó là ngọc bội đại biểu thân phận Trì Vương của hắn. Ngọc bội này vốn là tín vật không rời thân của Mộ Dung An.

Nhìn Mộ Dung Hiệp, Mộc Thanh Y đứng dậy cười nói: "Vương gia có thể suy nghĩ thật kỹ có muốn hợp tác hay không. Tại hạ có thể cho vương gia thêm một tin tức, Ngụy công tử cùng hộ quốc tướng quân tựa hồ có chút quan hệ."

Trong dự liệu thấy Mộ Dung Hiệp biến sắc, Mộc Thanh Y khẽ mỉm cười xoay người đi ra ngoài cửa.

Tay mới vừa đụng tới cửa, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Mộ Dung Hiệp: "Trương công tử dừng bước."

Nghe được giọng nói của Mộ Dung Hiệp, Mộc Thanh Y cúi đầu bên khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Quay đầu lại trên khuôn mặt  tuấn tú có chút non nớt lại mang theo một tia nghi hoặc: "Vương gia còn có chuyện gì?"

Mộ Dung Hiệp nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y trầm giọng nói: "Bổn vương đa tạ công tử nhắc nhở, nếu như Trương công tử không ngại, lúc rảnh rỗi có thể đến Quy Lâm Cư hoặc là tệ phủ ngồi một chút." Mộc Thanh Y mỉm cười gật đầu nói: "Nếu như vương gia có chuyện gì, cũng có thể phái người tới chỗ này." Mộc Thanh Y tự nhiên cũng hiểu được bánh ít đi, bánh quy lại, đặt một tờ giấy hoa tiên lên bàn, cười nói: "Tại hạ cáo từ."

"Đi thong thả không tiễn."

Mộc Thanh Y tiếng bước chân ở ngoài cửa biến mất, một lúc lâu sau một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi bộ dáng gầy gò sắc mặt hơi có chút vàng vọt đẩy cửa đi vào, cung kính nói: "Vương gia."

Mộ Dung Hiệp giương mắt, trầm giọng nói: "Chuyện này Trịnh tiên sinh thấy thế nào?"

Nam tử hí mắt nói: "Vị Trương công tử này... Làm việc cũng không giống như thiếu niên mười ba mười bốn tuổi." Mộ Dung Hiệp gật đầu đồng ý, tác phong làm việc của bạch y thiếu niên so với người trưởng thành hai ba mươi tuổi còn trầm ổn chững trạc hơn." Nam tử trung niên kia bộ dạng phục tùng suy nghĩ một chút nói: "Chuyện lần này hắn ta cũng không có nói dối. Vương gia có còn nhớ rõ, theo như lời của Cung Vương phi nói người bắt cóc nàng ta tự xưng là Cố Lưu Vân." Trong Cung Vương phủ tự nhiên có người của Trì Vương phủ, mặc dù thư phòng của Mộ Dung Dục nơi như thế không thể dò xét tới được, nhưng Chu Minh Yên sau khi bị kích động to lớn, dò xét tin tức từ nàng sẽ dễ dàng hơn.

"Cố Lưu Vân." Mộ Dung Hiệp gật đầu nói: "Nếu như Cố Lưu Vân, không, nếu như Cố Lưu Vân vẫn còn sống, hiện tại cũng khoảng mười sáu tuổi. Hơn nữa, người của chúng ta không phải đã xác định, năm đó Cố Lưu Vân đúng là đã chết sao? Thiếu niên này, không phải Cố Lưu Vân."

Trung niên nhân cười nói: "Hắn có phải Cố Lưu Vân hay không thật ra không quan trọng, như vậy không phải rất tốt sao? Nếu không có quan hệ dây dưa với một như vậy thì phải thế nào đây, đối với vương gia cuối cùng vẫn không tốt. Nhưng người này khẳng định biết một chút nội tình của Cố gia, thậm chí cùng Cố gia có quan hệ."

Mộ Dung Hiệp rũ mắt ở trong lòng tính toán: "Cố gia bổn gia ngoại trừ Cố Tú Đình tung tích không rõ ra, cũng không có người nào. Nhị ca cũng không thể nào, có lẽ là Cố gia bàng chi?" Mặc dù đều nói Cố gia bàng chi đã sớm điêu linh, nhưng Cố gia là một gia tộc có lịch sử đã lâu như vậy, ai biết có còn một vài nhân vật không muốn người biết đến hay không?

Nam tử trung niên cũng cau mày, nói: "Hắn tự xưng họ Trương. Nhắc tới Đại phu nhân năm đó của Cố gia chính là họ Trương, chỉ có hai người có thể được xem là có quan hệ thân thích, cũng chỉ có Cố Tú Đình và Tứ tiểu thư Mộc Thanh Y của phủ Túc Thành Hầu." Nghiêm chỉnh mà nói, ngay cả Mộc Thanh Y đều gọi không hơn, Mộc Thanh Y chỉ có mẫu thân họ Trương, bản thân cùng Cố gia thật ra không có bất cứ quan hệ gì. Rất nhanh, nam tử trung niên liền loại bỏ Mộc Thanh Y ra, không phải bởi vì nàng cùng Cố gia quan hệ không lớn, chủ yếu bởi vì nàng chỉ là một nư tử. Cho dù thân là mưu sĩ, hắn cũng khó tránh khỏi đối với nữ tử sinh ra suy nghĩ khinh thường. Chỉ có điều hắn không biết, đã từng, hắn cách chân tướng mọi chuyện lại gần đến như vậy.

"Cố Tú Đình chết sao?" Mộ Dung Hiệp hỏi.

Trung niên nam tử lắc đầu nói: "Không biết." Cũng không ai biết biệt viện của Cung Vương hôm đó đã xảy ra chuyện gì, người trong biệt viện toàn bộ đều chết hết, ngay cả một người sống cũng không có để lại. Bọn họ cũng chỉ có thể từ trong đó không có chút căn cứ phỏng đoán ra một phần. Nhưng tung tích Cố Tú Đình cũng không người nào có thể biết được.

Mộ Dung Hiệp trầm mặc hồi lâu, cau mày nói: "Vô luận như thế nào, đối với chúng ta mà nói tóm lại không phải là một chuyện xấu đi." Kể từ khi Mộ Dung Dục cưới Chu Minh Yên, hai năm qua danh tiếng Cung Vương phủ đang thịnh, bản thân Mộ Dung Dục cũng vô cùng được Hoa Hoàng coi trọng, nghiễm nhiên chính là hoàng tử có tư thái nhất. Chuyện khiến cho người buồn bực, Mộ Dung Dục người này là người hết sức cẩn thận, cho dù được phụ hoàng coi trọng cũng chưa bao giờ sẽ cư cao kiêu ngạo, đúng là làm cho người ta nửa điểm sai lầm cũng bắt không được. Đã từng có một lần, Mộ Dung Hiệp thậm chí cho rằng phụ hoàng có phải có ý muốn lập Mộ Dung Dục thành thái tử. Nhưng chuyện lần này nhìn thấy phụ hoàng đối với Cung Vương phủ và Vân tần xử trí không chút lưu tình, trong lòng Mộ Dung Hiệp lại dâng lên một chút hy vọng.

"Vương gia nói đúng. Cung Vương không chỉ có Bình Nam Quận Vương và Túc Thành Hầu ủng hộ, trong triều người ủng hộ cũng không ít. Còn có, năm đó thủ hạ của Bình vương phần lớn thế lực chỉ sợ cũng bị hắn cho thu phục đến dưới trướng. Chỉ bằng chúng ta, đối phó hắn chỉ sợ còn có chút lao lực."

Bạch y thiếu niên nói không sai, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.

"Vương gia." Ngoài cửa, thị vệ trầm giọng nói.

"Đi vào." Người đi vào là thị vệ đi theo Mộc Thanh Y. Sắc mặt thị vệ có chút khó coi, thấp giọng nói: "Thuộc hạ vô năng, mất dấu." Tròng mắt Mộ Dung Hiệp trầm xuống: "Ngay cả một người không có võ công, các ngươi cũng có thể bị bỏ lại?"

Thị vệ cắn răng, xấu hổ nói: "Thiếu niên kia dường như đối với địa bàn kinh thành vô cùng quen thuộc. Lo lắng bị hắn phát hiện thuộc hạ không dám đến gần quá. Chỉ thay đổi hai ba con đường, người đã không thấy tăm hơi."

"Phế vật! Cút ra ngoài!" Mộ Dung Hiệp cả giận nói.

"Vâng!" Thị vệ vội vàng lui ra ngoài. Ngồi ở bên cạnh nam tử trung niên nhìn Trì Vương tức giận không thể ngừng lại như có điều suy nghĩ: "Xem ra vị Trương công tử này quả thật vô cùng cao tay. Vương gia cũng không cần tức giận, nếu như hắn ngay cả chút bản lãnh này cũng không có, cũng không có khả năng và can đảm tính toán Cung Vương."

Mộ Dung Hiệp kiềm chế cơn tức giận, tán đồng gật đầu một cái nói: "Trịnh tiên sinh có chủ ý."

Nam tử trung niên nói: "Hợp tác cũng có thể, nhưng vương gia vẫn nên cẩn thận một chút chớ có bị hắn tính toán."

Mộ Dung Hiệp gật đầu nói: "Cái này bổn vương biết." Lòng phòng người, bọn họ làm hoàng tử không thiếu nhất chính là cái này. Dù sao, người không có lòng phòng bị kết quả rất rõ ràng đặt ở trước mặt ngươi.

Trong kinh thành trên nóc phòng một hẻm nhỏ, Dung Cẩn cười híp mắt ngồi ở bên cạnh  Mộc Thanh Y nhìn nàng lần đầu tiên ngồi ở trên nóc phòng mà có chút khẩn trương mà vui mừng. Thanh Thanh ngày thường quá nghiêm túc, dáng vẻ bây giờ của nàng thoạt nhìn khả ái hơn nhiều a.

Mộc Thanh Y nhìn lướt qua nam tử vô lương nằm ở trên nóc phòng cười đến đau bụng, tức giận: "Ngươi không sợ bị người phát hiện Dung Cửu công tử ngươi có võ công cái thế, ngươi cứ tiếp tục cười." Hắn cho rằng ban ngày nằm ở trên nóc phòng rất bí mật sao? Một vài người tùy tiện đi ngang qua nói không chừng cũng sẽ bị phát hiện. Mộc Thanh Y cảm thấy bản thân nàng thì không sao, cùng lắm thì bị người phát hiện có chút quan hệ với Cửu hoàng tử Tây Việt, nhưng Dung Cửu công tử muốn giải thích thế nào về một con ma ốm như hắn cùng với một người hoàn toàn không có võ công bò lên được nóc nhà cao đến như vậy chính là vấn đề.

"Thanh Thanh thật là không đáng yêu." Dung Cẩn bất đắc dĩ nói. Đưa tay kéo Mộc Thanh Y lên, một tay hắn ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng dưới chân đạp nhẹ một chút hai người liền lặng lẽ rơi xuống đất. Rốt cuộc đến khi đứng trên mặt đất bằng phẳng, thân thể có chút cứng ngắc của Mộc Thanh Y mới có thể buông lỏng chút ít, một chưởng đẩy Dung Cẩn ra rồi quy đầu đi về hướng khác. Dung Cửu công tử ủy khuất nhíu mày một cái, lại bám dính đi theo.

"Thanh Thanh chớ đi a, bổn công tử đặc biệt ra tới tìm ngươi a." Một người đi ở phía trước, một người ở phía sau đuổi theo.

Mộc Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tìm ta làm cái gì? Tiếp tục khích bác ta đi đối phó Ngụy công tử? Cửu gia, ngươi không cảm thấy ngươi quá coi trọng ta sao?" Dung Cửu công tử không hề có bộ dáng xin lỗi, cười hì hì nói: "Làm sao sẽ xem trọng đây? Thanh Thanh chọn Mộ Dung Hiệp, sớm muộn không phải cũng chống đối lại Ngụy Vô Kỵ sao? Bổn công tử chẳng qua chỉ cung cấp tình báo sớm một bước cho Thanh Thanh thôi, tránh cho Thanh Thanh bị hắn tính toán a."

Mộc Thanh Y cười lạnh: "Chưa bị hắn tính toán, ta chỉ sợ bị Cửu công tử đào hố đến chết."

"Thanh Thanh... Ngươi khẳng định hiểu lầm ta." Dung Cửu công tử vô tội nói.

Mộc Thanh Y xoay người nhìn hắn, ngậm cười hỏi: "Ngụy Vô Kỵ có thù oán với ngươi sao?" Dung Cẩn công tử há miệng muốn biện giải cho mình, nhưng nhìn "Thiếu niên" trước mắt duyên dáng bên khóe môi treo một nụ cười như nước trong gợn sóng nhàn nhạt, tất cả lời muốn nói cũng bị nuốt trở về. Có chút như đưa đám thở dài, chớp ánh mắt vô tội đến tội nghiệp nhìn Mộc Thanh Y, nhỏ giọng nói: "Có một chút."

Mộc Thanh Y cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Dung Cửu công tử nhìn bóng lưng nàng bị tức giận rời đi, có chút ưu thương than thở: "Tại sao Thanh Thanh không dễ lừa gạt như vậy? Không dễ bị lừa gạt thì cũng thôi đi, không gạt được nàng còn phải tức giận. Làm sao bây giờ đây, lần sau có muốn cũng phải chu đáo một chút mới được a, nếu không Thanh Thanh lại tức giận."

Cho nên, công tử ngươi cho tới bây giờ không nghĩ qua sẽ không gạt người sao?

"Vô Tình, ngươi nói Thanh Thanh có phải tức giận hay không?"

Cách đó không xa, chẳng biết lúc nào xuất hiện một nam tử mặc áo xanh, trầm mặc nhìn Dung Cửu công tử, trên mặt tràn ngập im lặng. Còn cần hỏi sao? Người mù cũng nhìn ra được Mộc tiểu thư đang tức giận?

"Đều là Vô Tâm quá ngu ngốc, ừ đúng vậy. Bổn công tử muốn đi làm một chút chuyện để cho Thanh Thanh cao hứng." Dứt lời, Dung Cửu công tử phất tay một cái lảo đảo lắc lư hướng đầu hẻm đi tới.

Công tử, thuộc hạ chỉ sợ người càng làm càng chọc cho Mộc tiểu thư càng dễ dàng tức giận. Dù sao, công tử người am hiểu nhất chính là khiến mọi người nhìn thấy ngươi đều muốn đấm vào mặt của ngươi.

Hậu viện Cung Vương phủ

Chu Minh Yên trầm mặc ngồi ở trong phòng xuất thần. Vẫn là gian phòng cẩm tú hoa lệ, so với trước lại nhiều thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng và tĩnh mịch. Cô gái xinh đẹp ngồi ở trước gương đồng nhìn trong kính ung dung svới thần thái tung bay lúc trước càng tái nhợt cùng suy nhược. Dấu vết dưới cổ áo được bôi dược cao đã sớm biến mất, nhưng Chu Minh Yên lại vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được ánh mắt của tất cả mọi người nhìn nàng trên bờ sông từ người qua đường cho đến những hoàng tử hoàng phi kia. Còn có... Trượng phu của nàng...

Từ ngày Long Vương đản cho tới bây giờ cũng đã bảy ngày, từ ngày hôm đó sau khi trở về Mộ Dung Dục không còn phòng của nàng. Trong phòng, những thức vốn thuộc về Cung Vương phi cũng bị người cầm đi, đổi lại một ít đồ vật trang trí như cũ có chút hoa mỹ. Chu Minh Yên hiểu rõ Mộ Dung Dục, nhất định là hắn phân phó. Mộ Dung Dục xưa nay đều cẩn thận, để tránh ngoài sáng trong tối không phạm sai lầm để cho người ta bắt được. Nàng đã bị Hoa Hoàng hạ chỉ tước mất phi vị, những thứ thuộc về chính phi mới có thể hưởng dụng nàng dĩ nhiên không thể dùng.

Ngồi một mình ở trong phòng, Chu Minh Yên thậm chí không nhịn được nghĩ, theo Mộ Dung Dục nàng bị phế có phải hay không ngược lại là một chuyện tốt. Bình Nam vương phủ trên dưới đã sớm đánh lên dấu hiệu Cung Vương phủ, trải qua chuyện lần này phụ vương tự nhiên sẽ càng hết lòng hết dạ đối với Mộ Dung Dục. Mà Mộ Dung Dục thậm chí còn có thể lấy một vương phi danh môn. Cho dù không có thế lực Bình Nam vương phủ như vậy, nhưng cũng lôi kéo hạ thủ đoạn. Mặc dù vẫn tránh ở trong sân không có đi ra ngoài, nhưng Chu Minh Yên lại biết trong kinh thành đã có không ít người ở nhà tính toán gả nữ nhi vào Cung Vương phủ. Mà những chuyện này, Mộ Dung Dục cũng không có ra ý phản đối.

"Vương phi, vương phi... Không xong." Ngoài cửa, truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của nha đầu, Chu Minh Yên nhíu mày một cái, kể từ khi bên ngoài thành trở lại, nàng cũng không lòng gặp người ngoài. Ngày thường ngay cả nha đầu hầu hạ bên cạnh cũng đều đuổi ra ngoài.

"Chuyện gì?" Chu Minh Yên trầm giọng hỏi.

Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng thượng... Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Cung Vương."

"Cái gì!" Ngọc sai trong tay rơi xuống đất, lập tức bể thành hai đoạn. Chu Minh Yên nhìn ngọc sai trên đất, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt. Thật lâu mới phản ứng được. Hoàng thượng... Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Cung Vương?

Tiền nhậm vương phi mới bị phế không tới năm ngày, hoàng thượng liền tứ hôn Cung Vương đón tân vương phi. Từ một mặt mà nói, có thể xem hoàng đế thương yêu nhi tử, lo lắng thanh danh nhi tử mang tiếng xấu bị tiền nhậm vương phi dính líu. Mặt khác mà nói, hoàng đế đối với Bình Nam vương phủ cùng Chu Minh Yên đã chán ghét đến trình độ nhất định. Cho nên căn bản cũng không cho bọn họ một chút mặt mũi, ngắn trong thời gian ngắn đã chọn vương phi mới.

Chu Minh Yên chợt đứng lên, trước mắt lại từng trận biến thành màu đen. Nàng vội vàng đưa tay chống lại bàn trang điểm, đứng vững vàng sau mới xoay người đi ra ngoài, nhìn chằm chằm cửa tiểu nha đầu ngoài cửa nói: "Hoàng thượng chọn người nào?"

Tiểu nha đầu báo tin cũng sợ hết hồn, vội vàng nói: "Là... Là Lý tiểu thư."

"Lý gia?" Chu Minh Yên cau mày nói: "Lý gia không phải là cùng phủ Túc Thành Hầu đính hôn?" Mặc dù Lý gia nháo cùng phủ Túc Thành Hầu từ hôn, nhưng hoàng thượng cũng không đến nổi ban một nữ nhân lui hôn hạ chỉ cho Cung Vương mới đúng.

Chu Minh Yên sắc mặt thật sự rất đáng sợ, tiểu nha đầu thấp thỏm nói: "Không phải, không phải vị Lý tiểu thư kia, là Tam tiểu thư đích nữ con chính thê Lý gia. Người đã từng được Thái hậu chính miệng khen Lý tiểu thư hiếu thục gia, khuê trung điển phạm." Ban đầu vị Lý tiểu thư đính hôn với Mộc mặc dù cũng là đích nữ Lý gia, nhưng lại là chi thứ hai, cùng vị Lý tiểu thư được hạ chỉ tứ hôn với Mộ Dung Dục không thể so sánh nổi. Quan trọng hơn là Lý tiểu thư còn được Thái hậu khen ngợi so với nữ tử khác dĩ nhiên là giá trị con người cao hơn gấp trăm lần, thân phận như thế sao có thể sẽ gả cho Mộc Linh?

"Vương gia... Vương gia có tới không?"

"Vương gia vừa trở về."

Chu Minh Yên đẩy tiểu nha đầu trước mắt ra, lảo đảo nghiêng ngã chạy tới thư phòng của Mộ Dung Dục.

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Dâng ni ~ thân ái đát môn, luân nhà sẽ không hắc Liệt vương. Liệt vương mặc dù chưa tính là cái thuần túy thật là tốt người, bất quá hắn quả thật coi như là khó được quang minh chánh đại người. Về phần kết cục đát vấn đề, chúng ta liền giao cho kết cục để giải quyết đi. Cuộc sống trên đời, sống quá, đặc sắc quá, không thẹn với lương tâm... Màu đỏ tím ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương