Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
-
Chương 246: Lê Hoa Đái Vũ
Dịch Cẩn đưa ly sữa cho Âu Hân rồi mang ly sữa quay trở lại vào trong, sau đó đi ra trên tay xách mấy cái túi hình trái tim màu hồng đáng yêu. Âu Hân che miệng cười híp mắt.
- Màu hồng rất hợp với tẩu tử.
Dịch Cẩn hơi cong môi cười rồi cúi người xuống đỡ Âu Hân đứng dậy. Âu Hân một tay choàng qua vai anh, một tay ôm bụng vừa cười vừa đứng dậy. Đúng vào lúc này bên cạnh lại vang lên tiếng nói.
- Yo! Yo! Yo! Ai đây?.... Ồ! Không phải là cô em giá nuôi của Hạ gia đây sao?
Âu Hân nghe thấy cái giọng này mà đầu phát đau, không cần nhìn ra cô cũng biết người này là ai. Cái giọng lúc nào cũng õng à õng ẹo, dẹo như một con rắn.
- Anh yêu! Mau lại đây.
Hạ Doanh Doanh kéo người đàn ông đi cùng mình đến trước mặt Âu Hân cùng Dịch Cẩn, miệng cười tươi như hoa nở, còn ưỡn cái bụng nên như kiểu sợ người ta không biết mình có bầu.
Chả là Hạ Doanh Doanh vài tháng trước đã kết hôn, chồng là một ông chủ người Trung cũng rất nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Âu Hân cô ngồi nhà đọc báo cũng chỉ biết có như vậy. Đại tiểu thư của gia đình quý tộc lùm xùm nhất kết hôn, tin này cũng hot trên báo mất mấy ngày.
- Anh yêu, giới thiệu với anh, đây là Đồng Âu Hân, một cô gái nhà quê mồ côi được cha em mang về nuôi từ nhỏ. Âu Hân! Đây là chồng chị, anh ấy tên Cao Minh Viễn.
Âu Hân chỉ biết dùng nụ cười méo xệch mà nhìn hai con người trước mắt.
Hạ Doanh Doanh mở miệng ra thì nói là giới thiệu, nói xong rồi thì ai cũng biết cô ta là đang mỉa mai Âu Hân. Mỉa mai cô là con nhỏ mồ côi và nhà quê.
Âu Hân không đáp lại, Dịch Cẩn lạnh lùng kiệm chữ đương nhiên cũng sẽ không nói câu gì. Hạ Doanh Doanh thấy Âu Hân vẫn bình tĩnh đing nhìn, nụ cười trên môi lập tức cứng ngắc, đưa mắt nhìn sang bên cạnh Âu Hân thì thấy một người đàn ông, còn đang có cử chỉ thân mật tay nắm tay với Âu Hân.
Hạ Doanh Doanh giống như người bắt được vàng, vội vội vàng vàng nói:
- Anh yêu, chồng của cô ấy là Đại thiếu soái Vương Kì Hạo đất. Ơ! Âu Hân, người đàn ông bên cạnh em là ai vậy? Thiếu soái đâu, tại sao lại.....
Hạ Doanh Doanh ngạc nhiên che miệng hốt hoảng, ánh mắt như tình cờ nhìn đến tay Dịch Cẩn đang nắm bàn tay Âu Hân, hốt hoảng lộ lắng.
- Âu Hân, sao em lại như vậy? Thiếu soái là người đàn ông như thế nào, sao em lại phản bội ngài ấy. Này anh, không biết anh là ai nhưng em gái tôi đã có chồng rồi, còn là Đại thiếu soái, anh không muốn chết thì mau tránh xa em gái tôi ra.
Dịch Cẩn vẫn bình thản như không chớp mắt như thường giống như trước mắt mình không có ai và tai mình không nghe thấy gì. Âu Hân nén tiếng thở dài, thật là đau đầu.
- Anh, chúng ta mau đi thôi.
Âu Hân quay sang Dịch Cẩn nói, Dịch Cẩn đỡ Âu Hân đi ra. Nhưng Hạ Doanh Doanh lại không muốn buông tha, nhất quyết ngăn cản lại.
- Âu Hân, chị biết em không phải em gái ruột của chị nhưng chị thật sự là rất quan tâm em mà. Chị chỉ lo cho em nếu để thiếu soái biết chuyện ngài ấy sẽ.....
Hạ Doanh Doanh che miệng bật khóc nức nở. Cao Minh Viễn vội ôm cô vợ "nhỏ bé" vào lòng dỗ dành, quay sang Âu Hân nhíu mày nói.
- Em dâu, em cũng đang mang thai, cô ấy cũng chỉ lo lắng cho em. Dù không phải ruột thịt nhưng em cũng đừng tỏ thái độ xã cách như vậy chứ.
Rồi rồi, Âu Hân hiểu vì sao một Hạ gia đang trên đà đi xuống lại thuận lợi làm xuôi gia với nhà họ Cao rồi. Còn không phải nhờ cô con gái lớn này sau khi nghỉ học bắt đầu đi học diễn xuất sao? Diễn đến xuất quỷ nhập thần như vậy, chậc chậc.
Hoan hô, Hạ Doanh Doanh, cô diễn hay lắm. Tiếc rằng vở kịch của cô quá tẻ nhạt, không ai có hứng thú xem. À không, phải là ngoại trừ những người đàn ông có bản tính bảo vệ cao dành cho phái nữ, ví dụ như Cao thiếu gia đây.
Hạ Doanh Doanh đang nức nở, khóc như Lê hoa đái vũ* trong lòng Cao Minh Viễn thì đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn Âu Hân bằng ánh mắt đầy sợ hãi, sau đó xoay người túm chặt lấy hai tay Âu Hân vừa lắc vừa nói:
- Âu Hân, em đừng nói với chị rằng đứa bé em đang mang trong bụng này thật ra không phải của Đại thiếu soái?
Tôi có nói với chị à?
Âu Hân thật muốn phỉ nhổ ngay tại đây. Nhưng tại sao cô phải giải thích với Hạ Doanh Doanh? Không có lí do gì để mất thời gian đứng giải thích cả.
Âu Hân nhăn mặt kêu lên một tiếng.
- A! Đau!
Dịch Cẩn thẳng tay gạt tay Hạ Doanh Doanh đang túm tay Âu Hân ra không thương tiếc khiến Hạ Doanh Doanh suýt ngã xuống đất, nếu không nhờ có Cao Minh Viễn đứng đằng sau đỡ.
Hạ Doanh Doanh tím tái mặt mày dựa vào lòng Cao Minh Viễn khóc thút thít.
- Minh Viễn, em sợ.
- Không sao! Có anh ở đây rồi. Anh đang làm gì vậy hả? Có biết vợ tôi đang có thai không?
- Cút!!
- Cái gì??!
Âu Hân từ đầu đến cuối không nói câu nào, Dịch Cẩn đến lúc này cũng mới nói, còn nói đúng một chữ, cút. Âu Hân đảo mắt như chẳng biết gì thầm cười. Cô thật ra đã giơ ngón cái nên tản thưởng anh mình rồi, lạnh lùng thật ra rất là ngầu.
Cao Minh Viễn và Hạ Doanh Doanh đều tròn mắt nhìn không hiểu gì, đúng hơn là bị khẩu khí từ một chữ "cút" của Dịch Cẩn dọa cho đứng hình.
Không khí xung quanh đang vô cùng căng thẳng, Dịch Cẩn mặt lạnh như tiền đỡ Âu Hân nói hai người trước mặt mau cút, Hạ Doanh và Cao Minh Viễn thì đơ người không hiểu gì. Vào lúc này nhân viên bán hàng vội vàng đi đến đứng chắn giữa bốn người, mặt đối mặt với Dịch Cẩn và Âu Hân, cúi đầu lịch sự nói.
- Dịch tiên sinh, ngài vừa rồi để quên một túi hàng trên quầy.
Nhân viên phục vụ lịch sự cung kính đưa túi hàng ra trước. Dịch Cẩn gật đầu một cái cầm lấy túi hàng. Âu Hân nhoẻn miệng cười nói:
- Cảm ơn!
- Được phục vụ khách hàng là vinh dự của chúng tôi. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.
Nhân viên bán hàng lễ phép nói vài lời rồi đi. Lúc này thái độ của Cao Minh Viễn mới thấy có chút khác lạ, miệng lẩm bẩm.
- Dịch tiên sinh, Dịch.... Dịch... Không phải là Dịch Cẩn, thủ lĩnh Hắc Long Bang đó chứ?
Hạ Doanh Doanh ở trong lòng Cao Minh Viễn nên nghe thấy rõ những lời này, ngẩng mặt nên thắc mắc hỏi:
- Thủ lĩnh Hắc Long Bang?
- Hân Hân.
Vương Kì Hạo mở cửa bước vào đi đến trước mặt Âu Hân, liếc mắt nhìn Dịch Cẩn nói:
- Anh hai, không phải em đã nói với anh, đợi em về rồi em cùng anh dẫn cô ấy đi mua sắm sao?
- Cậu có nói sao?
Dịch Cẩn bình tĩnh đáp lại, bình tĩnh giống như lời anh nói là đúng, Vương Kì Hạo không có nói gì. Vương Kì Hạo đen mặt không thể nói gì.
Sáng nay cha đột nhiên gọi anh về Uyển Cát có việc, anh vốn định hôm nay sẽ dẫn Âu Hân đi mua sắm nên đã nói với Dịch Cẩn, anh đi một chút sẽ về, sau đó mọi người sẽ cùng đi. Ai ngờ lúc anh về đến nhà, Viên quản gia nói rằng Tề Phi vẫn ngủ trên phòng, còn Dịch Cẩn thì đã đưa Âu Hân ra ngoài đi dạo phố. Vương Kì Hạo cũng là nhờ định vị trên nhẫn của Âu Hân mới biết cô đang ở chỗ này.
————
Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
- Màu hồng rất hợp với tẩu tử.
Dịch Cẩn hơi cong môi cười rồi cúi người xuống đỡ Âu Hân đứng dậy. Âu Hân một tay choàng qua vai anh, một tay ôm bụng vừa cười vừa đứng dậy. Đúng vào lúc này bên cạnh lại vang lên tiếng nói.
- Yo! Yo! Yo! Ai đây?.... Ồ! Không phải là cô em giá nuôi của Hạ gia đây sao?
Âu Hân nghe thấy cái giọng này mà đầu phát đau, không cần nhìn ra cô cũng biết người này là ai. Cái giọng lúc nào cũng õng à õng ẹo, dẹo như một con rắn.
- Anh yêu! Mau lại đây.
Hạ Doanh Doanh kéo người đàn ông đi cùng mình đến trước mặt Âu Hân cùng Dịch Cẩn, miệng cười tươi như hoa nở, còn ưỡn cái bụng nên như kiểu sợ người ta không biết mình có bầu.
Chả là Hạ Doanh Doanh vài tháng trước đã kết hôn, chồng là một ông chủ người Trung cũng rất nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Âu Hân cô ngồi nhà đọc báo cũng chỉ biết có như vậy. Đại tiểu thư của gia đình quý tộc lùm xùm nhất kết hôn, tin này cũng hot trên báo mất mấy ngày.
- Anh yêu, giới thiệu với anh, đây là Đồng Âu Hân, một cô gái nhà quê mồ côi được cha em mang về nuôi từ nhỏ. Âu Hân! Đây là chồng chị, anh ấy tên Cao Minh Viễn.
Âu Hân chỉ biết dùng nụ cười méo xệch mà nhìn hai con người trước mắt.
Hạ Doanh Doanh mở miệng ra thì nói là giới thiệu, nói xong rồi thì ai cũng biết cô ta là đang mỉa mai Âu Hân. Mỉa mai cô là con nhỏ mồ côi và nhà quê.
Âu Hân không đáp lại, Dịch Cẩn lạnh lùng kiệm chữ đương nhiên cũng sẽ không nói câu gì. Hạ Doanh Doanh thấy Âu Hân vẫn bình tĩnh đing nhìn, nụ cười trên môi lập tức cứng ngắc, đưa mắt nhìn sang bên cạnh Âu Hân thì thấy một người đàn ông, còn đang có cử chỉ thân mật tay nắm tay với Âu Hân.
Hạ Doanh Doanh giống như người bắt được vàng, vội vội vàng vàng nói:
- Anh yêu, chồng của cô ấy là Đại thiếu soái Vương Kì Hạo đất. Ơ! Âu Hân, người đàn ông bên cạnh em là ai vậy? Thiếu soái đâu, tại sao lại.....
Hạ Doanh Doanh ngạc nhiên che miệng hốt hoảng, ánh mắt như tình cờ nhìn đến tay Dịch Cẩn đang nắm bàn tay Âu Hân, hốt hoảng lộ lắng.
- Âu Hân, sao em lại như vậy? Thiếu soái là người đàn ông như thế nào, sao em lại phản bội ngài ấy. Này anh, không biết anh là ai nhưng em gái tôi đã có chồng rồi, còn là Đại thiếu soái, anh không muốn chết thì mau tránh xa em gái tôi ra.
Dịch Cẩn vẫn bình thản như không chớp mắt như thường giống như trước mắt mình không có ai và tai mình không nghe thấy gì. Âu Hân nén tiếng thở dài, thật là đau đầu.
- Anh, chúng ta mau đi thôi.
Âu Hân quay sang Dịch Cẩn nói, Dịch Cẩn đỡ Âu Hân đi ra. Nhưng Hạ Doanh Doanh lại không muốn buông tha, nhất quyết ngăn cản lại.
- Âu Hân, chị biết em không phải em gái ruột của chị nhưng chị thật sự là rất quan tâm em mà. Chị chỉ lo cho em nếu để thiếu soái biết chuyện ngài ấy sẽ.....
Hạ Doanh Doanh che miệng bật khóc nức nở. Cao Minh Viễn vội ôm cô vợ "nhỏ bé" vào lòng dỗ dành, quay sang Âu Hân nhíu mày nói.
- Em dâu, em cũng đang mang thai, cô ấy cũng chỉ lo lắng cho em. Dù không phải ruột thịt nhưng em cũng đừng tỏ thái độ xã cách như vậy chứ.
Rồi rồi, Âu Hân hiểu vì sao một Hạ gia đang trên đà đi xuống lại thuận lợi làm xuôi gia với nhà họ Cao rồi. Còn không phải nhờ cô con gái lớn này sau khi nghỉ học bắt đầu đi học diễn xuất sao? Diễn đến xuất quỷ nhập thần như vậy, chậc chậc.
Hoan hô, Hạ Doanh Doanh, cô diễn hay lắm. Tiếc rằng vở kịch của cô quá tẻ nhạt, không ai có hứng thú xem. À không, phải là ngoại trừ những người đàn ông có bản tính bảo vệ cao dành cho phái nữ, ví dụ như Cao thiếu gia đây.
Hạ Doanh Doanh đang nức nở, khóc như Lê hoa đái vũ* trong lòng Cao Minh Viễn thì đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn Âu Hân bằng ánh mắt đầy sợ hãi, sau đó xoay người túm chặt lấy hai tay Âu Hân vừa lắc vừa nói:
- Âu Hân, em đừng nói với chị rằng đứa bé em đang mang trong bụng này thật ra không phải của Đại thiếu soái?
Tôi có nói với chị à?
Âu Hân thật muốn phỉ nhổ ngay tại đây. Nhưng tại sao cô phải giải thích với Hạ Doanh Doanh? Không có lí do gì để mất thời gian đứng giải thích cả.
Âu Hân nhăn mặt kêu lên một tiếng.
- A! Đau!
Dịch Cẩn thẳng tay gạt tay Hạ Doanh Doanh đang túm tay Âu Hân ra không thương tiếc khiến Hạ Doanh Doanh suýt ngã xuống đất, nếu không nhờ có Cao Minh Viễn đứng đằng sau đỡ.
Hạ Doanh Doanh tím tái mặt mày dựa vào lòng Cao Minh Viễn khóc thút thít.
- Minh Viễn, em sợ.
- Không sao! Có anh ở đây rồi. Anh đang làm gì vậy hả? Có biết vợ tôi đang có thai không?
- Cút!!
- Cái gì??!
Âu Hân từ đầu đến cuối không nói câu nào, Dịch Cẩn đến lúc này cũng mới nói, còn nói đúng một chữ, cút. Âu Hân đảo mắt như chẳng biết gì thầm cười. Cô thật ra đã giơ ngón cái nên tản thưởng anh mình rồi, lạnh lùng thật ra rất là ngầu.
Cao Minh Viễn và Hạ Doanh Doanh đều tròn mắt nhìn không hiểu gì, đúng hơn là bị khẩu khí từ một chữ "cút" của Dịch Cẩn dọa cho đứng hình.
Không khí xung quanh đang vô cùng căng thẳng, Dịch Cẩn mặt lạnh như tiền đỡ Âu Hân nói hai người trước mặt mau cút, Hạ Doanh và Cao Minh Viễn thì đơ người không hiểu gì. Vào lúc này nhân viên bán hàng vội vàng đi đến đứng chắn giữa bốn người, mặt đối mặt với Dịch Cẩn và Âu Hân, cúi đầu lịch sự nói.
- Dịch tiên sinh, ngài vừa rồi để quên một túi hàng trên quầy.
Nhân viên phục vụ lịch sự cung kính đưa túi hàng ra trước. Dịch Cẩn gật đầu một cái cầm lấy túi hàng. Âu Hân nhoẻn miệng cười nói:
- Cảm ơn!
- Được phục vụ khách hàng là vinh dự của chúng tôi. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.
Nhân viên bán hàng lễ phép nói vài lời rồi đi. Lúc này thái độ của Cao Minh Viễn mới thấy có chút khác lạ, miệng lẩm bẩm.
- Dịch tiên sinh, Dịch.... Dịch... Không phải là Dịch Cẩn, thủ lĩnh Hắc Long Bang đó chứ?
Hạ Doanh Doanh ở trong lòng Cao Minh Viễn nên nghe thấy rõ những lời này, ngẩng mặt nên thắc mắc hỏi:
- Thủ lĩnh Hắc Long Bang?
- Hân Hân.
Vương Kì Hạo mở cửa bước vào đi đến trước mặt Âu Hân, liếc mắt nhìn Dịch Cẩn nói:
- Anh hai, không phải em đã nói với anh, đợi em về rồi em cùng anh dẫn cô ấy đi mua sắm sao?
- Cậu có nói sao?
Dịch Cẩn bình tĩnh đáp lại, bình tĩnh giống như lời anh nói là đúng, Vương Kì Hạo không có nói gì. Vương Kì Hạo đen mặt không thể nói gì.
Sáng nay cha đột nhiên gọi anh về Uyển Cát có việc, anh vốn định hôm nay sẽ dẫn Âu Hân đi mua sắm nên đã nói với Dịch Cẩn, anh đi một chút sẽ về, sau đó mọi người sẽ cùng đi. Ai ngờ lúc anh về đến nhà, Viên quản gia nói rằng Tề Phi vẫn ngủ trên phòng, còn Dịch Cẩn thì đã đưa Âu Hân ra ngoài đi dạo phố. Vương Kì Hạo cũng là nhờ định vị trên nhẫn của Âu Hân mới biết cô đang ở chỗ này.
————
Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook