Thỉnh Công Tử Trảm Yêu
31: Tân Sinh Nam Sơn1


Nói xong, hắn quay đầu nói với Sở Lương: "Đừng quá câu nệ, đến đây rồi thì cứ coi như là nhà mình đi."Sở Lương mỉm cười.Có con hàng có năng lực xã giao kinh khủng ở đây, bản thân mình có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái giao tiếp với người khác.Hắn chú ý tới, một thiếu niên cúi đầu yên lặng đi theo phía sau Lý lão gia, mặc trên người thường phục ở nhà, nhìn qua cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, da trắng nõn, nhưng hốc mắt lại biến thành màu đen, hình dáng tiều tụy.Hắn chắc là Lý Giác con trai độc nhất của Lý lão gia, nhìn qua dáng vẻ giống như có rất nhiều tâm sự.Hai người tiến vào đại trạch viện, lúc đến nội đường, Lâm Bắc đã kề vai sát cánh cùng với Lý lão gia."Lý thúc, ngươi cứ yên tâm, lão đệ đã có ta bảo bọc, ta cam đoan hắn bình an.

Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm hắn cả mười hai canh giờ.


Từ trên xuống dưới Thục Sơn, ngươi hỏi thăm một chút Lâm Bắc ta...""Cháu trai à, thật ra ta còn có một yêu cầu quá đáng..." Lý lão gia cười cười, hai bên ria mép râu cá trê giật giật: “Mặc dù nói là mời các ngươi bảo vệ Lý Giác nhà ta, nhưng các ngươi có thể...!Đừng để người bên ngoài biết được hay không?""Không để người bên ngoài biết? Có ý gì?" Lâm Bắc và Sở Lương đều có chút khó hiểu."Chính là...!Ngày mai ta sẽ giúp các ngươi sắp xếp nhập học, để cho các ngươi cũng tiến vào thư viện Nam Sơn học tập.

Đến lúc đó các ngươi sẽ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm được Lý Giác, sau khi tan học cũng trở về nhà ta là được rồi.

Thế nhưng trong lúc này, đừng để người khác nhìn ra là các ngươi đang đặc biệt bảo vệ hắn, có được không?" Lý lão gia xoa xoa tay thỉnh cầu nói."Lý thúc, yêu cầu của ngươi chúng ta đương nhiên sẽ làm theo, nhưng có thể hỏi một chút...!Vì cái gì hay không?" Lâm Bắc hỏi."Điều này nói ra không tốt lắm." Lý lão gia cười cười, miệng lại giữ kín như bưng.Để cho người bảo vệ hắn...!Nhưng lại không muốn để cho người khác phát hiện ra?Sở Lương liếc qua Lý Giác yên lặng không nói gì, còn có Lý lão gia xoa xoa tay ở bên cạnh.Trong lòng bọn họ đang chột dạ vì giấu giếm chuyện gì?So với phồn hoa phương bắc và đông nam thì Thục Sơn ở vực Tây Nam được xem như hơi có chút hoang vắng, Nho đạo không được coi là hưng thịnh.

Trên mảnh đất Tây Nam rộng lớn, chỉ có một số thư viện trứ danh, thư viện Nam Sơn là một trong số đó.


Trong lịch sử mặc dù không có ra Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, nhưng vị trí Thám Hoa thì đã từng có.Chỉ tiếc sau này vị Thám Hoa lang kia bị xích vào tù, thư viện Nam Sơn cũng mất đi một phần vinh quang.Nhưng nơi đây vẫn là nơi lựa chọn hàng đầu của con cháu quan lại quyền quý ở Yến Giao thành.Hôm nay, bên trong thư viện Nam Sơn nghênh đón một vị tân sinh."Chư vị đồng môn, chúng ta hãy hoan nghênh Sở Lương đồng học gia nhập lớp Canh Tử của chúng ta."Lão tiên sinh đứng ở trước sân khấu, giơ tay lên, ngoài cửa có một vị thiếu niên mặc áo gấm nhanh nhẹn đi tới, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong phòng học.Nhưng thấy hắn mặt mày trong sáng, tướng mạo tuấn tú xuất trần, cũng mặc một thân áo nho ở trên người nhưng lại có mấy phần siêu nhiên hơn những người khác.

Theo tiên sinh vẫy gọi, hắn đi vào trong học đường, khẽ gật đầu chào hỏi với mọi người ở phía dưới.Sau lưng còn đi theo một thư đồng mày rậm mắt to, nước da màu đồng, mặc một bộ áo xanh đội mũ nhỏ, khiêng sọt sách nặng nề, vẻ mặt dường như hơi tức giận."Sở Lương, ngươi tìm một chỗ trống ngồi xuống trước, chúng ta sắp bắt đầu bài học hôm nay." Tiên sinh để cho hắn chào hỏi mọi người xong, sau đó nói."Vâng." Sở Lương thi lễ với tiên sinh, sau đó đi thẳng về phía trước.Lớp học có khoảng hai mươi nam sinh, mười mấy nữ sinh, đều là một mình một bàn.

Hắn đi loanh quanh trong lớp một lượt rồi ngồi xuống một chỗ trống ở phía sa, bên tay phải là Lý Giác có chút không yên lòng.Vừa muốn ngồi xuống thì nghe thấy lão tiên sinh lại trách mắng: "Thư đồng đừng đi vào trong, ra ngoài chờ là được.


Nếu như có lòng cầu học thì đứng an tĩnh ở bên cửa sổ dự thính, đừng có lên tiếng quấy rầy.""Dạ..." Lúc này thư đồng sau lưng Sở Lương mới ngừng chân, buông sọt sách xuống, sau đó xám xịt đi ra khỏi giảng đường.Thư đồng này không phải là ai khác mà chính là Lâm Bắc.Hắn tới bên ngoài giảng đường, đứng ở bên cửa sổ, nhìn vào bên trong, vừa vặn đối mặt với Sở Lương, vẫn căm giận như cũ."Vì sao đều là đến thư viện, mà ngươi chính là học sinh mà ta lại là thư đồng?" Hắn dùng ánh mắt im lặng truyền lại oán giận."Có lẽ là do khí chất khác biệt đi, kiểu người chẳng phân biệt được quý tiện nha." Sở Lương dùng ánh mắt đáp lại."Ta không hiểu." Lâm Bắc vẫn là không phục."Được rồi, thân phận thư đồng tìm hiểu tin tức càng thuận tiện hơn.

Không bằng ngươi đi lượn một vòng trong đám thư đồng giống ngươi hỏi thăm tin tức một chút xem sao? Nói không chừng có thể dò xét ra một số tin tức đến vụ quỷ án lần này đấy." Sở Lương lại trả lời.Lúc này Lâm Bắc mới coi như từ bỏ, xoay người đi trộn lẫn với đám thư đồng giống mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương