Thiêu Tâm
-
Chương 25
Như này thì cũng trùng hợp quá rồi đó!
Trì Chiếu ngơ người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cũng không biết nên trả lời thế nào, tên và ảnh đại diện của Phó Nam Ngạn khác hẳn với Chung Dương Thu, chẳng biết tại sao cậu lại có thể nhìn nhầm.
Trì Chiếu thề, cậu thật sự không cố ý.
Vốn dĩ quan hệ của hai người đã xa cách, Trì Chiếu không muốn bởi vì chuyện này mà lại làm phiền giáo sư Phó, đầu ngón tay cậu đặt ở trên màn hình chậm chạp không nhấn xuống, Phó Nam Ngạn bất chợt gọi điện thẳng qua đây.
Điện thoại rung lên, suýt nữa thì Trì Chiếu đã ném luôn điện thoại ra ngoài, cậu vội vàng nói tạm biệt với Lưu Dương rồi chạy tới một nơi vắng vẻ mới dám nghe điện thoại của anh.
“Giáo sư Phó, tôi…” Giọng Trì Chiếu run run, mở miệng muốn giải thích rằng mình gửi tin nhắn cho nhầm người, Phó Nam Ngạn cho rằng cậu còn đang lo lắng, anh an ủi nói: “Yên tâm, tôi đã nói với y tá Lưu rồi.”
Khác với giọng nói run rẩy của Trì Chiếu, giọng của Phó Nam Ngạn bình tĩnh hơn rất nhiều, hình như anh còn đang ở trong phòng bệnh, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ đằng sau. Qua điện thoại, Trì Chiếu nghe thấy anh nói xin lỗi với người bên cạnh, rồi sau đó tiếng bước chân vang lên, xung quanh liền trở nên yên tĩnh: “Tôi đã nói với y tá Lưu rằng cậu chuẩn bị làm một dự án với tôi, hẳn là cậu ta sẽ không gọi cậu tới nữa đâu.”
Có lẽ vì cuộc điện thoại này mà cảm giác xa cách giữa hai người đã biến mất, thay vào đó là sự thân mật vi diệu, khoé môi Trì Chiếu giật giật thấp giọng nói câu “cảm ơn”, Phó Nam Ngạn ôn hòa nói: “Cảm ơn cái gì, không cần phải nói cảm ơn với tôi.”
Giọng nói lẫn trái tim thật ấm, trong lòng Trì Chiếu như đang có dòng nước nóng chảy qua vậy. Cậu đỏ mặt giải thích với Phó Nam Ngạn rằng mình gửi nhầm tin nhắn, vốn là muốn gửi cho Chung Dương Thu, Phó Nam Ngạn cười nói: “Tôi đã đoán được rồi.”
Đúng thật là đã đoán được từ trước, Trì Chiếu gửi tin nhắn cho anh thì sao có thể gọi anh là anh em được, nhưng nếu đã nhìn thấy thì Phó Nam Ngạn cũng không thể không giúp, giọng anh ôn hòa nhưng rất có trọng lượng: “Nếu về sau gặp phải chuyện như thế thì cứ gọi điện cho tôi là được.”
Thực tập sinh bị chèn ép hay làm khó là chuyện thường gặp, Trì Chiếu cảm thấy làm thêm chút việc cũng không có gì bất lợi, nhưng cảm giác sau lưng có người che chở lại khác, dù là giáo sư nhưng anh vẫn rất quan tâm tới bọn họ, anh sẽ không để bọn họ phải chịu ấm ức.
Đang vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, ấy vậy mà trò chuyện với giáo sư Phó một lúc là tim Trì Chiếu đã nóng hổi, cúp điện thoại xong cậu chậm rãi trở về ký túc xá, mặc cho gió lạnh thổi lên người Trì Chiếu vẫn cảm thấy lòng tràn đầy sự an tâm.
Chớp mắt đã tới đêm 30, bạn cùng phòng đều trở về hết rồi, toàn bộ hành lang chỉ còn lại một mình Trì Chiếu, giám thị bèn đưa chìa khoá lại cho cậu luôn.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu ăn Tết một mình, Trì Chiếu cũng đã quen rồi, cậu tới siêu thị dưới lầu mua sủi cảo về nấu, do dự một hồi còn mua thêm một ít bia.
Hiếm khi có dịp ăn Tết, cũng nên hoành tráng một chút.
Ký túc xá không cho dùng nồi nhưng các phòng vẫn sẽ lén chuẩn bị một cái, Trì Chiếu mua một cái nồi áp suất nhỏ không có gì nguy hiểm, chiếc nồi nhỏ chứa được nửa túi sủi cảo đang sôi ùng ục trông vô cùng hấp dẫn.
Chén xong một bát sủi cảo nóng hổi, Trì Chiếu lại uống thêm chút bia, hơi nóng mờ mịt trước mắt khiến đầu óc cậu bỗng chốc mê mang.
Trong lúc đầu óc hỗn độn thì có thể nghĩ được gì nữa đây, Trì Chiếu chớp chớp mắt, bèn gọi điện thoại cho Phó Nam Ngạn.
“Giáo sư Phó, năm mới vui vẻ!”
Lúc nhận được điện thoại Phó Nam Ngạn đang ngồi “đọc” sách chữ nổi, giọng nói nhiệt tình vang lên bên tai, Phó Nam Ngạn hơi cong mắt: “Năm mới vui vẻ, Trì Chiếu.”
Không như phòng ngủ yên tĩnh, bên Phó Nam Ngạn đang náo nhiệt hơn rất nhiều, tuy rằng thành phố cấm đốt pháo hoa nhưng vẫn có người đốt trộm, dù sao cũng không thể bịt tai như là mắt được nên tiếng pháo nổ bùm bùm cực kỳ rõ ràng.
“Ở bên chỗ giáo sư đang làm gì vậy? Sao tôi lại nghe như có tiếng pháo thế?” Giọng nói nhiệt tình và tự nhiên của Trì Chiếu át đi tiếng pháo hoa, Phó Nam Ngạn buông sách trên tay, s/ờ soạng đi đến trước cửa sổ, Trì Chiếu không muốn cúp điện thoại nhanh như vậy nên cố gắng tìm đề tài: “Nhà của giáo sư ở đâu vậy, ở đó còn có thể bắn pháo sao?”
“Tôi còn đang ở bệnh viện.” Tay Phó Nam Ngạn đặt trên bệ cửa sổ, trả lời cậu: “Tôi không về nhà ăn Tết.”
Không phải không muốn trở về, mà là vừa khéo.
Ba mẹ của Phó Nam Ngạn đều là giáo sư, hai năm trước lúc về hưu, hai vợ chồng già không chịu ngồi yên bèn chạy tới trời nam biển bắc, năm nay hai người nói muốn tới Hải Nam ăn Tết, Phó Nam Ngạn còn bận công việc, bình thường cũng ít khi gặp mặt nên anh cũng không đi theo: “Hai người đó chạy tới thế giới riêng của mình rồi, tôi không đi theo được.”
Người nhà Phó Nam Ngạn đều lãnh đạm, không quan tâm người ngoài nghĩ gì, gia đình hòa thuận nên cũng không để bụng những chuyện này. Nhưng hiển nhiên Trì Chiếu không nghĩ như thế, nghe anh nói vậy thì lập tức sốt ruột: “Sao lại thế được, dù sao cũng là Tết mà!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đây là lần đầu tiên Phó Nam Ngạn thấy cậu sốt ruột như vậy, cười trêu cậu, “Hai người họ đã chạy đến Hải Nam rồi, bây giờ tôi không thể bay qua đó đâu?”
Đầu óc Trì Chiếu hỗn độn, buột miệng thốt ra: “Để tôi đón năm mới cùng ngài đi!”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng hai người đều ngây ngẩn cả người, Trì Chiếu thì vô cùng hối hận, hai người không có quan hệ gì mà đón năm mới cùng nhau thì kỳ quặc lắm. Trì Chiếu vô thức chọc má lúm đồng tiền của mình, hoảng loạn giải thích: “Ý, ý của tôi không phải như thế… Tôi cảm thấy dù sao ngài cũng chỉ có một mình, tôi cũng chỉ có một mình, không bằng chúng ta chắp vá —— không phải, ý tôi không phải vậy.”
Nói được một nửa, Trì Chiếu bỗng dưng im bặt.
Nói nhảm cái gì vậy chứ, Trì Chiếu ảo não nghĩ, sao càng giải thích lại càng lạc điệu vậy.
Trì Chiếu tiếp tục chọc má lúm đồng tiền của mình, xấu hổ đến độ không biết nên nói cái gì cho phải, Phó Nam Ngạn ôn hòa nói: “Chỉ có một mình cậu ở ký túc xá sao?”
Trì Chiếu gật đầu: “Vâng… Bọn họ đều về nhà cả rồi.”
Phó Nam Ngạn lại hỏi: “Một mình trong phòng rất cô đơn?”
Trì Chiếu tiếp tục gật đầu: “…Có hơi chút ạ.”
Nói không cô đơn thì là nói dối, bạn cùng phòng đều đã về nhà hết, Tết Nguyên đán vốn là ngày gia đình đoàn viên, mà Trì Chiếu chỉ có một mình dường như lại càng thêm quạnh quẽ tịch mịch.
Ở một mình trong ký túc xá thật ra Trì Chiếu cũng đã quen, trước đó mỗi năm cậu đều sẽ về cô nhi viện để thăm người thầy đã nhận nuôi mình, nhưng hai năm trước thầy đã qua đời ngoài ý muốn, giờ cậu hoàn toàn không còn người thân nào nữa.
“Thật ra cũng không có gì.” Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng, cậu cố ý cười vui vẻ. “Một mình ở nơi này cũng rất thoải mái, tôi muốn ngủ thì ngủ, giống như đang sống trong biệt thự vậy đó.”
Trì Chiếu đã quen chịu đựng một mình, cậu cười muốn cho chuyện này qua đi, nhưng lại nghe Phó Nam Ngạn thở dài, nói: “Qua chỗ tôi đi, ít nhất cũng có thể tán gẫu một chút.”
Trì Chiếu sửng sốt vài giây mới đáp lại: “Thật, thật sự có thể chứ? Có phiền quá không ạ?”
“Nhà tôi không xa bệnh viện lắm.” Giọng của Phó Nam Ngạn không một chút thiếu kiên nhẫn, anh nói, “Để tôi gửi địa chỉ cho cậu, đi đường cẩn thận một chút.”
“Được, được!” Trì Chiếu mừng tới nỗi thiếu chút nữa làm rơi cả điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Phó Nam Ngạn liền gửi địa chỉ tới, Trì Chiếu nhìn đi nhìn lại mấy lần, cậu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện có thể đón năm mới cùng giáo sư Phó, cho tới bây giờ cậu vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, phải tự véo mình một cái thật mạnh mới dám tin chắc, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Vui quá đi mất.
Phó Nam Ngạn bảo Trì Chiếu đi đường cẩn thận nhưng căn bản Trì Chiếu không thể nào cẩn thận nổi, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn uống hết lon bia còn thừa trên bàn.
Tục ngữ có câu rượu dung túng gan người to, đây là lần đầu tiên Trì Chiếu tới nhà Phó Nam Ngạn, lo lắng cũng là chuyện bình thường mà thôi, cậu cảm thấy mình nên mang theo gì đó nhưng lại không biết phải mang cái gì, cuối cùng ôm hộp sủi cảo trong nồi đi tới nhà Phó Nam Ngạn.
Tháng 12 âm lịch đúng là thời điểm lạnh nhất, hơn tám giờ trời tối mịt, gió Bắc thổi vào người như dao cứa nhưng trái tim Trì Chiếu vẫn ấm nóng, cậu sợ sủi cảo trong lòng bị lạnh nên suốt chặng đường cứ ôm nó trong lòng, khi tới nơi thì lập tức nhét hộp sủi cảo vào tay Phó Nam Ngạn: “Giáo sư Phó, mời ngài ăn sủi cảo!”
Hộp nhựa đặt trong lòng nặng trĩu, Phó Nam Ngạn dùng ngón tay dò xét: “Sao còn mang sủi cảo tới đây thế?”
“Tôi đoán rằng ngài chưa ăn gì.” Trì Chiếu cười, rất đứng đắn mà nói, “Tết Nguyên đán thì phải ăn sủi cảo, đây là truyền thống đó.”
“Là truyền thống à?” Phong tục mỗi nơi không giống nhau, nhà Phó Nam Ngạn cũng không có truyền thống này, bình thường không ăn sủi cảo nên hôm nay cũng không, “Quả thật là chỗ tôi không ăn như thế.”
“Vậy anh mau nếm thử đi!” Trì Chiếu đưa sủi cảo như dâng hiến vật quý, hai mắt trông mong nói: “Đây là do tôi vừa mới nấu đó.”
Lòng tốt không thể từ chối, mà thật ra tối nay Phó Nam Ngạn cũng chưa ăn gì, vì thế khẽ cười nói: “Được.”
Trì Chiếu mang theo rất nhiều sủi cảo, Phó Nam Ngạn chia sủi cảo ra làm hai bát, hai người ngồi đối diện vừa ăn vừa trò chuyện.
Hương vị sủi cảo rất bình thường, chỉ là đồ đông lạnh nên cho dù là nhân gì thì hương vị cũng không khác biệt là bao, nấu trong nồi công suất có giới hạn thành ra khi chín vỏ bán có hơi nhão. Tuy chỉ là một bát sủi cảo bình thường nhưng khi ăn cùng người khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau, trước đó Trì Chiếu đã ăn một bát rồi, bây giờ ăn lại vẫn thấy thật ngon.
Phó Nam Ngạn hơi cong môi: “Thích ăn sủi cảo à?”
“Tạm, tạm thôi ạ.” Trì Chiếu ngượng ngùng cười, tốc độ ăn của cậu rất nhanh, trong bát chỉ còn lại một miếng sủi cảo, cậu dùng đũa chọc chọc nó, nói, “Chủ yếu tôi cảm thấy đây là truyền thống.”
Quả thật Trì Chiếu là một người rất truyền thống, từ nhỏ đến lớn cậu đã được giáo dục như vậy, lúc sắp ăn sủi cảo xong còn đề cập với Phó Nam Ngạn về ý nghĩa của câu “Niên niên hữu dư”[1], trò chuyện một lúc thì đề tài chuyển sang thời thơ ấu của Trì Chiếu.
[1]: ngụ ý cầu chúc cho cuộc sống luôn sung túc, dồi dào.
“Khi còn nhỏ, cứ Tết đến nhà tôi sẽ ăn gà rán.” Trì Chiếu cười miêu tả với Phó Nam Ngạn, “Dùng cái nồi sắt to loại có tay cầm ấy, một lần như vậy nấu được rất nhiều, mùi thơm bay đi tứ phía luôn!”
Tết Nguyên đán thật sự là ngày lễ mà Trì Chiếu thích nhất, trừ việc có thể ăn đồ ngon ra còn là bởi vì những ngày này ba mẹ sẽ không đánh cậu. Mấy ngày đó họ hàng sang chơi, ba mẹ sợ nếu đánh cậu khóc thì sẽ đen đủi, cũng sợ bị họ hàng nhìn thấy rồi đàm tiếu.
Bọn họ sẽ cho cậu mặc quần áo mới, dạy cậu nói những lời hay, dù cậu có làm sai chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ cực kỳ rộng lượng mà nói với cậu: “Không sao, Tết nhất rồi.”
Chỉ tiếc khoảnh khắc hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi, vừa hết năm mới mọi thứ lại thay đổi, họ hàng rời đi ba mẹ lại giống như trước, có chuyện gì cũng đổ hết lên người Trì Chiếu, trách cậu không biết ganh đua với con cái nhà họ hàng, cậu bị đánh đến nỗi không đứng dậy được, đến hôm sau thì kêu cậu tiếp tục làm việc.
Chủ đề đến đây có hơi nặng nề, thật ra Trì Chiếu không muốn câu chuyện đi tới hướng này, có thể là do chỗ của giáo sư Phó quá ấm áp, hoặc cũng có thể trước đó đã có chút men vào người, nên Trì Chiếu mới vô tình nhắc tới nó.
“Không nói chuyện này nữa.” Trì Chiếu sờ sờ mặt mình, khi nãy không cảm thấy gì, giờ cậu mới phát hiện ra mặt mình đang rất đỏ, chắc hẳn là do mấy lon bia kia, cậu cười nói. “Chuyện đã qua lâu rồi nên tôi cũng không nhớ rõ.”
“Được, không nói tới chuyện này nữa.” Trì Chiếu không muốn nói thì Phó Nam Ngạn sẽ không hỏi, anh chỉ dịu dàng mà nhìn Trì Chiếu nói, “Đều đã qua rồi.”
Trì Chiếu “Vâng” một tiếng, lặp lại: “Đều đã qua rồi.”
Chuyện đã qua lâu rồi, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng. Trì Chiếu ngồi đối diện với Phó Nam Ngạn trong căn phòng sáng sủa, máy sưởi đặt cạnh bàn ăn, trái tim cũng như bát sủi cảo trước mặt, đều nóng hổi. Không gì có thể ấm áp hơn khoảnh khắc này, trong bầu không khí ấy, Trì Chiếu hỏi Phó Nam Ngạn quan điểm của anh về chuyện đồng tính, Phó Nam Ngạn im lặng một lát, nói: “Tình yêu đích thực không phân biệt giới tính.”
Dường như giáo sư Phó không muốn nhắc tới đề tài tình cảm, vì vậy Trì Chiếu cũng không hỏi nhiều, có được đáp án này cậu đã rất vui rồi, dẫu sao cậu cũng có chút tình cảm nhỏ giấu trong lòng, cậu không muốn để Phó Nam Ngạn chán ghét mình.
Sau khi ăn sủi cảo xong, khoảng cách giữa hai trái tim vô thức trở nên gần hơn, hai người hàn huyên rất lâu, chẳng mấy chốc đã qua mười hai giờ, bên ngoài thế mà lại có tuyết rơi, tuyết phủ trắng xóa mặt đất, đường phố vốn dĩ náo nhiệt giờ cũng trở nên yên tĩnh lại. Ăn cơm xong hai người lại hàn huyên thêm một lúc nữa, thấy thời gian cũng đã muộn, Phó Nam Ngạn hỏi Trì Chiếu: “Buổi tối cậu có muốn ở lại chỗ tôi không?”
Trì Chiếu xoa mặt, khách sáo đôi câu: “Chắc là tôi nên trở về.”
Nếu Phó Nam Ngạn không đề cập tới chuyện này, Trì Chiếu sẽ rất tự nhiên mà ở lại đây, nhưng bây giờ anh đã nhắc tới rồi thì cậu phải khách sáo một chút.
Lúc Phó Nam Ngạn mời cậu đến chỉ bảo “đến tán gẫu một chút”, bây giờ sủi cảo cũng đã ăn, năm mới cũng đã qua, làm phiền giáo sư Phó cũng đã lâu như vậy. Ký túc xá của cậu cách nhà Phó Nam Ngạn chỉ khoảng mười phút, nếu chủ động muốn ở lại thì có vẻ hơi sai sai.
Trì Chiếu tới phòng bếp rửa hộp đựng đồ ăn, cười ngượng ngùng: “Ở chỗ của ngài lâu như vậy, cũng đến lúc phải về rồi, ngài nói xem có đúng không?
Thật ra cậu muốn Phó Nam Ngạn giữ mình lại, cậu còn cố ý hỏi để kiếm cớ ở lại đây, nào ngờ Phó Nam Ngạn gật đầu nói được, anh cũng chẳng níu cậu mà còn duỗi tay lấy áo khoác treo trên giá ra đưa cho cậu: “Vậy cậu về đi, đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Trì Chiếu cạn lời, cậu không ngờ sự việc lại phát triển thành như vậy, nhưng đã đến nước này cậu chỉ có thể nghe theo: “…Vâng ạ.”
Sự tình phát triển quá nhanh khiến Trì Chiếu không kịp thích nghi, mới vừa rồi còn đang nhiệt tình trò chuyện mà giờ đã phải đi rồi, trong lòng cậu không tình nguyện chút nào hết.
Cửa mở, hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào, trái ngược hoàn toàn với máy sưởi ấm áp bên trong, Trì Chiếu thật sự không muốn đi, cậu cứ lề mà lề mề, ảo não vì sao vừa rồi mình lại nói không muốn ở lại.
“Sao cứ đứng im thế?” Trì Chiếu đứng ở trước cửa chậm chạp không rời đi, Phó Nam Ngạn đẩy nhẹ lưng cậu từ phía sau, có thể cái đẩy này đã kích thích Trì Chiếu, hoặc cũng có thể chút cồn còn sót lại trước đó, dù sao Trì Chiếu cũng thật sự không nỡ rời đi. Máu chạy lên não, cơ thể đi trước lý trí một bước, đầu óc cậu nóng lên, đoạn quay người ôm lấy Phó Nam Ngạn.
“Giáo sư Phó…” Đầu cậu chôn ở cổ Phó Nam Ngạn, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói giống như mang theo chút làm nũng, “Tôi có thể không đi được không?”
Trì Chiếu ngơ người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cũng không biết nên trả lời thế nào, tên và ảnh đại diện của Phó Nam Ngạn khác hẳn với Chung Dương Thu, chẳng biết tại sao cậu lại có thể nhìn nhầm.
Trì Chiếu thề, cậu thật sự không cố ý.
Vốn dĩ quan hệ của hai người đã xa cách, Trì Chiếu không muốn bởi vì chuyện này mà lại làm phiền giáo sư Phó, đầu ngón tay cậu đặt ở trên màn hình chậm chạp không nhấn xuống, Phó Nam Ngạn bất chợt gọi điện thẳng qua đây.
Điện thoại rung lên, suýt nữa thì Trì Chiếu đã ném luôn điện thoại ra ngoài, cậu vội vàng nói tạm biệt với Lưu Dương rồi chạy tới một nơi vắng vẻ mới dám nghe điện thoại của anh.
“Giáo sư Phó, tôi…” Giọng Trì Chiếu run run, mở miệng muốn giải thích rằng mình gửi tin nhắn cho nhầm người, Phó Nam Ngạn cho rằng cậu còn đang lo lắng, anh an ủi nói: “Yên tâm, tôi đã nói với y tá Lưu rồi.”
Khác với giọng nói run rẩy của Trì Chiếu, giọng của Phó Nam Ngạn bình tĩnh hơn rất nhiều, hình như anh còn đang ở trong phòng bệnh, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ đằng sau. Qua điện thoại, Trì Chiếu nghe thấy anh nói xin lỗi với người bên cạnh, rồi sau đó tiếng bước chân vang lên, xung quanh liền trở nên yên tĩnh: “Tôi đã nói với y tá Lưu rằng cậu chuẩn bị làm một dự án với tôi, hẳn là cậu ta sẽ không gọi cậu tới nữa đâu.”
Có lẽ vì cuộc điện thoại này mà cảm giác xa cách giữa hai người đã biến mất, thay vào đó là sự thân mật vi diệu, khoé môi Trì Chiếu giật giật thấp giọng nói câu “cảm ơn”, Phó Nam Ngạn ôn hòa nói: “Cảm ơn cái gì, không cần phải nói cảm ơn với tôi.”
Giọng nói lẫn trái tim thật ấm, trong lòng Trì Chiếu như đang có dòng nước nóng chảy qua vậy. Cậu đỏ mặt giải thích với Phó Nam Ngạn rằng mình gửi nhầm tin nhắn, vốn là muốn gửi cho Chung Dương Thu, Phó Nam Ngạn cười nói: “Tôi đã đoán được rồi.”
Đúng thật là đã đoán được từ trước, Trì Chiếu gửi tin nhắn cho anh thì sao có thể gọi anh là anh em được, nhưng nếu đã nhìn thấy thì Phó Nam Ngạn cũng không thể không giúp, giọng anh ôn hòa nhưng rất có trọng lượng: “Nếu về sau gặp phải chuyện như thế thì cứ gọi điện cho tôi là được.”
Thực tập sinh bị chèn ép hay làm khó là chuyện thường gặp, Trì Chiếu cảm thấy làm thêm chút việc cũng không có gì bất lợi, nhưng cảm giác sau lưng có người che chở lại khác, dù là giáo sư nhưng anh vẫn rất quan tâm tới bọn họ, anh sẽ không để bọn họ phải chịu ấm ức.
Đang vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, ấy vậy mà trò chuyện với giáo sư Phó một lúc là tim Trì Chiếu đã nóng hổi, cúp điện thoại xong cậu chậm rãi trở về ký túc xá, mặc cho gió lạnh thổi lên người Trì Chiếu vẫn cảm thấy lòng tràn đầy sự an tâm.
Chớp mắt đã tới đêm 30, bạn cùng phòng đều trở về hết rồi, toàn bộ hành lang chỉ còn lại một mình Trì Chiếu, giám thị bèn đưa chìa khoá lại cho cậu luôn.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu ăn Tết một mình, Trì Chiếu cũng đã quen rồi, cậu tới siêu thị dưới lầu mua sủi cảo về nấu, do dự một hồi còn mua thêm một ít bia.
Hiếm khi có dịp ăn Tết, cũng nên hoành tráng một chút.
Ký túc xá không cho dùng nồi nhưng các phòng vẫn sẽ lén chuẩn bị một cái, Trì Chiếu mua một cái nồi áp suất nhỏ không có gì nguy hiểm, chiếc nồi nhỏ chứa được nửa túi sủi cảo đang sôi ùng ục trông vô cùng hấp dẫn.
Chén xong một bát sủi cảo nóng hổi, Trì Chiếu lại uống thêm chút bia, hơi nóng mờ mịt trước mắt khiến đầu óc cậu bỗng chốc mê mang.
Trong lúc đầu óc hỗn độn thì có thể nghĩ được gì nữa đây, Trì Chiếu chớp chớp mắt, bèn gọi điện thoại cho Phó Nam Ngạn.
“Giáo sư Phó, năm mới vui vẻ!”
Lúc nhận được điện thoại Phó Nam Ngạn đang ngồi “đọc” sách chữ nổi, giọng nói nhiệt tình vang lên bên tai, Phó Nam Ngạn hơi cong mắt: “Năm mới vui vẻ, Trì Chiếu.”
Không như phòng ngủ yên tĩnh, bên Phó Nam Ngạn đang náo nhiệt hơn rất nhiều, tuy rằng thành phố cấm đốt pháo hoa nhưng vẫn có người đốt trộm, dù sao cũng không thể bịt tai như là mắt được nên tiếng pháo nổ bùm bùm cực kỳ rõ ràng.
“Ở bên chỗ giáo sư đang làm gì vậy? Sao tôi lại nghe như có tiếng pháo thế?” Giọng nói nhiệt tình và tự nhiên của Trì Chiếu át đi tiếng pháo hoa, Phó Nam Ngạn buông sách trên tay, s/ờ soạng đi đến trước cửa sổ, Trì Chiếu không muốn cúp điện thoại nhanh như vậy nên cố gắng tìm đề tài: “Nhà của giáo sư ở đâu vậy, ở đó còn có thể bắn pháo sao?”
“Tôi còn đang ở bệnh viện.” Tay Phó Nam Ngạn đặt trên bệ cửa sổ, trả lời cậu: “Tôi không về nhà ăn Tết.”
Không phải không muốn trở về, mà là vừa khéo.
Ba mẹ của Phó Nam Ngạn đều là giáo sư, hai năm trước lúc về hưu, hai vợ chồng già không chịu ngồi yên bèn chạy tới trời nam biển bắc, năm nay hai người nói muốn tới Hải Nam ăn Tết, Phó Nam Ngạn còn bận công việc, bình thường cũng ít khi gặp mặt nên anh cũng không đi theo: “Hai người đó chạy tới thế giới riêng của mình rồi, tôi không đi theo được.”
Người nhà Phó Nam Ngạn đều lãnh đạm, không quan tâm người ngoài nghĩ gì, gia đình hòa thuận nên cũng không để bụng những chuyện này. Nhưng hiển nhiên Trì Chiếu không nghĩ như thế, nghe anh nói vậy thì lập tức sốt ruột: “Sao lại thế được, dù sao cũng là Tết mà!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đây là lần đầu tiên Phó Nam Ngạn thấy cậu sốt ruột như vậy, cười trêu cậu, “Hai người họ đã chạy đến Hải Nam rồi, bây giờ tôi không thể bay qua đó đâu?”
Đầu óc Trì Chiếu hỗn độn, buột miệng thốt ra: “Để tôi đón năm mới cùng ngài đi!”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng hai người đều ngây ngẩn cả người, Trì Chiếu thì vô cùng hối hận, hai người không có quan hệ gì mà đón năm mới cùng nhau thì kỳ quặc lắm. Trì Chiếu vô thức chọc má lúm đồng tiền của mình, hoảng loạn giải thích: “Ý, ý của tôi không phải như thế… Tôi cảm thấy dù sao ngài cũng chỉ có một mình, tôi cũng chỉ có một mình, không bằng chúng ta chắp vá —— không phải, ý tôi không phải vậy.”
Nói được một nửa, Trì Chiếu bỗng dưng im bặt.
Nói nhảm cái gì vậy chứ, Trì Chiếu ảo não nghĩ, sao càng giải thích lại càng lạc điệu vậy.
Trì Chiếu tiếp tục chọc má lúm đồng tiền của mình, xấu hổ đến độ không biết nên nói cái gì cho phải, Phó Nam Ngạn ôn hòa nói: “Chỉ có một mình cậu ở ký túc xá sao?”
Trì Chiếu gật đầu: “Vâng… Bọn họ đều về nhà cả rồi.”
Phó Nam Ngạn lại hỏi: “Một mình trong phòng rất cô đơn?”
Trì Chiếu tiếp tục gật đầu: “…Có hơi chút ạ.”
Nói không cô đơn thì là nói dối, bạn cùng phòng đều đã về nhà hết, Tết Nguyên đán vốn là ngày gia đình đoàn viên, mà Trì Chiếu chỉ có một mình dường như lại càng thêm quạnh quẽ tịch mịch.
Ở một mình trong ký túc xá thật ra Trì Chiếu cũng đã quen, trước đó mỗi năm cậu đều sẽ về cô nhi viện để thăm người thầy đã nhận nuôi mình, nhưng hai năm trước thầy đã qua đời ngoài ý muốn, giờ cậu hoàn toàn không còn người thân nào nữa.
“Thật ra cũng không có gì.” Trì Chiếu không muốn để Phó Nam Ngạn lo lắng, cậu cố ý cười vui vẻ. “Một mình ở nơi này cũng rất thoải mái, tôi muốn ngủ thì ngủ, giống như đang sống trong biệt thự vậy đó.”
Trì Chiếu đã quen chịu đựng một mình, cậu cười muốn cho chuyện này qua đi, nhưng lại nghe Phó Nam Ngạn thở dài, nói: “Qua chỗ tôi đi, ít nhất cũng có thể tán gẫu một chút.”
Trì Chiếu sửng sốt vài giây mới đáp lại: “Thật, thật sự có thể chứ? Có phiền quá không ạ?”
“Nhà tôi không xa bệnh viện lắm.” Giọng của Phó Nam Ngạn không một chút thiếu kiên nhẫn, anh nói, “Để tôi gửi địa chỉ cho cậu, đi đường cẩn thận một chút.”
“Được, được!” Trì Chiếu mừng tới nỗi thiếu chút nữa làm rơi cả điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Phó Nam Ngạn liền gửi địa chỉ tới, Trì Chiếu nhìn đi nhìn lại mấy lần, cậu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện có thể đón năm mới cùng giáo sư Phó, cho tới bây giờ cậu vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, phải tự véo mình một cái thật mạnh mới dám tin chắc, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Vui quá đi mất.
Phó Nam Ngạn bảo Trì Chiếu đi đường cẩn thận nhưng căn bản Trì Chiếu không thể nào cẩn thận nổi, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn uống hết lon bia còn thừa trên bàn.
Tục ngữ có câu rượu dung túng gan người to, đây là lần đầu tiên Trì Chiếu tới nhà Phó Nam Ngạn, lo lắng cũng là chuyện bình thường mà thôi, cậu cảm thấy mình nên mang theo gì đó nhưng lại không biết phải mang cái gì, cuối cùng ôm hộp sủi cảo trong nồi đi tới nhà Phó Nam Ngạn.
Tháng 12 âm lịch đúng là thời điểm lạnh nhất, hơn tám giờ trời tối mịt, gió Bắc thổi vào người như dao cứa nhưng trái tim Trì Chiếu vẫn ấm nóng, cậu sợ sủi cảo trong lòng bị lạnh nên suốt chặng đường cứ ôm nó trong lòng, khi tới nơi thì lập tức nhét hộp sủi cảo vào tay Phó Nam Ngạn: “Giáo sư Phó, mời ngài ăn sủi cảo!”
Hộp nhựa đặt trong lòng nặng trĩu, Phó Nam Ngạn dùng ngón tay dò xét: “Sao còn mang sủi cảo tới đây thế?”
“Tôi đoán rằng ngài chưa ăn gì.” Trì Chiếu cười, rất đứng đắn mà nói, “Tết Nguyên đán thì phải ăn sủi cảo, đây là truyền thống đó.”
“Là truyền thống à?” Phong tục mỗi nơi không giống nhau, nhà Phó Nam Ngạn cũng không có truyền thống này, bình thường không ăn sủi cảo nên hôm nay cũng không, “Quả thật là chỗ tôi không ăn như thế.”
“Vậy anh mau nếm thử đi!” Trì Chiếu đưa sủi cảo như dâng hiến vật quý, hai mắt trông mong nói: “Đây là do tôi vừa mới nấu đó.”
Lòng tốt không thể từ chối, mà thật ra tối nay Phó Nam Ngạn cũng chưa ăn gì, vì thế khẽ cười nói: “Được.”
Trì Chiếu mang theo rất nhiều sủi cảo, Phó Nam Ngạn chia sủi cảo ra làm hai bát, hai người ngồi đối diện vừa ăn vừa trò chuyện.
Hương vị sủi cảo rất bình thường, chỉ là đồ đông lạnh nên cho dù là nhân gì thì hương vị cũng không khác biệt là bao, nấu trong nồi công suất có giới hạn thành ra khi chín vỏ bán có hơi nhão. Tuy chỉ là một bát sủi cảo bình thường nhưng khi ăn cùng người khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau, trước đó Trì Chiếu đã ăn một bát rồi, bây giờ ăn lại vẫn thấy thật ngon.
Phó Nam Ngạn hơi cong môi: “Thích ăn sủi cảo à?”
“Tạm, tạm thôi ạ.” Trì Chiếu ngượng ngùng cười, tốc độ ăn của cậu rất nhanh, trong bát chỉ còn lại một miếng sủi cảo, cậu dùng đũa chọc chọc nó, nói, “Chủ yếu tôi cảm thấy đây là truyền thống.”
Quả thật Trì Chiếu là một người rất truyền thống, từ nhỏ đến lớn cậu đã được giáo dục như vậy, lúc sắp ăn sủi cảo xong còn đề cập với Phó Nam Ngạn về ý nghĩa của câu “Niên niên hữu dư”[1], trò chuyện một lúc thì đề tài chuyển sang thời thơ ấu của Trì Chiếu.
[1]: ngụ ý cầu chúc cho cuộc sống luôn sung túc, dồi dào.
“Khi còn nhỏ, cứ Tết đến nhà tôi sẽ ăn gà rán.” Trì Chiếu cười miêu tả với Phó Nam Ngạn, “Dùng cái nồi sắt to loại có tay cầm ấy, một lần như vậy nấu được rất nhiều, mùi thơm bay đi tứ phía luôn!”
Tết Nguyên đán thật sự là ngày lễ mà Trì Chiếu thích nhất, trừ việc có thể ăn đồ ngon ra còn là bởi vì những ngày này ba mẹ sẽ không đánh cậu. Mấy ngày đó họ hàng sang chơi, ba mẹ sợ nếu đánh cậu khóc thì sẽ đen đủi, cũng sợ bị họ hàng nhìn thấy rồi đàm tiếu.
Bọn họ sẽ cho cậu mặc quần áo mới, dạy cậu nói những lời hay, dù cậu có làm sai chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ cực kỳ rộng lượng mà nói với cậu: “Không sao, Tết nhất rồi.”
Chỉ tiếc khoảnh khắc hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi, vừa hết năm mới mọi thứ lại thay đổi, họ hàng rời đi ba mẹ lại giống như trước, có chuyện gì cũng đổ hết lên người Trì Chiếu, trách cậu không biết ganh đua với con cái nhà họ hàng, cậu bị đánh đến nỗi không đứng dậy được, đến hôm sau thì kêu cậu tiếp tục làm việc.
Chủ đề đến đây có hơi nặng nề, thật ra Trì Chiếu không muốn câu chuyện đi tới hướng này, có thể là do chỗ của giáo sư Phó quá ấm áp, hoặc cũng có thể trước đó đã có chút men vào người, nên Trì Chiếu mới vô tình nhắc tới nó.
“Không nói chuyện này nữa.” Trì Chiếu sờ sờ mặt mình, khi nãy không cảm thấy gì, giờ cậu mới phát hiện ra mặt mình đang rất đỏ, chắc hẳn là do mấy lon bia kia, cậu cười nói. “Chuyện đã qua lâu rồi nên tôi cũng không nhớ rõ.”
“Được, không nói tới chuyện này nữa.” Trì Chiếu không muốn nói thì Phó Nam Ngạn sẽ không hỏi, anh chỉ dịu dàng mà nhìn Trì Chiếu nói, “Đều đã qua rồi.”
Trì Chiếu “Vâng” một tiếng, lặp lại: “Đều đã qua rồi.”
Chuyện đã qua lâu rồi, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng. Trì Chiếu ngồi đối diện với Phó Nam Ngạn trong căn phòng sáng sủa, máy sưởi đặt cạnh bàn ăn, trái tim cũng như bát sủi cảo trước mặt, đều nóng hổi. Không gì có thể ấm áp hơn khoảnh khắc này, trong bầu không khí ấy, Trì Chiếu hỏi Phó Nam Ngạn quan điểm của anh về chuyện đồng tính, Phó Nam Ngạn im lặng một lát, nói: “Tình yêu đích thực không phân biệt giới tính.”
Dường như giáo sư Phó không muốn nhắc tới đề tài tình cảm, vì vậy Trì Chiếu cũng không hỏi nhiều, có được đáp án này cậu đã rất vui rồi, dẫu sao cậu cũng có chút tình cảm nhỏ giấu trong lòng, cậu không muốn để Phó Nam Ngạn chán ghét mình.
Sau khi ăn sủi cảo xong, khoảng cách giữa hai trái tim vô thức trở nên gần hơn, hai người hàn huyên rất lâu, chẳng mấy chốc đã qua mười hai giờ, bên ngoài thế mà lại có tuyết rơi, tuyết phủ trắng xóa mặt đất, đường phố vốn dĩ náo nhiệt giờ cũng trở nên yên tĩnh lại. Ăn cơm xong hai người lại hàn huyên thêm một lúc nữa, thấy thời gian cũng đã muộn, Phó Nam Ngạn hỏi Trì Chiếu: “Buổi tối cậu có muốn ở lại chỗ tôi không?”
Trì Chiếu xoa mặt, khách sáo đôi câu: “Chắc là tôi nên trở về.”
Nếu Phó Nam Ngạn không đề cập tới chuyện này, Trì Chiếu sẽ rất tự nhiên mà ở lại đây, nhưng bây giờ anh đã nhắc tới rồi thì cậu phải khách sáo một chút.
Lúc Phó Nam Ngạn mời cậu đến chỉ bảo “đến tán gẫu một chút”, bây giờ sủi cảo cũng đã ăn, năm mới cũng đã qua, làm phiền giáo sư Phó cũng đã lâu như vậy. Ký túc xá của cậu cách nhà Phó Nam Ngạn chỉ khoảng mười phút, nếu chủ động muốn ở lại thì có vẻ hơi sai sai.
Trì Chiếu tới phòng bếp rửa hộp đựng đồ ăn, cười ngượng ngùng: “Ở chỗ của ngài lâu như vậy, cũng đến lúc phải về rồi, ngài nói xem có đúng không?
Thật ra cậu muốn Phó Nam Ngạn giữ mình lại, cậu còn cố ý hỏi để kiếm cớ ở lại đây, nào ngờ Phó Nam Ngạn gật đầu nói được, anh cũng chẳng níu cậu mà còn duỗi tay lấy áo khoác treo trên giá ra đưa cho cậu: “Vậy cậu về đi, đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Trì Chiếu cạn lời, cậu không ngờ sự việc lại phát triển thành như vậy, nhưng đã đến nước này cậu chỉ có thể nghe theo: “…Vâng ạ.”
Sự tình phát triển quá nhanh khiến Trì Chiếu không kịp thích nghi, mới vừa rồi còn đang nhiệt tình trò chuyện mà giờ đã phải đi rồi, trong lòng cậu không tình nguyện chút nào hết.
Cửa mở, hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào, trái ngược hoàn toàn với máy sưởi ấm áp bên trong, Trì Chiếu thật sự không muốn đi, cậu cứ lề mà lề mề, ảo não vì sao vừa rồi mình lại nói không muốn ở lại.
“Sao cứ đứng im thế?” Trì Chiếu đứng ở trước cửa chậm chạp không rời đi, Phó Nam Ngạn đẩy nhẹ lưng cậu từ phía sau, có thể cái đẩy này đã kích thích Trì Chiếu, hoặc cũng có thể chút cồn còn sót lại trước đó, dù sao Trì Chiếu cũng thật sự không nỡ rời đi. Máu chạy lên não, cơ thể đi trước lý trí một bước, đầu óc cậu nóng lên, đoạn quay người ôm lấy Phó Nam Ngạn.
“Giáo sư Phó…” Đầu cậu chôn ở cổ Phó Nam Ngạn, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói giống như mang theo chút làm nũng, “Tôi có thể không đi được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook