~~~~~~~~~~~~~~Em gái~~~~~~~~~~~~~~

[…]

Ánh nắng của buổi trưa mang đầy hơi nóng chiếu xuống nước A. Trong phòng bệnh vip, nhiệt độ vừa phải khác hẳn với bên ngoài, hình ảnh người con gái đang mải mê giải trí với chiếc điện thoại trên tay. Mái tóc được buộc gọn gàng, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn vào màn hình, đôi tay nhanh nhão điều khiển chiếc điện thoại.

Chơi game chính là trò để giải trí cho cô khi nhàm chán, căn phòng chỉ có mình cô bởi anh đã ra ngoài với bác sĩ. Cô đang mải mê vào chiếc điện thoại thì bỗng giật mình vì tiếng mở cửa mạnh bạo của ai đó, cô chán ghét quay đầu nhìn lại phía cửa.

" RẦM " tiếng đóng cửa vang lên dữ dội tiếp sau đó là tiếng giày cao gót ma sát với nền gạch tạo nên một thanh âm khiến người ta phải khó chịu từ từ bước vào.

Hiện hữu lên tầm mắt của Ân Ân là một cô gái khá xinh đẹp, thân hình mảnh mai với chiếc váy trắng liền dài ngang gối. Chiếc váy được thiết kế khá kín đáo nhưng vẫn tôn lên 3 vòng hoàn hảo của người con gái đó. Mái tóc màu vàng nhạt xõa dài xuống ngang lưng, chiếc kính râm mang một màu đen huyền ảo che đi gương mặt xinh đẹp của cô gái ấy.

Cô gái ấy bước thẳng đến giường cô, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh mà ngồi xuống, Ân Ân thấy khó hiểu đành cất tiếng nói.

" Cô là ai, đến tìm tôi sao? "

" Phải, tôi đến chỉ muốn nói một vài chuyện! "

Vừa nói, cô ta đưa tay tháo nhẹ chiếc kính râm xuống, một gương mặt hoàn hảo hiện lên trước mắt Ân Ân. Đôi mắt cô ta thật đẹp, đôi mắt có thể khiến cho người khác vừa nhìn vào liền bị cuốn hút vào đó. Đôi mài đậm được chau chuốt kĩ càng. Chiếc mũi cao cùng với đôi môi đỏ mộng đầy kiêu gợi. Cô ta nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế, tiếp tục nói.

" Dư Ân Ân, 20 tuổi chuyên ngành khoa học thông tin đã kết hôn với Diêm Tôn Khiết chưa đến 1 năm, vừa xảy ra tai nạn nên mất con, thế nào tôi nói đúng chứ? "

Cô ta nhìn Ân Ân bằng ánh mắt dò xét, Ân Ân nghe câu nói của cô ta thì có chút ngỡ ngàng nhưng khi nghe đến câu nói " mất con " thì lòng cô lại nhói lên. Sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi, cô tự nhủ là sẽ quên chuyện này nhưng tại sao mỗi khi nhắc đến cô lại đau đớn như vậy chứ! Ân Ân nhanh chóng giấu nỗi đau vào lòng nụ cười nhẹ trên môi bỗng xuất hiện, cô gật nhẹ đầu nhìn cô ta khẽ nói:

" Cô nói rất đúng, cô biết rõ mọi chuyện của tôi như vậy xem ra... mục đích của cô đến đây không đơn giản rồi! "

" Cô rất thông minh, tôi đến đây là có mục đích. "

Cô ta nhếch môi cười rồi nói tiếp:

" Cô nghĩ sao nếu tôi đang mang thai con của Diêm Tôn Khiết? "

Câu nói của cô ta phát ra làm Ân Ân như chết lặng, " mang thai, cô ta đang mang thai sao? " Câu hỏi ấy cứ lập đi lập lại trong đầu cô một lúc lâu bỗng cô nhếch nhẹ môi cười nhìn về phía cô ta nhẹ giọng nói:

" Cô chắc đó là con của anh ấy! "

" Nếu tôi nói chắc cô đồng ý nhường anh ấy cho tôi chứ! Dù gì con tôi cũng không thể không có ba, cô từng có con thì chắc hẳn nên biết đều này. "

" Phải, tôi biết nhưng tôi sẽ không nhường chồng mình cho kẻ khác "

Ân Ân nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta kiên định nói.

" Tại sao? "

Cô ta có chút ngỡ ngàng khi nghe câu nói ấy của Ân Ân, cô thấy rõ được sự kiên định trong lời nói lẫn ánh mắt của Ân Ân liền nhếch môi cười.

" Bởi tôi tin chồng tôi không làm những chuyện tổn thương tôi."

" Làm sao cô lại tin anh ấy đến thế, Diêm Tôn Khiết là một người đẹp trai, nhiều tiền những cô gái đẹp hơn cô đều muốn có được anh ấy rồi sẽ có 1 ngày anh ấy sẽ rời xa cô mà ở bên bọn họ! "

" Tôi tin anh ấy vì tôi yêu anh ấy và không có lí do nào mà tôi lại không tin tưởng người tôi yêu."

Lời nói không một chút chần chừ hay do dự của Ân Ân phát ra làm cô ta nở một nụ cười tuyệt mĩ.

Bỗng một tiếng " Cạch " vang lên, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra cùng lúc đó là một giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên:

" Diêm Cẩm Tuyết, em muốn chết sao! "

Câu nói mang đầy sự lạnh lẽo bao trùm căn phòng, người con gái ngồi ở ghế bỗng nhiên rùng mình rồi vội đứng dậy chạy sang phía giường bên kia, cô lấy thân hình của Ân Ân làm vậy che chắn rồi núp sao đó, giọng nói mang sự ủy khuất khác hẳn lúc nãy vang lên:

" Em không muốn chết, em chỉ muốn dò sét một chút thôi mà! "

" Ai cho em lá gan đi dò xét chị dâu của mình hả? "

Anh lạnh lùng bước vào, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào người đang ở phía sao Ân Ân.

" Chị dâu, giúp em với đừng cho anh ấy đánh em mà, hức hức! "

Diêm Cẩm Tuyết ra sức lay lay tay cô, gương mặt trở nên đáng yêu khác hẳn với dáng vẻ chững chạc lúc nãy.

Ân Ân trố mắt ngỡ ngàng trước mọi lời nói và hành động của người con gái này, " Không phải lúc nãy nói muốn cô nhường chồng sao, sao giờ đây lại là chị dâu " cô có chút bối rối thì bỗng bị cắt ngang bởi một lời nói vang lên.

" Chào chị dâu, em là Cẩm Tuyết em gái của anh Khiết, em đang là nhà thiết kế. Em xin lỗi vì chuyện lúc nãy ạ nếu em nói gì không đúng chị cứ trách phạt. "

Cẩm Tuyết nhìn cô nói. Cô là Diêm Cẩm Tuyết năm nay 24 tuổi, là em gái của Diêm Tôn Khiết hiện đang là 1 nhà thiết kế, cô có 1 công ty riêng và đó cũng là 1 trong các công ty thuộc tập đoàn K. Cô rất ít khi qua nước A nên việc Tôn Khiết có em gái hầu như không ai biết trừ những quản gia Tô và Lăng Vũ.

Ân Ân như hiểu ra mọi chuyện nhìn Cẩm Tuyết khẽ mỉm cười nói.

" Không sao đâu! "

" Em qua đây làm gì? "

Tôn Khiết lạnh lùng hỏi.

" Daddy kêu em qua với mami và em cũng muốn ra mắt với chị dâu. "

" Em gặp rồi thì về đi! "

Giọng nói chán ghét của anh vang lên dường như anh không muốn Cẩm Tuyết ở lại chăng?

" Chị dâu, anh hai đuổi em về kìa em không muốn, em muốn ở lại đây với chị, được không? "

Cẩm Tuyết vừa nói vừa nhìn Ân Ân với đôi mắt ngắn lệ, Ân Ân cười khổ trong lòng nắm lấy tay của Cẩm Tuyết gật nhẹ đầu rồi quay sang nhìn Tôn Khiết nhẹ giọng nói.

" Anh để Cẩm Tuyết ở lại đi, em cả ngày ở trong này cũng không có gì làm cứ để cô ấy trò chuyện với em, mấy hôm nay anh cũng không đi làm rồi có việc gì thì anh cứ đi làm đi, em không sao! "

Anh không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu rồi lườm Cẩm Tuyết một cái, cô thấy vậy cứ như trẻ con mà lè lưỡi trêu anh rồi quay sang Ân Ân như không có chuyện gì xảy ra. Hai anh em nhà này gặp nhau là như nước với lửa.

Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh Ân Ân và giúp cô gọt trái cây. Cẩm Tuyết và Ân Ân hay người nói chuyện rất vui, dường như hai người họ xem anh như không khí mà không màng tới vậy.

Đến trưa bà Diêm đem thức ăn đến cho hai người rồi cùng Cẩm Tuyết trở về biệt thự vì họ không muốn làm bóng đèn và ăn cẩu lương của cặp vợ chồng này a~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương