Thịnh Hạ
-
Chương 48: Thư trả lời
Cô đứng ở cửa một lúc lâu, khó mà diễn tả được tâm tình của mình vào giờ phút này mãnh liệt đến nhường nào.
Đây là một bức tranh có kích thước 160cmx120cm, khi vẽ nó, cô đã chia ra vô số những phần nhỏ, đến lúc vẽ xong tự tay ghép chúng lại mà cô còn gặp khó khăn, anh thậm chí còn chưa từng xem qua bản vẽ này, thế thì quá trình ghép các mảnh vụn tốn bao nhiêu công sức chứ?
Từ bảy năm trước, thời gian của anh rõ ràng, rõ ràng là quý giá vô cùng.
Cảm nhận có gió lùa vào, Giang Tố mới ngẩng đầu rời mắt khỏi những mảnh giấy vụn.
Vẻ mệt mỏi của anh không lộ ra quá rõ ràng, ánh mắt khi nghiêm túc còn toát lên ánh sáng của một thiếu niên.
Giang Tố nhìn cô hồi lâu mới hỏi: “Có sai chỗ nào không?”
Cô lắc đầu, lại hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Anh không cần ghép lại thế đâu.” Cô nói, “Nếu anh muốn thì bữa nào em vẽ lại một bức cho anh —”
“Nhưng đó không phải là bức tranh này.” Anh nói, “Tiếc nuối của em chính là bức tranh này mà.”
Bắp chân nặng trĩu, cô bước đến chỗ anh, Quản Hành ở sau lưng thở dài rồi đóng cửa lại.
Cả bức tranh được anh ghép lại rất đẹp, dù Quản Hành nói anh ghét nhất là tranh ghép.
Thậm chí ở chỗ kết nối các mảnh vụn không hề có khe hở của mép giấy, có lẽ khi dán lại anh cũng chỉnh sửa rồi.
Chỉ còn lại một phần nhỏ cuối cùng.
Cô cúi người, nhẹ giọng bảo: “Anh ngủ một lát đi.”
“Không sao.” Anh nói, “Ghép xong đúng lúc đến triển lãm tranh.”
Cô sửng sốt: “Triển lãm tranh của em à? Nhưng nếu như vậy thì anh lại không có thời gian ngủ.”
“Lần đầu tiên em mở triển lãm tranh, dĩ nhiên anh phải đi.” Anh cười cười bảo: “Không sao, kỷ lục cao nhất của anh là bốn ngày ngủ ba tiếng, nhiêu đó là đủ rồi.”
…
Từ trước đến nay cô đã biết cường độ công việc của anh rất dày đặc nhưng không biết là sẽ bận rộn đến như vậy.
“Vậy anh đi ngủ một lát đi.” Lần đầu tiên giọng nói cô kiên quyết như thế: “Phần còn lại để em ghép.”
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Giang Tố thua trận trước ánh mắt của cô. Anh thở dài, đứng dậy nói được: “Phải nghe lời bạn gái.”
Anh đi đến cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn cô.
Cô hỏi: “Sao thế anh?”
“Ghép xong thì vào ngủ với anh nhé?”
“Vậy để lát nữa rồi ghép.” Nói đoạn, cô đứng dậy, “Không còn nhiều thời gian.”
Cô đi theo giám sát anh ngủ, sợ anh lại làm việc khác, nửa tiếng sau thấy tiếng hít thở của anh đều đặn, cô mới kìm lòng chẳng đặng vươn tay khều khều tóc rủ trước trán anh.
Anh kêu một tiếng rất khẽ, tay ôm eo cô siết chặt, giọng mơ mơ màng màng: “Em sót anh à?”
Giọng cô nhỏ đến mức không thể nghe được, hơi thở phả vào hõm cổ anh tạo nên một mảng ẩm ướt.
Cô giơ tay vòng qua cổ anh, thản nhiên thừa nhận: “Ừm, em sót anh.”
Bí mật năm 17 tuổi ấy đã được phơi bày, tựa như cuối cùng anh đã mở tung cánh cửa sổ của năm cấp ba ấy ra, chạm đến toàn bộ con người cô.
Đây là một phiên bản con người cô chưa từng thể hiện trước mặt anh kể cả là lúc hai người thân mật nhất vào hai tháng trước.
Khi anh tỉnh dậy đã tám giờ tối, cô nhận được một cuộc gọi thông báo tối nay trung tâm thương mại Hoan Mậu khai trương, buổi triển lãm tranh cũng sẽ mở cửa đón khách.
Hai người thay quần áo và xuất phát, lái xe đến Hoan Mậu cần phải quẹt thẻ để vào bãi đậu xe riêng tư, lúc này anh sực nhớ ra gì đó: “Hai tháng trước vốn dĩ anh sẽ đến đây để tham gia hoạt động khai trương.”
Cô nói: “Nhưng hôm đó có nhiều người đến vì anh quá, quản lý sợ xảy ra sự cố nguy hiểm gì đó nên tạm thời hủy bỏ.”
Anh khựng lại: “Em cũng biết sao?”
Cô nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ xe: “Chiếc taxi anh quá giang ngày hôm đó là chiếc mà em gọi đấy.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Ánh mắt Giang Tố sững sờ: “Vậy sao lúc đó không gọi anh?”
“Dù sao,” Cô cười cười, “Dù sao anh cũng không biết em là ai.”
Cô chỉ nói như vậy nhưng lại khiến anh yên lặng một hồi lâu.
Mãi đến sau khi hai người xuống xe và vào thang máy, anh mới nói: “Sau này anh sẽ không thế nữa.”
“Em biết mà.” Cô nhẹ giọng: “Đây không phải vấn đề của anh, đừng tự trách bản thân.”
Hai người nắm tay nhau đi vào trung tâm thương mại, tối nay không có thông tin Giang Tố sẽ đến nên số lượng khách không quá đông đúc, phần lớn đều tập trung ở các nhà hàng trải dài từ tầng ba đến tầng bảy nhưng khu vực triển lãm tranh của cô cũng náo nhiệt vô cùng.
Đi đi một lúc, cô buông tay anh, giải thích về những bức tranh cho khách đến tham quan triển lãm. Toàn bộ hội trường triển lãm được trang trí sạch đẹp với những bức tranh cỡ lớn, bên cạnh còn có một số ghi chú của cô khi thực hiện chúng.
Hóa ra có không ít các poster phim điện ảnh ra đời từ bàn tay cô, bức tranh cô thích nhất là sóng biển và tất cả những phong cảnh lấy màu xanh làm chủ đạo.
Anh đi dạo một vòng, có lẽ cô đang bận rộn việc khác của triển lãm nên không thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi người tập trung náo nhiệt trên dãy hành lang dài, có người chụp ảnh, có người để lại ghi chú.
Ở một góc nhỏ không ai qua lại có một cánh cửa.
Anh đi đến đẩy thử hai cái nhưng cửa không mở ra, lúc này mới phát hiện cạnh cửa có khóa mật khẩu.
Khi nãy cũng có rất nhiều người thử mà chưa mở được, vì vậy họ nghĩ đây là phòng chứa đồ lặt vặt, thành thử không ai đến đây nữa.
Anh đưa tay lên, khựng một hồi lâu mới nhập sinh nhật cô vào.
—— 0801.
Cuối cùng bấm nút xác nhận, khóa cửa mở ra.
Bên trong cũng đã được trang trí.
Hoàn toàn mới tinh, các bục trưng bày và những chiếc ghế sofa mềm mại chất đống, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ rọi xuống mặt đất vừa vặn tạo nên nửa sáng nửa tối, trông như một thế giới khác hẳn với khung cảnh sáng ngời bên ngoài, đây giống như một căn phòng tối.
Anh đóng cửa lại.
Món đồ đặt trên bục trưng bày không phải là tranh của cô mà là một phong thư.
Anh cúi đầu.
Ánh đèn lung linh rọi xuống cạnh bục trưng bày.
Không cần mở ra, chỉ cần cúi đầu đã thấy toàn bộ lá thư. Anh có thể nhận ra đây là chữ viết hiện tại của cô một cách chuẩn xác.
“Thẩm Thính Hạ 17 tuổi, chào cậu nha, thấy chữ như gặp được người.
Tớ là cậu năm 24 tuổi.”
“Hôm nay là buổi triển lãm tranh đầu tiên của chúng ta, không ngờ rằng cậu vẫn ở lại Giang Thành.
Thành phố mà ngày đầu tiên mới đến đây cậu đã mất ngủ do quá nóng.
Nhưng ở đây cậu đã phấn đấu, gặp được người mình thích, rơi rất nhiều rất nhiều nước mắt, ngã xuống rồi lại đứng lên.
Tớ muốn nói với cậu rằng, người giỏi nhất không phải là cậu của năm 24 tuổi mà là cậu của năm 17 tuổi.
Không phải điều gì ở cậu cũng tồi tệ đâu, nhát gan, rụt rè, tự ti, mà cậu cũng rất can đảm, thuần khiết, đáng quý và độc nhất vô nhị.
Có thể cậu đã tưởng tượng bản thân sau này sẽ có dáng vẻ thế nào rất nhiều lần, có trở thành một họa sĩ tài giỏi không, có gặp được người mình thích không, có trở nên xinh đẹp không, có kiếm được nhiều tiền và nhận được nhiều tình yêu thương không.
Trong mộng tưởng của cậu có rất nhiều điều mà tớ cần thêm thời gian để thực hiện nhưng chắc chắn cậu không thể ngờ được tớ cũng đã làm được rất nhiều chuyện từng là chuyện cậu không dám nghĩ đến.
Cậu còn nhớ những cuốn artbook và tạp chí nghệ thuật đã mua hồi cấp hai không, một ngày nào đó tranh của cậu cũng sẽ được in trong đó. Cậu còn nhớ hiệu sách mà cậu thường xuyên đến đó đi dạo, những giá sách và các cuốn sổ bìa nhựa đã từng nhìn lướt qua không, một ngày nào đó tên cậu cũng sẽ xuất hiện ở tiệm sách ngoài cổng trường trung học trực thuộc. Cậu còn nhớ những họa sĩ và tác giả manga cậu thích không, một ngày nào đó tên cậu sẽ được đặt chung với họ.
Khi đi ngang qua rạp chiếu phim, cậu sẽ nhìn thấy những tấm poster do mình vẽ.
Khi đến trường học, cậu sẽ nhìn thấy ảnh của mình trên bảng tuyên dương học sinh ưu tú của trường.
Sau này cậu không còn cúi đầu mỗi khi đi bộ nữa. Nếu có thể, tớ thật sự muốn nói cho cậu biết rằng cậu không hề mờ nhạt và vô dụng như cậu đã nghĩa.
Dĩ nhiên để hoàn thành công việc gian khổ như vậy, cậu đã hy sinh rất nhiều thời gian vui chơi giải trí, từ bỏ thời gian ngủ nghỉ và dành nhiều tâm huyết cho công việc, cũng vì thế mà bảy năm qua cậu không hẹn hò yêu đương với ai.
Nhưng cậu luôn cảm thấy vì đam mê và nhiệt huyết của mình, mọi thứ đều đáng giá.
Hình như cửa tiệm cậu thích ăn nhất ở gần trường trung học trực thuộc đã đóng cửa rồi, đổi thành tiệm cơm vịt quay nhưng tiệm gà rán thì vẫn y nguyên, nhạc nền thay đổi xen kẽ giữa nhạc Hàn và nhạc Trung. Cậu cao hơn hồi học cấp ba 5cm, có phải cậu rất vui không? Đồng phục của trường trung học trực thuộc không thay đổi, lần này tớ về trường, học sinh lớp 11 vẫn mang bộ đồng phục màu trắng xanh giống chúng ta năm đó.
Tàu điện ngầm ở Giang Thành đã mở đến tuyến số 11 rồi, hoa anh đào ở trường đại học Giang Thành vẫn nở hàng năm, món mì khô nóng đã tăng lên 6 tệ, mì thịt bò cũng tăng giá lên 15 tệ một tô.
Trạm khí tượng đã chuyển lên núi, mùa hè năm nào cũng nóng bức vô cùng.
Cậu và người cậu thích năm 17 tuổi ở bên nhau rồi.
Có phải cậu cũng khó tin đúng không.
Ngày anh ấy tỏ tình trời mưa rất lớn, sau khi về phòng, cả hai người bọn tớ đều mất ngủ, tớ biết cậu cũng vậy vì tớ sợ bắt đầu qua loa sẽ không tôn trọng những gì cậu đã bỏ ra năm ấy. Tớ không muốn vì sự kích động nhất thời của mình mà hủy hoại bao năm tâm huyết mà cậu quý trọng.
Nhưng mắt nhìn người của cậu tốt lắm, anh ấy không phụ tình cảm của cậu.
Cậu sẽ luôn nhìn thấy bó hoa hồng mà anh ấy chuẩn bị trong hộp đựng đồ trên xe, dù thời gian rất quý giá nhưng anh ấy luôn sẵn sàng dành hết thời gian riêng tư của mình cho cậu, anh ấy không keo kiệt mà dành lời khen, công nhận và ủng hộ cậu.
Anh ấy rất thích cậu, là người sẽ không khiến một người luôn thiếu cảm giác an toàn như cậu phải hỏi câu tại sao anh lại yêu em từ khi bên nhau đến giờ.
Cậu xem, đến bây giờ tớ vẫn chưa trở thành một mỹ nhân siêu cấp, không gầy đi như chiếc giá quần áo chỉ còn mỗi xương, cũng không phải người khi đứng trong đám đông mọi người sẽ quay đầu vì cậu nhưng không sao cả, có người thích cậu nên anh ấy cảm thấy cậu là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này.
Không phải mỹ nhân cũng không sao, mũm mĩm dư thịt một chút cũng không sao, chắc là cậu không biết, về sau tớ đã gầy đi đôi chút nhưng không đến mức trông như bị bệnh. Tớ rất yêu cậu của hiện tại, tớ dần dần hiểu ra cuộc đời con người rất ngắn ngủi, phải làm chuyện mà mình thích. Nếu có người bảo với cậu rằng cậu phải trở nên vừa cao vừa gầy, không được có thịt thừa, phải xinh đẹp từ đầu đến chân, cũng không được làm một người có khiếm khuyết thiếu sót, vậy thì tớ muốn nói với cậu, cậu hãy trở thành một phiên bản mà cậu yêu thích của chính bản thân mình.
Nếu có người bảo với cậu rằng cậu phải yêu cuộc đời, yêu thế giới, yêu những người có khuyết điểm và không hoàn hảo, vậy thì tớ muốn với cậu rằng người đầu tiên mà cậu phải yêu đó chính là bản thân cậu.
Tất cả mọi người đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, thế giới cần bóng cây để che nắng, cũng cần bất cứ một đóa hoa dại không biết tên hay một loại cỏ dại nào đó trong kẽ hở. Cậu sẽ không bị cuốn theo bất kỳ tiêu chuẩn thẩm mỹ nào, cậu thích thế nào thì làm thế ấy, sẽ luôn có một người yêu cậu như vậy.
Đến đây thì tớ cũng sắp viết xong rồi.
Tớ biết cậu vẫn cảm thấy không có ai yêu thương mình.
Nhưng không phải là cậu không xứng đáng.
Vì bây giờ tớ đã học được cách yêu cậu của thời điểm đó rồi.
Viết một câu kết nhé.
Chúc cậu tiền đồ rực rỡ, tươi sáng tựa gấm hoa.
Thẩm Thính Hạ
2022.11.19”
Anh đứng bất động tại chỗ hồi lâu, bên cạnh là cây bút mực nước đã dùng gần hết và đề thi vẫn chưa làm xong, còn có một quyển sách từ tiếng Anh thông dụng, một quyển các câu hỏi sai và một cuốn sổ tay lớn chừng bàn tay để ghi chép những địa điểm thi quan trọng.
Anh nhận ra căn phòng tối nay thật ra là câu trả lời mà cô vượt qua tháng năm để đáp lại thời thiếu nữ của mình.
Bên cạnh có một chiếc bảng để lại lời nhắn, thật ra cô đang mong có người có thể vào đây và đọc nó.
Nhưng mặt bảng rất nhỏ, chứng tỏ cô biết sẽ rất ít người tìm được đến đây.
Anh lật xem từng món đồ bên trong, định tìm hiểu nhiều hơn về những năm tháng ấy của cô, cuối cùng anh viết tên mình lên nền tấm bảng lời nhắn, sau đó gọi điện thoại cho Quản Hành.
“Mang một món đồ đến triển lãm tranh ở Hoan Mậu giúp tôi.”
*
Cô giải quyết xong những công việc ở triển lãm, sau khi cô đưa một người khách bị viêm ruột thừa cấp tính vào bệnh viện về thì đêm cũng đã khuya.
Giang Tố không còn ở đây nữa.
May quá, cô thở phào một hơi, cô còn lo sợ sẽ có người nhận ra anh.
Biết anh vẫn còn những công việc không thể dời lịch nên cô không tự tiện làm phiền anh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tổ chức triển lãm tranh, thành thử sẽ gặp phải nhiều sự cố ngoài ý muốn và đủ các loại công việc phát sinh đột xuất, khi cô xử lý đâu ra đấy xong cũng đã rạng sáng.
Cô không biết có ai từng ghé vào căn phòng tối không nhưng trên tay nắm cửa không có quá nhiều dấu vết chạm vào, cô nghĩ thầm cũng phải, ai mà lại biết ngày sinh nhật của người tổ chức triển lãm được, cái này quá chi tiết rồi.
Nhưng khi cô không ôm hy vọng gì đẩy cửa ra, cô lại thấy có thêm một cái trên trên bảng lời nhắn.
Cô sửng sốt, vội tiến tới mấy bước, toàn bộ đồ trong này đều do cô tự tay bố trí vào đêm hôm trước nên cô dễ dàng phát hiện có thêm một cuốn sổ ở góc nhỏ.
Đây là cuốn sổ nhật ký mà cô đưa cho Giang Tố lần trước.
Nói là cuốn sổ nhật ký nhưng thật ra bên trong đều là bưu thiếp, khi ấy cô muốn dùng hình thức này để kể cho anh nghe về tình yêu thầm kín của mình, song cuối cùng cô vẫn tự mình nói rõ với anh.
Cô còn tưởng rằng Giang Tố sẽ không mở ra mà trả lại cho cô luôn. Cô nhấn vào hông cuốn sổ một cái, ổ khóa đã nhập mật khẩu bung ra, cô đang định đóng lại thì chợt phát hiện gì đó và ngẩn người.
— Cô là một người rất hiếm khi đọc lại tùy bút trong quá khứ.
Dù sao năm ấy cũng chỉ mới 17 tuổi, khó tránh khỏi non nớt ngây thơ, cũng có những lúc cô viết về nỗi buồn của mình bằng các ngôn từ mới, mặc dù vô cùng chân thành nhưng bây giờ xem lại có thể cô sẽ cảm thấy rất vụng về.
Vậy nên khi biết Giang Tố chưa xem chúng, cô ngẫm nghĩ lại giây lát thì thấy có lẽ đây là chuyện tốt. Dù sao với những lời tỏ tình và những kinh nghiệm mà anh đã từng chứng kiến thì đưa cho anh món đồ như vậy thật sự không khéo léo chút nào.
Nhưng giờ phút này, tất cả những lời than thở không dám công khai thuở thiếu thời ấy đều được anh viết lời hồi âm ở từng tấm bưu thiếp một, thậm chí anh không hề viết thẳng lên mặt bưu thiếp để không làm hỏng bản gốc của cô mà cẩn thận viết phía sau mặt nilon.
Khoảng cách giữa mặt trước và mặt sau có một độ sâu nhất định, cảm giác đáp lại số mệnh mãnh liệt hơn.
Trái tim cô đập nhanh như nhịp trống.
Nét bút non nớt kia đưa cô về hồi ức năm ấy.
Tựa như thời không đan cài vào nhau.
…
—— Cậu thích mùi bột giặt gì nhỉ?
—— Mùi gì cũng được cả.
—— Nếu tớ xinh hơn một chút, có phải tớ cũng có can đảm đứng lại đó chờ cậu không?
—— Đã rất xinh đẹp rồi.
—— Cậu khui chai Bắc Băng Dương giúp tớ.
—— Sau này không mở được cũng có thể bảo anh.
—— Có lẽ dù đuổi theo thế nào tớ vẫn không thể bắt kịp cậu.
—— Đuổi theo mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, chờ Giang Tố bảy năm sau theo đuổi em.
—— Giọng cậu rất hay.
—— Muốn hôn em.
—— Trên người cậu có mùi thơm cây cỏ. Nên tớ thích trời mưa.
—— Cũng sẽ có người vì tên em mà thích mùa hạ.
—— Có phải sau này cậu muốn làm nghệ sĩ không? Đây là ước mơ của cậu sao?
—— Không nhất thiết phải làm nghệ sĩ nhưng ước mơ của anh là lên cao. Nơi cao nhất.
—— Từ đầu đến cuối, tớ sẽ trở thành một trong một phần triệu những người thích cậu.
—— Nhưng em là người duy nhất mà anh thích trong một phần triệu người khác.
—— Có lẽ con người phải thực tế hơn chút.
—— Lãng mạn một chút cũng không sao.
—— Hình như cậu rất thích nơi này, do trong nhà ồn ào quá sao?
—— Rất ồn ào.
—— Bốc Duệ Thành bảo muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu sẽ thích cô ấy chứ? Cậu thích kiểu con gái thế nào nhỉ?
—— Không đâu. Thích em thôi.
—— “Dục mãi quế hoa đồng tái tửu, chung bất tự, thiếu niên Du.”
—— Đây là nguồn cảm hứng cho cái tên của “Thiếu niên Du”, anh cũng rất thích câu thơ này.
—— Cậu có cảm thấy bộ đồng phục tớ vẽ có hơi cứng nét không?
—— Không đâu, vẽ rất đẹp. Mặc nó ba năm, nếu không có bức vẽ của em anh cũng không phát hiện dưới cổ áo có một huy hiệu trường.
—— Chúng ta phải từ biệt nhau rồi. Không cần nhớ đến tớ.
—— Sẽ không quên.
…
—— Giang Tố, sinh nhật vui vẻ. Tớ thích cậu.
—— Giang Tố đã nhận được. Thật ra ngày sinh nhật đó không vui. Anh yêu em.
Trái tim cô tê dại tựa như bọt ga khi khui một lon nước ngọt, dày đặc lấp đầy lồ ng ngực cô.
Trên bảng lời nhắn ở bên phải là chữ ký của anh nhưng không phải là chữ ký của nghệ sĩ Giang Tố mà là cái tên đầy đủ được viết bằng nét bút nhẹ nhàng và nắn nót tựa như anh của năm 17 tuổi đã viết tên mình lên đó vậy.
Anh nói:
Em đã làm rất tốt rồi.
Trước khi gặp em, anh cũng không thích mùa hè.
— Giang Tố.
*
Khi cô về nhà, Giang Tố vẫn chưa về, cơn mệt mỏi ập đến nên cô đi tắm rửa rồi ngủ say.
Khoảng ba giờ sáng, Giang Tố mới về.
Cuốn sổ tay tuyên truyền của trường trung học trực thuộc mà hiệu trưởng đưa cho anh được anh để ở huyền quan.
Khi trông thấy ánh đèn bàn nhỏ đang bật ngoài phòng khách mà cửa phòng ngủ lại đang khép hờ, anh biết cô đã ngủ rồi, thành thử không vào làm phiền. Anh đứng trong phòng khách nhắn tin cho Bốc Duệ Thành.
【Cậu có nhớ chuyện cậu làm nổ ống nước hồi năm lớp 11 không.】
Bốc Duệ Thành là cú đêm chính hiệu, năm phút sau đã trả lời ngay:【Hình như có chút ấn tượng, sao thế?】
【Kể lại tình huống cụ thể cho tớ biết đi.】
【Cái nào?】
【Tất cả những gì cậu nhớ, mỗi một câu, mỗi một chi tiết, kể hết ra cho tớ.】
Bốc Duệ Thành:【Năm đó cũng lâu lắm rồi, cậu để tớ nhớ lại chút đã.】
【Hôm đó hình như đến lượt lớp chúng ta làm tổng vệ sinh, phải tưới sân cỏ với cây trong vườn, cậu đang tưới giữa chừng thì giáo viên gọi đi nên tớ cầm vòi chơi một hồi, định rửa sạch bụi bặm dưới sàn, ai ngờ không kiểm soát được lực nên nhỡ tay phun ra nhóm bạn nữ gần đó.】
【Móa ơi, tớ nhớ ra rồi, tớ đã xin lỗi họ mãi, đậu xanh.】
【Sau đó cậu còn mắng tớ bị điên!!!】
Giang Tố:【?】
Bốc Duệ Thành:【Cậu có biết tại sao tớ nhớ không, cmn, vì ngày đó cậu mắng tớ đấy! Sau đó còn bảo tớ sẽ bị phạt! Hù tớ sợ muốn chết, ba ngày ăn không ngon ngủ không yên.】
【Còn gì nữa không.】
【Hết rồi đó, tớ mở nước không lâu thì cậu quay lại, tắt nước rồi lấy ống nước đi. Sau đó chúng ta đến văn phòng tiếng Anh, hôm đó là ngày có điểm thi, cậu còn nhớ không, tớ đã viết chữ e thành chữ a đó…】
Những chi tiết liên quan đến sự việc ngày hôm ấy cuối cùng cũng dần được gom góp rõ ràng, lấp vào ký ức trống không trong đầu anh. Anh mơ hồ nhớ lại đôi chút, ngày hôm ấy trên bầu trời tựa như có những đám mây rực lửa, anh cầm theo áo khoác trong tay vì máy điều hòa ở văn phòng luôn để nhiệt độ rất thấp.
Anh ném áo khoác cho cô mà không hề quan tâm việc cô có trả lại hay không rồi nhanh chóng rời đi.
Anh vẫn chìm đắm trong hồi ức ngày hôm ấy. Anh đi tắm rửa, đôi mắt hơi nhức mỏi, vì vậy anh lấy bịt mắt đeo một hồi rồi mới đi vào phòng ngủ.
Dù anh di chuyển rất nhẹ nhàng nhưng chốc lát sau cô vẫn tỉnh giấc, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh đi đâu vậy? Không phải mười giờ hoạt động đã kết thúc rồi sao?”
“Không phải tham gia hoạt động.” Anh đáp: “Mấy ngày nay anh dời hoạt động hết rồi, ở bên cạnh em.”
Cô thảng thốt mở mắt ra.
Giang Tố: “Anh về trường, mở camera giám sát xem thử.”
Cô “ưm” một tiếng, vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Camera gì vậy anh?”
“Ngày đưa áo đồng phục cho em.”
Cô hơi sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại.
“Không phải là hơn bảy năm trước rồi sao?”
“Ừ, nên xem có hơi lâu, cũng không biết dừng ở thời gian nào, vì vậy anh cứ tìm mãi.” Anh giải thích, “Thành ra bây giờ mới về nhà.”
Cô hé môi muốn nói nhưng hồi lâu sau vẫn chẳng thốt ra tiếng nào.
Anh nói: “Ngày đó rất nóng, ở ngã rẽ từ phòng vệ sinh ra bãi đất trống, Bốc Duệ Thành cầm ống nước xịt trúng em, đúng lúc anh quay về, đưa áo đồng phục cho em, sau đó mắng cậu ta, có phải không?”
…
Giờ phút này nhịp tim vững vàng vì giấc ngủ trước đó lại bắt đầu đập nhanh một lần nữa. Cô không ngờ anh sẽ nhớ lại ngày hôm ấy, anh quá bận rộn, bất kể là đóng phim hay các mối quan hệ trong giới. Số lượng công việc, số người anh quen biết trong bảy năm qua có thể vượt quá sức chứa của rất nhiều người trên thế giới này. Trí nhớ con người vô cùng hữu hạn, vậy nên cô hiểu, có lẽ sẽ rất khó cho anh để nhớ lại tất cả những chuyện liên quan trong thời cấp ba.
Nhưng.
Cô lúng túng chẳng nói nên lời: “Không nhớ cũng bình thường mà, thật ra anh không cần phải đi tìm —”
Anh cụp mắt, nói một cách kiên định.
“Nhưng anh không muốn để em nhớ một mình.”
__
Lời tác giả:
Cậu xem, người yêu cậu năm 17 tuổi lại có thêm một người nữa này.
Tiểu Thính đặt mật khẩu từ sinh nhật nam chính đến sinh nhật của bản thân tượng trưng cho việc cô ấy từ ngẩng mặt nhìn người mình thích biến thành đối mặt với hành trình của bản thân.
Đây là một bức tranh có kích thước 160cmx120cm, khi vẽ nó, cô đã chia ra vô số những phần nhỏ, đến lúc vẽ xong tự tay ghép chúng lại mà cô còn gặp khó khăn, anh thậm chí còn chưa từng xem qua bản vẽ này, thế thì quá trình ghép các mảnh vụn tốn bao nhiêu công sức chứ?
Từ bảy năm trước, thời gian của anh rõ ràng, rõ ràng là quý giá vô cùng.
Cảm nhận có gió lùa vào, Giang Tố mới ngẩng đầu rời mắt khỏi những mảnh giấy vụn.
Vẻ mệt mỏi của anh không lộ ra quá rõ ràng, ánh mắt khi nghiêm túc còn toát lên ánh sáng của một thiếu niên.
Giang Tố nhìn cô hồi lâu mới hỏi: “Có sai chỗ nào không?”
Cô lắc đầu, lại hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Anh không cần ghép lại thế đâu.” Cô nói, “Nếu anh muốn thì bữa nào em vẽ lại một bức cho anh —”
“Nhưng đó không phải là bức tranh này.” Anh nói, “Tiếc nuối của em chính là bức tranh này mà.”
Bắp chân nặng trĩu, cô bước đến chỗ anh, Quản Hành ở sau lưng thở dài rồi đóng cửa lại.
Cả bức tranh được anh ghép lại rất đẹp, dù Quản Hành nói anh ghét nhất là tranh ghép.
Thậm chí ở chỗ kết nối các mảnh vụn không hề có khe hở của mép giấy, có lẽ khi dán lại anh cũng chỉnh sửa rồi.
Chỉ còn lại một phần nhỏ cuối cùng.
Cô cúi người, nhẹ giọng bảo: “Anh ngủ một lát đi.”
“Không sao.” Anh nói, “Ghép xong đúng lúc đến triển lãm tranh.”
Cô sửng sốt: “Triển lãm tranh của em à? Nhưng nếu như vậy thì anh lại không có thời gian ngủ.”
“Lần đầu tiên em mở triển lãm tranh, dĩ nhiên anh phải đi.” Anh cười cười bảo: “Không sao, kỷ lục cao nhất của anh là bốn ngày ngủ ba tiếng, nhiêu đó là đủ rồi.”
…
Từ trước đến nay cô đã biết cường độ công việc của anh rất dày đặc nhưng không biết là sẽ bận rộn đến như vậy.
“Vậy anh đi ngủ một lát đi.” Lần đầu tiên giọng nói cô kiên quyết như thế: “Phần còn lại để em ghép.”
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Giang Tố thua trận trước ánh mắt của cô. Anh thở dài, đứng dậy nói được: “Phải nghe lời bạn gái.”
Anh đi đến cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn cô.
Cô hỏi: “Sao thế anh?”
“Ghép xong thì vào ngủ với anh nhé?”
“Vậy để lát nữa rồi ghép.” Nói đoạn, cô đứng dậy, “Không còn nhiều thời gian.”
Cô đi theo giám sát anh ngủ, sợ anh lại làm việc khác, nửa tiếng sau thấy tiếng hít thở của anh đều đặn, cô mới kìm lòng chẳng đặng vươn tay khều khều tóc rủ trước trán anh.
Anh kêu một tiếng rất khẽ, tay ôm eo cô siết chặt, giọng mơ mơ màng màng: “Em sót anh à?”
Giọng cô nhỏ đến mức không thể nghe được, hơi thở phả vào hõm cổ anh tạo nên một mảng ẩm ướt.
Cô giơ tay vòng qua cổ anh, thản nhiên thừa nhận: “Ừm, em sót anh.”
Bí mật năm 17 tuổi ấy đã được phơi bày, tựa như cuối cùng anh đã mở tung cánh cửa sổ của năm cấp ba ấy ra, chạm đến toàn bộ con người cô.
Đây là một phiên bản con người cô chưa từng thể hiện trước mặt anh kể cả là lúc hai người thân mật nhất vào hai tháng trước.
Khi anh tỉnh dậy đã tám giờ tối, cô nhận được một cuộc gọi thông báo tối nay trung tâm thương mại Hoan Mậu khai trương, buổi triển lãm tranh cũng sẽ mở cửa đón khách.
Hai người thay quần áo và xuất phát, lái xe đến Hoan Mậu cần phải quẹt thẻ để vào bãi đậu xe riêng tư, lúc này anh sực nhớ ra gì đó: “Hai tháng trước vốn dĩ anh sẽ đến đây để tham gia hoạt động khai trương.”
Cô nói: “Nhưng hôm đó có nhiều người đến vì anh quá, quản lý sợ xảy ra sự cố nguy hiểm gì đó nên tạm thời hủy bỏ.”
Anh khựng lại: “Em cũng biết sao?”
Cô nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ xe: “Chiếc taxi anh quá giang ngày hôm đó là chiếc mà em gọi đấy.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Ánh mắt Giang Tố sững sờ: “Vậy sao lúc đó không gọi anh?”
“Dù sao,” Cô cười cười, “Dù sao anh cũng không biết em là ai.”
Cô chỉ nói như vậy nhưng lại khiến anh yên lặng một hồi lâu.
Mãi đến sau khi hai người xuống xe và vào thang máy, anh mới nói: “Sau này anh sẽ không thế nữa.”
“Em biết mà.” Cô nhẹ giọng: “Đây không phải vấn đề của anh, đừng tự trách bản thân.”
Hai người nắm tay nhau đi vào trung tâm thương mại, tối nay không có thông tin Giang Tố sẽ đến nên số lượng khách không quá đông đúc, phần lớn đều tập trung ở các nhà hàng trải dài từ tầng ba đến tầng bảy nhưng khu vực triển lãm tranh của cô cũng náo nhiệt vô cùng.
Đi đi một lúc, cô buông tay anh, giải thích về những bức tranh cho khách đến tham quan triển lãm. Toàn bộ hội trường triển lãm được trang trí sạch đẹp với những bức tranh cỡ lớn, bên cạnh còn có một số ghi chú của cô khi thực hiện chúng.
Hóa ra có không ít các poster phim điện ảnh ra đời từ bàn tay cô, bức tranh cô thích nhất là sóng biển và tất cả những phong cảnh lấy màu xanh làm chủ đạo.
Anh đi dạo một vòng, có lẽ cô đang bận rộn việc khác của triển lãm nên không thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi người tập trung náo nhiệt trên dãy hành lang dài, có người chụp ảnh, có người để lại ghi chú.
Ở một góc nhỏ không ai qua lại có một cánh cửa.
Anh đi đến đẩy thử hai cái nhưng cửa không mở ra, lúc này mới phát hiện cạnh cửa có khóa mật khẩu.
Khi nãy cũng có rất nhiều người thử mà chưa mở được, vì vậy họ nghĩ đây là phòng chứa đồ lặt vặt, thành thử không ai đến đây nữa.
Anh đưa tay lên, khựng một hồi lâu mới nhập sinh nhật cô vào.
—— 0801.
Cuối cùng bấm nút xác nhận, khóa cửa mở ra.
Bên trong cũng đã được trang trí.
Hoàn toàn mới tinh, các bục trưng bày và những chiếc ghế sofa mềm mại chất đống, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ rọi xuống mặt đất vừa vặn tạo nên nửa sáng nửa tối, trông như một thế giới khác hẳn với khung cảnh sáng ngời bên ngoài, đây giống như một căn phòng tối.
Anh đóng cửa lại.
Món đồ đặt trên bục trưng bày không phải là tranh của cô mà là một phong thư.
Anh cúi đầu.
Ánh đèn lung linh rọi xuống cạnh bục trưng bày.
Không cần mở ra, chỉ cần cúi đầu đã thấy toàn bộ lá thư. Anh có thể nhận ra đây là chữ viết hiện tại của cô một cách chuẩn xác.
“Thẩm Thính Hạ 17 tuổi, chào cậu nha, thấy chữ như gặp được người.
Tớ là cậu năm 24 tuổi.”
“Hôm nay là buổi triển lãm tranh đầu tiên của chúng ta, không ngờ rằng cậu vẫn ở lại Giang Thành.
Thành phố mà ngày đầu tiên mới đến đây cậu đã mất ngủ do quá nóng.
Nhưng ở đây cậu đã phấn đấu, gặp được người mình thích, rơi rất nhiều rất nhiều nước mắt, ngã xuống rồi lại đứng lên.
Tớ muốn nói với cậu rằng, người giỏi nhất không phải là cậu của năm 24 tuổi mà là cậu của năm 17 tuổi.
Không phải điều gì ở cậu cũng tồi tệ đâu, nhát gan, rụt rè, tự ti, mà cậu cũng rất can đảm, thuần khiết, đáng quý và độc nhất vô nhị.
Có thể cậu đã tưởng tượng bản thân sau này sẽ có dáng vẻ thế nào rất nhiều lần, có trở thành một họa sĩ tài giỏi không, có gặp được người mình thích không, có trở nên xinh đẹp không, có kiếm được nhiều tiền và nhận được nhiều tình yêu thương không.
Trong mộng tưởng của cậu có rất nhiều điều mà tớ cần thêm thời gian để thực hiện nhưng chắc chắn cậu không thể ngờ được tớ cũng đã làm được rất nhiều chuyện từng là chuyện cậu không dám nghĩ đến.
Cậu còn nhớ những cuốn artbook và tạp chí nghệ thuật đã mua hồi cấp hai không, một ngày nào đó tranh của cậu cũng sẽ được in trong đó. Cậu còn nhớ hiệu sách mà cậu thường xuyên đến đó đi dạo, những giá sách và các cuốn sổ bìa nhựa đã từng nhìn lướt qua không, một ngày nào đó tên cậu cũng sẽ xuất hiện ở tiệm sách ngoài cổng trường trung học trực thuộc. Cậu còn nhớ những họa sĩ và tác giả manga cậu thích không, một ngày nào đó tên cậu sẽ được đặt chung với họ.
Khi đi ngang qua rạp chiếu phim, cậu sẽ nhìn thấy những tấm poster do mình vẽ.
Khi đến trường học, cậu sẽ nhìn thấy ảnh của mình trên bảng tuyên dương học sinh ưu tú của trường.
Sau này cậu không còn cúi đầu mỗi khi đi bộ nữa. Nếu có thể, tớ thật sự muốn nói cho cậu biết rằng cậu không hề mờ nhạt và vô dụng như cậu đã nghĩa.
Dĩ nhiên để hoàn thành công việc gian khổ như vậy, cậu đã hy sinh rất nhiều thời gian vui chơi giải trí, từ bỏ thời gian ngủ nghỉ và dành nhiều tâm huyết cho công việc, cũng vì thế mà bảy năm qua cậu không hẹn hò yêu đương với ai.
Nhưng cậu luôn cảm thấy vì đam mê và nhiệt huyết của mình, mọi thứ đều đáng giá.
Hình như cửa tiệm cậu thích ăn nhất ở gần trường trung học trực thuộc đã đóng cửa rồi, đổi thành tiệm cơm vịt quay nhưng tiệm gà rán thì vẫn y nguyên, nhạc nền thay đổi xen kẽ giữa nhạc Hàn và nhạc Trung. Cậu cao hơn hồi học cấp ba 5cm, có phải cậu rất vui không? Đồng phục của trường trung học trực thuộc không thay đổi, lần này tớ về trường, học sinh lớp 11 vẫn mang bộ đồng phục màu trắng xanh giống chúng ta năm đó.
Tàu điện ngầm ở Giang Thành đã mở đến tuyến số 11 rồi, hoa anh đào ở trường đại học Giang Thành vẫn nở hàng năm, món mì khô nóng đã tăng lên 6 tệ, mì thịt bò cũng tăng giá lên 15 tệ một tô.
Trạm khí tượng đã chuyển lên núi, mùa hè năm nào cũng nóng bức vô cùng.
Cậu và người cậu thích năm 17 tuổi ở bên nhau rồi.
Có phải cậu cũng khó tin đúng không.
Ngày anh ấy tỏ tình trời mưa rất lớn, sau khi về phòng, cả hai người bọn tớ đều mất ngủ, tớ biết cậu cũng vậy vì tớ sợ bắt đầu qua loa sẽ không tôn trọng những gì cậu đã bỏ ra năm ấy. Tớ không muốn vì sự kích động nhất thời của mình mà hủy hoại bao năm tâm huyết mà cậu quý trọng.
Nhưng mắt nhìn người của cậu tốt lắm, anh ấy không phụ tình cảm của cậu.
Cậu sẽ luôn nhìn thấy bó hoa hồng mà anh ấy chuẩn bị trong hộp đựng đồ trên xe, dù thời gian rất quý giá nhưng anh ấy luôn sẵn sàng dành hết thời gian riêng tư của mình cho cậu, anh ấy không keo kiệt mà dành lời khen, công nhận và ủng hộ cậu.
Anh ấy rất thích cậu, là người sẽ không khiến một người luôn thiếu cảm giác an toàn như cậu phải hỏi câu tại sao anh lại yêu em từ khi bên nhau đến giờ.
Cậu xem, đến bây giờ tớ vẫn chưa trở thành một mỹ nhân siêu cấp, không gầy đi như chiếc giá quần áo chỉ còn mỗi xương, cũng không phải người khi đứng trong đám đông mọi người sẽ quay đầu vì cậu nhưng không sao cả, có người thích cậu nên anh ấy cảm thấy cậu là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này.
Không phải mỹ nhân cũng không sao, mũm mĩm dư thịt một chút cũng không sao, chắc là cậu không biết, về sau tớ đã gầy đi đôi chút nhưng không đến mức trông như bị bệnh. Tớ rất yêu cậu của hiện tại, tớ dần dần hiểu ra cuộc đời con người rất ngắn ngủi, phải làm chuyện mà mình thích. Nếu có người bảo với cậu rằng cậu phải trở nên vừa cao vừa gầy, không được có thịt thừa, phải xinh đẹp từ đầu đến chân, cũng không được làm một người có khiếm khuyết thiếu sót, vậy thì tớ muốn nói với cậu, cậu hãy trở thành một phiên bản mà cậu yêu thích của chính bản thân mình.
Nếu có người bảo với cậu rằng cậu phải yêu cuộc đời, yêu thế giới, yêu những người có khuyết điểm và không hoàn hảo, vậy thì tớ muốn với cậu rằng người đầu tiên mà cậu phải yêu đó chính là bản thân cậu.
Tất cả mọi người đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, thế giới cần bóng cây để che nắng, cũng cần bất cứ một đóa hoa dại không biết tên hay một loại cỏ dại nào đó trong kẽ hở. Cậu sẽ không bị cuốn theo bất kỳ tiêu chuẩn thẩm mỹ nào, cậu thích thế nào thì làm thế ấy, sẽ luôn có một người yêu cậu như vậy.
Đến đây thì tớ cũng sắp viết xong rồi.
Tớ biết cậu vẫn cảm thấy không có ai yêu thương mình.
Nhưng không phải là cậu không xứng đáng.
Vì bây giờ tớ đã học được cách yêu cậu của thời điểm đó rồi.
Viết một câu kết nhé.
Chúc cậu tiền đồ rực rỡ, tươi sáng tựa gấm hoa.
Thẩm Thính Hạ
2022.11.19”
Anh đứng bất động tại chỗ hồi lâu, bên cạnh là cây bút mực nước đã dùng gần hết và đề thi vẫn chưa làm xong, còn có một quyển sách từ tiếng Anh thông dụng, một quyển các câu hỏi sai và một cuốn sổ tay lớn chừng bàn tay để ghi chép những địa điểm thi quan trọng.
Anh nhận ra căn phòng tối nay thật ra là câu trả lời mà cô vượt qua tháng năm để đáp lại thời thiếu nữ của mình.
Bên cạnh có một chiếc bảng để lại lời nhắn, thật ra cô đang mong có người có thể vào đây và đọc nó.
Nhưng mặt bảng rất nhỏ, chứng tỏ cô biết sẽ rất ít người tìm được đến đây.
Anh lật xem từng món đồ bên trong, định tìm hiểu nhiều hơn về những năm tháng ấy của cô, cuối cùng anh viết tên mình lên nền tấm bảng lời nhắn, sau đó gọi điện thoại cho Quản Hành.
“Mang một món đồ đến triển lãm tranh ở Hoan Mậu giúp tôi.”
*
Cô giải quyết xong những công việc ở triển lãm, sau khi cô đưa một người khách bị viêm ruột thừa cấp tính vào bệnh viện về thì đêm cũng đã khuya.
Giang Tố không còn ở đây nữa.
May quá, cô thở phào một hơi, cô còn lo sợ sẽ có người nhận ra anh.
Biết anh vẫn còn những công việc không thể dời lịch nên cô không tự tiện làm phiền anh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tổ chức triển lãm tranh, thành thử sẽ gặp phải nhiều sự cố ngoài ý muốn và đủ các loại công việc phát sinh đột xuất, khi cô xử lý đâu ra đấy xong cũng đã rạng sáng.
Cô không biết có ai từng ghé vào căn phòng tối không nhưng trên tay nắm cửa không có quá nhiều dấu vết chạm vào, cô nghĩ thầm cũng phải, ai mà lại biết ngày sinh nhật của người tổ chức triển lãm được, cái này quá chi tiết rồi.
Nhưng khi cô không ôm hy vọng gì đẩy cửa ra, cô lại thấy có thêm một cái trên trên bảng lời nhắn.
Cô sửng sốt, vội tiến tới mấy bước, toàn bộ đồ trong này đều do cô tự tay bố trí vào đêm hôm trước nên cô dễ dàng phát hiện có thêm một cuốn sổ ở góc nhỏ.
Đây là cuốn sổ nhật ký mà cô đưa cho Giang Tố lần trước.
Nói là cuốn sổ nhật ký nhưng thật ra bên trong đều là bưu thiếp, khi ấy cô muốn dùng hình thức này để kể cho anh nghe về tình yêu thầm kín của mình, song cuối cùng cô vẫn tự mình nói rõ với anh.
Cô còn tưởng rằng Giang Tố sẽ không mở ra mà trả lại cho cô luôn. Cô nhấn vào hông cuốn sổ một cái, ổ khóa đã nhập mật khẩu bung ra, cô đang định đóng lại thì chợt phát hiện gì đó và ngẩn người.
— Cô là một người rất hiếm khi đọc lại tùy bút trong quá khứ.
Dù sao năm ấy cũng chỉ mới 17 tuổi, khó tránh khỏi non nớt ngây thơ, cũng có những lúc cô viết về nỗi buồn của mình bằng các ngôn từ mới, mặc dù vô cùng chân thành nhưng bây giờ xem lại có thể cô sẽ cảm thấy rất vụng về.
Vậy nên khi biết Giang Tố chưa xem chúng, cô ngẫm nghĩ lại giây lát thì thấy có lẽ đây là chuyện tốt. Dù sao với những lời tỏ tình và những kinh nghiệm mà anh đã từng chứng kiến thì đưa cho anh món đồ như vậy thật sự không khéo léo chút nào.
Nhưng giờ phút này, tất cả những lời than thở không dám công khai thuở thiếu thời ấy đều được anh viết lời hồi âm ở từng tấm bưu thiếp một, thậm chí anh không hề viết thẳng lên mặt bưu thiếp để không làm hỏng bản gốc của cô mà cẩn thận viết phía sau mặt nilon.
Khoảng cách giữa mặt trước và mặt sau có một độ sâu nhất định, cảm giác đáp lại số mệnh mãnh liệt hơn.
Trái tim cô đập nhanh như nhịp trống.
Nét bút non nớt kia đưa cô về hồi ức năm ấy.
Tựa như thời không đan cài vào nhau.
…
—— Cậu thích mùi bột giặt gì nhỉ?
—— Mùi gì cũng được cả.
—— Nếu tớ xinh hơn một chút, có phải tớ cũng có can đảm đứng lại đó chờ cậu không?
—— Đã rất xinh đẹp rồi.
—— Cậu khui chai Bắc Băng Dương giúp tớ.
—— Sau này không mở được cũng có thể bảo anh.
—— Có lẽ dù đuổi theo thế nào tớ vẫn không thể bắt kịp cậu.
—— Đuổi theo mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, chờ Giang Tố bảy năm sau theo đuổi em.
—— Giọng cậu rất hay.
—— Muốn hôn em.
—— Trên người cậu có mùi thơm cây cỏ. Nên tớ thích trời mưa.
—— Cũng sẽ có người vì tên em mà thích mùa hạ.
—— Có phải sau này cậu muốn làm nghệ sĩ không? Đây là ước mơ của cậu sao?
—— Không nhất thiết phải làm nghệ sĩ nhưng ước mơ của anh là lên cao. Nơi cao nhất.
—— Từ đầu đến cuối, tớ sẽ trở thành một trong một phần triệu những người thích cậu.
—— Nhưng em là người duy nhất mà anh thích trong một phần triệu người khác.
—— Có lẽ con người phải thực tế hơn chút.
—— Lãng mạn một chút cũng không sao.
—— Hình như cậu rất thích nơi này, do trong nhà ồn ào quá sao?
—— Rất ồn ào.
—— Bốc Duệ Thành bảo muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu sẽ thích cô ấy chứ? Cậu thích kiểu con gái thế nào nhỉ?
—— Không đâu. Thích em thôi.
—— “Dục mãi quế hoa đồng tái tửu, chung bất tự, thiếu niên Du.”
—— Đây là nguồn cảm hứng cho cái tên của “Thiếu niên Du”, anh cũng rất thích câu thơ này.
—— Cậu có cảm thấy bộ đồng phục tớ vẽ có hơi cứng nét không?
—— Không đâu, vẽ rất đẹp. Mặc nó ba năm, nếu không có bức vẽ của em anh cũng không phát hiện dưới cổ áo có một huy hiệu trường.
—— Chúng ta phải từ biệt nhau rồi. Không cần nhớ đến tớ.
—— Sẽ không quên.
…
—— Giang Tố, sinh nhật vui vẻ. Tớ thích cậu.
—— Giang Tố đã nhận được. Thật ra ngày sinh nhật đó không vui. Anh yêu em.
Trái tim cô tê dại tựa như bọt ga khi khui một lon nước ngọt, dày đặc lấp đầy lồ ng ngực cô.
Trên bảng lời nhắn ở bên phải là chữ ký của anh nhưng không phải là chữ ký của nghệ sĩ Giang Tố mà là cái tên đầy đủ được viết bằng nét bút nhẹ nhàng và nắn nót tựa như anh của năm 17 tuổi đã viết tên mình lên đó vậy.
Anh nói:
Em đã làm rất tốt rồi.
Trước khi gặp em, anh cũng không thích mùa hè.
— Giang Tố.
*
Khi cô về nhà, Giang Tố vẫn chưa về, cơn mệt mỏi ập đến nên cô đi tắm rửa rồi ngủ say.
Khoảng ba giờ sáng, Giang Tố mới về.
Cuốn sổ tay tuyên truyền của trường trung học trực thuộc mà hiệu trưởng đưa cho anh được anh để ở huyền quan.
Khi trông thấy ánh đèn bàn nhỏ đang bật ngoài phòng khách mà cửa phòng ngủ lại đang khép hờ, anh biết cô đã ngủ rồi, thành thử không vào làm phiền. Anh đứng trong phòng khách nhắn tin cho Bốc Duệ Thành.
【Cậu có nhớ chuyện cậu làm nổ ống nước hồi năm lớp 11 không.】
Bốc Duệ Thành là cú đêm chính hiệu, năm phút sau đã trả lời ngay:【Hình như có chút ấn tượng, sao thế?】
【Kể lại tình huống cụ thể cho tớ biết đi.】
【Cái nào?】
【Tất cả những gì cậu nhớ, mỗi một câu, mỗi một chi tiết, kể hết ra cho tớ.】
Bốc Duệ Thành:【Năm đó cũng lâu lắm rồi, cậu để tớ nhớ lại chút đã.】
【Hôm đó hình như đến lượt lớp chúng ta làm tổng vệ sinh, phải tưới sân cỏ với cây trong vườn, cậu đang tưới giữa chừng thì giáo viên gọi đi nên tớ cầm vòi chơi một hồi, định rửa sạch bụi bặm dưới sàn, ai ngờ không kiểm soát được lực nên nhỡ tay phun ra nhóm bạn nữ gần đó.】
【Móa ơi, tớ nhớ ra rồi, tớ đã xin lỗi họ mãi, đậu xanh.】
【Sau đó cậu còn mắng tớ bị điên!!!】
Giang Tố:【?】
Bốc Duệ Thành:【Cậu có biết tại sao tớ nhớ không, cmn, vì ngày đó cậu mắng tớ đấy! Sau đó còn bảo tớ sẽ bị phạt! Hù tớ sợ muốn chết, ba ngày ăn không ngon ngủ không yên.】
【Còn gì nữa không.】
【Hết rồi đó, tớ mở nước không lâu thì cậu quay lại, tắt nước rồi lấy ống nước đi. Sau đó chúng ta đến văn phòng tiếng Anh, hôm đó là ngày có điểm thi, cậu còn nhớ không, tớ đã viết chữ e thành chữ a đó…】
Những chi tiết liên quan đến sự việc ngày hôm ấy cuối cùng cũng dần được gom góp rõ ràng, lấp vào ký ức trống không trong đầu anh. Anh mơ hồ nhớ lại đôi chút, ngày hôm ấy trên bầu trời tựa như có những đám mây rực lửa, anh cầm theo áo khoác trong tay vì máy điều hòa ở văn phòng luôn để nhiệt độ rất thấp.
Anh ném áo khoác cho cô mà không hề quan tâm việc cô có trả lại hay không rồi nhanh chóng rời đi.
Anh vẫn chìm đắm trong hồi ức ngày hôm ấy. Anh đi tắm rửa, đôi mắt hơi nhức mỏi, vì vậy anh lấy bịt mắt đeo một hồi rồi mới đi vào phòng ngủ.
Dù anh di chuyển rất nhẹ nhàng nhưng chốc lát sau cô vẫn tỉnh giấc, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh đi đâu vậy? Không phải mười giờ hoạt động đã kết thúc rồi sao?”
“Không phải tham gia hoạt động.” Anh đáp: “Mấy ngày nay anh dời hoạt động hết rồi, ở bên cạnh em.”
Cô thảng thốt mở mắt ra.
Giang Tố: “Anh về trường, mở camera giám sát xem thử.”
Cô “ưm” một tiếng, vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Camera gì vậy anh?”
“Ngày đưa áo đồng phục cho em.”
Cô hơi sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại.
“Không phải là hơn bảy năm trước rồi sao?”
“Ừ, nên xem có hơi lâu, cũng không biết dừng ở thời gian nào, vì vậy anh cứ tìm mãi.” Anh giải thích, “Thành ra bây giờ mới về nhà.”
Cô hé môi muốn nói nhưng hồi lâu sau vẫn chẳng thốt ra tiếng nào.
Anh nói: “Ngày đó rất nóng, ở ngã rẽ từ phòng vệ sinh ra bãi đất trống, Bốc Duệ Thành cầm ống nước xịt trúng em, đúng lúc anh quay về, đưa áo đồng phục cho em, sau đó mắng cậu ta, có phải không?”
…
Giờ phút này nhịp tim vững vàng vì giấc ngủ trước đó lại bắt đầu đập nhanh một lần nữa. Cô không ngờ anh sẽ nhớ lại ngày hôm ấy, anh quá bận rộn, bất kể là đóng phim hay các mối quan hệ trong giới. Số lượng công việc, số người anh quen biết trong bảy năm qua có thể vượt quá sức chứa của rất nhiều người trên thế giới này. Trí nhớ con người vô cùng hữu hạn, vậy nên cô hiểu, có lẽ sẽ rất khó cho anh để nhớ lại tất cả những chuyện liên quan trong thời cấp ba.
Nhưng.
Cô lúng túng chẳng nói nên lời: “Không nhớ cũng bình thường mà, thật ra anh không cần phải đi tìm —”
Anh cụp mắt, nói một cách kiên định.
“Nhưng anh không muốn để em nhớ một mình.”
__
Lời tác giả:
Cậu xem, người yêu cậu năm 17 tuổi lại có thêm một người nữa này.
Tiểu Thính đặt mật khẩu từ sinh nhật nam chính đến sinh nhật của bản thân tượng trưng cho việc cô ấy từ ngẩng mặt nhìn người mình thích biến thành đối mặt với hành trình của bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook