Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
Chương 58: Không muốn liên lụy

Edit: Đào Sindy

Mộ Đế Vương hung hiểm cực kỳ, đi vào không tới nửa ngày, nàng đã mấy lần bồi hồi giữa sống chết, hai lần này nếu không phải Quân Mặc ra tay cứu giúp, sợ rằng nàng thật sự phải viết di chúc ở đây rồi! Nghĩ tới đây, Mộ Hoàng Tịch cũng không thể nào trách lồng ngực Quân Mặc được!

Quân Mặc ôm ngang Mộ Hoàng Tịch, từng bước đi tới chỗ băng tuyết sâu, hơi thở trên người hắn lạnh lùng mang theo mùi thơm đạm nhã, ngửi thấy rất thoải mái, lúc mới bị ôm Mộ Hoàng Tịch còn già mồm, bây giờ nàng đã hoàn toàn không có cảm giác; cũng không phải nói nàng không có cảm giác với nam nhân, mà là Quân Mặc cho nàng cảm giác quá mạnh mẽ, có thể là kẻ địch, có thể là đối thủ, nhưng nàng thật không coi hắn thành dạng nam nhân có thể hấp dẫn mình; sợ đối với Quân Mặc chỉ là như thế, nhưng nữ nhân trong ngực đối với hắn mà nói có chút đặc biệt, về phần những thứ tình cảm khác, đừng nghĩ tìm được trên người hắn!

Cảm giác rất quái dị, tuy nhiên lại khiến người ta cảm thấy hài hoà!

Đột nhiên, bầu trời trước mặt thay đổi, băng tuyết ngập trời biến mất, thay vào đó là một mảnh nóng rực, đột nhiên từ nơi lạnh vô cùng đến nơi nóng vô cực, cho dù là ai cũng khó mà thích ứng, vết thương trên người Mộ Hoàng Tịch đã đông giờ khắc này dưới nhiệt độ cao bắt đầu nứt ra, máu tươi nhỏ xuống từng giọt. 

Mộ Hoàng Tịch gian nan mở mắt, liếc nhìn lại, phía trước là một mảnh lửa đỏ, mặt đất như than bị thiêu đốt, mọi nơi như băng nguyên mênh mông, đỉnh đầu bị ánh lửa chiếu lên sáng ngời, như máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, cả thiên địa một mảnh lửa diệu hồng, trừ hỏa, không còn gì khác, khiến người ta có cảm giác tận thế!

Nếu là người bình thường vào nơi này, nhiệt độ nóng rực sớm đã đốt họ thành bột, cố tình hai người này thể chất đặc biệt, vì vậy mới có thể vào lâu như vậy mà vẫn còn sống; đột nhiên, mồ hôi nóng bỏng nhỏ giọt xuống mu bàn tay Mộ Hoàng Tịch, nàng không còn hơi sức ngẩng đầu xem sắc mặt của Quân Mặc, nhưng nàng biết nàng không nhìn cũng có thể biết hắn không dễ chịu hơn, bất đắc dĩ gập con ngươi: "Buông tay đi! Một mình ngươi có lẽ còn có thể đi ra ngoài!"

Không phải tự giận mình, mà là nhận rõ thực tế, võ công nàng hoàn toàn biến mất giống như phế nhân nhất định chỉ có thể trở thành gánh nặng, nếu dưới tình huống này mình hoàn hảo, nàng có lẽ còn có thể liều mạng đi ra ngoài, nhưng tình huống bây giờ cũng phải dựa vào ý chí mới có thể sống sót ; trận pháp hung hiểm, nàng không thể liên lụy một người khác.

Cũng không phải nàng quan tâm Quân Mặc, chỉ là nàng không hận hắn, hắn cứu giúp hai lần, ân oán trước kia đã sớm xóa bỏ, giữa bọn họ thanh toán xong rồi, cho nên coi như mình nàng chết ở chỗ này, nàng cũng sẽ không oán hắn!

Thật ra thì, trong lòng Mộ Hoàng Tịch rõ ràng hơn, nàng đang trốn tránh, nhưng nàng vĩnh viễn không thừa nhận; từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng vẫn luôn ở Mộ gia ẩn nhẫn sống qua ngày, thật vất vả có thể rời đi, lại đón chào khảo nghiệm sống chết, gặp gỡ Ngọc Phi Tình tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của người Độc Cô Mộ, dốc hết toàn lực học võ công, vô số lần đảo quanh ở Quỷ Môn quan, vì muốn một ngày kia học thành tài có thể báo thù rửa hận, nhưng cuối cùng lại bị thân phận của mình trói buộc, cái gì cũng không làm được! Sống đến trình độ như vậy, sao mà uất ức? Nếu như nhất định chỉ có thể sống như vậy, không bằng nàng chết cho rồi, hóa thành một đống bụi đất, biến mất sạch sẽ.

Lúc Mộ Hoàng Tịch đang dạo chơi chốn thần tiên, Quân Mặc ôm lấy tay của nàng nắm thật chặt, vẫn đi về phía trước, không trả lời nàng..., không có ý buông tay!

"Vì sao không thả?" Mộ Hoàng Tịch ngước mắt, có chút gian nan ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân Mặc, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ ngẩng lên của Quân Mặc, mồ hôi từ trên mặt hắn chảy xuống, hội tụ thành đường cong, cuối cùng tụ tập thành thủy châu trên quai hàm, sau đó từng giọt từng giọt không ngừng nhỏ xuống; nàng không nhìn thấy thần sắc Quân Mặc, nhưng lại cảm nhận được sự kiên quyết của hắn, còn có hơi tức giận, nhưng sau một khắc nàng lại cảm giác mình sai rồi, làm sao người này lại tức giận chứ?

Quân Mặc dừng bước chân, đây là nơi lớn nhất trận pháp, Ngũ Hành chi hỏa, cũng như băng trận vừa rồi, muốn ra ngoài cực kỳ khó khăn, hơn nữa trận lửa này rõ ràng lợi hại hơn băng trận nhiều, không biết là do họ xui xẻo, Ngũ Hành trận bọn họ gặp được ba, bây giờ còn còn sống coi như là kỳ tích!

"Ngươi rất muốn chết?" Giọng nói bình tĩnh ổn trọng, nghe không ra chút khó chịu và vội vàng.

"Chỉ là không muốn liên lụy ngươi!" Mộ Hoàng Tịch cũng bình tĩnh vô cùng, giọng nói vô hỉ vô bi.

Quân Mặc cúi đầu nhìn cô nương trong ngực, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát một nữ nhân, không ngờ ngược lại không bài xích, nếu là ngày trước, có nữ nhân đến gần hắn ba mét đã bị giết chết, nhưng chỉ có nữ nhân trước mắt này, hắn chẳng những không giết nàng, trong lúc mạng nàng lơ lửng ra tay cứu giúp, sau đó là các việc xảy ra liên tiếp, khiến hắn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng hắn vẫn tìm được một lý do, có lẽ trên người nàng chảy dòng máu của người kia chăng! Nhưng mặc kệ có nguyên nhân gì, người trước mắt này đối với hắn mà nói là sự đặc biệt đã không cách nào phủ nhận.

Trước đây không lâu hai người còn giương kiếm, sau đó kề vai chiến đấu, cho đến cuối cùng nàng bị thương vô lực được hắn  ôm vào ngực, tất cả đều khiến hắn cảm thấy không thành thật, mặc cho chuyện nào, cũng không giống việc hắn nên làm.

Nhưng hắn không ngờ chính là, khó  khi hắn muốn cứu một người, nàng lại bảo hắn buông tay, nhìn nét mặt nàng không chút tha thiết với sinh tử, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ngọn lửa giận, chẳng lẽ nàng muốn chết như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng không tin hắn có thể ra khỏi nơi này sao?

Trong lửa nóng thiên địa, ánh mắt của hai người quấn quít với nhau, đều bình tĩnh như nước, tuy nhiên không ai biết dưới sự bình tĩnh này là sóng lớn mãnh liệt......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương