Lục Sính nhíu mày nói:
"Anh đang trụ trong quân bộ."
Cô nghe thế liền không hỏi nữa, lúc này Lục Sính hôn hôn cô rồi nhìn nhìn thời gian mà vội vàng rời đi.

Ngày hôm sau hắn đưa lại đây một cái vú em cùng với đầu bếp và nha hoàn, sau đó lại biết mất biệt tăm biệt tích.

Từ lúc gặp mặt cho tới bây giờ, hai người liền ở bên nhau chỉ có một lần, sau đó thì không có sau đó nữa.

Cô cảm thấy chuyện này rất không phù hợp với tính tình của Lục Sính, hắn là loại người nào, cô đã quá rõ ràng.

Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Nếu nói là Lục Sính đổi tính thì có đánh chết cô cũng không tin tưởng.

"Tiểu Đào, cô là người địa phương ở đây sao?"
Tiểu Đào này là nha hoàn mà Lục Sính đưa tới cho cô.


"Vâng ạ, em là người địa phương ở đây, phu nhân là có chuyện gì phân phó muốn em đi làm sao?"
Cô cười ngâm ngâm mở miệng:
"Cùng ta nói một chút chuyện cuộc sống cùng phong cảnh ở đây đi."
Tiểu Đào này tuổi không lớn lắm, chắc tầm mười sáu, mười bảy tuổi, nên rất đơn thuần.

Cô ấy lẩm nhẩm kể rất nhiều chuyện ở Hoài Châu này, dần cô chuyển đề tài, hỏi một chút sự tình trong quân đội Hoài Châu.

Tiểu Đào liền đem những chuyện mình biết mà nói ra hết, nhưng cô lại không nghe ra được một chút tin tức hữu dụng nào.

Đành qua loa vài câu rồi đuổi cô ấy ra ngoài, còn cô thì ngồi phát ngốc.

**** mấy dấu sao này là để chuyển màn nha mn.**********
Nha Nha oe oe khóc nấc lên, được vú em bế đến tìm cô.

"Phu nhân, tiểu thư muốn tìm ngài a."
Nha Nha giờ đã biết lạ mặt, vì cái vú em này là người vừa mới tới, nên con bé chưa quen được.

Cô đem con ôm qua, lúc này thấy Nha Nha đang ủy khuất mà chu chu miệng.

Thoạt nhìn có chút đáng thương, cô liền hôn hôn trán:
"Nhìn con kìa, làm sao lại ủy khuất thế!"
Nha Nha ở trong lòng ngực cô xoắn tới xoắn lui, cô liền ôm bé đứng lên.

"Dung tỷ, cô cùng ta đi ra ngoài dạo một chuyến đi." Dung tỷ là vú em của Nha Nha.
Cô ôm con gái rồi dẫn theo Dung tỷ rời nhà, muốn đi Tô Giới để mua thêm mấy bộ quần áo mới cho con gái.

Đi tới một cửa hàng vải được dệt bằng máy móc, thấy ngoài cửa đang trưng bày một cái váy rất đẹp, cô liền bước vào hỏi thử:
"Cái váy này bao nhiêu tiền thế?"
Nhân viên bán hàng cười thân thiết nói:

"Vị phu nhân này thật ngại quá, cái váy này đã được đặt trước, ngài xem những cái váy khác xem có được không!."
Cô thấy rất thích cái váy nên hỏi lại:
"Cửa hàng bên cô làm thêm một kiện nữa đi, tôi thật sự rất thích cái váy này."
Người bán hàng tươi cười giải thích:
"Thật sự xin lỗi phu nhân, cái váy này là do Hình Tuệ Phương- Hình đại tiểu thư ra giá cao để mua đứt, chuẩn bị mặc cho ngày kết hôn a!"
Hình Tuệ Phương?
Người bán hàng thấy cô vẻ mặt mê mang nên giải thích:
"Vị phu nhân này chắc ngài mới đến nên không biết, Hình Tuệ Phương tiểu thư chính là thiên kim của Hình đại soái đó, chồng tương lai tân quý của Hoài Châu tên là Lục Sính, hai người họ đều là trai tài gái sắc, được không biết bao nhiêu người hâm mộ a"
Tân quý?
Lục Sính?
Hình Tuệ Phương?
Hình đại soái?
Cô cười trầm trầm mà hỏi:
"Ta hàng năm đều ở trong nhà rất ít ra khỏi cửa, Hình đại soái thì ta biết, nhưng cái gì tân quý Lục Sính là ai thế?"
Người bán hàng thao thao bất tuyệt kể hết cho cô nghe.

Cô ấy nói: Lục Sính này chính là ân nhân cứu mạng của Hình đại soái, quê quán nghe nói là ở Bắc Quận.

Từ khi Lục Sính vào Hoài Châu này, đã vài lần lập được chiến công, sau đó được Hình đại soái nhìn trúng, chuẩn bị chiêu hắn ở rể a.

Hôn kì của họ là vào một tháng sau nha.

Cô hỉ khí dương dương rời khỏi cửa hàng đi thẳng về nhà, trên đường về vẫn luôn ngâm ngâm cười.

Nhưng lúc bình tĩnh lại, cô liền không khỏi cẩn thận mà suy nghĩ rốt cuộc mục đích Lục Sính tới đây là muốn làm cái gì?
Tới cửa con rể à? Cô cảm thấy nếu Lục Sính muốn cưới Hình Tuệ Phương, tuyệt đối sẽ không phải là cái biểu hiện như này.
Cô dám khẳng định là trong chuyện này có khả năng liên quan đến phương diện quân sự nên hắn mới làm thế.

Hơn nữa Lục Sính là người cao ngạo như thế, sao lại có thể đi ở rể nhà Hình đại soái chứ.
Cô câu lấy khóe miệng mà phỏng đoán mục đích của Lục Sính, dần dần như hiểu được một chút sự tình.

Chạng vạng thì rốt cuộc Lục Sính cũng lộ diện, thoạt nhìn như hắn có chuyện gì đó không thuận lợi lắm.

Cô chỉ nhìn nhìn hắn một cái mà không hé răng nửa lời.

Lúc này hắn đem cô kéo vào trong ngực mình rồi trầm thấp nói:
"Ngày mai em cùng Nha Nha đi nông thôn ở một đoạn thời gian đi, chờ anh hết vội liền đến đón mẹ con em về.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương