Thịnh Thế Mưu Thần
-
Quyển 1 - Chương 41: Cố thị thủ trát
Editor: LaOngDao142
Ca Thư Hàn quả nhiên là một người làm việc rất đáng tin, sau khi hắn rời khỏi Mộc Trường Minh cũng không có tìm Mộc Thanh Y rạng hỏi, chuyện này cứ im hơi lặng tiếng đi qua như vậy. Ngoại trừ Dung Cẩn phái người đưa tới một phong thư nói mấy câu, chuyện này dường như cũng chưa từng xảy ra.
Cho dù Ca Thư Hàn xử lý như thế nào, lúc này Mộc Thanh Y cũng không có tâm trạng để quan tâm những điều này. Tất cả suy nghĩ của nàng đều nghĩ cách cứu đại ca, sau đó cùng nàng lấy một vật từ trong tay Từ Ân đại sư. Thật ra tổ phụ rốt cuộc để lại cho hậu nhân Cố gia vật gì, ngay cả Mộc Thanh Y cũng không có đầu mối, nhưng tổ phụ giao vật này cho biểu ca, ít nhất cũng không phải một vật tầm thường. Có lúc thậm chí Mộc Thanh Y cũng không nhịn được hoài nghi, những đồ vật từ nhiều năm trước đây, Cố gia thật sự có để lại bảo tàng sao.
Cả ngày hôm nay Mộc Thanh Y tìm cơ hội dẫn Châu Nhi ra khỏi phủ Túc Thành Hầu. Kể từ khi hồi phủ, Mộc Trường Minh cũng không có nhắc nhở cho nàng trở về Báo Quốc Tự, đương nhiên Mộc Thanh Y cũng sẽ giả bộ quên mất. Mục đích đi Báo Quốc Tự đã đạt được, còn thuận tiện xử lý Mộc Linh tự đưa mình tới cửa cũng đủ rồi, quay về đó nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Mấy ngày nay, mọi người trong phủ Túc Thành Hầu rất bận rộn. Túc Thành Hầu bận rộn giao thiệp ứng phó với phủ Cung Vương và triều thần. Mộc lão phu nhân cũng bận rộn tới cửa xã giao cùng quý phụ trong kinh thành, mà Tôn thị lại lo lắng Mộc Linh trọng thương nằm trên giường, trong lúc nhất thời trong phủ trừ Mộc Vân Dung ra cũng không có người quản Mộc Thanh Y. Đối với Mộc Vân Dung thỉnh thoảng chế nhạo mấy câu, Mộc Thanh Y cũng không quan tâm. Mộc Vân Dung nói nàng ta có đầu óc đã rất coi trọng nàng ta.
Khinh An Các là trà lâu cũng khá nổi danh trong kinh thành Hoa Quốc. Lão bản trà lâu ai không ai biết, trà lâu này gần hoa lớn nhất kinh thành, sau lưng là hồ nước, phong nhã dị thường. Nó trở thành nơi mà văn nhân nhã sĩ kinh thành yêu thích muốn đến nhất.
Mộc Thanh Y đứng trước Khinh An Các, Châu Nhi do dự lôi kéo vạt áo tiểu thư nhà mình thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta thật sự phải vào sao?" Trà lâu này nhìn qua cũng không bình thường, tiểu thư mặc dù thân là tiểu thư Hầu phủ, nhưng ngân lượng cũng không dư dả gì.
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Nghe nói điểm tâm của Khinh An Các nổi tiếng khắp kinh thành, trước đó vài ngày ngân lượng đại ca đưa cho cũng không có ít. Chúng ta cũng đi nếm thử một chút." Nghe vậy, Châu Nhi có chút không tự chủ nuốt nước miếng. Khinh An Các ở kinh thành nổi danh nhất chính trà, cảnh trí cùng điểm tâm. Cả kinh thành không tìm được nơi nào có trà và cảnh trí tốt Khinh An Các, cũng không có điểm tâm nào ngon hơn Khinh An Các. Ngay cả hậu hoàng quý phi trong cung cũng phái người ra ngoài mua điểm tâm ở Khinh An Các. Châu Nhi tự nhiên cũng nghe người trong phủ nhắc qua, Mộc Vân Dung có lúc cũng sẽ cho người đi mua, nhưng vĩnh viễn cũng không tới phiên Mộc Thanh Y cùng Châu Nhi.
Hai người mới vừa bước một bước vào đại sảnh Khinh An Các, lập tức liền có tiểu nhị tiến lên đón: "Gặp qua cô nương, không biết cô nương đi mấy người?"
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Ta tìm chưởng quỹ quý lâu."
Tiểu nhị sửng sốt nhìn cô nương mặc dù mang khăn che mặt nhưng cười nói thản nhiên, ăn mặc cũng không tầm thường không giống như người tới gây chuyện. Tiểu nhị trầm ngâm một chút liền nói: "Không biết cô nương họ gì? Cô nương bên trong ngồi, tiểu nhân liền đi bẩm báo chưởng quỹ."
Mộc Thanh Y gật đầu, nói: "Ta họ Mộc."
Khó trách Khinh An Các trở thành địa phương văn nhân nhã sĩ cả kinh thành ưa thích. Ngay cả một tiểu nhị ở cửa đón khách cũng có cử chỉ có độ, cho dù nàng không phải tới thưởng thức trà, cũng không có không nhịn được qua loa lấy lệ.
Mộc Thanh Y được dẫn tới sương phòng lầu hai, một lát sau chưởng quỹ đi tới. Người tới nhìn qua cũng khoảng bốn mươi, dung mạo gầy gò, thần thái khiêm tốn, nhìn qua không giống thương nhân theo đuổi kim tiền mà ngược lại càng giống như một người đọc sách đủ thứ thi thư.
"Ra mắt cô nương, tại hạ Phùng Chỉ Thủy chưởng quỹ Khinh An Các, không biết Mộc tiểu thư có gì chỉ giáo?"
Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn Châu Nhi, Châu Nhi hiểu ý nhanh chóng lui ra ngoài cũng đóng kỹ cửa phòng. Mộc Thanh Y nhìn Phùng chưởng quỹ nhìn một chút, hơi cau mày. Suy nghĩ một chút mới nói: "Quấy rầy chưởng quỹ. Ta tới lấy đồ mà một vị cố nhân gửi ở quý lâu."
Thần sắc Phùng chưởng quỹ khẽ biến, lại lần nữa quan sát Mộc Thanh Y một lần, nói: "Không biết cô nương muốn vật gì?"
"Xích cận chi tích, nhược da chi đồng."
"Có ích lợi gì?" Phùng chưởng quỹ nghiêm nghị hỏi.
"Đúc kiếm." Mộc Thanh Y trầm giọng nói.
Chưởng quỹ lắc đầu nói: "Ngày trước Âu Dã Tử lấy xích cận chi tích, nhược da chi đồng đúc một cung và trăm mũi tên đen, thuần quân, thắng tà, ngự tràng, cự khuyết ngũ kiếm. Người thời nay đã không có ở đây, cho dù có xích cận chi tích, nhược da chi đồng để làm gì?"
"Thanh Y nguyện ý."
Phùng chưởng quỹ hơi động dung: "Nguyên lai là Tứ tiểu thư phủ Túc Thành Hầu. Kiếm vì lợi khí, động đả thương người, xin hỏi Tứ tiểu thư tại sao lại đúc kiếm?"
Mộc Thanh Y nâng mắt, nhìn chưởng quỹ nhàn nhạt nói: "Thứ nhất báo thù rửa hận, thứ hai bảo vệ người thân bình an, thứ ba vì hỏi thế gian công đạo ở chỗ nào? Thứ tư vì bản thân không muốn đời này bị người ức hiếp, thứ năm vì... Chém hạng người vô tình vô nghĩa trên thế gian."
Phùng chưởng quỹ nhìn dung nhan thiếu nữ như tuyết mà sợ run hồi lâu, vừa phục hồi tinh thần lại nhìn thiếu nữ thật lâu trầm giọng nói: "Tứ tiểu thư mời theo tại hạ."
Mộc Thanh Y gật đầu một cái, nói: "Chưởng quỹ mời."
Đi theo chưởng quỹ lên thẳng lầu ba, lầu ba Khinh An Các tân khách không bao giờ được đặt chân lên. So với lầu hai thanh nhã thoát tục, lầu ba có chút trống trải. Trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một giường nhỏ, một cái bàn một cái ghế tròn. Ngay cả trên vách tường bốn phía cũng chỉ có một bộ chữ viết, nói chuẩn xác, chỉ có một chữ —— tịch. Một chữ tịch to lớn treo trên vách tường, làm cho cả gian phòng có vẻ càng thêm trống trải.
Phùng chưởng quỹ nhìn Thanh Y, nói: "Tại hạ không biết, Tứ tiểu thư tại sao lại biết chỗ này. Bất quá... Nếu Tứ tiểu thư tới, tại hạ không nên hỏi nhiều. Vốn dĩ... Vốn dĩ ban đầu Cố tướng quân để vật này ở đây, cho rằng vĩnh viễn không sẽ có người tới lấy."
"Đã như vậy, tổ phụ vì sao phải để ở nơi này?"
Phùng chưởng quỹ lắc đầu cười nói: "Hoặc giả cũng là bởi vì có một ngày sẽ có người tới lấy đi?"
Phùng chưởng quỹ đi tới chữ tịch to lớn kia, không biết làm cái gì. Quay đầu lại trong tay cầm thêm hai cuốn sách. Một trái một phải đặt trước mặt Mộc Thanh Y. Phùng chưởng quỹ trầm giọng nói: "Ban đầu Cố tướng quân để hai quyển sách ở chỗ này, nhưng Tứ tiểu thư chỉ có thể lấy đi một quyển."
"Không biết hai quyển sách này có gì khác nhau không?"
Phùng chưởng quỹ nói: "Cuốn này ghi lại tài phú trân bảo Cố gia tích lũy trên trăm năm. Mà cuốn này do Cố tướng quân tự viết, không có gì khác. Xin Tứ tiểu thư suy nghĩ kỹ càng." Ý tứ Phùng chưởng quỹ rất rõ ràng, nếu như chọn quyển đầu, Mộc Thanh Y có thể lấy được một khoản tài phú có thể cả đời cũng xài không hết. Nhưng nếu như lựa chọn quyển sau, lấy được có thể chỉ là một quyển sách không có lợi ích gì. Dù sao, Cố tướng quân cũng không phải là thần tiên, hắn viết sách cũng không có thể khiến cho người ta lập tức đạp đất phi tiên hoặc là nhất thống thiên hạ.
Hai quyển sách tên cũng rất kỳ quái, đều giống nhau như đúc 《 Lễ Ký 》. Nhưng Mộc Thanh Y biết nội dung trong đó khác nhau một trời một vực. Trong phòng, trầm mặc một hồi, Mộc Thanh Y giơ tay lên đưa về phía bên tay trái: "Đa tạ Phùng chưởng quỹ, Cố tướng quân một đời kỳ tài, có thể chiêm ngưỡng bút tích của ông ấy là may mắn của Thanh Y."
"Mộc tiểu thư không suy nghĩ lại sao? Quyển sách này... Đối với ngươi chưa chắc có lợi ích gì." Phùng Chỉ Thủy có chút làm khó khuyên nhủ. Nhưng lời khuyên này lại là thật tâm, quyển sách này đối với Mộc Thanh Y mà nói thật ra không có gì dùng, mà hắn cũng không hy vọng Cố tướng quân di bị long đong.
"Không cần." Mộc Thanh Y mở ra bài thi, quả nhiên còn có một tầng sách, đập vào mắt là bút tích quen thuộc "Cố thị thủ trát".
Ca Thư Hàn quả nhiên là một người làm việc rất đáng tin, sau khi hắn rời khỏi Mộc Trường Minh cũng không có tìm Mộc Thanh Y rạng hỏi, chuyện này cứ im hơi lặng tiếng đi qua như vậy. Ngoại trừ Dung Cẩn phái người đưa tới một phong thư nói mấy câu, chuyện này dường như cũng chưa từng xảy ra.
Cho dù Ca Thư Hàn xử lý như thế nào, lúc này Mộc Thanh Y cũng không có tâm trạng để quan tâm những điều này. Tất cả suy nghĩ của nàng đều nghĩ cách cứu đại ca, sau đó cùng nàng lấy một vật từ trong tay Từ Ân đại sư. Thật ra tổ phụ rốt cuộc để lại cho hậu nhân Cố gia vật gì, ngay cả Mộc Thanh Y cũng không có đầu mối, nhưng tổ phụ giao vật này cho biểu ca, ít nhất cũng không phải một vật tầm thường. Có lúc thậm chí Mộc Thanh Y cũng không nhịn được hoài nghi, những đồ vật từ nhiều năm trước đây, Cố gia thật sự có để lại bảo tàng sao.
Cả ngày hôm nay Mộc Thanh Y tìm cơ hội dẫn Châu Nhi ra khỏi phủ Túc Thành Hầu. Kể từ khi hồi phủ, Mộc Trường Minh cũng không có nhắc nhở cho nàng trở về Báo Quốc Tự, đương nhiên Mộc Thanh Y cũng sẽ giả bộ quên mất. Mục đích đi Báo Quốc Tự đã đạt được, còn thuận tiện xử lý Mộc Linh tự đưa mình tới cửa cũng đủ rồi, quay về đó nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Mấy ngày nay, mọi người trong phủ Túc Thành Hầu rất bận rộn. Túc Thành Hầu bận rộn giao thiệp ứng phó với phủ Cung Vương và triều thần. Mộc lão phu nhân cũng bận rộn tới cửa xã giao cùng quý phụ trong kinh thành, mà Tôn thị lại lo lắng Mộc Linh trọng thương nằm trên giường, trong lúc nhất thời trong phủ trừ Mộc Vân Dung ra cũng không có người quản Mộc Thanh Y. Đối với Mộc Vân Dung thỉnh thoảng chế nhạo mấy câu, Mộc Thanh Y cũng không quan tâm. Mộc Vân Dung nói nàng ta có đầu óc đã rất coi trọng nàng ta.
Khinh An Các là trà lâu cũng khá nổi danh trong kinh thành Hoa Quốc. Lão bản trà lâu ai không ai biết, trà lâu này gần hoa lớn nhất kinh thành, sau lưng là hồ nước, phong nhã dị thường. Nó trở thành nơi mà văn nhân nhã sĩ kinh thành yêu thích muốn đến nhất.
Mộc Thanh Y đứng trước Khinh An Các, Châu Nhi do dự lôi kéo vạt áo tiểu thư nhà mình thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta thật sự phải vào sao?" Trà lâu này nhìn qua cũng không bình thường, tiểu thư mặc dù thân là tiểu thư Hầu phủ, nhưng ngân lượng cũng không dư dả gì.
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Nghe nói điểm tâm của Khinh An Các nổi tiếng khắp kinh thành, trước đó vài ngày ngân lượng đại ca đưa cho cũng không có ít. Chúng ta cũng đi nếm thử một chút." Nghe vậy, Châu Nhi có chút không tự chủ nuốt nước miếng. Khinh An Các ở kinh thành nổi danh nhất chính trà, cảnh trí cùng điểm tâm. Cả kinh thành không tìm được nơi nào có trà và cảnh trí tốt Khinh An Các, cũng không có điểm tâm nào ngon hơn Khinh An Các. Ngay cả hậu hoàng quý phi trong cung cũng phái người ra ngoài mua điểm tâm ở Khinh An Các. Châu Nhi tự nhiên cũng nghe người trong phủ nhắc qua, Mộc Vân Dung có lúc cũng sẽ cho người đi mua, nhưng vĩnh viễn cũng không tới phiên Mộc Thanh Y cùng Châu Nhi.
Hai người mới vừa bước một bước vào đại sảnh Khinh An Các, lập tức liền có tiểu nhị tiến lên đón: "Gặp qua cô nương, không biết cô nương đi mấy người?"
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Ta tìm chưởng quỹ quý lâu."
Tiểu nhị sửng sốt nhìn cô nương mặc dù mang khăn che mặt nhưng cười nói thản nhiên, ăn mặc cũng không tầm thường không giống như người tới gây chuyện. Tiểu nhị trầm ngâm một chút liền nói: "Không biết cô nương họ gì? Cô nương bên trong ngồi, tiểu nhân liền đi bẩm báo chưởng quỹ."
Mộc Thanh Y gật đầu, nói: "Ta họ Mộc."
Khó trách Khinh An Các trở thành địa phương văn nhân nhã sĩ cả kinh thành ưa thích. Ngay cả một tiểu nhị ở cửa đón khách cũng có cử chỉ có độ, cho dù nàng không phải tới thưởng thức trà, cũng không có không nhịn được qua loa lấy lệ.
Mộc Thanh Y được dẫn tới sương phòng lầu hai, một lát sau chưởng quỹ đi tới. Người tới nhìn qua cũng khoảng bốn mươi, dung mạo gầy gò, thần thái khiêm tốn, nhìn qua không giống thương nhân theo đuổi kim tiền mà ngược lại càng giống như một người đọc sách đủ thứ thi thư.
"Ra mắt cô nương, tại hạ Phùng Chỉ Thủy chưởng quỹ Khinh An Các, không biết Mộc tiểu thư có gì chỉ giáo?"
Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn Châu Nhi, Châu Nhi hiểu ý nhanh chóng lui ra ngoài cũng đóng kỹ cửa phòng. Mộc Thanh Y nhìn Phùng chưởng quỹ nhìn một chút, hơi cau mày. Suy nghĩ một chút mới nói: "Quấy rầy chưởng quỹ. Ta tới lấy đồ mà một vị cố nhân gửi ở quý lâu."
Thần sắc Phùng chưởng quỹ khẽ biến, lại lần nữa quan sát Mộc Thanh Y một lần, nói: "Không biết cô nương muốn vật gì?"
"Xích cận chi tích, nhược da chi đồng."
"Có ích lợi gì?" Phùng chưởng quỹ nghiêm nghị hỏi.
"Đúc kiếm." Mộc Thanh Y trầm giọng nói.
Chưởng quỹ lắc đầu nói: "Ngày trước Âu Dã Tử lấy xích cận chi tích, nhược da chi đồng đúc một cung và trăm mũi tên đen, thuần quân, thắng tà, ngự tràng, cự khuyết ngũ kiếm. Người thời nay đã không có ở đây, cho dù có xích cận chi tích, nhược da chi đồng để làm gì?"
"Thanh Y nguyện ý."
Phùng chưởng quỹ hơi động dung: "Nguyên lai là Tứ tiểu thư phủ Túc Thành Hầu. Kiếm vì lợi khí, động đả thương người, xin hỏi Tứ tiểu thư tại sao lại đúc kiếm?"
Mộc Thanh Y nâng mắt, nhìn chưởng quỹ nhàn nhạt nói: "Thứ nhất báo thù rửa hận, thứ hai bảo vệ người thân bình an, thứ ba vì hỏi thế gian công đạo ở chỗ nào? Thứ tư vì bản thân không muốn đời này bị người ức hiếp, thứ năm vì... Chém hạng người vô tình vô nghĩa trên thế gian."
Phùng chưởng quỹ nhìn dung nhan thiếu nữ như tuyết mà sợ run hồi lâu, vừa phục hồi tinh thần lại nhìn thiếu nữ thật lâu trầm giọng nói: "Tứ tiểu thư mời theo tại hạ."
Mộc Thanh Y gật đầu một cái, nói: "Chưởng quỹ mời."
Đi theo chưởng quỹ lên thẳng lầu ba, lầu ba Khinh An Các tân khách không bao giờ được đặt chân lên. So với lầu hai thanh nhã thoát tục, lầu ba có chút trống trải. Trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một giường nhỏ, một cái bàn một cái ghế tròn. Ngay cả trên vách tường bốn phía cũng chỉ có một bộ chữ viết, nói chuẩn xác, chỉ có một chữ —— tịch. Một chữ tịch to lớn treo trên vách tường, làm cho cả gian phòng có vẻ càng thêm trống trải.
Phùng chưởng quỹ nhìn Thanh Y, nói: "Tại hạ không biết, Tứ tiểu thư tại sao lại biết chỗ này. Bất quá... Nếu Tứ tiểu thư tới, tại hạ không nên hỏi nhiều. Vốn dĩ... Vốn dĩ ban đầu Cố tướng quân để vật này ở đây, cho rằng vĩnh viễn không sẽ có người tới lấy."
"Đã như vậy, tổ phụ vì sao phải để ở nơi này?"
Phùng chưởng quỹ lắc đầu cười nói: "Hoặc giả cũng là bởi vì có một ngày sẽ có người tới lấy đi?"
Phùng chưởng quỹ đi tới chữ tịch to lớn kia, không biết làm cái gì. Quay đầu lại trong tay cầm thêm hai cuốn sách. Một trái một phải đặt trước mặt Mộc Thanh Y. Phùng chưởng quỹ trầm giọng nói: "Ban đầu Cố tướng quân để hai quyển sách ở chỗ này, nhưng Tứ tiểu thư chỉ có thể lấy đi một quyển."
"Không biết hai quyển sách này có gì khác nhau không?"
Phùng chưởng quỹ nói: "Cuốn này ghi lại tài phú trân bảo Cố gia tích lũy trên trăm năm. Mà cuốn này do Cố tướng quân tự viết, không có gì khác. Xin Tứ tiểu thư suy nghĩ kỹ càng." Ý tứ Phùng chưởng quỹ rất rõ ràng, nếu như chọn quyển đầu, Mộc Thanh Y có thể lấy được một khoản tài phú có thể cả đời cũng xài không hết. Nhưng nếu như lựa chọn quyển sau, lấy được có thể chỉ là một quyển sách không có lợi ích gì. Dù sao, Cố tướng quân cũng không phải là thần tiên, hắn viết sách cũng không có thể khiến cho người ta lập tức đạp đất phi tiên hoặc là nhất thống thiên hạ.
Hai quyển sách tên cũng rất kỳ quái, đều giống nhau như đúc 《 Lễ Ký 》. Nhưng Mộc Thanh Y biết nội dung trong đó khác nhau một trời một vực. Trong phòng, trầm mặc một hồi, Mộc Thanh Y giơ tay lên đưa về phía bên tay trái: "Đa tạ Phùng chưởng quỹ, Cố tướng quân một đời kỳ tài, có thể chiêm ngưỡng bút tích của ông ấy là may mắn của Thanh Y."
"Mộc tiểu thư không suy nghĩ lại sao? Quyển sách này... Đối với ngươi chưa chắc có lợi ích gì." Phùng Chỉ Thủy có chút làm khó khuyên nhủ. Nhưng lời khuyên này lại là thật tâm, quyển sách này đối với Mộc Thanh Y mà nói thật ra không có gì dùng, mà hắn cũng không hy vọng Cố tướng quân di bị long đong.
"Không cần." Mộc Thanh Y mở ra bài thi, quả nhiên còn có một tầng sách, đập vào mắt là bút tích quen thuộc "Cố thị thủ trát".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook