Thịnh Sủng
-
Chương 8
Edit: Holilinhk
Hạ Trọng Phương ngủ dậy, lập tức nhận ra cô của ngày hôm nay đã khác xa Hạ Trọng Phương ngày trước, trong phòng ngoại trừ Thanh Trúc, còn có hai a hoàn, hai ma ma, toàn bộ đều cung kính đứng một bên.
Thanh Trúc giới thiệu cho cô, chỉ vào một a hoàn mặt tròn: “Đây là Thái Bạch”
Thái Bạch bước lên phía trước, đến trước mặt Hạ Trọng Phương cúi người nói: “Hạ cô nương an khang! Nô tỳ am hiểu chải tóc, phối màu xiêm y, đánh giá các loại trang sức.”
Thái Bạch sở hữu một cái mũi trơn bóng, đôi môi dày, thoạt nhìn mang lại cảm giác thật thà chất phác, Hạ Trọng Phương vừa nhìn đã thích, cười nói: “Không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
Thái bạch cười, thối lui qua một bên.
Thanh Trúc lại chỉ sang một a hoàn có khuôn mặt khá dài: “Đây là Thái Hồng.”
Thái Hồng cũng bước lên đứng trước mặt Hạ Trọng Phương, hành lễ nói: “Nô tỳ am hiểu điều son làm phấn, phối chế các loại không dị ứng với da. Nhưng hiện nay Vương gia ngửi không được mùi phấn, quận chúa xưa nay cũng không dùng nhiều son phấn, nên không có đất dụng võ. Hạ cô nương ban ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm, nếu muốn tô son vẽ phấn xin cứ dặn dò nô tỳ điều chế.”
Thân hình Thái Hồng như rắn nước, vóc người cao ráo xinh đẹp, nhưng nàng chưa nói đã cười, cũng coi như dễ thân. Hạ Trọng Phương cũng cảm thấy vui mừng, cười nói: “Đừng quá đa lễ, ngồi xuống rồi nói.”
Lúc này hai người bà tử cũng tiến lên cho Hạ Trọng Phương thấy mặt, một vị là Mạc bà tử, một vị là Lý bà tử, chuyên quản tạp vụ.
Giới thiệu xong xuôi đã có người bưng nước và khăn tới, hầu hạ Hạ Trọng Phương rửa mặt, rửa xong lại cho truyền điểm tâm.
Lúc điểm tâm sáng mang lên, Hạ Trọng Phương muốn gọi Tiền Bà Tử cùng nhau ngồi xuống dùng bữa, đã thấy Tiền Bà Tử sớm đứng bên người mình, thấy bộ dáng hầu hạ của bà, nhất thời nhìn đám người Thanh Trúc trong phòng, suy nghĩ một chút, không gọi Tiền Bà Tử nữa.
Thanh Trúc hầu hạ Hạ Trọng Phương ăn xong, lúc này mới lui xuống.
Hạ Trọng Phương có chút không quen, chờ Thanh Trúc lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Tiền Bà Tử, mới lên tiếng: “Bà bà, bà xem cái dạng này của con, hình như rất giống với quý nhân.”
Tiền Bà Tử thấy trong phòng không còn người khác, liền ngồi bên người Hạ Trọng Phương, cười nói: “Hiện giờ Phương nương là nhũ nương của Vương gia, đương nhiên là đắt như vàng, con cũng đừng không được tự nhiên, phải tập thích ứng đi thôi.”
Vừa nói chuyện, lại có một vài gia nhân mang tới một ít đồ để bài biện, nói là quản gia phân phó.
Mọi người vội vàng đi tới kiểm kê, giúp đỡ trưng bày.
Sau khi bày biện xong, mọi người dùng một ít tảo thiện. Thanh Trúc nhân tiện nói: “Hạ cô nương cần phải tán thực (tiêu thực), cô nương có muốn đi dạo quanh phủ một chút không? Tuy là Tề vương phủ nhưng lại được hoàng thượng đích thân sai người thiết kế, tất cả các nơi đều khéo léo tinh xảo, ngay cả trong vườn hoa cũng đều là những thứ hiếm có khó tìm.”
Hạ Trọng Phương vốn cũng muốn đi ra ngoài dạo một vòng, vừa nghe lời này tự nhiên gật đầu đồng ý.
Thái Bạch liền giúp Hạ Trọng Phương chải đầu, có bà tử khác mang xiêm y sang, cười nói: “Đây là xiêm y đã được may suốt đêm qua, hơi qua loa một chút, trước tiên mong Hạ cô nương mặc đỡ vài ngày, vài ngày sau sẽ đưa đến chỗ cô nương nhiều xiêm y hơn.”
Ngày trước Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà có tú đồ cưới cho nhi nữ nhà Phương đại hộ, đương nhiên trong đầu cũng có chút kiến thức về vải vóc, bây giờ thấy bà tử mang xiêm y tới, mặc dù cô không biết tên để gọi chúng nhưng cô cũng biết chúng là hàng tốt, nào dám nghi ngờ? Tất nhiên là cười nói không hề qua loa, cực không tệ vân vân…
Trang điểm ăn vận hoàn tất, Thanh Trúc, Tiền bà tử và Hạ Trọng Phương cùng đi dạo trong vườn, những người còn lại thì ở lại trông coi gian phòng.
Một nơi khác, Qúy Minh Xuân đang ở trong phòng Qúy phụ Qúy mẫu nói chuyện.
Trước kia, lúc Qúy Minh Xuân đưa cha mẹ hắn lên kinh, vốn an bài bọn họ ở bên ngoài phủ, nhưng Trầm Tử Trai lại lên tiếng bảo hắn hãy đưa cha mẹ hắn vào ở trong phủ để phụng dưỡng.
Qúy phụ Qúy mẫu nghe họ được vào Vương phủ ở, há còn mở miệng chối từ? Bọn họ cao hứng còn không kịp, vui mừng chuyển đến Vương phủ. Vả lại nhân sự trong phủ cũng coi như giản đơn, Vương gia bệnh, Quận chúa xử lý công việc, quản gia trợ giúp, hạ nhân đa số cũng nhu thuận nghe lời, Qúy phụ Qúy mẫu ở cũng coi như bớt lo.
Quý phụ quý mẫu nghe nói Hạ Trọng Phương vào phủ, trở thành nhũ nương của Trầm Tử Trai, cũng bách vị tạp trần (trong lòng trăm mối cảm xúc). Hạ Trọng Phương là vợ trước của con bọn họ, hầu hạ bọn họ cũng coi như tận tâm tận lực, mặc dù họ vừa nghe Qúy Minh Xuân thi đậu Tiến sĩ, cũng ngại Hạ Trọng Phương quá mức bình thường, rất sợ cô sẽ làm mất mặt Qúy Minh Xuân. Nhưng đến khi Quý Minh Xuân đón họ lên kinh, ném lại cho Hạ Trọng Phương duy nhất một tờ hưu thư, bọn họ cũng rất áy náy. Nhưng những người tới đón cứ can ngăn mãi, không cho họ gặp Hạ Trọng Phương, còn nói Qúy Minh Xuân đã trở thành Quận mã gia, đành bỏ lại Hạ Trọng Phương, suốt đêm theo người lên kinh.
Qúy mẫu hỏi được quá trình Hạ Trọng Phương trở thành nhũ nương của Vương gia, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đại Lang, quận chúa tuy tốt thật, nhưng tư thái bình phàm phẳng phiu, nhìn mỏng manh, chỉ e là không dễ sinh được con. Phương nương lại khác hoàn toàn, mấy năm gần đây trổ mã, có trước có sau, nhìn rất tốt. Nhìn tư thái của nó nhất định là sẽ sinh con trai. Không bằng con đi nói với quận chúa, nạp Phương nương làm thiếp đi! Thứ nhất để cho Phương nương có một chỗ dựa không cần phải trở về quê làm lụng cực khổ, bị người soi mói, cũng không phụ tình nghĩa nó đã hầu hạ cha mẹ ba năm nay. Thứ hai, xuất thân của nó như vậy, sẽ không yếu đuối mỏng manh như quận chúa, tất nhiên sẽ tận hiếu với chúng ta, ngược lại con có thể không còn nỗi lo sau này nữa. Thứ ba, hiện nay nó là nhũ nương của Vương gia, lần này đã cứu Vương gia một mạng, Vương gia sao có thể bạc đãi nó? Một khi nó đã thành thiếp của con, sau này những chỗ tốt mà Vương gia dành cho nó tự nhiên cũng sẽ rơi xuống người con thôi.”
Mặc kệ những điều Qúy mẫu nói, trong đầu Quý Minh Xuân chỉ hiện lên cảnh xuân trước ngực Hạ Trọng Phương, tâm cũng nổ ầm một tiếng, nhân nói: “Chỉ sợ Quận chúa không chịu, Phương nương cũng không chịu.”
Qúy phụ vừa nghe nói: “Con và quận chúa thành thân từ mùa thu năm ngoái, đến nay đã hơn nửa năm mà quận chúa vẫn chưa có động tĩnh gì! Nếu là những người khác trong phủ, tổng cũng sốt ruột rồi. Chúng ta chỉ một đứa con trai, chuyện nối dõi tông đường là chuyện đại sự, quận chúa là người hiền lành, tự cũng lẽ lo lắng chuyện này cho con mà thôi, giúp đỡ con nạp thiếp sinh con dưỡng cái mới là chuyện nên làm. Nếu con không dám nói thì cứ để có mẹ con nói đi.”
Quý Minh Xuân vội ngăn lại: “Cái này từ từ đã, chậm lại một chút cũng được mà.”
Quý mẫu tức giận: “Đại Lang ơi Đại Lang, con cũng đã hơn hai mươi hai tuổi rồi, nếu là người khác, nữ nhân đã sớm thành đàn, nào giống như con, con thật muốn Qúy gia ta tuyệt hậu sao?”
Quý Minh Xuân bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Con suy nghĩ lại một chút, để con thuyết phục quận chúa.” Nói xong chạy trối chết.
Thấy Quý Minh Xuân bỏ chạy, Qúy mẫu thở dài: “Nói là quận mã, mà suốt ngày chỉ làm một tên quan quèn, không được vào triều, còn không bằng không làm quận mã.”
Nói lên này, Quý phụ cũng là buồn bực. Khi Quý phụ còn thiếu niên, cũng từng ra bên ngoài học hỏi, xem như hơi có kiến thức. Lần này vào Vương phủ hơn nửa năm, ông cũng nghe được một ít tin tức, cũng hiểu được phần nào tình huống của Vương phủ. Nói với Quý mẫu: “Vương gia là bị người đố kỵ, bởi vậy liên lụy làm Đại Lang cũng không thể được trọng dụng. Hiện nay hoàng thượng còn kiện tráng khỏe mạnh, một khi “cái kia”, thái tử đăng vị, khi đó chỉ sợ vương gia lại càng khó qua. Nước cờ này… tâm ưu.”
Quý mẫu nghe vậy nói: “Vậy nên làm như thế nào cho phải?”
Quý phụ khoát tay bảo bà nhỏ giọng, nhất thời nói: “Hoàng thượng nếu yêu thương vương gia, nhất định sẽ vì hắn suy nghĩ một chút, tương lai thái tử đăng vị, vì hiền danh, sẽ không dồn Vương gia vào đường cùng. Nhưng không quá tốt là chắc chắn. Hiện nay chỉ mong Vương gia có thể đứng lên, vì Đại Lang cầu một chức quan nhỏ bên ngoài kinh, cả nhà chúng ta chuyển ra ngoài thành, đến lúc đó cho dù bị liên lụy, cũng có hạn, có thể bớt một gánh lo.”
Nói chuyện, Quý mẫu gọi một a hoàn vào phòng, giúp đỡ bà đi dạo chung quanh, một bên nói: “Giờ là đầu hạ, trong vườn bách hoa nở rộ, bây giờ không có việc gì người đưa chúng ta đến đó, xem như không phụ cảnh đẹp.”
“Đi thôi, hoạt động gân cốt cũng tốt.” Quý phụ thay y phục, lại chuẩn bị đi đến phòng luyện võ đánh hai vòng.
Nói chứ, Vương phủ thứ gì cũng có, chính là không có người vận dụng mấy thứ này, so với các phòng luyện võ khác, nơi này thật lớn, binh khí gì cũng có, nhưng bình thường lại yên tĩnh, vẫn là lão nhân đến đây, chỗ này mới có tí náo nhiệt lên. Lại nói chuyện trong vườn đi, hoa náo nhiệt khai nhụy, cũng không có ai đến xem bọn nó nở, vẫn là lão bà tử đến đây, nhìn một cái, chúng nó mới không tính là toi công.
Hai ông bà hẹn nhau khi ngọ thiện thì gặp lại, sau đó mỗi người một ngã.
Quý mẫu dọc theo con đường thường đi đến vườn hoa, mới thưởng hoa được hai nơi, chợt nghe bên kia có tiếng cười, không khỏi ngẩng đầu đi xem thử, nhận ra người đó không phải là Trầm Ngọc Tiên, nhất thời cảm thấy kì quái, hỏi a hoàn Trân Châu bên người: “Mỹ nhân đó là ai? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy.”
Trân Châu thấy Thanh Trúc đứng bên người vị mỹ nhân kia, nhớ tới Thanh Trúc là người được đưa đến chỗ của nhũ nương mới tới: “Chắc đó là nhũ nương Hạ cô nương mới tới.”
“Phương nương?” Quý mẫu nghỉ chân nhìn lại, có chút không thể tin được hai mắt của mình, Phương nương đánh một tá phấn lên mặt như vậy, thật đúng là nhận không ra nổi.
Hạ Trọng Phương cùng Thanh Trúc vui đùa, cảm thấy có người đến đây, chỉ vừa chuyển đầu, liền nhận ra lão nhân gia là Quý mẫu, nhất thời dừng lại tiếng cười, chỉ nhìn Quý mẫu, sắc mặt hơi khó coi.
Quý mẫu làm ra vẻ thở dài, quay đầu nói với Trân Châu: “Ngươi trước đi xuống, ta cùng Hạ cô nương nói mấy câu.”
Trân Châu ứng, đưa mắt nhìn về phía Thanh Trúc, Thanh Trúc cũng biết ý, cùng Trân Châu lui về phía bên kia đợi.
Quý mẫu mới bước nhanh hai bước, tiến lên gọi: “Phương nương, thật là con?”
Hạ Trọng Phương nhìn Quý mẫu, không lên tiếng, nhớ đến chuyện trước kia, vẫn còn chưa tha thứ cho Quý mẫu.
Tiền bà tử thấy là Quý mẫu, tiến lên ra mắt, cười nói: “Lão nhân gia bà vào Vương phủ, khỏe mạnh hơn hẳn, nhìn hữu thần hơn so với trước.”
Quý mẫu lúc này mới chú ý tới Tiền bà tử, hỏi: “Nữ nhi nhà bà đã về chưa?”
Nói đến việc này, hốc mắt Tiền bà tử liền đỏ lên: “Vẫn chưa về! Vì nó, tôi mới phải lên kinh tìm, nhưng kinh thành rộng lớn, biển người mênh mông, tôi muốn tìm cũng tìm không ra. Hiện cùng Phương nương vào phủ ở, từ từ lại tìm tiếp.”
Quý mẫu liền an ủi: “Không sao đâu, đợi tôi nói Đại Lang một tiếng, bảo nó cho người giúp bà tìm.”
Vừa nghe câu này, Tiền bà tử tự nhiên ngàn ân vạn tạ, lại lôi kéo Hạ Trọng Phương nói: “Lúc trước Phương nương cũng là con dâu của bà ấy mà, mau gọi một tiếng đi.”
Hạ Trọng Phương vung tay áo cười lạnh nói: “Ba năm tình phân, chỉ nhận một tờ giấy hưu thư, bà bảo con kêu là kêu thế nào đây?” Nói xong quay đầu muốn đi.
Quý mẫu cũng hơi hổ thẹn, tiến lên kéo tay áo Hạ Trọng Phương không cho nàng đi, thấp giọng nói: “Phương nương Phương nương, con hãy nghe ta nói!”
“Còn gì để nói chứ?” Giọng nói Hạ Trọng Phương đau buồn, lúc trước gả cho Quý gia, là đem Quý mẫu làm thân nhân, tận tâm hầu hạ, nhưng hôm nay thì sao?
Quý mẫu không để Hạ Trọng Phương đi, chỉ nói: “Phương nương à, chuyện trước kia ta cũng không muốn nhiều lời, nhưng sau khi vào kinh, ta cũng thường xuyên nhớ mong con, lại sợ con có mệnh hệ nào, còn người đi hỏi thăm về con! Con cũng biết, ta chỉ có Đại Lang là con trai duy nhất, ngay cả nhi nữ cũng không có. Luôn luôn xem con là con gái mà đối đãi. Khi đó nhận được thư gởi từ kinh thành, nói là quận chúa nhìn trúng Đại Lang, nếu Đại Lang không ứng, tiền đồ cũng không cần nữa. Chúng ta rất lo sợ, cũng không dám gặp con, rất sợ tâm mềm, mà dẫn theo con lên kinh, đến lúc đó cả nhà không thể có một cái kết tốt đẹp. Hiện nay thấy con khỏe mạnh, cũng đã yên tâm rồi.” Nói xong nước mắt liền chảy xuống.
Hạ Trọng Phương không khỏi hốc mắt cũng ẩm ướt, lại nói, sau khi nàng gả vào Quý gia, ngoại trừ lúc nàng nhận hưu thư , không gặp Quý mẫu, thời gian trước, Quý mẫu thật là đối xử với nàng không tệ.
Tiền bà tử cũng tới khuyên nhủ, nói nhỏ: “Nơi này không phải là nói để nói chuyện, chi bằng chúng ta cùng về phòng rồi nói chuyện.”
Quý mẫu liền kéo Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương, con theo ta vào trong phòng trò chuyện.”
Tiền bà tử cũng giúp Quý mẫu kéo Hạ Trọng Phương, đẩy nàng đi phía trước, thấp giọng nói: “Phương nương, con còn phải ở Vương phủ chừng một năm nữa, vả lại việc hưu thư, cũng không phải việc lão phu nhân có thể ngăn được, không thể trách bà ấy. Hiện bà chịu thua, có tâm hòa hảo, con cũng đừng bướng nữa!”
Hạ Trọng Phương không thể đẩy hai bà, cuối cùng bị hai người đưa trở về phòng.
Chậm một chút, Quý Minh Xuân liền biết Hạ Trọng Phương ở trong phòng Quý mẫu, thừa dịp Trầm Ngọc Tiên đi thăm Trầm Tử Trai, hắn liền hướng phòng Quý mẫu mà đến.
Một nơi khác, Trầm Tử Trai đã nghe Tô Lương bẩm báo xong lai lịch của Hạ Trọng Phương, nhất thời nói: “Được, thì ra là vợ trước của quận mã!”
Hạ Trọng Phương ngủ dậy, lập tức nhận ra cô của ngày hôm nay đã khác xa Hạ Trọng Phương ngày trước, trong phòng ngoại trừ Thanh Trúc, còn có hai a hoàn, hai ma ma, toàn bộ đều cung kính đứng một bên.
Thanh Trúc giới thiệu cho cô, chỉ vào một a hoàn mặt tròn: “Đây là Thái Bạch”
Thái Bạch bước lên phía trước, đến trước mặt Hạ Trọng Phương cúi người nói: “Hạ cô nương an khang! Nô tỳ am hiểu chải tóc, phối màu xiêm y, đánh giá các loại trang sức.”
Thái Bạch sở hữu một cái mũi trơn bóng, đôi môi dày, thoạt nhìn mang lại cảm giác thật thà chất phác, Hạ Trọng Phương vừa nhìn đã thích, cười nói: “Không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
Thái bạch cười, thối lui qua một bên.
Thanh Trúc lại chỉ sang một a hoàn có khuôn mặt khá dài: “Đây là Thái Hồng.”
Thái Hồng cũng bước lên đứng trước mặt Hạ Trọng Phương, hành lễ nói: “Nô tỳ am hiểu điều son làm phấn, phối chế các loại không dị ứng với da. Nhưng hiện nay Vương gia ngửi không được mùi phấn, quận chúa xưa nay cũng không dùng nhiều son phấn, nên không có đất dụng võ. Hạ cô nương ban ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm, nếu muốn tô son vẽ phấn xin cứ dặn dò nô tỳ điều chế.”
Thân hình Thái Hồng như rắn nước, vóc người cao ráo xinh đẹp, nhưng nàng chưa nói đã cười, cũng coi như dễ thân. Hạ Trọng Phương cũng cảm thấy vui mừng, cười nói: “Đừng quá đa lễ, ngồi xuống rồi nói.”
Lúc này hai người bà tử cũng tiến lên cho Hạ Trọng Phương thấy mặt, một vị là Mạc bà tử, một vị là Lý bà tử, chuyên quản tạp vụ.
Giới thiệu xong xuôi đã có người bưng nước và khăn tới, hầu hạ Hạ Trọng Phương rửa mặt, rửa xong lại cho truyền điểm tâm.
Lúc điểm tâm sáng mang lên, Hạ Trọng Phương muốn gọi Tiền Bà Tử cùng nhau ngồi xuống dùng bữa, đã thấy Tiền Bà Tử sớm đứng bên người mình, thấy bộ dáng hầu hạ của bà, nhất thời nhìn đám người Thanh Trúc trong phòng, suy nghĩ một chút, không gọi Tiền Bà Tử nữa.
Thanh Trúc hầu hạ Hạ Trọng Phương ăn xong, lúc này mới lui xuống.
Hạ Trọng Phương có chút không quen, chờ Thanh Trúc lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Tiền Bà Tử, mới lên tiếng: “Bà bà, bà xem cái dạng này của con, hình như rất giống với quý nhân.”
Tiền Bà Tử thấy trong phòng không còn người khác, liền ngồi bên người Hạ Trọng Phương, cười nói: “Hiện giờ Phương nương là nhũ nương của Vương gia, đương nhiên là đắt như vàng, con cũng đừng không được tự nhiên, phải tập thích ứng đi thôi.”
Vừa nói chuyện, lại có một vài gia nhân mang tới một ít đồ để bài biện, nói là quản gia phân phó.
Mọi người vội vàng đi tới kiểm kê, giúp đỡ trưng bày.
Sau khi bày biện xong, mọi người dùng một ít tảo thiện. Thanh Trúc nhân tiện nói: “Hạ cô nương cần phải tán thực (tiêu thực), cô nương có muốn đi dạo quanh phủ một chút không? Tuy là Tề vương phủ nhưng lại được hoàng thượng đích thân sai người thiết kế, tất cả các nơi đều khéo léo tinh xảo, ngay cả trong vườn hoa cũng đều là những thứ hiếm có khó tìm.”
Hạ Trọng Phương vốn cũng muốn đi ra ngoài dạo một vòng, vừa nghe lời này tự nhiên gật đầu đồng ý.
Thái Bạch liền giúp Hạ Trọng Phương chải đầu, có bà tử khác mang xiêm y sang, cười nói: “Đây là xiêm y đã được may suốt đêm qua, hơi qua loa một chút, trước tiên mong Hạ cô nương mặc đỡ vài ngày, vài ngày sau sẽ đưa đến chỗ cô nương nhiều xiêm y hơn.”
Ngày trước Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà có tú đồ cưới cho nhi nữ nhà Phương đại hộ, đương nhiên trong đầu cũng có chút kiến thức về vải vóc, bây giờ thấy bà tử mang xiêm y tới, mặc dù cô không biết tên để gọi chúng nhưng cô cũng biết chúng là hàng tốt, nào dám nghi ngờ? Tất nhiên là cười nói không hề qua loa, cực không tệ vân vân…
Trang điểm ăn vận hoàn tất, Thanh Trúc, Tiền bà tử và Hạ Trọng Phương cùng đi dạo trong vườn, những người còn lại thì ở lại trông coi gian phòng.
Một nơi khác, Qúy Minh Xuân đang ở trong phòng Qúy phụ Qúy mẫu nói chuyện.
Trước kia, lúc Qúy Minh Xuân đưa cha mẹ hắn lên kinh, vốn an bài bọn họ ở bên ngoài phủ, nhưng Trầm Tử Trai lại lên tiếng bảo hắn hãy đưa cha mẹ hắn vào ở trong phủ để phụng dưỡng.
Qúy phụ Qúy mẫu nghe họ được vào Vương phủ ở, há còn mở miệng chối từ? Bọn họ cao hứng còn không kịp, vui mừng chuyển đến Vương phủ. Vả lại nhân sự trong phủ cũng coi như giản đơn, Vương gia bệnh, Quận chúa xử lý công việc, quản gia trợ giúp, hạ nhân đa số cũng nhu thuận nghe lời, Qúy phụ Qúy mẫu ở cũng coi như bớt lo.
Quý phụ quý mẫu nghe nói Hạ Trọng Phương vào phủ, trở thành nhũ nương của Trầm Tử Trai, cũng bách vị tạp trần (trong lòng trăm mối cảm xúc). Hạ Trọng Phương là vợ trước của con bọn họ, hầu hạ bọn họ cũng coi như tận tâm tận lực, mặc dù họ vừa nghe Qúy Minh Xuân thi đậu Tiến sĩ, cũng ngại Hạ Trọng Phương quá mức bình thường, rất sợ cô sẽ làm mất mặt Qúy Minh Xuân. Nhưng đến khi Quý Minh Xuân đón họ lên kinh, ném lại cho Hạ Trọng Phương duy nhất một tờ hưu thư, bọn họ cũng rất áy náy. Nhưng những người tới đón cứ can ngăn mãi, không cho họ gặp Hạ Trọng Phương, còn nói Qúy Minh Xuân đã trở thành Quận mã gia, đành bỏ lại Hạ Trọng Phương, suốt đêm theo người lên kinh.
Qúy mẫu hỏi được quá trình Hạ Trọng Phương trở thành nhũ nương của Vương gia, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đại Lang, quận chúa tuy tốt thật, nhưng tư thái bình phàm phẳng phiu, nhìn mỏng manh, chỉ e là không dễ sinh được con. Phương nương lại khác hoàn toàn, mấy năm gần đây trổ mã, có trước có sau, nhìn rất tốt. Nhìn tư thái của nó nhất định là sẽ sinh con trai. Không bằng con đi nói với quận chúa, nạp Phương nương làm thiếp đi! Thứ nhất để cho Phương nương có một chỗ dựa không cần phải trở về quê làm lụng cực khổ, bị người soi mói, cũng không phụ tình nghĩa nó đã hầu hạ cha mẹ ba năm nay. Thứ hai, xuất thân của nó như vậy, sẽ không yếu đuối mỏng manh như quận chúa, tất nhiên sẽ tận hiếu với chúng ta, ngược lại con có thể không còn nỗi lo sau này nữa. Thứ ba, hiện nay nó là nhũ nương của Vương gia, lần này đã cứu Vương gia một mạng, Vương gia sao có thể bạc đãi nó? Một khi nó đã thành thiếp của con, sau này những chỗ tốt mà Vương gia dành cho nó tự nhiên cũng sẽ rơi xuống người con thôi.”
Mặc kệ những điều Qúy mẫu nói, trong đầu Quý Minh Xuân chỉ hiện lên cảnh xuân trước ngực Hạ Trọng Phương, tâm cũng nổ ầm một tiếng, nhân nói: “Chỉ sợ Quận chúa không chịu, Phương nương cũng không chịu.”
Qúy phụ vừa nghe nói: “Con và quận chúa thành thân từ mùa thu năm ngoái, đến nay đã hơn nửa năm mà quận chúa vẫn chưa có động tĩnh gì! Nếu là những người khác trong phủ, tổng cũng sốt ruột rồi. Chúng ta chỉ một đứa con trai, chuyện nối dõi tông đường là chuyện đại sự, quận chúa là người hiền lành, tự cũng lẽ lo lắng chuyện này cho con mà thôi, giúp đỡ con nạp thiếp sinh con dưỡng cái mới là chuyện nên làm. Nếu con không dám nói thì cứ để có mẹ con nói đi.”
Quý Minh Xuân vội ngăn lại: “Cái này từ từ đã, chậm lại một chút cũng được mà.”
Quý mẫu tức giận: “Đại Lang ơi Đại Lang, con cũng đã hơn hai mươi hai tuổi rồi, nếu là người khác, nữ nhân đã sớm thành đàn, nào giống như con, con thật muốn Qúy gia ta tuyệt hậu sao?”
Quý Minh Xuân bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Con suy nghĩ lại một chút, để con thuyết phục quận chúa.” Nói xong chạy trối chết.
Thấy Quý Minh Xuân bỏ chạy, Qúy mẫu thở dài: “Nói là quận mã, mà suốt ngày chỉ làm một tên quan quèn, không được vào triều, còn không bằng không làm quận mã.”
Nói lên này, Quý phụ cũng là buồn bực. Khi Quý phụ còn thiếu niên, cũng từng ra bên ngoài học hỏi, xem như hơi có kiến thức. Lần này vào Vương phủ hơn nửa năm, ông cũng nghe được một ít tin tức, cũng hiểu được phần nào tình huống của Vương phủ. Nói với Quý mẫu: “Vương gia là bị người đố kỵ, bởi vậy liên lụy làm Đại Lang cũng không thể được trọng dụng. Hiện nay hoàng thượng còn kiện tráng khỏe mạnh, một khi “cái kia”, thái tử đăng vị, khi đó chỉ sợ vương gia lại càng khó qua. Nước cờ này… tâm ưu.”
Quý mẫu nghe vậy nói: “Vậy nên làm như thế nào cho phải?”
Quý phụ khoát tay bảo bà nhỏ giọng, nhất thời nói: “Hoàng thượng nếu yêu thương vương gia, nhất định sẽ vì hắn suy nghĩ một chút, tương lai thái tử đăng vị, vì hiền danh, sẽ không dồn Vương gia vào đường cùng. Nhưng không quá tốt là chắc chắn. Hiện nay chỉ mong Vương gia có thể đứng lên, vì Đại Lang cầu một chức quan nhỏ bên ngoài kinh, cả nhà chúng ta chuyển ra ngoài thành, đến lúc đó cho dù bị liên lụy, cũng có hạn, có thể bớt một gánh lo.”
Nói chuyện, Quý mẫu gọi một a hoàn vào phòng, giúp đỡ bà đi dạo chung quanh, một bên nói: “Giờ là đầu hạ, trong vườn bách hoa nở rộ, bây giờ không có việc gì người đưa chúng ta đến đó, xem như không phụ cảnh đẹp.”
“Đi thôi, hoạt động gân cốt cũng tốt.” Quý phụ thay y phục, lại chuẩn bị đi đến phòng luyện võ đánh hai vòng.
Nói chứ, Vương phủ thứ gì cũng có, chính là không có người vận dụng mấy thứ này, so với các phòng luyện võ khác, nơi này thật lớn, binh khí gì cũng có, nhưng bình thường lại yên tĩnh, vẫn là lão nhân đến đây, chỗ này mới có tí náo nhiệt lên. Lại nói chuyện trong vườn đi, hoa náo nhiệt khai nhụy, cũng không có ai đến xem bọn nó nở, vẫn là lão bà tử đến đây, nhìn một cái, chúng nó mới không tính là toi công.
Hai ông bà hẹn nhau khi ngọ thiện thì gặp lại, sau đó mỗi người một ngã.
Quý mẫu dọc theo con đường thường đi đến vườn hoa, mới thưởng hoa được hai nơi, chợt nghe bên kia có tiếng cười, không khỏi ngẩng đầu đi xem thử, nhận ra người đó không phải là Trầm Ngọc Tiên, nhất thời cảm thấy kì quái, hỏi a hoàn Trân Châu bên người: “Mỹ nhân đó là ai? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy.”
Trân Châu thấy Thanh Trúc đứng bên người vị mỹ nhân kia, nhớ tới Thanh Trúc là người được đưa đến chỗ của nhũ nương mới tới: “Chắc đó là nhũ nương Hạ cô nương mới tới.”
“Phương nương?” Quý mẫu nghỉ chân nhìn lại, có chút không thể tin được hai mắt của mình, Phương nương đánh một tá phấn lên mặt như vậy, thật đúng là nhận không ra nổi.
Hạ Trọng Phương cùng Thanh Trúc vui đùa, cảm thấy có người đến đây, chỉ vừa chuyển đầu, liền nhận ra lão nhân gia là Quý mẫu, nhất thời dừng lại tiếng cười, chỉ nhìn Quý mẫu, sắc mặt hơi khó coi.
Quý mẫu làm ra vẻ thở dài, quay đầu nói với Trân Châu: “Ngươi trước đi xuống, ta cùng Hạ cô nương nói mấy câu.”
Trân Châu ứng, đưa mắt nhìn về phía Thanh Trúc, Thanh Trúc cũng biết ý, cùng Trân Châu lui về phía bên kia đợi.
Quý mẫu mới bước nhanh hai bước, tiến lên gọi: “Phương nương, thật là con?”
Hạ Trọng Phương nhìn Quý mẫu, không lên tiếng, nhớ đến chuyện trước kia, vẫn còn chưa tha thứ cho Quý mẫu.
Tiền bà tử thấy là Quý mẫu, tiến lên ra mắt, cười nói: “Lão nhân gia bà vào Vương phủ, khỏe mạnh hơn hẳn, nhìn hữu thần hơn so với trước.”
Quý mẫu lúc này mới chú ý tới Tiền bà tử, hỏi: “Nữ nhi nhà bà đã về chưa?”
Nói đến việc này, hốc mắt Tiền bà tử liền đỏ lên: “Vẫn chưa về! Vì nó, tôi mới phải lên kinh tìm, nhưng kinh thành rộng lớn, biển người mênh mông, tôi muốn tìm cũng tìm không ra. Hiện cùng Phương nương vào phủ ở, từ từ lại tìm tiếp.”
Quý mẫu liền an ủi: “Không sao đâu, đợi tôi nói Đại Lang một tiếng, bảo nó cho người giúp bà tìm.”
Vừa nghe câu này, Tiền bà tử tự nhiên ngàn ân vạn tạ, lại lôi kéo Hạ Trọng Phương nói: “Lúc trước Phương nương cũng là con dâu của bà ấy mà, mau gọi một tiếng đi.”
Hạ Trọng Phương vung tay áo cười lạnh nói: “Ba năm tình phân, chỉ nhận một tờ giấy hưu thư, bà bảo con kêu là kêu thế nào đây?” Nói xong quay đầu muốn đi.
Quý mẫu cũng hơi hổ thẹn, tiến lên kéo tay áo Hạ Trọng Phương không cho nàng đi, thấp giọng nói: “Phương nương Phương nương, con hãy nghe ta nói!”
“Còn gì để nói chứ?” Giọng nói Hạ Trọng Phương đau buồn, lúc trước gả cho Quý gia, là đem Quý mẫu làm thân nhân, tận tâm hầu hạ, nhưng hôm nay thì sao?
Quý mẫu không để Hạ Trọng Phương đi, chỉ nói: “Phương nương à, chuyện trước kia ta cũng không muốn nhiều lời, nhưng sau khi vào kinh, ta cũng thường xuyên nhớ mong con, lại sợ con có mệnh hệ nào, còn người đi hỏi thăm về con! Con cũng biết, ta chỉ có Đại Lang là con trai duy nhất, ngay cả nhi nữ cũng không có. Luôn luôn xem con là con gái mà đối đãi. Khi đó nhận được thư gởi từ kinh thành, nói là quận chúa nhìn trúng Đại Lang, nếu Đại Lang không ứng, tiền đồ cũng không cần nữa. Chúng ta rất lo sợ, cũng không dám gặp con, rất sợ tâm mềm, mà dẫn theo con lên kinh, đến lúc đó cả nhà không thể có một cái kết tốt đẹp. Hiện nay thấy con khỏe mạnh, cũng đã yên tâm rồi.” Nói xong nước mắt liền chảy xuống.
Hạ Trọng Phương không khỏi hốc mắt cũng ẩm ướt, lại nói, sau khi nàng gả vào Quý gia, ngoại trừ lúc nàng nhận hưu thư , không gặp Quý mẫu, thời gian trước, Quý mẫu thật là đối xử với nàng không tệ.
Tiền bà tử cũng tới khuyên nhủ, nói nhỏ: “Nơi này không phải là nói để nói chuyện, chi bằng chúng ta cùng về phòng rồi nói chuyện.”
Quý mẫu liền kéo Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương, con theo ta vào trong phòng trò chuyện.”
Tiền bà tử cũng giúp Quý mẫu kéo Hạ Trọng Phương, đẩy nàng đi phía trước, thấp giọng nói: “Phương nương, con còn phải ở Vương phủ chừng một năm nữa, vả lại việc hưu thư, cũng không phải việc lão phu nhân có thể ngăn được, không thể trách bà ấy. Hiện bà chịu thua, có tâm hòa hảo, con cũng đừng bướng nữa!”
Hạ Trọng Phương không thể đẩy hai bà, cuối cùng bị hai người đưa trở về phòng.
Chậm một chút, Quý Minh Xuân liền biết Hạ Trọng Phương ở trong phòng Quý mẫu, thừa dịp Trầm Ngọc Tiên đi thăm Trầm Tử Trai, hắn liền hướng phòng Quý mẫu mà đến.
Một nơi khác, Trầm Tử Trai đã nghe Tô Lương bẩm báo xong lai lịch của Hạ Trọng Phương, nhất thời nói: “Được, thì ra là vợ trước của quận mã!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook