Thịnh Đường Vô Yêu
-
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
Tên đầu trọc dừng một chút rồi cười ha ha, nói: “Hắn dùng thuốc, sao lại dùng thuốc? Vì khi luyện Ưng Trảo Công, xương cốt trên người sẽ trở nên thô to, da thô ráp. Người trên giang hồ chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra. Nếu muốn xóa dấu vết này, hắn chỉ có thể lột da… Sau khi luyện thành Ưng Trảo Công, da tay sẽ tự động lột ra và khôi phục lại sự nhẵn bóng như cũ. Phương pháp này có thể xem như một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã. Nhưng khi sử dụng lại Ưng Trảo Công, da sẽ bị nứt ra. Vì thế, người luyện chỉ có thể liên tục ngâm tay trong nước thuốc để dưỡng cho da nhẵn mịn, đàn hồi, như thế sẽ không để lại di chứng về sau.”
A, đây mới là tên cáo già!
Âm thầm kiểm tra người ta.
Vậy là vụ án thứ nhất đã giải được một nửa. Nếu tìm ra thân phận người chết và nơi tử vong, án này gần như đã phá xong!
Cố Duệ biết các bước phá án ở cổ đại không chặt chẽ, cẩn thận như ở hiện đại. Ở hiện đại, cho dù cả thế giới đều biết hung thủ là ai, nhưng chỉ cần thiếu một chút bằng chứng kết tội, thẩm phán sẽ không định tội hắn. Cho nên mới có rất nhiều thứ liên quan đến tư pháp như luật sư, cảnh sát, công tố,…
Ở cổ đại, phá án đơn giản hơn nhiều. Một Huyện lệnh, một Ngỗ tác thế là xong một hệ thống phá án.
Đã có tiến triển mới, khuôn mặt đầy mệt mỏi của Triệu Nguyên xuất hiện ý cười. Ông ta nói: “So ra, vụ án thứ hai lại không có bao nhiêu manh mối. Nhưng tôi biết hung thủ chắc chắn cũng có mặt trong buổi tiệc hôm đó.”
Buổi tiệc mà Thứ Sử Tả Long Châu tham dự?
“Vì sao?” Lý Đại Hùng luôn là người ham học hỏi với hàng ngàn câu hỏi vì sao.
Cố Duệ ném bút lông lên bàn: “Vì huyết bọ hung không phải là cổ trùng bình thường. Tôi từng nghe Yêu Yêu nói, mỗi một loại cổ trùng đều có tính lây nhiễm và thay đổi. Người này giết Tiểu Thúy với cách làm âm hiểm và mơ hồ như vậy, người khác rất khó liên tưởng sự việc liên quan đến hắn. Nhưng lỡ như cổ độc bọ hung máu truyền ra ngoài, mọi chuyện sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Cho nên, lúc cổ độc huyết bọ hung phát tác, gây ra cái chết cho Tiểu Thúy, hắn nhất định sẽ đứng gần đó quan sát… Hơn nữa, sau khi cổ độc phát tác, hắn dùng một loại dược ức chế cổ độc, phong tỏa bọ hung máu trong cơ thể nạn nhân. Nhưng dược này cũng áp chế thi ban, khiến cơ thể trở nên cứng hơn. Vì thế, thi thể của Tiểu Thúy mới kỳ lạ như vậy. Ngày hôm đó, người đó ở đây, bình thường cũng tiếp xúc với Tiểu Thúy, dựa vào sắc mặt của cô ta mà tính ra thời gian cổ độc phát tác. Hơn nữa, sau khi Tiểu Thúy chết, người đó cũng từng tiếp xúc với thi thể… Người phù hợp với những điều trên, chắc không có nhiều đâu.”
Chẳng lẽ lại là người nhà họ Trần? Lý Đại Hùng cảm thấy người nhà này rất đáng nghi.
Cố Duệ nhìn về phía Triệu Nguyên. Triệu Nguyên cau mày, nói ra hai cái tên: “Hàn Cao, Viên Lâm.”
Hai người này… Một người là con trai Đề Hình, mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng sẽ tham gia phá một số vụ án của U Châu. Đương nhiên hắn ta không thật sự phá án, chỉ góp mặt cho có. Nói cho cùng, cha hắn hi vọng hắn sẽ kế nghiệp mình. Cũng vì thế, hôm đó, hắn cũng có mặt, nhìn và tiếp xúc với thi thể. Người còn lại là Viên Lâm.
Viên Lâm là một người không tệ, cũng là con nhà người ta như Trần Dịch Hiên. Nhưng xuất thân của hắn cao hơn Trần Dịch Hiên rất nhiều. Ở hiện đại, hắn được xem như con ông cháu cha. Nếu thêm thân phận tiến sĩ, tương lai hắn chắc chắn sẽ bước chân vào chốn quan trường.
Đừng nói là Triệu Nguyên, ngay cả Thứ Sử Tả Long Châu cũng nể mặt hắn. Hơn nữa, hôm đó hắn cũng ở đây nên chuyện giúp đỡ canh giữ thi thể là chuyện rất bình thường.
“Hai người này có quan hệ tốt với Trần Dịch Hiên, lại xuất thân từ nhà quan. Nhà họ Trần nóng lòng muốn xây dựng căn cơ, muốn thoát khỏi cái mác thương hộ, cho nên rất thân thiết với hai người này, thường xuyên mời bọn họ ở lại. Nhìn mức độ quen biết của Hứa Điển cùng Trần Dịch Bảo là biết, dù Trần Dịch Hiên ở tận Lạc Dương, hai người này vẫn ra vào nhà họ Trần tựa như con cháu trong nhà. Vì thế, bọn họ cũng quen thuộc đám thị nữ.”
Nhưng dù sao cũng chẳng phải đàn ông trong nhà, ra vào nhiều lần như vậy sẽ xuất hiện vấn đề… Sau đó, thị nữ vô tình bắt gặp, vì che giấu nên không còn cách nào ngoài giết người diệt khẩu.
“Người Tiểu Thúy hầu hạ là di nương nhà họ Trần, chẳng lẽ người đó cùng…”
Khó mà nói được…
Triệu Nguyên lắc đầu: “Di nương nhà họ Trần luôn ở trong viện của mình, rất hiếm khi gặp người khác. Mà cũng lạ, phu nhân và di nương của Trần Nguyên Phong cứ như ở góa. Nhà họ Trần này cũng khá kỳ quái. Nhưng mấy nhà nhà cao cửa rộng cũng đều như thế…”
Vậy cũng đúng, người nhiều, thị phi cũng nhiều.
Cố Duệ đột nhiên hỏi: “Di nương nhà họ Trần bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”
Hả? Nháy mắt Triệu Nguyên đã hiểu: “Ba mươi chín tuổi. Vì Trần Dịch Sinh đã hai mươi, bà ta gả vào nhà họ Trần hai năm thì có thai… Chắc tuổi cũng tầm khoảng đó. Về độ xinh đẹp… Chắc cũng bình thường. Nghe nói Trần phu nhân và phu nhân nhị gia đều rất xinh đẹp. Nếu Cố tiểu hữu nghi ngờ yêu đương vụng trộm thì không chắc. Di nương nhà họ Trần không quyến rũ được hai người Hàn Cao và Viên Lâm đâu.”
“Khi gặp ở Phong Mãn Cư, hai người này đều thuộc dạng công tử hạng nhất ở U Châu, loại mỹ nhân gì mà bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, sao có thể bị quyến rũ bởi một di nương tuổi lớn, lại không quá xinh đẹp. Hơn nữa, Hàn Cao là một kẻ có lòng dạ rất sâu, Viên Lâm lại còn hơn thế. Cả hai đều không phải kẻ ngả ngớn, sẽ không dễ dàng bị quyến rũ hay bị dụ dỗ như vậy. Nếu phải mạo hiểm đến mức như vậy… Phải là một người phụ nữ đủ xinh đẹp và đủ quyến rũ, có thể làm bọn họ bí quá hóa liều.”
Vậy chỉ có hai người.
Trần phu nhân? Nhìn bề ngoài của Trần Dịch Phong là biết.
Còn phu nhân nhị gia thì không cần nói đến. Lúc ăn cơm đã gặp mặt, còn nhìn thấy cả vẻ mặt “đứng núi này trông núi nọ” của Hứa Điển.
Hai nam, hai nữ. Rốt cuộc là ai?
“Chỉ cần xem xét cẩn thận, án này chắc chắn có thể phá được trong thời gian ngắn.”
Triệu Nguyên đã có tính toán riêng của mình, những người khác cũng không nhiều lời.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tên đầu trọc đột nhiên hỏi: “Vụ án thứ nhất và vụ án thứ hai nhìn có vẻ không liên quan đến nhau nhưng lại có một điểm kỳ lạ, không biết có phải do trùng hợp hay không.”
Cố Duệ rũ mắt: “Nhìn xem, vụ án thứ nhất, nạn nhân nhìn thấy một chuyện rất đáng sợ, Tiểu Thúy cũng nhìn thấy thứ không nên thấy. Quan trọng hơn hết, người bị tình nghi ở án thứ nhất – nhị gia nhà họ Trần cũng thấy được chuyện đáng sợ gì đó, cho nên bị dọa sợ, trong lúc vội vàng bỏ chạy thì đánh rơi túi thơm.”
Ba người này là trọng tâm của hai vụ án.
Triệu Nguyên vuốt ngón tay: “Lúc đó, tôi để ý đến dấu chân của kẻ khiêng xác ở bên cạnh giếng. Tôi từng nghĩ, ban đầu hung thủ định vứt xác xuống giếng để phi tang nhưng không biết sao lại vứt cái xác xuống đất rồi mặc kệ. Nhưng đêm nay, sau khi phân tích lại mọi thứ, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu ngay từ đầu đã mặc kệ cái xác thì cần gì phải đến nhà xác? Đến khi Đại Hùng tiểu ca tìm được túi thơm, tôi đoán có thể hung thủ đã bị thứ dưới giếng làm cho hoảng sợ rồi vội vàng bỏ chạy, mặc kệ thi thể và làm rơi túi thơm.”
“Tất cả mọi thứ chỉ mới là phỏng đoán. Trước mắt, chúng ta cần phải quyết nghi vấn về thân phận người chết, thứ quỷ dị dưới giếng, phòng chứa củi nhỏ và bốn người Viên Lâm.”
Ánh mắt Triệu Nguyên trở nên sắc bén: “Thân phận người chết, tôi sẽ cho người điều tra. Bây giờ đang lúc đêm khuya, không thích hợp làm việc này. Còn bốn người Viên Lâm, chúng ta không cần vội, cứ cho người nhìn chằm chằm, trước sau gì bọn họ cũng lộ dấu vết.”
A, đây mới là tên cáo già!
Âm thầm kiểm tra người ta.
Vậy là vụ án thứ nhất đã giải được một nửa. Nếu tìm ra thân phận người chết và nơi tử vong, án này gần như đã phá xong!
Cố Duệ biết các bước phá án ở cổ đại không chặt chẽ, cẩn thận như ở hiện đại. Ở hiện đại, cho dù cả thế giới đều biết hung thủ là ai, nhưng chỉ cần thiếu một chút bằng chứng kết tội, thẩm phán sẽ không định tội hắn. Cho nên mới có rất nhiều thứ liên quan đến tư pháp như luật sư, cảnh sát, công tố,…
Ở cổ đại, phá án đơn giản hơn nhiều. Một Huyện lệnh, một Ngỗ tác thế là xong một hệ thống phá án.
Đã có tiến triển mới, khuôn mặt đầy mệt mỏi của Triệu Nguyên xuất hiện ý cười. Ông ta nói: “So ra, vụ án thứ hai lại không có bao nhiêu manh mối. Nhưng tôi biết hung thủ chắc chắn cũng có mặt trong buổi tiệc hôm đó.”
Buổi tiệc mà Thứ Sử Tả Long Châu tham dự?
“Vì sao?” Lý Đại Hùng luôn là người ham học hỏi với hàng ngàn câu hỏi vì sao.
Cố Duệ ném bút lông lên bàn: “Vì huyết bọ hung không phải là cổ trùng bình thường. Tôi từng nghe Yêu Yêu nói, mỗi một loại cổ trùng đều có tính lây nhiễm và thay đổi. Người này giết Tiểu Thúy với cách làm âm hiểm và mơ hồ như vậy, người khác rất khó liên tưởng sự việc liên quan đến hắn. Nhưng lỡ như cổ độc bọ hung máu truyền ra ngoài, mọi chuyện sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Cho nên, lúc cổ độc huyết bọ hung phát tác, gây ra cái chết cho Tiểu Thúy, hắn nhất định sẽ đứng gần đó quan sát… Hơn nữa, sau khi cổ độc phát tác, hắn dùng một loại dược ức chế cổ độc, phong tỏa bọ hung máu trong cơ thể nạn nhân. Nhưng dược này cũng áp chế thi ban, khiến cơ thể trở nên cứng hơn. Vì thế, thi thể của Tiểu Thúy mới kỳ lạ như vậy. Ngày hôm đó, người đó ở đây, bình thường cũng tiếp xúc với Tiểu Thúy, dựa vào sắc mặt của cô ta mà tính ra thời gian cổ độc phát tác. Hơn nữa, sau khi Tiểu Thúy chết, người đó cũng từng tiếp xúc với thi thể… Người phù hợp với những điều trên, chắc không có nhiều đâu.”
Chẳng lẽ lại là người nhà họ Trần? Lý Đại Hùng cảm thấy người nhà này rất đáng nghi.
Cố Duệ nhìn về phía Triệu Nguyên. Triệu Nguyên cau mày, nói ra hai cái tên: “Hàn Cao, Viên Lâm.”
Hai người này… Một người là con trai Đề Hình, mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng sẽ tham gia phá một số vụ án của U Châu. Đương nhiên hắn ta không thật sự phá án, chỉ góp mặt cho có. Nói cho cùng, cha hắn hi vọng hắn sẽ kế nghiệp mình. Cũng vì thế, hôm đó, hắn cũng có mặt, nhìn và tiếp xúc với thi thể. Người còn lại là Viên Lâm.
Viên Lâm là một người không tệ, cũng là con nhà người ta như Trần Dịch Hiên. Nhưng xuất thân của hắn cao hơn Trần Dịch Hiên rất nhiều. Ở hiện đại, hắn được xem như con ông cháu cha. Nếu thêm thân phận tiến sĩ, tương lai hắn chắc chắn sẽ bước chân vào chốn quan trường.
Đừng nói là Triệu Nguyên, ngay cả Thứ Sử Tả Long Châu cũng nể mặt hắn. Hơn nữa, hôm đó hắn cũng ở đây nên chuyện giúp đỡ canh giữ thi thể là chuyện rất bình thường.
“Hai người này có quan hệ tốt với Trần Dịch Hiên, lại xuất thân từ nhà quan. Nhà họ Trần nóng lòng muốn xây dựng căn cơ, muốn thoát khỏi cái mác thương hộ, cho nên rất thân thiết với hai người này, thường xuyên mời bọn họ ở lại. Nhìn mức độ quen biết của Hứa Điển cùng Trần Dịch Bảo là biết, dù Trần Dịch Hiên ở tận Lạc Dương, hai người này vẫn ra vào nhà họ Trần tựa như con cháu trong nhà. Vì thế, bọn họ cũng quen thuộc đám thị nữ.”
Nhưng dù sao cũng chẳng phải đàn ông trong nhà, ra vào nhiều lần như vậy sẽ xuất hiện vấn đề… Sau đó, thị nữ vô tình bắt gặp, vì che giấu nên không còn cách nào ngoài giết người diệt khẩu.
“Người Tiểu Thúy hầu hạ là di nương nhà họ Trần, chẳng lẽ người đó cùng…”
Khó mà nói được…
Triệu Nguyên lắc đầu: “Di nương nhà họ Trần luôn ở trong viện của mình, rất hiếm khi gặp người khác. Mà cũng lạ, phu nhân và di nương của Trần Nguyên Phong cứ như ở góa. Nhà họ Trần này cũng khá kỳ quái. Nhưng mấy nhà nhà cao cửa rộng cũng đều như thế…”
Vậy cũng đúng, người nhiều, thị phi cũng nhiều.
Cố Duệ đột nhiên hỏi: “Di nương nhà họ Trần bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”
Hả? Nháy mắt Triệu Nguyên đã hiểu: “Ba mươi chín tuổi. Vì Trần Dịch Sinh đã hai mươi, bà ta gả vào nhà họ Trần hai năm thì có thai… Chắc tuổi cũng tầm khoảng đó. Về độ xinh đẹp… Chắc cũng bình thường. Nghe nói Trần phu nhân và phu nhân nhị gia đều rất xinh đẹp. Nếu Cố tiểu hữu nghi ngờ yêu đương vụng trộm thì không chắc. Di nương nhà họ Trần không quyến rũ được hai người Hàn Cao và Viên Lâm đâu.”
“Khi gặp ở Phong Mãn Cư, hai người này đều thuộc dạng công tử hạng nhất ở U Châu, loại mỹ nhân gì mà bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, sao có thể bị quyến rũ bởi một di nương tuổi lớn, lại không quá xinh đẹp. Hơn nữa, Hàn Cao là một kẻ có lòng dạ rất sâu, Viên Lâm lại còn hơn thế. Cả hai đều không phải kẻ ngả ngớn, sẽ không dễ dàng bị quyến rũ hay bị dụ dỗ như vậy. Nếu phải mạo hiểm đến mức như vậy… Phải là một người phụ nữ đủ xinh đẹp và đủ quyến rũ, có thể làm bọn họ bí quá hóa liều.”
Vậy chỉ có hai người.
Trần phu nhân? Nhìn bề ngoài của Trần Dịch Phong là biết.
Còn phu nhân nhị gia thì không cần nói đến. Lúc ăn cơm đã gặp mặt, còn nhìn thấy cả vẻ mặt “đứng núi này trông núi nọ” của Hứa Điển.
Hai nam, hai nữ. Rốt cuộc là ai?
“Chỉ cần xem xét cẩn thận, án này chắc chắn có thể phá được trong thời gian ngắn.”
Triệu Nguyên đã có tính toán riêng của mình, những người khác cũng không nhiều lời.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tên đầu trọc đột nhiên hỏi: “Vụ án thứ nhất và vụ án thứ hai nhìn có vẻ không liên quan đến nhau nhưng lại có một điểm kỳ lạ, không biết có phải do trùng hợp hay không.”
Cố Duệ rũ mắt: “Nhìn xem, vụ án thứ nhất, nạn nhân nhìn thấy một chuyện rất đáng sợ, Tiểu Thúy cũng nhìn thấy thứ không nên thấy. Quan trọng hơn hết, người bị tình nghi ở án thứ nhất – nhị gia nhà họ Trần cũng thấy được chuyện đáng sợ gì đó, cho nên bị dọa sợ, trong lúc vội vàng bỏ chạy thì đánh rơi túi thơm.”
Ba người này là trọng tâm của hai vụ án.
Triệu Nguyên vuốt ngón tay: “Lúc đó, tôi để ý đến dấu chân của kẻ khiêng xác ở bên cạnh giếng. Tôi từng nghĩ, ban đầu hung thủ định vứt xác xuống giếng để phi tang nhưng không biết sao lại vứt cái xác xuống đất rồi mặc kệ. Nhưng đêm nay, sau khi phân tích lại mọi thứ, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu ngay từ đầu đã mặc kệ cái xác thì cần gì phải đến nhà xác? Đến khi Đại Hùng tiểu ca tìm được túi thơm, tôi đoán có thể hung thủ đã bị thứ dưới giếng làm cho hoảng sợ rồi vội vàng bỏ chạy, mặc kệ thi thể và làm rơi túi thơm.”
“Tất cả mọi thứ chỉ mới là phỏng đoán. Trước mắt, chúng ta cần phải quyết nghi vấn về thân phận người chết, thứ quỷ dị dưới giếng, phòng chứa củi nhỏ và bốn người Viên Lâm.”
Ánh mắt Triệu Nguyên trở nên sắc bén: “Thân phận người chết, tôi sẽ cho người điều tra. Bây giờ đang lúc đêm khuya, không thích hợp làm việc này. Còn bốn người Viên Lâm, chúng ta không cần vội, cứ cho người nhìn chằm chằm, trước sau gì bọn họ cũng lộ dấu vết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook