Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 71: Túi Thơm

Nữ, Tô Lai, một cô nương xinh đẹp.

Tên thổ tặc Lý Đại Hùng đang ăn lựu ngẩng đầu nhìn Tô Lai vài lần, sau đó lại mau chóng cúi đầu ăn tiếp.

So về nhan sắc, cô ta vẫn kém xa mỹ nhân Yêu Yêu của Khuê Sơn.

Lúc trước cậu nhìn Vương Thanh Uyển bằng cặp mắt khác bởi vì cô ấy gặp phải cảnh ngộ đáng thương, bản thân cô ấy lại là một người dịu dàng, từ tốn. Người như vậy là kiểu người mà đàn ông theo bản năng muốn che chở nhất.

Về phần Tô Lai, ngay cả một người có thần kinh thô như Lý Đại Hùng cũng biết người này không hề đơn giản.

Cố Duệ cũng không quá chú ý đến Tô Lai. Ở thế giới hiện đại, nơi nơi tràn ngập mỹ nữ. Ngay cả bản thân Cố Duệ cũng là một đại mỹ nhân nên trước giờ cô luôn hà khắc trong việc đánh giá vẻ đẹp của những cô gái khác. Vì thế, cô chỉ liếc mắt qua một lần rồi không nhìn đến nữa. Về phần con gấu con Trần Dịch Bảo kia...

Cố Duệ dứt khoát lướt qua và nhìn về phía chàng trai đang đứng bên cạnh.

Đám người Viên Lâm đều là những chàng trai khôi ngô tuấn tú, là F4 phiên bản cổ đại. Trong F4, Yoon Ji Hoo là người đẹp trai nhất. Mà Trần Dịch Hiên có thể được ví như Yoon Ji Hoo của nhóm.

Trần Dịch Hiên da rất trắng, môi hồng răng trắng. Khuôn mặt hắn mang một sự lạnh lùng, hờ hững khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Hắn đứng dưới gốc lựu, không màu mè, chỉ mặc một bộ trường sam màu xanh lam lay động theo gió. Hắn cứ đứng đấy, lộ ra một dáng vẻ mỏng manh có chút nữ tính. Nhưng không thể phủ nhận một điều là hắn rất đẹp.

“Tiểu thịt tươi!” Trong đầu Cố Duệ nảy ra ba chữ này.

“Cha.” Trần Dịch Hiên hành lễ. Từng động tác, cử chỉ của hắn đều mang theo sự phong độ ngời ngời.

Không có người cha nào khi nhìn con trai mình xuất sắc như vậy lại không tự hào. Huống chi, con mình còn đậu Bảng Nhãn.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Dịch Hiên xuất hiện cùng Tô Lai, mặt lão ta phút chốc thay đổi, lộ ra vẻ không vui.

Cố Duệ vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Trần Nguyên Phong. Lão cảm thấy con trai mình là Bảng Nhãn, dáng vẻ tuấn tú, lịch sự, người có thể xứng với con trai lão chỉ có quý nữ ở Lạc Dương. Con trai lão sao lại qua lại với một con buôn nghèo hèn này được!

Lão không nghĩ đến nhà họ Trần lão cũng chỉ là thương nhân, gia đình quan lại ở Lạc Dương dù coi trọng Trần Dịch Hiên, có khả năng gả thấp con gái cho cậu ta. Nhưng muốn kết duyên với một quý nữ chân chính, hắn ta phải ở rể mới được.

Ở rể cấp cao nhất chính là phò mã. Nhưng từ xưa đến nay, trong đám phò mã, có mấy người sống tốt!

Cố Duệ hiểu rõ chế độ hôn nhân của quý tộc thời cổ đại còn hơn cả người cổ đại.

May mà có mặt Trần Dịch Bảo nên hai người kia không bị coi là lén gặp mặt. Sắc mặt Trần Nguyên Phong dịu bớt. Lão mời mọi người ngồi vào bàn một cách tự nhiên.

Nhà họ Trần là thương nhân, hiện tại cũng xem như bay được lên cành cao nên học theo rất nhiều quy tắc của gia đình quan lại. Bọn họ ăn cơm cũng ăn theo nếp nhà quan. Nhưng Lý Đại Hùng và tên đầu trọc không có kiên nhẫn làm theo những quy tắc cứng nhắc như vậy. Cả hai đều ăn uống hết mình. May mà Trần Nguyên Phong cũng hiểu người Hàng Đạo không có nhiều quy tắc rắc rối như vậy nên mặc kệ hai người bọn họ.

Trên bàn cơm, Cố Duệ nhìn thấy những người còn lại của nhà họ Trần. Đây không phải là cơm tất niên, người nhà họ Trần đương nhiên sẽ không có mặt đầy đủ.

Người cô nhìn thấy là một nhà nhị gia.

Tam gia là cha của Trần Dịch Bảo. Chi này mấy năm nay đã xuống dốc rất nhiều,chỉ còn lại vài người. Nên nhà nhị gia là cánh tay đắc lực của Trần Nguyên Phong.

Nhị gia nhà họ Trần là một người hào sảng. Thân mình ông ta hơi béo, từ lúc bước vào phòng cứ cười tủm tỉm như phật Di Lặc. Qua mấy tuần rượu, ông ta đã thành bạn rượu với tên đầu trọc. Phu nhân ông ta có vẻ đẹp ưa nhìn kèm theo sự yểu điệu trong từng cử chỉ. Bà ta rất chu đáo với mọi người. Ngay cả với một tiểu bối như Cố Duệ, bà ta cũng săn sóc rất nhiệt tình.

Bữa ăn này rất phong phú.

Đặc biệt là món canh ba ba hầm đầy sự tinh túy và hương thơm nức mũi. Đây là một món ăn cực kỳ bổ dưỡng, nhưng phía đàn bà con gái không mấy hứng thú, chỉ có cánh đàn ông là yên lặng uống thêm vài chén...

Nhất là vị nhị gia kia.

Sau khi chè chén no say, nhà họ Trần sắp xếp ba người Cố Duệ vào ở tạm một tiểu viện có bốn phòng. Cả ba ở cùng với Thanh Vũ.

Cửa viện đóng chặt lại, bọn họ không cần phải băn khoăn có ai khác.

Bốn người ngồi trên ghế, uống trà nóng để tiêu thức ăn dầu mỡ trong bụng. Ừ, còn ăn lựu nữa.

“Có một điểm kỳ lạ. Không thấy Trần phu nhân.” Cố Duệ thuận miệng nói.

Theo lý thuyết, đương gia chủ mẫu (*) không phải nên có mặt trong những tình huống như vậy sao?

“Trần phu nhân trước giờ đều không khỏe. Tiệc mừng thọ mấy ngày trước của Trần Nguyên Phong, bà ta có xuất hiện một lúc. Còn lại, bà ta rất hiếm khi xuất hiện, ngay cả buổi tối hôm Tả Long Châu có mặt cũng thế.”

Nói sao đây? Ba người Khuê Sơn không hẹn cùng liếc nhìn nhau.

Nhà họ Xa ở trấn Thanh Liễu đã để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.

Xa phu nhân kia...

Chẳng lẽ nhà họ Trần cũng là sào huyệt ẩn chứa sự dơ bẩn gì đó?

Chỉ tượng tượng không cũng vô dụng. Cố Duệ hớp một hớp trà rồi nhìn về phía tên đầu trọc: “Giếng nước kia có vấn đề hay không?”

Ánh mắt Thanh Vũ chợt lóe lên. Lúc trước, thái độ của hai thầy trò Khuê Sơn đối với cóc Lục Bối đều không mặn không nhạt, tựa như không quan tâm đến cái giếng kia lắm. Không ngờ...

“Cóc Lục Bối lớn nhất cũng chỉ to bằng bàn tay, mà thứ ấy lại to gấp mười hay mười mấy lần như thế. Tục ngữ nói “ngựa không ăn cỏ đêm không mập”. Không ăn đồ tốt, sao nó có thể to như thế?”

Lời nói của tên đầu trọc làm Thanh Vũ nhíu mày: “Dưới giếng kia có thi thể?”

“Không biết, không nhất định phải là thi thể nhưng dưới đó chắc chắn có gì đó rất mờ ám.” Tên đầu trọc hớp một hớp trà rồi nói: “Chỉ mỗi đầu lưỡi của con cóc đó thì không nói lên được điều gì. Muốn biết trên người nó ẩn giấu điều gì, ta phải bắt được nó...”

Cố Duệ bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

“Tôi mệt quá, phải đi ngủ trước đây. Chúc ngủ...”

“Khỉ, cô thích câu cá ban đêm không?”

Hai người đồng thời lên tiếng. Sau đó, sắc mặt cả hai đều trở nên khó coi.

Lý Đại Hùng ở một bên cười thầm.

Cố Duệ xù lông: “Vụ gì đây? Sao mà biết ai trong nhà họ Trần là hung thủ? Lại chưa chắc trong chuyện này có ma quỷ hay không! Sao tôi có thể là đối thủ của bọn họ được!”

Tên đầu trọc: “Chỉ câu cá thôi mà. Hung thủ hành động cẩn thận như thế, lại không phải tên ngốc, sao có thể tùy tiện tấn công cô được! Huống hồ, cô dù sao cũng là đệ tử Khuê Sơn...”

Cố Duệ: “Anh chưa dạy chú pháp cho tôi. Ngay cả Hàng Lực Khuê Sơn cũng chưa dạy!”

Tên đầu trọc: “Đừng nông cạn như vậy! Đó chỉ là những thứ bên ngoài, mạng cô cứng, cốt cách kỳ lạ, vừa sinh ra đã được may mắn soi rọi, đây là những thứ sư tổ cô nói, cho nên cô không chết được đâu!”

Cố Duệ: “Đại gia nhà anh!”

Tên đầu trọc: “Là sư phụ của ta, sư tổ của cô.”

Cố Duệ: “Thật ra anh sợ tôi học xong sẽ giết thầy phải không?”

Thanh Vũ vội nói: “Hai người không cần cãi lộn, Cố cô nương, tôi cùng đi với cô.”

Tên đầu trọc: “Chờ mỗi câu này của cô thôi.”

Cố Duệ: “Nói sớm không được à? Làm tôi lãng phí nước bọt nãy giờ!”

Thanh Vũ: “Ha ha, là tôi sai.”

Vừa định bước ra ngoài, Cố Duệ chợt nhớ đến điều gì đó: “Đại Hùng, lúc trước cậu ngửi thấy gì?”

“Hả? À à, suýt nữa là tôi quên mất. Lúc đó, ở bên giếng không phải tôi đã bảo là ngửi thấy một mùi hương sao?” Đừng nói là một người có khứu giác cực kỳ nhạy như Lý Đại Hùng, ngay cả Thanh Vũ cũng ngửi được mùi đó.

Mùi đó thoang thoảng ở khắp nơi trong nhà họ Trần.

Cũng vì thế, bọn họ mới loại bỏ suy nghĩ để Lý Đại Hùng dựa theo mùi hương mà lần tìm ra ai trong nhà họ Trần là hung thủ.

Nhưng Lý Đại Hùng lại nói cậu ngửi được mùi hương...

“Gì? Không phải là mùi đó, là mùi khác... A, là cái này!”

Lý Đại Hùng đang ăn lựu, vừa nhớ đến liền móc một thứ từ ngực ra rồi ném lên bàn. Ba người Cố Duệ nhìn đến.

À, túi thơm.

(*) Đương gia chủ mẫu: vợ của gia chủ, nữ chủ nhân của ngôi nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương