Thịnh Đường
-
Chương 69: Phiên ngoại 2: Nhị ngốc bị “áp” ký
Hôm đó trước khi lên triều, Lý Thế Dân bước vào phòng, bỗng phat hiện ra bầu không khí có gì đó là lạ. Các đại thần chờ vào triều đều tụ tập một chỗ, bí mật bàn tán chuyện gì.
“Hách đại nhân, cái chuyện kia...... ông đã nghe chưa?”
“Từ đại nhân chẳng lẽ muốn nói đến...... cái chuyện kia?”
“Không phải cái chuyện kia, còn có thể là chuyện khác sao? Đương nhiên...... chỉ có thể là cái chuyện kia.”
Lý Thế Dân càng nghe càng thấy quái dị, liền tìm một cái góc bình tĩnh đứng nghe một lúc xem rốt cuộc có chuyện gì.
Lúc này chỉ thấy một đại thần khác bước qua, nói: “Sáng tinh mơ hôm nay tại hạ mới đi công vụ ở vùng khác trở về, trong cung đã xảy ra chuyện gì quả thực là không biết, xin hai vị đại nhân kể lại rõ ràng!”
Hai người kia lập tức cảnh giác nhìn quanh một vòng, Lý Thế Dân vội vàng quay lưng đi, che mặt lại, né tránh ánh mắt của bọn họ.
Lát sau, tiếng bàn luận lại vang lên.
“Không dám giấu Trần đại nhân, tại hạ nghe nói...... đêm qua bệ hạ triệu Hoàng thái đệ vào thị tẩm!” Người kia nói bằng giọng thần bí mà hưng phấn, đến cuối thậm chí còn lên giọng đầy kích động, bay vài vòng trong không trung.
Lý Thế Dân nghe vậy thoáng căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào đêm qua khi trèo tường vào tẩm cung của đại ca đã bị tiểu cung nữ lắm chuyện nào đó trông thấy rồi để lộ phong thanh?
Còn đang nghĩ việc này truyền ra ngoài liệu có làm tổn hại đến phong hoá hay không thì đã nghe giữa tiếng kinh hô của mấy đại thần còn lại, một người nào đó tên Từ đại nhân nói: “Bản triều khai mở phong hoá, chuyện này vốn không đáng nói, nhưng lại có một việc vượt quá dự liệu của lão phu!”
Người xung quanh vội hỏi: “Việc gì việc gì? Từ đại nhân đừng úp mở nữa!”
Từ đại nhân kia nghe vậy liền cúi đầu chui vào đám đông, dù đã cố gắng hạ giọng nhưng Lý Thế Dân đứng xa đến thế vẫn còn nghe được.
“Các vị có biết...... Hoàng thái đệ dũng mãnh dị thường, năng chinh thiện chiến, thế mà, thế mà lại...... nằm dưới?!”
Lý Thế Dân nghe vậy suýt nữa đã đập bàn đứng lên, là ai tung tin đồn nhảm, đúng là chỉ giỏi nói láo!
Nhưng không đợi hắn nguôi giận, những người còn lại đã ồ lên kinh ngạc, khoan đã, mọi người bắt đầu tụ họp từ bao giờ vậy!
Mà chẳng mấy chốc, đám đại thần lại bắt đầu ríu rít bàn tán. Lý Thế Dân cũng không nén nổi tò mò, vểnh tai lên nghe.
Chỉ nghe một người hạ giọng hỏi: “Việc này đáng ra phải hết sức riêng tư...... không biết Từ đại nhân làm sao biết được?”
“Thật không dám giấu...... hôm nay lúc tại hạ vào triều có đi ngang qua trước cửa phủ Hoàng thái đệ, vừa hay thấy ngài bước ra từ bên trong,” Từ đại nhân kia giơ một ngón tay, thần bí nói, “...... vịn thắt lưng.”
“Á à......” xung quanh lập tức vang lên những tiếng vỡ lẽ, giọng điệu còn lên bổng xuống trầm, phiêu dật không ngớt, hẳn là lĩnh hội vô cùng sâu xa.
Lý Thế Dân vô thức xoa lên sau thắt lưng, lập tức đau muốn ná thở. Hắn bỗng dưng cảm thấy lần này mình đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không sao nói ra được.
Ai, có trách thì trách hôm qua mình thú tính đại phát, rõ ràng đã hưởng một lần rồi, bị đại ca đuổi ra với lý do ngày mai phải tảo triều, nhưng vừa ra khỏi cửa đã không nhịn nổi, mới lén trèo tường mò vào phòng đại ca lăn qua lộn lại một hồi.
Kết quả khi quay ra bằng đường cũ lại trượt chân, ngã xuống mới đau thắt lưng, xem như...... là gặp báo ứng.
Còn đang phẫn hận, sau lưng đã có người hỏi: “Nhị ca sao ngươi lại đứng đây?”
Lý Thế Dân vừa quay đầu đã thấy Lý Nguyên Cát tùy tiện bước vào cửa. Giọng hắn oang oang, một câu nói ra cả nửa đại sảnh đều nghe được.
Lý Thế Dân liếc qua đám người ồn ào kia, quả nhiên thấy các đại thần đều đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn vội vàng nhịn đau đứng thẳng lưng, đáp qua loa: “Ta cũng vừa mới đến, thấy bên trong nhiều người mới đứng ngoài đây chờ vào triều.”
Lý Nguyên Cát hoài nghi nhìn hắn lăm lăm, sau đó nói: “Sắp đến giờ rồi, nhị ca nên vào điện đi.”
“Được rồi.” Lý Thế Dân đành phải gật đầu, khập khiễng bước vào đại điện với Lý Nguyên Cát dưới ánh mắt phức tạp của mọi người.
“Từ đại nhân...... Hoàng thái đệ quả thực......”
“Ha ha, Hách đại nhân, tại hạ nói không sai mà. Hoàng thái đệ đúng là bị đau thắt lưng, còn nguyên nhân thì đại nhân hiểu rồi đó.”
“Đương nhiên đương nhiên, không nói tôi cũng hiểu......”
Lý Thế Dân nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ các ngươi cứ lắm lời tung tin đồn nhảm đi, ngày sau ta tìm lý do biếm hết các ngươi về nhà cày ruộng!
Vất vả lắm mới thoát vây, quay lại vị trí ban đầu, Lý Thế Dân vỗ vỗ thắt lưng, lúc này thân tâm mới coi như được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, đã thấy Lý Nguyên Cát cúi đầu, hai mắt nhắm thẳng vào thắt lưng mình.
“Nguyên Cát ngươi......” Trong lòng có dự cảm không hay.
Quả nhiên, hắn thần thần bí bí tiến lên vài bước rồi hỏi: “Nhị ca, ta nghe nói...... ngươi với đại ca...... chuyện kia...... ngươi là...... ưm...... người nằm dưới?”
Đáy lòng Lý Thế Dân thét gào: ông trời ơi, chuyện này rốt cuộc đã truyền đi bao xa rồi!
*****
Sau khi bãi triều, trong ngự thư phòng.
Ngụy Trưng vừa sắp xếp lại tấu chương, vừa nói với Lý Kiến Thành: “Bệ hạ, hôm nay trong triều đồn đại Hoàng thái đệ đêm qua thị tẩm bệ hạ, hơn nữa...... còn vì thế mà đau thắt lưng.”
“Ừm, có thể ra chiến trường cũng có thể lên long sàng mới là lương tướng.” Lý Kiến Thành cúi đầu phê duyệt tấu chương, không thèm ngẩng đầu, đáy mắt thấp thoáng ý cười nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Ngụy Trưng do dự một thoáng, lại nói với ẩn ý sâu xa: “Thần nghe nói, ai nấy đều kinh ngạc...... Hoàng thái đệ dũng mãnh dị thường, năng chinh thiện chiến, vậy mà lại nằm dưới!”
“Có gì phải ngạc nhiên, ” Lý Kiến Thành lấy một bản tấu chương khác, mở ra, nhíu mày điềm nhiên nói, “Sự • thật • vốn • là • như • thế.”
“Chuyện, chuyện này là thật?” Ngụy Trưng nghe vậy kinh hãi không thôi, nhất thời nói không thành tiếng. Thầm nghĩ Hoàng thượng nhìn như yếu đuối, vậy mà có thể khiến Hoàng thái đệ ra nông nỗi kia, hay là...... thật ra ngài là long tinh hổ mãnh thâm tàng bất lộ?
“Dĩ nhiên.” Lý Kiến Thành thấy thế thì mỉm cười hết sức vừa lòng, khẽ nhíu mày, “Có điều chuyện phòng the mà đem ra bàn tán với người ngoài thì không tiện lắm, dù là tiên sinh, chỉ e cũng......”
“Không dám không dám, ” Ngụy Trưng còn chưa hết hoảng hốt, vội vã xua tay, “Chuyện riêng của bệ hạ...... thần không dám vọng luận.”
Mà chân trước Ngụy Trưng vừa đi, trong phòng đã có một cung nhân bước ra hô: “Đến đây đến đây, mau đi tìm hai cung nữ tay nghề giỏi đến đấm eo cho Hoàng Thượng!”
Khoảng một nén nhang sau, Lý Kiến Thành nhoài người trên giường hưởng thụ bàn tay trắng mịn của các cung nữ, dù trên lưng còn đau nhưng vẫn cười vô cùng đắc ý.
Lý Thế Dân ngươi giỏi lắm, một lần không đủ còn muốn hai lần. Hừ, hãy xem lần này trẫm khiến ngươi cả đời cũng không trở mình nổi.
Thế nên từ đó về sau, truyền thuyết Lý Thế Dân là thụ cứ không ngớt được lưu truyền trên triều đình......
Lời tác giả: Đại ca ngươi công rồi...... =v=
“Hách đại nhân, cái chuyện kia...... ông đã nghe chưa?”
“Từ đại nhân chẳng lẽ muốn nói đến...... cái chuyện kia?”
“Không phải cái chuyện kia, còn có thể là chuyện khác sao? Đương nhiên...... chỉ có thể là cái chuyện kia.”
Lý Thế Dân càng nghe càng thấy quái dị, liền tìm một cái góc bình tĩnh đứng nghe một lúc xem rốt cuộc có chuyện gì.
Lúc này chỉ thấy một đại thần khác bước qua, nói: “Sáng tinh mơ hôm nay tại hạ mới đi công vụ ở vùng khác trở về, trong cung đã xảy ra chuyện gì quả thực là không biết, xin hai vị đại nhân kể lại rõ ràng!”
Hai người kia lập tức cảnh giác nhìn quanh một vòng, Lý Thế Dân vội vàng quay lưng đi, che mặt lại, né tránh ánh mắt của bọn họ.
Lát sau, tiếng bàn luận lại vang lên.
“Không dám giấu Trần đại nhân, tại hạ nghe nói...... đêm qua bệ hạ triệu Hoàng thái đệ vào thị tẩm!” Người kia nói bằng giọng thần bí mà hưng phấn, đến cuối thậm chí còn lên giọng đầy kích động, bay vài vòng trong không trung.
Lý Thế Dân nghe vậy thoáng căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào đêm qua khi trèo tường vào tẩm cung của đại ca đã bị tiểu cung nữ lắm chuyện nào đó trông thấy rồi để lộ phong thanh?
Còn đang nghĩ việc này truyền ra ngoài liệu có làm tổn hại đến phong hoá hay không thì đã nghe giữa tiếng kinh hô của mấy đại thần còn lại, một người nào đó tên Từ đại nhân nói: “Bản triều khai mở phong hoá, chuyện này vốn không đáng nói, nhưng lại có một việc vượt quá dự liệu của lão phu!”
Người xung quanh vội hỏi: “Việc gì việc gì? Từ đại nhân đừng úp mở nữa!”
Từ đại nhân kia nghe vậy liền cúi đầu chui vào đám đông, dù đã cố gắng hạ giọng nhưng Lý Thế Dân đứng xa đến thế vẫn còn nghe được.
“Các vị có biết...... Hoàng thái đệ dũng mãnh dị thường, năng chinh thiện chiến, thế mà, thế mà lại...... nằm dưới?!”
Lý Thế Dân nghe vậy suýt nữa đã đập bàn đứng lên, là ai tung tin đồn nhảm, đúng là chỉ giỏi nói láo!
Nhưng không đợi hắn nguôi giận, những người còn lại đã ồ lên kinh ngạc, khoan đã, mọi người bắt đầu tụ họp từ bao giờ vậy!
Mà chẳng mấy chốc, đám đại thần lại bắt đầu ríu rít bàn tán. Lý Thế Dân cũng không nén nổi tò mò, vểnh tai lên nghe.
Chỉ nghe một người hạ giọng hỏi: “Việc này đáng ra phải hết sức riêng tư...... không biết Từ đại nhân làm sao biết được?”
“Thật không dám giấu...... hôm nay lúc tại hạ vào triều có đi ngang qua trước cửa phủ Hoàng thái đệ, vừa hay thấy ngài bước ra từ bên trong,” Từ đại nhân kia giơ một ngón tay, thần bí nói, “...... vịn thắt lưng.”
“Á à......” xung quanh lập tức vang lên những tiếng vỡ lẽ, giọng điệu còn lên bổng xuống trầm, phiêu dật không ngớt, hẳn là lĩnh hội vô cùng sâu xa.
Lý Thế Dân vô thức xoa lên sau thắt lưng, lập tức đau muốn ná thở. Hắn bỗng dưng cảm thấy lần này mình đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không sao nói ra được.
Ai, có trách thì trách hôm qua mình thú tính đại phát, rõ ràng đã hưởng một lần rồi, bị đại ca đuổi ra với lý do ngày mai phải tảo triều, nhưng vừa ra khỏi cửa đã không nhịn nổi, mới lén trèo tường mò vào phòng đại ca lăn qua lộn lại một hồi.
Kết quả khi quay ra bằng đường cũ lại trượt chân, ngã xuống mới đau thắt lưng, xem như...... là gặp báo ứng.
Còn đang phẫn hận, sau lưng đã có người hỏi: “Nhị ca sao ngươi lại đứng đây?”
Lý Thế Dân vừa quay đầu đã thấy Lý Nguyên Cát tùy tiện bước vào cửa. Giọng hắn oang oang, một câu nói ra cả nửa đại sảnh đều nghe được.
Lý Thế Dân liếc qua đám người ồn ào kia, quả nhiên thấy các đại thần đều đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn vội vàng nhịn đau đứng thẳng lưng, đáp qua loa: “Ta cũng vừa mới đến, thấy bên trong nhiều người mới đứng ngoài đây chờ vào triều.”
Lý Nguyên Cát hoài nghi nhìn hắn lăm lăm, sau đó nói: “Sắp đến giờ rồi, nhị ca nên vào điện đi.”
“Được rồi.” Lý Thế Dân đành phải gật đầu, khập khiễng bước vào đại điện với Lý Nguyên Cát dưới ánh mắt phức tạp của mọi người.
“Từ đại nhân...... Hoàng thái đệ quả thực......”
“Ha ha, Hách đại nhân, tại hạ nói không sai mà. Hoàng thái đệ đúng là bị đau thắt lưng, còn nguyên nhân thì đại nhân hiểu rồi đó.”
“Đương nhiên đương nhiên, không nói tôi cũng hiểu......”
Lý Thế Dân nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ các ngươi cứ lắm lời tung tin đồn nhảm đi, ngày sau ta tìm lý do biếm hết các ngươi về nhà cày ruộng!
Vất vả lắm mới thoát vây, quay lại vị trí ban đầu, Lý Thế Dân vỗ vỗ thắt lưng, lúc này thân tâm mới coi như được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, đã thấy Lý Nguyên Cát cúi đầu, hai mắt nhắm thẳng vào thắt lưng mình.
“Nguyên Cát ngươi......” Trong lòng có dự cảm không hay.
Quả nhiên, hắn thần thần bí bí tiến lên vài bước rồi hỏi: “Nhị ca, ta nghe nói...... ngươi với đại ca...... chuyện kia...... ngươi là...... ưm...... người nằm dưới?”
Đáy lòng Lý Thế Dân thét gào: ông trời ơi, chuyện này rốt cuộc đã truyền đi bao xa rồi!
*****
Sau khi bãi triều, trong ngự thư phòng.
Ngụy Trưng vừa sắp xếp lại tấu chương, vừa nói với Lý Kiến Thành: “Bệ hạ, hôm nay trong triều đồn đại Hoàng thái đệ đêm qua thị tẩm bệ hạ, hơn nữa...... còn vì thế mà đau thắt lưng.”
“Ừm, có thể ra chiến trường cũng có thể lên long sàng mới là lương tướng.” Lý Kiến Thành cúi đầu phê duyệt tấu chương, không thèm ngẩng đầu, đáy mắt thấp thoáng ý cười nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Ngụy Trưng do dự một thoáng, lại nói với ẩn ý sâu xa: “Thần nghe nói, ai nấy đều kinh ngạc...... Hoàng thái đệ dũng mãnh dị thường, năng chinh thiện chiến, vậy mà lại nằm dưới!”
“Có gì phải ngạc nhiên, ” Lý Kiến Thành lấy một bản tấu chương khác, mở ra, nhíu mày điềm nhiên nói, “Sự • thật • vốn • là • như • thế.”
“Chuyện, chuyện này là thật?” Ngụy Trưng nghe vậy kinh hãi không thôi, nhất thời nói không thành tiếng. Thầm nghĩ Hoàng thượng nhìn như yếu đuối, vậy mà có thể khiến Hoàng thái đệ ra nông nỗi kia, hay là...... thật ra ngài là long tinh hổ mãnh thâm tàng bất lộ?
“Dĩ nhiên.” Lý Kiến Thành thấy thế thì mỉm cười hết sức vừa lòng, khẽ nhíu mày, “Có điều chuyện phòng the mà đem ra bàn tán với người ngoài thì không tiện lắm, dù là tiên sinh, chỉ e cũng......”
“Không dám không dám, ” Ngụy Trưng còn chưa hết hoảng hốt, vội vã xua tay, “Chuyện riêng của bệ hạ...... thần không dám vọng luận.”
Mà chân trước Ngụy Trưng vừa đi, trong phòng đã có một cung nhân bước ra hô: “Đến đây đến đây, mau đi tìm hai cung nữ tay nghề giỏi đến đấm eo cho Hoàng Thượng!”
Khoảng một nén nhang sau, Lý Kiến Thành nhoài người trên giường hưởng thụ bàn tay trắng mịn của các cung nữ, dù trên lưng còn đau nhưng vẫn cười vô cùng đắc ý.
Lý Thế Dân ngươi giỏi lắm, một lần không đủ còn muốn hai lần. Hừ, hãy xem lần này trẫm khiến ngươi cả đời cũng không trở mình nổi.
Thế nên từ đó về sau, truyền thuyết Lý Thế Dân là thụ cứ không ngớt được lưu truyền trên triều đình......
Lời tác giả: Đại ca ngươi công rồi...... =v=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook