Thịnh Thế Mưu Thần
-
Quyển 1 - Chương 50: Tôn thị oán hận
Editor: LaOngDao142
Tôn thị nhìn thấy ánh mắt oán hận của hai tỷ muội Mộc Vũ Phỉ còn có sắc mặt không vui của Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh, bà ta chỉ cảm thấy một búng máu chận ngang trong lòng ngực âm ỉ mơ hồ đau. Nhưng bà ta tức giận có thể như thế nào? Của cải của Tôn gia yếu kém, trên căn bản gần như không có. Coi như hiện tại bà ta muốn làm kế mẫu lòng dạ hiểm độc để đối phó Mộc Thanh Y cũng không có tư cách đó. Trong phủ có Mộc lão phu nhân nhìn không thể không cẩn thận, nhà mẹ căn bản cũng không có người có thể sử dụng. Điều này khiến cho Tôn thị làm sao có thể không vạn phần thống người khởi xướng?
Âm thầm trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y ngồi ở đối diện, Tôn thị nhịn xuống tức giận trong lòng. Tạm thời để cho tiện nhân này đắc ý hai ngày, bà ta có nương nương trong cung làm chủ, đến lúc đó cho tiện nhân này đẹp mắt!
Mộc Trường Minh nhìn nữ nhi, thở dài nói: "Cũng được, dù sao Y nhi nhỏ nhất, thêm hai năm cũng không sao." Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên vừa là chi thứ hai vừa là thứ nữ, vốn dĩ cũng trông cậy tìm được người trong sạch gì. Nhưng Mộc Thanh Y lại không giống như vậy, cho dù nàng từng bị Ninh vương từ hôn, nhưng nàng cũng là đích phủ Túc Thành Hầu, hơn nữa mẫu thân của nàng còn có phẩm cấp Tần quốc phu nhân so Mộc Trường Minh và Mộc lão phu nhân cao hơn. Gả quá thấp đối với danh tiếng Mộc gia cũng không tiện. Quan trọng nhất là Mộc Trường Minh cũng phát hiện mình chưa bao giờ chú ý tới nữ nhi thông tuệ bất phàm này, gặp chuyện còn có thể trầm ổn thong dong trấn định như vậy, chỉ sợ nữ nhi hắn coi trọng nhất là Mộc Phi Loan cũng không có. Mộc Trường Minh không thể không suy nghĩ thật kỹ một chút, nữ nhi này có lẽ sẽ mang đến cho phủ Túc Thành Hầu những đều tốt không tưởng được.
Về phần chuyện của Túc Thành Hầu phu nhân Trương thị đã mất, Mộc Trường Minh cũng không quá để ý. Vô luận như thế nào, hắn mới mà phụ thân của Mộc Thanh Y, nữ nhi dù có thông minh hơn nữa, tương lai vẫn phải dựa vào nhà mẹ. Nữ nhi này nếu là người thông minh, cho dù đối với chuyện mẫu thân lòng có ngăn cách, nói vậy cũng sẽ làm ra lựa chọn chính xác.
"Tổ mẫu, đại bá, chúng con..." Mộc Thủy Liên khẽ cắn hàm răng, nhỏ giọng nói.
Mộc Trường Minh giơ tay lên ngăn trở nàng ta, nhàn nhạt nói: "Các ngươi tuổi cũng không nhỏ, chờ tam tỷ ngươi lấy chồng sau đó sẽ suy tính chuyện của các ngươi." Thứ nữ một loại đều là làm thiếp, làm thiếp không thừa dịp đang lúc tuổi xuân gả đi, chẳng lẽ còn phải chờ tới già sao? Đến lúc đó coi như bọn họ chịu gả ai lại muốn lấy a?
Mộc Thủy Liên ủy khuất ngừng nói, oán hận nhìn lướt qua Tôn thị ngồi bên cạnh Mộc Vân Dung, phượng mâu hẹp dài thoáng qua một tia tinh quang.
Mộc Thanh Y thản nhiên uống trà, dường như không phát hiện tình cảnh quái dị trong đại sảnh. Thấy mọi người cũng không lên tiếng nữa, Mộc Thanh Y mới mở miệng hỏi: "Tổ mẫu, phụ thân, nếu như không có chuyện Thanh Y liền cáo lui trước."
Mộc Trường Minh nhìn thần sắc nhàn nhạt của nữ nhi, nhẹ giọng thở dài nói: "Đi đi, tổ mẫu con chuẩn bị mấy xếp lụa cho các con làm y phục, con đi trước chọn một xếp mang về đi."
"Tạ ơn tổ mẫu, tạ ơn phụ thân, Thanh Y cáo lui."
Mộc Thanh Y cũng không khách khí, chọn một cuộn vải gấm màu trắng ngân văn hoa tốt nhất rồi rời đi. Trong Đức An Đường, Mộc lão phu nhân nhíu mày một cái nói: "Nha đầu này tính tình hơi kỳ quái một chút."
Mộc Trường Minh biết mẫu thân đối với Mộc Thanh Y có lòng kết liễu, Mộc lão phu nhân thân là lão phu nhân phủ Túc Thành Hầu cao cao tại thượng cho tới bây giờ thì không phải người khoan hồng độ lượng. Mấy năm trước Mộc Trường Minh vì Tôn thị chống đối bà, những năm này cho dù Nhu phi ở trong cung được sủng ái, Mộc lão phu nhân cũng như cũ gắt gao đè ép Tôn thị, huống chi Mộc Thanh Y khiến cho bà mất thể diện lớn như vậy, còn chưa từng có chủ động nói tới đã quá khiêm tốn.
Nhưng hiện tại Mộc Trường Minh cũng không nguyện để cho Mộc lão phu nhân quá mức nhằm vào Mộc Thanh Y. Mấy ngày nay hắn cũng phái người đi dò xét, mặc dù Mộc Thanh Y chỉ xuất hiện ở bên ngoài mấy lần, nhưng ấn tượng của mấy vị vương phi cùng cáo mệnh phu nhân đối với nàng cũng tốt vô cùng. Ngay cả Cung vương kiêng kỵ nhất người bên cạnh nhắc tới Cố gia khi nhìn thấy Mộc Thanh Y vẻ mặt ôn hoà hơn so với khi nhìn thấy Mộc Vân Dung. Nữ nhi này nếu như dùng thật tốt, chỉ sợ so với mấy nha đầu trong phủ hợp lại cũng không bằng.
"Phu nhân đi sớm, tính tìnhY nhi khó tránh khỏi quái gở một chút. Mẫu thân từ ái cũng đừng so đo với nó." Mộc Trường Minh cười làm lành nói.
Mộc lão phu nhân mắt hơi híp một cái, hiểu con không ai bằng mẹ, nếu nói Mộc Trường Minh đột nhiên đối với Mộc Thanh Y yêu thích vô cùng Mộc lão phu nhân tuyệt sẽ không tin. Hôm nay thái độ này của Mộc Trường Minh, tám phần là cảm thấy nữ nhi này có giá trị lợi dụng. Mộc lão phu nhân không thừa nhận cũng không được, mấy ngày nay, biểu hiện của Mộc Thanh Y quả thật so mấy nha đầu khác của Mộc gia đều xuất chúng hơn nhiều.
"Thôi, lão thân chẳng lẽ còn muốn cùng vãn bối so đo?" Mộc lão phu nhân đặt chén trà xuống nhàn nhạt nói: "Ngược lại Linh nhi, còn có Vân Dung. Long Vương đản ngày đó hoàng thượng cũng sẽ ra cung cùng dân thưởng nhạc, Nhu phi nương nương ước chừng cũng sẽ đi theo. Hai người bọn họ tự nhiên muốn đi trông thấy tỷ tỷ."
Mộc Trường Minh cười nói: "Nhi tử cũng chính là ý này." Nếu không phải là như thế, Mộc Trường Minh hiện tại cũng sẽ không để Mộc Linh và Mộc Thanh Y ra ngoài. Nhìn Tôn thị bên cạnh một chút, Mộc Trường Minh khẽ cau mày, lần đầu tiên cảm thấy lời của Thanh Y quả thật không sai. Trong phủ không có đương gia chu mẫu thật là không có tiện. Cũng không thể để cho một tiểu thiếp không có phẩm cấp mang theo nữ nhi đi tấn kiến Nhu phi nương nương.
"Đến lúc đó, chỉ sợ còn phải làm phiền mẫu thân."
Mộc lão phu nhân phất tay một cái nói: "Con biết là tốt rồi, mẫu thân già rồi cũng không biết còn có thể vì con vất vả mấy năm."
Bên cạnh Tôn thị siết ống tay áo thật chặc như muốn tê liệt. Lão thái bà này chỉ một chút cơ hội liền ám thị Hầu gia cưới kế thất, nói bóng gió thân phận bà ta thấp kém không lên được mặt bàn. Thật là già mà không chết!
Trong Lan Chỉ Viện, Mộc Thanh Y mới vừa trở lại trong phòng, trong phòng đã có người chờ.
"Ra mắt tiểu thư." Một thiếu nữ mặt mũi bình thường cúi người lạy nói.
"Đứng lên." Mộc Thanh Y nhẹ giọng nói: "Phùng tiên sinh có chuyện gì giao phó?"
Thiếu nữ thấp giọng nói: "Quả nhiên như tiểu thư dự đoán, Cung vương đã phái người mang đại công tử từ phủ Ninh vương ra ngoài. Người của chúng ta đã nhân cơ hội tiếp xúc qua đại công tử."
Trong lòng Mộc Thanh Y căng thẳng, ngồi phía sau án thư cúi đầu nhìn mình chằm chằm hai tay mãnh khảnh bình tĩnh hỏi: "Đại ca bị mang tới nơi nào? Có bị thương không?" Mấy năm này, Phùng Chỉ Thủy vẫn không có buông tha cơ hội cứu Cố Tú Đình, cho nên ở phủ Cung Vương và phủ Ninh Vương cũng sắp xếp không ít người. Nhưng Mộ Dung An căn bản không cho người tiếp xúc Cố Tú Đình, người nằm vùng nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Hai ngày nay, Mộ Dung Dục vội vàng tiếp đãi sứ giả các quốc gia, còn phải lo lắng chuyện Long Vương đản, lại đột ngột xuất hiện chuyện Cửu Chuyển Linh Lung, đã sớm bận đến tối mắt tối mũi, quả nhiên liền để cho người nằm vùng vào phủ Cung Vương bắt được cơ hội đến gần Cố Tú Đình.
Thiếu nữ lắc đầu nói: "Không có, Ninh vương từ đầu tới cuối vẫn đi theo. Cung vương đưa đại công tử đưa đến một biệt viện bên ngoài thành. Hiện tại người của chúng ta nhất thời nửa khắc không đi vào được."
Mộc Thanh Y cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Quay về phái người đi phủ Ninh Vương truyền tin tức, nói... Không, ra ám hiệu rằng đại ca bị Cung vương lấy đi tánh mạng, hơn nữa, cho hắn biết tung tích của Cửu Chuyển Linh Lung."
Cô gái kia có chút không hiểu nhìn Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y hỏi: "Chuyện ta nhờ Phùng tiên sinh chuẩn bị có thỏa đáng chưa?"
Thiếu nữ gật đầu cười nói: "Phùng tiên sinh mệnh nô tỳ chuyển cáo tiểu thư, tiểu thư cứ việc yên tâm, Phùng tiên sinh định sẽ không cô phụ hi vọng của tiểu thư." Mộc Thanh Y hài lòng gật đầu nói: "Vậy thì tốt. Ngươi đi xuống đi."
Thiếu nữ phúc thân cáo lui. Mộc Thanh Y dựa vào ghế, mạn bất kinh tâm nhẹ gõ mặt bàn. Cửu Chuyển Linh Lung có được thiên hạ, nếu ai cũng muốn, ta liền cho các ngươi. Ta tới xem một chút cuối cùng như thế nào là chó cắn chó đi.
Tôn thị nhìn thấy ánh mắt oán hận của hai tỷ muội Mộc Vũ Phỉ còn có sắc mặt không vui của Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh, bà ta chỉ cảm thấy một búng máu chận ngang trong lòng ngực âm ỉ mơ hồ đau. Nhưng bà ta tức giận có thể như thế nào? Của cải của Tôn gia yếu kém, trên căn bản gần như không có. Coi như hiện tại bà ta muốn làm kế mẫu lòng dạ hiểm độc để đối phó Mộc Thanh Y cũng không có tư cách đó. Trong phủ có Mộc lão phu nhân nhìn không thể không cẩn thận, nhà mẹ căn bản cũng không có người có thể sử dụng. Điều này khiến cho Tôn thị làm sao có thể không vạn phần thống người khởi xướng?
Âm thầm trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y ngồi ở đối diện, Tôn thị nhịn xuống tức giận trong lòng. Tạm thời để cho tiện nhân này đắc ý hai ngày, bà ta có nương nương trong cung làm chủ, đến lúc đó cho tiện nhân này đẹp mắt!
Mộc Trường Minh nhìn nữ nhi, thở dài nói: "Cũng được, dù sao Y nhi nhỏ nhất, thêm hai năm cũng không sao." Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên vừa là chi thứ hai vừa là thứ nữ, vốn dĩ cũng trông cậy tìm được người trong sạch gì. Nhưng Mộc Thanh Y lại không giống như vậy, cho dù nàng từng bị Ninh vương từ hôn, nhưng nàng cũng là đích phủ Túc Thành Hầu, hơn nữa mẫu thân của nàng còn có phẩm cấp Tần quốc phu nhân so Mộc Trường Minh và Mộc lão phu nhân cao hơn. Gả quá thấp đối với danh tiếng Mộc gia cũng không tiện. Quan trọng nhất là Mộc Trường Minh cũng phát hiện mình chưa bao giờ chú ý tới nữ nhi thông tuệ bất phàm này, gặp chuyện còn có thể trầm ổn thong dong trấn định như vậy, chỉ sợ nữ nhi hắn coi trọng nhất là Mộc Phi Loan cũng không có. Mộc Trường Minh không thể không suy nghĩ thật kỹ một chút, nữ nhi này có lẽ sẽ mang đến cho phủ Túc Thành Hầu những đều tốt không tưởng được.
Về phần chuyện của Túc Thành Hầu phu nhân Trương thị đã mất, Mộc Trường Minh cũng không quá để ý. Vô luận như thế nào, hắn mới mà phụ thân của Mộc Thanh Y, nữ nhi dù có thông minh hơn nữa, tương lai vẫn phải dựa vào nhà mẹ. Nữ nhi này nếu là người thông minh, cho dù đối với chuyện mẫu thân lòng có ngăn cách, nói vậy cũng sẽ làm ra lựa chọn chính xác.
"Tổ mẫu, đại bá, chúng con..." Mộc Thủy Liên khẽ cắn hàm răng, nhỏ giọng nói.
Mộc Trường Minh giơ tay lên ngăn trở nàng ta, nhàn nhạt nói: "Các ngươi tuổi cũng không nhỏ, chờ tam tỷ ngươi lấy chồng sau đó sẽ suy tính chuyện của các ngươi." Thứ nữ một loại đều là làm thiếp, làm thiếp không thừa dịp đang lúc tuổi xuân gả đi, chẳng lẽ còn phải chờ tới già sao? Đến lúc đó coi như bọn họ chịu gả ai lại muốn lấy a?
Mộc Thủy Liên ủy khuất ngừng nói, oán hận nhìn lướt qua Tôn thị ngồi bên cạnh Mộc Vân Dung, phượng mâu hẹp dài thoáng qua một tia tinh quang.
Mộc Thanh Y thản nhiên uống trà, dường như không phát hiện tình cảnh quái dị trong đại sảnh. Thấy mọi người cũng không lên tiếng nữa, Mộc Thanh Y mới mở miệng hỏi: "Tổ mẫu, phụ thân, nếu như không có chuyện Thanh Y liền cáo lui trước."
Mộc Trường Minh nhìn thần sắc nhàn nhạt của nữ nhi, nhẹ giọng thở dài nói: "Đi đi, tổ mẫu con chuẩn bị mấy xếp lụa cho các con làm y phục, con đi trước chọn một xếp mang về đi."
"Tạ ơn tổ mẫu, tạ ơn phụ thân, Thanh Y cáo lui."
Mộc Thanh Y cũng không khách khí, chọn một cuộn vải gấm màu trắng ngân văn hoa tốt nhất rồi rời đi. Trong Đức An Đường, Mộc lão phu nhân nhíu mày một cái nói: "Nha đầu này tính tình hơi kỳ quái một chút."
Mộc Trường Minh biết mẫu thân đối với Mộc Thanh Y có lòng kết liễu, Mộc lão phu nhân thân là lão phu nhân phủ Túc Thành Hầu cao cao tại thượng cho tới bây giờ thì không phải người khoan hồng độ lượng. Mấy năm trước Mộc Trường Minh vì Tôn thị chống đối bà, những năm này cho dù Nhu phi ở trong cung được sủng ái, Mộc lão phu nhân cũng như cũ gắt gao đè ép Tôn thị, huống chi Mộc Thanh Y khiến cho bà mất thể diện lớn như vậy, còn chưa từng có chủ động nói tới đã quá khiêm tốn.
Nhưng hiện tại Mộc Trường Minh cũng không nguyện để cho Mộc lão phu nhân quá mức nhằm vào Mộc Thanh Y. Mấy ngày nay hắn cũng phái người đi dò xét, mặc dù Mộc Thanh Y chỉ xuất hiện ở bên ngoài mấy lần, nhưng ấn tượng của mấy vị vương phi cùng cáo mệnh phu nhân đối với nàng cũng tốt vô cùng. Ngay cả Cung vương kiêng kỵ nhất người bên cạnh nhắc tới Cố gia khi nhìn thấy Mộc Thanh Y vẻ mặt ôn hoà hơn so với khi nhìn thấy Mộc Vân Dung. Nữ nhi này nếu như dùng thật tốt, chỉ sợ so với mấy nha đầu trong phủ hợp lại cũng không bằng.
"Phu nhân đi sớm, tính tìnhY nhi khó tránh khỏi quái gở một chút. Mẫu thân từ ái cũng đừng so đo với nó." Mộc Trường Minh cười làm lành nói.
Mộc lão phu nhân mắt hơi híp một cái, hiểu con không ai bằng mẹ, nếu nói Mộc Trường Minh đột nhiên đối với Mộc Thanh Y yêu thích vô cùng Mộc lão phu nhân tuyệt sẽ không tin. Hôm nay thái độ này của Mộc Trường Minh, tám phần là cảm thấy nữ nhi này có giá trị lợi dụng. Mộc lão phu nhân không thừa nhận cũng không được, mấy ngày nay, biểu hiện của Mộc Thanh Y quả thật so mấy nha đầu khác của Mộc gia đều xuất chúng hơn nhiều.
"Thôi, lão thân chẳng lẽ còn muốn cùng vãn bối so đo?" Mộc lão phu nhân đặt chén trà xuống nhàn nhạt nói: "Ngược lại Linh nhi, còn có Vân Dung. Long Vương đản ngày đó hoàng thượng cũng sẽ ra cung cùng dân thưởng nhạc, Nhu phi nương nương ước chừng cũng sẽ đi theo. Hai người bọn họ tự nhiên muốn đi trông thấy tỷ tỷ."
Mộc Trường Minh cười nói: "Nhi tử cũng chính là ý này." Nếu không phải là như thế, Mộc Trường Minh hiện tại cũng sẽ không để Mộc Linh và Mộc Thanh Y ra ngoài. Nhìn Tôn thị bên cạnh một chút, Mộc Trường Minh khẽ cau mày, lần đầu tiên cảm thấy lời của Thanh Y quả thật không sai. Trong phủ không có đương gia chu mẫu thật là không có tiện. Cũng không thể để cho một tiểu thiếp không có phẩm cấp mang theo nữ nhi đi tấn kiến Nhu phi nương nương.
"Đến lúc đó, chỉ sợ còn phải làm phiền mẫu thân."
Mộc lão phu nhân phất tay một cái nói: "Con biết là tốt rồi, mẫu thân già rồi cũng không biết còn có thể vì con vất vả mấy năm."
Bên cạnh Tôn thị siết ống tay áo thật chặc như muốn tê liệt. Lão thái bà này chỉ một chút cơ hội liền ám thị Hầu gia cưới kế thất, nói bóng gió thân phận bà ta thấp kém không lên được mặt bàn. Thật là già mà không chết!
Trong Lan Chỉ Viện, Mộc Thanh Y mới vừa trở lại trong phòng, trong phòng đã có người chờ.
"Ra mắt tiểu thư." Một thiếu nữ mặt mũi bình thường cúi người lạy nói.
"Đứng lên." Mộc Thanh Y nhẹ giọng nói: "Phùng tiên sinh có chuyện gì giao phó?"
Thiếu nữ thấp giọng nói: "Quả nhiên như tiểu thư dự đoán, Cung vương đã phái người mang đại công tử từ phủ Ninh vương ra ngoài. Người của chúng ta đã nhân cơ hội tiếp xúc qua đại công tử."
Trong lòng Mộc Thanh Y căng thẳng, ngồi phía sau án thư cúi đầu nhìn mình chằm chằm hai tay mãnh khảnh bình tĩnh hỏi: "Đại ca bị mang tới nơi nào? Có bị thương không?" Mấy năm này, Phùng Chỉ Thủy vẫn không có buông tha cơ hội cứu Cố Tú Đình, cho nên ở phủ Cung Vương và phủ Ninh Vương cũng sắp xếp không ít người. Nhưng Mộ Dung An căn bản không cho người tiếp xúc Cố Tú Đình, người nằm vùng nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Hai ngày nay, Mộ Dung Dục vội vàng tiếp đãi sứ giả các quốc gia, còn phải lo lắng chuyện Long Vương đản, lại đột ngột xuất hiện chuyện Cửu Chuyển Linh Lung, đã sớm bận đến tối mắt tối mũi, quả nhiên liền để cho người nằm vùng vào phủ Cung Vương bắt được cơ hội đến gần Cố Tú Đình.
Thiếu nữ lắc đầu nói: "Không có, Ninh vương từ đầu tới cuối vẫn đi theo. Cung vương đưa đại công tử đưa đến một biệt viện bên ngoài thành. Hiện tại người của chúng ta nhất thời nửa khắc không đi vào được."
Mộc Thanh Y cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Quay về phái người đi phủ Ninh Vương truyền tin tức, nói... Không, ra ám hiệu rằng đại ca bị Cung vương lấy đi tánh mạng, hơn nữa, cho hắn biết tung tích của Cửu Chuyển Linh Lung."
Cô gái kia có chút không hiểu nhìn Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y hỏi: "Chuyện ta nhờ Phùng tiên sinh chuẩn bị có thỏa đáng chưa?"
Thiếu nữ gật đầu cười nói: "Phùng tiên sinh mệnh nô tỳ chuyển cáo tiểu thư, tiểu thư cứ việc yên tâm, Phùng tiên sinh định sẽ không cô phụ hi vọng của tiểu thư." Mộc Thanh Y hài lòng gật đầu nói: "Vậy thì tốt. Ngươi đi xuống đi."
Thiếu nữ phúc thân cáo lui. Mộc Thanh Y dựa vào ghế, mạn bất kinh tâm nhẹ gõ mặt bàn. Cửu Chuyển Linh Lung có được thiên hạ, nếu ai cũng muốn, ta liền cho các ngươi. Ta tới xem một chút cuối cùng như thế nào là chó cắn chó đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook