Thịnh Thế Hắc Liên Hoa
Chương 47: Mê tình mạt thế (7)

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Đêm đó, sau khi ngài Zombie tắm rửa xong thì mặc cái quần lót SpongeBob góc bẹt kia đi ra.

Tóc của anh vẫn đang nhỏ nước, từng giọt óng ánh trong suốt thuận theo tóc anh rơi xuống, trượt đến xương quai xanh rồi một đường chảy dọc theo khoảng giữa hai cơ ngực, thẳng đến phần bụng rắn chắc.

Cuối cùng toàn bộ giọt nước đều tụ tập đến quần lót anh đang mặc, phía trước căng phồng một đống, bởi vì giọt nước làm đồ lót bị ướt nên càng lộ rõ hình dạng, dù hiện tại vẫn là trạng thái ẩn núp nhưng hoàn toàn không thể khinh thường, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta đỏ bừng mặt.

Lâm Vãn ôm cốc sữa bò cúi đầu xuống, cô phát hiện cô không có cảm giác với món ăn nào khác, chỉ muốn uống sữa bò.

Cô khẽ nhấp một ngụm, hương vị ngọt lịm lan tràn trong miệng, tựa như đang ngậm một viên kẹo vậy.

Trên đầu có một cái bóng bao phủ, ngài Zombie đi đến trước mặt cô, chậm rãi cúi người, bờ môi dán lên, đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi cô, ngay sau đó lại linh hoạt trực tiếp chui vào trong miệng cô.

Quấy khoang miệng cô đến long trời lở đất, vẫn còn một chút sữa bò chưa kịp nuốt xuống cũng bị anh quét sạch toàn bộ.

Cuối cùng một ly sữa bò này đã bị lưỡi hai người quấn lấy cùng nhau chén sạch, uống một nửa chảy mất một nửa.

"Tôi muốn đi tắm." Lâm Vãn khó khăn lắm mới thoát khỏi anh, lập tức muốn chạy vào toilet, bằng không thì trong lòng cứ luôn cảm thấy nao nao.

Kết quả cô còn chưa kịp đứng vững thì đã bị kéo trở lại, một lần nữa ngã ngồi trên ghế sa lon.

"Tôi muốn ăn kẹo."

Lâm Vãn nhìn con ngươi đen thẫm của ngài Zombie, chẳng phản bác được. Muốn ăn kẹo thì tự mà ăn đi, chỗ cô đâu có kẹo.

Có lẽ đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, ngài Zombie đưa tay nắm lấy không khí, trên tay lập tức có thêm một nắm kẹo, điều này khiến Lâm Vãn sợ ngây người.

Đây là lấy vật từ hư không? Siêu nhân cũng chưa trâu bò vậy đâu.

Anh bỏ kẹo lên bụng Lâm Vãn, chọn lấy một cái vị dâu từ trong đó, sau khi ngón tay thon dài lột vỏ xong cũng không đưa vào trong miệng mình mà trực tiếp nhét vào miệng Lâm Vãn.

Hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức tràn ra đầu lưỡi khiến cô không khỏi híp mắt hưởng thụ, cảm thấy ăn rất ngon.

Kết quả ngài Zombie chợt cúi xuống hôn cô, lại tranh kẹo với cô lần nữa.

Viên kẹo bị kẹp giữa lưỡi hai người, thỉnh thoảng lại đè ép, nước đường tan ra lan tràn trong miệng cả hai.

Đến tận bây giờ Lâm Vãn mới hiểu được ngài Zombie đang chơi trò gì, anh hệt như một đứa bé đang ỷ lại cô, ngay cả loại chuyện nhỏ như ăn kẹo cũng muốn qua miệng cô một lần.

Lúc này hệ thống lại làm mất hứng: "Thiếu nữ, cô chả biết nói chuyện yêu đương gì cả, không phải hắn muốn ăn kẹo đâu, hắn muốn ăn nước miếng của cô thì có."

Lâm Vãn: "..."

Chân mày của ngài Zombie vẫn luôn nhíu lại, dường như không anh không chọn được vị kẹo mình thích, mỗi lần đều chỉ liếm hai cái rồi cướp lấy kẹo tự mình nhai nát rồi nuốt xuống.

Cuối cùng đến tận khi anh cầm một viên kẹo vị xoài lên nhét vào trong miệng của cô, lần này bọn họ hôn rất lâu, viên kẹo kia cũng không bị nhai nát mà lại được hòa tan dần dần trong miệng cô.

"Phải là vị này mới đúng." Anh thỏa mãn gật đầu.

Hai người ở ngay trong căn cứ của con người, cô phát hiện hành vi cử chỉ của ngài Zombie càng lúc càng giống con người, không chút mảy may nhìn thấy sự cứng ngắc của thi thể, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu chậm rãi tăng lên, không còn lạnh buốt như thế nữa.

Ngài Zombie giơ giấy gói kẹo nhắm ngay ánh đèn, cẩn thận nhìn chữ trên đó, nhẹ giọng đọc: "Vị xoài. Vãn Vãn, tôi thích ăn vị xoài, lần sau chúng ta cùng ăn nữa nhé."

Lâm Vãn nhìn anh đang cười với mình, chỉ cảm thấy da đầu bị dọa đến tê dại.

"Hệ thống, Lật Xe!" Cô gần như nghẹn ngào gào lên.

"Ta, ta không biết, cô đừng hỏi ta. A a a, ký chủ, ta sợ quá, tối hôm qua ta có xem truyện ma. Đều tại cô không cho ta trầm mê tiểu thuyết Mary Sue não tàn, cho nên ta đã xem tiểu thuyết linh dị có chiều sâu, hiện giờ ta vẫn còn sợ đây nè."

Lật xe há miệng run rẩy trả lời cô, hiển nhiên so với Lâm Vãn thì nó càng giống một thiếu nữ trượt chân hơn.

"Đinh đinh đinh ——" Nó sợ hãi đến nỗi ngay cả tiếng hệ thống nhắc nhở cũng run rẩy: "Giá trị đứng đắn tăng mười điểm."

Đối với biểu hiện hào phóng của Ngây Thơ, Lâm Vãn đã tập mãi thành thói quen.

Sau khi đến mạt thế, cô liên tiếp gặp phải hai mục tiêu đều có năng lượng chính trực, để cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

***

Lại đến giữa tháng, ngài Zombie nắm tay cô đi dạo phố, hai người vẫn mặc trang phục như lần đầu tiên tiến vào căn cứ, đồ tây đen và váy đỏ chính là sự tồn tại bắt mắt nhất không thể nghi ngờ.

"Tiên sinh, tiên sinh, hôm nay ngài đưa vợ đi dạo phố sao?"

"Tiên sinh, vợ của ngài thật xinh đẹp!"

"Tiên sinh, hai người có thiếu thú cưng không? Mèo nhà bọn em vừa sinh một đám mèo con."

Một đám trẻ con vây quanh hai người bọn họ, chào hỏi ngọt ngào, trên mặt từng đứa đều treo nụ cười, rõ ràng chính là hy vọng của tổ quốc.

Lâm Vãn nhìn khuôn mặt nhỏ đã tròn thêm một vòng của chúng, trong lòng cũng hơi an ổn, có vẻ như sau khi tới đây thì ngài Zombie sẽ thỉnh thoảng mua đồ cho chúng ăn, cho nên dáng vẻ của đám nhóc này cũng không đến nỗi nào.

Ngay lúc này, kẻ có tiền trong căn cứ không ít, nhưng không ai có thể hào phóng vô tư cho những đứa trẻ này ăn, còn không cần báo đáp.

Cho nên khi bọn nhóc này vừa thấy được ngài Zombie nắm tay Lâm Vãn ra ngoài thì đều biến thành cái đuôi nhỏ.

Ngài Zombie gật đầu: "Vợ tôi là tốt nhất."

Anh dừng bước, đưa tay sờ mặt Lâm Vãn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đen như mực của ngài Zombie lóe ra vài phần ngốc ngốc muốn động.

"Vãn Vãn, tôi muốn ăn kẹo."

Trong lòng Lâm Vãn run lên, bên cạnh đều là trẻ con đang mở to mắt mong đợi nhìn bọn họ, cô cũng không thể trình diễn tiếc mục không hợp với thiếu nhi ở đây được.

"Về rồi ăn, ở đây nhiều người lắm." Cô đưa tay bấm eo anh một cái.

Ánh mắt của ngài Zombie vẫn luôn dừng trên tay cô, không hiểu động tác đột nhiên xuất hiện này của cô là gì cho lắm, ngoẹo đầu suy tư thật lâu mới đáp ứng.

"Được, Vãn Vãn nói gì cũng đúng." Anh lại gần, hôn "chụt" một cái thật kêu lên mặt Lâm Vãn.

"Ui ui ui ui, tiên sinh hôn cô vợ nhỏ kìa. Sau này chúng em cũng phải tìm một cô vợ trẻ ăn kẹo cùng, hôn một cái..."

Bọn trẻ vây thành một vòng, hai tay che mặt, bên miệng vang tiếng cười, không hề có ý định giải tán

Lâm Vãn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng rồi lại cảm thấy chả sao cả.

Thời mạt thế này, ngay cả trắng trợn cướp đoạt dân nữ trên đường cũng không ai dám quản, chuyện bọn họ hơn nhau chẳng qua chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi.

Hai người vẫn đi về phía náo nhiệt, những đứa nhóc kia tiếp tục xúm lại, chấp nhất theo sát bọn họ.

Vẫn là quầy hàng bán kẹo hồ lô kia, nhưng hôm nay hình như chủ quán đã gặp phải phiền phức.

"Làm ơn đi các ngài thợ săn, xin các ngài xin thương xót cho. Tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, các ngài không thể —— "

"Sao hả? Có phải mày cảm thấy bọn tao trả tiền thiếu hay không? Một phiếu ăn đổi một xâu kẹo hồ lô đã là giá trên trời rồi biết chưa? Thứ này của mày căn bản không đáng tiền..."

Một đám đàn ông phách lối cẩu thả đang bao vây chủ quán, giơ nắm đấm lên uy hiếp anh ta.

"Không phải không phải, bình thường thì có thể bán cho người khác. Nhưng giờ..." Chủ quán kia vừa quay mặt thì trông thấy hai người Lâm Vãn, hai mắt lập tức tỏa sáng, giống như đã thấy được chúa cứu thế vậy.

"Chính là vị tiên sinh này đã mua rồi, anh ta muốn mua hết, chúng tôi đã thương lượng xong rồi. Tiên sinh, phu nhân, hai vị có thể thanh toán, kẹo hồ lô đã chuẩn bị xong hết rồi, tới đây tới đây." Chủ quán thừa cơ tránh thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, lập tức mang cả kẹo hồ lô lẫn gậy tre tới, giống như muốn bỏ rơi củ khoai lang nóng bỏng tay. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

"Cái thá gì! Đây là thứ lão đại của bọn tao muốn, lão đại của bọn tao là chủ tịch công hội của căn cứ, là lão đại của cái vùng này. Thứ ngài muốn ăn bọn mày dám không bán hay sao, nhanh lên!"

Một gã mặt mũi tràn đầy dữ tợn dùng một tay bắt lấy chủ quán, trực tiếp tiện tay hất sang bên cạnh.

Tên dữ tợn hẳn là một dị năng giả hệ sức mạnh, lúc gã nắm người lên thì trên tay nổi đầy gân xanh, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng trên thực tế thì chủ quán đã trực tiếp bay sang bên cạnh, mắt thấy sắp va phải mấy sạp hàng gần đó.

Ngài Zombie nhướng mày, căn bản anh chưa hề cử động, chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay Lâm Vãn.

Chợt thấy chủ quán đang bay ra ngoài lại bỗng nhiên như được nâng lên, tựa như có một bàn tay vô hình đang đỡ anh ta, để anh ta bình an rơi xuống đất.

Chung quanh vang lên từng tiếng thổn thức, Lâm Vãn ở bên cạnh xem cũng trợn mắt há hốc mồm, cảnh tượng vừa rồi giống như có hai đại tông sư võ công cao cường đang so chiêu vậy, cực kỳ đặc sắc.

"Chuyện quái gì vậy, lão đại, không lẽ ở đây có ma à? Chúng ta vẫn nên đi thôi."

"Đúng đấy, phía tây vẫn còn một chỗ bán kẹo hồ lô, đến đó mua chứ sao giờ."

Mấy tiểu đệ phía sau tên dữ tợn đều đứng ngồi không yên, rõ ràng đã bị dọa sợ khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

"Cái rắm, tụi bây bị ngu à, tao có phải tên thiểu năng chỉ muốn ăn mấy xâu hồ lô này đâu. Chủ yếu là cấp trên có người coi trọng tiểu yêu tinh này, nghe nói có một vị chủ tịch từng gặp mặt tiểu yêu tinh này một lần, sau đó thì cái thứ trong đũng quần cứ mãi không yên, có dùng băng đá thoa cũng chả xuống..."

Tên dữ tợn hầm hừ mắng hai câu, ngay sau đó lại giảm âm lượng, trên mặt còn lộ ra nụ cười hèn hạ.

Tuy giọng nói của gã rất nhỏ nhưng nhưng Lâm Vãn tai thính mắt tinh nên vẫn nghe rõ được, cô lập tức cảm thấy phiền muộn.

"Hệ thống, vừa rồi gã nói ai là tiểu yêu tinh thế? Sao ta thấy giống ta vậy, nhưng ta là thanh niên có chí hướng nên căn bản không làm ra được loại chuyện gây trở ngại này đâu." Lâm Vãn tán dóc với hệ thống.

Hệ thống ha ha cười lạnh hai tiếng: "Cô đâu chỉ là tiểu yêu tinh, cô còn là yêu tinh hại người nữa cơ. Chậc chậc."

"Vãn Vãn, trong đũng quần của chủ tịch kia có thứ gì cứ mãi không yên vậy?"

Hiển nhiên ngài Zombie cũng nghe thấy, anh dùng một khuôn mặt tinh xảo ngây thơ vô tội hỏi cô.

Lâm Vãn gần như muốn dùng hai tay che mặt, ngay trước mặt nhiều người thế kia mà anh lớn tiếng như vậy làm gì.

"Ha ha ha, các anh em. Tên tiểu bạch kiểm này đồ vô năng kìa. Có cô vợ xinh đẹp như vậy mà hắn lại không biết làm ra sao? Còn hỏi trong đũng quần có thứ gì nữa chứ? Hắc, đồ ngu, nói mày đó, mày không phải là đàn ông à? Mày có muốn biết trong đũng quần có giấu bảo bối gì không? Đêm nay về tìm đàn bà thử một chút thì biết, còn vị tiểu yêu tinh này phải đi theo mày chỉ có lãng phí, mấy anh em bọn tao cho mày ít phiếu, mày bán cô ấy đi."

Tên dữ tợn hưng phấn vô cùng, đặc biệt là sau khi nghe được ngài Zombie hỏi ra loại lời này thì càng cười toe toét cực kỳ tùy tiện.

Những lời thô tục tràn ngập ra xung quanh, mấy người này nhìn qua đều là thành viên của đội săn trong căn cứ, bọn hắn đều đã trải qua khoảng thời gian đầu đao liếm máu.

Do không biết lúc nào sẽ mất mạng cho nên cũng không coi trọng phiếu ăn, ngược lại còn tận hưởng lạc thú trước mắt.

Rượu ngon thuốc xịn gái đẹp, chính là trạng thái nhân sinh đắc ý.

"Câm miệng." Đúng là anh không hiểu, nhưng vẫn có thể hiểu được ánh mắt.

Vẻ mặt những người xung quanh đầy chế giễu và nhục nhã, hơn nữa bọn họ còn nói Lâm Vãn, điều này khiến ngài Zombie càng thêm khó chịu.

Anh chỉ đơn giản nói ra hai chữ, tất cả những người đang cười to đều nghẹn đỏ khuôn mặt.

Bởi vì bọn họ không có cách nào mở miệng nói chuyện, một chữ cũng không được, ngay cả tiếng cười cũng không phát ra, hoàn toàn biến thành một người câm.

Đám người sốt ruột đến phát bực, đầu tiên là hoảng loạn rồi một chút rồi lập tức muốn xông lên đánh anh.

Nhưng ngài Zombie nhấc tay một cái, mấy người bọn hắn đã trôi nổi ngay giữa không trung bay lơ lững chẳng có mục đích.

Có một tên nhát gan đã sợ tè ra quần, người trên mặt đất nháo nhào né tránh, người đang đi đường mà bị phân chim rơi trúng đầu thì có thể tự nhận mình không may, nhưng nếu bị nước tiểu người tưới trúng thì không biết bao nhiêu xúi quẩy nữa!

"Tôi rất ghét các người, nếu lần sau còn ai dám nói xấu Vãn Vãn, tôi sẽ xé nát cái thứ trong đũng quần của các người."

Anh lạnh giọng cảnh cáo một câu, sau đó một tay nắm tay Lâm Vãn, một tay khác cầm gậy trúc gắn kẹo hồ lô đi ra ngoài.

"A a a, tiên sinh thật lợi hại, chế ngự hết được mấy kẻ bại hoại luôn."

"Có kẹo hồ lô ăn rồi, bọn em ăn xong sẽ mau lớn, sau này cũng sẽ bảo vệ vợ thật tốt."

Một đám nhóc quỷ choai choai ngược lại sẽ nói ra những lời hay, dỗ ngài Zombie vui vẻ, cuối cùng chỉ để lại một xâu hồ lô cùng chia với Lâm Vãn.

Vốn cho là chuyện này đến đây là chấm dứt, không ngờ rằng sau khi về nhà, Lâm Vãn mới chính thức nghênh đón phiền phức.

Sau khi quay về, ngài Zombie liền rầu rĩ không vui, mặc dù bình thường anh cũng không có quá nhiều biểu lộ.

Nhưng lần này Lâm Vãn lại nhạy cảm phát giác được áp suất thấp xung quanh anh, hỏi chuyện gì anh cũng không nói, Lâm Vãn dứt khoát mặc kệ anh.

Đến tận khi anh tự ngột ngạt một hồi mới do do dự dự mở miệng: "Hôm nay những người kia nói đến thứ trong đũng quần, tôi cũng có mà. Nhưng không yên là sao chứ? Nó rõ ràng rất ngoan ngoãn nằm trong quần lót của tôi mà, cũng rất nghe lời nữa. Đã thành lập tình hữu nghị lâu dài với SpongeBob."

Lâm Vãn đang uống sữa bò, anh nói câu này xong cô đã trực tiếp phun ra một ngụm.

Phương pháp nhân hóa này của ngài Zombie thật sự quá tốt rồi, vật kia đã thành tinh, còn có bạn tốt của mình nữa.

"Đừng nghe bọn họ nói bậy, không có gì đâu, ngoan ngoãn là tốt. Tôi rất thích nó ngoan ngoãn, không nghe lời sẽ biến dạng đó." Lâm Vãn dùng một giọng điệu hù dọa con nít dỗ anh.

Nhưng ngài cũng Zombie không phải dễ dụ như vậy, anh vẫn còn tập trung tinh thần muốn biết.

Lâm Vãn không có cách nào, đành phải tìm máy tính đến, sau khi cuộc sống trong căn cứ trở nên ổn định thì cũng có người đang bán những thiết bị hiện đại hóa này.

Lúc ấy Lâm Vãn đang hiếu kì đi dạo chợ phiên thì vừa lúc có một anh giai đang bán máy vi tính, còn nói trong bộ nhớ có lưu rất nhiều clip, có rất nhiều tư thế cho bọn họ lựa chọn.

Lúc ấy Lâm Vãn đỏ bừng mặt muốn lôi kéo anh đi, kết quả ngài Zombie lại không hổ là ngốc bạch ngọt, đặc biệt ngốc manh hỏi người ta một câu: "Là có chỗ tốt cho bọn tôi sao?"

Anh giai lập tức gật đầu: "Có chỗ tốt, chỗ tốt cực lớn, từ đây quân vương không lên triều nữa."

Tuy ngài Zombie không hiểu quân vương không lên triều nghĩa là gì, nhưng tóm lại nghe nói có chỗ tốt là mua ngay, cũng mặc kệ tốn bao nhiêu phiếu ăn.

Lâm Vãn không biết giải thích cho anh làm sao, bây giờ trong nội tâm lại đang cảm kích anh giai bán máy vi tính, bây giờ thứ này đúng lúc phát huy tác dụng.

"Ầy, xem đi. Trong này có rất nhiều, anh có gì không hiểu cũng đừng có hỏi tôi, tự suy nghĩ đi."

Lâm Vãn ấn mở một video cho anh, bên trong lập tức xuất hiện một thiếu nữ da trắng xinh đẹp.

Cô vội vàng chạy trốn, loại phim "hành động tình cảm" này đến tận khi học đại học cô mới xem thử dưới sự dẫn dắt của một đám sắc nữ cùng phòng, thật ra cũng không có cảm giác gì.

Lâm Vãn tắm rửa xong vẫn còn thấy ngài Zombie đang ngồi đó, tập trung tinh thần xem video, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình, căn bản không di chuyển.

"Ngài Zombie, tôi ngủ trước đây, anh đừng thức khuya quá." Lâm Vãn vứt câu này ra xong lập tức chạy lên lầu.

Có trời mới biết cô khẩn trương cỡ nào, nhung thật ra cũng không cần sợ, dù sao ngài Zombie cũng là thi thể, chỗ kia chắc không ngẩng đầu lên được đâu.

"Hệ thống, trong lòng của ta áy náy quá. Ngây thơ tựa như một cây cải tươi tốt vậy, ta cần phải nhanh chóng bón phân cho hắn nhưng lại dục tốc bất đạt, giống như đang thúc giục hắn **, sau đó sinh ra cải trắng nhỏ vậy." Lâm Vãn nằm trên giường, thở dài một hơi thật sâu.

Làm Zombie nên cô không cần ngủ, nhưng đã đi tới căn cứ của con người nên cô cũng nhập gia tùy tục.

Dù có mở to mắt đến hừng đông thì cô cũng muốn nằm trên giường, quan trọng là cảm giác nghi thức kia.

Hệ thống ha ha một tiếng: "Ta thấy cô muốn cấp tốc còn không kịp kia kìa, nhưng như vậy cũng đúng lúc hợp tâm ý của cô còn gì, sớm xoát đầy. Phóng túng xong chúng ta sẽ đến thế giới sau!"

"Ta phi, mi là hệ thống lật xe, ta là ký chủ của mi chứ không phải chủ kênh sắc tình." Lâm Vãn ném cho nó một cái liếc mắt.

Nằm trên giường nhẹ nhàng ngâm nga hát, cũng không biết ngài Zombie xem loại phim đó sẽ có phản ứng như thế nào, là hoang mang ngây thơ hay là cảm thấy nhân vật nữ trong đó kêu rất lố nữa.

"Ký chủ, cô nhọc lòng rồi, bác gái Lâm à." Hệ thống trợn trắng mắt với cô.

"Đúng thế, đương nhiên ta phải quan tâm đến nhân viên chăn nuôi nhà ta nhiều tí rồi! (*^__^*) hì hì..."

Đến nửa đêm, Lâm Vãn đột nhiên cảm thấy mình hơi buồn ngủ, trong đầu mê man, căn bản không hề giống Zombie.

Ngay cả thời gian để nghi ngờ cô cũng không có, cứ như vậy không kiềm được ngủ thiếp đi, hô hấp nhẹ nhàng, hiển nhiên là ngủ rất say.

Một bóng dáng chậm rãi từ dưới lầu đi lên, cước bộ tựa như một con mèo, không hề phát ra am thanh gì.

Ngón tay thon dài mà tái nhợt đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, tiếng "Kẹt kẹt" vang lên, nhưng Lâm Vãn lại không phát giác được gì.

Người đàn ông chậm rãi đi tới, trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt, chính là ngài Zombie.

Chỉ có điều thời khắc này nhìn anh không hề giống Zombie chút nào, trên da mặt trắng nõn hiện ra màu đỏ ửng không bình thường, hơi thở dồn dập, áo khoác âu phục đã sớm không biết bị ném đi đâu.

Cà vạt cũng bị ném đi, hai cúc áo trên áo sơ mi đã sớm băng rơi mất, lộ ra lồng ngực trắng muốt như ngọc.

Khiến người ta kinh ngạc chính là, phía trước quần tây của anh có một khối lớn nhô lên, thậm chí còn có vết tích ẩm ướt, hiển nhiên anh đã có phản ứng sinh lý.

Zombie không thể nào có dạng loại dáng vẻ tràn ngập dục vọng này được, chỉ có điều làn da của anh vẫn trắng bệch như giấy.

Tóc trước trán đã thấm ướt mồ hôi, anh đưa tay gạt toàn bộ tóc ra sau đầu.

Ngài Zombie đi từng bước một đến bên giường, nhìn Lâm Vãn đang ngủ ngon trên giường, khóe môi lộ ra nụ cười.

"Bé yêu của tôi, em cứ luôn gây bất ngờ cho tôi, dám cho tôi xem loại phim như thế. Em không biết rằng tôi cứ đổi đi đổi lại chính là vì muốn bồi dưỡng em thành công, để em trở thành dáng vẻ xinh đẹp nhất hoàn mỹ nhất, đến lúc đó, tôi sẽ có thể ăn sạch em."

Anh đưa tay sờ mặt Lâm Vãn, tiếng cười kiệt kiệt kiệt giương cao, nếu như Lâm Vãn có chút ý thức thì e rằng sẽ kinh ngạc phát hiện, tiếng cười kia giống hệt như của ngài chú hề.

Chỉ có điều người đàn ông đang cười to trước mặt này lại chẳng có chút dáng vẻ dịu dàng nào của ngài chú hề cả.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người thử cố gắng đoán xem mục tiêu này đang định làm chuyện gì lớn đây! Ha ha ha ha

Vãn Vãn tỏ vẻ mình rất tuyệt vọng, sau khi lên xe đều gặp toàn bệnh tâm thần, sợ quá muốn về nhà với mẹ ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương