Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
-
90: Gặp Gỡ Bạn Cùng Phòng Mới
Edit : Kim Ngọc
Giang Mặc Thịnh cùng Kiều Mục Lam sau khi rời đi , trong ký túc xá cũng chỉ còn lại một mình Du Cẩn Lật , cậu vô cùng tò mò về hai bạn cùng phòng chưa về , không biết hai người trông như thế nào.
Ngày hôm qua cậu đã cùng lớp F trải qua một buổi học , nhưng không thể nhớ mặt mọi người hết được, cũng không biết hai bạn sẽ trở thành bạn cùng phòng của cậu nữa.
Đang mãi suy nghĩ , cửa phòng túc xá lần thứ hai được mở ra , ở trong gian phòng của mình Du Cẩn Lật nghe bên ngoài có âm thanh cười đùa vui vẻ , biết là bạn cùng phòng của mình đã trở về , liền vội vã mở cửa phòng ra, muốn cùng bạn cùng phòng mới chào hỏi.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, âm thanh cười đùa bên ngoài bỗng ngừng lại, Du Cẩn Lật cùng hai bạn cùng trong phòng khách nhìn nhau, vài giây trầm mặc, thời gian dường như đều dừng lại.
" Cậu là ai hả ? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này ?"Lưu Tinh Dã đột nhiên nhìn thấy có người xa lạ ở trong ký túc xá bọn họ , không khỏi đề phòng cảnh giác hỏi.
Người trước mặt này nhìn có chút quen quen , tuy Lưu Tinh Dã đánh giá Du Cẩn Lật từ trên xuống dưới , trong đầu cố tìm kiếm thông tin về đối phương , nhưng lại tìm không ra.
"Tôi...!Tôi là Du Cẩn Lật, giáo viên bảo tôi ở nơi này ." Du Cẩn Lật nhìn thấy bạn học có chút không dễ chịu nhỏ giọng giải thích.
(@ ´ ー ) ノ ゙
Du Cẩn Lật? Du Cẩn Lật! Đây không phải là tên của học sinh hôm qua chuyển đến sao? Thì ra là cậu ấy a , Lưu Tinh Dã cuối cùng cũng biết sao mình nhìn người này có chút quen mắt rồi.
" Thì ra cậu chính là học sinh mới chuyển tới , A Tô, ký túc xá chúng ta cuối cùng cũng có ba người , cuối cùng cũng đủ rồi nè !."Lưu Tinh Dã hưng phấn nói.
Lớp bọn họ tổng cộng có hai mươi người, mỗi phòng ký túc xá có ba người, phòng bọn họ lại chỉ có hai người, buổi tối nếu muốn chơi cờ tỉ phú chắc chắn không được.
Hiện tại có bạn học mới vào ở , ký túc xá bọn họ cuối cùng cũng đã đầy đủ hết, cờ tỉ phú sau này có thể chơi rồi.
Lưu Tinh Dã đối với việc Du Cẩn Lật đến nhiệt liệt hoan nghênh , đồng thời giới thiệu với cậu nói: "Tôi là Lưu Tinh Dã cậu có thể gọi tôi là A Dã, cái người không thích nói chuyện là Liễu Nguyên Tô, cậu có thể gọi cậu ta là A Tô, à mà , tôi có thể gọi cậu là Tiểu Lật Tử không ? Tên gọi này thật sự rất thú vị."
Đối với cách gọi của Lưu Tinh Dã , Du Cẩn Lật không có từ chối, dù sao người nhà thường hay gọi cậu là Tiểu Lật Tử , cậu cũng đã quen rồi, nên liền gật đầu đáp ứng Lưu Tinh Dã.
"Tiểu Lật Tử , sao cậu muộn như vậy mới đến trường học nhập học vậy ? Giờ khai giảng đã qua hai tháng ." Lưu Tinh Dã chính là người dễ gần , mới ngắn ngủi mấy phút, đã cùng Du Cẩn Lật ở chung giống như là bạn bè đã quen biết từ trước rồi.
Du Cẩn Lật cũng vì chính mình có được người bạn đầu tiên mà cảm thấy vui vẻ vô cùng.
“ Hửm? Tôi cũng không biết tạo sao, mẹ hỏi tôi có muốn đi học không , tôi nói muốn , mẹ liền đưa tôi đến đây ."Du Cẩn Lật thành thật nói, sau đó lại có điểm thấp thỏm hỏi một câu: "Tôi trước đây chưa từng đi học, không biết thời gian khai giảng, giờ không thể đến được sao ?"
Lưu Tinh Dã nghe vậy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Du Cẩn Lật trước đây lại chưa từng đi học, nhất thời đối với cậu hâm mộ cực kỳ.
Hắn từ nhỏ đã không thích học tập, cũng không thích đi đến trường , luôn cảm thấy trường học quá trói buộc người, nhừn người trong nhà không đồng ý, nếu như hắn to gan dám nghỉ học , nhất định sẽ bị cha đánh cho nhừ đòn, vì không muốn bị đánh, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi học thôi.
Bây giờ nghe có người lại không cần phải đi học, Lưu Tinh Dã thật sự hâm mộ cực kỳ."Có thể a, không phải bây giờ cậu đã đi vào sao?"Lưu Tinh Dã cười nói.
Giống như gia tộc bọn họ có danh sách đề cử con cháu , chỉ cần tinh thần lực có thể qua cửa , bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng danh sách đề cử để đi học, dù sao trường học cũng không có kỳ vọng quá nhiều nhiều vào bọn họ, không cần bọn họ có thể trở thành chế tạo sư, chỉ cần an an ổn ổn vượt qua cuộc đời sinh viên , không gây chuyện thị phi, cuối cùng có thể lấy bằng tốt nghiệp là được.
"Đúng nha."Du Cẩn Lật mới phản ứng được, có chút ngốc cười.
Lưu Tinh Dã đối với bạn học mới Du Cẩn Lật kiêm bạn cùng phòng mới ấn tượng cũng không tệ lắm, đặc biệt là đối phương lớn lên còn rất đẹp mắt, càng nhìn càng đẹp.
" Cậu ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa chúng ta cùng đi nhà ăn ăn cơm?"Lưu Tinh Dã nói lời mời.
Bạn học vừa nói như thế, Du Cẩn Lật cảm thấy bụng có chút đói, buổi sáng ăn sớm , giờ đến trưa rồi, cũng nên tới lúc ăn cơm trưa.
Du Cẩn Lật không biết Giang Mặc Thịnh đang làm gì, nhưng anh ấy đã nói buổi chiều bọn họ thể gặp lại , chắc cơm trưa không thể cùng nhau ăn được.
Du Cẩn Lật gửi một tin nhắn ngắn cho Giang Mặc, nói cậu cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm chung với nhau.
Mà Giang Mặc Thịnh đang đi về hướng tòa ký túc xá chế tạo sư , nửa đường nhận được tin nhắn ngắn của Du Cẩn Lật , sau khi xem xong, anh trực tiếp dừng bước, nhanh chóng nhắn lại cho cậu.
Giang Mặc Thịnh: Ăn nhiều một chút, buổi chiều gặp.
Sau đó quay người liền hướng về một hướng khác đi.
Giang Mặc Thịnh không phải là không muốn cùng bạn cùng phòng Du ăn cơm, mà là nếu đến, một khi đối phương gặp anh, chỉ sợ bữa bữa cơm trưa này sẽ không thể hảo hảo ăn xong.
Tuy rằng hắn đối với việc em ấy cùng những người khác ở chung có chút ghen tị , nhưng cũng muốn em ấy tận hưởng thật vui vẻ cuộc sống thời học sinh , cùng bạn chung phòng có thể hòa hợp ở chung.
Suy nghĩ này của Giang Mặc Thịnh, Du Cẩn Lật tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng nhận được của tin nhắn lại của đối phương , cậu rất vui vẻ.
"Trong nhà ăn có đồ ăn ngon không ?" Du Cẩn Lật thu hồi quang não, hỏi.
"Trường học mời nhất cấp bếp trưởng tới làm đồ ăn, đồ ăn ngon đều có, bảo đảm cậu xong sẽ muốn ăn nữa "Lưu Tinh Dã cười nói.
"Có thật không? Vậy chúng ta mau thôi." Du Cẩn Lật vừa nghe đến có đồ ăn ngon, liền sinh ra tò mò đối với nhà ăn chưa từng đến.
"A Tô, tụi tui định đi đến nhà ăn , ông có đi không ?"Lưu Tinh Dã đối Liễu Nguyên Tô hỏi.
"Ừm." Liễu Nguyên Tô nhàn nhạt gật gật đầu, biểu hiện cũng không không phải Ià nhiệt tình lắm , nhưng Du Cẩn Lật vẫn rất yêu thích cái bạn cùng phòng này.
A Thịnh nói cũng rất ít, nhưng lại là người cực ký tốt , hai người bạn cùng phòng này mặc dù trên người không có loại kim quang của công đức , nhưng vẫn mang theo một tầng sương đỏ mỏng manh, cho thấy bọn họ vẫn có phúc khí , mà người có phúc khí đều không phải người xấu.
Bất quá, trên người Liễu Nguyên Tô, trong sương đỏ xen lẫn một tia nhàn nhạt màu đen, Du Cẩn Lật muốn nhìn cho thật rõ, nhưng lại phát hiện không thấy, cũng không biết có phải mình bị hoa mắt không , hay thật sự tồn tại.
Khẽ nhíu mày, người bình thường trên người nếu xuất hiện sương đen, không phải bản thân họ tính cách , đạo đức có vấn đề, mà là sắp tới sẽ gặp chuyện không được tốt , Du Cẩn Lật đối với việc này có chút lo lắng , muốn nhắc nhở Liễu Nguyên Tô một chút , nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt , lại không quá thân, tự nhiên nhắc nhở như vậy có chút không hay lắm.
Trong lúc nhất thời, Du Cẩn Lật cũng không biết nên làm gì bây giờ? (。 • ́︿ • ̀。)
" Tiểu Lật Tử , sao tự nhiên mặt mày mày ủ rũ thế ?"Lưu Tinh Dã không hiểu hỏi."Không, không có chuyện gì đâu."Du Cẩn Lật giơ lên một vệt mỉm cười, nói rằng.
Thôi, khoảng thời gian này sẽ cố gắng quan sát thật cẩn thận , có lẽ thật sự mình đã bị hoa mắt.
Không suy nghĩ thêm chuyện sương đen trên người của Liễu Nguyên Tô nữa , tâm trạng Du Cẩn Lật lại trở nên tốt đẹp lên , đối với các món ăn trong nhà ăn càng thêm mong đợi, gấp gáp chờ khônng nổi chỉ mong có thuật di chuyển biến nhanh đến nhà ăn , nhìn món ăn trong đó là gì.
Lưu Tinh Dã dọc theo con đường này phổ cập rất nhiều thông tin liên quan đến đồ ăn trong nhà ăn cho Du Cẩn Lật , xem Du Cẩn Lật nghe vô cùng nghiêm túc và cảm thấy hứng thú, nhất thời như tìm được tri kỷ, nói càng hăng hơn.
Đã từ lâu hắn muốn tìm một người có thể cùng nhau thảo luận về mỹ thực nhưng đều bị ghét bỏ , rốt cuộc hiện tại đã tìm được người cùng chí hướng hoàn toàn không chê hắn , Lưu Tinh Dã cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt.
(ಥ﹏ಥ)
"Nhà ăn khu A là nhà ăn có đồ ăn hương vị phong phú trong học viện , hơn nữa còn mời bếp trưởng năm sao đến , nghe đâu vị bếp trưởng này tương đối bận rộn ( không biết nghĩa nên edit đại ^.^), mỗi tuần chỉ tới một ngày, cậu hôm nay đến thực sự là quá may mắn, đúng lúc bếp trưởng ngày hôm nay làm việc ở đây ." Lưu Tinh Dã vừa nghĩ tới những món ăn mỹ vị đó, nước miếng muốn chảy xuống dưới.
Nếu không phải thẻ ăn để quên trong ký túc xá , thì hắn sẽ không lúc học xong quay về ký túc để lấy , phải biết rằng khi bếp trưởng tới làm , trong phòng ăn xưa nay đều chật kín, một khi tới chậm ,thì xác định là không được ăn.
"Chúng ta nhanh chân qua đó đi , đợi lát nữa sẽ không chen nổi đâu, nói không chừng đồ ăn sẽ bị cướp sạch hết mất."Lưu Tinh Dã vừa nghĩ tới lần trước ăn được mỹ vị, nhất thời kích động hận không thể lôi kéo Du Cẩn Lật cùng Liễu Nguyên Tô dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Quả nhiên, lúc đám ba người bọn họ đi đến , trong phòng ăn đã chật ních học sinh, đập vào mắt tất cả đều là đầu tóc đen nghìn nghịt của mọi người, vô cùng huyên náo.
Nhà ăn khu A nhà ăn có diện tích rất lớn, sau khi vào cửa, phía trước là những khu vực có gắn cửa sổ khác nhau, trước mỗi cửa đều có các món ăn riêng biệt, học sinh thích ăn cái gì thì có thể đến cửa sổ có món ăn mình thích để lấy.
Lúc thường , số lượng học sinh xếp hàng ở đây đều không nhiều lắm , nhưng so với hôm nay,lại tạo thành hình ảnh hoàn toàn bất đồng.
Khu vực cửa sổ bên trái mọi người đã xếp hàng đã được vài vòng, còn không ngừng có người ở phía sau tiếp tục xếp hàng , làm cho đội ngũ xếp hàng càng dài thêm, mà trước khu cửa sổ bên phải cũng chỉ có lẻ loi mấy học sinh ở lại xếp hàng, hình ảnh vô cùng hiu quạnh.
"Nhiều người thật , xem kiểu này chúng ta ngày hôm nay không ăn được rồi ."Lưu Tinh Dã vừa nhìn thấy hàng dài người xếp hàng phía trước tức khắc suy sụp xuống.
Sớm biết như vậy thì sẽ không về lấy thẻ ăn, nói không chừng lại có thể ăn món ăn đầu bếp làm.
Hiện tại hàng ngũ xếp dài như vậy, coi như đến phiên bọn họ, chỉ sợ cũng không còn đồ ăn.
Du Cẩn Lật thật không có bi quan như Lưu Tinh Dã, đối với cậu mà nói, dù là số lượng người chen chút bên khu vực cửa sổ trái hay là số người thưa thớt bên khu cửa sổ phải , đều tò mò giống nhau cả.
Cậu đầu tiên là chạy tới khu vực cửa sổ bên phải tương đối ít người, đi đến cửa sổ để quan sát, muốn nhìn xem có món nào mình thích hay không , kết quả lại phát hiện, những món ăn trong cửa sổ này, toàn bộ đều là bán nước nóng , này so với nhóm Trịnh Bội Kỳ lúc trước làm thì không sánh nổi , thậm chí có một khu cửa sổ vẫn bán dịch dinh dưỡng.
Quan xát thêm nhiều chỗ , Du Cẩn Lật đối với nhà ăn hoàn toàn không còn kỳ vọng quá nhiều nữa.
Nhưng khi chú ý tới số lượng người xếp hàng dài bên khu vực cửa sổ bên trái, hơn nữa nhìn thấy thấy bộ dáng mọi người đối với món ăn đó vô cùng hứng thú, liền cảm thấy đồ ăn bên đó làm hẳn sẽ ngon một chút.
Vì vậy, Du Cẩn Lật dựa vào thân hình nhỏ con của mình, di chuyển nhanh chóng , tránh khỏi xô đẩy của những học sinh khác, bất tri bất giác cậu đã đến được trước cửa sổ rồi.
Nhìn món ăn bên trái bán so với bên phải thì tốt hơn rất nhiều, tâm trạng thất vọng của Du Cẩn Lật cuối cùng cũng đã ấm lại một chút.
Nhìn những món này , trên thế giới này vẫn là có người biết nấu ăn , tuy vẻ ngoài hắn không có làm tốt, nhưng thật sự muốn ăn thử.
Mà cùng lúc đó, phía bên Lưu Tinh Dã.
"Uầy, đây không phải là đám phế vật lớp F sao? Sao cũng tới nhà ăn khu A ăn cơm, chẳng lẽ khu C đã đống cửa ?"Một đạo âm thanh không có ý tốt từ bên cạnh vang lên.
Lưu Tinh Dã nghe vậy, lập tức liền biết ai tới , đôi mắt nhất thời liền đỏ, nổi giận đùng đùng nhìn người đến.
"Còn không phải khu nhà ăn chúng tôi mời tới đầu bếp Cố Nguyên , liền chạy tới chỗ chúng tôi ăn chùa chứ " Một người khác giọng mang trào phúng nói, liếc mắt một cái đội ngũ xếp hang , tiếp tục cười nhạo nói: "Bất quá bây giờ xem ra, chỉ sợ ăn không được rồi ,haha...!Thực sự là đáng thương."
Trong lúc người nọ còn đang giở giọng trào phúng , trong mắt mang theo ngạo mạn mà nhìn Lưu Tinh Dã cùng Liễu Nguyên Tô, thì Du Cẩn Lật hai tay mang hai cái khay đồ ăn thực lớn trở lại.
"A Dã, A Tô, mau tới đây giúp tôi cầm một chút, tôi sắp cầm không vững được nữa."Du Cẩn Lật nhìn thấy người quen , vội vàng nói.
Tay cậu sắp không ổn rồi , nếu không có ai đến hỗ trợ, đồ ăn trên tay cậu tất cả đều sẽ rơi trên mặt đất hết mất.
Lưu Tinh Dã nghe vậy, vội vàng chạy tới, nhận lấy khay ăn trên tay cậu , nhìn ăn trên khay toàn những món ăn món ăn mỹ vị , nhất thời có chút sững sờ.
(⊙_⊙)
"Đây là...”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook