Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
-
Chương 286: Ngươi không giống nhau
Người chung quanh đều đã làm số độc, tự nhiên biết khó khăn của nó. Ánh mắt nhìn Hàn Mộ Vi trở nên tràn ngập sự thán phục, đặc biệt là một ít mấy cô bé ở trung tâm, ánh mắt khi nhìn Hàn Mộ Vi quả thật như đang sáng lên.
"Chị ấy là chị gái của Mặc Quân Dư đúng không? Tiểu Lên, đợi lát nữa chúng ta đi tìm Mặc Quân Dư. Cậu nói xem, cậu ta đồng ý giới thiệu chị của cậu ta cho chúng ta làm quen không?" Có một cô bé nhỏ năm tuổi chớp mắt, cùng người bên cạnh "Thì thầm".
Một cô bé khác vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Mặc Quân Dư lạnh lùng như vậy. Trước đó mình cùng lắm chỉ muốn thử một viên cơm của cậu ta thôi, cũng bị cậu ta trừng mắt nhìn...... cậu ta nhất định không chịu giới thiệu!"
Cô bé giống như có điểm thất vọng, "Mình còn muốn tìm chị gái của cậu ấy xin chữ ký nữa......"
"Cái vị thúc thúc kia hình như cũng rất lợi hại...... Chỉ kém một đạo đề liền thắng. Cậu nói xem, liệu chú ấy có phải là ba ba của Mặc Quân Dư hay không a?"
"Ừa, có khả năng! Bọn họ lớn lên rất giống...... chỉ là là mẹ của Mặc Quân Dư sao lại không có đến đây, mà lại để cho chị gái đến đây?"
"Thực lực a, chị gái của cậu ta lợi hại đến như thế. Nếu như mình cũng có một người chị gái lợi hại đến như vậy, mình cũng sẽ rủ chị ấy đến đây!" Một cô bé khác đáp lạp đúng lý hợp tình.
Nghe được toàn bộ đoạn đối thoại hoàn chỉnh của những cô bé đáng yêu kia Hàn Mộ thấy buồn cười. Mặc Dung Uyên ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.
Cho nên, ở trong mấy mắt cô bé kia, chính hắn cũng là "Ba ba", Hàn Mộ Vi là "chị gái", hai người bọn họ lại không phải được xếp cùng một lứa!
Tâm tình của Mặc Dung Uyên khó chịu khó mà giở tính trẻ con lên. Hoàn toàn không nhìn đến hai cô bé kia.
Hàn Mộ Vi ngồi xổm xuống, đem giấy còn thừa ở trong ta đưa cho một cô bé nhỏ nói là muốn xin chữ kí của cô, "Đây, cho em!"
Cô cũng không phải là thích cái hình thức thân thiết đáng yêu như thế này, cũng không có chơi cùng với trẻ nhỏ. Ngay cả khi lấy cho chữ kí cho người ta, cũng có chút xoay xoay vặn vặn. Nhưng mà Mặc Dung Uyên nhìn dáng vẻ này của coi, lại cảm thấy thực đáng yêu, không rời mắt được.
Cô bé kia có chút ngượng ngùng mà tiếp nhận, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị ạ!"
Trên giấy mặt không chỉ có có chữ ký của Hàn Mộ Vi, hơn nữa có còn có một đề số độc mà cô vừa làm xong, còn vẽ một bức thiếu nữ Q trong phim hoạt hình. Cô bé kia nhìn một cái liền thích ngay, vui mừng nói cảm ơn với Hàn Mộ Vi.
Nhà cô bé dạy dỗ thật tốt, nhận đươc quà hay bất cứ thứ gì liền đứng lên, có nề nếp mà nhìn Hàn Mộ Vi khom người cúi đầu xuống.
Hàn Mộ Vi sửng sốt, lúc này mới phát hiện, một chân của cô né bị khập khiễng, hai chân đứng cũng không thể đứng thành một đường thẳng, đi đường nhất đinh cũng thật sẽ phải bị nhận rất nhiều sự chú ý......
Cô vừa nãy còn thấy kỳ lại, nhìn dáng vẻ của cô bé nàu, rõ ràng rất hoạt bát rất đáng yêu, vì sao lại đi đến trung tâm đặc biệt học tập?. Đến lúc cô bé đứng lên, Hàn Mộ Vi mới biết được là tại sao, nhưng mà lại có chút cảm thấy đau lòng lên.
Một đứa trẻ nhỏ như thế, lại đến nơi này học tập, nhất định là vì một chân đi đứng bị khập khiễng khi đi học ở trường bình thường khác bị người khác cười nhạo......
Khó có được chính là, cô bé còn có thể duy trì được tính cách hoạt bát lạc quan đến như thế......
Hàn Mộ Vi rũ lông mi, cắn cắn môi dưới. Cô đột nhiên cảm thấy, bản thân thật vô dụng!
Đúng vậy, cô từ nhỏ rõ ràng tứ chi hoàn chỉnh, rõ ràng cũng thông mình giống như cô bé đang ở trước mặt này, nhưng tại sao cô lại không thể lạc quan được như cô bé này, chỉ là bị đánh vài lần, liền đem bản thân khóa lại, ngay cả tâm cũng nhốt lại......
Cô bé kia được ký tên, vui mừng mà cùng bạn bè của mình chạy đến một cái khu vực khác.
Mặc Dung Uyên nhìn cô giật mình trọng sườn mặt, đoán được cô suy nghĩ cái gì, khẽ thở dài.
"Em không giống thế."
Bên tai vang lên giọng nói của Mặc Dung Uyên, Hàn Mộ Vi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hắn thấy nụ cười m dịu dàng của hắn đối với nàng, đối với nàng nói: "Cả hai đều đã từng trải qua những bất hạnh. Nhưng khác biệt ở chỗ chính là con bé bất hạnh là ở chỗ cơ thể, không có căch chữa khỏi. Nhưng tâm của con bé lại đẹp như thế là vì có gia đình chữa khỏi......"
"Chị ấy là chị gái của Mặc Quân Dư đúng không? Tiểu Lên, đợi lát nữa chúng ta đi tìm Mặc Quân Dư. Cậu nói xem, cậu ta đồng ý giới thiệu chị của cậu ta cho chúng ta làm quen không?" Có một cô bé nhỏ năm tuổi chớp mắt, cùng người bên cạnh "Thì thầm".
Một cô bé khác vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Mặc Quân Dư lạnh lùng như vậy. Trước đó mình cùng lắm chỉ muốn thử một viên cơm của cậu ta thôi, cũng bị cậu ta trừng mắt nhìn...... cậu ta nhất định không chịu giới thiệu!"
Cô bé giống như có điểm thất vọng, "Mình còn muốn tìm chị gái của cậu ấy xin chữ ký nữa......"
"Cái vị thúc thúc kia hình như cũng rất lợi hại...... Chỉ kém một đạo đề liền thắng. Cậu nói xem, liệu chú ấy có phải là ba ba của Mặc Quân Dư hay không a?"
"Ừa, có khả năng! Bọn họ lớn lên rất giống...... chỉ là là mẹ của Mặc Quân Dư sao lại không có đến đây, mà lại để cho chị gái đến đây?"
"Thực lực a, chị gái của cậu ta lợi hại đến như thế. Nếu như mình cũng có một người chị gái lợi hại đến như vậy, mình cũng sẽ rủ chị ấy đến đây!" Một cô bé khác đáp lạp đúng lý hợp tình.
Nghe được toàn bộ đoạn đối thoại hoàn chỉnh của những cô bé đáng yêu kia Hàn Mộ thấy buồn cười. Mặc Dung Uyên ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.
Cho nên, ở trong mấy mắt cô bé kia, chính hắn cũng là "Ba ba", Hàn Mộ Vi là "chị gái", hai người bọn họ lại không phải được xếp cùng một lứa!
Tâm tình của Mặc Dung Uyên khó chịu khó mà giở tính trẻ con lên. Hoàn toàn không nhìn đến hai cô bé kia.
Hàn Mộ Vi ngồi xổm xuống, đem giấy còn thừa ở trong ta đưa cho một cô bé nhỏ nói là muốn xin chữ kí của cô, "Đây, cho em!"
Cô cũng không phải là thích cái hình thức thân thiết đáng yêu như thế này, cũng không có chơi cùng với trẻ nhỏ. Ngay cả khi lấy cho chữ kí cho người ta, cũng có chút xoay xoay vặn vặn. Nhưng mà Mặc Dung Uyên nhìn dáng vẻ này của coi, lại cảm thấy thực đáng yêu, không rời mắt được.
Cô bé kia có chút ngượng ngùng mà tiếp nhận, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị ạ!"
Trên giấy mặt không chỉ có có chữ ký của Hàn Mộ Vi, hơn nữa có còn có một đề số độc mà cô vừa làm xong, còn vẽ một bức thiếu nữ Q trong phim hoạt hình. Cô bé kia nhìn một cái liền thích ngay, vui mừng nói cảm ơn với Hàn Mộ Vi.
Nhà cô bé dạy dỗ thật tốt, nhận đươc quà hay bất cứ thứ gì liền đứng lên, có nề nếp mà nhìn Hàn Mộ Vi khom người cúi đầu xuống.
Hàn Mộ Vi sửng sốt, lúc này mới phát hiện, một chân của cô né bị khập khiễng, hai chân đứng cũng không thể đứng thành một đường thẳng, đi đường nhất đinh cũng thật sẽ phải bị nhận rất nhiều sự chú ý......
Cô vừa nãy còn thấy kỳ lại, nhìn dáng vẻ của cô bé nàu, rõ ràng rất hoạt bát rất đáng yêu, vì sao lại đi đến trung tâm đặc biệt học tập?. Đến lúc cô bé đứng lên, Hàn Mộ Vi mới biết được là tại sao, nhưng mà lại có chút cảm thấy đau lòng lên.
Một đứa trẻ nhỏ như thế, lại đến nơi này học tập, nhất định là vì một chân đi đứng bị khập khiễng khi đi học ở trường bình thường khác bị người khác cười nhạo......
Khó có được chính là, cô bé còn có thể duy trì được tính cách hoạt bát lạc quan đến như thế......
Hàn Mộ Vi rũ lông mi, cắn cắn môi dưới. Cô đột nhiên cảm thấy, bản thân thật vô dụng!
Đúng vậy, cô từ nhỏ rõ ràng tứ chi hoàn chỉnh, rõ ràng cũng thông mình giống như cô bé đang ở trước mặt này, nhưng tại sao cô lại không thể lạc quan được như cô bé này, chỉ là bị đánh vài lần, liền đem bản thân khóa lại, ngay cả tâm cũng nhốt lại......
Cô bé kia được ký tên, vui mừng mà cùng bạn bè của mình chạy đến một cái khu vực khác.
Mặc Dung Uyên nhìn cô giật mình trọng sườn mặt, đoán được cô suy nghĩ cái gì, khẽ thở dài.
"Em không giống thế."
Bên tai vang lên giọng nói của Mặc Dung Uyên, Hàn Mộ Vi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hắn thấy nụ cười m dịu dàng của hắn đối với nàng, đối với nàng nói: "Cả hai đều đã từng trải qua những bất hạnh. Nhưng khác biệt ở chỗ chính là con bé bất hạnh là ở chỗ cơ thể, không có căch chữa khỏi. Nhưng tâm của con bé lại đẹp như thế là vì có gia đình chữa khỏi......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook