Thiếu Phụ Đam Mê
-
Chương 31
Một buổi sáng, thay vì leo lên xưởng vẽ, Laurent đến đóng chốt nơi một quán rượu chiếm một góc phố Guenégaud, đối diện với ngõ Cầu Mới. từ chỗ đó, hắn bắt đầu quan sát những người đổ ra vỉa hè đường Mazarine. Hắn rình rập Thérèse. Ngày hôm qua, thiếu phụ nói rằng nàng sẽ ra khỏi nhà sáng sớm và chắc chắn chỉ trở về lúc chiều tối.
Laurent chờ đợi cả nửa tiếng đồng hồ. Hắn biết vợ mình bao giờ cũng đi theo đường Mazarine, dù vậy có lúc hắn sợ rằng nàng đã thoát khỏi hắn khi theo đường sông Seine. Hắn có ý nghĩ trở lại hành lang, náu mình ngay trong hẻm cạnh nhà. vừa khi đã nản chí, hắn trông thấy Thérèse vội vàng ra khỏi ngõ. Nàng bận đồ vải màu sáng, và lần đầu tiên, hắn để ý thấy nàng ăn mặc như một cô gái, với một chiếc váy dài, nàng đi đong đưa trên vỉa hè với dáng vẻ khiêu gợi, nhìn ngắm mọi người trong khi nắm tay kéo cao vạt trước chiếc váy đến nỗi để lộ toàn bộ phần trước đôi chân, đôi giày cao cổ buộc giây và đôi vớ trắng. Nàng ngược lên đường Mazarine. Laurent đi theo nàng.
Khí trời êm dịu, thiếu phụ bước đi chậm rãi, đầu hơi ngẩng lên, tóc xoã trên lưng. Những người đàn ông đã nhìn trước mặt nàng đều quay lại nhìn phía sau lưng nàng. Nàng đi theo đường Trường Thuốc. Laurent hoảng hồn, hắn biết ở đâu đó gần đây có một đồn cảnh sát. Hắn nhủ thầm không nghi ngờ gì nữa, vợ hắn chắc chắn sắp giao nộp hắn. Thế là hắn quyết định sẽ xông vào nàng, nếu nàng vượt qua cổng đồn, để nài nỉ nàng, đánh đập nàng, ép buộc nàng im tiếng. Ở một góc đường, nàng nhìn một viên cảnh sát đi qua, và hắn run bắn lên khi thấy nàng đến gần người cảnh sát đó. Hắn nép vào hốc trống của một cánh cửa, lòng bỗng dưng lo sợ bị bắt ngay lập tức nếu hắn lộ mặt ra. Cuộc theo đuổi này với hắn trở thành một cơn hấp hối đích thực. Trong khi vợ hắn đường hoàng phơi nắng trên vỉa hè, kéo lê chiếc váy với thái độ hờ hững và trâng tráo, thì hắn theo phía sau nàng, tái xanh và run rẩy, lắp ba lắp bắp rằng mọi chuyện đều hỏng bét, rằng hắn không thể thoát được và người ta sẽ đưa hắn lên máy chém. Mỗi bước đi với hắn là một bước đến gần sự trừng phạt. Nỗi sợ hãi dẫn hắn đến một niềm xác tín mù quáng, những động tác nhỏ nhặt nhất của thiếu phụ càng góp phần củng cố niềm tin đó. Hắn theo bước nàng ,hắn đi đến nơi nàng đến như người ta đi đến nơi thụ hình.
Đột nhiên, khi ra đến quảng trường Saint Michel, Thérèse đi thẳng tới một quán cà phê nằm ở góc đường Monsieur-le-Prince. Nàng ngồi giữa một nhóm phụ nữ và sinh viên, ở một bàn bày trên vỉa hè. Nàng thân mật bắt tay mọi người, rồi gọi một ly rượu mạnh.
Có vẻ như thoải mái, nàng trò chuyện với một gã đàn ông trẻ tóc hoe chắc nãy giờ đang đợi nàng. Hai cô gái đến sà vào bàn nàng đang ngồi và bắt đầu ríu rít xưng hô thân mật với nàng. Chung quanh nàng, những người phụ nữ hút thuốc, mấy gã đàn ông ôm hôn các cô giữa đường, trước mắt người qua kẻ lại nhưng không ai buồn quay đầu lại nhìn. Những tiếng nói ồn ào, tiếng cười thô lỗ vang đến chỗ Laurent, lúc này đang đứng bất động ở phía bên kia quảng trường, dưới một cái cổng xe.
Khi Thérèse đã uống cạn ly rượu, nàng đứng lên cặp tay gã đàn ông trẻ tóc hoe và xuôi xuống đường Harpe. Laurent theo sau họ cho đến đường Saint-André-des-Arts. Ở đó, hắn thấy họ đi vào một ngôi nhà cho thuê có sẵn đồ đạc. Hắn đứng giữa lòng đường, giương mắt lên nhìn vào mặt tiền ngôi nhà. Vợ hắn hiện ra một chút ở một cửa sổ mở trên tầng hai. Rồi hắn cho là mình nhìn rõ đôi tay của gã đàn ông tóc hoe vuốt ve quanh người Thérèse. Cửa sổ đóng lại với một tiếng động khô khan.
Laurent đã hiểu. không chờ đợi thêm nữa, hắn bỏ đi bình thản, yên tâm, sung sướng .
- Mặc kệ! – hắn tự nhủ khi trở ngược về phía hướng các cảng - Như vậy càng tốt. Thế đấy, cô ả bận bịu sẽ không nghĩ bậy....Ả tinh quái hơn cả mình.
Điều khiến hắn ngạc nhiên, đó là hắn không phải là người đầu tiên có ý nghĩ lao vào chốn truỵ lạc. Hắn có thể tìm ở đó một phương thuốc chống lại nỗi sợ hãi. Hắn đã không nghĩ đến, bởi xác thịt của hắn đã chết, và hắn không còn cảm thấy chút gì hứng thú của sự phóng đãng nữa. Sự thiếu chung thuỷ của người vợ hắn thấy hoàn toàn nguội lạnh, hắn không hề cảm thấy bất kỳ sự sôi sục nào trong huyết quản hay thần kinh khi nghĩ đến việc nàng nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác. Ngược lại, điều đó còn có vẻ dễ chịu đối với hắn, giống như hắn theo dõi vợ của một người bạn, và cười cợt cái vố chơi khăm mà bà vợ đó dành cho ông chồng mình. Thérèse đã trở nên xa lạ với hắn ở điểm này, và hắn không còn cảm thấy nàng sống trong lồng ngực mình nữa, hắn có thể bán hoặc tặng không nàng trăm lần thật để đổi lấy một giờ yên tĩnh.
Hắn bắt đầu lững thững bước đi, tận hưởng cảm giác đột ngột và sung sướng vừa khiến hắn đi từ nỗi hoảng sợ đến sự bình yên. Hắn gần như cám ơn vợ mình đi tìm tình nhân trong khi hắn cứ tưởng nàng đi đến đồn cảnh sát. Cuộc dan díu đó là một hồi kết ngoài dự kiến khiến hắn bất ngờ một cách dễ chịu.
Điều hắn nhìn thấy rõ nhất trong tất cả chuyện này chính là hắn đã sai lầm khi run sợ, là đến lượt hắn cũng nên nếm mùi truỵ lạc để xem nó có làm cho hắn nguôi ngoai được không trong khi làm tê liệt những suy nghĩ của hắn.
Buổi tối khi trở về cửa tiệm, Laurent quyết định yêu cầu vợ đưa cho mình vài ngàn francs và sẽ dùng biện pháp mạnh để đạt được điều đó. Hắn nghĩ sự truỵ lạc cao giá với một người đàn ông, hắn thèm khát thân phận những cô gái bán mình. Hắn kiên nhẫn chờ đợi Thérèse lúc đó vẫn chưa về nhà. Khi nàng về tới, hắn làm ra vẻ dịu dàng, không nhắc gì đến cuộc dọ thám buổi sáng. Nàng có hơi chếch choáng, một mùi hăng hăng của thuốc lá và rượu ngập ngụa trong các quán rượu bình dân toát ra từ quần áo xốc xếch của nàng. Người mệt lử, khuôn mặt lấm tấm những đốm tím tái, nàng đi lảo đảo, nặng nề vì sự mệt mỏi đáng hổ thẹn trong ngày. Bữa ăn tối im lặng. Thérèse không ăn uống gì cả. đến lúc tráng miệng, Laurent chống khuỷu tay lên bàn và thẳng thừng đòi nàng đưa năm ngàn francs.
- Không – nàng sẵng giọng trả lời – nếu tôi để cho anh tự tung tự tác, anh sẽ làm cho chúng ta sạt nghiệp...Anh không biết vị thế của anh sao? Chúng ta sẽ thẳng đường tới bần cùng.
- Cũng có thể - hắn bình tĩnh tiếp lời – nhưng nó có can hệ gì đến tôi đâu, tôi cần tiền.
- Không, ngàn lần không! Anh đã bỏ chỗ làm, buôn bán thì dậm chân tại chỗ, và không phải lợi tức của của hồi môn mà chúng ta có thể sống được. Mỗi ngày tôi thâm vào vốn để nuôi anh và còn đưa trăm francs mỗi tháng, phần anh xén của tôi. Anh sẽ không có thêm gì đâu, anh hiểu chứ? Vô ích thôi.
- Hãy nghĩ lại đi, đừng từ chối kểu vậy. Tôi nói với cô là tôi muốn năm ngàn francs và tôi sẽ có, thế nào cô cũng phải đưa cho tôi.
Sự ương ngạnh trầm tĩnh đó chọc tức Thérèse và cuối cùng khiến nàng cáu thật.
- Chà! Tôi biết rồi – nàng la lên – anh muốn kết thúc như anh đã bắt đầu...Đã bốn năm rồi chúng tôi nuôi bao anh. Anh đến nhà này chỉ để ăn và uống, và kể từ lúc này, anh là gánh nặng của chúng tôi. Quý ông không làm gì cả, quý ông thu xếp để sống bám vào tôi, ăn không ngồi rồi..Không, anh sẽ không có gì cả, không một xu...Anh có muốn tôi nói gì về anh không, hử? Anh là đồ...
Và nàng bật ra tiếng đó. Laurent nhún vai phá lên cười. hắn kiềm chế trả lời:
- Cô học được nhiều tiếng hay ho trong cái giới cô đang sống hiện nay nhỉ.
Đó là sự ám chỉ duy nhất hắn tự cho phép mình động chạm tới sự dan díu tình ái của Thérèse. Nàng ngẩng ngay đầu lên và nói với giọng the thé:
- Dù sao thì tôi không sống với những tên giết người.
Laurent mặt trở nên tái mét. Hắn im lặng một chút, mắt trừng trừng nhìn vợ, rồi với một giọng run run.
- Nghe này, con điếm – hắn đáp lời – đừng chọc giận nhau, cái đó sẽ chẳng ra gì đâu, cho cả cô, cho cả tôi. Tôi đã kiên nhẫn hết mức rồi. hãy thận trọng hiểu nhau, nếu chúng ta không muốn tai hoạ đổ xuống đầu...Tôi yêu cầu cô năm ngàn francs bởi vì tôi cần đến nó, thậm chí tôi có thể nói với cô là tôi định dùng nó để bảo đảm sự bình yên của chúng ta.
Hắn mỉm một nụ cười kỳ lạ và nói tiếp.
- Nào, suy nghĩ đi, hãy nói lời dứt khoát đi.
- Suy nghĩ cả rồi – thiếu phụ đáp – tôi đã nói với anh, anh sẽ không có một xu.
Người chồng hùng hổ đứng lên. Nàng sợ lại bị đánh, nàng thu người thật nhỏ, quyết định không nhượng bộ dưới trận đòn. Nhưng Laurent thậm chí không tiến lại gần, hắn chỉ lạnh lùng tuyên bố là hắn đã chán ngấy cuộc sống và hắn sẽ đi kể lại chuyện giết người ở đồn cảnh sát.
- Cô đẩy tôi tới đường cùng – hắn nói – cô biến cuộc sống của tôi trở thành không chịu đựng nổi. Tôi muốn kết thúc là hơn. Chúng ta sẽ bị phán xử và bị kết án cả hai. Thế là xong.
- Anh tưởng tôi sợ sao? – cô vợ hét lên với hắn – Tôi cũng chán ngấy như anh thôi. Chính tôi sẽ đến đồn cảnh sát, nếu anh không đi! Chà! Được thôi, tôi sẵn sàng theo anh lên đoạn đầu đài, tôi không hèn nhát như anh đâu...Nào, ta cùng đi đến cảnh sát.
Nàng chồm dậy rồi đi về phía cầu thang.
Khi đã xuống dưới cửa tiệm, họ nhìn nhau, bối rối , sợ hãi. Tưởng chừng như người ta vừa đóng đinh họ xuống đất. trong vài giây bước xuống cầu thang gỗ ở loé lên một tia sáng đủ để họ thấy rõ những hậu quả của một cuộc tự thú. Cùng một lúc họ nhìn thấy hiến binh, nhà tù, toà đại hình, máy chém, tất cả hiện ra đột ngột và hiển nhiên. Và tự thâm tâm họ cảm thấy mình suy sụp, bị cám dỗ quỳ trước mặt nhau để van xin nhau dừng lại, đừng tố giác gì cả. Nỗi sợ hãi, sự hoang mang giữ họ lại bất động và nín bặt trong hai ba phút. Chính Thérèse quyết định là người đầu tiên lên tiếng nhượng bộ.
- Nói cho cùng – nàng bảo – tôi rõ là ngu đần để kèn cựa với anh số tiền đó. Sớm muộn rồi cũng có lúc anh ăn tới nó thôi. Cũng bằng như tôi đưa ngay lập tức cho anh.
Nàng không cố gắng che đậy sự thua cuộc thêm nữa. Nàng ngồi xuống quầy và ký liền một ngân phiếu năm ngàn francs mà Laurent phải đi lãnh ở một nhà băng. Vậy là buổi tối hôm đó không có vấn đề cảnh sát nữa.
Từ khi Laurent có kho vàng trong túi, hắn say sưa ngây ngất, lui tới bọn gái làng chơi, lê lết trong cuộc sống huyên náo và cuồng loạn. Hắn ăn quán ngủ đình, ban ngày ngủ vùi, ban đêm trác táng, đi tìm những cảm giác mạnh, cố thoát khỏi thực tại. nhưng hắn chỉ đi đến chỗ suy sụp thêm mà thôi. Khi mọi người gào thét chung quanh hắn, thì hắn nghe trong lòng mình nỗi im lặng bao la khủng khiếp, khi một cô tình nhân ôm hôn hắn, hoặc khi nốc tràn ly rượu, hắn chỉ thấy trong tận cùng sự thoả thuê một nỗi ưu phiền nặng trĩu. Hắn không sẵn sàng cho thói dâm ô và tính phàm ăn nữa, con người hắn nguội lạnh như bị xơ cứng trong lòng, cảm thấy bực bội dưới những cái hôn và trong những bữa ăn. Sẵn phát ngấy từ trước, hắn không thúc đẩy nổi trí tưởng tượng, kích thích nổi các giác quan và dạ dày. Hắn chịu đựng thêm chút ít để ép mình vào truỵ lạc, và chỉ có thế thôi. Rồi khi trở về, khi gặp lại bà Raquin và Thérèse, sự chán chường ném hắn vào những cơn khiếp sợ tệ hại, lúc đó hắn thề là sẽ không thoát ra nữa, sẽ ở lại trong nỗi đau để tập quen với nó và chế ngự nó.
Về phần mình, Thérèse ngày càng ít ra ngoài hơn. Trong một tháng, nàng sống như Laurent, trên những vỉa hè, trong các quán rượu. Buổi tối nàng trở về một lúc cho bà Raquin ăn uống, đưa bà đi nằm, rồi lại vắng mặt cho đến ngày hôm sau. Nàng với chồng mình có khi bốn ngày không thấy mặt nhau. Rồi sau đó nàng kinh tởm sâu xa, nàng cảm thấy cuộc sống buông thả cũng không thành công gì hơn trò hề sám hối. Nàng đã hoài công lê la trong mọi ngôi nhà cho thuê ở khu La tinh, nàng đã hoài công sống một cuộc sống nhơ nhuốc đầy tai tiếng. Những sợi thần kinh của nàng đã đứt đoạn, sự truỵ lạc, những thú vui xác thịt không còn khiến nàng choáng váng đến độ đủ mạnh để tìm được lãng quên. Nàng như người nghiện ngập mà vòm miệng rát bỏng trở nên chai cứng dưới sức nóng của những chất rượu cay nồng nhất. Nàng đã trơ lì trong sự dâm ô, không còn tìm được gì nữa những người bạn tình ngoài nỗi phiền muộn và mệt mỏi. Thế là nàng rời bỏ họ, những kẻ đã trở nên vô ích đối với nàng. Nàng đã nhiễm thói lười nhác vô vọng, nó giữ nàng ở lại nhà trong bộ váy ngủ nhếch nhác, đầu bù tóc rối với bộ mặt và đôi bàn tay lem luốc. Nàng quên mình đi trong bộ dạng cáu ghét.
Khi hai kẻ giết người gặp lại nhau như thế, đối mặt nhau chán chường, kiệt quệ mọi phương tiện để trốn chạy lẫn nhau, họ hiểu rằng mình không còn sức lực để chống chọi nữa. Sự truỵ lạc đã từ khước họ và ném họ trở lại với những nỗi ưu phiền của mình. Một lần nữa họ tiếp tục ở lại ngôi nhà tăm tối và ẩm thấp của ngõ hẻm, nơi mà từ nay họ đã bị cầm tù, bởi càng thường xuyên toan tính thoát thân thì càng không bao giờ có thể chặt đứt sợi dây đẫm máu đã trói buộc họ lại với nhau. Họ thậm chí không nghĩ tới nữa công việc đã vượt quá khả năng của mình. Họ cảm thấy mình bị xô đẩy, bị đè bẹp, bị ràng buộc với nhau bởi những sự kiện, đến nỗi họ ý thức được rằng mọi phản kháng đều trở nên nực cười. Họ trở lại cuộc sống chung, nhưng lòng thù hận của họ đã trở thành cơn điên rồ hung hãn.
Những cuộc gấu ó nhau buổi tối lại tiếp tục. Vả chăng những trận đòn, những tiếng kêu la kéo dài cả ngày. Lòng thù hận tiếp nối bằng nghi kỵ, và sự nghi kỵ hoàn tất việc biến họ trở nên điên loạn.
Họ sợ hãi lẫn nhau. Cảnh tiếp theo sau việc đòi năm ngàn francs chẳng mấy chốc lại diễn ra cả sáng lẫn tối. Ý nghĩ khư khư của họ là muốn tố giác lẫn nhau. Họ không thoát ra được chỗ đó. Khi một người trong họ thốt lên một lời, thể hiện một cử chỉ, thì người kia tưởng tượng rằng đó là dự tính đi đến đồn cảnh sát. Thế là họ đánh đập nhau, hoặc van nài lẫn nhau. Trong cơn thịnh nộ, họ gào thét sẽ chạy đi tố giác tất cả, họ kinh sợ đến chết đi được , rồi họ run rẩy, tự hạ mình, tự hứa hẹn sẽ giữ im lặng với những giọt nước mắt cay đắng. Họ chịu đựng kinh khủng, nhưng họ không có can đảm chữa trị bằng một thanh sắt nung đỏ áp lên vết thương. Nếu họ có đe doạ nhau thú nhận tội ác, đó chỉ là để khủng bố lẫn nhau và để gạt bỏ đi ý nghĩ đó của nhau, bởi không bao giờ họ có đủ sức mạnh để lêng tiếng và tìm kiếm sự thanh thản trong hình phạt.
Đã hơn hai mươi lần, họ đi đến tận cổng đồn cảnh sát, người này theo sau người kia. Khi thì chính Laurent muốn thú nhận chuyện giết người, khi thì Thérèse chạy đến để nộp mình. Rồi bao giờ họ cũng gặp nhau trên phố và bao giờ cũng quyết định chờ đợi thêm, sau khi đã trao cho nhau những lời lăng nhục và van xin thống thiết.
Mỗi cơn kích động mới khiến họ ngờ vực hơn và hung tợn hơn.
Từ sáng đến tối, họ rình rập nhau. Laurent không rời ngôi nhà ở ngõ Cầu Mới nữa, và Thérèse cũng không để hắn ra đi một mình. Những mối nghi ngờ, sự hoảng sợ đi tự thú nhích họ lại gần nhau, kết hợp họ lại trong một sự mật thiết thảm hại. Chưa bao giờ họ chịu đau khổ đến vậy. Nhưng cho dù nỗi lo âu phải gánh chịu, họ không rời mắt nhau, họ thích chịu đựng những nỗi đau nhức buốt hơn thay vì chia cách nhau dù chỉ một giờ. Khi Thérèse bước xuống cửa tiệm, Laurent theo sau nàng vì lo nàng sẽ bép xép với một khách hàng, nên Laurent đứng tựa cửa ngắm người qua kẻ lại trong ngõ. Thérèse đến bên cạnh hắn để xem hắn có nói chuyện với ai không. Buổi tối thứ năm, khi khách khứa có mặt ở đấy, hai kẻ giết người gởi cho nhau những tia mắt khẩn cầu, họ lắng nghe nhau với nỗi khiếp sợ, mỗi người chờ đợi nghe lời thú nhận nào đó của kẻ đồng loã với mình, gán cho những câu được thốt lên những ý nghĩa tác hại.
Một tình trạng chiến tranh như vậy không thể kéo dài thêm được nữa.
Thérèse và Laurent đi tới chỗ mạnh ai nấy mơ tưởng thoát khỏi hậu quả của tội ác đầu tiên bằng một tội ác mới. Nhất thiết phải có một người trong họ biến mất để người kia hưởng được chút yên tĩnh. Suy nghĩ đó đến với họ cùng một lúc, cả hai đều cảm thấy sự cần thiết thúc bách phải chia cách nhau, và cả hai đều muốn nghĩ đến một sự chia tay vĩnh viễn. Việc giết người hiện ra trong suy nghĩ họ có vẻ tự nhiên, tiền định, tất yếu phải đến từ chuyện đã giết hại Camille. Họ thậm chí không cần biện giải, họ chấp nhận nó như một biện pháp duy nhất để thoát nạn. Laurent quyết định giết Thérèse bởi nàng làm hắn vướng víu, vì nàng có thể làm tiêu đời hắn chỉ bằng một lời nói, và vì nàng gây cho hắn những nỗi đau đớn không chịu đựng nổi. Thérèse quyết định giết Laurent cũng bởi những lý do tương tự.
Quyết định dứt khoát phải giết người khiến họ dịu đi đôi chút. Họ chuẩn bị công việc của mình. Vả chăng, họ hành động trong cơn kịch phát, không quá thận trọng, họ chỉ mơ hồ nghĩ tới những hậu quả có thể có từ một tội sát nhân phạm phải, không cần nghĩ đến chuyện trốn lánh và sự thoát khỏi trừng phạt có được bảo đảm hay không. Họ cảm thấy không cưỡng được nhu cầu giết hại nhau, tuân theo nhu cầu đó bằng bản năng của loài thú dữ. Họ đã không nộp mình vì tội ác đầu tiên mà họ che giấu khéo léo đến thế, rồi họ mảo hiểm với máy chém để phạm vào tội ác kế tiếp mà không nghĩ đến cả việc che đậy nó. Ở đây có sự mâu thuẫn về hành vi mà thậm chí họ không hề nhận ra. Họ chỉ đơn giản nhủ thầm nếu thoát được, họ sẽ ra sống ở nước ngoài sau khi gom góp toàn bộ tiền bạc. Thérèse từ mười lăm đến hai mươi ngày nay đã rút ra vài ngàn francs trong số hồi môn của nàng, và cất nó trong một ngăn kéo và Laurent đã biết. Họ không có được một lúc tự hỏi bà Raquin rồi sẽ ra sao.
Vài tuần trước đây Laurent đã gặp lại một trong những người bạn cũ thời trung học, bây giờ là chuyên viên bào chế của một nhà hoá học nổi tiếng, chuyên tâm nhiều đến độc chất học. Người bạn này đã mời hắn ghé thăm phòng bào chế nơi anh ta làm việc, giới thiệu với hắn những dụng cụ, nêu tên những loại thuốc linh tinh. Một buổi tối, khi đã quyết định việc giết người, Laurent nhìn thấy Thérèse uống một ly nước đường trước mặt hắn, chợt nhớ mình đã bắt gặp trong phòng bào chế kia một lọ nhỏ bằng sành chứa chất acide prussique cực độc. khi nhớ lại nhà bào chế trẻ đã nói với hắn về tác dụng kinh khủng của thứ chất độc gây chết lập tức mà ít để lại dấu vết đó, hắn nghĩ rằng đó là chất độc hắn đang cần. Ngày hôm sau, khi thoát ra được khỏi nhà, hắn ghé thăm người bạn, và trong khi anh này quay lưng đi, hắn lấy trộm lọ sành nhỏ đó.
Cũng trong ngày hôm đó, lợi dụng việc Laurent vắng mặt, Thérèse mài lại con dao bếp lớn dùng để cắt đường nay đã mòn vẹt cả. Nàng giấu con dao ở một góc tủ búp phê.
Laurent chờ đợi cả nửa tiếng đồng hồ. Hắn biết vợ mình bao giờ cũng đi theo đường Mazarine, dù vậy có lúc hắn sợ rằng nàng đã thoát khỏi hắn khi theo đường sông Seine. Hắn có ý nghĩ trở lại hành lang, náu mình ngay trong hẻm cạnh nhà. vừa khi đã nản chí, hắn trông thấy Thérèse vội vàng ra khỏi ngõ. Nàng bận đồ vải màu sáng, và lần đầu tiên, hắn để ý thấy nàng ăn mặc như một cô gái, với một chiếc váy dài, nàng đi đong đưa trên vỉa hè với dáng vẻ khiêu gợi, nhìn ngắm mọi người trong khi nắm tay kéo cao vạt trước chiếc váy đến nỗi để lộ toàn bộ phần trước đôi chân, đôi giày cao cổ buộc giây và đôi vớ trắng. Nàng ngược lên đường Mazarine. Laurent đi theo nàng.
Khí trời êm dịu, thiếu phụ bước đi chậm rãi, đầu hơi ngẩng lên, tóc xoã trên lưng. Những người đàn ông đã nhìn trước mặt nàng đều quay lại nhìn phía sau lưng nàng. Nàng đi theo đường Trường Thuốc. Laurent hoảng hồn, hắn biết ở đâu đó gần đây có một đồn cảnh sát. Hắn nhủ thầm không nghi ngờ gì nữa, vợ hắn chắc chắn sắp giao nộp hắn. Thế là hắn quyết định sẽ xông vào nàng, nếu nàng vượt qua cổng đồn, để nài nỉ nàng, đánh đập nàng, ép buộc nàng im tiếng. Ở một góc đường, nàng nhìn một viên cảnh sát đi qua, và hắn run bắn lên khi thấy nàng đến gần người cảnh sát đó. Hắn nép vào hốc trống của một cánh cửa, lòng bỗng dưng lo sợ bị bắt ngay lập tức nếu hắn lộ mặt ra. Cuộc theo đuổi này với hắn trở thành một cơn hấp hối đích thực. Trong khi vợ hắn đường hoàng phơi nắng trên vỉa hè, kéo lê chiếc váy với thái độ hờ hững và trâng tráo, thì hắn theo phía sau nàng, tái xanh và run rẩy, lắp ba lắp bắp rằng mọi chuyện đều hỏng bét, rằng hắn không thể thoát được và người ta sẽ đưa hắn lên máy chém. Mỗi bước đi với hắn là một bước đến gần sự trừng phạt. Nỗi sợ hãi dẫn hắn đến một niềm xác tín mù quáng, những động tác nhỏ nhặt nhất của thiếu phụ càng góp phần củng cố niềm tin đó. Hắn theo bước nàng ,hắn đi đến nơi nàng đến như người ta đi đến nơi thụ hình.
Đột nhiên, khi ra đến quảng trường Saint Michel, Thérèse đi thẳng tới một quán cà phê nằm ở góc đường Monsieur-le-Prince. Nàng ngồi giữa một nhóm phụ nữ và sinh viên, ở một bàn bày trên vỉa hè. Nàng thân mật bắt tay mọi người, rồi gọi một ly rượu mạnh.
Có vẻ như thoải mái, nàng trò chuyện với một gã đàn ông trẻ tóc hoe chắc nãy giờ đang đợi nàng. Hai cô gái đến sà vào bàn nàng đang ngồi và bắt đầu ríu rít xưng hô thân mật với nàng. Chung quanh nàng, những người phụ nữ hút thuốc, mấy gã đàn ông ôm hôn các cô giữa đường, trước mắt người qua kẻ lại nhưng không ai buồn quay đầu lại nhìn. Những tiếng nói ồn ào, tiếng cười thô lỗ vang đến chỗ Laurent, lúc này đang đứng bất động ở phía bên kia quảng trường, dưới một cái cổng xe.
Khi Thérèse đã uống cạn ly rượu, nàng đứng lên cặp tay gã đàn ông trẻ tóc hoe và xuôi xuống đường Harpe. Laurent theo sau họ cho đến đường Saint-André-des-Arts. Ở đó, hắn thấy họ đi vào một ngôi nhà cho thuê có sẵn đồ đạc. Hắn đứng giữa lòng đường, giương mắt lên nhìn vào mặt tiền ngôi nhà. Vợ hắn hiện ra một chút ở một cửa sổ mở trên tầng hai. Rồi hắn cho là mình nhìn rõ đôi tay của gã đàn ông tóc hoe vuốt ve quanh người Thérèse. Cửa sổ đóng lại với một tiếng động khô khan.
Laurent đã hiểu. không chờ đợi thêm nữa, hắn bỏ đi bình thản, yên tâm, sung sướng .
- Mặc kệ! – hắn tự nhủ khi trở ngược về phía hướng các cảng - Như vậy càng tốt. Thế đấy, cô ả bận bịu sẽ không nghĩ bậy....Ả tinh quái hơn cả mình.
Điều khiến hắn ngạc nhiên, đó là hắn không phải là người đầu tiên có ý nghĩ lao vào chốn truỵ lạc. Hắn có thể tìm ở đó một phương thuốc chống lại nỗi sợ hãi. Hắn đã không nghĩ đến, bởi xác thịt của hắn đã chết, và hắn không còn cảm thấy chút gì hứng thú của sự phóng đãng nữa. Sự thiếu chung thuỷ của người vợ hắn thấy hoàn toàn nguội lạnh, hắn không hề cảm thấy bất kỳ sự sôi sục nào trong huyết quản hay thần kinh khi nghĩ đến việc nàng nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác. Ngược lại, điều đó còn có vẻ dễ chịu đối với hắn, giống như hắn theo dõi vợ của một người bạn, và cười cợt cái vố chơi khăm mà bà vợ đó dành cho ông chồng mình. Thérèse đã trở nên xa lạ với hắn ở điểm này, và hắn không còn cảm thấy nàng sống trong lồng ngực mình nữa, hắn có thể bán hoặc tặng không nàng trăm lần thật để đổi lấy một giờ yên tĩnh.
Hắn bắt đầu lững thững bước đi, tận hưởng cảm giác đột ngột và sung sướng vừa khiến hắn đi từ nỗi hoảng sợ đến sự bình yên. Hắn gần như cám ơn vợ mình đi tìm tình nhân trong khi hắn cứ tưởng nàng đi đến đồn cảnh sát. Cuộc dan díu đó là một hồi kết ngoài dự kiến khiến hắn bất ngờ một cách dễ chịu.
Điều hắn nhìn thấy rõ nhất trong tất cả chuyện này chính là hắn đã sai lầm khi run sợ, là đến lượt hắn cũng nên nếm mùi truỵ lạc để xem nó có làm cho hắn nguôi ngoai được không trong khi làm tê liệt những suy nghĩ của hắn.
Buổi tối khi trở về cửa tiệm, Laurent quyết định yêu cầu vợ đưa cho mình vài ngàn francs và sẽ dùng biện pháp mạnh để đạt được điều đó. Hắn nghĩ sự truỵ lạc cao giá với một người đàn ông, hắn thèm khát thân phận những cô gái bán mình. Hắn kiên nhẫn chờ đợi Thérèse lúc đó vẫn chưa về nhà. Khi nàng về tới, hắn làm ra vẻ dịu dàng, không nhắc gì đến cuộc dọ thám buổi sáng. Nàng có hơi chếch choáng, một mùi hăng hăng của thuốc lá và rượu ngập ngụa trong các quán rượu bình dân toát ra từ quần áo xốc xếch của nàng. Người mệt lử, khuôn mặt lấm tấm những đốm tím tái, nàng đi lảo đảo, nặng nề vì sự mệt mỏi đáng hổ thẹn trong ngày. Bữa ăn tối im lặng. Thérèse không ăn uống gì cả. đến lúc tráng miệng, Laurent chống khuỷu tay lên bàn và thẳng thừng đòi nàng đưa năm ngàn francs.
- Không – nàng sẵng giọng trả lời – nếu tôi để cho anh tự tung tự tác, anh sẽ làm cho chúng ta sạt nghiệp...Anh không biết vị thế của anh sao? Chúng ta sẽ thẳng đường tới bần cùng.
- Cũng có thể - hắn bình tĩnh tiếp lời – nhưng nó có can hệ gì đến tôi đâu, tôi cần tiền.
- Không, ngàn lần không! Anh đã bỏ chỗ làm, buôn bán thì dậm chân tại chỗ, và không phải lợi tức của của hồi môn mà chúng ta có thể sống được. Mỗi ngày tôi thâm vào vốn để nuôi anh và còn đưa trăm francs mỗi tháng, phần anh xén của tôi. Anh sẽ không có thêm gì đâu, anh hiểu chứ? Vô ích thôi.
- Hãy nghĩ lại đi, đừng từ chối kểu vậy. Tôi nói với cô là tôi muốn năm ngàn francs và tôi sẽ có, thế nào cô cũng phải đưa cho tôi.
Sự ương ngạnh trầm tĩnh đó chọc tức Thérèse và cuối cùng khiến nàng cáu thật.
- Chà! Tôi biết rồi – nàng la lên – anh muốn kết thúc như anh đã bắt đầu...Đã bốn năm rồi chúng tôi nuôi bao anh. Anh đến nhà này chỉ để ăn và uống, và kể từ lúc này, anh là gánh nặng của chúng tôi. Quý ông không làm gì cả, quý ông thu xếp để sống bám vào tôi, ăn không ngồi rồi..Không, anh sẽ không có gì cả, không một xu...Anh có muốn tôi nói gì về anh không, hử? Anh là đồ...
Và nàng bật ra tiếng đó. Laurent nhún vai phá lên cười. hắn kiềm chế trả lời:
- Cô học được nhiều tiếng hay ho trong cái giới cô đang sống hiện nay nhỉ.
Đó là sự ám chỉ duy nhất hắn tự cho phép mình động chạm tới sự dan díu tình ái của Thérèse. Nàng ngẩng ngay đầu lên và nói với giọng the thé:
- Dù sao thì tôi không sống với những tên giết người.
Laurent mặt trở nên tái mét. Hắn im lặng một chút, mắt trừng trừng nhìn vợ, rồi với một giọng run run.
- Nghe này, con điếm – hắn đáp lời – đừng chọc giận nhau, cái đó sẽ chẳng ra gì đâu, cho cả cô, cho cả tôi. Tôi đã kiên nhẫn hết mức rồi. hãy thận trọng hiểu nhau, nếu chúng ta không muốn tai hoạ đổ xuống đầu...Tôi yêu cầu cô năm ngàn francs bởi vì tôi cần đến nó, thậm chí tôi có thể nói với cô là tôi định dùng nó để bảo đảm sự bình yên của chúng ta.
Hắn mỉm một nụ cười kỳ lạ và nói tiếp.
- Nào, suy nghĩ đi, hãy nói lời dứt khoát đi.
- Suy nghĩ cả rồi – thiếu phụ đáp – tôi đã nói với anh, anh sẽ không có một xu.
Người chồng hùng hổ đứng lên. Nàng sợ lại bị đánh, nàng thu người thật nhỏ, quyết định không nhượng bộ dưới trận đòn. Nhưng Laurent thậm chí không tiến lại gần, hắn chỉ lạnh lùng tuyên bố là hắn đã chán ngấy cuộc sống và hắn sẽ đi kể lại chuyện giết người ở đồn cảnh sát.
- Cô đẩy tôi tới đường cùng – hắn nói – cô biến cuộc sống của tôi trở thành không chịu đựng nổi. Tôi muốn kết thúc là hơn. Chúng ta sẽ bị phán xử và bị kết án cả hai. Thế là xong.
- Anh tưởng tôi sợ sao? – cô vợ hét lên với hắn – Tôi cũng chán ngấy như anh thôi. Chính tôi sẽ đến đồn cảnh sát, nếu anh không đi! Chà! Được thôi, tôi sẵn sàng theo anh lên đoạn đầu đài, tôi không hèn nhát như anh đâu...Nào, ta cùng đi đến cảnh sát.
Nàng chồm dậy rồi đi về phía cầu thang.
Khi đã xuống dưới cửa tiệm, họ nhìn nhau, bối rối , sợ hãi. Tưởng chừng như người ta vừa đóng đinh họ xuống đất. trong vài giây bước xuống cầu thang gỗ ở loé lên một tia sáng đủ để họ thấy rõ những hậu quả của một cuộc tự thú. Cùng một lúc họ nhìn thấy hiến binh, nhà tù, toà đại hình, máy chém, tất cả hiện ra đột ngột và hiển nhiên. Và tự thâm tâm họ cảm thấy mình suy sụp, bị cám dỗ quỳ trước mặt nhau để van xin nhau dừng lại, đừng tố giác gì cả. Nỗi sợ hãi, sự hoang mang giữ họ lại bất động và nín bặt trong hai ba phút. Chính Thérèse quyết định là người đầu tiên lên tiếng nhượng bộ.
- Nói cho cùng – nàng bảo – tôi rõ là ngu đần để kèn cựa với anh số tiền đó. Sớm muộn rồi cũng có lúc anh ăn tới nó thôi. Cũng bằng như tôi đưa ngay lập tức cho anh.
Nàng không cố gắng che đậy sự thua cuộc thêm nữa. Nàng ngồi xuống quầy và ký liền một ngân phiếu năm ngàn francs mà Laurent phải đi lãnh ở một nhà băng. Vậy là buổi tối hôm đó không có vấn đề cảnh sát nữa.
Từ khi Laurent có kho vàng trong túi, hắn say sưa ngây ngất, lui tới bọn gái làng chơi, lê lết trong cuộc sống huyên náo và cuồng loạn. Hắn ăn quán ngủ đình, ban ngày ngủ vùi, ban đêm trác táng, đi tìm những cảm giác mạnh, cố thoát khỏi thực tại. nhưng hắn chỉ đi đến chỗ suy sụp thêm mà thôi. Khi mọi người gào thét chung quanh hắn, thì hắn nghe trong lòng mình nỗi im lặng bao la khủng khiếp, khi một cô tình nhân ôm hôn hắn, hoặc khi nốc tràn ly rượu, hắn chỉ thấy trong tận cùng sự thoả thuê một nỗi ưu phiền nặng trĩu. Hắn không sẵn sàng cho thói dâm ô và tính phàm ăn nữa, con người hắn nguội lạnh như bị xơ cứng trong lòng, cảm thấy bực bội dưới những cái hôn và trong những bữa ăn. Sẵn phát ngấy từ trước, hắn không thúc đẩy nổi trí tưởng tượng, kích thích nổi các giác quan và dạ dày. Hắn chịu đựng thêm chút ít để ép mình vào truỵ lạc, và chỉ có thế thôi. Rồi khi trở về, khi gặp lại bà Raquin và Thérèse, sự chán chường ném hắn vào những cơn khiếp sợ tệ hại, lúc đó hắn thề là sẽ không thoát ra nữa, sẽ ở lại trong nỗi đau để tập quen với nó và chế ngự nó.
Về phần mình, Thérèse ngày càng ít ra ngoài hơn. Trong một tháng, nàng sống như Laurent, trên những vỉa hè, trong các quán rượu. Buổi tối nàng trở về một lúc cho bà Raquin ăn uống, đưa bà đi nằm, rồi lại vắng mặt cho đến ngày hôm sau. Nàng với chồng mình có khi bốn ngày không thấy mặt nhau. Rồi sau đó nàng kinh tởm sâu xa, nàng cảm thấy cuộc sống buông thả cũng không thành công gì hơn trò hề sám hối. Nàng đã hoài công lê la trong mọi ngôi nhà cho thuê ở khu La tinh, nàng đã hoài công sống một cuộc sống nhơ nhuốc đầy tai tiếng. Những sợi thần kinh của nàng đã đứt đoạn, sự truỵ lạc, những thú vui xác thịt không còn khiến nàng choáng váng đến độ đủ mạnh để tìm được lãng quên. Nàng như người nghiện ngập mà vòm miệng rát bỏng trở nên chai cứng dưới sức nóng của những chất rượu cay nồng nhất. Nàng đã trơ lì trong sự dâm ô, không còn tìm được gì nữa những người bạn tình ngoài nỗi phiền muộn và mệt mỏi. Thế là nàng rời bỏ họ, những kẻ đã trở nên vô ích đối với nàng. Nàng đã nhiễm thói lười nhác vô vọng, nó giữ nàng ở lại nhà trong bộ váy ngủ nhếch nhác, đầu bù tóc rối với bộ mặt và đôi bàn tay lem luốc. Nàng quên mình đi trong bộ dạng cáu ghét.
Khi hai kẻ giết người gặp lại nhau như thế, đối mặt nhau chán chường, kiệt quệ mọi phương tiện để trốn chạy lẫn nhau, họ hiểu rằng mình không còn sức lực để chống chọi nữa. Sự truỵ lạc đã từ khước họ và ném họ trở lại với những nỗi ưu phiền của mình. Một lần nữa họ tiếp tục ở lại ngôi nhà tăm tối và ẩm thấp của ngõ hẻm, nơi mà từ nay họ đã bị cầm tù, bởi càng thường xuyên toan tính thoát thân thì càng không bao giờ có thể chặt đứt sợi dây đẫm máu đã trói buộc họ lại với nhau. Họ thậm chí không nghĩ tới nữa công việc đã vượt quá khả năng của mình. Họ cảm thấy mình bị xô đẩy, bị đè bẹp, bị ràng buộc với nhau bởi những sự kiện, đến nỗi họ ý thức được rằng mọi phản kháng đều trở nên nực cười. Họ trở lại cuộc sống chung, nhưng lòng thù hận của họ đã trở thành cơn điên rồ hung hãn.
Những cuộc gấu ó nhau buổi tối lại tiếp tục. Vả chăng những trận đòn, những tiếng kêu la kéo dài cả ngày. Lòng thù hận tiếp nối bằng nghi kỵ, và sự nghi kỵ hoàn tất việc biến họ trở nên điên loạn.
Họ sợ hãi lẫn nhau. Cảnh tiếp theo sau việc đòi năm ngàn francs chẳng mấy chốc lại diễn ra cả sáng lẫn tối. Ý nghĩ khư khư của họ là muốn tố giác lẫn nhau. Họ không thoát ra được chỗ đó. Khi một người trong họ thốt lên một lời, thể hiện một cử chỉ, thì người kia tưởng tượng rằng đó là dự tính đi đến đồn cảnh sát. Thế là họ đánh đập nhau, hoặc van nài lẫn nhau. Trong cơn thịnh nộ, họ gào thét sẽ chạy đi tố giác tất cả, họ kinh sợ đến chết đi được , rồi họ run rẩy, tự hạ mình, tự hứa hẹn sẽ giữ im lặng với những giọt nước mắt cay đắng. Họ chịu đựng kinh khủng, nhưng họ không có can đảm chữa trị bằng một thanh sắt nung đỏ áp lên vết thương. Nếu họ có đe doạ nhau thú nhận tội ác, đó chỉ là để khủng bố lẫn nhau và để gạt bỏ đi ý nghĩ đó của nhau, bởi không bao giờ họ có đủ sức mạnh để lêng tiếng và tìm kiếm sự thanh thản trong hình phạt.
Đã hơn hai mươi lần, họ đi đến tận cổng đồn cảnh sát, người này theo sau người kia. Khi thì chính Laurent muốn thú nhận chuyện giết người, khi thì Thérèse chạy đến để nộp mình. Rồi bao giờ họ cũng gặp nhau trên phố và bao giờ cũng quyết định chờ đợi thêm, sau khi đã trao cho nhau những lời lăng nhục và van xin thống thiết.
Mỗi cơn kích động mới khiến họ ngờ vực hơn và hung tợn hơn.
Từ sáng đến tối, họ rình rập nhau. Laurent không rời ngôi nhà ở ngõ Cầu Mới nữa, và Thérèse cũng không để hắn ra đi một mình. Những mối nghi ngờ, sự hoảng sợ đi tự thú nhích họ lại gần nhau, kết hợp họ lại trong một sự mật thiết thảm hại. Chưa bao giờ họ chịu đau khổ đến vậy. Nhưng cho dù nỗi lo âu phải gánh chịu, họ không rời mắt nhau, họ thích chịu đựng những nỗi đau nhức buốt hơn thay vì chia cách nhau dù chỉ một giờ. Khi Thérèse bước xuống cửa tiệm, Laurent theo sau nàng vì lo nàng sẽ bép xép với một khách hàng, nên Laurent đứng tựa cửa ngắm người qua kẻ lại trong ngõ. Thérèse đến bên cạnh hắn để xem hắn có nói chuyện với ai không. Buổi tối thứ năm, khi khách khứa có mặt ở đấy, hai kẻ giết người gởi cho nhau những tia mắt khẩn cầu, họ lắng nghe nhau với nỗi khiếp sợ, mỗi người chờ đợi nghe lời thú nhận nào đó của kẻ đồng loã với mình, gán cho những câu được thốt lên những ý nghĩa tác hại.
Một tình trạng chiến tranh như vậy không thể kéo dài thêm được nữa.
Thérèse và Laurent đi tới chỗ mạnh ai nấy mơ tưởng thoát khỏi hậu quả của tội ác đầu tiên bằng một tội ác mới. Nhất thiết phải có một người trong họ biến mất để người kia hưởng được chút yên tĩnh. Suy nghĩ đó đến với họ cùng một lúc, cả hai đều cảm thấy sự cần thiết thúc bách phải chia cách nhau, và cả hai đều muốn nghĩ đến một sự chia tay vĩnh viễn. Việc giết người hiện ra trong suy nghĩ họ có vẻ tự nhiên, tiền định, tất yếu phải đến từ chuyện đã giết hại Camille. Họ thậm chí không cần biện giải, họ chấp nhận nó như một biện pháp duy nhất để thoát nạn. Laurent quyết định giết Thérèse bởi nàng làm hắn vướng víu, vì nàng có thể làm tiêu đời hắn chỉ bằng một lời nói, và vì nàng gây cho hắn những nỗi đau đớn không chịu đựng nổi. Thérèse quyết định giết Laurent cũng bởi những lý do tương tự.
Quyết định dứt khoát phải giết người khiến họ dịu đi đôi chút. Họ chuẩn bị công việc của mình. Vả chăng, họ hành động trong cơn kịch phát, không quá thận trọng, họ chỉ mơ hồ nghĩ tới những hậu quả có thể có từ một tội sát nhân phạm phải, không cần nghĩ đến chuyện trốn lánh và sự thoát khỏi trừng phạt có được bảo đảm hay không. Họ cảm thấy không cưỡng được nhu cầu giết hại nhau, tuân theo nhu cầu đó bằng bản năng của loài thú dữ. Họ đã không nộp mình vì tội ác đầu tiên mà họ che giấu khéo léo đến thế, rồi họ mảo hiểm với máy chém để phạm vào tội ác kế tiếp mà không nghĩ đến cả việc che đậy nó. Ở đây có sự mâu thuẫn về hành vi mà thậm chí họ không hề nhận ra. Họ chỉ đơn giản nhủ thầm nếu thoát được, họ sẽ ra sống ở nước ngoài sau khi gom góp toàn bộ tiền bạc. Thérèse từ mười lăm đến hai mươi ngày nay đã rút ra vài ngàn francs trong số hồi môn của nàng, và cất nó trong một ngăn kéo và Laurent đã biết. Họ không có được một lúc tự hỏi bà Raquin rồi sẽ ra sao.
Vài tuần trước đây Laurent đã gặp lại một trong những người bạn cũ thời trung học, bây giờ là chuyên viên bào chế của một nhà hoá học nổi tiếng, chuyên tâm nhiều đến độc chất học. Người bạn này đã mời hắn ghé thăm phòng bào chế nơi anh ta làm việc, giới thiệu với hắn những dụng cụ, nêu tên những loại thuốc linh tinh. Một buổi tối, khi đã quyết định việc giết người, Laurent nhìn thấy Thérèse uống một ly nước đường trước mặt hắn, chợt nhớ mình đã bắt gặp trong phòng bào chế kia một lọ nhỏ bằng sành chứa chất acide prussique cực độc. khi nhớ lại nhà bào chế trẻ đã nói với hắn về tác dụng kinh khủng của thứ chất độc gây chết lập tức mà ít để lại dấu vết đó, hắn nghĩ rằng đó là chất độc hắn đang cần. Ngày hôm sau, khi thoát ra được khỏi nhà, hắn ghé thăm người bạn, và trong khi anh này quay lưng đi, hắn lấy trộm lọ sành nhỏ đó.
Cũng trong ngày hôm đó, lợi dụng việc Laurent vắng mặt, Thérèse mài lại con dao bếp lớn dùng để cắt đường nay đã mòn vẹt cả. Nàng giấu con dao ở một góc tủ búp phê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook