Thịnh Thế Mưu Thần
-
Quyển 1 - Chương 48: Trân bảo động lòng người
Editor: LaOngDao142
"Cửu Chuyển Linh Lung?"
Bên trong sứ quán Tây Việt, Dung Cẩn lười biếng dựa nửa người vào nhuyễn tháp, ngước mắt nhìn Đoan vương Dung Diễm ngồi ở đối diện. Bên cạnh hắn ta còn ngồi Hoài Dương công chúa, Hoài Dương công chúa sâu kín nhìn Dung Cẩn một cái, hiển nhiên đối với bộ dáng lười biếng vô lễ của hắn rất là bất mãn, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại đè nén bất mãn vào trong lòng.
Dung Cẩn xem thường nhìn Dung Diễm hỏi: "Vậy có gì chơi đùa?" Nụ cười trên mặt Dung Diễm cũng có chút cứng ngắc, thản nhiên nói: "Cửu đệ nói đùa, đệ làm sao không biết Cửu Chuyển Linh Lung là cái gì chứ?"
Dung Cẩn gật đầu một cái, nói: "Ta dĩ nhiên biết nó là gì. Ta muốn hỏi chính là, coi như Cửu Chuyển Linh Lung thì thế nào? Cùng chúng ta có quan hệ gì sao? Hay nên nói... Tứ ca có hứng thú?"
Dung Diễm cười nói: "Cửu đệ nói đùa, ý của tứ ca là nếu như chúng ta có được Cửu Chuyển Linh Lung tặng cho phụ hoàng, cũng một mảnh hiếu tâm của huynh muội chúng ta, phụ hoàng nhất định sẽ thật cao hứng." Hoài Dương công chúa cũng nói: "Tứ ca nói không sai, cửu ca, phụ hoàng hiểu huynh nhất, chẳng lẽ huynh không muốn phụ hoàng cao hứng sao?"
Dung Cẩn nở nụ cười nhẹ, tuấn mỹ vô trù nhìn Dung Diễm càng nhiều thêm mấy phần mị hoặc. Hoài Dương công chúa dù đã sớm nhìn huynh trưởng đến quen rồi, nhưng khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên, kinh ngạc sửng sờ ở nơi đó. Dung Cẩn ngồi dậy, nghiêng đầu quan sát hai người hồi lâu mới nói: "Không phải phụ hoàng nói lần này nghe theo Tứ ca sao, nếu Tứ ca có hiếu tâm như vậy, đệ đệ dĩ nhiên là chúc Tứ ca mã đáo thành công. Thần đệ hơi mệt một chút, về phòng nghỉ ngơi trước."
Dung Diễm rũ mắt che giấu một tia hàn mang lóe len, trên mặt lại không thay đổi chút nào, cười nhạt nói: "Đã như vậy, Cửu đệ mau trở về nghỉ ngơi đi."
Đưa mắt nhìn Dung Cẩn đi ra ngoài, Hoài Dương công chúa phục hồi tinh thần lại sắc mặt càng thêm âm trầm đứng lên, "Tứ ca, huynh nhìn hắn xem! Thái độ gì a, căn bản là không có đem chúng ta để vào trong mắt!"
"Tốt lắm." Dung Diễm hơi cau mày nói: "Muội cũng không phải hôm nay mới biết tính tình của hắn là dạng gì." Cửu hoàng tử không dễ chung sống, có thể nói là cả kinh thành Tây Việt đều biết. Hết lần này tới lần khác thân thể hắn không tốt, phụ hoàng lại cưng chìu hắn, cho nên cả Hoàng Thành ai cũng không dám trêu chọc hắn.
"Con ma bệnh đó mạng còn dài như vậy! Hắn thế nào không chết ở trên đường!" Hoài Dương công chúa oán hận nguyền rủa nói. Không thể trách Hoài Dương công chúa ghen ghét, đương kim hoàng thượng có thể coi là khắc nghiệt hỉ nộ vô thường, đối với hoàng tử công chúa con ruột cho tới bây giờ chưa từng thể hiện tình cảm gì, nhưng chỉ đối với mẹ đẻ của Cửu hoàng tử của Mai quý phi chết sớm lại hết sức sủng ái. Hết lần này tới lần khác Dung Cẩn tính tình quái dị, ai cũng không thương không quan tâm tới, khiến cho mười mấy hoàng tử công chúa trong Hoàng Thành, không một ai không ghét hắn.
"Điện hạ, Lục công chúa thật là quá đáng!" Trong khúc cua hành lang, thanh y thiếu nữ sau lưng Dung Cẩn rối rít bất bình nói.
Dung Cẩn quay đầu lại, thản nhiên quét mắt nhìn nàng ta một cái nói: "Sáng mai ngươi trở về Tây Việt đi."
Nghe vậy, thanh y thiếu nữ không khỏi ngẩn ngơ, phục hồi tinh thần lại, bộ mặt kinh hoàng nhìn Dung Cẩn: "Điện hạ... Thanh nhi... Thanh nhi đã làm sai điều gì sao?" Dung Cẩn nhíu mày một cái, nói: "Còn nữa... Xóa bỏ tên của ngươi."
Nói xong, cũng không quan tâm thiếu nữ gọi Thanh nhi ngã ngồi dưới đất thống khổ cầu khẩn, Dung Cẩn bước chậm đi tới gian phòng của mình. Thanh nhi ngồi dưới đất, trong lòng mờ mịt cực kỳ. Chẳng qua là nàng ta nghe Lục công chúa mắng điện hạ, cho nên mới vì điện hạ nói một câu bất bình, tại sao điện hạ đuổi nàng ta? Hơn nữa còn muốn đổi tên của nàng ta. Thanh nhi là do năm đó nàng ta đi theo điện hạ được điện hạ ban tặng. Nàng ta vẫn nhớ, ngày hôm đó nàng ta mặc một bộ xiêm y màu xanh, điện hạ liền thuận miệng nói sau này liền kêu Thanh nhi. Mặc dù chỉ là điện hạ thuận miệng nói tên, Thanh nhi cũng vạn phần vinh hạnh cùng vui mừng, từ đó về sau nàng ta liền chỉ mặc áo quần màu xanh.
"Điện hạ...." Dung Cẩn trở lại trong phòng, thị vệ sau lưng hắn do dự một chút, nhẹ giọng nói.
Dung Cẩn quay đầu lại, thiêu mi nhìn hắn, thị vệ trầm giọng nói: "Điện hạ hiện tại đưa Thanh nhi trở về, thuộc hạ lo lắng trước mắt không có ai thích hợp hầu hạ điện hạ." Dung Cẩn dựa vào mép giường ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Nha đầu kia tâm lớn, khi trở về không để cho nàng nữa đi theo ta. Ngươi nhìn thấy ai thích hợp thì chọn vài người đi."
Thị vệ nghe Dung Cẩn nói lập tức ngậm miệng lại, không hề thay Thanh nhi cầu tha thứ. Cửu điện hạ đã nói hầu hạ tốt chính là hầu hạ tốt, nói hầu hạ không tốt chính là hậu hạ không tốt. Đi theo bên cạnh Cửu điện hạ, ngày thường cũng rất thanh nhàn, ban thưởng cũng nhiều, Cửu điện hạ cũng không tùy tiện lôi người bên cạnh phát giận. Nhưng một khi chạm vào cấm lỵ của Cửu điện hạ, chỉ có chết mà thôi. Đối với cái gọi là tâm lớn... Cửu điện hạ chỉ đưa Thanh nhi về Tây Việt, có thể nói đã nhìn công lao mấy năm gần đây của nàng ta.
Dung Cẩn đối với chuyện bên cạnh không có nha đầu hầu hạ cũng không quan tâm, tiện tay cầm một quyển sách bên cạnh lên thờ ơ nói: "Cửu Chuyển Linh Lung là chuyện gì xảy ra?"
Thị vệ lắc lắc đầu nói: "Bất ngờ khắp đường lớn ngõ nhỏ truyền ra tin tức này, thuộc hạ đã cho người đi thăm dò, nhưng không ai biết là từ đâu mà truyền ra. Thoạt nhìn... Tứ điện hạ đối với Cửu Chuyển Linh Lung đã định."
Dung Cẩn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Đây là tự nhiên, nếu như mang Cửu Chuyển Linh Lung về hiến tặng cho phụ hoàng, không chừng lão đầu tử nhất thời cao hứng, liền thưởng vị trí thái tử cho hắn đấy." Thị vệ cúi đầu đứng nghiêm, dường như không có nghe thấy Dung Cẩn ăn nói bất kính.
"Hắn cũng nghĩ hay thật, nếu như hắn thật sự có được Cửu Chuyển Linh Lung, Hoa Quốc sẽ cho phép hắn mang đồ rời khỏi kinh thành sao?"
Thị vệ có chút kinh ngạc nói: "Điện hạ ý là... Cửu Chuyển Linh Lung căn bản chỉ là ngụy trang sao?"
Dung Cẩn khoát tay một cái nói: "Có phải ngụy trang không ta không biết, nhưng... Vào lúc này đột nhiên truyền ra tin tức như vậy, không khỏi quá mức kỳ quái. Nếu như ngươi có kỳ trân dị bảo kinh thiên, ngươi có đồng ý lấy ra nghênh ngang khoe khoang không?"
Thị vệ lắc đầu liên tục, loại bảo bối này đối với người tầm thường mà nói thay vì nói là bảo bối không bằng nói là bùa đòi mạng. Không gắt gao che giấu thì thôi chứ có ai còn khắp nơi khoe khoang chứ? Trong đầu linh quang chợt lóe, thị vệ kia nói: "Ý của điện hạ là có người muốn lợi dụng Cửu Chuyển Linh Lung làm loạn kinh thành Hoa Quốc thậm chí là cả thế cục Hoa Quốc."
Dung Cẩn gật đầu một cái, gõ nhẹ lên mặt bàn, thoải mái nói: "Người làm ra loại chuyện như vậy... Thật đúng là không có mấy người. Hôm nay thiên hạ thái bình, làm như vậy, có hơi không thích hợp. Xem ra là người Hoa Quốc làm."
Thị vệ nghe được mặt mờ mịt, hiển nhiên không thể hiểu được iện hạ rốt cuộc nghĩ tới điều gì.
Dung Cẩn tiện tay ném cuốn sách trong tay, đứng lên nói: "Nếu không nghĩ ra, phải đi tìm người hỏi một chút. Long Vương đản, Linh Lung ra, người có duyên là gì? Bổn công tử cũng muốn nhìn một chút, cái gì mới coi là người hữu duyên!"
"Điện hạ, người..." Thị vệ nghe vậy, thần sắc khẽ biến lo lắng nhìn Dung Cẩn. Trên dung nhan tuấn mỹ của Dung Cẩn thoáng qua một tia chán ghét cùng không nhịn được, tức giận: "Bổn công tử biết! Ngươi yên tâm, bất kể thứ đồ kia có hay không, bổn công tử nếu không thể lấy, Tây Việt ai cũng đừng mơ lấy được!"
"Cửu Chuyển Linh Lung?"
Bên trong sứ quán Tây Việt, Dung Cẩn lười biếng dựa nửa người vào nhuyễn tháp, ngước mắt nhìn Đoan vương Dung Diễm ngồi ở đối diện. Bên cạnh hắn ta còn ngồi Hoài Dương công chúa, Hoài Dương công chúa sâu kín nhìn Dung Cẩn một cái, hiển nhiên đối với bộ dáng lười biếng vô lễ của hắn rất là bất mãn, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại đè nén bất mãn vào trong lòng.
Dung Cẩn xem thường nhìn Dung Diễm hỏi: "Vậy có gì chơi đùa?" Nụ cười trên mặt Dung Diễm cũng có chút cứng ngắc, thản nhiên nói: "Cửu đệ nói đùa, đệ làm sao không biết Cửu Chuyển Linh Lung là cái gì chứ?"
Dung Cẩn gật đầu một cái, nói: "Ta dĩ nhiên biết nó là gì. Ta muốn hỏi chính là, coi như Cửu Chuyển Linh Lung thì thế nào? Cùng chúng ta có quan hệ gì sao? Hay nên nói... Tứ ca có hứng thú?"
Dung Diễm cười nói: "Cửu đệ nói đùa, ý của tứ ca là nếu như chúng ta có được Cửu Chuyển Linh Lung tặng cho phụ hoàng, cũng một mảnh hiếu tâm của huynh muội chúng ta, phụ hoàng nhất định sẽ thật cao hứng." Hoài Dương công chúa cũng nói: "Tứ ca nói không sai, cửu ca, phụ hoàng hiểu huynh nhất, chẳng lẽ huynh không muốn phụ hoàng cao hứng sao?"
Dung Cẩn nở nụ cười nhẹ, tuấn mỹ vô trù nhìn Dung Diễm càng nhiều thêm mấy phần mị hoặc. Hoài Dương công chúa dù đã sớm nhìn huynh trưởng đến quen rồi, nhưng khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên, kinh ngạc sửng sờ ở nơi đó. Dung Cẩn ngồi dậy, nghiêng đầu quan sát hai người hồi lâu mới nói: "Không phải phụ hoàng nói lần này nghe theo Tứ ca sao, nếu Tứ ca có hiếu tâm như vậy, đệ đệ dĩ nhiên là chúc Tứ ca mã đáo thành công. Thần đệ hơi mệt một chút, về phòng nghỉ ngơi trước."
Dung Diễm rũ mắt che giấu một tia hàn mang lóe len, trên mặt lại không thay đổi chút nào, cười nhạt nói: "Đã như vậy, Cửu đệ mau trở về nghỉ ngơi đi."
Đưa mắt nhìn Dung Cẩn đi ra ngoài, Hoài Dương công chúa phục hồi tinh thần lại sắc mặt càng thêm âm trầm đứng lên, "Tứ ca, huynh nhìn hắn xem! Thái độ gì a, căn bản là không có đem chúng ta để vào trong mắt!"
"Tốt lắm." Dung Diễm hơi cau mày nói: "Muội cũng không phải hôm nay mới biết tính tình của hắn là dạng gì." Cửu hoàng tử không dễ chung sống, có thể nói là cả kinh thành Tây Việt đều biết. Hết lần này tới lần khác thân thể hắn không tốt, phụ hoàng lại cưng chìu hắn, cho nên cả Hoàng Thành ai cũng không dám trêu chọc hắn.
"Con ma bệnh đó mạng còn dài như vậy! Hắn thế nào không chết ở trên đường!" Hoài Dương công chúa oán hận nguyền rủa nói. Không thể trách Hoài Dương công chúa ghen ghét, đương kim hoàng thượng có thể coi là khắc nghiệt hỉ nộ vô thường, đối với hoàng tử công chúa con ruột cho tới bây giờ chưa từng thể hiện tình cảm gì, nhưng chỉ đối với mẹ đẻ của Cửu hoàng tử của Mai quý phi chết sớm lại hết sức sủng ái. Hết lần này tới lần khác Dung Cẩn tính tình quái dị, ai cũng không thương không quan tâm tới, khiến cho mười mấy hoàng tử công chúa trong Hoàng Thành, không một ai không ghét hắn.
"Điện hạ, Lục công chúa thật là quá đáng!" Trong khúc cua hành lang, thanh y thiếu nữ sau lưng Dung Cẩn rối rít bất bình nói.
Dung Cẩn quay đầu lại, thản nhiên quét mắt nhìn nàng ta một cái nói: "Sáng mai ngươi trở về Tây Việt đi."
Nghe vậy, thanh y thiếu nữ không khỏi ngẩn ngơ, phục hồi tinh thần lại, bộ mặt kinh hoàng nhìn Dung Cẩn: "Điện hạ... Thanh nhi... Thanh nhi đã làm sai điều gì sao?" Dung Cẩn nhíu mày một cái, nói: "Còn nữa... Xóa bỏ tên của ngươi."
Nói xong, cũng không quan tâm thiếu nữ gọi Thanh nhi ngã ngồi dưới đất thống khổ cầu khẩn, Dung Cẩn bước chậm đi tới gian phòng của mình. Thanh nhi ngồi dưới đất, trong lòng mờ mịt cực kỳ. Chẳng qua là nàng ta nghe Lục công chúa mắng điện hạ, cho nên mới vì điện hạ nói một câu bất bình, tại sao điện hạ đuổi nàng ta? Hơn nữa còn muốn đổi tên của nàng ta. Thanh nhi là do năm đó nàng ta đi theo điện hạ được điện hạ ban tặng. Nàng ta vẫn nhớ, ngày hôm đó nàng ta mặc một bộ xiêm y màu xanh, điện hạ liền thuận miệng nói sau này liền kêu Thanh nhi. Mặc dù chỉ là điện hạ thuận miệng nói tên, Thanh nhi cũng vạn phần vinh hạnh cùng vui mừng, từ đó về sau nàng ta liền chỉ mặc áo quần màu xanh.
"Điện hạ...." Dung Cẩn trở lại trong phòng, thị vệ sau lưng hắn do dự một chút, nhẹ giọng nói.
Dung Cẩn quay đầu lại, thiêu mi nhìn hắn, thị vệ trầm giọng nói: "Điện hạ hiện tại đưa Thanh nhi trở về, thuộc hạ lo lắng trước mắt không có ai thích hợp hầu hạ điện hạ." Dung Cẩn dựa vào mép giường ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Nha đầu kia tâm lớn, khi trở về không để cho nàng nữa đi theo ta. Ngươi nhìn thấy ai thích hợp thì chọn vài người đi."
Thị vệ nghe Dung Cẩn nói lập tức ngậm miệng lại, không hề thay Thanh nhi cầu tha thứ. Cửu điện hạ đã nói hầu hạ tốt chính là hầu hạ tốt, nói hầu hạ không tốt chính là hậu hạ không tốt. Đi theo bên cạnh Cửu điện hạ, ngày thường cũng rất thanh nhàn, ban thưởng cũng nhiều, Cửu điện hạ cũng không tùy tiện lôi người bên cạnh phát giận. Nhưng một khi chạm vào cấm lỵ của Cửu điện hạ, chỉ có chết mà thôi. Đối với cái gọi là tâm lớn... Cửu điện hạ chỉ đưa Thanh nhi về Tây Việt, có thể nói đã nhìn công lao mấy năm gần đây của nàng ta.
Dung Cẩn đối với chuyện bên cạnh không có nha đầu hầu hạ cũng không quan tâm, tiện tay cầm một quyển sách bên cạnh lên thờ ơ nói: "Cửu Chuyển Linh Lung là chuyện gì xảy ra?"
Thị vệ lắc lắc đầu nói: "Bất ngờ khắp đường lớn ngõ nhỏ truyền ra tin tức này, thuộc hạ đã cho người đi thăm dò, nhưng không ai biết là từ đâu mà truyền ra. Thoạt nhìn... Tứ điện hạ đối với Cửu Chuyển Linh Lung đã định."
Dung Cẩn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Đây là tự nhiên, nếu như mang Cửu Chuyển Linh Lung về hiến tặng cho phụ hoàng, không chừng lão đầu tử nhất thời cao hứng, liền thưởng vị trí thái tử cho hắn đấy." Thị vệ cúi đầu đứng nghiêm, dường như không có nghe thấy Dung Cẩn ăn nói bất kính.
"Hắn cũng nghĩ hay thật, nếu như hắn thật sự có được Cửu Chuyển Linh Lung, Hoa Quốc sẽ cho phép hắn mang đồ rời khỏi kinh thành sao?"
Thị vệ có chút kinh ngạc nói: "Điện hạ ý là... Cửu Chuyển Linh Lung căn bản chỉ là ngụy trang sao?"
Dung Cẩn khoát tay một cái nói: "Có phải ngụy trang không ta không biết, nhưng... Vào lúc này đột nhiên truyền ra tin tức như vậy, không khỏi quá mức kỳ quái. Nếu như ngươi có kỳ trân dị bảo kinh thiên, ngươi có đồng ý lấy ra nghênh ngang khoe khoang không?"
Thị vệ lắc đầu liên tục, loại bảo bối này đối với người tầm thường mà nói thay vì nói là bảo bối không bằng nói là bùa đòi mạng. Không gắt gao che giấu thì thôi chứ có ai còn khắp nơi khoe khoang chứ? Trong đầu linh quang chợt lóe, thị vệ kia nói: "Ý của điện hạ là có người muốn lợi dụng Cửu Chuyển Linh Lung làm loạn kinh thành Hoa Quốc thậm chí là cả thế cục Hoa Quốc."
Dung Cẩn gật đầu một cái, gõ nhẹ lên mặt bàn, thoải mái nói: "Người làm ra loại chuyện như vậy... Thật đúng là không có mấy người. Hôm nay thiên hạ thái bình, làm như vậy, có hơi không thích hợp. Xem ra là người Hoa Quốc làm."
Thị vệ nghe được mặt mờ mịt, hiển nhiên không thể hiểu được iện hạ rốt cuộc nghĩ tới điều gì.
Dung Cẩn tiện tay ném cuốn sách trong tay, đứng lên nói: "Nếu không nghĩ ra, phải đi tìm người hỏi một chút. Long Vương đản, Linh Lung ra, người có duyên là gì? Bổn công tử cũng muốn nhìn một chút, cái gì mới coi là người hữu duyên!"
"Điện hạ, người..." Thị vệ nghe vậy, thần sắc khẽ biến lo lắng nhìn Dung Cẩn. Trên dung nhan tuấn mỹ của Dung Cẩn thoáng qua một tia chán ghét cùng không nhịn được, tức giận: "Bổn công tử biết! Ngươi yên tâm, bất kể thứ đồ kia có hay không, bổn công tử nếu không thể lấy, Tây Việt ai cũng đừng mơ lấy được!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook