Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
-
Chương 10: Xấu xí
Ninh Mông nghe giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng đó khiến cả cơ thể như được buông lỏng, suýt chút nữa đứng không vững. Cảnh sát tiến tới trấn áp tên côn đồ lên xe thế nhưng hắn vẫn còn cố quay lại chửi mắng ầm ĩ hai người đang đứng đó.
Cả người Ninh Mông như phát run, cô càng cố chui sâu vào trong vòng tay ấm áp của Cố Thừa Hiên. Anh cũng vì thế mà đau lòng, càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Cửu…” Ninh Trí Văn nhìn bờ vai không ngừng run lên của Ninh Mông, nếu nói ông không đau lòng là giả, dù ngày thường ông đối xử với cô nghiêm khắc thế nào nhưng khi cô gặp chuyện thế này, ông làm sao có thể không lo lắng cho sự an toàn của cô, “Tiểu Cửu…Không sao…Chúng ta về nhà thôi!”
Ninh Mông rời khỏi vòng ôm của Cố Thừa Hiên, có chút lúng túng nhìn cha mình, vừa rồi cô kìm lòng không được, trước mặt mọi người mà ôm nhào lấy anh, lúc này nghe giọng nói của cha mình truyền tới, giống như kéo lý trí của cô trở lại, khiến cô ngượng ngùng như cô gái mới lớn. Thật ra Ninh Trí Văn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cứu được người là tốt rồi.
“Anh…” Ninh Mông nhìn Cố Thừa Hiên, đột nhiên nhớ tới câu cuối cùng anh nói vào lần gặp trước đó, liền hỏi “Lần trước anh nói nếu gặp lại sẽ nói cho tôi biết một bí mật, bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa?”
Cố Thừa Hiên nhìn thoáng qua Ninh Trí Văn, cảm thấy nếu nói trước mặt mọi người cũng có chút không tiện nên anh định kéo Ninh Mông qua một bên nói chuyện. Ninh Mông đang định bước theo anh thì Tần Mặc đã bước tới trước cười hỏi: “Tiểu Cửu…Em cảm thấy trong người thế nào? Hay là anh đưa em và chú Ninh đến bệnh viện trước rồi về nhà sau nhé? Cổ của em còn có vết thương kìa.”
Anh ta nói đến đó nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Cố Thừa Hiên, không hề nhìn thái độ Ninh Mông xem thế nào. Trực giác đàn ông cho Cố Thừa Hiên biết người này hình như có bất mãn gì đó với mình, nhưng anh vốn là một người hờ hững với những người lạ nên cũng không quan tâm lắm. Chỉ là khi nghe giọng nói thân mật của hắn với Ninh Mông, trong lòng anh có chút khó chịu.
“Thật xin lỗi, sẽ có người đến đón tôi và cha, không cần làm phiền đến anh.” Giọng nói của Ninh Mông có chút lạnh lùng, không hề có chút cảm kích nào.
Tầm Mặc chưa bao giờ bị cô đối xử với thái độ đó, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Nhưng do từ nhỏ được giáo dục tốt, anh biết ở đây vẫn còn có trưởng bối nên cũng không nói gì nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía Ninh Trí Văn. Một người ở trong quan trường nhiều năm như ông, hẳn biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Bầu không khí có chút không ổn, là bậc cha chú nên tất nhiên ông phải đứng ra nói vài câu hòa hoãn: “Tần Mặc, chú nghĩ vết thương trên cổ Tiểu Cửu chắc phải tới bệnh viện, chú thì còn phải về nhà ngay xem ông nội của con bé thế nào, nếu không con đưa chú về nhà trước đi, còn Tiểu Cửu….”
Cố Thừa Hiên thấy ánh mắt Ninh Trí Văn hướng về phía mình, liền hiểu ý nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, lát nữa trở về đơn vị cũng thuận đường đưa cô ấy về nhà luôn.”
Ninh Mông gật đầu, nói “Được” một tiếng rồi vội vàng đi theo Cố Thừa Hiên. Tần Mặc nhìn theo hướng hai người đi, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát. Anh suy nghĩ một hồi lại cảm thấy buồn cười vì chính mình, từ khi nào tâm tư của anh lại đặt trên người cô ấy, sao lại có thể nói “mất mát” chứ? Nhưng dường như cô nhóc đó hận mình muốn chết.
Cố Thừa Hiên lên xe, quay đầu nhìn Ninh Mông một cái, không ngoài dự đoán, anh thấy nước mắt đang lăn dài trên mặt cô, vậy mà cô chỉ biết căn môi chịu đựng, không dám khóc thành tiếng. Con gái khi khóc đều như vậy sao? Cố Thừa Hiên nắm chặt đấm tay, mấy phút sau mới thầm thở dài một tiếng buông ra rồi nói: “Ở đây không có ai đâu, nếu cô muốn khóc thì khóc đi, không cần tự mình chịu đựng.”
Ninh Mông nghe thấy những lời này của anh, liền “Òa!” lên khóc nức nở thành tiếng, vừa khóc vừa tự mắng mình: “Tôi đúng là ngốc mà, sớm đã biết anh ấy thích người khác, vậy mà vẫn còn tự hạ mình đi giúp anh ấy tìm kiếm tin tức về người đó. Tôi trước giờ vẫn nghĩ làm vậy cũng đâu có sao, tôi thích anh ấy, đương nhiên mong anh ấy luôn vui vẻ. Tôi đúng là giống lời chị họ tôi nói mà, giống như những cô gái hay mơ mộng trong tiểu thuyết. Luôn tự an ủi mình một ngày nào đó anh ấy sẽ quay đầu lại…Kết quả thì sao, người ta chỉ xem tôi như khỉ đang diễn trò, tình cảm của tôi dành cho anh ấy không đáng giá như vậy sao?”
Cố Thừa Hiên nghe những lời này của cô cũng hiểu ra một chút, lông mày anh nhăn lại, đôi môi mím chặt, quả đấm vừa buông lại nắm lại chặt hơn.
“Đối với tình cảm của tôi, anh ấy vĩnh viễn giữ thái độ lạnh lùng đó….Dù tôi có bị người khác bắt làm con tin, anh ấy chút biểu hiện lo lắng cũng không có, vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy khiến tôi thấy sợ hơn, trong lòng anh ấy tôi không bằng cả những người xa lạ sao? Mà cũng đúng thôi, tôi chia rẽ bọn họ, giúp chị họ và anh rể làm lành, anh ấy ghét tôi cũng phải thôi.”
Cố Thừa Hiên cảm thấy lửa giận trong lòng mình như đang bùng lên, cô gái trước mắt hết lần này đến lần khác không để ý thấy sự tức giận của anh, không ngừng làm anh tức giận.
“Đừng nói nữa!”
Ninh Mông vẫn còn đang khóc, nghe thấy tiếng quát của anh cũng dừng khóc lóc kể lể, dùng tay lau nước mắt, nhìn về phía anh với vẻ khó hiểu. Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông như thế, trong lòng dịu bớt lại. Cổ cô vẫn có chút máu, anh kiểm tra sơ qua một chút, vết dao không sâu, chỉ làm rách da thôi, máu cũng không còn chảy ra nữa nhưng chỉ cần nhìn vết máu trên cổ cô cũng đủ hù dọa người khác.
“Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra vết thương của cô một chút rồi tôi đưa cô về nhà…Lúc tôi đi đơn vị cũng không cho nhiều thời gian.”
Ninh Mông cũng cảm thấy vừa rồi mình nói hơi nhiều, nên ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, nhưng một chốc sau lại hỏi: “Bí mật kia là gì vậy?”
Cố Thừa Hiên vẫn tiếp tục lái xe, nhìn cô một cái rồi tiếp tục chuyên tâm nhìn đường sá, môi mỏng khẽ nhếch lên, không có chút tình cảm nói: “Dáng vẻ cô lúc khóc nhìn xấu thật.”
“Chẳng lẽ lúc anh khóc nhìn đẹp lắm sao?” Ninh Mông tức giận ném một cái nhìn xem thường cho anh, tay cô đè lên hai con mắt đang sưng đỏ nói tiếp: “Bí mật của anh rốt cục là gì vậy?”
“Tôi vừa nói đó!”
“Anh!!!” Ninh Mông nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn cái người đang tập trung lái xe này, thật muốn cắn cho anh ta một cái, “Anh đừng làm mất hình tượng của tôi như vậy được không? Dù sao tôi cũng là một nhà văn nổi tiếng đó!”
“Nhà văn nổi tiếng?” Cố Thừa Hiên nhíu mày, giọng nói có vẻ không tin. “Nhưng tôi nghe nói cô đang thất nghiệp mà?”
“Anh nghe ai nói?”
“Cha cô…”
Rất tốt, Ninh Mông ai oán than một tiếng rồi ngồi im. Thị trưởng Ninh cho tới bây giờ đều thích đưa khuyết điểm của cô ra nói trước mặt người ngoài, không thèm để ý đến mặt mũi của cô.
“Đến rồi!” Cố Thừa Hiên cho xe dừng trước cửa bệnh viện, hướng về phía Ninh Mông nói: “Vào đi, tôi ở đây đợi cô.”
“Hả? Anh không cùng vào sao?” Ninh Mông từ nhỏ đã sợ bệnh viện, bảo cô đi một mình thì càng không thể nên cô đành nhìn Cố Thừa Hiên nói: “Những thủ tục trong bệnh viện rất rắc rồi, đăng ký này kia phiền phức lắm, tôi thì hoàn toàn không biết gì cả, anh dẫn tôi vào được không?”
Cố thừa Hiên và cô nhìn nhau, cô không nói gì, anh cũng cứ như vậy mà nhìn cô. Cái miệng nhỏ của cô khẽ chu lên, Cố Thừa Hiên bất giác nhớ lại hồi còn bé được ăn thạch trái cây, mềm mềm, dai dai, lại rất ngọt nữa. Vì cô mới khóc xong làm khuôn mặt nhỏ ửng hồng lên, mái tóc cô bị gió thổi bay rối loạn cả lên nhưng trong lòng anh lại thấy cô gái này thật đáng yêu! Hai con mắt cô sưng húp, hơi hồng hồng, trong mắt vẫn còn chút dấu vết của nước mắt trông thật đáng yêu. Cô Thừa Hiên đột nhiên phát hiện giờ phút này anh thực sự muốn hôn cô, mạnh mẽ ôm cô vào trong lồng ngực, hung hăng hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô.
Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên không có phản ứng gì, tưởng là anh không vui, lại làm nũng nói: “Dẫn tôi vào nhé?”
Cố Thừa Hiên phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói một câu: “Cô cũng đã hơn hai mươi rồi nhưng sao giống như một đứa trẻ vậy, phiền phức quá!”
Ninh Mông vì phải nhờ vả anh nên cũng không dám nói lại, sợ chọc anh mất hứng, trong lòng cô cực kỳ ghét thái độ này của anh nhưng ngoài mặt vẫn phải cười cười nói: “Kiên nhẫn một chút không được sao, quân nhân các anh không phải giỏi nhất là kiên nhẫn à? Tôi cũng là quần chúng nhân dân, nhiệm vụ của quân nhân các anh là phục vụ quần chúng nhân dân thì phải thể hiện gì đi chứ?”
“Im lặng!” Cố Thừa Hiên đã đứng xếp hàng đăng ký. Ban đêm bệnh viện vốn im ắng nhưng cô cứ đứng bên cạnh anh lải nhải mãi khiến không ít người xung quanh khó chịu ra mặt. Ninh Mông thấy vậy cũng giật mình giữ im lặng, làm động tác kéo khóa rồi đứng yên bên cạnh chờ anh đăng ký.
“Để tôi xem một chút…” Nửa phút sau, Cố Thừa Hiên cúi đầu thấp xuống nhìn cổ Ninh Mông nói.
“Cái gì?”
“Tôi xem miệng vết thương một chút….Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, tôi muốn xem không biết miệng vết thương có rộng ra không.”
“A, hơi đau đó…”Ninh Mông cẩn thận dùng ngón tay xoa lên miệng vết thương, oán trách nói.
“Đau sao còn có thể nói nhiều như thế?” Cố Thừa Hiên vừa nầng đầu cô lên, vừa cúi xuống quan sát miệng vết thương của cô, cũng may là không chảy máu nữa, cũng không có rộng thêm ra.
“Nếu anh chịu nói với tôi nhiều hơn một chút, kiên nhẫn với tôi một chút thì tôi cần phải nói nhiều như vậy sao?”
“Là ai vừa lên xe đã gào khóc ầm ĩ?”
“Tôi nói này anh quân nhân kia, anh có thể đem chuyện này quên đi được không?”
“Không thể!” Cố Thừa Hiên thu tay lại, không ngẩng đầu trả lời.
Ninh Mông thấy đến lượt bọn họ nên cũng không thèm đáp trả lại anh, lấy số xong, yên lăng theo anh lên lầu. Bác sĩ thấy vết thương trên cổ Ninh Mông mới đầu cũng sợ hết hồn, hỏi với vẻ trách mắng: “Làm sao mà bị như thế này?”
“Không cẩn thận nên rạch trúng.” Ninh Mông nhìn thoáng qua Cố Thừa Hiên, rụt rè đáp.
“Người trẻ làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ một chút chứ, dụng cái này không cẩn thận, cái kia không cẩn thận, không sợ sau này phải mang sẹo sao?”
“A! Sẽ để lại sẹo sao?”
“Rất có khả năng…”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ninh Mông nghe nói sẽ để lại sẹo, có chút lo lắng, trên người con gái mà có sẹo thì thật không đẹp tí nào.
“Cho nên hai người phải cẩn thận một chút đó! Còn cậu nữa, làm bạn trai thì phải biết nâng niu, chăm sóc bạn gái mình chứ, đứng có làm gì quá đáng. Lần này là để lại sẹo, lần sau nếu vết thương sâu hơn một chút, đụng tới động mạch cổ thì lúc đó muốn khóc cũng không kịp. Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nói những lời răn dạy thấm thía hai người trẻ tuổi.
Ninh Mông và Cố Thừa Hiên vừa nghe thấy mấy từ “bạn trai, bạn gái” đều quay mặt nhìn nhau, trên mặt hai người xuất hiện hai vệt đỏ ửng.
Cả người Ninh Mông như phát run, cô càng cố chui sâu vào trong vòng tay ấm áp của Cố Thừa Hiên. Anh cũng vì thế mà đau lòng, càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Cửu…” Ninh Trí Văn nhìn bờ vai không ngừng run lên của Ninh Mông, nếu nói ông không đau lòng là giả, dù ngày thường ông đối xử với cô nghiêm khắc thế nào nhưng khi cô gặp chuyện thế này, ông làm sao có thể không lo lắng cho sự an toàn của cô, “Tiểu Cửu…Không sao…Chúng ta về nhà thôi!”
Ninh Mông rời khỏi vòng ôm của Cố Thừa Hiên, có chút lúng túng nhìn cha mình, vừa rồi cô kìm lòng không được, trước mặt mọi người mà ôm nhào lấy anh, lúc này nghe giọng nói của cha mình truyền tới, giống như kéo lý trí của cô trở lại, khiến cô ngượng ngùng như cô gái mới lớn. Thật ra Ninh Trí Văn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cứu được người là tốt rồi.
“Anh…” Ninh Mông nhìn Cố Thừa Hiên, đột nhiên nhớ tới câu cuối cùng anh nói vào lần gặp trước đó, liền hỏi “Lần trước anh nói nếu gặp lại sẽ nói cho tôi biết một bí mật, bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa?”
Cố Thừa Hiên nhìn thoáng qua Ninh Trí Văn, cảm thấy nếu nói trước mặt mọi người cũng có chút không tiện nên anh định kéo Ninh Mông qua một bên nói chuyện. Ninh Mông đang định bước theo anh thì Tần Mặc đã bước tới trước cười hỏi: “Tiểu Cửu…Em cảm thấy trong người thế nào? Hay là anh đưa em và chú Ninh đến bệnh viện trước rồi về nhà sau nhé? Cổ của em còn có vết thương kìa.”
Anh ta nói đến đó nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Cố Thừa Hiên, không hề nhìn thái độ Ninh Mông xem thế nào. Trực giác đàn ông cho Cố Thừa Hiên biết người này hình như có bất mãn gì đó với mình, nhưng anh vốn là một người hờ hững với những người lạ nên cũng không quan tâm lắm. Chỉ là khi nghe giọng nói thân mật của hắn với Ninh Mông, trong lòng anh có chút khó chịu.
“Thật xin lỗi, sẽ có người đến đón tôi và cha, không cần làm phiền đến anh.” Giọng nói của Ninh Mông có chút lạnh lùng, không hề có chút cảm kích nào.
Tầm Mặc chưa bao giờ bị cô đối xử với thái độ đó, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Nhưng do từ nhỏ được giáo dục tốt, anh biết ở đây vẫn còn có trưởng bối nên cũng không nói gì nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía Ninh Trí Văn. Một người ở trong quan trường nhiều năm như ông, hẳn biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Bầu không khí có chút không ổn, là bậc cha chú nên tất nhiên ông phải đứng ra nói vài câu hòa hoãn: “Tần Mặc, chú nghĩ vết thương trên cổ Tiểu Cửu chắc phải tới bệnh viện, chú thì còn phải về nhà ngay xem ông nội của con bé thế nào, nếu không con đưa chú về nhà trước đi, còn Tiểu Cửu….”
Cố Thừa Hiên thấy ánh mắt Ninh Trí Văn hướng về phía mình, liền hiểu ý nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, lát nữa trở về đơn vị cũng thuận đường đưa cô ấy về nhà luôn.”
Ninh Mông gật đầu, nói “Được” một tiếng rồi vội vàng đi theo Cố Thừa Hiên. Tần Mặc nhìn theo hướng hai người đi, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát. Anh suy nghĩ một hồi lại cảm thấy buồn cười vì chính mình, từ khi nào tâm tư của anh lại đặt trên người cô ấy, sao lại có thể nói “mất mát” chứ? Nhưng dường như cô nhóc đó hận mình muốn chết.
Cố Thừa Hiên lên xe, quay đầu nhìn Ninh Mông một cái, không ngoài dự đoán, anh thấy nước mắt đang lăn dài trên mặt cô, vậy mà cô chỉ biết căn môi chịu đựng, không dám khóc thành tiếng. Con gái khi khóc đều như vậy sao? Cố Thừa Hiên nắm chặt đấm tay, mấy phút sau mới thầm thở dài một tiếng buông ra rồi nói: “Ở đây không có ai đâu, nếu cô muốn khóc thì khóc đi, không cần tự mình chịu đựng.”
Ninh Mông nghe thấy những lời này của anh, liền “Òa!” lên khóc nức nở thành tiếng, vừa khóc vừa tự mắng mình: “Tôi đúng là ngốc mà, sớm đã biết anh ấy thích người khác, vậy mà vẫn còn tự hạ mình đi giúp anh ấy tìm kiếm tin tức về người đó. Tôi trước giờ vẫn nghĩ làm vậy cũng đâu có sao, tôi thích anh ấy, đương nhiên mong anh ấy luôn vui vẻ. Tôi đúng là giống lời chị họ tôi nói mà, giống như những cô gái hay mơ mộng trong tiểu thuyết. Luôn tự an ủi mình một ngày nào đó anh ấy sẽ quay đầu lại…Kết quả thì sao, người ta chỉ xem tôi như khỉ đang diễn trò, tình cảm của tôi dành cho anh ấy không đáng giá như vậy sao?”
Cố Thừa Hiên nghe những lời này của cô cũng hiểu ra một chút, lông mày anh nhăn lại, đôi môi mím chặt, quả đấm vừa buông lại nắm lại chặt hơn.
“Đối với tình cảm của tôi, anh ấy vĩnh viễn giữ thái độ lạnh lùng đó….Dù tôi có bị người khác bắt làm con tin, anh ấy chút biểu hiện lo lắng cũng không có, vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy khiến tôi thấy sợ hơn, trong lòng anh ấy tôi không bằng cả những người xa lạ sao? Mà cũng đúng thôi, tôi chia rẽ bọn họ, giúp chị họ và anh rể làm lành, anh ấy ghét tôi cũng phải thôi.”
Cố Thừa Hiên cảm thấy lửa giận trong lòng mình như đang bùng lên, cô gái trước mắt hết lần này đến lần khác không để ý thấy sự tức giận của anh, không ngừng làm anh tức giận.
“Đừng nói nữa!”
Ninh Mông vẫn còn đang khóc, nghe thấy tiếng quát của anh cũng dừng khóc lóc kể lể, dùng tay lau nước mắt, nhìn về phía anh với vẻ khó hiểu. Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông như thế, trong lòng dịu bớt lại. Cổ cô vẫn có chút máu, anh kiểm tra sơ qua một chút, vết dao không sâu, chỉ làm rách da thôi, máu cũng không còn chảy ra nữa nhưng chỉ cần nhìn vết máu trên cổ cô cũng đủ hù dọa người khác.
“Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra vết thương của cô một chút rồi tôi đưa cô về nhà…Lúc tôi đi đơn vị cũng không cho nhiều thời gian.”
Ninh Mông cũng cảm thấy vừa rồi mình nói hơi nhiều, nên ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, nhưng một chốc sau lại hỏi: “Bí mật kia là gì vậy?”
Cố Thừa Hiên vẫn tiếp tục lái xe, nhìn cô một cái rồi tiếp tục chuyên tâm nhìn đường sá, môi mỏng khẽ nhếch lên, không có chút tình cảm nói: “Dáng vẻ cô lúc khóc nhìn xấu thật.”
“Chẳng lẽ lúc anh khóc nhìn đẹp lắm sao?” Ninh Mông tức giận ném một cái nhìn xem thường cho anh, tay cô đè lên hai con mắt đang sưng đỏ nói tiếp: “Bí mật của anh rốt cục là gì vậy?”
“Tôi vừa nói đó!”
“Anh!!!” Ninh Mông nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn cái người đang tập trung lái xe này, thật muốn cắn cho anh ta một cái, “Anh đừng làm mất hình tượng của tôi như vậy được không? Dù sao tôi cũng là một nhà văn nổi tiếng đó!”
“Nhà văn nổi tiếng?” Cố Thừa Hiên nhíu mày, giọng nói có vẻ không tin. “Nhưng tôi nghe nói cô đang thất nghiệp mà?”
“Anh nghe ai nói?”
“Cha cô…”
Rất tốt, Ninh Mông ai oán than một tiếng rồi ngồi im. Thị trưởng Ninh cho tới bây giờ đều thích đưa khuyết điểm của cô ra nói trước mặt người ngoài, không thèm để ý đến mặt mũi của cô.
“Đến rồi!” Cố Thừa Hiên cho xe dừng trước cửa bệnh viện, hướng về phía Ninh Mông nói: “Vào đi, tôi ở đây đợi cô.”
“Hả? Anh không cùng vào sao?” Ninh Mông từ nhỏ đã sợ bệnh viện, bảo cô đi một mình thì càng không thể nên cô đành nhìn Cố Thừa Hiên nói: “Những thủ tục trong bệnh viện rất rắc rồi, đăng ký này kia phiền phức lắm, tôi thì hoàn toàn không biết gì cả, anh dẫn tôi vào được không?”
Cố thừa Hiên và cô nhìn nhau, cô không nói gì, anh cũng cứ như vậy mà nhìn cô. Cái miệng nhỏ của cô khẽ chu lên, Cố Thừa Hiên bất giác nhớ lại hồi còn bé được ăn thạch trái cây, mềm mềm, dai dai, lại rất ngọt nữa. Vì cô mới khóc xong làm khuôn mặt nhỏ ửng hồng lên, mái tóc cô bị gió thổi bay rối loạn cả lên nhưng trong lòng anh lại thấy cô gái này thật đáng yêu! Hai con mắt cô sưng húp, hơi hồng hồng, trong mắt vẫn còn chút dấu vết của nước mắt trông thật đáng yêu. Cô Thừa Hiên đột nhiên phát hiện giờ phút này anh thực sự muốn hôn cô, mạnh mẽ ôm cô vào trong lồng ngực, hung hăng hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô.
Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên không có phản ứng gì, tưởng là anh không vui, lại làm nũng nói: “Dẫn tôi vào nhé?”
Cố Thừa Hiên phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói một câu: “Cô cũng đã hơn hai mươi rồi nhưng sao giống như một đứa trẻ vậy, phiền phức quá!”
Ninh Mông vì phải nhờ vả anh nên cũng không dám nói lại, sợ chọc anh mất hứng, trong lòng cô cực kỳ ghét thái độ này của anh nhưng ngoài mặt vẫn phải cười cười nói: “Kiên nhẫn một chút không được sao, quân nhân các anh không phải giỏi nhất là kiên nhẫn à? Tôi cũng là quần chúng nhân dân, nhiệm vụ của quân nhân các anh là phục vụ quần chúng nhân dân thì phải thể hiện gì đi chứ?”
“Im lặng!” Cố Thừa Hiên đã đứng xếp hàng đăng ký. Ban đêm bệnh viện vốn im ắng nhưng cô cứ đứng bên cạnh anh lải nhải mãi khiến không ít người xung quanh khó chịu ra mặt. Ninh Mông thấy vậy cũng giật mình giữ im lặng, làm động tác kéo khóa rồi đứng yên bên cạnh chờ anh đăng ký.
“Để tôi xem một chút…” Nửa phút sau, Cố Thừa Hiên cúi đầu thấp xuống nhìn cổ Ninh Mông nói.
“Cái gì?”
“Tôi xem miệng vết thương một chút….Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, tôi muốn xem không biết miệng vết thương có rộng ra không.”
“A, hơi đau đó…”Ninh Mông cẩn thận dùng ngón tay xoa lên miệng vết thương, oán trách nói.
“Đau sao còn có thể nói nhiều như thế?” Cố Thừa Hiên vừa nầng đầu cô lên, vừa cúi xuống quan sát miệng vết thương của cô, cũng may là không chảy máu nữa, cũng không có rộng thêm ra.
“Nếu anh chịu nói với tôi nhiều hơn một chút, kiên nhẫn với tôi một chút thì tôi cần phải nói nhiều như vậy sao?”
“Là ai vừa lên xe đã gào khóc ầm ĩ?”
“Tôi nói này anh quân nhân kia, anh có thể đem chuyện này quên đi được không?”
“Không thể!” Cố Thừa Hiên thu tay lại, không ngẩng đầu trả lời.
Ninh Mông thấy đến lượt bọn họ nên cũng không thèm đáp trả lại anh, lấy số xong, yên lăng theo anh lên lầu. Bác sĩ thấy vết thương trên cổ Ninh Mông mới đầu cũng sợ hết hồn, hỏi với vẻ trách mắng: “Làm sao mà bị như thế này?”
“Không cẩn thận nên rạch trúng.” Ninh Mông nhìn thoáng qua Cố Thừa Hiên, rụt rè đáp.
“Người trẻ làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ một chút chứ, dụng cái này không cẩn thận, cái kia không cẩn thận, không sợ sau này phải mang sẹo sao?”
“A! Sẽ để lại sẹo sao?”
“Rất có khả năng…”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ninh Mông nghe nói sẽ để lại sẹo, có chút lo lắng, trên người con gái mà có sẹo thì thật không đẹp tí nào.
“Cho nên hai người phải cẩn thận một chút đó! Còn cậu nữa, làm bạn trai thì phải biết nâng niu, chăm sóc bạn gái mình chứ, đứng có làm gì quá đáng. Lần này là để lại sẹo, lần sau nếu vết thương sâu hơn một chút, đụng tới động mạch cổ thì lúc đó muốn khóc cũng không kịp. Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nói những lời răn dạy thấm thía hai người trẻ tuổi.
Ninh Mông và Cố Thừa Hiên vừa nghe thấy mấy từ “bạn trai, bạn gái” đều quay mặt nhìn nhau, trên mặt hai người xuất hiện hai vệt đỏ ửng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook