Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen
-
Chương 42: Không cần nhiều lời vô nghĩa
Tác giả: Bát Tầm
Edit: Củ Cải ^^
Lời Lăng Thận Hành nói quả nhiên giống như thánh chỉ, vừa qua khỏi cửa lớn là đường lớn rộng mở, một đường trãi dài thông suốt, Mộc Vãn đi phía sau hắn, cũng không có người nào đi theo, hai người đi lại như vào chỗ không người.
Mộc Vãn không khỏi cảm thán, không hổ là thiếu soái, chỉ một câu nói liền có thể dễ dàng đến những nơi trọng cấm
Đi sâu vào trong ngục giam, từng buồng giam chỉnh tề hiện ra ở hai bên, phía trên buồng giam có cửa sổ nhỏ với những song sắt đan xen, mơ hồ có thể thấy phạm nhân bị giam giữ bên trong.
Có người ở buồng giam gần đó nghe thấy tiếng bước chân, ghé vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ánh mắt mê mang sợ hãi lại tràn ngập chờ đợi.
Bầu không khí trong ngục giam ngột ngạt, ẩm ướt, âm lãnh làm người ta cảm thấy không thoải mái, còn có mùi xú uế từ các buồng giam thình lình xộc ra ngay chóp mũi.
Mộc Vãn lần đầu tới nơi này, tuy rằng trước đây thường ra ra vào vào nhà xác bệnh viện cũng không mang chướng ngại tâm lý gì, nhưng có đôi khi giao tiếp cùng người chết ngược lại đơn giản hơn tiếp xúc với người sống, mà không khí nơi này thật sự là không an bình bằng nhà xác.
Thẳng đến trước cửa một một buồng giam hắn dừng lại, người giữ ngục vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó cung kính làm động tác mời vào.
Lăng Thận Hành hướng về phía Mộc Vãn hơi gật đầu, không cần nhiều lời vô nghĩa, hắn biết nàng đãsớm đoán được mục đích của hắn.
Mộc Vãn mỉm cười ôm lấy hắn cảm kích, ngay sau đó khom người qua cửa chui vào buồng giam, người giữ ngục ở phía sau cẩn thận đem cửa đóng lại, sau đó nàng nghe thấy thanh âm khách khí của người giữ ngục nói chuyện với Lăng Thận Hành, cùng tiếng bật lửa tanh tách vang lên.
Buồng giam nhỏ hẹp này âm u mà lại ẩm ướt, cửa sổ đều không có, trên mặt đất đầy cỏ khô, không có cái gì có thể dùng để nằm nghỉ ngơi, không có nơi bài trí để dùng cơm, bởi vì trong một thời gian dài không có người xử lý, trong không khí phập phềnh mùi xú uế cùng mùi ẩm mốc.
Mộc Vãn mới vừa một chân bước vào, liền có một cục thịt di động mum múp từ chân nàng nhảy lên trên lưng, sau đó liền khuất bóng ở cái lỗ nhỏ nơi góc tường, may mắn lá gan nàng khá lớn, bằng không đã sợ tới mức thét lên chói tai.
“Tiểu…… Tiểu thư?” đột nhiên thanh âm khàn khàn phát ra, người này vẫn luôn cuộn tròn nằm trong cỏ, có chút không tin tưởng vào mắt nhìn của mình.
Nương theo ánh đèn hành lang mờ nhạt, Mộc Vãn tìm đến nơi thanh âm phát ra, nhìn thấy một cô gái mặc áo tù màu trắng, đầu bù tóc rối sợ hãi nhìn nàng.
Trong ánh mắt đầy sự kinh hỉ, có nghi hoặc, có mờ mịt, rất nhiều cảm xúc giao tạp ở bên nhau, phức tạp khó nói.
Không thể trách Hồng Tụ lại có biểu tình như vậy, tuy rằng nàng ấy là nha hoàn của Mộc Vãn mang đến từ Mộc gia, từ nhỏ theo hầu hạ bên người, nhưng Mộc Vãn vẫn luôn không thích nàng, ghét bỏ ra mặt, nàng ấy vẫn không nói gì. Về sau Mộc Vãn được gả tới Lăng gia, nha hoàn ở Lăng gia luôn theo nịnh hót Mộc Vãn, làm nàng tự nhiên ngày càng coi thường Hồng Tụ hơn, thậm chí còn để người khác châm ngòi ly gián, thường xuyên quở trách Hồng Tụ.
Chẳng sợ như thế, Hồng Tụ vẫn như cũ trung thành và tận tâm đối với nàng, nhưng thời gian dài cũng khó tránh khỏi sinh ra hiềm khích.
Đương lúc Hồng Tụ dùng cặp mắt kinh hỉ kia nhìn nàng, Mộc Vãn nhịn không được kinh ngạc lên tiếng: “Trà Ngữ?”
Quả nhiên, Hồng Tụ cùng Trà Ngữ lớn lên mười phần giống nhau, quả thực giống như cùng một khuôn mẫu đúc ra.
Mộc Vãn cùng Trà Ngữ biết nhau ở Viện phúc lợi, hai tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này một người làm bác sĩ, cứu tử phù thương - một người làm cảnh sát, trừng ác dương thiện, không phải tỷ muội, nhưng thân như tỷ muội, cái loại cảm tình tự nhiên này không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Cho nên, vừa thấy mặt Hồng Tụ, những chuyện xữa cũ nảy lên trong lòng, làm vành mắt Mộc Vãn nháy mắt đỏ lên.
“Tiểu thư.” Hồng Tụ giãy giụa bò lại, tựa hồ không xác định được người trước mắt có thật là tiểu thư trong tâm niệm của nàng không, người tiểu thư đã từng khắc nghiệt với nàng, nhưng nàng vẫn luôn thương nhớ.
~ Củ cải xiexie ~
Edit: Củ Cải ^^
Lời Lăng Thận Hành nói quả nhiên giống như thánh chỉ, vừa qua khỏi cửa lớn là đường lớn rộng mở, một đường trãi dài thông suốt, Mộc Vãn đi phía sau hắn, cũng không có người nào đi theo, hai người đi lại như vào chỗ không người.
Mộc Vãn không khỏi cảm thán, không hổ là thiếu soái, chỉ một câu nói liền có thể dễ dàng đến những nơi trọng cấm
Đi sâu vào trong ngục giam, từng buồng giam chỉnh tề hiện ra ở hai bên, phía trên buồng giam có cửa sổ nhỏ với những song sắt đan xen, mơ hồ có thể thấy phạm nhân bị giam giữ bên trong.
Có người ở buồng giam gần đó nghe thấy tiếng bước chân, ghé vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ánh mắt mê mang sợ hãi lại tràn ngập chờ đợi.
Bầu không khí trong ngục giam ngột ngạt, ẩm ướt, âm lãnh làm người ta cảm thấy không thoải mái, còn có mùi xú uế từ các buồng giam thình lình xộc ra ngay chóp mũi.
Mộc Vãn lần đầu tới nơi này, tuy rằng trước đây thường ra ra vào vào nhà xác bệnh viện cũng không mang chướng ngại tâm lý gì, nhưng có đôi khi giao tiếp cùng người chết ngược lại đơn giản hơn tiếp xúc với người sống, mà không khí nơi này thật sự là không an bình bằng nhà xác.
Thẳng đến trước cửa một một buồng giam hắn dừng lại, người giữ ngục vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó cung kính làm động tác mời vào.
Lăng Thận Hành hướng về phía Mộc Vãn hơi gật đầu, không cần nhiều lời vô nghĩa, hắn biết nàng đãsớm đoán được mục đích của hắn.
Mộc Vãn mỉm cười ôm lấy hắn cảm kích, ngay sau đó khom người qua cửa chui vào buồng giam, người giữ ngục ở phía sau cẩn thận đem cửa đóng lại, sau đó nàng nghe thấy thanh âm khách khí của người giữ ngục nói chuyện với Lăng Thận Hành, cùng tiếng bật lửa tanh tách vang lên.
Buồng giam nhỏ hẹp này âm u mà lại ẩm ướt, cửa sổ đều không có, trên mặt đất đầy cỏ khô, không có cái gì có thể dùng để nằm nghỉ ngơi, không có nơi bài trí để dùng cơm, bởi vì trong một thời gian dài không có người xử lý, trong không khí phập phềnh mùi xú uế cùng mùi ẩm mốc.
Mộc Vãn mới vừa một chân bước vào, liền có một cục thịt di động mum múp từ chân nàng nhảy lên trên lưng, sau đó liền khuất bóng ở cái lỗ nhỏ nơi góc tường, may mắn lá gan nàng khá lớn, bằng không đã sợ tới mức thét lên chói tai.
“Tiểu…… Tiểu thư?” đột nhiên thanh âm khàn khàn phát ra, người này vẫn luôn cuộn tròn nằm trong cỏ, có chút không tin tưởng vào mắt nhìn của mình.
Nương theo ánh đèn hành lang mờ nhạt, Mộc Vãn tìm đến nơi thanh âm phát ra, nhìn thấy một cô gái mặc áo tù màu trắng, đầu bù tóc rối sợ hãi nhìn nàng.
Trong ánh mắt đầy sự kinh hỉ, có nghi hoặc, có mờ mịt, rất nhiều cảm xúc giao tạp ở bên nhau, phức tạp khó nói.
Không thể trách Hồng Tụ lại có biểu tình như vậy, tuy rằng nàng ấy là nha hoàn của Mộc Vãn mang đến từ Mộc gia, từ nhỏ theo hầu hạ bên người, nhưng Mộc Vãn vẫn luôn không thích nàng, ghét bỏ ra mặt, nàng ấy vẫn không nói gì. Về sau Mộc Vãn được gả tới Lăng gia, nha hoàn ở Lăng gia luôn theo nịnh hót Mộc Vãn, làm nàng tự nhiên ngày càng coi thường Hồng Tụ hơn, thậm chí còn để người khác châm ngòi ly gián, thường xuyên quở trách Hồng Tụ.
Chẳng sợ như thế, Hồng Tụ vẫn như cũ trung thành và tận tâm đối với nàng, nhưng thời gian dài cũng khó tránh khỏi sinh ra hiềm khích.
Đương lúc Hồng Tụ dùng cặp mắt kinh hỉ kia nhìn nàng, Mộc Vãn nhịn không được kinh ngạc lên tiếng: “Trà Ngữ?”
Quả nhiên, Hồng Tụ cùng Trà Ngữ lớn lên mười phần giống nhau, quả thực giống như cùng một khuôn mẫu đúc ra.
Mộc Vãn cùng Trà Ngữ biết nhau ở Viện phúc lợi, hai tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này một người làm bác sĩ, cứu tử phù thương - một người làm cảnh sát, trừng ác dương thiện, không phải tỷ muội, nhưng thân như tỷ muội, cái loại cảm tình tự nhiên này không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Cho nên, vừa thấy mặt Hồng Tụ, những chuyện xữa cũ nảy lên trong lòng, làm vành mắt Mộc Vãn nháy mắt đỏ lên.
“Tiểu thư.” Hồng Tụ giãy giụa bò lại, tựa hồ không xác định được người trước mắt có thật là tiểu thư trong tâm niệm của nàng không, người tiểu thư đã từng khắc nghiệt với nàng, nhưng nàng vẫn luôn thương nhớ.
~ Củ cải xiexie ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook