Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
-
Chương 227: Bà Xã, Anh Cũng Muốn Được Nghe Con Đạp!
Thiết Uyển ra vẻ không chịu thua, mỉa mai lên tiếng.
- Haha, cũng không biết đứa trẻ này là từ đâu mà đến. Đại thiếu soái vốn là người lạnh lùng không sủng hạnh mỹ nhân, cuộc hôn nhân của hai người cũng chỉ là vì bị ép buộc, đứa bé này.... chậc chậc.
Âu Hân che miệng bật cười.
- Thiết tiểu thư nói cũng thật có lý. A đúng rồi, nghe nói Thiết gia đang chuẩn bị một hôn lễ chính trị với Lý gia, hình như vị thiếu gia kia nhìn cũng rất vừa mắt, lại có tài, không biết Thiết tiểu thư có suy nghĩ gì?
Thiết Uyển nhíu mày tỏ ra khó chịu. Cô vốn dĩ không đồng ý cuộc hôn nhân này, trong lòng vẫn có một chút hy vọng muốn bắt lấy trái tim của người đàn ông kia. Lý Kiệt quả thật rất có tài, làm kinh doanh lớn, vẻ ngoài cũng đẹp trai, nhưng do với Vương Kì Hạo, Thiết Uyển vẫn muốn lấy một người chồng giống như Vương Kì Hạo hơn.
Có thể vì trong lòng Thiết Uyển luôn xem trọng người đàn ông trưởng thành lại lạnh lùng như Vương Kì Hạo, cho nên đứng trước một Lý Kiệt tính tình ôn hòa, nói chuyện ấm áp, cô vẫn là không thích.
Không phải nói hôn nhân của Đồng Âu Hân và Vương Kì Hạo chỉ là thực hiện theo hôn ước thôi sao? Vốn không có tình yêu, Thiết Uyển khẳng định, sẽ có một ngày không xa hai người này nhất định sẽ ly hôn. Đến lúc đó, ha ha, thanh mai trúc mã của Vương Kì Hạo là Trương Hạ Sảnh đã chết, hiện tại còn ai phù hợp với chức Đại thiếu soái phu nhân ngoài cô? Chẳng là là tiểu thư Hạ gia?
Cái này lại càng nực cười. Hạ Sương Sương mới mươi tám đã có chửa, còn là với thầy giáo đã có vợ. Hạ Doanh Doanh mới hôm trước cô còn biết tin cô ta đến nhảy ở vũ trường. Một gia tộc như Vương gia chẳng lẽ lại đi chấp nhận những hạng người đó sao?
Cho nên nói, chỉ cần Vương Kì Hạo và Đồng Âu Hân ly hôn, người sẽ được làm Đại thiếu soái phu nhân chỉ có cô. Đến lúc đó, chồng cô chính là người chồng quốc dân mà bao phụ nữ đều mơ ước.
Nhưng bất ngờ, cha mẹ cô lại đột nhiên muốn gả cô cho Lý Kiệt, một đứa con riêng không được công khai của Lý gia. Thiết Uyển tức giận, cô không đồng ý. Nhưng Thiết phu nhân đã lấy mạng mình ra để dọa, Thiết Uyển cuối cùng vẫn phải chấp nhận ngày hôm nay theo gia đình đến Lý gia.
Cái này lại càng mất mặt, Lý Kiệt chỉ là con riêng, nhưng Thiết gia cô lại là gia đình phải đi đến nhà trai để bàn chuyện hôn lễ. Thiết Uyển mang theo tâm trạng không vui đi đến Lý gia. Lại gặp được Vương Kì Hạo đưa Âu Hân đến Lý gia chơi, còn vui vẻ nói chuyện việc Đồng Âu Hân đã có thai.
Thiết Uyển là người thông minh, Vương Kì Hạo là người đàn ông như thế nào mà cô còn không rõ sao, thế nên Thiết Uyển hiểu rõ đứa bé này là có như thế nào. Lời vừa rồi Thiết Uyển mỉa mai nói ra, cô đơn giản chỉ tìm cho mình một lý do trút giận.
Vương Kì Hạo nổi tiếng không để mỹ nhân vào mắt, lại có ngày cưng chiều một cô gái thôn quê làm con nuôi trong một gia tộc bình thường. Anh.... cũng không phải người đàn ông quyết đoán như cô đã nghĩ.
- Hân Hân!
Thiết Uyển còn đang mải mê suy nghĩ, lại bất ngờ có âm thanh từ đằng sau vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Vừa bình phục lại, lại phát hiện cô gái mà cô luôn cho rằng là kẻ thôn quê quê mùa đang cười rất tươi, cả gương mặt đều rạng rỡ.
Thiết Uyển không dám thừa nhận, cô một giây trước đã rung động với cô gái ngồi trước mặt này. Rung động vì nụ cười của cô ấy, rung động cách cô ấy gọi người đàn ông kia một tiếng "ông xã" bằng chất giọng nhẹ nhàng.
Đến Thiết Uyển là một cô gái còn rung động, Đồng Âu Hân phải có mị lực như thế nào thì một người nổi tiếng không dính bóng hồng như Vương Kì Hạo mới rung động.
Thiết Uyển đứng ngây người nhìn đôi nam nữ đang nói cười trước mặt. Cô... hình như có cảm giác yêu mến hai con người yêu nhau này, hình như có chút hâm mộ họ.
- Mau về thôi.
Âu Hân mỉm cười gật đầu quàng lấy cánh tay Vương Kì Hạo đang đưa ra. Cô vừa bước được hai bước lại quay đầu.
- Thiết Uyển, cô rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, chỉ là cô từ lúc sinh ra đã đứng ở vị trí quá cao nên yêu cầu của bản thân đưa ra với những người khác cũng quá cao. Cô thử đứng ở vị trí của một cô thiếu nữ bình thường xem. Sau này, nếu chúng ta còn có duyên gặp lại, tôi cũng muốn nói với cô, đứa con của cô là từ đâu mà đến.
Âu Hân nói xong, vui vẻ cùng Vương Kì Hạo đi ra xe. Vương Kì Hạo giúp cô mở cửa, hành động vô cùng dịu dàng.
Thiết Uyển vẫn đứng ngây như phỗng nhìn chiếc xe dần dần biến mất. Ánh mắt cô vô thức nhìn lên bầu trời. Trời hôm nay rất đẹp, nắng không quá chói chang, cả một bầu trời cao màu xanh, cô lại chỉ là một con người nhỏ bé ngồi ở dưới này.
Thiết Uyển bỗng nhiên hiểu ra, bản thân vì sao từ nhỏ đến lớn không có bạn thân, hiểu ra vì sao bản thân luôn chỉ chú trọng vào một người đàn ông. Cô ấy à, chính là ở vị trí quá cao, mắt cũng đã cao hơn đầu, nhìn người và đánh giá họ chỉ bằng nửa con mắt.
Có người đi đến gọi cô một tiếng, lại một tiếng nữa, lúc này Thiết Uyển mới chậm chạp phản ứng lại. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông không có dáng người cao lớn khỏe khoắn, chỉ là một người đàn ông dáng người vừa mắt, vẻ ngoài vừa mắt, nhưng lại có nụ cười rất ấm áp, một gương mặt ôn hòa thành thục. Thiết Uyển rung động.
Đây là cảm giác rung động khi yêu sao?
Thiết Uyển đứng im tự hỏi. Sau này, cô cũng tự cho mình được câu trả lời chính xác.
....
Buổi tối hôm đó Âu Hân đang nằm trên giường, Vương Kì Hạo lúc này đi vào, gương mặt ủy khuất vô cùng. Âu Hân che miệng cười nhìn anh. Chả là anh chàng Vương của chúng ta, buổi trưa về nhà không thấy mẹ mắng, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì, ai dè buổi tối Vương Đại soái về, hai miệng cùng áp đảo anh, khiến Vương Kì Hạo chỉ biết im lặng bất đắc dĩ thở dài.
Vương Kì Hạo leo lên giường, tiếp tục công việc mọi ngày, bóp chân cho bà xã.
- Thấy anh bị mắng vui lắm sao?
Âu Hân cười típ mắt nhìn anh.
- Rất vui.
Âu Hân để ý, Vương Kì Hạo cứ luôn nhìn chằm chằm vào bụng cô.
- Sao vậy?
Vương Kì Hạo đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, thật sự là rất nhẹ, giống như chỉ sợ mạnh tay một chút thì sẽ làm Âu Hân đau.
Âu Hân đưa tay vuốt mái tóc đen của Vương Kì Hạo chưa kịp khô.
- Tóc vẫn còn ướt như vậy.
Âu Hân tính bước xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn lau giúp Vương Kì Hạo lau tóc, Vương Kì Hạo lại ngăn cô lại.
- Bà xã!
- Hửm?? Anh sao vậy? Thấy không khỏe sao?
Âu Hân để ý, cả ngày hôm nay Vương Kì Hạo cứ thất thần như vậy. Vương Kì Hạo trước nay đều nghiêm túc, bộ dạng này quả thật khiến Âu Hân nghi ngờ Vương Kì Hạo có phải là có bệnh nặng hay không.
- Bà xã, anh cũng muốn được nghe con đạp.
- Haha, cũng không biết đứa trẻ này là từ đâu mà đến. Đại thiếu soái vốn là người lạnh lùng không sủng hạnh mỹ nhân, cuộc hôn nhân của hai người cũng chỉ là vì bị ép buộc, đứa bé này.... chậc chậc.
Âu Hân che miệng bật cười.
- Thiết tiểu thư nói cũng thật có lý. A đúng rồi, nghe nói Thiết gia đang chuẩn bị một hôn lễ chính trị với Lý gia, hình như vị thiếu gia kia nhìn cũng rất vừa mắt, lại có tài, không biết Thiết tiểu thư có suy nghĩ gì?
Thiết Uyển nhíu mày tỏ ra khó chịu. Cô vốn dĩ không đồng ý cuộc hôn nhân này, trong lòng vẫn có một chút hy vọng muốn bắt lấy trái tim của người đàn ông kia. Lý Kiệt quả thật rất có tài, làm kinh doanh lớn, vẻ ngoài cũng đẹp trai, nhưng do với Vương Kì Hạo, Thiết Uyển vẫn muốn lấy một người chồng giống như Vương Kì Hạo hơn.
Có thể vì trong lòng Thiết Uyển luôn xem trọng người đàn ông trưởng thành lại lạnh lùng như Vương Kì Hạo, cho nên đứng trước một Lý Kiệt tính tình ôn hòa, nói chuyện ấm áp, cô vẫn là không thích.
Không phải nói hôn nhân của Đồng Âu Hân và Vương Kì Hạo chỉ là thực hiện theo hôn ước thôi sao? Vốn không có tình yêu, Thiết Uyển khẳng định, sẽ có một ngày không xa hai người này nhất định sẽ ly hôn. Đến lúc đó, ha ha, thanh mai trúc mã của Vương Kì Hạo là Trương Hạ Sảnh đã chết, hiện tại còn ai phù hợp với chức Đại thiếu soái phu nhân ngoài cô? Chẳng là là tiểu thư Hạ gia?
Cái này lại càng nực cười. Hạ Sương Sương mới mươi tám đã có chửa, còn là với thầy giáo đã có vợ. Hạ Doanh Doanh mới hôm trước cô còn biết tin cô ta đến nhảy ở vũ trường. Một gia tộc như Vương gia chẳng lẽ lại đi chấp nhận những hạng người đó sao?
Cho nên nói, chỉ cần Vương Kì Hạo và Đồng Âu Hân ly hôn, người sẽ được làm Đại thiếu soái phu nhân chỉ có cô. Đến lúc đó, chồng cô chính là người chồng quốc dân mà bao phụ nữ đều mơ ước.
Nhưng bất ngờ, cha mẹ cô lại đột nhiên muốn gả cô cho Lý Kiệt, một đứa con riêng không được công khai của Lý gia. Thiết Uyển tức giận, cô không đồng ý. Nhưng Thiết phu nhân đã lấy mạng mình ra để dọa, Thiết Uyển cuối cùng vẫn phải chấp nhận ngày hôm nay theo gia đình đến Lý gia.
Cái này lại càng mất mặt, Lý Kiệt chỉ là con riêng, nhưng Thiết gia cô lại là gia đình phải đi đến nhà trai để bàn chuyện hôn lễ. Thiết Uyển mang theo tâm trạng không vui đi đến Lý gia. Lại gặp được Vương Kì Hạo đưa Âu Hân đến Lý gia chơi, còn vui vẻ nói chuyện việc Đồng Âu Hân đã có thai.
Thiết Uyển là người thông minh, Vương Kì Hạo là người đàn ông như thế nào mà cô còn không rõ sao, thế nên Thiết Uyển hiểu rõ đứa bé này là có như thế nào. Lời vừa rồi Thiết Uyển mỉa mai nói ra, cô đơn giản chỉ tìm cho mình một lý do trút giận.
Vương Kì Hạo nổi tiếng không để mỹ nhân vào mắt, lại có ngày cưng chiều một cô gái thôn quê làm con nuôi trong một gia tộc bình thường. Anh.... cũng không phải người đàn ông quyết đoán như cô đã nghĩ.
- Hân Hân!
Thiết Uyển còn đang mải mê suy nghĩ, lại bất ngờ có âm thanh từ đằng sau vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Vừa bình phục lại, lại phát hiện cô gái mà cô luôn cho rằng là kẻ thôn quê quê mùa đang cười rất tươi, cả gương mặt đều rạng rỡ.
Thiết Uyển không dám thừa nhận, cô một giây trước đã rung động với cô gái ngồi trước mặt này. Rung động vì nụ cười của cô ấy, rung động cách cô ấy gọi người đàn ông kia một tiếng "ông xã" bằng chất giọng nhẹ nhàng.
Đến Thiết Uyển là một cô gái còn rung động, Đồng Âu Hân phải có mị lực như thế nào thì một người nổi tiếng không dính bóng hồng như Vương Kì Hạo mới rung động.
Thiết Uyển đứng ngây người nhìn đôi nam nữ đang nói cười trước mặt. Cô... hình như có cảm giác yêu mến hai con người yêu nhau này, hình như có chút hâm mộ họ.
- Mau về thôi.
Âu Hân mỉm cười gật đầu quàng lấy cánh tay Vương Kì Hạo đang đưa ra. Cô vừa bước được hai bước lại quay đầu.
- Thiết Uyển, cô rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, chỉ là cô từ lúc sinh ra đã đứng ở vị trí quá cao nên yêu cầu của bản thân đưa ra với những người khác cũng quá cao. Cô thử đứng ở vị trí của một cô thiếu nữ bình thường xem. Sau này, nếu chúng ta còn có duyên gặp lại, tôi cũng muốn nói với cô, đứa con của cô là từ đâu mà đến.
Âu Hân nói xong, vui vẻ cùng Vương Kì Hạo đi ra xe. Vương Kì Hạo giúp cô mở cửa, hành động vô cùng dịu dàng.
Thiết Uyển vẫn đứng ngây như phỗng nhìn chiếc xe dần dần biến mất. Ánh mắt cô vô thức nhìn lên bầu trời. Trời hôm nay rất đẹp, nắng không quá chói chang, cả một bầu trời cao màu xanh, cô lại chỉ là một con người nhỏ bé ngồi ở dưới này.
Thiết Uyển bỗng nhiên hiểu ra, bản thân vì sao từ nhỏ đến lớn không có bạn thân, hiểu ra vì sao bản thân luôn chỉ chú trọng vào một người đàn ông. Cô ấy à, chính là ở vị trí quá cao, mắt cũng đã cao hơn đầu, nhìn người và đánh giá họ chỉ bằng nửa con mắt.
Có người đi đến gọi cô một tiếng, lại một tiếng nữa, lúc này Thiết Uyển mới chậm chạp phản ứng lại. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông không có dáng người cao lớn khỏe khoắn, chỉ là một người đàn ông dáng người vừa mắt, vẻ ngoài vừa mắt, nhưng lại có nụ cười rất ấm áp, một gương mặt ôn hòa thành thục. Thiết Uyển rung động.
Đây là cảm giác rung động khi yêu sao?
Thiết Uyển đứng im tự hỏi. Sau này, cô cũng tự cho mình được câu trả lời chính xác.
....
Buổi tối hôm đó Âu Hân đang nằm trên giường, Vương Kì Hạo lúc này đi vào, gương mặt ủy khuất vô cùng. Âu Hân che miệng cười nhìn anh. Chả là anh chàng Vương của chúng ta, buổi trưa về nhà không thấy mẹ mắng, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì, ai dè buổi tối Vương Đại soái về, hai miệng cùng áp đảo anh, khiến Vương Kì Hạo chỉ biết im lặng bất đắc dĩ thở dài.
Vương Kì Hạo leo lên giường, tiếp tục công việc mọi ngày, bóp chân cho bà xã.
- Thấy anh bị mắng vui lắm sao?
Âu Hân cười típ mắt nhìn anh.
- Rất vui.
Âu Hân để ý, Vương Kì Hạo cứ luôn nhìn chằm chằm vào bụng cô.
- Sao vậy?
Vương Kì Hạo đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, thật sự là rất nhẹ, giống như chỉ sợ mạnh tay một chút thì sẽ làm Âu Hân đau.
Âu Hân đưa tay vuốt mái tóc đen của Vương Kì Hạo chưa kịp khô.
- Tóc vẫn còn ướt như vậy.
Âu Hân tính bước xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn lau giúp Vương Kì Hạo lau tóc, Vương Kì Hạo lại ngăn cô lại.
- Bà xã!
- Hửm?? Anh sao vậy? Thấy không khỏe sao?
Âu Hân để ý, cả ngày hôm nay Vương Kì Hạo cứ thất thần như vậy. Vương Kì Hạo trước nay đều nghiêm túc, bộ dạng này quả thật khiến Âu Hân nghi ngờ Vương Kì Hạo có phải là có bệnh nặng hay không.
- Bà xã, anh cũng muốn được nghe con đạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook