Thịnh Hạ
-
Chương 40: Bột xí muội
“Hả?” Cô hơi bối rối, sau đó chớp chớp mắt vài cái mới nói: “Được ạ.”
Tiếng nước khi hôn nhau lại vang lên trong phòng, lần đầu tiên nghe thấy, cô cực kỳ thẹn thùng, bây giờ vẫn cảm thấy như vậy. Tay cô đặt sau vai anh, cơ bắp anh rèn luyện vô cùng săn chắc, cô nhớ lại lần ấy vừa mới gặp nhau không lâu, bất đắc dĩ phải vẽ hoa văn lên lưng cho anh, anh không chịu được nhột thành thử vai cứ căng cứng rồi lại thả lỏng, lúc này đây cũng hệt như vậy. Cô có thể cảm nhận được sự chuyển động của xương cốt anh khi cánh tay anh cử động theo vòng tròn, vai và lưng anh dùng sức nhẹ, cơ bắp cứng rắn, có khi lại thả lỏng nhưng lực tay vẫn luôn dịu dàng và chậm rãi. Thời điểm nhận thức được động tác của anh, nụ hôn hồi đáp của cô cũng dần dừng lại.
Bộ phim tiếp tục chiếu rất lâu.
Họ cũng đã bỏ lỡ một đoạn phim dài.
Anh rút đầu lưỡi từ môi cô ra, tay rời khỏi vạt áo cô, sau đó lại đỡ gáy cô, đôi môi lần mò xuống m*t nhẹ.
Cô co vai lại, kháng nghị bảo: “Sẽ để lại dấu.”
“Anh mua áo cao cổ rồi.” Anh cười nói: “Ngày mai mặc với em.”
Cô không có ý định kháng nghị quá kiên quyết, lát sau lại bị lòng bàn tay anh bịt kín, biến thành tiếng nghẹn ngào.
Ngày hôm sau quả nhiên anh đã mặc áo cổ cao màu trắng, vì cổ anh rất nhạy cảm, bất kể mặc loại vải gì chạm lên đó cũng sẽ thấy ngứa ngáy nên anh rất ít khi mặc đồ cổ cao, dù trời có lạnh rét cũng để lộ phần cổ thon ra ngoài, thỉnh thoảng trời lạnh hơn nữa, yếu hầu nơi cổ anh bị gió thổi trở nên ửng đỏ. Hồi ấy cô còn nghĩ không biết anh có lạnh không? Nhưng trái lại điều đó đã trở thành yếu tố tạo nên một bức ảnh thần kỳ của một số trạm tỷ [1] và phóng viên.
[1] Chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.
Thật ra cô cũng không cần anh phải mặc chung với mình, bây giờ nhiệt độ giảm thấp nên đa số mọi người đều mặc áo cổ cao, chỉ là vóc dáng anh cao ráo, tỷ lệ cơ thể lại đẹp, mặc một bộ quần áo trắng như vậy đúng là hạc giữa bầy gà, dù rằng trong giới giải trí anh vốn đã là một sự tồn tại nổi bật vừa nhìn đã thấy.
Cô thôi nhìn người Giang Tố, nghe nữ chính Phí Lộ thuận miệng cười bảo: “Trai đẹp mặc đồ trắng đúng là có lực sát thương cao.”
“Nói thật, không ai mới đến đoàn phim mà không từng một lần thích cậu ấy cả.”
Cô kinh ngạc, Phí Lộ thấy vẻ mặt ấy thì bật cười bóp bóp mặt cô: “Bất ngờ thế à? Bình thường thôi, nhưng cậu ấy không có hứng thú với người khác nên cũng chẳng có gì.”
Cô hỏi: “Chị từng theo đuổi anh ấy sao?”
“Cũng không hẳn, bây giờ trong giới giải trí không có ai như vậy đâu, đều là người trưởng thành trên sân chơi danh lợi, chỉ một ánh mắt đã biết được đối phương có cơ hội với mình hay không rồi.” Phí Lộ nói, “Mọi người đều nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy lại chẳng nhìn ai, chỉ nhìn điện thoại.”
Cô bỗng bật cười, Phí Lộ cũng cười theo.
Phí Lộ: “Cho nên em xem, đã đi một chặng đường dài đến vị trí này, ai lại sẵn sàng theo đuổi người khác chứ. Chỉ tiếp xúc qua loa, được thì đến, không được thì tôi lại làm việc của tôi. Tình yêu không phải là tất cả, nếu không có được thì hãy để người xứng đáng khác có được.”
Khung cảnh ngày mưa hôm ấy chợt thoảng qua trước mắt cô.
Cô bỗng nhận ra có lẽ những gì Giang Tố làm cho cô đã vượt xa phạm vi những khả năng anh có thể làm.
Thậm chí là xa hơn so với tưởng tượng của cô.
“Bộ phim này thuộc thể thoại viễn tưởng, kết hợp yếu tố huyền nghi, mặc dù tôi và cậu ấy là nam nữ chính nhưng thật ra cả hai đều có phân cảnh quay riêng, không nhiều cảnh chung đâu.” Phí Lộ nói, “Tôi cảm thấy cậu ấy đối xử với cô rất khác biệt, nếu có cơ hội thì không chừng có thể xem xét thử. Cậu ấy vốn rất kiêu ngạo, nên nếu muốn thì cô hãy chủ động nhé, tôi cảm thấy ổn đó.”
Phí Lộ không biết cô thụ động đến nhường nào, thậm chí trước đó cô vẫn luôn lùi bước.
Phí Lộ hoàn toàn không nhận ra, vốn chẳng hề để ý. Trước khi đi, cô ấy còn cho cô một viên chocolate, khích lệ tinh thần cô rồi mới đi quay phim.
Cô vẽ xong hết việc làm bèn nằm nhoài ra bàn xem Giang Tố quay phim. Cô đã từng cho rằng người ấy rất xa vời, dù hiện tại đang đến gần nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại càng xa vời hơn. Cô không biết nhiều năm sau, khi hai người đã chia tay, nếu gặp lại nhau thì hai người họ sẽ trở thành định nghĩa gì.
Bốn năm đại học cô không hề yêu đương hẹn hò, ba cô bạn cùng phòng cộng lại cũng quen gần mười người, mỗi khi chia tay, ai trong số họ cũng cãi cọ không vui. Dường như trong thời đại thức ăn nhanh ngày nay, người yêu cũ luôn là một sự xấu xa.
Cô mải mê suy nghĩ, đang mất tập trung thì bị anh phát hiện, anh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Cô ngẩng đầu lên, chút ánh sáng hiếm hoi của buổi chiều xuyên thấu qua những chiếc lá cây, rọi vào bờ vai anh.
Các đường nét của anh trở nên rất đỗi dịu dàng.
Cô bảo: “Hay là ngày nào có thời gian rảnh, mình về trường cũ nha anh?”
*
Thứ bảy, hai người về thăm trường.
Cô biết các hoạt động của anh đều được lên lịch trình ổn thỏa trước một năm, không biết anh dành thời gian buổi chiều ra thế nào. Khi cô hỏi, anh chỉ bảo anh có cách, không muốn cô cảm thấy có gánh nặng nên không tiết lộ thêm.
Nhưng cô rất vui khi họ được ở bên nhau thế này.
Năm giờ chiều là lúc tan học, con hẻm nhỏ trước cổng trường trung học trực thuộc vô cùng náo nhiệt, học sinh qua qua lại lại mua đồ ăn. Cô kéo mũ lưỡi trai của anh xuống, khi đi ngang qua đám đông, cô kề tai nói nhỏ với anh: “Kem cuộn của hàng này ăn ngon lắm.”
Năm 17 tuổi cô có một chiếc radar yêu thầm, khi ngồi trong tiệm ăn một món gì đó, mỗi lần anh đi ngang qua, cô luôn nhìn thấy anh một cách chuẩn xác.
Nhưng anh chỉ thích đi bên ngoài, cô chưa từng thấy anh đặt chân đến thế giới nhỏ bé sau ngã rẽ này.
Anh cùng cô đi ăn kem cuộn vị việt quất rắc sợi dừa thái mỏng, kem vô cùng lạnh, đến nỗi khiến cô nhăn nhó mặt mày, cả người run lẩy bẩy nhưng ngay sau đó lại không kiểm soát được múc thêm một muỗng cho vào miệng, cắn một miếng thật nhỏ. Anh thấy dáng vẻ ấy đáng yêu bèn lấy điện thoại ra chụp ảnh cô lại, lát sau lại bị cô cầm cổ tay kéo đi về phía trước.
Năm lớp 12, bên ngoài trường trung học trực thuộc mở thêm rất nhiều hàng quán, cái nào ăn cũng cực kỳ ngon nhưng anh đã bỏ lỡ. Gà rán ba tệ rưỡi một phần, được gói trong túi giấy, rưới thêm sốt cà chua lên. Đắt nhất là món thanh cua rán, mười tệ chỉ mua được bốn cây, đối với số tiền ăn vặt 20 tệ của cô lúc ấy mà nói đúng là đắt như lên trời nhưng hương vị của món ấy đúng là không chê vào đâu được.
Cô hài lòng xiên một miếng gà rán nhỏ trong túi đưa đến bên miệng anh, anh kéo khẩu trang xuống, cúi đầu ăn miếng gà, vành mũ hạ thấp che đi khuôn mặt anh.
Cô nhớ mình không thích ăn cay, nhưng nửa năm nay nhà ông chủ không có bột xí muội, khiến cô ăn gà trong đau khổ: “Không có bột xí muội sao có thể gọi là tiệm gà phi lê? Chỉ có gà rán không có bột xí muội thì không còn linh hồn của gà phi lê nữa rồi.”
“Bột xí muội có vị thế nào?”
“Vị hơi ngọt ngọt, là lớp bột rắc lên khoai lang chiên đó.” Cô nói, “Anh hình dung ra được không, nó không có vai trò gì lớn lao nhưng nó rất quan trọng, không có bột xí muội cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, vị rất khác biệt.”
Anh nghĩ thì ra cũng có người như vậy.
Anh nhận ra cuối cùng hôm nay cô cũng nói nhiều hơn thường ngày một chút, có phải cô rất thích nơi này không?
Hơn sáu giờ tối, các nhóm học sinh vẫn còn thòm thèm dần rời khỏi con hẻm nhỏ. Cô nhìn những hàng quán hoặc quen thuộc hoặc xa lạ kia, nhớ lại xem quán mới này là thay thế quán nào ban đầu, quán này có dáng vẻ ra sao trước khi sửa chữa cải tạo.
Muộn hơn một chút, họ vào trường. Trường trung học trực thuộc từ ngày ấy đến bây giờ không được tân trang thêm, vẫn mang dáng vẻ ban đầu, chỉ thay mới chiếc cổng sắt màu đen, mặt sơn láng bóng. Dòng khẩu hiệu “Tôn trọng đạo đức, phấn đấu vì lòng nhân ái” được khắc ngay ngắn trên đó và bức tường đỏ khen thưởng học sinh được bảo vệ bởi lớp kính trượt. Khi vào cổng, hai bên có hai cột đá rất lớn. Dù hiện tại đang là tháng 11 nhưng trong vườn cây cối vẫn tốt tươi xinh đẹp, chỉ là không có tiếng ve kêu râm ran không ngừng và ánh nắng gay gắt vào tháng tám.
Dưới gốc cây hương chương là vô số lá khô rụng.
Cô đón gió bước đi, âm thanh xào xạc vang lên.
Ánh nắng hoàng hôn quen thuộc của Giang Thành xuất hiện vào giờ phút này.
Không phải chiều tối nào cũng sẽ có ánh chiều tà như vậy, thỉnh thoảng bầu trời ở trường trung học trực thuộc sẽ nhuốm sắc vàng cam của nước soda. Cô chậm rãi cất bước, được anh dắt đến tòa nhà quen thuộc. Lúc này học sinh đã tan học về nhà, những tấm kính phản chiếu các phòng học trống trãi.
Cô bỗng gặp lại Hứa Viện đang ôm giáo án đi về ở nơi này.
Hứa Viện lập tức nhận ra cô, tươi cười đi đến trước mặt cô: “Thính Hạ à?”
Dường như cô được quay trở về năm tháng ấy, phản ứng đầu tiên là khom lưng cúi đầu, lễ phép đáp: “Chào cô ạ.”
“Sao hôm nay lại đến đây?”
“Em về thăm trường một chút.” Ngón tay cô cử động một cái mới nhớ ra hiện tại mình đang nắm tay một người, nhưng không thể lan truyền tin tức anh đến đây ra ngoài được, vậy nên cô im lặng suy nghĩ một phen mới giới thiệu: “Đây là… Bạn trai em.”
Giang Tố kéo khẩu trang xuống chào hỏi, Hứa Viện chỉ thấy góc hàm anh nên không nhận ra, mỉm cười đáp lại đôi câu. Hứa Viện hỏi tình hình gần đây của cô, cô trả lời đúng sự thật. Sau đó cô lại nghe cô ấy nói về áp lực học tập ngày càng lớn của lứa học sinh, đã bảy năm trôi qua nhưng cô vẫn là học sinh có điểm thi cao nhất.
Ba người đứng bên lan can trò chuyện, Hứa Viện hỏi hai người quen biết nhau thế nào, Giang Tố trả lời thật lòng: “Em theo đuổi cô ấy ạ.”
Cô bỗng cảm thấy thẹn thùng, nhưng sau đó tầm nhìn bị thu hút bởi một chú mèo nhỏ ở cuối hành lang. Cô đùa giỡn với bé mèo một lúc, cuối cùng bị dẫn qua đó, Hứa Viện ở lại nói chuyện với anh, dần dần nhận ra có gì đó không đúng bèn quay đầu hỏi: “Em là Giang Tố à?”
“Vâng.” Anh cười cười, không dè dặt nói: “Em từng học tiết của cô rồi.”
Hứa Viện kinh ngạc, mãi lâu sau mới tiếp nhận được thông tin: “Hai đứa đang yêu nhau sao? Đúng là không thể tưởng tượng được, quen biết nhau thế nào vậy? Chắc em rất bận rộn với công việc nhỉ?”
“Vâng đúng là bận rộn thật ạ.” Đoạn, anh lại nói: “Cô ấy không muốn quan hệ của bọn em bị công khai, nếu có thể thì mong cô giữ bí mật giúp em.”
“Cô biết mà, cô không nói ra đâu.”
Hứa Viện cười cười, trước khi rời đi còn bảo: “Chúc hai đứa thuận lợi nhé.”
Làm sao mới có thể được xem là thuận lợi đây. Khoảnh khắc ấy anh bỗng nghĩ, nếu như có thể ở bên nhau mãi mãi thì phải chăng dù giữa đường mấp mô bùn lầy thì vẫn được xem là thuận lợi?
Anh đi đến bên cạnh cô, chú mèo nhỏ cọ cọ cô hai cái rồi chạy đi mất.
Cô đứng dậy, nghĩ đến gì đó: “Tay trắng vẫn là tốt nhất, ở bệnh viện mà thoải mái như ở nhà vậy.”
Chú mèo vàng tên Tay trắng mà cô cứu bốn tuần trước, nằm viện hai tuần đã ăn hết ba túi đồ ăn mèo, lúc ấy cô còn lo nó nhát gan sợ người, ai ngờ khi ở bệnh viện vừa vui vẻ vừa tự do, cuối cùng chú ta được một y tá ở bệnh viện thú y nhận nuôi.
Cô quay đầu nhìn Giang Tố, anh hỏi: “Có muốn mua chút đồ uống không?”
“Được đó.” Cô nhìn về phía khu bán đồ ăn vặt, đột nhiên bật thốt lên một cách vô tư: “Nhưng chỗ này lúc nào cũng hết Bắc Băng Dương sớm.”
…
Anh ngạc nhiên, khựng lại hỏi: “Em cũng uống Bắc Băng Dương sao?”
Cô ngơ ngác một hồi mới gật gật đầu, nhớ lại tiệm lẩu kia, nhớ lại chai nước ngọt anh kề vào góc bàn để khui nắp.
“Mùa hè nóng nực quá, uống nước ướp lạnh rất sảng khoái.”
Anh bất ngờ phát hiện giữa họ có rất nhiều điểm trung liên quan đến thời gian học cấp ba, ngay cả những chi tiết không quá phổ biển cũng giống nhau đến lạ thường.
Dãy hành lang chật hẹp trong trí nhớ giờ đây đã trở nên rộng rãi, anh vẫn nhớ dãy hành lang này, có người đi ngang thường đụng rơi sách của anh để bên cửa sổ, vào giờ ra chơi náo nhiệt sẽ phải nghiêng người mỗi khi hai lớp đi ngang qua nhau.
Anh đang chìm vào hồi ức, đến khi trở lại thực tại mới nhận ra cô có tin nhắn mới, đang cúi đầu đọc, mày nhíu chặt.
“Sao vậy em?” Anh hỏi.
“Giáo sư ở bên kia mở lớp vào ngày 20 tháng này nhưng em phải qua đó trước một tuần để bổ sung tài liệu, thuê phòng với làm quen môi trường.” Cô nhìn tin nhắn nhắc nhở của bà chủ, sau đó bảo: “Em phải đi sớm hơn dự kiến bảy ngày.”
…
Ánh hoàng hôn đã tan biến, bầu trời chợt trở nên lạnh lẽo, không có một chút tia sáng ấm áp nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Bầu không khí cứ trầm mặc như vậy đã một thời gian dài, không ai chủ động mở lời nói gì.
Chúng ta ai cũng biết rằng sẽ phải xuống xe ở cuối chuyến đi nhưng không ai là không tiếc nuối.
Cuối cùng cô lên tiếng trước, bảo mình khát. Trước khi khu bán đồ ăn vặt tắt đèn đóng cửa, họ thành công mua được hai chai Bắc Băng Dương cuối cùng.
Cô không biết hiện tại họ đứng ở nơi này là viên mãn hay luyến tiếc.
Cô biết mình không có vốn liếng và cuống vé để đi xa hơn nữa.
Họ im lặng đi đến cổng trường, trường không chia riêng cổng vào cổng ra nên ra vào chỉ qua một con đường duy nhất, ai rồi cũng phải giẫm lên vết xe đổ.
Bước chân cô chậm rãi, đi theo phía sau anh. Cô không biết anh đang suy nghĩ điều gì, anh đi từ lớp này đến lớp khác, lúc đi ngang qua chốt chữa cháy ở chiếc cổng hình vòm, cô bỗng cất lời.
“Giang Tố.”
Giọng cô không lớn nhưng anh dừng bước và quay đầu lại.
Tại nơi này, mùa hè năm 17 tuổi, đầu giờ chiều tiếng ve kêu râm ran đinh tai nhức óc, dưới vô số ánh mắt của người xung quanh, anh đã từng dùng một chiếc áo đồng phục bình thường để bảo vệ lòng tự trọng đang túng quẫn của một cô gái.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, con người ta ở lúc ấy cứ luôn tham lam cảm thấy không đủ nhưng khi nhìn lại thời gian ấy, nó lại được xem là giấc mơ đẹp thành hiện thực.
Chiều tối khi ánh hoàng hôn đã biến mất, cô ôm lấy anh, vùi mặt vào trong áo khoác anh.
Cô tưởng mình sẽ khóc nhưng mắt chỉ hơi cay cay, cảm giác thỏa mãn và thổn thức đồng thời dâng trào cuồn cuộn trong lồ ng ngực cô, không thể phân biệt được cái nào rõ ràng hơn.
Cô buồn bã, giọng rất khẽ: “Em không có gì hối tiếc cả.”
Dưới bầu trời trống trãi, âm thanh bánh xe của các sạp hàng nhỏ bên đường vang vọng, mùi thơm thức ăn vương lại trong không khí, chuyến hành trình của họ buộc phải dừng lại sớm — Khi anh cảm thấy dù có kết thúc đúng thời hạn thì vẫn không đủ.
Cô lại bảo, cô không có gì hối tiếc cả.
Mà câu nói ấy đã trở thành nỗi tiếc nuối trong anh.
Vì anh biết lời nói như vậy thường xuất hiện trước những cuộc chia ly.
*
Họ chỉ còn lại một tuần cuối cùng.
Anh bắt đầu xem phim cùng cô mỗi tối, đêm đến sẽ ngủ lại ở phòng cô, dù bầu không khí có cao trào đến đâu anh cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng, mỗi khi vượt qua giới hạn một chút, cô chỉ không kìm nén được khiến mũi chân căng cứng, chóp mũi và đuôi mắt đỏ bừng, các nếp gấp trên váy ngủ chuyển động trong bàn tay anh.
Cô như một con cá mắc cạn trên bờ sau đợt sóng lớn, chỉ còn những tiếng thở gấp gáp theo bản năng.
Tầm nhìn mông lung, chợt cô nghe tiếng anh rút khăn giấy lau đầu ngón tay.
Cô mơ màng hỏi: “… Anh rửa tay chưa?”
Giọng anh xen lẫn ý cười không biết thật hay giả, khó mà phân biệt được.
“Bây giờ hỏi câu này có phải hơi muộn rồi không?”
Tiếng nước khi hôn nhau lại vang lên trong phòng, lần đầu tiên nghe thấy, cô cực kỳ thẹn thùng, bây giờ vẫn cảm thấy như vậy. Tay cô đặt sau vai anh, cơ bắp anh rèn luyện vô cùng săn chắc, cô nhớ lại lần ấy vừa mới gặp nhau không lâu, bất đắc dĩ phải vẽ hoa văn lên lưng cho anh, anh không chịu được nhột thành thử vai cứ căng cứng rồi lại thả lỏng, lúc này đây cũng hệt như vậy. Cô có thể cảm nhận được sự chuyển động của xương cốt anh khi cánh tay anh cử động theo vòng tròn, vai và lưng anh dùng sức nhẹ, cơ bắp cứng rắn, có khi lại thả lỏng nhưng lực tay vẫn luôn dịu dàng và chậm rãi. Thời điểm nhận thức được động tác của anh, nụ hôn hồi đáp của cô cũng dần dừng lại.
Bộ phim tiếp tục chiếu rất lâu.
Họ cũng đã bỏ lỡ một đoạn phim dài.
Anh rút đầu lưỡi từ môi cô ra, tay rời khỏi vạt áo cô, sau đó lại đỡ gáy cô, đôi môi lần mò xuống m*t nhẹ.
Cô co vai lại, kháng nghị bảo: “Sẽ để lại dấu.”
“Anh mua áo cao cổ rồi.” Anh cười nói: “Ngày mai mặc với em.”
Cô không có ý định kháng nghị quá kiên quyết, lát sau lại bị lòng bàn tay anh bịt kín, biến thành tiếng nghẹn ngào.
Ngày hôm sau quả nhiên anh đã mặc áo cổ cao màu trắng, vì cổ anh rất nhạy cảm, bất kể mặc loại vải gì chạm lên đó cũng sẽ thấy ngứa ngáy nên anh rất ít khi mặc đồ cổ cao, dù trời có lạnh rét cũng để lộ phần cổ thon ra ngoài, thỉnh thoảng trời lạnh hơn nữa, yếu hầu nơi cổ anh bị gió thổi trở nên ửng đỏ. Hồi ấy cô còn nghĩ không biết anh có lạnh không? Nhưng trái lại điều đó đã trở thành yếu tố tạo nên một bức ảnh thần kỳ của một số trạm tỷ [1] và phóng viên.
[1] Chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.
Thật ra cô cũng không cần anh phải mặc chung với mình, bây giờ nhiệt độ giảm thấp nên đa số mọi người đều mặc áo cổ cao, chỉ là vóc dáng anh cao ráo, tỷ lệ cơ thể lại đẹp, mặc một bộ quần áo trắng như vậy đúng là hạc giữa bầy gà, dù rằng trong giới giải trí anh vốn đã là một sự tồn tại nổi bật vừa nhìn đã thấy.
Cô thôi nhìn người Giang Tố, nghe nữ chính Phí Lộ thuận miệng cười bảo: “Trai đẹp mặc đồ trắng đúng là có lực sát thương cao.”
“Nói thật, không ai mới đến đoàn phim mà không từng một lần thích cậu ấy cả.”
Cô kinh ngạc, Phí Lộ thấy vẻ mặt ấy thì bật cười bóp bóp mặt cô: “Bất ngờ thế à? Bình thường thôi, nhưng cậu ấy không có hứng thú với người khác nên cũng chẳng có gì.”
Cô hỏi: “Chị từng theo đuổi anh ấy sao?”
“Cũng không hẳn, bây giờ trong giới giải trí không có ai như vậy đâu, đều là người trưởng thành trên sân chơi danh lợi, chỉ một ánh mắt đã biết được đối phương có cơ hội với mình hay không rồi.” Phí Lộ nói, “Mọi người đều nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy lại chẳng nhìn ai, chỉ nhìn điện thoại.”
Cô bỗng bật cười, Phí Lộ cũng cười theo.
Phí Lộ: “Cho nên em xem, đã đi một chặng đường dài đến vị trí này, ai lại sẵn sàng theo đuổi người khác chứ. Chỉ tiếp xúc qua loa, được thì đến, không được thì tôi lại làm việc của tôi. Tình yêu không phải là tất cả, nếu không có được thì hãy để người xứng đáng khác có được.”
Khung cảnh ngày mưa hôm ấy chợt thoảng qua trước mắt cô.
Cô bỗng nhận ra có lẽ những gì Giang Tố làm cho cô đã vượt xa phạm vi những khả năng anh có thể làm.
Thậm chí là xa hơn so với tưởng tượng của cô.
“Bộ phim này thuộc thể thoại viễn tưởng, kết hợp yếu tố huyền nghi, mặc dù tôi và cậu ấy là nam nữ chính nhưng thật ra cả hai đều có phân cảnh quay riêng, không nhiều cảnh chung đâu.” Phí Lộ nói, “Tôi cảm thấy cậu ấy đối xử với cô rất khác biệt, nếu có cơ hội thì không chừng có thể xem xét thử. Cậu ấy vốn rất kiêu ngạo, nên nếu muốn thì cô hãy chủ động nhé, tôi cảm thấy ổn đó.”
Phí Lộ không biết cô thụ động đến nhường nào, thậm chí trước đó cô vẫn luôn lùi bước.
Phí Lộ hoàn toàn không nhận ra, vốn chẳng hề để ý. Trước khi đi, cô ấy còn cho cô một viên chocolate, khích lệ tinh thần cô rồi mới đi quay phim.
Cô vẽ xong hết việc làm bèn nằm nhoài ra bàn xem Giang Tố quay phim. Cô đã từng cho rằng người ấy rất xa vời, dù hiện tại đang đến gần nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại càng xa vời hơn. Cô không biết nhiều năm sau, khi hai người đã chia tay, nếu gặp lại nhau thì hai người họ sẽ trở thành định nghĩa gì.
Bốn năm đại học cô không hề yêu đương hẹn hò, ba cô bạn cùng phòng cộng lại cũng quen gần mười người, mỗi khi chia tay, ai trong số họ cũng cãi cọ không vui. Dường như trong thời đại thức ăn nhanh ngày nay, người yêu cũ luôn là một sự xấu xa.
Cô mải mê suy nghĩ, đang mất tập trung thì bị anh phát hiện, anh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Cô ngẩng đầu lên, chút ánh sáng hiếm hoi của buổi chiều xuyên thấu qua những chiếc lá cây, rọi vào bờ vai anh.
Các đường nét của anh trở nên rất đỗi dịu dàng.
Cô bảo: “Hay là ngày nào có thời gian rảnh, mình về trường cũ nha anh?”
*
Thứ bảy, hai người về thăm trường.
Cô biết các hoạt động của anh đều được lên lịch trình ổn thỏa trước một năm, không biết anh dành thời gian buổi chiều ra thế nào. Khi cô hỏi, anh chỉ bảo anh có cách, không muốn cô cảm thấy có gánh nặng nên không tiết lộ thêm.
Nhưng cô rất vui khi họ được ở bên nhau thế này.
Năm giờ chiều là lúc tan học, con hẻm nhỏ trước cổng trường trung học trực thuộc vô cùng náo nhiệt, học sinh qua qua lại lại mua đồ ăn. Cô kéo mũ lưỡi trai của anh xuống, khi đi ngang qua đám đông, cô kề tai nói nhỏ với anh: “Kem cuộn của hàng này ăn ngon lắm.”
Năm 17 tuổi cô có một chiếc radar yêu thầm, khi ngồi trong tiệm ăn một món gì đó, mỗi lần anh đi ngang qua, cô luôn nhìn thấy anh một cách chuẩn xác.
Nhưng anh chỉ thích đi bên ngoài, cô chưa từng thấy anh đặt chân đến thế giới nhỏ bé sau ngã rẽ này.
Anh cùng cô đi ăn kem cuộn vị việt quất rắc sợi dừa thái mỏng, kem vô cùng lạnh, đến nỗi khiến cô nhăn nhó mặt mày, cả người run lẩy bẩy nhưng ngay sau đó lại không kiểm soát được múc thêm một muỗng cho vào miệng, cắn một miếng thật nhỏ. Anh thấy dáng vẻ ấy đáng yêu bèn lấy điện thoại ra chụp ảnh cô lại, lát sau lại bị cô cầm cổ tay kéo đi về phía trước.
Năm lớp 12, bên ngoài trường trung học trực thuộc mở thêm rất nhiều hàng quán, cái nào ăn cũng cực kỳ ngon nhưng anh đã bỏ lỡ. Gà rán ba tệ rưỡi một phần, được gói trong túi giấy, rưới thêm sốt cà chua lên. Đắt nhất là món thanh cua rán, mười tệ chỉ mua được bốn cây, đối với số tiền ăn vặt 20 tệ của cô lúc ấy mà nói đúng là đắt như lên trời nhưng hương vị của món ấy đúng là không chê vào đâu được.
Cô hài lòng xiên một miếng gà rán nhỏ trong túi đưa đến bên miệng anh, anh kéo khẩu trang xuống, cúi đầu ăn miếng gà, vành mũ hạ thấp che đi khuôn mặt anh.
Cô nhớ mình không thích ăn cay, nhưng nửa năm nay nhà ông chủ không có bột xí muội, khiến cô ăn gà trong đau khổ: “Không có bột xí muội sao có thể gọi là tiệm gà phi lê? Chỉ có gà rán không có bột xí muội thì không còn linh hồn của gà phi lê nữa rồi.”
“Bột xí muội có vị thế nào?”
“Vị hơi ngọt ngọt, là lớp bột rắc lên khoai lang chiên đó.” Cô nói, “Anh hình dung ra được không, nó không có vai trò gì lớn lao nhưng nó rất quan trọng, không có bột xí muội cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, vị rất khác biệt.”
Anh nghĩ thì ra cũng có người như vậy.
Anh nhận ra cuối cùng hôm nay cô cũng nói nhiều hơn thường ngày một chút, có phải cô rất thích nơi này không?
Hơn sáu giờ tối, các nhóm học sinh vẫn còn thòm thèm dần rời khỏi con hẻm nhỏ. Cô nhìn những hàng quán hoặc quen thuộc hoặc xa lạ kia, nhớ lại xem quán mới này là thay thế quán nào ban đầu, quán này có dáng vẻ ra sao trước khi sửa chữa cải tạo.
Muộn hơn một chút, họ vào trường. Trường trung học trực thuộc từ ngày ấy đến bây giờ không được tân trang thêm, vẫn mang dáng vẻ ban đầu, chỉ thay mới chiếc cổng sắt màu đen, mặt sơn láng bóng. Dòng khẩu hiệu “Tôn trọng đạo đức, phấn đấu vì lòng nhân ái” được khắc ngay ngắn trên đó và bức tường đỏ khen thưởng học sinh được bảo vệ bởi lớp kính trượt. Khi vào cổng, hai bên có hai cột đá rất lớn. Dù hiện tại đang là tháng 11 nhưng trong vườn cây cối vẫn tốt tươi xinh đẹp, chỉ là không có tiếng ve kêu râm ran không ngừng và ánh nắng gay gắt vào tháng tám.
Dưới gốc cây hương chương là vô số lá khô rụng.
Cô đón gió bước đi, âm thanh xào xạc vang lên.
Ánh nắng hoàng hôn quen thuộc của Giang Thành xuất hiện vào giờ phút này.
Không phải chiều tối nào cũng sẽ có ánh chiều tà như vậy, thỉnh thoảng bầu trời ở trường trung học trực thuộc sẽ nhuốm sắc vàng cam của nước soda. Cô chậm rãi cất bước, được anh dắt đến tòa nhà quen thuộc. Lúc này học sinh đã tan học về nhà, những tấm kính phản chiếu các phòng học trống trãi.
Cô bỗng gặp lại Hứa Viện đang ôm giáo án đi về ở nơi này.
Hứa Viện lập tức nhận ra cô, tươi cười đi đến trước mặt cô: “Thính Hạ à?”
Dường như cô được quay trở về năm tháng ấy, phản ứng đầu tiên là khom lưng cúi đầu, lễ phép đáp: “Chào cô ạ.”
“Sao hôm nay lại đến đây?”
“Em về thăm trường một chút.” Ngón tay cô cử động một cái mới nhớ ra hiện tại mình đang nắm tay một người, nhưng không thể lan truyền tin tức anh đến đây ra ngoài được, vậy nên cô im lặng suy nghĩ một phen mới giới thiệu: “Đây là… Bạn trai em.”
Giang Tố kéo khẩu trang xuống chào hỏi, Hứa Viện chỉ thấy góc hàm anh nên không nhận ra, mỉm cười đáp lại đôi câu. Hứa Viện hỏi tình hình gần đây của cô, cô trả lời đúng sự thật. Sau đó cô lại nghe cô ấy nói về áp lực học tập ngày càng lớn của lứa học sinh, đã bảy năm trôi qua nhưng cô vẫn là học sinh có điểm thi cao nhất.
Ba người đứng bên lan can trò chuyện, Hứa Viện hỏi hai người quen biết nhau thế nào, Giang Tố trả lời thật lòng: “Em theo đuổi cô ấy ạ.”
Cô bỗng cảm thấy thẹn thùng, nhưng sau đó tầm nhìn bị thu hút bởi một chú mèo nhỏ ở cuối hành lang. Cô đùa giỡn với bé mèo một lúc, cuối cùng bị dẫn qua đó, Hứa Viện ở lại nói chuyện với anh, dần dần nhận ra có gì đó không đúng bèn quay đầu hỏi: “Em là Giang Tố à?”
“Vâng.” Anh cười cười, không dè dặt nói: “Em từng học tiết của cô rồi.”
Hứa Viện kinh ngạc, mãi lâu sau mới tiếp nhận được thông tin: “Hai đứa đang yêu nhau sao? Đúng là không thể tưởng tượng được, quen biết nhau thế nào vậy? Chắc em rất bận rộn với công việc nhỉ?”
“Vâng đúng là bận rộn thật ạ.” Đoạn, anh lại nói: “Cô ấy không muốn quan hệ của bọn em bị công khai, nếu có thể thì mong cô giữ bí mật giúp em.”
“Cô biết mà, cô không nói ra đâu.”
Hứa Viện cười cười, trước khi rời đi còn bảo: “Chúc hai đứa thuận lợi nhé.”
Làm sao mới có thể được xem là thuận lợi đây. Khoảnh khắc ấy anh bỗng nghĩ, nếu như có thể ở bên nhau mãi mãi thì phải chăng dù giữa đường mấp mô bùn lầy thì vẫn được xem là thuận lợi?
Anh đi đến bên cạnh cô, chú mèo nhỏ cọ cọ cô hai cái rồi chạy đi mất.
Cô đứng dậy, nghĩ đến gì đó: “Tay trắng vẫn là tốt nhất, ở bệnh viện mà thoải mái như ở nhà vậy.”
Chú mèo vàng tên Tay trắng mà cô cứu bốn tuần trước, nằm viện hai tuần đã ăn hết ba túi đồ ăn mèo, lúc ấy cô còn lo nó nhát gan sợ người, ai ngờ khi ở bệnh viện vừa vui vẻ vừa tự do, cuối cùng chú ta được một y tá ở bệnh viện thú y nhận nuôi.
Cô quay đầu nhìn Giang Tố, anh hỏi: “Có muốn mua chút đồ uống không?”
“Được đó.” Cô nhìn về phía khu bán đồ ăn vặt, đột nhiên bật thốt lên một cách vô tư: “Nhưng chỗ này lúc nào cũng hết Bắc Băng Dương sớm.”
…
Anh ngạc nhiên, khựng lại hỏi: “Em cũng uống Bắc Băng Dương sao?”
Cô ngơ ngác một hồi mới gật gật đầu, nhớ lại tiệm lẩu kia, nhớ lại chai nước ngọt anh kề vào góc bàn để khui nắp.
“Mùa hè nóng nực quá, uống nước ướp lạnh rất sảng khoái.”
Anh bất ngờ phát hiện giữa họ có rất nhiều điểm trung liên quan đến thời gian học cấp ba, ngay cả những chi tiết không quá phổ biển cũng giống nhau đến lạ thường.
Dãy hành lang chật hẹp trong trí nhớ giờ đây đã trở nên rộng rãi, anh vẫn nhớ dãy hành lang này, có người đi ngang thường đụng rơi sách của anh để bên cửa sổ, vào giờ ra chơi náo nhiệt sẽ phải nghiêng người mỗi khi hai lớp đi ngang qua nhau.
Anh đang chìm vào hồi ức, đến khi trở lại thực tại mới nhận ra cô có tin nhắn mới, đang cúi đầu đọc, mày nhíu chặt.
“Sao vậy em?” Anh hỏi.
“Giáo sư ở bên kia mở lớp vào ngày 20 tháng này nhưng em phải qua đó trước một tuần để bổ sung tài liệu, thuê phòng với làm quen môi trường.” Cô nhìn tin nhắn nhắc nhở của bà chủ, sau đó bảo: “Em phải đi sớm hơn dự kiến bảy ngày.”
…
Ánh hoàng hôn đã tan biến, bầu trời chợt trở nên lạnh lẽo, không có một chút tia sáng ấm áp nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Bầu không khí cứ trầm mặc như vậy đã một thời gian dài, không ai chủ động mở lời nói gì.
Chúng ta ai cũng biết rằng sẽ phải xuống xe ở cuối chuyến đi nhưng không ai là không tiếc nuối.
Cuối cùng cô lên tiếng trước, bảo mình khát. Trước khi khu bán đồ ăn vặt tắt đèn đóng cửa, họ thành công mua được hai chai Bắc Băng Dương cuối cùng.
Cô không biết hiện tại họ đứng ở nơi này là viên mãn hay luyến tiếc.
Cô biết mình không có vốn liếng và cuống vé để đi xa hơn nữa.
Họ im lặng đi đến cổng trường, trường không chia riêng cổng vào cổng ra nên ra vào chỉ qua một con đường duy nhất, ai rồi cũng phải giẫm lên vết xe đổ.
Bước chân cô chậm rãi, đi theo phía sau anh. Cô không biết anh đang suy nghĩ điều gì, anh đi từ lớp này đến lớp khác, lúc đi ngang qua chốt chữa cháy ở chiếc cổng hình vòm, cô bỗng cất lời.
“Giang Tố.”
Giọng cô không lớn nhưng anh dừng bước và quay đầu lại.
Tại nơi này, mùa hè năm 17 tuổi, đầu giờ chiều tiếng ve kêu râm ran đinh tai nhức óc, dưới vô số ánh mắt của người xung quanh, anh đã từng dùng một chiếc áo đồng phục bình thường để bảo vệ lòng tự trọng đang túng quẫn của một cô gái.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, con người ta ở lúc ấy cứ luôn tham lam cảm thấy không đủ nhưng khi nhìn lại thời gian ấy, nó lại được xem là giấc mơ đẹp thành hiện thực.
Chiều tối khi ánh hoàng hôn đã biến mất, cô ôm lấy anh, vùi mặt vào trong áo khoác anh.
Cô tưởng mình sẽ khóc nhưng mắt chỉ hơi cay cay, cảm giác thỏa mãn và thổn thức đồng thời dâng trào cuồn cuộn trong lồ ng ngực cô, không thể phân biệt được cái nào rõ ràng hơn.
Cô buồn bã, giọng rất khẽ: “Em không có gì hối tiếc cả.”
Dưới bầu trời trống trãi, âm thanh bánh xe của các sạp hàng nhỏ bên đường vang vọng, mùi thơm thức ăn vương lại trong không khí, chuyến hành trình của họ buộc phải dừng lại sớm — Khi anh cảm thấy dù có kết thúc đúng thời hạn thì vẫn không đủ.
Cô lại bảo, cô không có gì hối tiếc cả.
Mà câu nói ấy đã trở thành nỗi tiếc nuối trong anh.
Vì anh biết lời nói như vậy thường xuất hiện trước những cuộc chia ly.
*
Họ chỉ còn lại một tuần cuối cùng.
Anh bắt đầu xem phim cùng cô mỗi tối, đêm đến sẽ ngủ lại ở phòng cô, dù bầu không khí có cao trào đến đâu anh cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng, mỗi khi vượt qua giới hạn một chút, cô chỉ không kìm nén được khiến mũi chân căng cứng, chóp mũi và đuôi mắt đỏ bừng, các nếp gấp trên váy ngủ chuyển động trong bàn tay anh.
Cô như một con cá mắc cạn trên bờ sau đợt sóng lớn, chỉ còn những tiếng thở gấp gáp theo bản năng.
Tầm nhìn mông lung, chợt cô nghe tiếng anh rút khăn giấy lau đầu ngón tay.
Cô mơ màng hỏi: “… Anh rửa tay chưa?”
Giọng anh xen lẫn ý cười không biết thật hay giả, khó mà phân biệt được.
“Bây giờ hỏi câu này có phải hơi muộn rồi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook