Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 5: Muốn kết hôn

Từ vườn trà của Dung gia đi ra, trên đường đi Mộc Yên luôn có loại cảm giác không đúng. Cứ như vậy đáp ứng trở thành vợ người khác sao? Gả cho một người đàn ông hoàn toàn xa lạ? Cô thở dài thật sâu, cảm thấy thật không hiểu nổi.

Cảm xúc có chút phức tạp, lấy di động ra, gọi cho người bạn tốt là Tưởng Vũ Phi, sau một lúc lâu mới có tín hiệu.

Khi Tưởng Vũ Phi còn chưa nói gì, cô đã giành nói trước “Tớ biết cậu là Tưởng Vũ Phi rồi, thân ái, không cần vừa bắt máy liền tự giới thiệu như vậy đâu.”

Nghe đầu bên kia truyền đến thanh âm cười khẽ, khóe môi Tưởng Vũ Phi cũng giơ lên một độ cong, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh như băng.”Hứa Nhã Như lại ngược đãi cậu?”

Mộc Yên nhíu mi, từ sau lần đó cô chọc giận Hứa Nhã Như bị đuổi ra khỏi nhà, Tưởng Vũ Phi liền định nghĩa trong đầu cô là cô bé lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.

“Cám ơn Tưởng đại tiểu thư quan tâm, có thể đừng đem hình tượng của tớ biến thành bi thảm như vậy được không.”

“Cậu thực rảnh rỗi?” Quen biết nhiều năm như vậy, Mộc Yên tự nhiên biết những lời này của Tưởng Vũ Phi ý muốn nói "Không có việc gì gọi tớ làm gì".

“Tiểu Tầm Tã, tớ muốn kết hôn.” Ngữ điệu thực bình thản, giống như Mộc Yên đang nói về thời tiết hôm nay vậy.

“Ân.”

Câu trả lời vô cùng đơn giản, làm cho Mộc Yên nhịn không được tán thưởng trong lòng, Tiểu Tầm Tã nhà mình không hổ là tinh anh trong giới buôn bán, xử sự không sợ hãi, bạn tốt mười chín tuổi đã muốn kết hôn cũng không kích động. Tưởng mỹ nhân ngay sau đó mới nói một câu khiến cho Mộc Yên biết được là bản thân đã hiểu sai.

“Sở Hoán coi như có mắt.”

“Sở Hoán?” Mộc Yên kinh ngạc, “Cái này mắc mớ gì đến anh ta?”

“Chẳng lẽ không phải Sở Hoán quăng tiện nhân kia đi để kết hôn với cậu?” Khó có khi nghe được khẩu khí thô bạo của Tưởng đại tiểu thư, không ngờ lại là vì chuyện của cô.

“Không phải nói hắn cùng Mộc Cẩm đã đính hôn một tháng trước rồi sao.” Mộc Yên nhẹ day thái dương tỏ vẻ thập phần bội phục sức tưởng tượng của Tưởng đại tiểu thư.

“Vậy cậu kết hôn với ai?” Ở bên kia Tưởng Vũ Phi nhíu mày.

“ Đối tượng kết hôn của tớ là Đại thiếu gia Dung gia.” Mộc Yên tự giác lo lắng thanh âm có chút nhỏ lại.”Là ba tớ tìm người cho tớ.”

“Cái gì? Mộc Yên tiểu thư cậu điên rồi sao? Cậu không nhớ mình mấy tuổi sao?”

“Mười chín a!” Mộc Yên bất đắc dĩ thở dài.

“Hừ, còn nhớ rõ sao!” Tưởng Vũ phi hừ lạnh, “Cậu cho hôn nhân là trò đùa sao, cho mình là con nít sao, cũng chỉ là một tên Sở Hoán, không cần phải cam chịu như thế!”

Mộc Yên trầm mặc nghe bạn tốt trách móc nặng nề, không có tức giận, lại càng không cảm thấy bạn mình nhiều chuyện, bởi vì cô biết chỉ có chuyện của Mộc Yên mới làm Băng mỹ nhân Tưởng Vũ Phi tức giận thậm chí là phát cuồng.

“Ở đâu?” Tưởng Vũ Phi thở hổn hển.

“Tớ đang ở bên ngoài, lái xe sắp về nhà rồi.”

Ngắt điện thoại xong, Tưởng Vũ Phi lấy áo khoác vội vàng đi ra khỏi văn phòng.

Hoa viên dưới lầu.

Xe chậm rãi dừng trước biệt thự Porsche màu trắng. Tưởng Vũ Phi xuống xe, liền thấy Mộc Yên mặc váy dài màu lam nhạt đứng ở trước nhà vẻ mặt sáng như ngọc.

“ Vào đi.” Tưởng Vũ Phi nhìn cô gái vô cùng thân thiết nắm cánh tay cô liền nhíu mày.

Mộc Yên cười khẽ, cô biết Tưởng Vũ phi ghét nhất người khác kéo cánh tay mình, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm bị đẩy ra rồi.

Phòng khách rộng mở, bên trên bàn trà thủy tinh trong suốt đặt hai ly cà phê vừa mới pha.

“Nói đi?” Tưởng Vũ Phi ngồi ở đối diện.

“Tiểu Tầm Tã, tuy rằng chuyện này có điểm thái quá, nhưng cậu cũng không cần nói chuyện giống như đang thẩm vấn phạm nhân đâu.” Mộc Yên bỏ muỗng cà phê ra đổ sữa vào khuấy đều lên, bưng lên nhấp một ngụm, mỉm cười tán thưởng nói, “Thú vị không phải sao.”

“Không cần chuyển đề tài.” Nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Mộc Yên cười khổ, tâm tư của cô quả nhiên vẫn bị phát hiện.

“Hôm nay dựa theo ý của ba đi gặp Dung Đại thiếu gia, chuyện sau đó cậu đã biết.”

“Là Hứa Nhã Như bức cậu đúng không?” Tưởng Vũ Phi lạnh lùng nhìn thẳng cô.

“Không có.” Nàng chậm rãi khuấy ly cà phê, tóc mềm mại nhẹ nhàng bung xuống che khuất nửa khuôn mặt của Mộc Yên, bởi vì ánh sáng chiếu không tới mà ở hai gò má trắng nõn trở nên tối đen.

Nàng tự giễu bĩu môi, “Tiểu Tầm Tã, hôn sự này không phải tớ muốn hủy là hủy được.”

“Phanh!” Ly cà phê va chạm với bàn trà thủy tinh phát ra tiếng vang thật lớn, Tưởng Vũ Phi cười lạnh, “Như thế nào, bọn họ còn dám bức bách cậu hay sao?”

Mộc Yên lắc đầu, “Tiểu Tầm Tã chuyện này không đơn giản như vậy, tớ đáp ứng cũng là có nguyên nhân.”

“Cậu có phải bị bọn họ bắt được nhược điểm gì hay không?” Tầm mắt Tưởng Vũ Phi sâu sắc.

“Cậu nghĩ đến ai vậy?” Nàng giương mặt lên, thần sắc trơn bóng cùng nụ cười sáng như ngọc.”Có lẽ, kết hôn cùng Dung Đại thiếu gia cũng không phải chuyện gì xấu?”

Nghe khẩu khí Mộc Yên thoải mái, Tưởng Vũ Phi bất đắc dĩ, “Mộc Yên, cậu, con mẹ nó nói cho tớ nghe, tớ mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà muốn cùng Dung thiếu gia kết hôn, tớ chỉ hy vọng cậu không phải làm vậy để trả thù Sở Hoán hoặc để bản thân phát tiết. Hôn nhân không phải trò đùa.”

Nhìn Tưởng Vũ phi tính tình táo bạo giống con trai, nhưng lại vì chuyện của mình mà kiên nhẫn chuyên chú, giống như một người chị vĩnh viễn dặn dò không hết chuyện. Mộc Yên nhìn cô mỉm cười nói: “ Tớ biết.” Cô hiểu Tưởng Vũ Phi là hận không thể đem tâm ý mang ra trước mặt cô.

“Cậu a, tốt nhất đừng làm cho tớ lo lắng!” Hừ lạnh một tiếng, cơn tức của Tưởng Vũ Phi khí cũng đã tiêu biến hơn phân nửa.

“Sẽ không, hiện tại không phải rất tốt sao tiểu Tầm Tã?”

“Nha đầu chết tiệt kia, cậu có tốt hay không, chính cậu là người rõ ràng nhất.”

“Dù sao đã muốn như vậy! Tớ chờ ngày cậu làm phù dâu cho tớ!” Mộc Yên đi qua, ôm cô gái đang tức giận bên cạnh tiếp tục nói, “Hôn lễ sắp tới, vừa về nước tớ đột nhiên phát hiện chính mình không có bộ quần áo nào hết? Tiểu tầm tã, giúp tớ đi chọn lễ phục được không?”

Nàng nghiêng đầu hỏi cô gái trước mắt đã khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, thần sắc như hoa cười khẽ.

“Không, cậu cho là ai cũng nhàn nhã giống cậu sao.” Sửa sang lại quần áo một chút, Tưởng Vũ Phi chuyển người liền lưu loát ra ngoài.

Mộc Yên: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương