Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
-
Quyển 1 - Chương 22: Luyện tập em gái anh
Cổ Hạng, trời mưa phùn.
Trước quảng trường, dưới cơn mưa xối xả như sương mù, có một cô gái thanh tú thoải mái ngồi vẽ tranh.
Bởi vì Cổ Hạng đã tồn tại từ rất lâu nên có bề dày lịch sử, thiết kế ở đây đều theo phong cách truyền thống, nên những chiếc xe bình thường đều không thể đi vào.
Mưa tí tách rơi xuống, đọng lại trên mái nhà, trên những tán lá xanh ngắt.
Xa xa trong làn mưa, mọi người không phải chạy như điên tìm chỗ trú mưa thì cũng đi tới dưới tán cây.
Chỉ có một thiếu nữ, không hề bung dù, cúi đầu thong thả đi về bên này.
Mộc Yên đã cố hết sức để mình bước nhanh nhất có thể, nhưng lại không thể chạy, bởi vì chỗ bị thương ở mắt cá chân còn chưa khỏi hẳn, đi lại vẫn rất đau. Cũng chỉ có thể chấp nhận bị ướt.
Cô ôm giá vẽ tranh, bộ dáng có chút chật vật. Tóc dài tới thắt lưng sớm đã ướt đẫm, bản thân lại đi càng ngày càng chậm, mà mưa lại có chiều hướng lớn dần lên.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu không nhất định sẽ bị bệnh, Mộc Yên nhíu mày dừng chân lại.
Cô lo dừng lại, cũng không để ý người bên cạnh chạy trú mưa mà đụng phải cô, vốn dĩ đứng không vững, bị va chạm làm cho cả người cô mất trọng tâm ngã xuống đất.
Giá vẽ trong tay rơi xuống, giấy vẽ trắng tinh bị gió thổi bay tán loạn ra xa, rơi xuống đất lại bị mưa thấm ướt.
Cô quật cường cắn chặt môi đã tái nhợt, toàn thân đau đớn khiến cô một chút lực để đứng dậy cũng không có.
Trên đường người tới người lui, nhưng đều lạnh lùng vờ như không nhìn thấy cô bị ngã, không ai tốt bụng vươn tay giúp đỡ.
"Chết tiệt!"
Thấp giọng rủa một tiếng, Mộc Yên nhìn mưa rơi, có chút không hiểu. Cô kiên trì dùng một cánh tay chống thân thể, thử chậm rãi cử động hai chân, lại bởi vì mắt cá chân đau nên mất đà ngồi lại chỗ cũ. Nhìn bốn phía người tới người lui, trong lòng cô châm chọc: Thật đúng là lòng người dễ thay đổi!
Mưa bụi gợn sóng trên mặt nước, chiếu rọi một bóng dáng thon dài.
Ngón tay thon dài, mang theo mấy phần chững chạc. Mộc Yên có chút giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng đập thẳng vào mắt cô.
"Dung Lạc?" Nàng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn trầm mặc không nói gì, cầm ô trong tay đưa cho cô, sau đó ngồi xổm xuống một tay ôm lấy cô.
Mộc Yên kinh ngạc trợn to hai mắt, bị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt trên người hắn. Cái ôm của Dung Lạc không lạnh giống con người của hắn, mà rất ôn hoà làm cho người ta có cảm giác không muốn rời xa.
Ôm tiểu nha đầu vào chiếc Lamborghini màu trắng bên đường, để cho cô thoải mái ngồi trên ghế, sau đó hắn xoay người đi vào trong làn mưa.
Nhặt giá vẽ rơi trên đất lên, Dung Lạc lại đi đến chỗ gần đó nhặt mấy bản vẽ rơi ở dưới mái hiên may mắn không bị uớt.
Áo gió màu trắng, sắc mặt lạnh lùng, trên người Dung Lạc tản ra một loại khí chất xuất trần. Mà người đàn ông cao quý như vậy, lại ở trong mưa thay cô tìm kiếm tranh vẽ.
Tiểu Mộc Yên có chút thất thần, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy hắn trở lại.
Chớp mắt một cái, Mộc Yên cảm thấy hoàn cảnh này rất quen thuộc, thậm chí cảm thấy bọn họ hình như đã từng gặp qua.
Mở cửa xe đem giá vẽ ướt đẫm để ra phía sau, Dung Lạc trở lại ghế lái.
"Dung Lạc, sao anh lại ở chỗ này?" Mộc Yên bĩu môi nhìn hắn.
"Đi ngang qua."
"Thật là tình cờ!" Cô cảm kích nhìn hắn.
Hắn hơi nhíu mi, ánh mắt đều chú ý thấy cô ôm cánh tay run nhè nhẹ.
Mộc Yên lúc này mặc áo thun trắng, bên trên vẽ lá sen màu xanh nhạt. Nhưng bởi vì vừa rồi ngã dưới mưa mà trên quần áo đều lem đủ thứ màu.
Thấy hắn bắt đầu cởi dây an toàn của cô, cô lập tức hiểu được ý của hắn.
"Tôi không lạnh, không sao đâu. Dung Lạc, anh không cần..."
Đang muốn nói cái gì liền bị động tác của hắn chặn lại, trên vai cảm thấy ấm áp, áo gió màu trắng phủ lên người cô.
"Thôi, đã nói không cần rồi!" Cô nhìn mình người toàn bùn đất vội chặn tay hắn lại.
"Mặc vào." Thản nhiên nói, đẩy tay cô ra, Dung Lạc cố chấp phủ áo gió lên người cô.
Như muốn kháng nghị người đàn ông độc đoán này, Mộc Yên nhỏ giọng than thở, "Sẽ dơ mất!"
"Em giặt!"
Nhìn vẻ mặt hắn thản nhiên, khóe miệng tiểu Mộc Yên giật giật, quả nhiên cô đã đánh giá hắn quá tốt rồi.
Con ngươi chuyển động, trong mắt cô hiện lên ý cười giảo hoạt.
"Nhưng tôi chưa từng giặt đồ, lỡ làm hư quần áo của anh thì làm sao?" Mộc Yên làm ra vẻ áy náy nhìn hắn.
“Thật sao." Dung Lạc thở dài.
Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt có chút động dung, tiểu Mộc Yên tiếp tục lập lại, "Đúng vậy, tôi thật sự không biết giặt đồ, cho nên..."
"Cho nên càng phải luyện tập nhiều hơn." Đẩy tay cô ra, hắn quyết địnhthay cô.
Luyện tập? Luyện tập em gái anh! Ai muốn luyện tập để giặt đồ cho đàn ông! Mộc Yên nhíu mày, đáng thương hề hề nhìn Dung thiếu gia, "Haiz, tôi thật sự sẽ làm hư quần áo của anh."
"Yên tâm, nếu phá hư thì càng tốt." Nghiêng mặt liếc nhìn cô một cái, Dung Lạc tiếp tục nói, "Còn quần áo hôm nay thay ra, Mộc tiểu thư cũng giặt sạch luôn đi, coi như là luyện tập."
"Vậy thật sự cám ơn anh!" Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết hắn.
"Không cần khách sáo."
Nhìn người đàn ông trước mắt cười đến ôn nhã, vì sao cô lại cảm thấy hắn vừa mới trêu đùa mình.
"Đi vườn trà."
Âm thanh lạnh lùng vang lên, nụ cười bên môi hắn biến mất. Cô giật mình ngây người nhìn Dung Lạc, giống như người vừa rồi đối xử thân cận với cô không phải hắn. Trong nháy mắt liền biến thành người khác.
Dung Lạc, rốt cuộc anh là người thế nào?
Mộc gia.
Ở sô pha lầu hai, Mộc Cẩm nằm coi phim điện ảnh. Toàn đều bị tình tiết trong phim hấp dẫn nên cũng không phát hiện người ngồi bên người đã sớm không thấy tăm hơi.
Trước cửa sổ lớn, Sở Hoán nhìn mưa bụi bên ngoài nhíu mày.
Hắn biết, lúc Mộc Yên ra ngoài không bao giờ nhớ mang theo ô.
Sáng hôm nay, hắn nhìn ra được vẻ mặt cô tiều tụy. Tâm tình không tốt, vậy mà lại đến quảng trường Tinh Hà vẽ cảnh, giờ trời đang mưa vậy cô đang ở đâu?
Lấy hiểu biết của hắn về cô, Mộc Yên nhất định sẽ không tìm nơi để trú mưa.
"Anh Sở Hoán?" Mộc Cẩm nhìn hắn đứng xuất thần trước cửa sổ sát đất nhẹ giọng gọi: “ Anh không thích phim điện ảnh sao?" Cô không yên lòng hỏi hắn.
"Không phải." Sở Hoán cười lắc đầu, "Tiểu Cẩm, em tự xem trước đi, đột nhiên có chút việc xảy ra anh muốn ra ngoài một chút." Nói xong, hắn không đợi cô phản ứng lập tức chạy xuống dưới lầu.
" Anh Sở Hoán, anh muốn đi đâu?" Mộc Cẩm bĩu môi mất hứng hô to sau lưng hắn.
Sở Hoán giống như không nghe thấy, cầm dù vội vàng ra ngoài.
Bung cây dù đen ra, Sở Hoán gắp gáp đi về phía trước. Giống lúc còn nhỏ, vô số lần đến chiều tối cô vẫn không trở về, hắn luôn đứng ở cửa lớn Mộc gia chờ bóng dáng mảnh khảnh của cô xuất hiện.
Trước quảng trường, dưới cơn mưa xối xả như sương mù, có một cô gái thanh tú thoải mái ngồi vẽ tranh.
Bởi vì Cổ Hạng đã tồn tại từ rất lâu nên có bề dày lịch sử, thiết kế ở đây đều theo phong cách truyền thống, nên những chiếc xe bình thường đều không thể đi vào.
Mưa tí tách rơi xuống, đọng lại trên mái nhà, trên những tán lá xanh ngắt.
Xa xa trong làn mưa, mọi người không phải chạy như điên tìm chỗ trú mưa thì cũng đi tới dưới tán cây.
Chỉ có một thiếu nữ, không hề bung dù, cúi đầu thong thả đi về bên này.
Mộc Yên đã cố hết sức để mình bước nhanh nhất có thể, nhưng lại không thể chạy, bởi vì chỗ bị thương ở mắt cá chân còn chưa khỏi hẳn, đi lại vẫn rất đau. Cũng chỉ có thể chấp nhận bị ướt.
Cô ôm giá vẽ tranh, bộ dáng có chút chật vật. Tóc dài tới thắt lưng sớm đã ướt đẫm, bản thân lại đi càng ngày càng chậm, mà mưa lại có chiều hướng lớn dần lên.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu không nhất định sẽ bị bệnh, Mộc Yên nhíu mày dừng chân lại.
Cô lo dừng lại, cũng không để ý người bên cạnh chạy trú mưa mà đụng phải cô, vốn dĩ đứng không vững, bị va chạm làm cho cả người cô mất trọng tâm ngã xuống đất.
Giá vẽ trong tay rơi xuống, giấy vẽ trắng tinh bị gió thổi bay tán loạn ra xa, rơi xuống đất lại bị mưa thấm ướt.
Cô quật cường cắn chặt môi đã tái nhợt, toàn thân đau đớn khiến cô một chút lực để đứng dậy cũng không có.
Trên đường người tới người lui, nhưng đều lạnh lùng vờ như không nhìn thấy cô bị ngã, không ai tốt bụng vươn tay giúp đỡ.
"Chết tiệt!"
Thấp giọng rủa một tiếng, Mộc Yên nhìn mưa rơi, có chút không hiểu. Cô kiên trì dùng một cánh tay chống thân thể, thử chậm rãi cử động hai chân, lại bởi vì mắt cá chân đau nên mất đà ngồi lại chỗ cũ. Nhìn bốn phía người tới người lui, trong lòng cô châm chọc: Thật đúng là lòng người dễ thay đổi!
Mưa bụi gợn sóng trên mặt nước, chiếu rọi một bóng dáng thon dài.
Ngón tay thon dài, mang theo mấy phần chững chạc. Mộc Yên có chút giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng đập thẳng vào mắt cô.
"Dung Lạc?" Nàng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn trầm mặc không nói gì, cầm ô trong tay đưa cho cô, sau đó ngồi xổm xuống một tay ôm lấy cô.
Mộc Yên kinh ngạc trợn to hai mắt, bị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt trên người hắn. Cái ôm của Dung Lạc không lạnh giống con người của hắn, mà rất ôn hoà làm cho người ta có cảm giác không muốn rời xa.
Ôm tiểu nha đầu vào chiếc Lamborghini màu trắng bên đường, để cho cô thoải mái ngồi trên ghế, sau đó hắn xoay người đi vào trong làn mưa.
Nhặt giá vẽ rơi trên đất lên, Dung Lạc lại đi đến chỗ gần đó nhặt mấy bản vẽ rơi ở dưới mái hiên may mắn không bị uớt.
Áo gió màu trắng, sắc mặt lạnh lùng, trên người Dung Lạc tản ra một loại khí chất xuất trần. Mà người đàn ông cao quý như vậy, lại ở trong mưa thay cô tìm kiếm tranh vẽ.
Tiểu Mộc Yên có chút thất thần, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy hắn trở lại.
Chớp mắt một cái, Mộc Yên cảm thấy hoàn cảnh này rất quen thuộc, thậm chí cảm thấy bọn họ hình như đã từng gặp qua.
Mở cửa xe đem giá vẽ ướt đẫm để ra phía sau, Dung Lạc trở lại ghế lái.
"Dung Lạc, sao anh lại ở chỗ này?" Mộc Yên bĩu môi nhìn hắn.
"Đi ngang qua."
"Thật là tình cờ!" Cô cảm kích nhìn hắn.
Hắn hơi nhíu mi, ánh mắt đều chú ý thấy cô ôm cánh tay run nhè nhẹ.
Mộc Yên lúc này mặc áo thun trắng, bên trên vẽ lá sen màu xanh nhạt. Nhưng bởi vì vừa rồi ngã dưới mưa mà trên quần áo đều lem đủ thứ màu.
Thấy hắn bắt đầu cởi dây an toàn của cô, cô lập tức hiểu được ý của hắn.
"Tôi không lạnh, không sao đâu. Dung Lạc, anh không cần..."
Đang muốn nói cái gì liền bị động tác của hắn chặn lại, trên vai cảm thấy ấm áp, áo gió màu trắng phủ lên người cô.
"Thôi, đã nói không cần rồi!" Cô nhìn mình người toàn bùn đất vội chặn tay hắn lại.
"Mặc vào." Thản nhiên nói, đẩy tay cô ra, Dung Lạc cố chấp phủ áo gió lên người cô.
Như muốn kháng nghị người đàn ông độc đoán này, Mộc Yên nhỏ giọng than thở, "Sẽ dơ mất!"
"Em giặt!"
Nhìn vẻ mặt hắn thản nhiên, khóe miệng tiểu Mộc Yên giật giật, quả nhiên cô đã đánh giá hắn quá tốt rồi.
Con ngươi chuyển động, trong mắt cô hiện lên ý cười giảo hoạt.
"Nhưng tôi chưa từng giặt đồ, lỡ làm hư quần áo của anh thì làm sao?" Mộc Yên làm ra vẻ áy náy nhìn hắn.
“Thật sao." Dung Lạc thở dài.
Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt có chút động dung, tiểu Mộc Yên tiếp tục lập lại, "Đúng vậy, tôi thật sự không biết giặt đồ, cho nên..."
"Cho nên càng phải luyện tập nhiều hơn." Đẩy tay cô ra, hắn quyết địnhthay cô.
Luyện tập? Luyện tập em gái anh! Ai muốn luyện tập để giặt đồ cho đàn ông! Mộc Yên nhíu mày, đáng thương hề hề nhìn Dung thiếu gia, "Haiz, tôi thật sự sẽ làm hư quần áo của anh."
"Yên tâm, nếu phá hư thì càng tốt." Nghiêng mặt liếc nhìn cô một cái, Dung Lạc tiếp tục nói, "Còn quần áo hôm nay thay ra, Mộc tiểu thư cũng giặt sạch luôn đi, coi như là luyện tập."
"Vậy thật sự cám ơn anh!" Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết hắn.
"Không cần khách sáo."
Nhìn người đàn ông trước mắt cười đến ôn nhã, vì sao cô lại cảm thấy hắn vừa mới trêu đùa mình.
"Đi vườn trà."
Âm thanh lạnh lùng vang lên, nụ cười bên môi hắn biến mất. Cô giật mình ngây người nhìn Dung Lạc, giống như người vừa rồi đối xử thân cận với cô không phải hắn. Trong nháy mắt liền biến thành người khác.
Dung Lạc, rốt cuộc anh là người thế nào?
Mộc gia.
Ở sô pha lầu hai, Mộc Cẩm nằm coi phim điện ảnh. Toàn đều bị tình tiết trong phim hấp dẫn nên cũng không phát hiện người ngồi bên người đã sớm không thấy tăm hơi.
Trước cửa sổ lớn, Sở Hoán nhìn mưa bụi bên ngoài nhíu mày.
Hắn biết, lúc Mộc Yên ra ngoài không bao giờ nhớ mang theo ô.
Sáng hôm nay, hắn nhìn ra được vẻ mặt cô tiều tụy. Tâm tình không tốt, vậy mà lại đến quảng trường Tinh Hà vẽ cảnh, giờ trời đang mưa vậy cô đang ở đâu?
Lấy hiểu biết của hắn về cô, Mộc Yên nhất định sẽ không tìm nơi để trú mưa.
"Anh Sở Hoán?" Mộc Cẩm nhìn hắn đứng xuất thần trước cửa sổ sát đất nhẹ giọng gọi: “ Anh không thích phim điện ảnh sao?" Cô không yên lòng hỏi hắn.
"Không phải." Sở Hoán cười lắc đầu, "Tiểu Cẩm, em tự xem trước đi, đột nhiên có chút việc xảy ra anh muốn ra ngoài một chút." Nói xong, hắn không đợi cô phản ứng lập tức chạy xuống dưới lầu.
" Anh Sở Hoán, anh muốn đi đâu?" Mộc Cẩm bĩu môi mất hứng hô to sau lưng hắn.
Sở Hoán giống như không nghe thấy, cầm dù vội vàng ra ngoài.
Bung cây dù đen ra, Sở Hoán gắp gáp đi về phía trước. Giống lúc còn nhỏ, vô số lần đến chiều tối cô vẫn không trở về, hắn luôn đứng ở cửa lớn Mộc gia chờ bóng dáng mảnh khảnh của cô xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook