Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 20: Nam nhân ấm áp . . .

Nếu không biết bản tính thật của Lục Linh Lung, thì lần đầu tiên gặp sẽ cảm thấy nàng ngoan ngoãn khéo léo, hơn nữa lại có bộ dáng mắt hạnh má đào, mũi ngọc tinh xảo, đáng yêu linh động được người yêu thích.

Nhưng đều xuất thân từ trong cung mà ra, mỗi người đều rất tinh tường.

Cửu công chúa lại thông tuệ, mẫu phi mất sớm, bên người có Trang phi che chở, thân là trưởng tỷ, còn nhỏ tuổi đã biết bảo vệ đệ đệ, so với tiểu cô nương cùng tuổi càng phân rõ được thiện ác.

Nên khi nghe thấy Lục Linh Lung vừa nói, Cửu công chúa liền lạnh nhạt dạy dỗ nói: “Trưởng bối đang ở đây, ngươi không biết hành lễ. Đúng là không có quy củ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười của Lục Linh Lung liền cứng đờ, nhất thời cảm thấy oan ức, trong mắt dâng lên một tầng sương mù, một bộ dáng rưng rưng sắp khóc. Nàng cắn môi, nghiêng đầu liếc về phía Lục Hành Chu bên cạnh. Lục Hành Chu hướng về phía Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa hành lễ, sau đó giơ tay lôi muội muội một hồi.

Lục Linh Lung tính khí kiêu căng, nhưng nhìn cảnh tượng này, nàng vẫn tự biết chính mình liền bất đắc dĩ tới trước mặt Lục Lưu quỳ gối hành lễ: “Linh Lung gặp qua tam thúc.”

Lục Lưu môi mỏng hơi mím thành một đường, thái độ cũng giống như vừa nãy với Lục Hành Chu, chỉ “Ừm” một tiếng.

Lục Linh Lung trong lòng xem thường vị tam thúc này, trước đây vẫn nghe trong miệng mẫu thân Mạnh thị nói, nếu không có Lục Lưu thì cha nàng bây giờ chính là Thế tử Tuyên Vương phủ, còn nàng chính là tiểu Quận chúa Tuyên Vương, làm sao sẽ giống như bi giờ —— bởi vì thân phận con thứ, trước mặt nói tốt nàng nhưng sau lưng cười nhạo nàng.

Lục Linh Lung càng nghĩ càng oan ức, giơ tay xoa xoa mắt, liền lẳng lặng đứng ở một bên, quệt mồm, không nói lời nào.

Giang Diệu không quan tâm chuyện của nàng ta, nàng cầm cốc nước lên uống, nhưng thỉnh thoảng mắt to chớp chớp lại quay sang nhìn Cửu công chúa một chút. Hiện nay thấy Cửu công chúa bênh vực Lục Lưu như vậy, Giang Diệu cảm thấy khâm phục từ đáy lòng.

Sau này Lục Lưu dù quyền thế lớn, nhưng Cửu công chúa từ đầu đến cuối đều rất tin tưởng vị đường huynh này, đối với hắn cũng tôn kính trước sau như một. Cũng khó trách Lục Lưu tính tình như vậy lại thân cận với hai tỷ đệ này, xác thực hai tỷ đệ này đáng giá kết giao.

Vệ Bảo Linh dù bề ngoài đáng yêu đơn thuần nhưng cũng có chút thông tuệ. Nàng biết Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa đối với Tuyên thế tử thái độ không bình thường, nên mỗi lần thấy Tuyên thế tử, dù là trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn là một bộ dáng cung cung kính kính đối với hắn.

Lục Linh Lung này, miệng lưỡi ngọt ngào làm nàng thích, nhưng mà nếu bởi vì cùng một chỗ với Lục Linh Lung mà đắc tội với vị Tuyên thế tử này, vậy coi như không tốt rồi. Vệ Bảo Linh giơ mắt lên, lặng lẽ nhìn Lục Lưu phía đối diện, thấy vẻ mặt hắn hờ hững dường như không để ý cử chỉ của Lục Linh Lung.

Vệ Bảo Linh thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu nghĩ: Tuyên Thế tử không thèm để ý, vậy thì không thể tốt hơn.

Lục Linh Lung này ngốc nghếch như vậy, cùng nàng đứng một nơi, vừa vặn làm nền để nàng có thể lộ ra thông tuệ hơn người.

Vệ Bảo Linh tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng có nhiều tính toán như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhóm quý nữ trong kinh thành, ai mà không được cha mẹ giáo dục từ nhỏ là ngay cả kết giao bằng hữu cũng là cơ hội để ngày sau lót đường. Vệ Bảo Linh gia thế có, lại trời sinh bộ mặt đáng yêu đơn thuần, nên nàng càng có nhiều hơn mấy phần ưu thế.

Vệ Bảo Linh nhìn Lục Lưu, ngọt ngào kêu một tiếng “Thế tử ca ca.”, sau đó mới nói:

“Hôm nay Linh Lung tỷ tỷ hồ đồ rồi, chờ lúc nữa muội sẽ cố gắng nói chuyện lại với tỷ ấy, Thế tử ca ca đừng nóng giận.”

Giang Diệu nghe xong lại uống hết mấy ngụm nước.

Có lẽ là vì Thập nhất hoàng tử yêu thương vị biểu muội này, nên Lục Lưu cũng cho nàng ta mấy phần mặt mũi, nói: “Không sao.”

Con ngươi Vệ Bảo Linh vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Thập nhất hoàng tử.

Thập nhất hoàng tử mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Vệ Bảo Linh, hiển nhiên đối với vị tiểu biểu muội đáng yêu ngoan ngoãn này là yêu thích không thôi.

Hôm nay Lục Lưu đến gặp Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa, tất nhiên là có chuyện quan trọng. Ngoại trừ ba người, còn lại Vệ Bảo Linh, huynh muội Lục Hành Chu, đều thức thời đi tới gian phòng sát vách.

Giang Diệu tất nhiên cũng là thức thời, lắc lắc tiểu chân ngắn ở trên ghế, sau đó từ trên ghế trượt xuống, theo mấy người Vệ Bảo Linh đi tới sát vách.

Lục Linh Lung còn oan ức lắm, đi vào trong liền nhịn không được khóc nhè.

Lục Hành Chu nhỏ nhẹ an ủi muội muội, Vệ Bảo Linh cũng tới trước an ủi vài câu.

Lục Hành Chu nhìn Giang Diệu ở một bên, nhìn nàng ngoan ngoãn khéo léo ngồi ở đó, nhanh chóng đi tới, hỏi: “Diệu Diệu, muội tại sao lại đi cùng Tuyên Thế tử?”

Lục Hành Chu biết được địa vị của Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ, theo lý thuyết không thể nào để cho nàng theo một người xa lạ xuất môn.

Giang Diệu nghĩ nghĩ, chẳng lẽ muốn nàng trả lời là bị Lục Lưu ôm lấy, thuận lợi mang đến đây sao?

Có điều, là thật quan tâm hay giả quan tâm thì Giang Diệu có thể nhận biết được. Nhưng hiện nay Lục Hành Chu thật sự quan tâm nàng, nàng cũng không nguyện ý cùng hắn nói chuyện. Thời điểm mới vừa sống lại, nàng thật sự nghĩ muốn trả thù Lục Hành Chu, nhưng đoạn thời gian ấy, cha mẹ cùng các ca ca luôn ở bên cạnh nàng, nên hận ý trong lòng nàng cũng nhạt đi mấy phần. Nhưng nói cho cùng, nàng không thể không khúc mắc gì mà thoải mái ở bên Lục Hành Chu được.

Bây giờ nàng không tính toán hắn, đã là nhân từ lắm rồi.

Mà ngày sau, nói không chừng nàng có thể đối với hắn mà bỏ đá xuống giếng. Ngược lại, hắn cùng Tạ Nhân, nên trả thù vẫn không thể thiếu được.

Vệ Bảo Linh thấy dáng dấp Lục Linh Lung khóc sướt mướt, cảm thấy nàng ta quá không có phong độ, lại nghe Lục Hành Chu cùng Giang Diệu đang nói chuyện, cũng hiếu kì đi tới, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói: “Muội chính là Diệu Diệu, ta thường nghe mọi người nhắc qua muội, nên sớm đã biết muội, chỉ là không thấy muội thường xuất môn.”

Giang Diệu mặc dù có chút không thích Vệ Bảo Linh lắm, nhưng giờ khắc này, nàng đúng là có chút cảm kích Vệ Bảo Linh nói chuyện cùng nàng —— vừa vặn làm cho nàng có cớ không cần trả lời Lục Hành Chu.

Giang Diệu hướng về Vệ Bảo Linh cười cười. Tiểu cô nương khuôn mặt tròn tròn, cười lên gò má liền hiện hai núm đồng tiền, đáng yêu khiến người yêu thích, âm thanh ngọt ngào của Giang Diệu vang lên: “Muội thân thể không tốt, nên mới không hay xuất môn.”

Vệ Bảo Linh dáng dấp xinh đẹp, bên cạnh không thiếu người khen ngợi, bản thân nàng không nhịn được cũng thấy đắc ý, nhưng hôm nay nhìn tiểu cô nương này không chênh lệch gì nhiều, dáng dấp so với nàng tuy thấp bé hơn nhưng lại khiến nhiều người yêu thích, cười lên cũng ngọt như vậy, khiến trong lòng nàng nhất thời thấy khó chịu.

Vệ Bảo Linh không thích chơi đùa với những tiểu nữ nhân dáng dấp xinh đẹp, nếu tiểu cô nương kia thân phận thấp một chút, nàng còn có thể không nhịn được mà cười nhạo đùa cợt một phen. Nhưng vị trước mặt này lại là Tuyên thế tử mang đến.

Nàng biết Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa có bao nhiêu tôn kính với vị Tuyên thái tử này, hiện nay cũng chỉ dám không thoải mái ở trong lòng, chứ không dám tuỳ tuỳ tiện tiện đùa cợt nàng ta.

Vệ Bảo Linh ngồi xuống bên cạnh người Giang Diệu, nhiệt tình cùng nàng nói chuyện.

Lục Linh Lung nhìn thấy ca ca cùng Vệ Bảo Linh đều đến bên cạnh Giang Diệu, liền đem tay lên lau nước mắt, sau đó khịt khịt cái mũi, trong lòng âm thầm chửi một câu: con ma bệnh.

Ước chừng qua hai khắc chung, sau khi nói xong chuyện, Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa liền qua phòng bên. Lục Lưu cũng sang cùng.

Hôm nay Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa xuất cung, quan trọng nhất là gặp Lục Lưu, sau đó là gặp tiểu biểu muội Vệ Bảo Linh, hiện nay sự tình đã đàm luận xong, tính tình Lục Lưu lạnh nhạt, không thích cùng bọn họ chơi đùa, nên chỉ có hai người mang theo vị tiểu biểu muội ra ngoài chơi.

Lục Lưu hướng về phía hai tỷ đệ, hiếm thấy căn dặn một câu: “Sớm chút hồi cung.”

Thập nhất hoàng tử nở nụ cười, nói: “Đệ biết rồi, có hoàng tỷ nhìn đệ, đường ca không cần lo lắng.” Hắn liếc mắt nhìn Giang Diệu ngồi bên cạnh cùng Vệ Bảo Linh, nháy nháy mắt nói: “Đường ca cũng mang theo tiểu muội muội ra ngoài chơi đi.”

Vệ Bảo Linh hưng phấn hoan hô một tiếng, sau đó ôm cánh tay Thập nhất hoàng tử, theo hắn đi ra ngoài.

Lục Linh Lung đã khóc xong rồi, muốn theo sau nhưng nàng thấy ca ca mình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền giơ tay đẩy Lục Hành Chu một cái, lầm bầm: “Ca ca, chúng ta đi thôi.”

Tuy rằng hôm nay bị Cửu công chúa sỉ nhục, nhưng nàng còn phải cùng Vệ Bảo Linh thành bạn tốt, cơ hội thuận lợi như vậy, nàng không thể bỏ qua.

Lục Hành Chu nhíu mày do dự một chút, nhưng vẫn là không cưỡng được muội muội sau đó đi theo ra ngoài.

Mọi người đi rồi, Giang Diệu nhanh chóng hướng về phía Lục Lưu mở to mắt nhìn hắn:

“Lục ca ca, chúng ta cũng đi thôi.”

Tam ca của nàng nhất định lo lắng đến hỏng rồi. Nhưng lời này, nàng cũng không dám nói rõ cùng Lục Lưu.

Lục Lưu lẳng lặng nhìn tiểu nữ oa trước mặt một lúc, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nói: “Đi thôi.”

Giang Diệu trên mặt vui mừng, vội vàng đuổi theo bước chân Lục Lưu.

Vậy mà Lục Lưu vẫn chưa dẫn nàng về Trấn Quốc Công phủ ngay, mà trên đường còn đi lòng vòng mua ít thứ.

Giang Diệu muốn ý kiến, nhưng đến cùng là người ở dưới mái hiên người ta nên không thể không cúi đầu.

Tính tình Lục Lưu xấu hoắc như này, nhỡ đâu không có tình người nổi lên, lại chê nàng phiền phức rồi đem bán nàng trên đường thì sao, vậy thì đúng là cái được không đủ bù đắp cho cái mất.

Ngược lại cứ ngoan ngoãn nhịn một chút, kiểu gì Lục Lưu cũng đưa nàng về nhà.

Vậy mà nàng nhịn lại nhịn, liền nhịn ròng rã một canh giờ, nhịn đến nỗi nàng cũng ngủ luôn rồi.

Xe ngựa chạy rất vững vàng, Lục Lưu ngồi thẳng tắp đoan chính, giống như tính tình hắn vậy, rõ ràng là thiếu niên tuấn tú nhưng lại có chút gàn bướng cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn liếc mắt, nhìn tiểu nữ oa ngủ ở một bên, thân thể nho nhỏ cuộn tròn, thịt mập mập thành một nắm, đặc biệt đáng yêu.

Cứ ngắm nàng ngủ như thế, vẻ mặt hắn liền trở nên nhu hoà.

Một lúc sau hắn thấy tiểu nữ oa lông mày nhíu chặt, dường như là nằm mơ, lúc này hắn mới nhấc tay lên xoa bóp khuôn mặt bánh bao mềm nhũn của của nàng.

Tiểu nữ oa liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, con mắt ướt nhẹp, giống như một cơn mưa rào đi qua gột rửa mọi u buồn tăm tối.

Nàng mở to mắt nhìn Lục Lưu, cánh mi rung rung như cánh bướm đang bay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như quả táo chín.

Ngay đến người lạnh nhạt như Lục Lưu dù không muốn thừa nhận cũng không được, tiểu nữ oa này thực sự xinh đẹp.

Hắn thấy nàng vẫn còn nhìn hắn ngơ ngác, trong đôi mắt còn có chút sợ hãi, hắn liền xoay người dễ dàng bế nàng lên, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu sống lưng của nàng.

Rồi hắn xoa xoa búi tóc có chút loạn của nàng, âm thanh trầm thấp nói: “Sắp đến rồi.”

Giang Diệu thở ra một hơi, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán, rồi lại hít một hơi thật sâu.

Vừa rồi nàng lại mơ tới kiếp trước, thấy cảnh tượng mình chết trong giếng cạn.

May tại lúc này bên người nàng có hắn, trên người hắn toả ra khí tức mát lạnh, làm nàng cảm thấy yên tĩnh. Một lúc sau, tâm tình nàng liền bình phục.

Lúc này Lục Lưu đang ôm nàng, nhưng không biết từ đâu lại lấy ra một cây lá dừa, rồi bắt đầu bện.

Giang Diệu ngồi ở trên đùi Lục Lưu, nhìn đôi tay trắng nõn thon dài của hắn, trên tay hắn là lá dừa xanh biếc, nhất thời nàng cũng bị làm cho nổi hứng thú, liền ở trên đùi hắn tìm một cái tư thể thoải mái nhất dựa vào rồi xem hắn bện lá dừa.

Giang Diệu cũng từng nhìn qua bện lá dừa rồi. Ba người ca ca kia của nàng, biết nàng thích nên đặc biệt vì nàng mà đi học cách làm, Đại ca bện lá dừa đúng quy đúng củ, Tam ca nóng vội nên mỗi lần bện đều thất bại, chỉ có Nhị ca của nàng, có thể kiên nhẫn tỉ mỉ, nên mỗi lần đều bện được cho nàng mấy hình động vật đáng yêu, trông rất sống động.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu nhìn chăm chú, thấy trong tay Lục Lưu đang bện được hơn nửa con châu chấu, so với Nhị ca nàng còn bện càng tốt hơn, nhất thời con ngươi của nàng đều sáng lên.

Hay tay Lục Lưu linh hoạt, một bộ dáng dấp cực kì thông thạo.

Hắn ngửi thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt của tiểu nữ oa trong ngực mình, cúi đầu liếc nhìn nàng trong lồng ngực con ngươi óng ánh trong vắt, thấy ánh mắt nàng đã không còn vẻ hoảng sợ, mà miệng nhỏ hơi mím lại, nhìn ra rất chăm chú.

Dường như cảm giác được Giang Diệu nhìn mình với ánh mắt sùng bái, Lục Lưu khoé miệng hơi cong cong, động tác bện châu chấu cũng càng ngày càng nhanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương