Thịnh Hạ
-
Chương 3: Trận đấu bóng rổ
Ngày ấy sau khi về nhà, cô hứng một chậu nước ấm, cẩn thận giặt sạch áo đồng phục của anh.
Bột giặt ở nhà chỉ có mùi bình thường khiến cô hơi muộn phiền, không biết tại sao trên người các cô gái ở nhóm người mẫu kia lại có hương thơm dễ chịu như vậy.
Nếu cô cũng có thì tốt biết mấy.
Lúc ôm chậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa khéo gặp Lý Yến Văn.
Lý Yến Văn hỏi cô: “Có đồng phục rồi à?”
“Chưa ạ.” Cô nhỏ giọng đáp: “Không phải của con.”
Trước đây ba mẹ bận rộn công việc, gửi cô cho gia đình mợ chăm sóc, hai năm trước mới đón cô về bên mình, thành thử quan hệ có chút lạnh nhạt, bình thường cũng không nói chuyện quá nhiều.
Cứ thế, cô đem áo đi phơi khô dưới cái nhìn săm soi của Lý Yến Văn rồi mới về phòng.
Nhưng không thể tập trung tinh thần làm bài tập được.
Dường như chiếc bảng tên kia đã khắc sâu trong đầu, viết viết một hồi lại nhớ đến hình ảnh dưới bầu trời chiều, anh trùm chiếc áo đồng phục lên đầu cô, cô không kìm được cảm giác lâng lâng, như thể chân đang đạp lên mây vậy.
Không chân thực.
Anh sẽ nhớ ngày hôm nay chứ?
Không biết cô đã ôm nỗi thấp thỏm và tâm trạng mong đợi như thế nào, sang hôm sau khi áo đã khô, việc cô làm đầu tiên là gói ghém cẩn thận hệt như đây là sứ mệnh của mình rồi mang đến trường.
Giờ ra chơi, sau khi tập thể dục xong.
Cô ôm túi đựng áo như ôm kho báu, rập khuôn chạy thẳng lên lầu, bất ngờ gặp lại những nữ sinh trong nhóm người mẫu ở cửa lớp 11-1.
Chưa kịp mở miệng đã nghe giọng trêu đùa của một nam sinh bên cửa sổ.
“Nói rồi mà, hôm nay Giang Tố không có ở đây thật.” Nam sinh cười hì hì: “Các cậu cũng thật là, cứ hay chạy đến lớp bọn tớ, có phải là không biết A Tố của chúng ta lạnh lẽo vô tình đâu.”
“Có thời gian chi bằng theo đuổi tớ này, tớ dễ theo đuổi hơn, dễ theo đuổi hơn hẳn cậu ấy đấy.”
Một câu nói khiến nhiều người la ó, toàn là tiếng mắng.
“Cậu tỉnh lại đi, tự trọng hộ cái.”
“Cậu còn dùng từ theo đuổi nữa chứ, cứ như chó pug ấy, thấy con gái xinh đẹp là nhỏ cả dãi.”
“Hahahahaha! Biến đi!”
Cả nhóm người cười nói náo nhiệt, cô hoàn toàn xa lạ, giống như một người ngoài co ro đứng ở đó, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết có tâm trạng gì.
Thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Dù anh có đồng ý yêu đương, hẹn hò nhiều hay ít, vậy thì thế nào, chẳng lẽ cô sẽ có cơ hội sao?
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh khiến cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Người theo đuổi anh dù cho là nữ sinh xinh đẹp chói mắt như thế kia, anh cũng không thích.
Huống chi là cô.
Ở trong đám đông, thay một bộ quần áo, cô sẽ không được nhận ra nữa.
Thậm chí có thể anh đã quên nữ sinh hôm qua cao hay thấp, mập hay gầy, chỉ nhớ có một người như vậy. Mấy ngày sau, e rằng ngay cả hình tượng con người anh cũng thấy mơ hồ.
Những cảm xúc khó kiểm soát của cô tối qua, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, những thấp thỏm lo âu, những mong đợi chẳng biết thuộc về điều gì, những nghĩ suy anh sẽ có vẻ mặt và hành động thế nào khi thấy mình… Tất cả những điều ấy đều trở nên hoang đường.
Thẩm Thính Hạ không còn hy vọng nữa.
Cô đưa áo cho một nam sinh ngồi gần cửa sau, nhờ đối phương để ở vị trí của Giang Tố giúp mình.
Khi chuẩn bị rời đi, cô nghe có người gọi mình, là nữ sinh ở chỗ nhận thưởng ngày hôm qua: “A? Cậu ở đây à? Giang Tố đưa đơn cho tớ rồi, tớ mang đơn đi in ra một bản, cậu cầm đi! Điền xong rồi nộp lại cho phòng giáo vụ giải quyết là được.”
Cô hơi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé.”
Dường như nữ sinh kia hơi kinh ngạc, họ rất sôi nổi, hiếm khi gặp… Người dịu dàng và có chút chậm rãi như vậy.
“Không có gì đâu!”
Sau đó hai người mỗi người một ngả.
Lớp 11-1 ở tầng một, còn cô học ở tầng hai.
Nhìn tờ đơn kia, lòng cô bỗng trống rỗng.
Ngay cả lý do tiếp xúc duy nhất cũng không có.
Trở về phòng học, mọi người chuyện trò náo nhiệt, chỉ có một mình cô ngồi ở góc viết đơn, khi kiểm tra lại nội dung đã viết, ánh mắt cô dừng lại ở cột chiều cao một hồi, cô điền vào đó là 157cm.
Cân nặng cũng như người bình thường, sẽ không bị người ta bảo là mập nhưng cũng sẽ không bị bảo là quá gầy, suy cho cùng thịt luôn dồn hết vào phần đùi.
Rồi cô lại nghĩ đến những nữ sinh vừa cao gầy vừa xinh đẹp trong nhóm người mẫu đứng ở cửa lớp 11-1 hôm nay.
Hóa ra tín hiệu đầu tiên của rung động đó là tự ti.
Cô nghĩ đến Giang Tố.
Thôi bỏ đi, không gặp anh có lẽ… Tốt hơn.
*
Những ngày sau đó vẫn theo khuôn sáo cũ.
Dậy sớm, vào học, làm bài tập, ngủ, sau đó lặp lại.
Giang Thành độ giữa hè, tuy chỉ mặc áo ngắn tay cũng cảm thấy nóng bức, nhưng trong phòng học lại rất mát mẻ. Có lúc khi hết tiết học, cô sẽ nương nhờ đám đông, giả vờ đi ngang qua nhà vệ sinh ở tầng một, chỉ để ngang qua cửa sổ lớp 11-1.
Mấy lần trước cô thậm chí không dám nhìn anh, sau đó mới phát hiện anh đã quen với việc bị nhìn chăm chú, thành thử anh sẽ không nhận ra trong vô vàn ánh mắt kia có cô hay không. Lúc này cô mới dám lén lút nhìn lướt qua, nhìn chiếc áo khoác anh tùy ý mặc bên ngoài, đoán rằng chiếc áo đó có phải là chiếc cô đã trả lại anh không?
Buổi trưa, cô sẽ đứng chờ cạnh quầy bán đồ ăn vặt thật lâu, mong chờ một khả năng anh đi ngang qua, có lẽ tình cờ gặp nhưng phần nhiều là công cốc quay về.
Thỉnh thoảng khi anh đi ngang qua, tuy cô đứng rất xa nhưng cũng ngừng thở, cứ như vai chạm vai vậy, chờ anh đi ngang qua rồi, cô mới dám công khai nhìn theo bóng lưng anh trong đám đông. Lâu ngày, các đường nét cũng trở nên quen thuộc. Anh rất lười biếng, lúc nào Bốc Duệ Thành cũng bá vai quàng cổ anh. Khớp xương anh rất trắng, đường cong cánh tay đẹp tuyệt, xương vai cũng bắt mắt.
Anh rất cao, thoạt nhìn hình như hơn 1m85, chân dài, mọi người thường mô tả tỷ lệ cơ thể anh là trái đạo trời.
Anh rất thích nước uống chua có ga.
Anh thuộc một thế giới khác mà cô không thể nào sánh bằng, cô đã tiếp nhận chuyện này, chưa từng có suy nghĩ sẽ đến gần hơn nữa.
Cô chỉ một mình, không có ai nói chuyện cùng nên đã dành hết tinh lực cho đôi mắt, nhờ vào khả năng quan sát tốt, cô đã phát hiện có lúc ở ống tay áo khoác anh sẽ có sợi dây đỏ, có lúc lại không có.
Dần dà cô nhận ra… Chiếc có dây đỏ là chiếc anh từng ném cho cô mượn.
Rõ ràng chỉ là một chuyện cỏn con nhưng mỗi lần phát hiện cũng đủ khiến cô vui vẻ thật lâu. Hồi đi học ở thành phố nhỏ, cô có vài người bạn, bây giờ chuyển trường lại khó mà hòa nhập với lớp mới. Đối với cô mà nói, khoảng thời gian lớp 11 là một màu xám tro nhưng trong gam màu xám tro ấy, Giang Tố là một sắc màu nổi bật duy nhất.
Bắt đầu muốn biết thêm về anh, từ từ mới hiểu hóa ra ban đầu mọi người đều ngầm cho rằng cô cũng biết anh là vì trước đây đài truyền hình Giang Thành đã từng phỏng vấn anh. Anh có thành tích học tập tốt, xuất sắc nhất là môn tiếng Anh, sau vài lần đạt giải, anh ngày càng nổi tiếng hơn trong giới học sinh. Người ở trường học đều biết, người ngoài trường cũng biết, thậm chí còn có người mở trang Tieba cho anh, có mấy ngàn fan theo dõi.
Đối với một học sinh mà nói thì số lượng fan hâm mộ này đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà.
Gương mặt như kia mà không được yêu thích chào đón mới là lạ.
Ngày ấy ở trường có trận đấu bóng rổ, mọi người đều xuống sân xem anh chơi. Cô đứng ở tầng năm xa xa, một vị trí mà anh tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
Trong lúc nghỉ giải lao, một chú chim đậu lên nhành cây hương chương ở bên phải cô rồi đột ngột cất tiếng hót véo von, thậm chí là lấn át cả tiếng ve kêu. Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị thì phát hiện anh đã ngẩng đầu nhìn lên.
Vào khoảnh khắc ấy, phản ứng đầu tiên của cô là lập tức quay người ngồi xổm xuống, trái tim tức khắc đập nhanh như mưa bão, hành động tự co mình lại bị phóng đại một cách vô hạn.
Màng nhĩ như mặt trống, bị gõ vang dội gần như muốn rách ra.
Cô rất căng thẳng, tiềm thức thôi thúc cô trốn tránh.
Năm phút sau cô mới bình tĩnh lại, lơ đãng đứng dậy. Khi này cô mới biết bên dưới sân đã tiếp tục chơi bóng từ lâu, thậm chí anh đã thắng được hai quả. Cô nhận ra có lẽ anh vốn không hề thấy mình.
Adrenaline dâng trào như bão táp ở giây phút vừa nãy chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, niềm vui của sự giao thoa bất ngờ kia đã bị số phận át đi trong một giây như một trò đùa.
Mãi lâu sau này khi đọc được một câu nói trong sách, cô mới có thể tóm lược cảm giác mất mát kéo dài rất lâu sau đó —
“Nếu xinh đẹp hơn một chút thì tốt biết bao.”
“Như vậy khi anh nhìn về phía em, có lẽ, ánh mắt em sẽ không trốn tránh nữa.”
__
Lời tác giả:
Hai câu cuối viết đại ý thôi, từ bình luận hot về “Phù Mộc” trên mạng xã hội NetEase Cloud
Bột giặt ở nhà chỉ có mùi bình thường khiến cô hơi muộn phiền, không biết tại sao trên người các cô gái ở nhóm người mẫu kia lại có hương thơm dễ chịu như vậy.
Nếu cô cũng có thì tốt biết mấy.
Lúc ôm chậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa khéo gặp Lý Yến Văn.
Lý Yến Văn hỏi cô: “Có đồng phục rồi à?”
“Chưa ạ.” Cô nhỏ giọng đáp: “Không phải của con.”
Trước đây ba mẹ bận rộn công việc, gửi cô cho gia đình mợ chăm sóc, hai năm trước mới đón cô về bên mình, thành thử quan hệ có chút lạnh nhạt, bình thường cũng không nói chuyện quá nhiều.
Cứ thế, cô đem áo đi phơi khô dưới cái nhìn săm soi của Lý Yến Văn rồi mới về phòng.
Nhưng không thể tập trung tinh thần làm bài tập được.
Dường như chiếc bảng tên kia đã khắc sâu trong đầu, viết viết một hồi lại nhớ đến hình ảnh dưới bầu trời chiều, anh trùm chiếc áo đồng phục lên đầu cô, cô không kìm được cảm giác lâng lâng, như thể chân đang đạp lên mây vậy.
Không chân thực.
Anh sẽ nhớ ngày hôm nay chứ?
Không biết cô đã ôm nỗi thấp thỏm và tâm trạng mong đợi như thế nào, sang hôm sau khi áo đã khô, việc cô làm đầu tiên là gói ghém cẩn thận hệt như đây là sứ mệnh của mình rồi mang đến trường.
Giờ ra chơi, sau khi tập thể dục xong.
Cô ôm túi đựng áo như ôm kho báu, rập khuôn chạy thẳng lên lầu, bất ngờ gặp lại những nữ sinh trong nhóm người mẫu ở cửa lớp 11-1.
Chưa kịp mở miệng đã nghe giọng trêu đùa của một nam sinh bên cửa sổ.
“Nói rồi mà, hôm nay Giang Tố không có ở đây thật.” Nam sinh cười hì hì: “Các cậu cũng thật là, cứ hay chạy đến lớp bọn tớ, có phải là không biết A Tố của chúng ta lạnh lẽo vô tình đâu.”
“Có thời gian chi bằng theo đuổi tớ này, tớ dễ theo đuổi hơn, dễ theo đuổi hơn hẳn cậu ấy đấy.”
Một câu nói khiến nhiều người la ó, toàn là tiếng mắng.
“Cậu tỉnh lại đi, tự trọng hộ cái.”
“Cậu còn dùng từ theo đuổi nữa chứ, cứ như chó pug ấy, thấy con gái xinh đẹp là nhỏ cả dãi.”
“Hahahahaha! Biến đi!”
Cả nhóm người cười nói náo nhiệt, cô hoàn toàn xa lạ, giống như một người ngoài co ro đứng ở đó, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết có tâm trạng gì.
Thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Dù anh có đồng ý yêu đương, hẹn hò nhiều hay ít, vậy thì thế nào, chẳng lẽ cô sẽ có cơ hội sao?
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh khiến cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Người theo đuổi anh dù cho là nữ sinh xinh đẹp chói mắt như thế kia, anh cũng không thích.
Huống chi là cô.
Ở trong đám đông, thay một bộ quần áo, cô sẽ không được nhận ra nữa.
Thậm chí có thể anh đã quên nữ sinh hôm qua cao hay thấp, mập hay gầy, chỉ nhớ có một người như vậy. Mấy ngày sau, e rằng ngay cả hình tượng con người anh cũng thấy mơ hồ.
Những cảm xúc khó kiểm soát của cô tối qua, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, những thấp thỏm lo âu, những mong đợi chẳng biết thuộc về điều gì, những nghĩ suy anh sẽ có vẻ mặt và hành động thế nào khi thấy mình… Tất cả những điều ấy đều trở nên hoang đường.
Thẩm Thính Hạ không còn hy vọng nữa.
Cô đưa áo cho một nam sinh ngồi gần cửa sau, nhờ đối phương để ở vị trí của Giang Tố giúp mình.
Khi chuẩn bị rời đi, cô nghe có người gọi mình, là nữ sinh ở chỗ nhận thưởng ngày hôm qua: “A? Cậu ở đây à? Giang Tố đưa đơn cho tớ rồi, tớ mang đơn đi in ra một bản, cậu cầm đi! Điền xong rồi nộp lại cho phòng giáo vụ giải quyết là được.”
Cô hơi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé.”
Dường như nữ sinh kia hơi kinh ngạc, họ rất sôi nổi, hiếm khi gặp… Người dịu dàng và có chút chậm rãi như vậy.
“Không có gì đâu!”
Sau đó hai người mỗi người một ngả.
Lớp 11-1 ở tầng một, còn cô học ở tầng hai.
Nhìn tờ đơn kia, lòng cô bỗng trống rỗng.
Ngay cả lý do tiếp xúc duy nhất cũng không có.
Trở về phòng học, mọi người chuyện trò náo nhiệt, chỉ có một mình cô ngồi ở góc viết đơn, khi kiểm tra lại nội dung đã viết, ánh mắt cô dừng lại ở cột chiều cao một hồi, cô điền vào đó là 157cm.
Cân nặng cũng như người bình thường, sẽ không bị người ta bảo là mập nhưng cũng sẽ không bị bảo là quá gầy, suy cho cùng thịt luôn dồn hết vào phần đùi.
Rồi cô lại nghĩ đến những nữ sinh vừa cao gầy vừa xinh đẹp trong nhóm người mẫu đứng ở cửa lớp 11-1 hôm nay.
Hóa ra tín hiệu đầu tiên của rung động đó là tự ti.
Cô nghĩ đến Giang Tố.
Thôi bỏ đi, không gặp anh có lẽ… Tốt hơn.
*
Những ngày sau đó vẫn theo khuôn sáo cũ.
Dậy sớm, vào học, làm bài tập, ngủ, sau đó lặp lại.
Giang Thành độ giữa hè, tuy chỉ mặc áo ngắn tay cũng cảm thấy nóng bức, nhưng trong phòng học lại rất mát mẻ. Có lúc khi hết tiết học, cô sẽ nương nhờ đám đông, giả vờ đi ngang qua nhà vệ sinh ở tầng một, chỉ để ngang qua cửa sổ lớp 11-1.
Mấy lần trước cô thậm chí không dám nhìn anh, sau đó mới phát hiện anh đã quen với việc bị nhìn chăm chú, thành thử anh sẽ không nhận ra trong vô vàn ánh mắt kia có cô hay không. Lúc này cô mới dám lén lút nhìn lướt qua, nhìn chiếc áo khoác anh tùy ý mặc bên ngoài, đoán rằng chiếc áo đó có phải là chiếc cô đã trả lại anh không?
Buổi trưa, cô sẽ đứng chờ cạnh quầy bán đồ ăn vặt thật lâu, mong chờ một khả năng anh đi ngang qua, có lẽ tình cờ gặp nhưng phần nhiều là công cốc quay về.
Thỉnh thoảng khi anh đi ngang qua, tuy cô đứng rất xa nhưng cũng ngừng thở, cứ như vai chạm vai vậy, chờ anh đi ngang qua rồi, cô mới dám công khai nhìn theo bóng lưng anh trong đám đông. Lâu ngày, các đường nét cũng trở nên quen thuộc. Anh rất lười biếng, lúc nào Bốc Duệ Thành cũng bá vai quàng cổ anh. Khớp xương anh rất trắng, đường cong cánh tay đẹp tuyệt, xương vai cũng bắt mắt.
Anh rất cao, thoạt nhìn hình như hơn 1m85, chân dài, mọi người thường mô tả tỷ lệ cơ thể anh là trái đạo trời.
Anh rất thích nước uống chua có ga.
Anh thuộc một thế giới khác mà cô không thể nào sánh bằng, cô đã tiếp nhận chuyện này, chưa từng có suy nghĩ sẽ đến gần hơn nữa.
Cô chỉ một mình, không có ai nói chuyện cùng nên đã dành hết tinh lực cho đôi mắt, nhờ vào khả năng quan sát tốt, cô đã phát hiện có lúc ở ống tay áo khoác anh sẽ có sợi dây đỏ, có lúc lại không có.
Dần dà cô nhận ra… Chiếc có dây đỏ là chiếc anh từng ném cho cô mượn.
Rõ ràng chỉ là một chuyện cỏn con nhưng mỗi lần phát hiện cũng đủ khiến cô vui vẻ thật lâu. Hồi đi học ở thành phố nhỏ, cô có vài người bạn, bây giờ chuyển trường lại khó mà hòa nhập với lớp mới. Đối với cô mà nói, khoảng thời gian lớp 11 là một màu xám tro nhưng trong gam màu xám tro ấy, Giang Tố là một sắc màu nổi bật duy nhất.
Bắt đầu muốn biết thêm về anh, từ từ mới hiểu hóa ra ban đầu mọi người đều ngầm cho rằng cô cũng biết anh là vì trước đây đài truyền hình Giang Thành đã từng phỏng vấn anh. Anh có thành tích học tập tốt, xuất sắc nhất là môn tiếng Anh, sau vài lần đạt giải, anh ngày càng nổi tiếng hơn trong giới học sinh. Người ở trường học đều biết, người ngoài trường cũng biết, thậm chí còn có người mở trang Tieba cho anh, có mấy ngàn fan theo dõi.
Đối với một học sinh mà nói thì số lượng fan hâm mộ này đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà.
Gương mặt như kia mà không được yêu thích chào đón mới là lạ.
Ngày ấy ở trường có trận đấu bóng rổ, mọi người đều xuống sân xem anh chơi. Cô đứng ở tầng năm xa xa, một vị trí mà anh tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
Trong lúc nghỉ giải lao, một chú chim đậu lên nhành cây hương chương ở bên phải cô rồi đột ngột cất tiếng hót véo von, thậm chí là lấn át cả tiếng ve kêu. Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị thì phát hiện anh đã ngẩng đầu nhìn lên.
Vào khoảnh khắc ấy, phản ứng đầu tiên của cô là lập tức quay người ngồi xổm xuống, trái tim tức khắc đập nhanh như mưa bão, hành động tự co mình lại bị phóng đại một cách vô hạn.
Màng nhĩ như mặt trống, bị gõ vang dội gần như muốn rách ra.
Cô rất căng thẳng, tiềm thức thôi thúc cô trốn tránh.
Năm phút sau cô mới bình tĩnh lại, lơ đãng đứng dậy. Khi này cô mới biết bên dưới sân đã tiếp tục chơi bóng từ lâu, thậm chí anh đã thắng được hai quả. Cô nhận ra có lẽ anh vốn không hề thấy mình.
Adrenaline dâng trào như bão táp ở giây phút vừa nãy chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, niềm vui của sự giao thoa bất ngờ kia đã bị số phận át đi trong một giây như một trò đùa.
Mãi lâu sau này khi đọc được một câu nói trong sách, cô mới có thể tóm lược cảm giác mất mát kéo dài rất lâu sau đó —
“Nếu xinh đẹp hơn một chút thì tốt biết bao.”
“Như vậy khi anh nhìn về phía em, có lẽ, ánh mắt em sẽ không trốn tránh nữa.”
__
Lời tác giả:
Hai câu cuối viết đại ý thôi, từ bình luận hot về “Phù Mộc” trên mạng xã hội NetEase Cloud
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook