Thịnh Thế Khói Lửa
Chương 211: Một cái tên đáng khinh

Hỉ Ca len lỏi chen vào đám đông, sau đó mới biết vật phẩm được trưng bày trên quầy hàng là một bộ trang sức, không phải loại bình thường, mà là 85 cấp ám kim bộ trang sức. Thuộc tính của nó không được người bán công khai, nhưng có giới thiệu nó là trang sức của dược sư với thuộc tính thêm trị liệu. Hỉ Ca quen biết không ít dược sư, nhưng Cô Tửu lẫn Tư Văn đều sở hữu những kiện trang sức tuyệt hảo, nhất định không cần cô bỏ tiền ra mua tặng.

Món đồ này thật khiến người khác thèm thuồng. Ám kim trang sức không quý hiếm. Hỉ Ca còn quen biết nhiều người đeo truyền kỳ trang sức trên người nữa kia. Nhưng đây là một bộ trang sức (nếu đi theo một bộ, hình như là gồm 3 món: hoa tai, vòng cổ và nhẫn thì phải), loại này thì đúng là hiếm gặp. Lần trước Hỉ Ca đi khai hoang bản đồ được tới một bộ trang sức, từ đó đến nay cũng chưa gặp qua một bộ trang sức nào đáng giá cả. Bộ trang sức được rao giá 10 vạn kim tệ. Tuy nói nó thuộc hàng khan hiếm, nhưng không quý đến mức đó. Thoạt nhìn, chủ quán hét giá như vậy là muốn tìm người có tiền. Người vây xem xung quanh rất nhiều, nhưng anh ta vẫn một vẻ không thèm để ý đến ai.

Tiểu Cửu và A Li chen vào đứng bên cạnh Hỉ Ca, vừa nhìn thấy bộ trang sức, hai mắt liền tỏa sáng. Người xung quanh phần lớn thuộc vào dạng “chỉ đủ sức nhìn chứ không có khả năng mua”. Sở dĩ mọi người vẫn tiếp tục vây quanh là vì muốn nhìn thấy “đại gia” chân chính.

Quả nhiên, một hồi sau, có một tốp người nghênh ngang đi tới. Mà Hỉ Ca nhận ra người dẫn đầu đám người kia. Là Lâm Tuyết của Cẩm Y. Ngạc nhiên là bên cạnh cô ta không phải Đạp Tuyết mà là một kiếm khách mặc hắc giáp, bộ dáng rất đẹp trai, có điều ánh mắt có điểm hơi hạ lưu.

Chẳng lẽ Đạp Tuyết bị “đá” rồi? Hỉ Ca sờ cằm.

Lâm Tuyết không nhìn thấy Hỉ Ca đứng trong đám người. Cô ta trực tiếp đi tới trước mặt chủ quán, chỉ vào bộ trang sức, lên tiếng.

“2 vạn kim, ta mua.”

Nói tới giá trị của bộ trang sức này, 2 vạn kim là vừa vặn, không quá cao cũng không quá thấp. Dù sao hiện tại cấp bậc của ngoạn gia tăng lên, có khả năng đánh tới trang sức cấp bậc cao không phải là ít. Nhưng theo hiểu biết của Hỉ Ca, nếu bộ trang sức này quăng lên sàn đấu giá, có lẽ sẽ bán được với giá 4 vạn kim, hoặc tệ nhất là 3 vạn. Chủ quán chỉ nhướng mày một cái, không hề lên tiếng. Lâm Tuyết thấy thái độ của anh ta như vậy, sắc mặt liền trầm xuống.

“Rốt cuộc muốn bán hay không? Ngươi nói một tiếng coi.”

“Không bán.” – Chủ quán chém đinh chặt sắt trả lời.

Lâm Tuyết đỏ bừng mặt.

“Người anh em, 2 vạn 5, ta mua. Cho chúng ta chút mặt mũi đi. Cô ấy là trưởng lão của Cẩm Y a~” – hắc giáp kiếm khách đứng bên cạnh Lâm Tuyết lúc này lại chen vào, giọng điệu mềm mỏng nhưng ý tứ có ẩn chứa vài phần uy hiếp.

Hiện tại, đi lại trên Đông Châu Xích Hỏa, không ai là không biết đến tên tuổi của Cẩm Y. Danh tiếng của Cẩm Y đích thực rất vang dội. Mà khu vực này lại là phạm vi hoạt động mạnh nhất của bang chúng Cẩm Y, cho nên bình thường đụng phải tình cảnh thế này, ngoạn gia sẽ nể mặt mũi mà nhường nhịn Cẩm Y vài phần. Lúc khác, chỉ cần nói cái tên Cẩm Y ra, vô luận muốn mua cái gì đều sẽ được như ý. Bất quá hôm nay Lâm Tuyết gặp phải một tên cứng đầu.

Chủ quán tà nghễ liếc một cái, khinh thường bĩu môi: – “Cẩm Y tính cái rắm. Không có tiền mà còn dám đến mua đồ. Thật không hiểu vì sao bang chủ lại thả bọn bây ra để dọa người nữa.”

A.. haha… mấy lời này thiệt khiến lòng người nở rộ nha. Hỉ Ca nghe chủ quán mở miệng chửi người mà tâm tình cứ thế bay lên.

“Ngươi nói cái gì!!!!!!!!!!!!” – Hắc giáp kiếm khách thấy mặt mũi của mình bị mất sạch, giận dữ hét lên.

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói, Cẩm Y tính cái rắm.”

Hỉ Ca nhìn ra, vị chủ quán là cố tình gây hấn, chẳng lẽ có thâm cừu đại hận gì đó với Cẩm Y?

Người vây xem nhìn tình hình, rất biết điều mà toàn bộ lui ra sau 2 mét, ai cũng sợ lỡ có xảy ra đánh nhau lại liên lụy đến bản thân thì khổ. Bọn Hỉ Ca không hề lùi bước, vẫn hưng trí bừng bừng đứng tại chỗ mở to mắt theo dõi cuộc đọ sức giữa Lâm Tuyết và vị chủ quán. Lâm Tuyết dù sao cũng là con gái, mấy lời mắng chửi khó nghe căn bản không thể nói ra miệng được, chỉ có thể đỏ mặt đứng chết trân tại chỗ nghe người ta chửi.

Hỉ Ca còn nghe được một thông tin thú vị qua mấy lời đối đáp giữa bọn họ. Thì ra, bộ trang sức trên quầy hàng là vật bạo ra từ một thành viên của Cẩm Y.

“Ngươi tốt nhất về sau đừng xuất hiện ở Đông Châu Xích Hỏa. Bằng không, Cẩm Y chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!” – Lâm Tuyết rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi nữa, buông lời đe dọa.

Hỉ Ca lắc đầu cảm thán, chỉ biết lấy tên tuổi bang phái ra đè đầu cưỡi cổ người khác như thế này càng làm cho thanh danh của Cẩm Y đi xuống mà thôi. Ủa mà, chuyện nhà người ta thì liên quan gì đến mình chứ?

“Sẽ không buông tha ta? Hừ… các ngươi một đám bao vây ta, bạo rớt trang bị của ta, kể từ thời điểm đó ta đã không xem các ngươi là người lương thiện!”

Hỉ Ca đến giờ đã hiểu được căn nguyên mối thù của hai bên. Không ngờ vị chủ quán này cũng là cường giả nha… hoặc là anh ta có núi cao để dựa vào? Một người dám mở miệng chống đối cả một bang phái, nếu không phải là siêu nhân thì chính là tên ngốc. Mà thoạt nhìn, anh ta không giống kẻ ngốc.

“Hỉ Ca, ta biết hắn.” – Tiểu Tửu đứng xem nửa ngày, đột nhiên thúc khủy tay vào Hỉ Ca.

“Ngươi biết? Hắn là ai?”

“Hắn tên Sắc Lang (nghĩa của tên là “kẻ háo sắc”). Lúc trước là thành viên của Liệp Sát Bang. Nhưng sau đó, hắn không thích tác phong làm việc của Liệp Sát Bang nên đã đem phó bang chủ giết chết rồi cầm trang bị rời đi. Nghe nói Liệp Sát Bang vẫn đang truy nã hắn.” – Tiểu Cửu trả lời mà không giấu được vẻ bội phục trong giọng nói.

Liệp Sát Bang tiếng tăm tuy rất bại hoại, nhưng phải công nhận là thực lực của bọn họ rất khá. Mà hắn có thể đùa giỡn với bọn họ lâu như vậy vẫn chưa bị luân bạch, chứng tỏ hắn không phải tay vừa.

Cái tên thiệt là đáng khinh!! Đây là phản ứng đầu tiên của Hỉ Ca. Bất quá, theo lời Tiểu Cửu nói thì người này hẳn là hàng cao thủ trong cao thủ.

“Hắn hiện tại không có bang phái đi?”

“Ừ, vẫn đơn độc. Nghe nói Thương Lan có ý muốn chiêu mộ hắn nhưng hắn không đồng ý.” – Tiểu Cửu nắm rất rõ tình hình ở Cực Bắc Băng Nguyên. Tuy Tiểu Cửu đã ly khai Linh Độ Hỏa nhưng dù sao Linh Độ Hỏa cũng do một tay cô thành lập, cho nên thành viên Linh Độ Hỏa vẫn xem cô như tiền nhiệm bang chủ, rất nhiều chuyện tình đều sẽ bẩm báo.

Hỉ Ca cúi đầu, nheo mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đi tới, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt giết người của Lâm Tuyết, đứng trước quầy hàng, chỉ vào bộ trang sức, trả giá.

“3 vạn kim, ta mua.”

“Hỉ Ca, ngươi đây là ý gì?” – Lâm Tuyết đang sừng sộ với Sắc Lang, nhưng vừa nhìn thấy Hỉ Ca thì quên mất chính sự, không nói hai lời liền chỉa mũi dùi sang Hỉ Ca. Phải nói là Lâm Tuyết có ấn tượng cực xấu về Hỉ Ca.

“Không có ý tứ gì cả. Muốn mua đồ thôi.”

“Được, bán cho ngươi.” – Sắc Lang nhìn ra được, Hỉ Ca đây là muốn cướp tay trên của Lâm Tuyết. Mà với hắn thì có người chịu bỏ tiền ra mua, hắn liền vui vẻ bán.

Hai người chẳng thèm nhìn Lâm Tuyết, trực tiếp giao dịch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương