Thịnh Thế An Ổn
-
Chương 27
Tạ Ý Hinh bàn bạc với Trình quản sự xong, vừa ra tới cửa thì bị ngăn lại, “Tạ đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta có lời mời.”
Nàng đưa mắt nhìn gã sai vặt, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”
“Tiểu thư nhà ta là Tương Thấm Hạ, đang ở lầu hai xin đợi Tạ tiểu thư hạ cố.”
Bút Chí các chia thành hai tầng, tầng trên có thiết kế phòng riêng chuyên dành để chiêu đãi một số khách quý.
Mặt của Tương Thấm Hạ bị chém hỏng, lý ra giờ còn phải ở trong nhà để tĩnh dưỡng chứ sao lại đi ra ngoài lung tung thế này? Người đến thì không chuyện gì tốt, chuyện tốt thì lại không đến. Xem thái độ cứng rắn của gã sai vặt này, vả lại Bút Chí các cũng có thể coi như là địa bàn của Tạ gia, Tạ Ý Hinh cảm thấy có lên gặp một chút cũng không sao.
Tạ Ý Hinh thâm ý nhìn sang Xuân Tuyết, Xuân Tuyết lập tức kiếm cớ lui xuống.
Gã sai vặt cũng không để ý tới Xuân Tuyết, đưa tay ra ý mời Tạ Ý Hinh.
Tạ Ý Hinh hơi gật đầu với gã, “Mời dẫn đường.”
Sau khi cân nhắc một chút, Xuân Tuyết tìm Trình chưởng quầy, “Trình chưởng quầy, lầu hai Bút Chí các có mật đạo nào có thể nhìn được tình hình trong phòng riêng không?”
Trình chưởng quầy ngạc nhiên, hỏi ngay, “Đại tiểu thư tới phòng riêng?”
“Đúng vậy.”
“Đi theo ta.”
Tạ Ý Hinh lên lầu, cửa phòng riêng mở ra liền thấy được Tương Thấm Hạ đang ngồi ngay ngắn trước bộ đàn cổ, nghe cửa mở thì ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đẹp chứa đầy nét bi thương. Tương Thấm Hạ nhìn khuôn mặt đẹp tựa phù dung lại thắm như hoa đào nở rộ của Tạ Ý Hinh, trong lòng không ngăn được nỗi chua xót. Sao số ả họ Tạ kia lại tốt thế không biết, chỉ bị thương sau lưng mà không bị ngay khuôn mặt “vốn quý” như các nàng, đã vậy còn may mắn cứu được Ngũ Hoàng tử. Nghĩ vậy, trong mắt nàng không khỏi lóe lên ánh tức giận.
Tạ Ý Hinh thản nhiên đối diện ánh mắt oán hận của cô ta. Có một số người là thế, chẳng bao giờ thích nhìn thấy người khác tốt hơn mình, đến khi bản thân gặp chuyện gì bất hạnh thì y như rằng một mực muốn kẻ khác cũng phải bi thảm gấp mình một trăm lần.
“Tương tiểu thư sao lại rảnh rang ra ngoài thế này?” Sau khi vào cửa, Tạ Ý Hinh kín đáo nhìn lướt qua mạng che mặt của cô ta. Mạng không dày nhưng không phải là loại trong suốt, song cũng không nhìn thấy vết thương ra thế nào, ắt hẳn là không thuộc loại cực kỳ nghiêm trọng.
“Tạ đại tiểu thư chẳng phải cũng ra ngoài đấy thôi!” Tương Thấm Hạ cười cười, “Trà của nhà Tạ tiểu thư cũng không tệ lắm, nếm thử không.” Nói xong, Tương Thấm Hạ lại tự tay rót cho nàng chén trà.
Tạ Ý Hinh bỗng cảnh giác. Nàng và Tương Thấm Hạ chỉ là quan hệ xã giao hời hợt nên không biết tường tận cô ta là người thế nào, thế nhưng dựa theo một ít tin tức loáng thoáng, cô ta cũng không phải là người rộng rãi. Một khi khác thường tức là có chuyện nha.
Tạ Ý Hinh mang vẻ mặt được quan tâm mà đâm lo đưa tay tiếp nhận chén trà, nâng lên miệng nhấp môi ra vẻ rồi đặt xuống ngay chứ không thật sự uống vào.
Tương Thấm Hạ cũng không để ý, “Tạ muội muội, thật lòng mà nói, ta rất hâm mộ vận may của muội. Tuy là phải nằm trên giường hơn nửa tháng đấy song sau này trên mặt muội cũng sẽ không để lại vết sẹo khó coi như ta và Tần tỷ tỷ. Chúng ta như vầy về sau sợ là sẽ không lấy được ông chồng nào tốt.”
“Vậy à? Tương tỷ tỷ hâm mộ ta, thế tỷ có biết ta lại hâm mộ người khác không?”
“Tạ muội muội hâm mộ ai?”
“Ân Từ Mặc chứ ai. Nàng ta hôm đó thế mà lại chẳng rớt một cọng lông nữa kìa.” Tạ Ý Hinh ngang nhiên bôi đen chụp mũ.
“Nàng ta?” Mắt Tương Thấm Hạ thoáng hiện một loại cảm xúc khó hiểu.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, nhưng Tạ Ý Hinh vẫn không hiểu cô ta muốn mời mình lên đây để làm gì, thấy thời gian đã trễ nên liền đưa lời cáo từ.
Cái làm nàng càng kinh ngạc chính là Tương Thấm Hạ cũng không hề có chút ý ngăn trở nào.
Lòng Tạ Ý Hinh nặng chịch, cảm thấy nhất định sắp có chuyện xấu xảy ra.
Tương Thấm Hạ nhìn bóng Tạ Ý Hinh rời đi, lạnh lùng cười, “Con bé này thông minh đấy, lại rất thận trọng nữa, lúc uống trà chỉ dính môi thôi chứ không hề nuốt vào bụng ngụm nào. Nhưng nó ngàn vạn lần cũng không thể nghĩ tới rằng ta đã bôi cái thuốc kia ở miệng chén, chỉ cần dính một chút thôi cũng đã đủ. Mấy kẻ kia sắp xếp đâu vào đấy chưa?”
“Nô tỳ đã làm thì tiểu thư cứ yên tâm đi.”
Tương Thấm Hạ cười hài lòng, mắt đầy ánh ác độc, “Vậy là tốt rồi! Đám dân đen kia đúng là vớ bở, đâu phải ai cũng có thể thưởng thức được mùi vị của đại tiểu thư họ Tạ đâu.”
“Sao rồi?” Tạ Ý Hinh đi xuống lầu, đứng chờ ngay chỗ lúc nãy vừa ngồi bàn việc với quản sự.
Trình chưởng quầy và Xuân Tuyết cũng đã xuống tới, Xuân Tuyết tức giận thuật lại cho Tạ Ý Hinh nghe những gì mình vừa nghe được.
Có một số người thật đúng là vừa được như ý đã lập tức huênh hoang! Lúc nãy, nàng ra hiệu cho Xuân Tuyết làm vậy chẳng qua là để phòng hờ, nhỡ nàng có trúng bẫy thật thì sau khi nàng đi rồi Tương Thấm Hạ rất có thể sẽ bất cẩn mà nói lộ ra. Không ngờ lại đúng là phát huy công dụng.
Tạ Ý Hinh biết “nó” ở đây là Tương Thấm Hạ đang chỉ mình, cười khổ, “Xem ra ta hẳn là trúng xuân dược rồi.” Nàng có thể đại khái đoán được ý tưởng của Tương Thấm Hạ lúc này, chẳng qua là hy vọng mình cũng bị hủy hoại, theo một dạng nào đó, giống cô ta thôi. Mà theo ý tứ trong câu nói của Tương Thấm Hạ thì hình như còn có một cái bẫy rập khác được dàn xếp mai phục trên đường về của nàng nữa.
Xuân Tuyết đâm hoảng, lo lắng nói, “Chúng ta nhanh chóng hồi phủ thôi!”
Tạ Ý Hinh lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói, “Trình thúc, chúng ta làm thế này...”
Trình Khánh Minh lắng nghe, hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu, cuối cùng nói một câu, “Đại tiểu thư chờ một chút, ta đi làm ngay.”
Chẳng bao lâu sau, một cô gái trẻ che mạng đi ra cửa Bút Chí các, được tỳ nữ đỡ lên một chiếc xe ngựa mui xanh ngọc rời đi. Ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhìn vô cùng bình thường khác đi theo xa xa phía sau.
Ngồi trong xe ngựa, Tạ Ý Hinh cảm thấy thân thể bắt đầu rã rời, dần dần nóng lên theo nhịp xóc nảy của xe ngựa, chỉ lát sau mặt mày đã ửng đỏ, đầu ngực ma sát với vải vóc từ từ dựng thẳng, hạ thân cũng thấm ra một cỗ ẩm ướt dinh dính.
“Tiểu thư, dược bắt đầu có tác dụng rồi à?” Xuân Tuyết vô cùng lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ rực của tiểu thư.
Tạ Ý Hinh vô cùng bứt rứt khó chịu. Thuốc kia nàng chỉ dính môi có chút xíu mà đã khó chịu thế này, Tương Thấm Hạ uống xuống cả ly thì chắc giờ đã không chống đỡ nổi!
Đang lúc nàng miên man suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại.
“Tiểu thư, có chuyện.” Phu xe nói nhỏ.
Xe ngựa phía trước đã đột ngột dừng lại.
Tình huống kế tiếp, bảy tám tên lưu manh từ trong ngõ nhỏ đi ra, nhìn là đã biết không có ý định gì tốt.
“Úi chà, cô nàng bé xinh này ở đâu ra thế nhỉ? Nhìn cũng thuận mắt quá chứ.”
“Để chúng ta đi, tiền bạc trên xe các ngươi cứ lấy dùng.” Tương Thấm Hạ dựa vào tỳ nữ, mặt mày nhăn nhó. Từ lúc còn ở Bút Chí các, nàng ta đã thấy đầu óc choáng váng nên định hồi phủ ngay, lúc lên xe ngựa thì thân thể đã nặng trình trịch. Chỉ đi được nửa đường, nàng ta đã cảm thấy sai sai chỗ nào, đến khi nhìn kỹ cách bố trí trong xe ngựa cùng với hướng xe đi thì suýt nữa hồn phi phách tán, chưa kịp làm ra phản ứng gì thì biến cố đã lập tức xảy ra. Hiện tại, ngay cả phu xe lẫn gã sai vặt tâm phúc chuyên theo nàng ta ra ngoài cũng chẳng thấy đâu, còn kẻ vừa giúp nàng ta đánh xe thì đã lập tức chạy mất dép khi vừa thấy tình huống xấu. Lúc này, nàng ta chỉ còn biết oán hận con nha hoàn ngu xuẩn trăm voi không được bát nước xáo này, ngay cả lên sai xe ngựa mà cũng còn không biết!
“Hôm nay chúng ông đây xem mày vừa mắt, nói đến tiền làm chi để mất tình mất nghĩa nha, các huynh đệ thấy đúng không?” Kim Nhị dẫn đầu, quay sang nói với vài kẻ lâu la đứng phía sau.
Nhìn đám du côn trước mặt, Tương Thấm Hạ biết ngay đây là những kẻ mà nàng ta chuẩn bị để xử lý Tạ Ý Hinh, giờ hóa ra lại chính bản thân mình muốn nuốt quả đắng. Đúng là đáng chết!
Thấy bọn chúng cợt nhả đến gần, nha hoàn của Tương Thấm Hạ quát lớn, “Coi chừng cái miệng của các ngươi đó, đây là tiểu thư của Tương quốc công phủ. Biết thời biết thế thì mau cầm lấy tiền bạc rồi biến ngay, Tương gia sẽ không truy cứu. Bằng không, hừ!”
Chát!
“Bằng không thì thế nào, hả?” Kim Nhị quăng cho nha hoàn một cái tát cực mạnh khiến miệng ả nha hoàn lập tức rỉ máu.
Sau đó, hắn chỉ cần một tay là đã chộp được Tương Thấm Hạ kéo lại, ôm vào trong lòng. Khi giật bỏ đi mạng che mặt, hắn lập tức liền thấy ngay vết sẹo kia, trong lòng có hơi thất vọng nên miệng lập tức trở nên ác độc, “Lúc che mặt thì cứ tưởng mỹ nhân, ai dè bỏ mạng đi thì hóa ra lại là đồ quái dị, hèn chi có người phải bỏ tiền để chúng ông giúp mày phá trinh.”
Sau đó, hắn chu miệng hôn hai cái, xong lại chậc chậc khen, “Bất quá thân thể này vừa thơm lại vừa mềm, cô nương đầu bài của Ỷ Hồng viện cũng không mướt mát quyến rũ bằng con nhỏ này đâu nha.”
Tương Thấm Hạ nghe Kim Nhị xát muối lên vết thương trí mạng của mình, đã vậy còn dám so sánh mình với mấy ả đê tiện nơi kỹ viện, ánh mắt nhìn hắn lập tức phóng ra tia oán độc.
Kim Nhị hết hồn, lập tức giáng cho nàng ta hai cái tát, “Đồ thối tha, dám nhìn ông nữa thì ông đánh chết mày!”
Tương Thấm Hạ nhìn tên du côn các đảng đang ôm mình, “Giờ các ngươi đi ngay thì ta sẽ bỏ qua cho, bằng không ngươi gánh không nổi hậu quả đâu.”
“Ha ha ha, chờ ngươi làm vợ ta rồi thì ta cần gì phải sợ Tương gia.” Kim Nhị đắc ý nói, sau đó vô cùng hài lòng khi thấy sắc mặt cô nàng lập tức trắng bệch ra.
Kim Nhị này là một kẻ lưu manh nổi tiếng tại Kinh thành, cả ngày chỉ biết đá gà đua chó chơi bời lêu lổng đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng. Hôm nay có người tìm hắn, bảo rằng có một phi vụ phá hỏng trong sạch của một cô gái muốn hắn ra tay. Xưa nay hắn vốn quen làm mấy chuyện này nên lập tức đồng ý chẳng cần nói nhiều.
Bởi thế cho nên Tương Thấm Hạ gặp phải kiếp nạn này. Lúc trước, vì để tránh việc đám lưu manh nghe được danh tiếng của Tạ gia mà sợ hãi không dám nhận phi vụ này nên nàng ta giấu danh tính của cô gái sẽ bị hại, chỉ cho biết dấu hiệu của xe ngựa. Hiện tại, chính bản thân nàng ta ngồi trên chiếc xe ngựa đó nên đúng là hết đường chối cãi.
Kim Nhị cũng đến khi đối mặt với Tương Thấm Hạ và tỳ nữ mới biết phi vụ này lớn như vậy, nên đã đâm lao đành phải theo lao. Hắn hoàn toàn không tin cái gọi “sẽ không truy cứu” kia, mà chỉ có nắm chắc trong tay nhược điểm của đối phương thì mới có thể khiến cho hắn có cảm giác an toàn. Vả lại, tục ngữ cũng đã có câu “có gan làm giàu” mà, nên lá gan của hắn lập tức phình to, nghĩ, đợi hắn phá trinh Tương tiểu thư xong thì cô ả cũng bắt buộc phải gả cho mình thôi, lúc đó chẳng phải mình sẽ là cô gia (con rể) của Tương quốc công sao.
Nghĩ thế, trong mắt Kim Nhị lộ ra ánh sáng khiếp người, bắt chặt lấy cằm Tương Thấm Hạ ghé môi hôn lên.
Tương Thấm Hạ giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì cơ thể lại càng yếu mềm, cuối cùng chỉ có mềm nhũn không chút sức lực dựa vào Kim Nhị.
Xoẹt một tiếng, quần áo bị xé rách vạch ra.
“Dừng tay!” Ngay tại thời khắc Kim Nhị định giở trò với Tương Thấm Hạ, Chu Thông Dục đi tới, vẻ mặt sát khí đằng đằng.
Thấy Chu Thông Dục xuất hiện, trong mắt Tạ Ý Hinh loé lên tia thấu hiểu. Thì ra là thế! Chu Thông Dục thật đúng là tận sức tận lực để làm cho Tam Hoàng tử có thể nhận được sự hỗ trợ từ Tạ gia nha. Hôm nay nếu thật là nàng chui vào cái bẫy rập này thì ngoài con đường buộc phải gả cho Chu Thông Dục hoặc tên lưu manh kia ra thì chỉ còn nước xuống tóc đi tu. Nếu bọn chúng còn nhẫn tâm hơn nữa, Chu Thông Dục sẽ chờ nàng bị vũ nhục xong rồi mới xuất hiện, nên có gả được cho y chẳng qua là do y bố thí thôi. Ác độc, quá ác độc!
“Đi thôi, quay về.”
Xuân Tuyết ngây thơ hỏi, “Không xem tiếp sao?”
“Không được.”
Tạ Ý Hinh lại không biết cũng có một chiếc xe ngựa bình thường đi theo phía sau xe nàng, khoảng cách không xa không gần cho đến khi nàng về đến nhà.
“Thế tử An Quốc Hầu, cứu ta với!” Tương Thấm Hạ nhìn thấy Chu Thông Dục thì giống như kẻ đang sắp chết chìm nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng.
Sao không phải là Tạ Ý Hinh? Trong mắt Chu Thông Dục thoáng hiện nét ngạc nhiên và ghét bỏ.
Đúng vậy, chính y là kẻ ngầm cho người tiết lộ thông tin Tạ Ý Hinh hôm nay sẽ ra ngoài cho Tương Thấm Hạ. Y biết nàng ta lòng dạ hẹp hòi, tính ghen tị cực cao, rất ghét thấy người khác tốt đẹp hơn mình. Nàng ta chắc chắn sẽ rất ghét Tạ Ý Hinh, tiết lộ tin tức cho nàng ta sẽ tốt hơn việc chính y phải nhúng tay vào. Dù sao y cũng đâu có muốn Tạ Ý Hinh chết mà chỉ muốn có người phối hợp với y để diễn một vở kịch thôi. Quả nhiên, căn cứ theo tin tức từ thám tử mà y gài trong Tương gia truyền về, Tương Thấm Hạ sau khi nhận được tin liền lập tức ra tay sắp xếp. Đáng tiếc, ngay cả việc cỏn con này mà nàng ta cũng làm không xong!
Nhưng y lại không thể thấy chết mà không cứu được, dù sao Tương Thấm Hạ cũng mang họ Tương.
Chính vào lúc này, đuôi mắt y bắt được hình ảnh một chiếc xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn đang chậm rãi rời đi. Y chợt nhớ vừa rồi lúc y xuất hiện ở đây thì chiếc xe ngựa kia cũng đang đậu ở đó, cứ tưởng rằng là cái xe trống, không ngờ... Đột nhiên, đầu óc Chu Thông Dục chợt lóe sáng, bên trong là nàng, nhất định là nàng!
Mắt Chu Thông Dục chớp lên vẻ âm u, lập tức mọi việc trở nên ăn khớp với nhau. Y vừa giật mình vì sự tỉnh táo và minh mẫn của Tạ Ý Hinh, đồng thời quyết tâm phải chiếm bằng được nàng càng dâng cao. Đáng tiếc, ngay lúc này thì phải cứu cái con bé ngu xuẩn kia trước cái đã.
Ngoài cửa chính Tạ phủ, Xuân Tuyết đỡ Tạ Ý Hinh đã mềm oặt lên kiệu, lập tức vội vàng chạy về hướng nội viện.
“Ngũ điện hạ, giờ chúng ta còn đưa lên bái thiếp nữa không?”
Quân Nam Tịch đăm chiêu, cũng mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra trên người Tạ Ý Hinh, “Không cần, hôm nay Tạ đại tiểu thư phỏng chừng sẽ không gặp khách được, hôm khác chúng ta lại đến. Đúng rồi, sau khi quay về ngươi lấy một lọ bách hoa thanh tâm hoàn, mau chóng quay lại Tạ phủ tặng cho Tạ đại tiểu thư. Ta nghĩ giờ phút này nàng nhất định rất cần đến nó.” Quân Nam Tịch không ngờ hôm nay đi theo phụ hoàng ra ngoài lại gặp được nhiều chuyện như vậy, càng thú vị hơn là xem được một hơi tới mấy vở diễn.
Khi Phụ hoàng hồi cung, hắn bẩm xin sẽ đi về sau, sau đó hộ tống Tạ Ý Hinh suốt dọc đường đi vì muốn tự mình tới nhà gặp nàng để nói với nàng lời cảm tạ, bởi nếu gặp mặt bên ngoài mà nói những lời này thì có vẻ không có thành ý. Chẳng thể nào ngờ, chính bởi vậy mà hắn lại được nhìn thấy một vở tuồng hay.
Dạo gần đây, các hành động của đại tiểu thư nhà họ Tạ có khác biệt rất lớn so với những miêu tả về nàng trước đây, thể hiện một tâm tư vô cùng kín đáo chặt chẽ, so với phong cách xử sự đơn giản thô bạo trước đây thì có tiến bộ rất nhiều. Bất quá như vậy cũng tốt, lớp trẻ nhà họ Tạ cũng nên có một cá nhân vượt trội như thế để đứng ra chống đỡ cho gia tộc. Quân Nam Tịch nghĩ.
Nàng đưa mắt nhìn gã sai vặt, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”
“Tiểu thư nhà ta là Tương Thấm Hạ, đang ở lầu hai xin đợi Tạ tiểu thư hạ cố.”
Bút Chí các chia thành hai tầng, tầng trên có thiết kế phòng riêng chuyên dành để chiêu đãi một số khách quý.
Mặt của Tương Thấm Hạ bị chém hỏng, lý ra giờ còn phải ở trong nhà để tĩnh dưỡng chứ sao lại đi ra ngoài lung tung thế này? Người đến thì không chuyện gì tốt, chuyện tốt thì lại không đến. Xem thái độ cứng rắn của gã sai vặt này, vả lại Bút Chí các cũng có thể coi như là địa bàn của Tạ gia, Tạ Ý Hinh cảm thấy có lên gặp một chút cũng không sao.
Tạ Ý Hinh thâm ý nhìn sang Xuân Tuyết, Xuân Tuyết lập tức kiếm cớ lui xuống.
Gã sai vặt cũng không để ý tới Xuân Tuyết, đưa tay ra ý mời Tạ Ý Hinh.
Tạ Ý Hinh hơi gật đầu với gã, “Mời dẫn đường.”
Sau khi cân nhắc một chút, Xuân Tuyết tìm Trình chưởng quầy, “Trình chưởng quầy, lầu hai Bút Chí các có mật đạo nào có thể nhìn được tình hình trong phòng riêng không?”
Trình chưởng quầy ngạc nhiên, hỏi ngay, “Đại tiểu thư tới phòng riêng?”
“Đúng vậy.”
“Đi theo ta.”
Tạ Ý Hinh lên lầu, cửa phòng riêng mở ra liền thấy được Tương Thấm Hạ đang ngồi ngay ngắn trước bộ đàn cổ, nghe cửa mở thì ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đẹp chứa đầy nét bi thương. Tương Thấm Hạ nhìn khuôn mặt đẹp tựa phù dung lại thắm như hoa đào nở rộ của Tạ Ý Hinh, trong lòng không ngăn được nỗi chua xót. Sao số ả họ Tạ kia lại tốt thế không biết, chỉ bị thương sau lưng mà không bị ngay khuôn mặt “vốn quý” như các nàng, đã vậy còn may mắn cứu được Ngũ Hoàng tử. Nghĩ vậy, trong mắt nàng không khỏi lóe lên ánh tức giận.
Tạ Ý Hinh thản nhiên đối diện ánh mắt oán hận của cô ta. Có một số người là thế, chẳng bao giờ thích nhìn thấy người khác tốt hơn mình, đến khi bản thân gặp chuyện gì bất hạnh thì y như rằng một mực muốn kẻ khác cũng phải bi thảm gấp mình một trăm lần.
“Tương tiểu thư sao lại rảnh rang ra ngoài thế này?” Sau khi vào cửa, Tạ Ý Hinh kín đáo nhìn lướt qua mạng che mặt của cô ta. Mạng không dày nhưng không phải là loại trong suốt, song cũng không nhìn thấy vết thương ra thế nào, ắt hẳn là không thuộc loại cực kỳ nghiêm trọng.
“Tạ đại tiểu thư chẳng phải cũng ra ngoài đấy thôi!” Tương Thấm Hạ cười cười, “Trà của nhà Tạ tiểu thư cũng không tệ lắm, nếm thử không.” Nói xong, Tương Thấm Hạ lại tự tay rót cho nàng chén trà.
Tạ Ý Hinh bỗng cảnh giác. Nàng và Tương Thấm Hạ chỉ là quan hệ xã giao hời hợt nên không biết tường tận cô ta là người thế nào, thế nhưng dựa theo một ít tin tức loáng thoáng, cô ta cũng không phải là người rộng rãi. Một khi khác thường tức là có chuyện nha.
Tạ Ý Hinh mang vẻ mặt được quan tâm mà đâm lo đưa tay tiếp nhận chén trà, nâng lên miệng nhấp môi ra vẻ rồi đặt xuống ngay chứ không thật sự uống vào.
Tương Thấm Hạ cũng không để ý, “Tạ muội muội, thật lòng mà nói, ta rất hâm mộ vận may của muội. Tuy là phải nằm trên giường hơn nửa tháng đấy song sau này trên mặt muội cũng sẽ không để lại vết sẹo khó coi như ta và Tần tỷ tỷ. Chúng ta như vầy về sau sợ là sẽ không lấy được ông chồng nào tốt.”
“Vậy à? Tương tỷ tỷ hâm mộ ta, thế tỷ có biết ta lại hâm mộ người khác không?”
“Tạ muội muội hâm mộ ai?”
“Ân Từ Mặc chứ ai. Nàng ta hôm đó thế mà lại chẳng rớt một cọng lông nữa kìa.” Tạ Ý Hinh ngang nhiên bôi đen chụp mũ.
“Nàng ta?” Mắt Tương Thấm Hạ thoáng hiện một loại cảm xúc khó hiểu.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, nhưng Tạ Ý Hinh vẫn không hiểu cô ta muốn mời mình lên đây để làm gì, thấy thời gian đã trễ nên liền đưa lời cáo từ.
Cái làm nàng càng kinh ngạc chính là Tương Thấm Hạ cũng không hề có chút ý ngăn trở nào.
Lòng Tạ Ý Hinh nặng chịch, cảm thấy nhất định sắp có chuyện xấu xảy ra.
Tương Thấm Hạ nhìn bóng Tạ Ý Hinh rời đi, lạnh lùng cười, “Con bé này thông minh đấy, lại rất thận trọng nữa, lúc uống trà chỉ dính môi thôi chứ không hề nuốt vào bụng ngụm nào. Nhưng nó ngàn vạn lần cũng không thể nghĩ tới rằng ta đã bôi cái thuốc kia ở miệng chén, chỉ cần dính một chút thôi cũng đã đủ. Mấy kẻ kia sắp xếp đâu vào đấy chưa?”
“Nô tỳ đã làm thì tiểu thư cứ yên tâm đi.”
Tương Thấm Hạ cười hài lòng, mắt đầy ánh ác độc, “Vậy là tốt rồi! Đám dân đen kia đúng là vớ bở, đâu phải ai cũng có thể thưởng thức được mùi vị của đại tiểu thư họ Tạ đâu.”
“Sao rồi?” Tạ Ý Hinh đi xuống lầu, đứng chờ ngay chỗ lúc nãy vừa ngồi bàn việc với quản sự.
Trình chưởng quầy và Xuân Tuyết cũng đã xuống tới, Xuân Tuyết tức giận thuật lại cho Tạ Ý Hinh nghe những gì mình vừa nghe được.
Có một số người thật đúng là vừa được như ý đã lập tức huênh hoang! Lúc nãy, nàng ra hiệu cho Xuân Tuyết làm vậy chẳng qua là để phòng hờ, nhỡ nàng có trúng bẫy thật thì sau khi nàng đi rồi Tương Thấm Hạ rất có thể sẽ bất cẩn mà nói lộ ra. Không ngờ lại đúng là phát huy công dụng.
Tạ Ý Hinh biết “nó” ở đây là Tương Thấm Hạ đang chỉ mình, cười khổ, “Xem ra ta hẳn là trúng xuân dược rồi.” Nàng có thể đại khái đoán được ý tưởng của Tương Thấm Hạ lúc này, chẳng qua là hy vọng mình cũng bị hủy hoại, theo một dạng nào đó, giống cô ta thôi. Mà theo ý tứ trong câu nói của Tương Thấm Hạ thì hình như còn có một cái bẫy rập khác được dàn xếp mai phục trên đường về của nàng nữa.
Xuân Tuyết đâm hoảng, lo lắng nói, “Chúng ta nhanh chóng hồi phủ thôi!”
Tạ Ý Hinh lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói, “Trình thúc, chúng ta làm thế này...”
Trình Khánh Minh lắng nghe, hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu, cuối cùng nói một câu, “Đại tiểu thư chờ một chút, ta đi làm ngay.”
Chẳng bao lâu sau, một cô gái trẻ che mạng đi ra cửa Bút Chí các, được tỳ nữ đỡ lên một chiếc xe ngựa mui xanh ngọc rời đi. Ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhìn vô cùng bình thường khác đi theo xa xa phía sau.
Ngồi trong xe ngựa, Tạ Ý Hinh cảm thấy thân thể bắt đầu rã rời, dần dần nóng lên theo nhịp xóc nảy của xe ngựa, chỉ lát sau mặt mày đã ửng đỏ, đầu ngực ma sát với vải vóc từ từ dựng thẳng, hạ thân cũng thấm ra một cỗ ẩm ướt dinh dính.
“Tiểu thư, dược bắt đầu có tác dụng rồi à?” Xuân Tuyết vô cùng lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ rực của tiểu thư.
Tạ Ý Hinh vô cùng bứt rứt khó chịu. Thuốc kia nàng chỉ dính môi có chút xíu mà đã khó chịu thế này, Tương Thấm Hạ uống xuống cả ly thì chắc giờ đã không chống đỡ nổi!
Đang lúc nàng miên man suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại.
“Tiểu thư, có chuyện.” Phu xe nói nhỏ.
Xe ngựa phía trước đã đột ngột dừng lại.
Tình huống kế tiếp, bảy tám tên lưu manh từ trong ngõ nhỏ đi ra, nhìn là đã biết không có ý định gì tốt.
“Úi chà, cô nàng bé xinh này ở đâu ra thế nhỉ? Nhìn cũng thuận mắt quá chứ.”
“Để chúng ta đi, tiền bạc trên xe các ngươi cứ lấy dùng.” Tương Thấm Hạ dựa vào tỳ nữ, mặt mày nhăn nhó. Từ lúc còn ở Bút Chí các, nàng ta đã thấy đầu óc choáng váng nên định hồi phủ ngay, lúc lên xe ngựa thì thân thể đã nặng trình trịch. Chỉ đi được nửa đường, nàng ta đã cảm thấy sai sai chỗ nào, đến khi nhìn kỹ cách bố trí trong xe ngựa cùng với hướng xe đi thì suýt nữa hồn phi phách tán, chưa kịp làm ra phản ứng gì thì biến cố đã lập tức xảy ra. Hiện tại, ngay cả phu xe lẫn gã sai vặt tâm phúc chuyên theo nàng ta ra ngoài cũng chẳng thấy đâu, còn kẻ vừa giúp nàng ta đánh xe thì đã lập tức chạy mất dép khi vừa thấy tình huống xấu. Lúc này, nàng ta chỉ còn biết oán hận con nha hoàn ngu xuẩn trăm voi không được bát nước xáo này, ngay cả lên sai xe ngựa mà cũng còn không biết!
“Hôm nay chúng ông đây xem mày vừa mắt, nói đến tiền làm chi để mất tình mất nghĩa nha, các huynh đệ thấy đúng không?” Kim Nhị dẫn đầu, quay sang nói với vài kẻ lâu la đứng phía sau.
Nhìn đám du côn trước mặt, Tương Thấm Hạ biết ngay đây là những kẻ mà nàng ta chuẩn bị để xử lý Tạ Ý Hinh, giờ hóa ra lại chính bản thân mình muốn nuốt quả đắng. Đúng là đáng chết!
Thấy bọn chúng cợt nhả đến gần, nha hoàn của Tương Thấm Hạ quát lớn, “Coi chừng cái miệng của các ngươi đó, đây là tiểu thư của Tương quốc công phủ. Biết thời biết thế thì mau cầm lấy tiền bạc rồi biến ngay, Tương gia sẽ không truy cứu. Bằng không, hừ!”
Chát!
“Bằng không thì thế nào, hả?” Kim Nhị quăng cho nha hoàn một cái tát cực mạnh khiến miệng ả nha hoàn lập tức rỉ máu.
Sau đó, hắn chỉ cần một tay là đã chộp được Tương Thấm Hạ kéo lại, ôm vào trong lòng. Khi giật bỏ đi mạng che mặt, hắn lập tức liền thấy ngay vết sẹo kia, trong lòng có hơi thất vọng nên miệng lập tức trở nên ác độc, “Lúc che mặt thì cứ tưởng mỹ nhân, ai dè bỏ mạng đi thì hóa ra lại là đồ quái dị, hèn chi có người phải bỏ tiền để chúng ông giúp mày phá trinh.”
Sau đó, hắn chu miệng hôn hai cái, xong lại chậc chậc khen, “Bất quá thân thể này vừa thơm lại vừa mềm, cô nương đầu bài của Ỷ Hồng viện cũng không mướt mát quyến rũ bằng con nhỏ này đâu nha.”
Tương Thấm Hạ nghe Kim Nhị xát muối lên vết thương trí mạng của mình, đã vậy còn dám so sánh mình với mấy ả đê tiện nơi kỹ viện, ánh mắt nhìn hắn lập tức phóng ra tia oán độc.
Kim Nhị hết hồn, lập tức giáng cho nàng ta hai cái tát, “Đồ thối tha, dám nhìn ông nữa thì ông đánh chết mày!”
Tương Thấm Hạ nhìn tên du côn các đảng đang ôm mình, “Giờ các ngươi đi ngay thì ta sẽ bỏ qua cho, bằng không ngươi gánh không nổi hậu quả đâu.”
“Ha ha ha, chờ ngươi làm vợ ta rồi thì ta cần gì phải sợ Tương gia.” Kim Nhị đắc ý nói, sau đó vô cùng hài lòng khi thấy sắc mặt cô nàng lập tức trắng bệch ra.
Kim Nhị này là một kẻ lưu manh nổi tiếng tại Kinh thành, cả ngày chỉ biết đá gà đua chó chơi bời lêu lổng đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng. Hôm nay có người tìm hắn, bảo rằng có một phi vụ phá hỏng trong sạch của một cô gái muốn hắn ra tay. Xưa nay hắn vốn quen làm mấy chuyện này nên lập tức đồng ý chẳng cần nói nhiều.
Bởi thế cho nên Tương Thấm Hạ gặp phải kiếp nạn này. Lúc trước, vì để tránh việc đám lưu manh nghe được danh tiếng của Tạ gia mà sợ hãi không dám nhận phi vụ này nên nàng ta giấu danh tính của cô gái sẽ bị hại, chỉ cho biết dấu hiệu của xe ngựa. Hiện tại, chính bản thân nàng ta ngồi trên chiếc xe ngựa đó nên đúng là hết đường chối cãi.
Kim Nhị cũng đến khi đối mặt với Tương Thấm Hạ và tỳ nữ mới biết phi vụ này lớn như vậy, nên đã đâm lao đành phải theo lao. Hắn hoàn toàn không tin cái gọi “sẽ không truy cứu” kia, mà chỉ có nắm chắc trong tay nhược điểm của đối phương thì mới có thể khiến cho hắn có cảm giác an toàn. Vả lại, tục ngữ cũng đã có câu “có gan làm giàu” mà, nên lá gan của hắn lập tức phình to, nghĩ, đợi hắn phá trinh Tương tiểu thư xong thì cô ả cũng bắt buộc phải gả cho mình thôi, lúc đó chẳng phải mình sẽ là cô gia (con rể) của Tương quốc công sao.
Nghĩ thế, trong mắt Kim Nhị lộ ra ánh sáng khiếp người, bắt chặt lấy cằm Tương Thấm Hạ ghé môi hôn lên.
Tương Thấm Hạ giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì cơ thể lại càng yếu mềm, cuối cùng chỉ có mềm nhũn không chút sức lực dựa vào Kim Nhị.
Xoẹt một tiếng, quần áo bị xé rách vạch ra.
“Dừng tay!” Ngay tại thời khắc Kim Nhị định giở trò với Tương Thấm Hạ, Chu Thông Dục đi tới, vẻ mặt sát khí đằng đằng.
Thấy Chu Thông Dục xuất hiện, trong mắt Tạ Ý Hinh loé lên tia thấu hiểu. Thì ra là thế! Chu Thông Dục thật đúng là tận sức tận lực để làm cho Tam Hoàng tử có thể nhận được sự hỗ trợ từ Tạ gia nha. Hôm nay nếu thật là nàng chui vào cái bẫy rập này thì ngoài con đường buộc phải gả cho Chu Thông Dục hoặc tên lưu manh kia ra thì chỉ còn nước xuống tóc đi tu. Nếu bọn chúng còn nhẫn tâm hơn nữa, Chu Thông Dục sẽ chờ nàng bị vũ nhục xong rồi mới xuất hiện, nên có gả được cho y chẳng qua là do y bố thí thôi. Ác độc, quá ác độc!
“Đi thôi, quay về.”
Xuân Tuyết ngây thơ hỏi, “Không xem tiếp sao?”
“Không được.”
Tạ Ý Hinh lại không biết cũng có một chiếc xe ngựa bình thường đi theo phía sau xe nàng, khoảng cách không xa không gần cho đến khi nàng về đến nhà.
“Thế tử An Quốc Hầu, cứu ta với!” Tương Thấm Hạ nhìn thấy Chu Thông Dục thì giống như kẻ đang sắp chết chìm nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng.
Sao không phải là Tạ Ý Hinh? Trong mắt Chu Thông Dục thoáng hiện nét ngạc nhiên và ghét bỏ.
Đúng vậy, chính y là kẻ ngầm cho người tiết lộ thông tin Tạ Ý Hinh hôm nay sẽ ra ngoài cho Tương Thấm Hạ. Y biết nàng ta lòng dạ hẹp hòi, tính ghen tị cực cao, rất ghét thấy người khác tốt đẹp hơn mình. Nàng ta chắc chắn sẽ rất ghét Tạ Ý Hinh, tiết lộ tin tức cho nàng ta sẽ tốt hơn việc chính y phải nhúng tay vào. Dù sao y cũng đâu có muốn Tạ Ý Hinh chết mà chỉ muốn có người phối hợp với y để diễn một vở kịch thôi. Quả nhiên, căn cứ theo tin tức từ thám tử mà y gài trong Tương gia truyền về, Tương Thấm Hạ sau khi nhận được tin liền lập tức ra tay sắp xếp. Đáng tiếc, ngay cả việc cỏn con này mà nàng ta cũng làm không xong!
Nhưng y lại không thể thấy chết mà không cứu được, dù sao Tương Thấm Hạ cũng mang họ Tương.
Chính vào lúc này, đuôi mắt y bắt được hình ảnh một chiếc xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn đang chậm rãi rời đi. Y chợt nhớ vừa rồi lúc y xuất hiện ở đây thì chiếc xe ngựa kia cũng đang đậu ở đó, cứ tưởng rằng là cái xe trống, không ngờ... Đột nhiên, đầu óc Chu Thông Dục chợt lóe sáng, bên trong là nàng, nhất định là nàng!
Mắt Chu Thông Dục chớp lên vẻ âm u, lập tức mọi việc trở nên ăn khớp với nhau. Y vừa giật mình vì sự tỉnh táo và minh mẫn của Tạ Ý Hinh, đồng thời quyết tâm phải chiếm bằng được nàng càng dâng cao. Đáng tiếc, ngay lúc này thì phải cứu cái con bé ngu xuẩn kia trước cái đã.
Ngoài cửa chính Tạ phủ, Xuân Tuyết đỡ Tạ Ý Hinh đã mềm oặt lên kiệu, lập tức vội vàng chạy về hướng nội viện.
“Ngũ điện hạ, giờ chúng ta còn đưa lên bái thiếp nữa không?”
Quân Nam Tịch đăm chiêu, cũng mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra trên người Tạ Ý Hinh, “Không cần, hôm nay Tạ đại tiểu thư phỏng chừng sẽ không gặp khách được, hôm khác chúng ta lại đến. Đúng rồi, sau khi quay về ngươi lấy một lọ bách hoa thanh tâm hoàn, mau chóng quay lại Tạ phủ tặng cho Tạ đại tiểu thư. Ta nghĩ giờ phút này nàng nhất định rất cần đến nó.” Quân Nam Tịch không ngờ hôm nay đi theo phụ hoàng ra ngoài lại gặp được nhiều chuyện như vậy, càng thú vị hơn là xem được một hơi tới mấy vở diễn.
Khi Phụ hoàng hồi cung, hắn bẩm xin sẽ đi về sau, sau đó hộ tống Tạ Ý Hinh suốt dọc đường đi vì muốn tự mình tới nhà gặp nàng để nói với nàng lời cảm tạ, bởi nếu gặp mặt bên ngoài mà nói những lời này thì có vẻ không có thành ý. Chẳng thể nào ngờ, chính bởi vậy mà hắn lại được nhìn thấy một vở tuồng hay.
Dạo gần đây, các hành động của đại tiểu thư nhà họ Tạ có khác biệt rất lớn so với những miêu tả về nàng trước đây, thể hiện một tâm tư vô cùng kín đáo chặt chẽ, so với phong cách xử sự đơn giản thô bạo trước đây thì có tiến bộ rất nhiều. Bất quá như vậy cũng tốt, lớp trẻ nhà họ Tạ cũng nên có một cá nhân vượt trội như thế để đứng ra chống đỡ cho gia tộc. Quân Nam Tịch nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook