Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
-
Chương 9: Vặn gãy tay
Cố Khinh Chu giống như vừa về từ địa ngục, về đến nhà tinh thần hoảng hốt.
Chúng nhân Cố Công Quán thần sắc khác nhau.
Phụ thân cô sắc mặt âm trầm, hết sức bất mãn.
Trần tẩu bị dọa đến gần chết.
Cố Khinh Chu trở về phòng đóng cửa lại, trước mắt tất cả đều là cảnh người kia bị lột bỏ da....
Cô che miệng lại, khóc đến run rẩy, lại nôn mửa.
Cô gặp ma quỷ.
"Đều là tại khẩu súng Browning kia gây họa!". Cố Khinh Chu hối hận.
Cô lúc ấy cũng là thuận tay, cầm súng của hắn, nào biết được hậu hoạn vô tận?
"Hắn biết nhà ta ở nơi nào, ta lại không biết hắn là ai! Hắn nếu là người của quân chính phủ, đối phó với phụ thân ta còn không phải dễ như trở bàn tay?"
Thế đạo này, thương trường và chiến trường luôn đi đôi với nhau, cho nên quân chính phủ có nghiền nát chính quyền thành phố cũng chẳng vấn đề gì, rất nhiều nơi chính quyền thành phố chỉ là con rối của quân chính phủ.
Cố Khinh Chu muốn đem súng trả lại cho hắn, lại không biết đi nơi nào trả, càng không biết hắn lần sau còn đến tìm cô hay không!
Vì khẩu súng kia, hắn có thể ở tại nhà ga tìm cô ba ngày; đại khái là bởi vì cô cầm súng của hắn, cho nên vừa thấy mặt hắn liền ôm ấp cô, xem cô làm vật dụng, đối đãi cô giống những nữ tử phong trần…
Hắn dùng khẩu súng đó để mua cô.
Hắn đúng là ma quỷ!
Phương thức hắn đối phó với địch nhân, thủ đoạn hắn đối phó với nữ nhân, Cố Khinh Chu không rét mà run.
Cô sợ, cô sợ hãi sự phấn khởi biến thái sau khi lột da người sống của hắn!
Bất kỳ đức hạnh và đạo đức nào, trước mắt ma quỷ đều không đáng nhắc tới!
Cố Khinh Chu không biết khóc bao lâu, có người nhẹ nhàng gõ cửa ban công.
Huynh trưởng Cố Thiệu đang đứng trên ban công, nghe nói cô khóc đã lâu.
Ban công cửa không có khóa, cô ngước mắt, thấy được hắn, Cố Thiệu liền đi tới.
".... Đừng sợ, lạc đường không có gì đáng sợ. Sau này em muốn đi đâu, anh đi cùng với em." Cố Thiệu đứng bên giường cô, nói khẽ.
Từng tia nắng ấm áp, len lỏi vào nội tâm của cô.
Bọn họ đều coi là Cố Khinh Chu nhát gan, chỉ là lạc đường, lại bị dọa đến mức này!
"Anh cả!". Cố Khinh Chu suy yếu đắp chăn, nước mắt chảy đầy mặt, mí mắt đều sưng vù.
Cố Thiệu liền ngồi vào bên giường của cô, nhẹ nhàng cầm tay của cô.
Bàn tay của hắn mỏng manh lại khô ráo ấm áp, cho cô sức mạnh của tình thân.
Cố Khinh Chu ôm lấy eo của hắn: "Anh cả, em sợ!"
"Đừng sợ!". Cố Thiệu sững sờ, tinh thần có chút căng cứng, đồng thời cũng vỗ nhè nhẹ lấy muội muội phía sau lưng: "Không sợ, ngoan ngoan...."
Ước chừng qua nửa giờ, Cố Khinh Chu để Cố Thiệu trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Thiệu cũng lo lắng mẫu thân cùng tỷ tỷ mắng hắn, đành phải đi trước.
Một đêm này, Cố Khinh Chu không ngủ, nhắm mắt đều là hình ảnh đẫm máu kia, còn có tiếng kêu rên đau đớn của nữ nhân trong kỹ viện.
Cố Khinh Chu từ nhỏ trưởng thành sớm, nhũ mẫu cô dạy cô báo thù, dạy cô ứng đối mẹ kế cùng tỷ muội như thế nào, dạy cô giao thiệp và internet như thế nào, nhưng lại không nói cho cô biết làm sao đối phó với một nam nhân ma quỷ!
Sáng ngày thứ hai, Cố Khinh Chu uể oải suy sụp rời giường.
Ăn xong điểm tâm, phụ thân đi nha môn, lão nhị Cố Thiệu cùng lão tứ Cố Anh đi trường học, lão tam Cố Duy vết thương sinh mủ phát sốt nên đến bệnh viện giáo đường Đức quốc, Tần Tranh Tranh mang theo trưởng nữ Cố Tương ra ngoài mua y phục làm tóc, chuẩn bị vũ hội tại đốc quân phủ đêm nay.
Cố Khinh Chu ở nhà một mình.
Cô lại ngủ thiếp đi.
Đợi cô tỉnh lại, đã là hoàng hôn, con mắt sưng vù đã biến mất, tinh thần cô cũng đã khá hơn nhiều.
Cô đổi y phục, mặc bộ váy hồng đốc quân phủ đưa tới, tóc thẳng ngang eo, dùng một cây trâm bạch ngọc cài tóc.
Vấn tóc cổ điển, phối hợp kiểu váy hiện đại, cũ kỹ cùng tân thời ở trên người cô dung hợp đến rất hoàn mỹ, tuyệt không giống như không hài hòa, giống như mỹ nhân từ bên trong cổ họa đi ra.
Lúc Cố Khinh Chu xuống lầu, đúng lúc phụ thân cùng nhị ca Cố Thiệu về nhà.
Cha con bọn họ đẩy cửa tiến đến, chỉ thấy thang lầu có một thiếu nữ chậm rãi đi xuống, váy màu hồng phát ra ánh sáng ôn nhuận, làm nổi bật làn da tuyết trắng, vóc dáng tinh tế tỉ mỉ và khuôn mặt nhỏ của cô.
Bên cạnh cái cổ thon nhỏ rủ xuống mấy sợi tóc đen, tóc đen váy hồng, đẹp đến mức giống như chân trời quyệt ráng chiều, khoác lên ánh sáng hoa mỹ, vũ mị bỏng mắt.
Cố Thiệu hô hấp dừng lại, mặt không tự chủ được đỏ lên.
Cố Khuê Chương rất kiêu ngạo, ông rốt cục cũng có một cô con gái ra dáng nữ nhi. Cảm giác Cố Khinh Chu nhát cáy lạc đường hôm qua đã biến mất.
"Cha, anh cả, mọi người trở về rồi?" Cố Khinh Chu cười nhạt, thanh âm dịu dàng.
Con ngươi mềm mại trong suốt phát ra ánh sáng óng ánh, Cố Khinh Chu rất ôn nhu.
"Ban đêm đi đốc quân phủ, nhớ nghe lời của mẫu thân, nghe không." Cố Khuê Chương dặn dò vài câu.
Cố Khinh Chu đáp ứng, mười phần nhu thuận nghe lời.
Tần Tranh tranh sau đó cũng mang theo Cố Tương xuống lầu.
Cố Tương mặc một bộ sườn xám thêu hải đường bao lấy dáng người nở nang uyển chuyển, đường cong lả lướt, mặt trang điểm đậm, tóc quăn uốn nóng.
Nếu như Cố Tương là nữ nhân bên ngoài, Cố Khuê Chương đã cảm thấy cô rất đẹp, đẹp đến mức để cho người ta chùn lòng xuống, nhưng cô là nữ nhi của ông, Cố Khuê Chương đã cảm thấy cô ăn mặc bán rẻ danh tiếng ông, mất hết mặt mũi gia đình!
Phụ thân đều không thích nữ nhi gợi cảm, chỉ thích nữ nhi đơn thuần đáng yêu, giống như Cố Khinh Chu vậy.
"Ăn mặc kiểu gì thế, tuổi còn nhỏ đã học đòi!". Cố Khuê Chương phẫn nộ.
Tần Tranh Tranh mắt nhìn Cố Tương, lại nhìn Cố Khinh Chu thanh thuần xinh đẹp đáng yêu, lập tức minh bạch vì sao trượng phu hỏa khí.
Trấn an vài câu, xe đốc quân phủ liền đến.
Cố Khinh Chu, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lên xe.
Cố Tương bị phụ thân mắng tức giận đến nửa ngày, hô hấp nặng nề. Cô quá tức giận, phụ thân cô trước mặt Cố Khinh Chu, mắng cô bỡn cợt không ra gì.
Đúng lúc Cố Khinh Chu ngồi sát bên người Cố Tương.
Cố Tương nhịn không được, đưa tay dùng sức bóp eo Cố Khinh Chu, hận không thể bóp chết cái con tiểu tiện nhân này! Cô bóp rất mạnh, muốn cấu một miếng da thịt của Cố Khinh Chu xuống.
Cố Khinh Chu bị cô bóp đến nhíu mày.
Hẳn là rất đau.
Nhưng Cố Khinh Chu mặt không biểu tình.
Cố Tương càng tức giận, lặng lẽ rút đinh tai của mình, dùng bông tai nện vào đùi Cố Khinh Chu.
Lần này hẳn là rất đau?
Cố Khinh Chu vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ thấy Cố Tương càng ngày càng quá mức, Cố Khinh Chu đảo ngược tay, liền nghe đến rắc rắc một tiếng, cô vặn cổ tay Cố Tương trật khớp.
"Á á á!" Cố Tương kêu thảm.
"Sao vậy?" Tần Tranh Tranh ngồi bên phải bị nữ nhi kêu giật nảy mình.
"Mụ mụ!". Cố Tương kêu to khóc lớn: "Tay của con!"
Cổ tay của cô đã bị gãy, không còn nửa phần khí lực!
"Mụ mụ, nó vặn gãy tay của con!", Cố Tương khóc nói: "Mụ mụ!"
Tần Tranh Tranh không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thì mờ mịt nhìn lại Cố Tương cùng Tần Tranh tranh: "Con.... Con không biết chuyện gì xảy ra...."
Cô giả bộ vô tội.
Tần Tranh Tranh trong lòng kinh hãi.
Cố Tương khóc đến nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm nhòe đi.
"Thật không làm gì?" Tần Tranh Tranh kinh ngạc hỏi.
Cố Khinh Chu rưng rưng gật đầu.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Tối nay có đại sự a, Cố Tương chẳng lẽ mang theo tay gãy đi đốc quân phủ?
"Con có thể chịu không?". Tần Tranh Tranh hỏi nữ nhi: "Dù sao cũng là tay trái, nhẫn nại đợi đến kết thúc tiệc rồi đi bệnh viện?"
"Ừm!" Đốc quân phủ quyền thế quá mê người, Cố Tương cắn răng, đau đến chết cũng muốn kiên trì đến nghe phu nhân tuyên bố cô là vị hôn thê của Thiếu soái.
Cố Tương xoay tay lại, muốn dùng một tay khác đánh Cố Khinh Chu một bạt tai.
Cố Khinh Chu vững vàng tiếp nhận tay của cô, hơi dùng sức.
Cố Tương bị dọa đến kêu to.
Cô không muốn hai cánh tay đều bị Cố Khinh Chu vặn gãy.
"Khinh Chu!" Tần Tranh Tranh quát chói tai: "Ngươi làm cái gì thế?"
"Là đại tiểu thư đưa tay muốn đánh con.". Cố Khinh Chu nói, đồng thời bỏ qua tay Cố Tương: "Con không có bẻ gãy tay của cô ấy, phu nhân còn không biết, bẻ gãy tay của một người cần khí lực lớn thế nào, con làm gì có...."
Bẻ gãy tay của một người, nếu là dùng lực thường, đương nhiên cần lực rất lớn.
Nếu là Trung y, thì sẽ khác.
Trung y biết được tất cả khớp nối nhân thể, tùy tiện hạ vào cổ tay, còn không phải như chơi đùa sao?
Cố Khinh Chu am hiểu Trung y, chỉ có các ngươi không biết, khóe môi cô khẽ nhếch.
Tần Tranh Tranh thì thật bị Cố Khinh Chu lừa gạt đến hồ đồ.
Đúng vậy, Cố Khinh Chu tay mảnh khảnh như vậy, sao có thể có thể trong nháy mắt bẻ gãy cổ tay Cố Tương?
Nhưng Cố Tương lại không giống như đang giả bộ.
Tần Tranh Tranh nhức đầu, lần đầu tiên bà cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, tựa như mẹ con hai người bị người khác đùa giỡn đến váng đầu hoa mắt.
Chúng nhân Cố Công Quán thần sắc khác nhau.
Phụ thân cô sắc mặt âm trầm, hết sức bất mãn.
Trần tẩu bị dọa đến gần chết.
Cố Khinh Chu trở về phòng đóng cửa lại, trước mắt tất cả đều là cảnh người kia bị lột bỏ da....
Cô che miệng lại, khóc đến run rẩy, lại nôn mửa.
Cô gặp ma quỷ.
"Đều là tại khẩu súng Browning kia gây họa!". Cố Khinh Chu hối hận.
Cô lúc ấy cũng là thuận tay, cầm súng của hắn, nào biết được hậu hoạn vô tận?
"Hắn biết nhà ta ở nơi nào, ta lại không biết hắn là ai! Hắn nếu là người của quân chính phủ, đối phó với phụ thân ta còn không phải dễ như trở bàn tay?"
Thế đạo này, thương trường và chiến trường luôn đi đôi với nhau, cho nên quân chính phủ có nghiền nát chính quyền thành phố cũng chẳng vấn đề gì, rất nhiều nơi chính quyền thành phố chỉ là con rối của quân chính phủ.
Cố Khinh Chu muốn đem súng trả lại cho hắn, lại không biết đi nơi nào trả, càng không biết hắn lần sau còn đến tìm cô hay không!
Vì khẩu súng kia, hắn có thể ở tại nhà ga tìm cô ba ngày; đại khái là bởi vì cô cầm súng của hắn, cho nên vừa thấy mặt hắn liền ôm ấp cô, xem cô làm vật dụng, đối đãi cô giống những nữ tử phong trần…
Hắn dùng khẩu súng đó để mua cô.
Hắn đúng là ma quỷ!
Phương thức hắn đối phó với địch nhân, thủ đoạn hắn đối phó với nữ nhân, Cố Khinh Chu không rét mà run.
Cô sợ, cô sợ hãi sự phấn khởi biến thái sau khi lột da người sống của hắn!
Bất kỳ đức hạnh và đạo đức nào, trước mắt ma quỷ đều không đáng nhắc tới!
Cố Khinh Chu không biết khóc bao lâu, có người nhẹ nhàng gõ cửa ban công.
Huynh trưởng Cố Thiệu đang đứng trên ban công, nghe nói cô khóc đã lâu.
Ban công cửa không có khóa, cô ngước mắt, thấy được hắn, Cố Thiệu liền đi tới.
".... Đừng sợ, lạc đường không có gì đáng sợ. Sau này em muốn đi đâu, anh đi cùng với em." Cố Thiệu đứng bên giường cô, nói khẽ.
Từng tia nắng ấm áp, len lỏi vào nội tâm của cô.
Bọn họ đều coi là Cố Khinh Chu nhát gan, chỉ là lạc đường, lại bị dọa đến mức này!
"Anh cả!". Cố Khinh Chu suy yếu đắp chăn, nước mắt chảy đầy mặt, mí mắt đều sưng vù.
Cố Thiệu liền ngồi vào bên giường của cô, nhẹ nhàng cầm tay của cô.
Bàn tay của hắn mỏng manh lại khô ráo ấm áp, cho cô sức mạnh của tình thân.
Cố Khinh Chu ôm lấy eo của hắn: "Anh cả, em sợ!"
"Đừng sợ!". Cố Thiệu sững sờ, tinh thần có chút căng cứng, đồng thời cũng vỗ nhè nhẹ lấy muội muội phía sau lưng: "Không sợ, ngoan ngoan...."
Ước chừng qua nửa giờ, Cố Khinh Chu để Cố Thiệu trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Thiệu cũng lo lắng mẫu thân cùng tỷ tỷ mắng hắn, đành phải đi trước.
Một đêm này, Cố Khinh Chu không ngủ, nhắm mắt đều là hình ảnh đẫm máu kia, còn có tiếng kêu rên đau đớn của nữ nhân trong kỹ viện.
Cố Khinh Chu từ nhỏ trưởng thành sớm, nhũ mẫu cô dạy cô báo thù, dạy cô ứng đối mẹ kế cùng tỷ muội như thế nào, dạy cô giao thiệp và internet như thế nào, nhưng lại không nói cho cô biết làm sao đối phó với một nam nhân ma quỷ!
Sáng ngày thứ hai, Cố Khinh Chu uể oải suy sụp rời giường.
Ăn xong điểm tâm, phụ thân đi nha môn, lão nhị Cố Thiệu cùng lão tứ Cố Anh đi trường học, lão tam Cố Duy vết thương sinh mủ phát sốt nên đến bệnh viện giáo đường Đức quốc, Tần Tranh Tranh mang theo trưởng nữ Cố Tương ra ngoài mua y phục làm tóc, chuẩn bị vũ hội tại đốc quân phủ đêm nay.
Cố Khinh Chu ở nhà một mình.
Cô lại ngủ thiếp đi.
Đợi cô tỉnh lại, đã là hoàng hôn, con mắt sưng vù đã biến mất, tinh thần cô cũng đã khá hơn nhiều.
Cô đổi y phục, mặc bộ váy hồng đốc quân phủ đưa tới, tóc thẳng ngang eo, dùng một cây trâm bạch ngọc cài tóc.
Vấn tóc cổ điển, phối hợp kiểu váy hiện đại, cũ kỹ cùng tân thời ở trên người cô dung hợp đến rất hoàn mỹ, tuyệt không giống như không hài hòa, giống như mỹ nhân từ bên trong cổ họa đi ra.
Lúc Cố Khinh Chu xuống lầu, đúng lúc phụ thân cùng nhị ca Cố Thiệu về nhà.
Cha con bọn họ đẩy cửa tiến đến, chỉ thấy thang lầu có một thiếu nữ chậm rãi đi xuống, váy màu hồng phát ra ánh sáng ôn nhuận, làm nổi bật làn da tuyết trắng, vóc dáng tinh tế tỉ mỉ và khuôn mặt nhỏ của cô.
Bên cạnh cái cổ thon nhỏ rủ xuống mấy sợi tóc đen, tóc đen váy hồng, đẹp đến mức giống như chân trời quyệt ráng chiều, khoác lên ánh sáng hoa mỹ, vũ mị bỏng mắt.
Cố Thiệu hô hấp dừng lại, mặt không tự chủ được đỏ lên.
Cố Khuê Chương rất kiêu ngạo, ông rốt cục cũng có một cô con gái ra dáng nữ nhi. Cảm giác Cố Khinh Chu nhát cáy lạc đường hôm qua đã biến mất.
"Cha, anh cả, mọi người trở về rồi?" Cố Khinh Chu cười nhạt, thanh âm dịu dàng.
Con ngươi mềm mại trong suốt phát ra ánh sáng óng ánh, Cố Khinh Chu rất ôn nhu.
"Ban đêm đi đốc quân phủ, nhớ nghe lời của mẫu thân, nghe không." Cố Khuê Chương dặn dò vài câu.
Cố Khinh Chu đáp ứng, mười phần nhu thuận nghe lời.
Tần Tranh tranh sau đó cũng mang theo Cố Tương xuống lầu.
Cố Tương mặc một bộ sườn xám thêu hải đường bao lấy dáng người nở nang uyển chuyển, đường cong lả lướt, mặt trang điểm đậm, tóc quăn uốn nóng.
Nếu như Cố Tương là nữ nhân bên ngoài, Cố Khuê Chương đã cảm thấy cô rất đẹp, đẹp đến mức để cho người ta chùn lòng xuống, nhưng cô là nữ nhi của ông, Cố Khuê Chương đã cảm thấy cô ăn mặc bán rẻ danh tiếng ông, mất hết mặt mũi gia đình!
Phụ thân đều không thích nữ nhi gợi cảm, chỉ thích nữ nhi đơn thuần đáng yêu, giống như Cố Khinh Chu vậy.
"Ăn mặc kiểu gì thế, tuổi còn nhỏ đã học đòi!". Cố Khuê Chương phẫn nộ.
Tần Tranh Tranh mắt nhìn Cố Tương, lại nhìn Cố Khinh Chu thanh thuần xinh đẹp đáng yêu, lập tức minh bạch vì sao trượng phu hỏa khí.
Trấn an vài câu, xe đốc quân phủ liền đến.
Cố Khinh Chu, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lên xe.
Cố Tương bị phụ thân mắng tức giận đến nửa ngày, hô hấp nặng nề. Cô quá tức giận, phụ thân cô trước mặt Cố Khinh Chu, mắng cô bỡn cợt không ra gì.
Đúng lúc Cố Khinh Chu ngồi sát bên người Cố Tương.
Cố Tương nhịn không được, đưa tay dùng sức bóp eo Cố Khinh Chu, hận không thể bóp chết cái con tiểu tiện nhân này! Cô bóp rất mạnh, muốn cấu một miếng da thịt của Cố Khinh Chu xuống.
Cố Khinh Chu bị cô bóp đến nhíu mày.
Hẳn là rất đau.
Nhưng Cố Khinh Chu mặt không biểu tình.
Cố Tương càng tức giận, lặng lẽ rút đinh tai của mình, dùng bông tai nện vào đùi Cố Khinh Chu.
Lần này hẳn là rất đau?
Cố Khinh Chu vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ thấy Cố Tương càng ngày càng quá mức, Cố Khinh Chu đảo ngược tay, liền nghe đến rắc rắc một tiếng, cô vặn cổ tay Cố Tương trật khớp.
"Á á á!" Cố Tương kêu thảm.
"Sao vậy?" Tần Tranh Tranh ngồi bên phải bị nữ nhi kêu giật nảy mình.
"Mụ mụ!". Cố Tương kêu to khóc lớn: "Tay của con!"
Cổ tay của cô đã bị gãy, không còn nửa phần khí lực!
"Mụ mụ, nó vặn gãy tay của con!", Cố Tương khóc nói: "Mụ mụ!"
Tần Tranh Tranh không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thì mờ mịt nhìn lại Cố Tương cùng Tần Tranh tranh: "Con.... Con không biết chuyện gì xảy ra...."
Cô giả bộ vô tội.
Tần Tranh Tranh trong lòng kinh hãi.
Cố Tương khóc đến nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm nhòe đi.
"Thật không làm gì?" Tần Tranh Tranh kinh ngạc hỏi.
Cố Khinh Chu rưng rưng gật đầu.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Tối nay có đại sự a, Cố Tương chẳng lẽ mang theo tay gãy đi đốc quân phủ?
"Con có thể chịu không?". Tần Tranh Tranh hỏi nữ nhi: "Dù sao cũng là tay trái, nhẫn nại đợi đến kết thúc tiệc rồi đi bệnh viện?"
"Ừm!" Đốc quân phủ quyền thế quá mê người, Cố Tương cắn răng, đau đến chết cũng muốn kiên trì đến nghe phu nhân tuyên bố cô là vị hôn thê của Thiếu soái.
Cố Tương xoay tay lại, muốn dùng một tay khác đánh Cố Khinh Chu một bạt tai.
Cố Khinh Chu vững vàng tiếp nhận tay của cô, hơi dùng sức.
Cố Tương bị dọa đến kêu to.
Cô không muốn hai cánh tay đều bị Cố Khinh Chu vặn gãy.
"Khinh Chu!" Tần Tranh Tranh quát chói tai: "Ngươi làm cái gì thế?"
"Là đại tiểu thư đưa tay muốn đánh con.". Cố Khinh Chu nói, đồng thời bỏ qua tay Cố Tương: "Con không có bẻ gãy tay của cô ấy, phu nhân còn không biết, bẻ gãy tay của một người cần khí lực lớn thế nào, con làm gì có...."
Bẻ gãy tay của một người, nếu là dùng lực thường, đương nhiên cần lực rất lớn.
Nếu là Trung y, thì sẽ khác.
Trung y biết được tất cả khớp nối nhân thể, tùy tiện hạ vào cổ tay, còn không phải như chơi đùa sao?
Cố Khinh Chu am hiểu Trung y, chỉ có các ngươi không biết, khóe môi cô khẽ nhếch.
Tần Tranh Tranh thì thật bị Cố Khinh Chu lừa gạt đến hồ đồ.
Đúng vậy, Cố Khinh Chu tay mảnh khảnh như vậy, sao có thể có thể trong nháy mắt bẻ gãy cổ tay Cố Tương?
Nhưng Cố Tương lại không giống như đang giả bộ.
Tần Tranh Tranh nhức đầu, lần đầu tiên bà cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, tựa như mẹ con hai người bị người khác đùa giỡn đến váng đầu hoa mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook